Sendai Yuusha wa Inkyou Shitai

chương 127: bầu trời xanh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[Vậy thì, ra khơi thôi!]

Con tàu bay, Hoa hồng đen, đang bay lềnh bềnh rất gần với mặt biển.

Neo đã được hạ xuống khiến cho nó ở yên một chỗ, và một khi neo được nâng lên nó sẽ bắt đầu bay lềnh bềnh như cũ.

[Tóc đen, kéo neo lên đi!]

Angelica hét lên trong lúc đang điều khiển bánh lái trên boong tàu.

[Rồi rồi, toh.]

Cùng với tiếng hét của cô ấy, tên cao gầy và tên lùn cuộn dây xích lại và tôi kéo nó lên rồi cố định trên con tàu.

Khi đó, *fuwah*, cùng với cảm giác trôi nổi khác hẳn đối với một con tàu bay, con tàu bay nổi lên.

[Wawah, chúng ta đang nổi lên nè! Chúng ta đang nổi lên nè, Yashiro-san!]

[Cái thứ trông như bong bóng ở trên đang thực hiện nhiệm vụ như một cái túi khí. Mặc dù sức nổi của nó yếu vì nó được làm đầy bằng không khí và gió thay vì khí ga.]

[Heehě……]

Thường thì 80% người thể hiện ra kiến thức của họ đều rất vui khi nghe được những lời ngưỡng mộ vang lên.

Ít nhất, tôi là người như thế.

[Mu? ……Nghĩ lại thì, Kuon không ở đây. Em ấy đi đâu rồi?]

Tôi nhìn xung quanh khi nghĩ rằng mình sẽ thử dạy cho Kuon điều này luôn, nhưng tôi không thấy Kuon đâu cả. Chúng tôi vừa rời bến xong, em ấy đã lên tàu chưa vậy?

[Anikiěě!!]

[Kuon? ……Này, em đang làm gì ở cái chỗ đó thế!]

Khi tôi nhìn lên theo giọng nói của Kuon, Kuon nhảy xuống từ trên đỉnh túi khí của tàu bay.

[Chààà, gió biển đã quá……không phải thế, đây không phải lúc cho việc đó, Yashiro-aniki!]

Nói như thế, Kuon nhảy lên mũi tàu và chỉ vào hướng 11 giờ từ phía trước con tàu.

[Dù vẫn còn ở xa nhưng bọn Dragoon đang tiến đến đấy!]

Cả hai tai em ấy dựng đứng và lông đuôi thì dựng thẳng lên, Kuon hét to.

Khi tôi nhìn vào hướng mà Kuon chỉ, ……Tôi có thể thấy rõ vài hình bóng nhỏ như hạt thóc vậy. Đó có lẽ là lũ Dragoon.

[Em vừa nói là Dragoon á!? Hê, hết tốc lực! Chúng ta chạy thôiー!!]

[Nowah! Họ vẫn còn ở xa mà, đừng hoảng lên vậy chứ!]

Thế đứng của tôi bị mất vì cú tăng tốc và nâng lên đột ngột, nhưng tôi đã nắm được tay vịn boong tàu và giữ bản thân lại.

[Wawah!?]

[Bernadette!]

Tôi vươn tay đến Bernadette, người vừa mất thế và không có gì để hỗ trợ và ôm lấy cô ta.

[Ca, cám ơn cậu rất nhiều.]

[Không có gì. Jeez, không biết họ gây bao nhiêu chấn thương cho cô ấy thế nhỉ.]

Ít nhất tôi muốn cuộc khởi hành diễn ra suôn sẻ, nhưng có vẻ không dễ đến thế rồi.

[Kiki, đây đúng là một chuyến đi khá dễ chịu nhỉ, chủ nhân.]

Trong lúc cười khúc khích, Paimon xuất hiện từ bên trong cái bóng của tôi.

Paimon trong trạng thái loli đang cầm một cái ô màu đen đã mở.

[Với khởi đầu hào nhoáng thế này, có vẻ cuộc hành trình của chúng ta sẽ khá là huyên náo đây.]

[Kiki. Thật là tốt khi biết rằng nó sẽ không trở nên nhàm chán nhỉ.]

Nói thế, Paimon cười. Con nhóc này, nghĩ đến vấn đề của người khác đi chứ.

[Nhưng, Yashiro-san, cậu ấy thích một chuyến đi yên ổn hơn dù ngược lại với tính cách của mình.]

[Bernadette, vừa nãy, cô đã nói xấu tôi à? Cô nói xấu tôi đúng không?]

[Fufu, tôi không hề nói xấu cậu đâu nhーé!]

Bernadette cười và tách ra khỏi tay tôi.

[……Chà, mình nghĩ việc này sẽ ổn như mọi lần thôi.]

Từ ban đầu tôi không hề ghét những việc ồn ào rồi.

[Aniki! Có vẻ như họ nhận ra chúng ta rồi! Họ đang hướng đến đây đó!]

[Thôi nào, thôi nào! Cậu đang làm gì vậy, Tóc đen! Đến lúc cậu tỏa sáng đó!]

[Tôi nói rồi, họ vẫn còn ở xa lắm!]

Một cách huyên náo, chúng tôi bắt đầu chuyến hành trình trên bầu trời của mình.

[……Chúng tôi đi nhé. Fiona.]

Hướng về phía người đồng đội đã từng chiến đấu cùng nhau, tôi lẩm bẩm với chính mình.

Fiona đang nhìn lên bầu trời.

Bầu trời trong xanh và quang đãng đến mức khó có thể tin rằng vài ngày trước lại có thời tiết xấu.

Một con tàu bay đang bay trên bầu trời đó.

Trên bầu trời xanh thẳm đó, nó đang bay đi.

Cô ấy muốn đi cùng Yuu sao? Không, đã có những người đồng đội mới ở bên cạnh cậu ấy rồi.

[『Muốn ở bên cạnh cậu ấy』……à.]

Cô nhớ lại những lời nói của nàng sơ tóc đen. Người phụ nữ nói ra câu đó với đôi mắt mạnh mẽ.

Cô nhớ lại ba năm trước, trong số những người đồng đội thuộc nhóm ban đầu của Yuu, Olivia là người duy nhất nói rằng thay vì đứng ngang hàng với cậu ấy, cô ấy chỉ muốn hỗ trợ cho cậu ấy thôi.

Fiona vươn tay hướng đến con tàu bay ngày một xa dần, rồi hạ tay xuống.

[Bảo trọng nhé, Yuu. ……Hãy cố gắng đi trên con đường mà cậu không hối tiếc nhé.]

Hướng đến người đồng đội mà cô từng chiến đấu cùng, hướng đến cậu trai mà cô từng có tình cảm thoáng qua, Fiona lẩm bẩm với bản thân.

Thành phố tự do Galarie.

Còn được gọi là Thủ đô của nước, một thành phố xây trên biển thịnh vượng đến mức tràn ngập người trước những ngày giải đấu võ thuật được tổ chức mỗi năm một lần.

Xe thức ăn xếp hàng trên phố, những chiếc phà đến và đi trên những con kênh, và giờ là những con tàu với khách du lịch và thương nhân ở trên đang đến những bến cảng.

Tuy nhiên, lúc này, những ánh mắt đang thưởng thức một lễ hội như vậy của khách du lịch lại đều hướng lên bầu trời.

[Không thể tin được……Đó là một con tàu bay lớn!]

Cái bóng đủ để che hết tầm nhìn của những ánh mắt đang hướng lên trời.

Phải mất một lúc họ mới hiểu ra đây là một con tàu bay.

[Co, con tàu này đến từ đâu thế?]

[Huy hiệu ba thanh kiếm và một cái cánh……Đó là tàu bay của Leezelion!!]

Thấy huy hiệu in trên túi khí và những lá cờ, một ai đó hét lên.

[Vậy đó là tàu chiến mới nhất của Leezelion,『Nữ hoàng Sylvia』sao!!]

Đó là con tàu bay có thể bay được ngay cả bên ngoài Vùng bay bằng cách sử dụng công nghệ mới.

Bằng công nghệ mới nhất, đất nước sở hữu chiếc tàu bay duy nhất cho đến giờ đã đem các kỹ thuật đóng tàu đã được tích lũy lại với nhau và tạo ra được con tàu bay đó.

『Nữ hoàng Sylvia』

[……Đặt tên của mình cho con tàu, xấu hổ chết mất.]

Trên cây cầu của con tàu bay『Nữ hoàng Sylvia』to lớn, một cô gái trẻ tóc bạc cười nhẹ chế giễu.

[Đối với tất cả chúng thần, được bay trên bầu trời cùng với tên của Bệ hạ là vinh dự lớn nhất ạ.]

Một người đàn ông trung niên đang mặc một cái nón quân nhân hạ thấp ánh mắt tỏ vẻ biết ơn với cô gái trẻ.

[Ta hiểu rồi……ta nghĩ nếu tất cả mọi người đều hài lòng thì cũng được.]

Mặc một cái váy màu xanh da trời, cô gái trẻ chuyển đôi mắt lục bảo từ người đàn ông trung niên đến cậu trai trẻ đang đứng kế bên ông ta.

[Leo, cử vài thuộc hạ của cậu bảo vệ tàu bay đi. Một mình cậu đủ để bảo vệ ta rồi.]

[Theo ý ngài……]

Khi cô ấy thấy cậu trai trẻ đặt tay lên huy hiệu và gật đầu, cô gái một lần nữa nhìn lên phía trước.

Màu xanh da trời mênh mông không một bóng mây.

Cô gái trẻ……Sylvia Loto Sheriotto Leezelion nhìn vào bầu trời có thể thấy được từ trên cây cầu và thở dài.

[Mặc dù trái tim mình rất u ám……Làm thế nào nó lại như màu xanh da trời đáng ghét thế này chứ.]

Bầu trời xanh trải dài khắp nơi.

Đôi mắt màu tro nhìn vào bầu trời xanh không có một bóng mây nào.

Một đôi mắt không có một mục tiêu nào cả, tuy nhiên, đó không phải là đôi mắt đã đánh mất tầm nhìn về tương lai hay là đánh mất đi nhiệt huyết và ánh sáng rồi trở nên mờ đục.

Như ánh mắt của một đứa trẻ ngây thơ, cứ như đôi mắt đó có ánh sáng nhuốm màu ánh sáng thuần khiết.

Không biết có phải là cô vừa nhận ra bầu trời trong xanh là thứ hiếm hoi, hay do cô vừa hướng mắt nhìn vài con chim bay qua.

Tuy nhiên, ánh mắt đó chẳng có dấu hiệu gì là ngừng nhìn vào bầu trời cả, và cô ấy tiếp tục ngước lên và nhìn chằm chằm vào bầu trời mà không nhúc nhích.

[Eru?......Có chuyện gì à?]

Được ai đó gọi, chủ nhân của đôi mắt màu tro đó từ từ quay đầu lại.

[Bầu trời……]

Người được gọi là Eru chính là một cô gái nhỏ màu tro. Tóc, đôi mắt, ngay cả trang phục cũng đều một màu tro.

Mặc dù da em ấy không phải là màu tro, em ấy chỉ có độc một màu tro đến mức khiến cho người khác cảm giác như bầu không khí xung quanh em ấy xám xịt.

[Bầu trời à……]

Một cậu trai trẻ đứng kế Eru. Cảm nhận gió biển, làn tóc đen phấp phới.

[Lâu rồi anh mới có thể nhìn kỹ được bầu trời thế này.]

Cậu từng nghỉ ngơi vài lần trước đây và chỉ có thể nhìn về phía trước thay vì nhìn lên như thế này.

Cậu trai trẻ cười gượng.

[…………]

Cô bé màu tro nhìn lên bầu trời.

Cứ như, có gì đó ở phía bên kia.

[『Kẻ gánh chịu』]

Cô bé nhìn lên cậu trai trẻ ở bên cạnh.

[Nn?]

[『Kẻ gánh chịu』……Bên kia, bầu trời có gì vậy?]

Cậu trai trẻ, Amagi Kaito, trả lời những lời của cô bé màu tro trong lúc cười gượng.

[Là những vì sao.]

Đôi mắt phản chiếu hình ảnh cô bé nhìn lên bầu trời.

Truyện Chữ Hay