Bên trên đại dương yên bình hoàn toàn trái ngược so với lúc chúng tôi mới đến đây, có một thứ trông như một con tàu bay đang trôi nổi trên không.
Lý do mà tôi nói là “trông như” là vì mặc dù nó giống với tàu thủy nhưng hình dáng thì lại rất là khác biệt.
Những cánh quạt với nhiều kích cỡ gắn khắp con tàu, cột buồm thì ngắn nếu so với tàu thuyền và có thứ giống như một quả bóng dài và hẹp gắn vào cột buồm……Nó có dạng kỳ lạ như vậy đấy.
[Đây là tàu của chúng tôi,『Hoa hồng đen』!]
Tôi phải xin lỗi Angelica đang giang hai tay ra và giới thiệu một cách tự hào thôi, vì ý thức của tôi đang tập trung vào con tàu bay có hình đáng mà tôi chưa từng thấy mà.
[Cái gì……thế này……Cái bong bóng và đống chân vịt được gắn ở đó……Không thể nào, cô tạo ra một con tàu bay bằng phương thức nguyên thủy sao……!]
[Uwah……Mặt cậu trông thích thú quá nhỉ, Yashiro-san.]
[Tôi thật không ngờ là nó tốt đến vậy đấy.]
Tôi thật sự không nghe được những gì Bernadette và Fiona đang nói nữa.
Uwah! Uwaaah! Tuyện vời, cái thứ này tuyệt quá! Không phải cái này trông hợp lý hơn so với những con tàu bay trôi nổi bằng những viên đá thuộc tính gió tương tự như Đá ma thuật à?
Những con tàu bay cho đến giờ đều bay bằng gió được sản xuất ra từ phong thạch trên cánh buồm và từ những viên gắn trên cánh tàu.
Đối lập với điều đó, con tàu bay mới này lại bay bằng cái thứ trông như bóng bay kia và bằng cách di chuyển lượng lớn cánh quạt được gắn vào hai bên con tàu để thay đổi hướng đi.
[Có vẻ như cậu đã thích nó rồi.]
[Ừ. Đến mức khiến tôi muốn tháo dỡ nó từ A đến Z luôn đấy.]
[Đừng, đừng có làm, nhé?]
Tsk, đúng là không được.
[Này, này, Angelica, nhanh lên và cho chúng tôi xem trên tàu như thế nào đi.]
[Fufun, vậy là chỉ có những lúc như thế này thì cậu mới ra dáng một đứa nhóc đúng tuổi của mình thôi à. Vậy thì, hãy bắt đầu chuyến tham quan tàu cho nhóm của “Anh hùng”-sama thôi nào.]
Angelica cười bạo dạn, rồi cô ấy trượt chân trên băng dẫn lên boong tàu và rơi xuống biển.
◇
[Hô, vậy đây là……tôi hiểu rồi, vậy Đá ma thuật không chỉ hoạt động như sức mạnh của cánh quạt mà còn đảm nhận vai trò của phong thạch nữa à.]
[Ngươi biết rõ quá nhỉ, Tóc đen.]
[Tôi chỉ biết rõ khi chỉ nói mà thôi. Còn cách nó di chuyển thế nào thì……Không, cái gì đây……Bánh răng sao? Ra là thế, để tăng vòng quay cho Đá ma thuật à……]
[Nee-san chỉ đồng ý cho ngươi nhìn thôi. Ngươi không được tháo dỡ ra đâu, hiểu chưa?]
[Tôi biết rồi.]
Trong lúc Yuu, tên cao gầy và tên lùn đang làm mấy bài thuyết trình về tàu bay, Bernadette và những người khác, nhóm nữ ngồi xung quanh một cái bàn tròn trong cabin của thuyền trưởng và đang thưởng thức trà.
[Đám lá trà này không có hương vị ngon cho lắm.]
[Tôi lại cho rằng ít ra cái này còn đỡ hơn nước đục.]
[Tại sao cô lại đi phục vụ trà đen mặc dù cô là một cướp biển thế?]
[Có lẽ cô ấy muốn ra oai mặc dù lại chẳng có tí vẻ thanh lịch nào.]
[Mấy cô đúng là những vị khách đáng ghét đó.]
Đặt cốc nước xuống trong lúc cười gượng vì bị cả nhóm lên án, Angelica ngồi xuống một cái ghế, nhìn vào bốn người họ và thở dài.
[Tôi không ngờ rằng Tóc đen……Không, rằng Anh hùng-sama lại gầy dựng harem đấy.]
Cả Bernadette và Fiona đều mắc nghẹn từ những lời mà Angelica lẩm bẩm một cách kinh ngạc.
[Ý, ý cô harem là gì chứ!]
[Mỗi tay một bông hoa xinh đẹp, không, bốn phía đều là những bông hoa xinh đẹp. Không phải nghi ngờ như thế là điều đương nhiên à?]
Angelica nở nụ cười và trả lời Berandette, người vừa bật dậy và đỏ hết mặt.
[……Tại sao lại có cả tôi nữa vậy?]
[Oya, tôi nhầm à?]
Vẻ mặt cô ngạc nhiên từ tận đáy lòng, nhưng có vẻ như cô đang cố không nới lỏng miệng và cười, Angelica nhấm nháp ly trà đen.
[Chờ đã……Tại sao cô biết rằng Yashiro-san là Anh hùng vậy……]
[Kiki, Chủ nhân đã nói ra. Rằng cậu ấy đã trưng ra ngoại hình đó khi đối đầu với ta và khi cậu ấy đá đít tên Apostle lúc xuất hiện. Kikiki, đó đúng là một cảnh tượng đáng để xem đó, cảnh tượng Apostle bị đối xử như một kẻ tầm thường.]
Nói “đúng thế”, Bernadette ngồi xuống trông rất bối rối.
[Harem, cả em trong đó luôn sao?]
[Kiki, chúng ta đang nói về chủ nhân. Nên cứ giữ lòng chung thủy của mình với cậu ấy đi.]
[Ra vậy, vậy có nghĩa em là người yêu kiêm luôn đệ tử của anh ấy à.]
[Người, người yêu thì hơi quá đấy.]
Trong lúc Bernadette và những người khác đang nói chuyện, Fiona nhấp một ngụm trà đen và khi cô uống, cô nhìn vào ba người còn lại trừ Angelica ra.
[Mấy cô dự định đi với Yashiro-san bao lâu thế?]
Bộ ba huyên náo ngay lập tức im lặng chỉ với một câu của Fiona.
[Cái đó……Ý cô là sao?]
[……Tôi chắc rằng Yuu sẽ tiếp tục du hành sau chuyện này. Một hành trình đến đâu đó, mà không có điểm kết thúc.]
Ngập ngừng một lúc, rồi Fiona tiếp tục.
[Sẽ rất khắc nghiệt nếu đi cùng. ……Bên cạnh Yuu, “cô ấy” vẫn còn đó.]
Bernadette nắm chặt tay lại.
[Nên là, các cô phải tự mình quyết định điểm dừng của mình đi……Tôi sẽ hỏi lại thêm một lần nữa, các cô dự định đi với cậu ấy đến bao giờ đây?]
Cặp mắt tỏa sáng mạnh mẽ, sắc lẹm thâu tóm ba người họ.
[……Em sẽ trở nên mạnh hơn. Em muốn mạnh hơn bằng cách đi với Yashiro-aniki.]
Người đầu tiên trả lời là Kuon.
Nắm lấy thanh katana『Kurogane』được tra trong bao cứ như đang ôm lấy nó và đặt ở chân ghế, Kuon nhìn lên trần nhà.
[Được nghe về câu chuyện truyền thuyết về lòng dũng cảm của Aniki, em nghĩ rằng mình muốn trở nên mạnh hơn.]
Trở nên mạnh hơn và bất khả chiến bại. Câu chuyện cổ tích về chàng trai đã chém hạ hết kẻ địch ngáng đường và chạy trên con đường của mình một cách nghiêm túc.
[Em không biết mình sẽ tiến xa được đến đâu. Nhưng, em muốn đi xa nhất có thể.]
Cứ như xác nhận điều đó với chính mình, Kuon lẩm bẩm và gật đầu.
[Ta nghĩ mình sẽ đi cùng cho đến lúc ta lấy lại được phần Ma lực đã đánh mất. Và sau đó, ta sẽ chiếm đoạt thế giới.]
Trong lúc gặm lấy cái bánh quy đặt trên bàn bằng răng cửa, Paimon mỉm cười.
[……Tôi](Bernadette)
Đôi mắt với ý chí mạnh mẽ bên trong, hướng đến Fiona.