Trương Thành Dương nói con gái đều thích những thứ này.
Thuốc lá, lãng mạn, bầu không khí đặc biệt.
Cho nên tối nào Trì Thanh cũng đi theo Trương Thành Dương ra ngoài nhét đầy một túi, nghĩ đến cảnh sau khi đưa cho Giang Tuyết Huỳnh thì cho cô xem.
Nhưng bây giờ vẻ mặt của Giang Tuyết Huỳnh đã có chút thay đổi.
Trì Thanh dừng lại một chút, nắm chặt điếu thuốc đang sắp bị gió tuyết làm cho đông cứng lại, trái tim vốn đang nóng hừng hực cũng bị đóng băng lại một chút.
Anh chưa từng nghĩ Giang Tuyết Huỳnh sẽ chấp nhận mình như vậy nhưng ít ra cũng không cần thể hiện nét mặt như thế.
Giọng nói của người thiếu niên như đánh vỡ tầng băng mỏng, giọng điệu cũng có hơi thay đổi, từng chút đánh vào tận đáy lòng Giang Tuyết Huỳnh, chớp mắt không có cách nào đối phó lại cứ vậy giống như một cơn sóng lớn bao trùm lấy cô.
Gió đêm giống như con dao thái thịt cắt trên mặt đất. Đọc Full Tại
Cô không kịp ngăn cản Trì Thanh.
Trong lòng Giang Tuyết Huỳnh đột nhiên có dự cảm. Giống như dùng tay nắm lấy cát vậy, đoạn tình cảm này cô có biết bao nhiêu quý trọng, càng nắm chặt bao nhiêu thì hạt cát sẽ càng chảy xuống nhanh hơn và không thể cứu vãn.
Sự nhút nhát không dám bày tỏ, cô kinh ngạc nhìn, dường như đã dự đoán được quan hệ của cô và Trì Thanh sẽ có thay đổi lớn khi Trì Thanh mở miệng lúc này, nó sẽ trượt sâu vào vực thẳm.
Cổ họng Giang Tuyết Huỳnh giống như bị thứ gì đó chặn lại, cô im lặng một lúc lâu rồi nhắm mặt lại, nhẹ nhàng nói ra một câu: “Trì Thanh, cậu đừng như thế…”
Điếu thuốc vẫn đang cháy.
Lại một trận gió đêm dồn dập thổi qua, thổi làn khói trong tay giống như những cánh bồ công anh bay vào đêm không, tản khắp vào trong không khí lạnh như băng.
Hình như lúc này người thiếu niên mới hồi phục lại tinh thần, nhẹ nhàng cử động đầu ngón tay.
Liếc mắt nhìn xuống, giọng điệu nhẹ đến mức có thể bị gió đêm thổi một cái là bay đi: “Ngay cả nghe mà cậu cũng không muốn nghe tôi nói hết sao?”
Giang Tuyết Huỳnh gấp gáp nói năng lộn xộn: “Xin lỗi cậu, bây giờ tôi rất mệt, trong lòng cũng hỗn loạn…”
Lại bị Trì Thanh cắt ngang: “Cậu không cần xin lỗi, tôi nói rồi, tôi tốt với cậu không phải muốn nó trở thành gánh nặng cho cậu.”
Giang Tuyết Huỳnh kinh ngạc nhìn Trì Thanh không biết nên nói gì cũng chỉ đành nhắm chặt mắt lại.
Cho dù đó không phải điều cô mong muốn nhưng cô cũng đã đâm con dao đó vào tim Trì Thanh rồi.
Trì Thanh cụp mắt xuống, mặt không cảm xúc nhìn điếu thuốc đã cháy gần hết.
Cô nói Trần Lạc Xuyên là người tốt.
Đúng vậy, cậu đúng là rất tốt. Tâm địa lương thiện, lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui. Nhưng trái tim của cậu cũng quá mềm yếu rồi, có thể thể ra tay giúp đỡ bất kì người nào.
Chỉ là Giang Tuyết Huỳnh và cậu không có tình cảm nền móng, lại cũng không học cùng một lớp.
Hơn nữa cậu còn có quan hệ thân thiết với bạn nữ bên cạnh.
Anh có thể cam đoan đặt Giang Tuyết Huỳnh ở vị trí duy nhất nhưng Trần Lạc Xuyên thì lại không chắc có thể làm được.
Nhưng…
Nhưng…
Nhưng cậu không hợp với cô.
…
Nhưng cái này cũng không liên quan, vì cô thích cậu.
Điếu thuốc trong tay giống như cây diêm cuối cùng cô bé bán diêm đã quẹt.
Những ngọn lửa ấm áp chiếu sáng toàn bộ thế giới, nhìn thấy vô số những cảnh tượng tuyệt vời rực rỡ, gió và tuyết cũng trở nên dịu dàng.
Đến khi cháy hết, bóng tối lạnh lẽo lại lần nữa phủ xuống.
Không biết đã trôi qua bao lâu, trong đêm đen chỉ còn lại tiếng nói của thiếu niên. Trì Thanh không nhắc lại chuyện vừa xảy ra, giọng nói vẫn bình thản: “Tôi đưa cậu về.”
Giang Tuyết Huỳnh không từ chối. Đọc Full Tại
Lúc này người trong trường đã về hết, cả trường học đều chìm trong bóng đêm.
Sau nhiều ngày như vậy, hôm nay cũng là lần đầu tiên Giang Tuyết Huỳnh được quan sát kĩ Trì Thanh.
Hình như người thiếu niên đã cao thêm một chút, một nửa khuôn mặt duyên dáng bị giấu trong màn đêm, cổ áo màu đen lộ ra chiếc cổ trắng muốt, giống như một phần xúc tu trắng.
Cô thu lại sự chú ý của mình, cho dù là chuyện gì thì những bước khởi đầu đều là bước khó khăn nhất, điều không nên nói cũng đã nói rồi.
Giang Tuyết Huỳnh hơi mím môi, nói tiếp: “Trì Thanh, học kỳ sau tôi muốn chuyển sang ban văn.”
Bước chân người thiếu niên đang bước đi bỗng dừng lại, cô không kịp dừng thiếu chút nữa va vào lưng Trì Thanh.
“Cậu nói gì cơ?” Trì Thanh cúi xuống nhìn cô.
Giang Tuyết Huỳnh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu nói: “Không phải trước đó có phiếu đăng ký phân ban sao? Tôi đã chọn lớp văn, cậu cũng biết tôi học ban khoa học tự nhiên không được tốt lắm còn gì…”
“Tôi có thể dạy cậu.” Không để cho Giang Tuyết Huỳnh có cơ hội nói hết anh đã cắt ngang lời cô.
“Hồi lớp chín tôi dạy cậu thế nào thì bây giờ tôi cũng có thể dạy được như vậy.”
“Nhưng cấp ba không giống như cấp hai.” Gió đêm thổi qua cũng làm cho đầu óc hạ nhiệt, nhắc đến chuyện chính, thái độ của Giang Tuyết Huỳnh rất chân thành: “Tôi cũng không phải trẻ con, dù sao cũng không thể để cậu đút từng thìa một được.”
“Nếu tôi nói có thể thì sao?” Thiếu niên cụp mắt, ánh mắt rất nghiêm túc, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi.
“Nếu không thì tôi có thể cầm tay chỉ từng chút một cho cậu. Ban văn không có lớp chọn, cậu chắc chắn muốn học lớp bình thường sao?”
“Tôi biết, tôi biết hết mà. Những chuyện này Lão Lưu đã nói hết với tôi rồi. Nhưng… “ Giang Tuyết Huỳnh dừng lại một chút, nhìn thằng vào hai mắt Trì Thanh nói: “Tôi biết bản thân mình muốn cái gì.”
Về vấn đề phân ban văn lý, cô cũng không phải không hiểu gì, đợi người khác chọn lựa giúp mình.
Từ đầu đến cuối cô đều rõ ràng biết bản thân mình thích hợp cái gì và muốn cái gì.
Đương nhiên cô rất hâm mộ Trì Thanh có thể dễ dàng giải được những đề toán phức tạp khó giải kia, hâm mộ ký hiệu toán học và sự lãng mạn của logic, hâm mộ có thể vươn tay là có thể chạm ngay vào vương miện rực rỡ nhất của trí tuệ nhân loại, hâm mộ có cơ hội có thể đẩy ra cung điện khoa học rộng lớn nhất.
Nhưng cô cũng thích văn học, thích bầu không khí của các triều đại Hán, Đường, Tống và Minh, thích hình ảnh thay đổi giữa các bài thơ, hoang dã và tự do, không bị gò bó, xinh đẹp và diễm lệ, bút tích bay bổng, phong cách văn học và nhà văn phong lưu hết mực. Trong sử sách có sóng gió mây bay, sóng gió xoay vần, một lòng trong sạch, trải qua chín lần chết không tiếc, vạn năm chính nghĩa không thay đổi. Lãng mạn đến khó tin.
Trì Thanh chợt im lặng không nói gì. Giang Tuyết Huỳnh tư biết mình đã nói nhiều: “Xin lỗi cậu, ý tôi không phải thế.”
Trì Thanh cũng không tiếp tục nói mà lại đi tiếp về phía trước. Giang Tuyết Huỳnh đi theo phía sau, đi thẳng ra cổng trường, đứng ở chỗ cột đèn sáng rỡ đầu đường. Hơi ngẩng đầu có thể nhìn thấy những bông tuyết xoay tròn trên bầu trời đang rơi xuống.
Trì Thanh khoác ba lô một bên, suy tư đứng ở đầu đường, im lặng nhìn từng chiếc xe đang chạy qua lại trước mặt.
Thiếu niên giống như đã quyết định điều gì đó, nói từng chữ từng chữ: “Vậy nếu tôi nói tôi sẽ học văn theo cậu thì sao?”
“Không được.” Giang Tuyết Huỳnh không nghĩ ngợi gì đã từ chối luôn.
Cô thích khoa văn nhưng chưa từng nghĩ Trì Thanh sẽ đi học cùng mình.
Trì Thanh có khả năng về toán học, chuyện này với anh chính là một sự lãng phí. Anh vốn có thể chạm đến vương miện kiến thức của loài người. Giống như cô vẫn luôn không nhận ra vì yêu mà đổi nguyện vọng là một chuyện lãng mạn đến mức nào, thích một người là hy vọng người đó có thể trở nên tốt hơn, hy vọng bản thân có thể phát triển hơn.
Mang theo lý tưởng chung của mọi người nỗ lực tiến lên, trở nên ưu tú hơn, có thể đứng một bên che mưa che gió cho ai đó, lẽ nào đó không phải là một loại lãng mạn hay sao?
Mặc dù cô và Trì Thanh không phải là người yêu.
Có lẽ từ hôm nay trở đi cũng nhất định không trở thành người yêu nhưng đây cũng là kỳ vọng tốt đẹp nhất của cô đối với bạn bè.
Cô hy vọng thiếu niên có thể mãi tự do thoải mái, mãi mãi lấp lánh sáng ngời, vĩnh viễn đều là "Vua" kiêu ngạo trong miệng Kha Tiểu Tiểu.
"Cậu có thiên phú về khoa học tự nhiên hơn, đến lúc đó có thể thi đậu một trường đại học tốt, có nhiều chuyên ngành và cơ hội để lựa chọn hơn.” Đầu óc Giang Tuyết Huỳnh hoạt động nhanh chóng, cố gắng cân nhắc lý do thoái thác: "Đến lúc tốt nghiệp cũng có thể tìm được một công việc tốt, dù sao cậu cũng biết việc làm khoa văn tương đối khó khăn."
"Còn nữa…" Nghĩ đến lời mình sắp nói ra, Giang Tuyết Huỳnh dừng một chút: "Ông nội của cậu không phải vẫn hy vọng cậu có thể thi đậu đại học Bắc Kinh sao?"
Cô nhớ năm lớp chín, Trì Thanh đã từng nói với cô một lần. Ông nội của cậu vẫn hy vọng cậu có thể thi đậu đại học Bắc Kinh.
Ông cụ không biết nhiều về các trường đại học lắm nhưng là trường đại học khoa học kỹ thuật đứng đầu cả nước, đương nhiên ông ấy cũng sẽ từng nghe người ta nhắc đến, lúc không có việc gì liền thích cười nhắc tới thi đại học Bắc Kinh các kiểu.
Lúc ông cụ nói lời này, cho tới bây giờ đều là vui tươi hớn hở, nhìn càng giống như là một câu cửa miệng vậy, trong lòng cũng không hề cố gắng ghi nhớ. Cũng không hề bắt ép Trì Thanh không thi không được.
Nhưng vật đổi sao dời, điều này đối với Trì Thanh mà nói lại gần như trở thành một chấp niệm.
Quả nhiên, khi cô nói đến đại học Bắc Kinh, hô hấp của Trì Thanh hơi dừng lại.
Ánh đèn neon chiếu lên mặt, có chút khó hiểu. Đọc Full Tại
Thiếu niên và cô bốn mắt nhìn nhau, trong mắt có ánh sáng nhạt của đèn neon: “Giang Tuyết Huỳnh, có ai từng nói với cậu rằng cậu quá tỉnh táo chưa?”
Nhìn qua thì có vẻ không tính toán gì nhưng trong lòng luôn có một cái cân. Chỉ cần đó là chuyện cô đã xác định thì ít khi thay đổi. Tỉnh táo đến mức ngay cả quyền nằm mơ cũng không muốn giữ lại cho anh.
“Tôi đang nghĩ, rốt cuộc cậu tỉnh táo như vậy có lẽ chỉ vì đối tượng đó là tôi phải không?”
Giang Tuyết Huỳnh không nói gì, kiên trì cắn răng.
Trì Thanh: “...” Anh đã nhận được câu trả lời.
Đôi mắt màu lưu ly bình tĩnh nhìn về phía cây tầm gửi trước cửa của hộ kinh doanh nào đó cách đó không xa.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ tiếp tục học lý.” Nếu đó đúng là mong muốn của cô.
Cậu đã từng nói, cậu sẽ mãi mãi đặt cô ở vị trí đầu tiên.
Đoạn đường này vừa đi vừa nghỉ, bất giác đã đến dưới gốc cây tầm gửi kia.
Ban đầu Giang Tuyết Huỳnh cũng không biết gì, vì Trì Thanh đột nhiên dừng lại nên cô mới nhận ra có gì đó khác thường.
Trạm xe buýt ở ngay phía trước, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn: “Sao lại…”
Theo hướng nhìn của Trì Thanh, Giang Tuyết Huỳnh cũng nhìn thấy cây tầm gửi.
Trái tim cô đập thật mạnh, Trì Thanh hơi nghiêng đầu. Trong lúc lơ đãng, dễ dàng khiến cho hai đôi mắt sáng lấp lánh đó chạm vào nhau. Bốn mắt nhìn nhau, luôn nhìn thật sâu vào mắt người đối diện. Rất rõ ràng hai người đều cùng nghĩ đến phong tục hôn nhau dưới cây tầm gửi.
Giờ phút này gió tuyết dường như cũng trở nên an tĩnh theo, thời gian lúc này cũng như đang ngừng lại.
Thiếu niên không dời mắt đi, nhìn cô không nhúc nhích, đôi mắt dài hẹp như lưỡi dao mỏng.
Đôi mắt vô cùng lạnh lùng, ánh đèn chiếu vào mắt giống như ngọn lửa bị đóng băng dưới tầng băng, chỉ cần một mồi lửa, sẽ thành hiệu ứng cháy lan ra khắp cả cánh đồng.
Gió tuyết vẫn kéo dài.
Ánh mắt kia, thoáng chốc có ảo giác anh muốn hôn cô.
Có người nói mắt nhìn mắt còn mập mờ hơn so với người yêu. Giờ phút này, ánh mắt này giống như có thể chạm vào nơi bí mật nhất trong lòng người đối diện, mà tia lửa linh hồn va vào nhau còn mạnh hơn tiếp xúc thật sự.
Trái tim Giang Tuyết Huỳnh như muốn trật nhịp, cô theo bản năng lùi lại, nắm chặt góc áo, rời khỏi phạm vi dưới cây tầm gửi. Đột nhiên cảm thấy phản ứng của mình hơi thái quá, lúng ta lúng túng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi…”
Trì Thanh bình thản nhìn sang chỗ khác, giống như cảm xúc nhất thời ánh mắt giao nhau vừa này chưa từng xảy ra, cô cũng chưa từng tránh anh như tránh tà.
Một nửa vai gầy gò, đau thương khoác lấy ánh đèn màu cầu vồng bên góc đường.
Anh giống như đang bị chảy máu.
Qua một lúc lâu, thiếu niên mới đột ngột lên tiếng, giọng nói bình thản, giọng điệu giống như giấy nhám. Kiểu như bị Giang Tuyết Huỳnh làm cho tức giận đến mức nói giọng mũi: “Tôi hiểu.”
Đi thẳng đến phía trước là trạm xe buýt. Giang Tuyết Huỳnh còn nhớ lần trước Trì Thanh lên xe trước nhưng lần này chuyến của cô lại đến sớm hơn.
Vừa giờ cao điểm, người trên xe chen chúc nhau, sau khi đứng vững, Giang Tuyết Huỳnh không cầm lòng được nhìn ra bên ngoài, Trì Thanh không nhìn về phía cô, chỉ cúi đầu xem điện thoại, bình tĩnh giống như bị chìm đắm trong ánh trăng và màu tuyết.
Vừa lúc đó, Trì Thanh chợt nhận được điện thoại của Trương Thành Dương. Anh bấm nút nghe, Trương Thành Dương không chào hỏi gì đã nói ngay: “Sao rồi, cậu với Giang Tuyết Huỳnh sao rồi hả?”
Trì Thanh đi dọc theo xe buýt về phía trước, anh hơi cụp mắt, giọng nói hờ hững: “Không có gì cả.”
Lúc này anh cũng không muốn về nhà lắm, dứt khoát đi theo đường dành cho người đi bộ chậm rãi đi về phía trước.
Trương Thành Dương ngẩn người, cậu ấy hơi tò mò nhưng cho dù cách điện thoại cũng có thể nghe được giọng nói của Trì Thanh lạnh lùng khác thường.
“Không sao đâu!” Cậu ấy cũng không có kinh nghiệm về chuyện này lắm, kìm nén một lúc lâu mới rặn ra được một câu an ủi: “À, lần sau vẫn còn cơ hội mà. Với gương mặt này của cậu, còn thiếu những cô em thích cậu hay sao chứ?”
“Không có lần sau.” Trì Thanh đột nhiên nói vậy.
Đúng lúc này, một chiếc xe chạy ngang qua, tiếng còi đã át luôn tiếng nói thầm của người thiếu niên.
“Gì cơ?” Trương Thành Dương không nghe rõ.
Trong điện thoại lại im lặng, sau đó Trì Thanh đã lấy lại giọng nói uể oải thường ngày.
“Không có gì cả.”
Đầu dây bên kia Trương Thành Dương cầm điện thoại sửng sốt.
Vì không thấy mặt Trì Thanh nên cậu ấy cũng cảm thấy lo lắng.
Người nào đó rất bình tĩnh nhưng cũng rất mãnh liệt. Đọc Full Tại
Ngay cả cậu ấy từ lâu cũng nhận đã nhận ra Trì Thanh lạnh lùng ngang ngược như vậy đối xử với Giang Tuyết Huỳnh có thể nói là thiên vị một cách trắng trợn.
Cậu ấy đã từng bắt gặp Trì Thanh vụng trộm giặt khăn lau lạnh đến mức đỏ bừng cả tay. Trương Thành Dương còn từng trêu chọc nói Trì Thanh là kẻ si tình nói một đằng làm một nẻo. Chính buổi tối hôm nay lúc ra ngoài ăn cơm, Trương Thành Dương còn đi mua đồ cùng anh.
Đã từng nói nếu tình cảm không xuất phát từ hai phía thì lúc người đàn ông theo đuổi người phụ nữ sẽ giống như cách một lớp khăn mỏng vậy.
Trương Thành Dương biết rõ Trì Thanh đã tỉ mỉ chuẩn bị cho đêm giáng sinh này như thế nào.
Thiếu niên luôn tỏ vẻ lạnh lùng, khi thích một người thì vẫn luôn không che giấu, rất thẳng thắn.
Trong mắt thiếu niên không sợ trời không sợ đất, cho dù có kinh thiên động địa đi chăng nữa thì sẽ quyết tâm lôi kéo lực lượng, cho nên “thành kiên không sợ địch, tiếp cỗ xuyên ngưng hàng”, không sợ hãi, thiếu niên khí phách thẳng tiến không lùi.
Nhưng bây giờ lại lại như ai đó khốn đốn trốn trong thành trì, thuyền mắc cạn trong hồ nước mùa xuân. Ngay đến việc thích cũng phải hèn mọn cẩn thận.
So với bọn họ anh là người tỉnh táo nhất nhưng lại không đoán ra trái tim của người con gái.
Cho nên chuyện này đúng là rất khó vượt qua.
Không muốn dài dòng với Trương Thành Dương, sau khi cúp điện thoại, Trì Thanh tìm thấy một băng ghế dài ở góc đường, lấy ra từ trong túi một điếu thuốc.
Trì Thanh cụp mắt xuống nhẹ nhàng châm lửa, lẳng lặng nhìn nó nở rộ ở đầu ngón tay.
Trong cặp của anh đã chuẩn bị mô hình đồ chơi, ở một thành phố khác còn có một chiếc vòng tay đang được chế tác.
Có điều hôm nay ngay cả cơ hội đưa cô ra ngoài cũng không có.
Nghĩ đến mô hình, anh kéo khóa ra liếc qua, lại lơ đãng liếc nhìn quả táo mà Giang Tuyết Huỳnh đã tặng mình.
Bây giờ nhìn thế nào cũng có cảm giác châm chọc nhưng Trì Thanh vẫn rút nút thắt hình bướm, mở chiếc hộp ra. Một quả táo đỏ an vị nằm bên trong. Trì Thanh muốn lấy quả táo ra, không ngờ đưa tay lần mò thế nào lại làm một tờ giấy rơi ra.
Trên tờ giấy được viết một dòng chữ nhỏ đẹp tinh tế.
“Gửi đến người bạn thân nhất của tôi.”
Trong chốc lát, bàn tay cầm quả táo của Trì Thanh lập tức cứng đờ. Trái tim giống như bị cái gì đó va mạnh vào, lại như bị ai đó đánh một gậy. Cái lạnh từ ngón tay chạy vào lòng.
Không khí lạnh giống như bụi cây gai sắc nhọn mọc tràn lan, thậm chí hít thở còn làm cho cổ họng và lồ ng ngực đau nhói.
Gió lạnh lay động lông mi, ánh mắt thiếu niên vẫn không nhúc nhích, giống như tự ngược mà miêu tả từng chữ nhiều lần, mặc dù không phải chủ ý của Trì Thanh nhưng từng nét đã khắc sâu vào đáy lòng anh.
Cho dù vừa rồi Giang Tuyết Huỳnh né tránh cự tuyệt như thế nào, cũng không bằng một câu khiến người ta tuyệt vọng này.
Bản chất không phải Giang Tuyết Huỳnh thích Trần Lạc Xuyên bao nhiêu.
Mà là...
Từ trước đến nay, trong lòng cô anh đều không có bất cứ cơ hội nào.
Cũng đúng lúc này, cách đó không xa mấy nữ sinh chú ý tới sự có mặt của người thiếu niên.
Nhìn cách ăn mặc thì đây là mấy nữ sinh của trường gần đó, hẳn là nhân dịp đêm Giáng Sinh đi ra ngoài chơi.
Dưới đêm tuyết náo nhiệt này, Trì Thanh đơn độc cũng có vẻ đặc biệt thu hút sự chú ý của mọi người.
Mấy cô gái gặp nhau tụ tập cùng một chỗ, không biết đang nói cái gì.
Trải qua một phen nhỏ giọng bàn bạc, một nữ sinh mặc áo lông màu hồng phấn cố lấy dũng khí đi lên.
“Chào cậu, tôi có thể kết bạn làm quen với cậu được không?”
Ban nãy đứng cách xa, nữ sinh áo lông hồng nhạt thật ra cũng không để ý tới khuôn mặt Trì Thanh, chỉ là thấy dưới ánh đèn đường tuyết rơi, trên băng ghế dài có một người thiếu niên đang ngồi có dáng người cũng không đến nỗi nào, da mặt trắng muốt, đường nét góc cạnh.
Đến lúc thiếu niên nghe thấy giọng nói nhìn lên, chạm phải ánh đôi mắt hơi hếch lên, trong mắt rất lãnh đạm, nữ sinh áo hồng lại có cảm giác không thở nổi.
Màu mắt của người thiếu niên rất nhạt, giống như một chiếc đèn trong đêm tuyết, cánh môi mỏng mềm mại, mũi cao thẳng.
Nhìn trực diện còn đẹp hơn gấp trăm lần nhìn nửa mặt. Có điều khóe mắt người thiếu niên có chút sắc bén, nếu bị đôi mắt này liếc một cái thì hẳn sẽ có loại ảo giác rét lạnh thấu vào tận bên trong.
“Xin lỗi.” Thiếu niên nhìn sang chỗ khác, mi mắt hạ xuống, nói với vẻ thờ ơ.
Nói xong thì lướt qua người nữ sinh, đứng dậy rời đi.
Chỉ để lại nữ sinh áo lông hồng nhạt đứng yên tại chỗ, sững sờ mất một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, mãi đến khi đám bạn nhốn nháo đi đến: “Thế nào rồi, có xin được không?”
“Không.” Nữ sinh lắc đầu, nghĩ lại vẫn cảm thấy tim đập nhanh hơn: “Trông kiêu lắm, tớ cũng không dám nói gì cả.”
Ở góc đường, không biết từ lúc nào bài hát giáng sinh đã biến thành một bài hát trữ tình thư giãn tiếng Quảng Đông.
Giọng nữ ca sĩ dịu dàng hát:
“Mộng chưa dứt,
Trời lạnh vẫn có ve,
Đêm đến bão tuyết nổi
Kêu gọi hạt mưa rơi.”
Lúc này gió tuyết đột nhiên mạnh hơn, bông tuyết dày đặc, bay lả tả rơi xuống.
Điện thoại trong túi Trì Thanh reo lên mấy tiếng, nhận được tin nhắn của Giang Tuyết Huỳnh.
“Giấc mơ vẫn chưa kết thúc nếu sinh mệnh không đổi
Anh còn có thể cố chấp đến bao xa
Thực ra giấc mộng đẹp này của chúng ta
Từ lâu đã kết thúc, lặp lại cũng vô dụng.”
Lúc dựa vào tủ kính ở góc đường. Thiếu niên liếc mắt xuống nhìn điện thoại, trong nhật ký trò chuyện, chỉ có mấy chữ đơn giản nhưng lại nặng như cả nghìn người.
[Tôi xin lỗi.]
Lời bài hát đột nhiên xuất hiện giống như một lời sấm truyền có dự cảm không lành. Thật ra lời bài hát không hề sai. “Giấc mộng đẹp của chúng ta từ lâu đã kết thúc, lặp lại cũng vô dụng”. Nhưng anh không tin vào số mệnh.
Chăm chú nhìn một lúc lâu, lúc này Trì Thanh mới nhập vào một chữ, nhập vào rồi lại xóa đi.
Một lát sau, Giang Tuyết Huỳnh đang trên xe buýt mới nhận được tin nhắn của Trì Thanh.
Vừa vặn xe buýt vừa đến điểm dừng.
[Tôi đã nói rồi, cậu không cần xin lỗi tôi.]
[Vì…]
Thiếu niên hơi ngừng lại một chút, giống như chuẩn bị tinh thần, sắp xếp lại từ ngữ.
[Cho dù là vậy, tôi cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.]
Giang Tuyết Huỳnh nhìn tin nhắn, trong lòng có một loại cảm giác không nói thành lời.
Thông qua mấy câu hời hợt này, cô có thể cảm giác được anh sẽ không từ bỏ, cũng không hề che giấu quyết tâm.
Cho dù…
Nói dối cô một chút.
Giống như bất thình lình bị dìm vào một cái nồi lớn, trái tim bị giày vò lên xuống, không biết nên sắp xếp như thế nào.
Cô chậm rãi đánh chữ: [Tôi không tốt như cậu tưởng tượng đâu, trên đời này còn có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp, thông minh lại lương thiện nữa.]
Thiếu niên cũng không muốn chơi trò đuổi bắt này với cô nữa, trả lời rõ ràng:
[Cho dù tốt, tôi cũng không muốn
Tôi không cần một người xa lạ
Huống chi trong lòng tôi cậu đã đủ tốt rồi
Trên thế giới này có mấy tỷ người nhưng cậu là người duy nhất trong đó tôi muốn yêu.]
Đây là kiểu trả lời bất thường đúng phong cách Trì Thanh. Làm theo ý mình. Lạnh lùng ngang ngược đến cực điểm.
Tình yêu quá mức nóng bỏng, cho dù đang trong đêm tuyết mùa đông cũng có cảm giác nóng hổi, Giang Tuyết Huỳnh không biết nên trả lời ra sao, cô nhắm mắt lại, cố gắng lấy lại tỉnh táo, lại tiếp tục đánh chữ: [Nếu lỡ đây chỉ là hiểu nhầm.]
Lời này ngay cả bản thân cô cũng không hề thấy có sức thuyết phục.
So sánh với tình yêu cực kỳ chân thành thẳng thắn này, lời nói của cô dối trá lại khéo đưa đẩy và trần tục như thế.
Cô cân nhắc câu nói, bổ sung một cách nhạt nhẽo:
[Giống như hiệu ứng bắc cầu vậy… Không cẩn thận hiểu lầm tình bạn thành tình yêu. Chúng ta đều còn trẻ, nháy mắt hiểu lầm thành thích người khác phái cũng là chuyện hết sức bình thường.]
Gõ xong dòng chữ này, Giang Tuyết Huỳnh lại nhét điện thoại vào túi áo lông, nhìn khung cảnh đường phố ngoài cửa sổ.
Xe buýt lại khởi hành, ánh đèn neon sáng chói rực rỡ, ngoài cửa xe dường như biến thành một cánh đồng hoa rực rỡ màu sắc.
Trước ngã tư đường, ngước mắt nhìn đèn xanh đèn đỏ, thiếu niên kéo khăn quàng cổ cao, cụp mắt gửi đi tin nhắn cuối cùng rồi hòa vào dòng người lui tới.
Rốt cuộc một giây cuối cùng trước khi xuống xe, Giang Tuyết Huỳnh nhận được tin nhắn của Trì Thanh, như là nhìn thấu suy nghĩ của cô, cũng trực tiếp cắt đứt tất cả những lời chưa nói hết của cô.
Cửa sổ xe phản chiếu ánh đèn neon.
Giọng nói lạnh lùng của thiếu niên tựa hồ vẫn vang vọng bên tai, từng chữ từng chữ giống như tuyết đêm vỗ vào cửa sổ xe.
[Nhưng tim tôi không nói dối.]