*Quả Bình An chính là quả táo người Trung Quốc hay tặng nhau vào lễ Giáng sinh, bên Trung gọi là đêm Bình An, thay cho lời chúc Giáng sinh an lành.
Mấy ngày nay khi tan học, Giang Tuyết Huỳnh đều tự đi một mình trên con đường trở về.
Mua một ly trà sữa, cắn ống hút, yên lặng bước đi, cố gắng để bước nào bước nấy đều giẫm ngay vào những ô vuông nhỏ, những ô vuông nhỏ đóng khung một thế giới nhỏ bé.
Đi được một nửa, một chiếc xe đạp leng keng chạy sát qua.
Bước chân Giang Tuyết Huỳnh lập tức chệch mất nửa nhịp, giẫm trúng đường kẻ ô vuông.
Phun ống hút ra, Tuyết Huỳnh giật giật mí mắt, ngẩng đầu nhìn khoảnh trời chiều nơi xa.
Có vẻ mặt trời chiều mùa đông cũng mang vẻ lành lạnh, ánh sáng cũng ảm đạm hơn so với mùa hè oi bức. Tòa nhà cao tầng xa xa cứ như đột ngột liên tục xuất hiện, vụt lên từ mặt đất như con quái vật khổng lồ xám trắng làm từ sắt thép.
Ánh tà dương đỏ quạch như máu, nhìn một hồi, lại thấy cảnh sắc nơi xa có chút hương vị của một bộ phim tận thế. Cứ như là một giây sau, giữa các tòa nhà cao tầng sẽ có một con Godzilla chui ra vậy.
Chấn động lòng người, cũng như tất cả những gì đã xảy ra với cô hôm nay. Đọc Full Tại
Giang Tuyết Huỳnh cảm thấy rất khó để nói rõ rốt cuộc Trì Thanh có ý nghĩa gì đối với bản thân cô nhưng cô biết chắc rằng mình vẫn thích Trần Lạc Xuyên.
Sự thích mà Trì Thanh dành cho cô cứ như mặt trời ban trưa, quá mức nóng bóng.
Cô không thể nào phủ nhận tấm lòng quý giá này, thế nhưng mặt trời vừa rơi vào lòng cô, cô liền cảm thấy mình không thể chịu nổi sức nóng mãnh liệt ấy.
Mấy ngày nay, Giang Tuyết Huỳnh vẫn luôn ngủ không ngon giấc, nhiều lần đột ngột tỉnh lại khi đã quá nửa đêm, hất chăn lên, ngồi trên giường, không còn một chút cảm giác buồn ngủ nào.
Khi tắm đêm hôm đó, cô lại phát hiện một bí mật.
Không biết từ lúc nào mà cánh tay cô đã bị người khác dùng bút xanh lá cây len lén vẽ một con ba ba nhỏ lên.
Sở dĩ nói là con ba ba, mà không phải con rùa, là vì đầu con ba ba có hơi nhọn.
Thứ đấy hẳn do Trì Thanh vẽ lên hồi buổi trưa.
Nét vẽ chăm chút, rất sống động. Đường nét tùy ý thể hiện khí phách như khi thiếu niên thường viết và cả sự thờ ơ, ngây thơ hiếm thấy.
Hẳn cô nên nói rõ với Trì Thanh, Giang Tuyết Huỳnh không chỉ nghĩ như vậy một lần.
Ly trà sữa trong tay đã nguội ngắt, ngón tay nắm lấy thành ly đã bị gió thổi đỏ bừng.
Vuốt vuốt chóp mũi đã bị gió rét thổi đến mức đỏ bừng, cô cố gắng vuốt thuận mớ tâm tư đã quyện thành một vò đay rối của mình.
Không phải cô không thể phân rõ, không phải cô không nhìn ra cách Trì Thanh đối xử tốt với cô. Nhưng chính vì như thế, cô mới khó mà gạt bản thân, lừa dối Trì Thanh.
Người cô thích là Trần Lạc Xuyên.
Hẳn là cô nên giữ một khoảng cách với Trì Thanh ngay khi anh có biểu hiện yêu thích cô, không nên cứ thế yên tâm thoải mái tiếp tục hưởng thụ sự ưu đãi Trì Thanh dành cho cô như vậy.
Cô không nên giãy dụa vì dao động của bản thân, quá nhát gan thận trọng mà chậm chạp không dám đưa ra câu trả lời, trái lại đưa ra tín hiệu sai lầm, khiến cho Trì Thanh hiểu lầm ý của cô.
Có lẽ rất có thể Trì Thanh sẽ thích cô là vì anh không rõ cô đang thầm mến Trần Lạc Xuyên.
Dùng mũi chân nhè nhẹ đá đá vạch kẻ ô vuông chỉ tồn tại trên mặt phẳng, Giang Tuyết Huỳnh thoáng siết chặt thành ly trà sữa trong tay.
Tất nhiên cô cũng có thể giả vờ câm điếc, mặc kệ tình thế tiếp tục phát triển như vậy, nhưng thế giới của cô quá nhỏ, như ô vuông nho nhỏ này vậy.
Đen là đen, trắng là trắng.
Tình bạn là tình bạn, tình yêu là tình yêu.
Cô không thể làm kẻ bắt cá nhiều tay được, không thể kiểm soát được quá nhiều tình cảm phức tạp, càng không thể mạnh vì gạo, bạo vì tiền, tự do xoay chuyển, khéo léo xóa nhòa ranh giới giữa tình bạn và tình yêu. Thế giới của cô, cũng như ô vuông nhỏ dưới chân, chỉ có những vạch kẻ ranh giới rõ ràng.
Nhìn từ một phương diện khác thì thật ra Giang Tuyết Huỳnh rất sợ mình vướng vào khúc mắc tình cảm.
Rốt cuộc tình cảm của Trì Thanh dành cho cô đã phát triển đến giai đoạn nào rồi? Chỉ mới có chút ấn tượng tốt thôi sao? Hay đã đạt đến mức thích rồi?
Có lẽ đó chỉ là một thoáng rung động của thiếu niên thôi. Đọc Full Tại
Mà cô lại trùng hợp xuất hiện ngay lúc này, trùng hợp vươn tay ra trợ giúp anh một chút (mà có lẽ còn không tính là trợ giúp gì), lại còn là người bạn khác phái thân mật nhất với anh.
Rung động thời niên thiếu là mãnh liệt nhất, cũng là nông cạn nhất, kịp thời ngăn tổn thương xảy ra trước khi nó càng trở nên mãnh liệt hơn, có lẽ là cách giải quyết có trách nhiệm nhất đối với anh, cũng là đối với chính cô.
Nhưng Trì Thanh không chủ động thổ lộ, cô cũng không có lập trường gì thích hợp để mở miệng nói về chuyện này. Càng chưa nói đến việc mấy ngày nay Trì Thanh còn đang cố ý tránh tiếp xúc với cô.
… Dưới tình huống như thế, thật có vẻ như cô chẳng làm được gì.
Hít sâu một hơi, Giang Tuyết Hình ném ly trà sữa đã uống sạch vào thùng rác, buộc mình trước hết đừng suy nghĩ nhiều.
Thời gian trôi nhanh đến trước ngày Giáng sinh.
Buổi sáng ngày Giáng sinh ấy, Giang Tuyết Huỳnh vừa nhấn tắt đồng hồ báo thức trên điện thoại di động thì liền thấy tin nhắn của Trần Lạc Xuyên.
Thời gian gửi đi hiện là rạng sáng hôm nay.
[Dù nói như thế này có vẻ hơi sớm, nhưng mà chúc cậu đêm Giáng sinh vui vẻ nhé.]
Hôm qua trời đổ một trận tuyết lớn, sáng nay thức dậy là thấy cảnh đường ngoài cửa sổ sáng ngời một vùng trắng tinh khôi, khiến cho cả bầu trời cũng như sáng lên mấy độ.
[… Hôm qua tôi vô tình ngủ thiếp đi, không thấy tin.]
Giang Tuyết Huỳnh không ngờ là Trần Lạc Xuyên sẽ chủ động gửi tin nhắn cho cô. Dù ngày hôm kia Trần Lạc Xuyên có chạy đến đưa cháo cho cô, nhưng thậm chí bọn họ còn chẳng liên lạc nhiều lần như trước kia.
Ít nhiều gì tình cảm của Trì Thanh cũng đã ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa cô và Trần Lạc Xuyên.
Đang nói chuyện linh tinh với Trần Lạc Xuyên, cuối cùng Giang Tuyết Huỳnh vẫn không kiềm được nhớ đến cậu thiếu niên kiêu ngạo lại lạnh nhạt kia.
Lưng cô như cõng một cái bao vừa lớn vừa nặng, mỗi lần đối mặt với tấm lòng và niềm vui mừng khôn xiết của Trần Lạc Xuyên là cô lại thấy như mình không được phép làm vậy, cảm giác tội lỗi thường trực khiến cho cô cảm thấy mình như là một tên tù nhân ích kỷ.
Gặp phải tình huống này, cô chỉ đành dành toàn bộ thời gian vùi đầu vào cày đề và "học bù" trước khi kết thúc học kỳ.
Dù là Trì Thanh hay Trần Lạc Xuyên, cô đều cố gắng tránh phải đối mặt với họ. Trần Lạc Xuyên nhiều lần chủ động liên hệ với cô, cô đều phải mất đến hơn nửa ngày mới xem tin cậu nhắn, vội vàng xin lỗi.
Về phần Trì Thanh, dù đang học cùng một lớp nên khó mà không chạm mặt nhau nhưng cô vẫn luôn cố gắng tránh mọi cơ hội tiếp xúc với anh, cũng vì vậy nên cô không cách nào biết được rốt cuộc mấy ngày nay Trì Thanh đang nhìn cô như thế nào, lại đang suy nghĩ cái gì.
Lấy lại tinh thần, cô lại dời lực chú ý về phía màn hình điện thoại di động lần nữa.
Nói không vui là giả, Giang Tuyết Huỳnh mấp máy môi, gõ xuống mấy chữ: [Đêm Giáng sinh vui vẻ.]
Tuyết rơi xuống thì khí trời hơi lạnh, trên bầu trời còn có tuyết mịn bay lẻ tẻ. Không khí lạnh lẽo bị hít vào mũi, lạnh tê đến cả phổi.
Gió thổi qua ngọn cây hai bên đường, đập mấy khối tuyết rơi xuống rào rào.
Tuyết đọng trên đường đã sớm được nhân viên bảo vệ môi trường quét dọn sạch sẽ rồi, chỉ còn những mảng nước đọng lớn và đống tuyết vụn vặt. Mà mấy cửa hàng bên đường cũng đã sớm bắt đầu làm nóng cho lễ Giáng sinh từ mấy ngày trước.
Giang Tuyết Huỳnh đút tay vào túi, ngón tay bị đông cứng đỏ lên siết chặt điện thoại di động.
Dù biết như thế này không được tốt cho lắm, nhưng cô cũng rất khó dằn cơn rung động này xuống.
Một ngày này trôi qua còn có vẻ chậm hơn cả mọi khi, chẳng dễ gì chịu đựng mãi đến lúc tan học, Thẩm Manh Manh kéo cô cùng ra cổng trường học mua táo Mỹ.
Ngày mùa đông sập tối rất nhanh, đèn sao ở trước cổng trường học đều đã bắt đầu thắp sáng lên, các cây thông Giáng sinh cũng lần lượt được dựng lên trước những cửa hàng.
Tuyết đọng chưa tan, trời mờ tối vẫn còn sót lại sắc hồng nhàn nhạt, như là thủy triều lên xuống biển khơi. Từng ánh đèn lập lòe như ngôi sao đắm chìm trong màn nước biển.
Một bài ca vang đi vọng lại mãi ngoài đường phố:
Jingle bells, jingle bells
Jingle all the way.
Mới ra khỏi cổng trường, hai người liền bắt gặp một cặp tình nhân nhỏ đang lặng lẽ đứng hôn nhau dưới gốc cây tầm gửi.
Rõ ràng cặp tình nhân nhỏ vẫn có chút cố kỵ, vị trí tương đối vắng vẻ, ngọn đèn cũng khá tối, hiếm có ai sẽ để ý đến điểm khác thường.
Nhưng những điều này vẫn không thể chạy trốn khỏi cặp mắt tinh của Thẩm Manh Manh, mặt Thẩm Manh Manh đầy vẻ bó tay: "Cứu với, sao tớ không biết trường chúng ta có nhiều cặp tình nhân nhỏ như vậy chứ."
Giang Tuyết Huỳnh buồn cười nói: "Dù sao cũng là lễ Giáng sinh mà."
Hầu hết tất cả nam nữ ra đường giờ phút này đều đã thành đôi, dù không phải đôi tình nhân nhỏ thì ít nhiều gì cũng đều có chút vẻ mập mờ.
Đâu chỉ Thẩm Manh Manh, cả cô cũng không biết phải đặt mắt về đâu cho phải.
Quả Bình An do cửa hàng đóng gói chắc chắn đắt hơn bình thường rất nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng đã được đóng hộp sẵn, khá đỡ phiền. Ngồi xổm trước gian hàng chọn mấy quả với Thẩm Manh Manh xong, Giang Tuyết Huỳnh mang theo một túi táo chậm rãi quay về, khi đi ngang qua lớp A3, cô còn không nhịn được nhìn vào bên trong một lần.
Nếu không phải có tin nhắn hồi buổi sáng của Trần Lạc Xuyên, cô còn không nghĩ đến việc chuẩn bị một phần cho cậu.
Những quả táo khác đều đã được cô lần lượt tặng ra ngoài, dù suốt mấy ngày nay Trì Thanh vẫn luôn không tỏ biểu hiện gì, Giang Tuyết Huỳnh vẫn nhân khoảng trống lúc anh đi ăn cơm mà len lén nhét một phần vào góc bàn anh.
Lại nhét thêm một tờ giấy ghi chú dưới phần quà, to bạn thân vĩnh viễn của tôi.
Không biết giấu đầu lòi đuôi kiểu này có thể nhắn nhủ ý nghĩ của cô ở một mức độ nào đó hay không.
Thiếu nữ lần đầu tiên nhận được tình cảm từ một người khác phái cũng không biết rốt cuộc nên giải quyết như thế nào mới là thỏa đáng nhất, chỉ có thể dùng biện pháp vụng về nhất để hàm súc uyển chuyển biểu đạt lời từ chối của chính mình.
Bây giờ chỉ còn một phần cuối cùng này, thắt một cái nơ con bướm màu xanh nhạt.
Ngay khi vừa nhìn thấy cách đóng gói này, Giang Tuyết Huỳnh đã nghĩ ngay đến chủ nhân của nó.
Ngón tay cô nhè nhẹ vuốt v e chiếc nơ con bướm thắt trên hộp, rõ ràng bây giờ còn cách lúc tan học giờ tự học buổi tối rất xa, nhưng tim của cô lại cứ đập liên hồi như tiếng trống.
… Có khi nào cô quá liều lĩnh hấp tấp rồi không?
Hình như quan hệ giữa cô và Trần Lạc Xuyên còn chưa thân thiết đến mức có thể tặng quả Bình An.
Cô thật sự nên đến lớp của cậu sao?
Dường như Thẩm Manh Manh cũng nhìn ra chút manh mối, cô ấy thình lình dí khuôn mặt tròn nhỏ nhắn lại gần, chủ động hỏi: "Cậu muốn tặng cho Trần Lạc Xuyên?"
"Tặng đi." Thẩm Manh Manh chớp đôi mắt to vụt sáng, thành khẩn đưa kiến nghị: "Nếu cậu không dám thì tớ đi chung với cậu? Nói là quà đáp lễ cho việc đưa cháo lúc trước."
"Tớ còn chưa nghĩ kỹ." Chậm rãi rút tay đặt dưới bàn ra, Giang Tuyết Huỳnh đáp.
Nguyên nhân cô nói như vậy rất đơn giản, vì cô rất khó cảm nhận được hàm nghĩa gì khác từ trong những hành động của Trần Lạc Xuyên.
Thiếu niên đối xử với cô không khác mấy với cách đối xử với một người bạn tương đối gần gũi.
Không lạc quan như Trần Manh Manh, trong lòng cô vẫn cứ có một loại dự cảm mơ hồ, rằng có lẽ quan hệ giữa Tiền Phi Phi và Trần Lạc Xuyên không đơn giản như mặt ngoài vậy.
Tan tiết tự học buổi tối, cô uyển chuyển từ chối lời đề nghị đi cùng cô của Thẩm Manh Manh, lấy can đảm, lội ngược biển người đi về hướng lớp A3.
Chỉ là đưa một quả táo mà thôi, không phải vừa nãy cô cũng đưa bọn Trương Thành Dương rồi sao?
Cũng chẳng biết vì sao, dọc một đường này, tim Giang Tuyết Huỳnh vẫn luôn đập cực kỳ kịch liệt. Không phải như cảm giác căng thẳng, mà lại giống với cảm giác có một thanh kiếm Damocles treo trên đỉnh đầu làm lo sợ bất an hơn.
Dù lớp A3 chỉ ở ngay cạnh lớp A2, cô vẫn cứ sợ không kịp, bước chân thoáng có chút lộn xộn hối hả.
Chờ đến lúc cô tới, lớp A3 cũng vừa vặn tan tiết tự học buổi tối, rất nhiều người còn chưa kịp đi.
Sự xuất hiện của cô có vẻ đặc biệt đột ngột giữa đám người đang thu dọn cặp sách chuẩn bị về nhà. Đọc Full Tại
Vì căng thẳng, trước mắt Giang Tuyết Huỳnh có chút choáng váng. Cô hít sâu một hơi, đang nghĩ mình nên mở miệng nói như thế nào.
Một nữ sinh lớp A3 lại chú ý đến cô, đột nhiên chủ động hỏi: "Cậu đến tìm người à?"
"Ừm." Giang Tuyết Huỳnh do dự nửa giây, cố gắng giữ cho giọng mình nghe có vẻ tự nhiên một chút: "Xin hỏi Trần Lạc Xuyên có ở đây không?"
Nữ sinh ngây ra, có vẻ hơi bất ngờ, nhưng rồi lại thấy như dự liệu, cũng hợp tình hợp lý: "Trần Lạc Xuyên?"
Có vẻ như cô ấy cho là cô lại là một người theo đuổi Trần Lạc Xuyên khác.
"Tớ không rõ lắm, vừa nãy hình như tớ có thấy cậu ấy đi với Tiền Phi Phi, cậu có cần tớ hỏi giúp một chút không."
Tiền Phi Phi.
Cuối cùng thanh kiếm Damocles cũng rơi xuống đất. Chuyện đã sớm dự cảm lại biến thành hiện thực ngay trước mắt lúc này, Giang Tuyết Huỳnh siết chặt ngón tay, tim đập nhanh như nước chảy vẫn lỡ mất một nhịp, mi mắt cô thuận thế cụp xuống.
Trước mắt cô bất giác hiện ra bóng mấy đôi tình nhân nhỏ trong sân trường.
Giờ này, một nam một nữ độc thân cùng đi ra ngoài đại diện cho điều gì, gần như chẳng thể nghi ngờ được nữa.
Không có thời gian để chú ý đến những gì bạn nữ sinh kia nghĩ, cô cũng không biết mình đã hồi phục như nào, chỉ hoàn toàn vô thức nói tiếng cảm ơn.
"Cảm ơn."
Giờ phút này, ba chữ Tiền Phi Phi kia như hóa thành một cây búa, không ngừng đập lên tim cô, nhắc nhở sự thật rằng ngay từ đầu hai người kia đã rất thân mật rồi.
Dây lụa của hộp quà trong lòng bàn tan đã bị siết đến hơi nhăn nhúm, nhưng Giang Tuyết Huỳnh lại không thể nào khống chế cho bản thân mình lúc này không suy nghĩ miên man được.
Não cô cứ như một nồi cháo bát bảo sôi sục, vô số câu hỏi đồng thời ngoi lên.
Trần Lạc Xuyên và Tiền Phỉ Phỉ thật sự đang qua lại với nhau sao? Hay vẫn còn đang ở thời điểm trên mức bạn bè, nhưng dưới mức tình yêu, đều có suy nghĩ mập mờ với đối phương?
Không phải kỳ thật cô đã sớm cảm giác được rồi sao?
Dù sao id bốn chữ kia vẫn luôn nhiều lần xuất hiện trong lời nói của Trần Lạc Xuyên, đi nhà ma cũng kết bạn đồng hành, chạy xong 1500m thì lập tức đưa khăn mặt và nước đến.
Cứ như chỉ cần là nơi có Trần Lạc Xuyên xuất hiện, thì sẽ không thể nào thiếu bóng dáng một người con gái đi cùng vậy.
Chỉ là một số câu thăm hỏi có tính chất bạn bè (có lẽ còn không được gọi là bạn bè) thôi, sao mà cô lại dám vì thế mà sinh ra đủ lòng dũng cảm để chạy đến đưa quả Bình An gì chứ.
Nữ sinh đã xoay người đi tìm bạn học cùng lớp rồi, giờ phúc này, Giang Tuyết Huỳnh bỗng nhiên có xúc động mãnh liệt muốn gọi cô quay lại.
Nhưng cô lại không làm vậy.
Như là nếu lúc này gọi cô ấy lại, chẳng khác nào thừa nhận rằng tình cảm của cô dành cho Trần Lạc Xuyên cũng không đơn thuần.
Cô thích Trần Lạc Xuyên.
Cô sợ nữ sinh kia nhìn thấy vẻ mặt của mình.
Cô càng sợ cảm giác bị nhìn thấu tình cảm của mình dành cho Trần Lạc Xuyên.
Cứ thế, cô chỉ có thể chờ đợi, dù cho lúc này cô mong quay người chạy trối chết biết bao nhiêu.
Cửa sau lớp A2 không ngừng có nam sinh cãi nhau ầm ĩ nối đuôi nhau ùa ra.
Sáng sớm Tưởng Nhạc Thiên đã có hẹn với Diệp Điềm Linh, chỉ thấy Trì Thanh và Trương Thành Dương cùng đi ra.
Đúng lúc này, không biết là ai hô một tiếng: "Đây không phải là Giang Tuyết Huỳnh sao?"
Thiếu niên thoáng nghiêng mắt nhìn, vừa rồi còn đang tán nhảm câu được câu không với Trương Thành Dương thì bây giờ anh lại ngậm miệng lại, rồi đột nhiên dừng bước, một đôi mắt hổ phách cũng lập tức nhạt màu đi.
"Ô, đúng rồi, đây không phải Giang Tuyết Huỳnh sao?"
Thấy bóng người quen thuộc đứng trước cửa lớp A3, Trương Thành Dương còn chưa hoàn hồn kịp: "Cậu ấy chạy đến ban ba làm gì nhỉ?"
Vì mấy ngày nay Giang Tuyết Huỳnh và Trì Thanh đều như đang giận dỗi nhau, rõ ràng cả hai bên đều tránh chạm mặt đối phương, vậy nên một tuần lễ này Trương Thành Dương cũng chẳng tìm được cơ hội nào để nói chuyện với Giang Tuyết Huỳnh.
Nói chính xác hơn, cả tuần nay, dù rõ ràng Giang Tuyết Huỳnh học cùng lớp với cậu ấy, nhưng Trương Thành Dương lại như căn bản chưa thấy cô bao giờ.
Không ai dám trả lời.
Trì Thanh cũng không còn hé răng.
Dõi theo ánh mắt thiếu niên, cuối cùng Trương Thành Dương cũng thấy dường như trong tay Giang Tuyết Huỳnh còn đang cầm gì đó, nhìn kỹ lại, hình như là quả Bình An?
Đây là định tặng người khác?
Cô có quen ai ở lớp A3 sao? Là tặng ai vậy?
Cậu ấy vô thức muốn hỏi Trì Thanh, nhưng khi ánh mắt chạm đến khuôn mặt lạnh lùng của cậu thì không khỏi ngẩn người.
Thiếu niên hạ thấp mắt, không biết đang nghĩ gì, tay siết thật chặt dây đeo balo trên vai, sắc mặt lạnh nhạt chẳng thể nhìn ra tin tức gì.
Ngay đúng lúc này, Trương Thành Dương chợt nhớ tới Trần Lạc Xuyên.
Nếu phải nói Giang Tuyết Huỳnh quen ai ở lớp A3, vậy hình như chỉ có Trần Lạc Xuyên nhỉ? Nhưng hình như mặt ngoài Trì Thanh và Trần Lạc Xuyên không hợp nhau lắm, chẳng lẽ là vì điều này sao?
Nghĩ đến điểm này, Trương Thành Dương lại giật mình một cái, cẩn thận nhìn Giang Tuyết Huỳnh nhiều lần.
Đã gần một tuần Trì Thanh và Giang Tuyết Huỳnh chưa hề nói chuyện với nhau rồi.
Một suy nghĩ làm cả chính cậu ấy cũng cảm thấy không thể tin được nhanh chóng xẹt qua đầu cậu ấy như một tia lửa điện.
Cuối cùng Trương Thành Dương mới chậm chạp nhận ra được một chút bất thường.
Không phải chứ? Là giả nhỉ?
…
… Chẳng lẽ nói, là vì Trần Lạc Xuyên?
Như một người đang ngây ngơ đột ngột bị người ta gõ cho một cái bốp, Trương Thành Dương sợ hãi cả kinh.
Dường như cuối cùng giờ phút này cậu ấy cũng hiểu ra được chút gì đó.
Rằng vì sao lúc trước Giang Tuyết Huỳnh lại làm vẻ như mình không thân quen với Trì Thanh, vì sao Trì Thanh thấy Trần Lạc Xuyên chướng mắt, vì sao trong đoạn thời gian này Trì Thanh lại không liên hệ với Giang Tuyết Huỳnh nữa.
Biết được điều này khiến cậu ấy thật sự cảm thấy lúng túng quá đi mất thôi.
Nhưng còn hơn cả lúng túng, Trương Thành Dương càng cảm thấy lo cho trạng thái của Trì Thanh hơn.
"Thanh Chó?" Anh mãi vẫn không tỏ thái độ khiến Trương Thành Dương cảm thấy không ổn: "Cậu vẫn ổn chứ?"
Nửa tháng trước, Trì Thanh còn nhờ cậu ấy tư vấn quà Giáng sinh giúp.
Mười ngày trước, anh còn hỏi cậu ấy rằng nữ sinh thích gì.
Một tuần trước, Trì Thanh đột nhiên không nói tiếng nào bỏ bọn họ lại, tự mình ra căn tin.
Cũng không biết buổi trưa hôm đó đã xảy ra chuyện gì, cả buổi chiều sau đấy Trương Thành Dương vẫn luôn cảm thấy Trì Thanh là lạ.
Hôm nay mấy nam sinh bọn họ vừa cơm nước xong xuôi trở lại phòng học, liền thấy góc bàn Trì Thanh có một hộp quà tặng được đặt ở đó.
Thiếu niên quét mắt qua, dù không nói gì, nhưng Trương Thành Dương vẫn có thể cảm nhận rõ ràng là tâm trạng của anh cực kỳ vui vẻ, rất trịnh trọng nhét quả táo vào balo.
Mà lúc này Trì Thanh lại vẫn chẳng nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn về hướng lớp A3, buông mi mắt xuống. Xương thiếu niên phát triển rất nhanh, nửa người ẩn mình vào bóng đêm, có vẻ vừa cao vừa gầy.
Dù là Trương Thành Dương bình thường thích đùa giỡn thì bấy giờ cuối cùng cũng cảm nhận được một loại bất thường dần dần nổi lên.
Rốt cuộc cậu ấy cũng không nói gì nữa.