Chương 29
Sống hơn mười mấy năm, đây là lần đầu tiên Giang Tuyết Huỳnh cảm nhận được rõ ràng cảm giác có người gánh team là như thế nào.
Trì Thanh vừa vào đội đã thay đổi chiến tích suy tàn trước đó của cô, bắt đầu giành chiến thắng liên tiếp như cưỡi tên lửa.
Theo lý mà nói, cô hẳn là cảm thấy vui vẻ.
Giang Tuyết Huỳnh: "..."
Đúng là cô thấy vui, vừa vui vừa đau khổ, khóe miệng không khỏi cong lên, lại xấu hổ đến mức hận không thể cấp tốc thoát khỏi trò chơi.
Cô không thể tiếp tục lừa mình rằng Trì Thanh chỉ là không ngủ được, tâm huyết dâng trào nên lúc này mới đại phát từ bi mà gánh cô mấy ván.
Chắc chắn anh đã nhìn thấy luận văn đáng thương của cô.
Bởi vì đi rừng trong trò chơi, anh sẽ luôn đứng trong vùng xanh để phát tín hiệu cho cô.
Thiếu niên lời ít ý nhiều, thái độ không nóng không lạnh.
[Tới lấy bùa xanh]
[Theo tôi]
Hoặc là thái độ đủ để gọi là "Khen ngợi".
[Dễ giết.]
[Dễ khống chế.]
Cuối cùng, lại không nhanh không chậm nhấn tín hiệu.
[I will carry you]
Mỗi tín hiệu đều giống như mỗi lần lăng trì nhục mặt.
Giang Tuyết Huỳnh: "..." Tuy rằng thế nhưng, không cần phải làm đến mức này chứ.
[Có phải cô gái cậu tìm tới giận rồi không?]
Mới vừa rời khỏi trò chơi, Trần Lạc Xuyên đã nhận được tin nhắn anh Siêu gửi tới.
Giọng điệu thận trọng, cẩn thận.
Cậu trả lời: "Con người cô ấy rất tốt, không có chuyện đó đâu."
[Ồ ồ ồ, như vậy thì tốt.]
Một mình Tr ần Lạc Xuyên lẳng lặng ngồi ở trước bàn học trong chốc lát, đèn bàn quá sáng, cậu đưa tay đỉnh độ sáng tối hơn một chút.
Anh Siêu cũng im lặng trong chốc lát, trên điện thoại bất thình lình truyền đến một âm thanh nhắc nhở.
Cậu cầm điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn của anh Siêu.
Nói thật đi Trần Cẩu, cậu có quan hệ gì với cô gái kia? Phi Phi thì sao?
Phi Phi.
Trần Lạc Xuyên hơi sửng sốt, trước mắt theo bản năng mà hiện ra hai gương mặt thiếu nữ khác nhau.
Một người là Tiền Phi Phi, gương mặt xinh đẹp, mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền ở khóe môi.
Một người là Giang Tuyết Huỳnh, nghĩ tới đây, Trần Lạc Xuyên có chút ngạc nhiên. Bởi vì cậu đột nhiên nhận ra ấn tượng khá là mơ hồ, giống như cậu rất hiếm khi nhìn thấy gương mặt chính diện của cô gái này.
Nói tóm lại, hình như là vẻ ngoài rất dịu dàng thoải mái, đoan chính thanh tú.
Trần Lạc Xuyên thật sự không ngờ anh Siêu lại cùng nhắc đến Tiền Phi Phi và Giang Tuyết Huỳnh.
Mấy người bọn họ là bạn học cấp hai, mấy năm qua chơi chung với nhau nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, nhóm anh Siêu lại bắt đầu thích trêu ghẹo mối quan hệ giữa cậu và Tiền Phi Phi.
Mới đầu, cậu thật sự cũng không để ý lắm. Lớn từng này tuổi, bình thường sở thích của cậu không có gì khác ngoài chơi bóng rổ, không có cô gái nào cậu đặc biệt thích hay quan tâm.
Nói nhiều, dần dần cũng bắt đầu cảm thấy ngại. Đều là bạn bè, cũng không thể bởi vì điều này mà cố ý giữ khoảng cách với Tiền Phi Phi được.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Trần Lạc Xuyên có hơi nghiêm túc, trả lời: "Không có quan hệ gì hết, đừng nói lung tung về con gái người ta."
Trả lời xong câu này, thiếu niên để điện thoại xuống, vô thức lấy quả bóng rổ ở góc bàn lên ném một cái.
Gương mặt lộ vẻ do dự.
Cậu thực sự không có ý gì với Giang Tuyết Huỳnh, đối với Tiền Phi Phi cũng chỉ là thói quen quan tâm từ hồi cấp hai.
Chẳng lẽ biểu hiện của cậu có hơi đi quá giới hạn sao?
Từ nhỏ đến lớn Trần Lạc Xuyên đã mơ hồ ý thức được dáng dấp của mình khá hơn người khác một chút, thường xuyên có con gái lớp khác tới nhìn lén mình. Cho nên cậu luôn chú ý giữ chừng mực với con gái, không đến mức né tránh nhưng sẽ luôn luôn nhắc nhở chính mình tuân thủ nghiêm ngặt giới hạn.
Thay vì lo lắng điều này, thái độ của Giang Tuyết Huỳnh càng làm cho cậu có chút không yên lòng.
Vốn dĩ ở trường cậu rất vui khi thấy cô ấy.
Lúc nghỉ hè hai người lại cùng tổ đội với nhau một khoảng thời gian, tổ đội năm người bị thiếu người, thấy cô online nên thuận tay kéo vào luôn.
Cũng không có suy nghĩ nhiều.
Không biết vì sao "Thái độ" của cô gái khi offline khiến cậu có cảm giác khó xử đến lạ lùng.
Xong rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, thiếu niên yên lặng ngửa đầu thở dài, tay che lấy mắt rồi cười khổ. Rốt cuộc thông qua tin nhắn anh Siêu vừa gửi, cậu đã xác định một chuyện.
Chắc không phải là ảo giác.
Hình như... Không cẩn thận thất lễ, làm cho người ta khó xử rồi.
Gần tới bốn giờ, rốt cuộc Giang Tuyết Huỳnh không chịu đựng được nữa. Cân nhắc đến ngày mai còn phải đi học, để tránh khỏi quẫn cảnh cả hai đến muộn, Giang Tuyết Huỳnh uyển chuyển nói cảm ơn Trì Thanh, tiện thể tỏ ý có phải nên nghỉ ngơi rồi không.
Con người Trì Thanh vốn rất kỷ luật, mỗi ngày sau khi tan học trở về thì lập tức dựa theo trình tự làm bài tập, rửa mặt, giải đề, chơi hai ván game rồi đi ngủ.
Hôm nay cô đã làm xáo trộn kế hoạch của anh.
Cô nói muốn nghỉ ngơi, anh cũng không bác bỏ.
Cách màn hình điện thoại, Giang Tuyết Huỳnh cũng không nhận ra rốt cuộc Trì Thanh có giận hay không. Cầm điện thoại di động lên, tranh thủ thời gian để hỏi câu hỏi cuối cùng.
[Trước khi đi ngủ, hỏi thêm câu nữa.]
[Hỏi!]
[Ờ, cậu tha thứ cho tôi chưa?]
Thiếu niên từ chối cho ý kiến, không trực tiếp trả lời.
Mà hỏi ngược lại: [Bạn học Giang!]
[Đây là lần thứ mấy cậu nhận sai rồi?]
Giang Tuyết Huỳnh không hề động não, chẳng suy nghĩ gì nhiều, mà cam đoan: [Lần sau chắc chắn!]
[Thật đấy.]
Đối phương không trả lời, khiến cô không rõ thái độ Trì Thanh thế nào.
Lại thử nói thêm một câu:
[Xin lỗi, anh Thanh, tôi thật sai rồi, cậu muốn phạt thế nào cũng được!]
[Mang bữa sáng cho cậu mỗi ngày được không?]
Mở đề thi mới vừa làm được một trang ra, dọn dẹp sạch sẽ trên bàn, chất đống mấy tờ đề và vở bài tập.
Điều này đối với Trì Thanh mà nói thật sự là một chuyện vô cùng dị thường.
Lịch trình đối với anh mà nói thực sự là lịch trình. Anh có thể kiên trì, làm theo lịch trình từ đầu đến cuối, nếu không có gì ngoài ý muốn thì sẽ không xuất hiện tình hình không hoàn thành nhiệm vụ như hôm nay.
Thoát khỏi trò chơi, anh cầm bút lên bắt đầu làm đề, vừa làm vừa trả lời tin nhắn của Giang Tuyết Huỳnh.
Cánh tay thiếu niên rất trắng, đường cong sắc sảo trên cánh tay được lộ ra khỏi ống tay áo ngắn màu đen, cơ bắp mỏng bao bọc xương cốt thoạt nhìn rất cứng rắn.
Điện thoại bị đè trong đống giấy, Trì Thanh cụp mắt nhìn tin nhắn trước mặt.
Ánh đèn sáng ngời li3m láp gò má trắng đến quá thể, khiến nét lạnh lùng giữa chân mày thiếu niên càng thêm nồng đậm.
[Xin lỗi, anh Thanh, tôi sai rồi, cậu muốn phạt thế nào cũng được.]
Câu nói thứ hai bị Trì Thanh lựa chọn bỏ qua.
Anh liếc nhìn điện thoại, ngồi một lúc lâu không nhúc nhích nhưng cũng không có nghĩa là anh không suy nghĩ.
Chẳng những có, thậm chí còn giống như là bị ma ám, ngay cả bản thân Trì Thanh cũng không thể hiểu nổi điều này.
Giờ khắc này, trong đầu anh đương nhiên hiện lên rất nhiều ý nghĩ.
Ví dụ như cắt đứt liên lạc với tên lớp 3.
Ví dụ như không được trốn tránh anh.
Và ví dụ như hỏi rằng rốt cuộc trong lòng cô suy nghĩ thế nào?
Liệu cô có đồng ý...
Thiếu niên mười mấy tuổi đã cởi bỏ sự ngây thơ của trẻ con.
Mặt vẫn trắng nõn mềm mại như hoa dành dành, nét đẹp lạnh lùng thong dong nhưng cổ, cánh tay, cổ tay đã dần dần nảy nở, giống như là con thú non vừa mới ra khỏi lồ ng, trẻ trung, đầy sức mạnh tiềm ẩn. Dưới khung xương thanh mảnh là ẩn chứa sức tấn công mãnh liệt.
Thiếu niên ở tuổi này thích một cô gái giống như sói con thích thỏ, đồ tể thích cừu non.
Dĩ nhiên anh cũng vậy.
Nhưng anh không thể.
Vừa không khống chế được bản năng dã tính, lại không kiềm chế được tình cảm và khát khao muốn chiếm làm của riêng đang ngày càng tăng.
Vì vậy giống như học cách đi săn, hơn hết là học làm sói con biết kiềm chế, thu hồi từng chiếc răng nanh móng vuốt sắc bén, giấu đi sức tấn công. Chỉ có cẩn thận như vậy mới không làm người mình trân trọng bị tổn thương.
Cho nên, cuối cùng anh chỉ đưa một tay ra, gõ chữ trả lời.
Lông mi rũ xuống, tựa như cành hoa lay thấp: "Cái gì cũng được?"
Tin nhắn của Chúc Kiêu Dương cũng gửi tới vào lúc này, giờ này thường là giờ làm việc và nghỉ ngơi của anh ấy.
Chúc Kiêu Dương: [Chết tiệt, không phải chứ? Tôi không nhìn nhầm, Trì Thanh, cậu vẫn chưa ngủ?]
Trì Thanh: [Làm đề.]
Chúc Kiêu Dương: [???]
Làm đề vào giờ này? Không phải bình thường thì ngài đã sớm kết thúc trận chiến rồi sao? Có chuyện gì à?
Động tác đánh dấu câu trắc nghiệm của thiếu niên rất thành thạo, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, một ngón tay gõ chữ: "Không."
Chúc Kiêu Dương: [? Vậy là bị ai trì hoãn?]
Trì Thanh: [Còn có thể là ai?]
Chúc Kiêu Dương dừng lại nửa nhịp, dường như đang suy nghĩ về ý nghĩa đằng sau những lời này.
Anh ấy thử thăm dò: [Giang Tuyết Huỳnh?]
Trì Thanh không trả lời, nhìn tờ đề trước mặt. Ngòi bút khẽ di chuyển, lưu loát viết một chữ "Giải" xinh đẹp, rồi làm tiếp.
Chúc Kiêu Dương: [Thật sự bị tôi đoán trúng à?]
Có thể làm xáo trộn kế hoạch của Trì Thanh, ngẫm lại cũng chỉ có một người như vậy.
Chờ khi làm rõ ý tưởng của câu hỏi lớn này, lúc này thiếu niên mới cầm lấy điện thoại và trả lời.
[Ngoại trừ cô ấy thì còn ai?]
Lại mở giao diện trò chuyện với Giang Tuyết Huỳnh.
Cô gái tha thiết nói: [Chỉ cần anh Thanh ra lệnh một tiếng thì cái gì cũng được, thật đấy.]
Liếc nhìn thời gian trên điện thoại.
3:48 sáng.
Thiếu niên nhàn nhạt nói: [Vậy thì cậu ngủ đi.]
Nhìn điện thoại, Giang Tuyết Huỳnh có chút ngây người.
Vậy thì ngủ đi nghĩa là sao?
Trên giao diện trò chuyện, đối phương hạ mình buông xuống mất chữ cuối cùng.
[Bởi vì...]
[Trong mơ cái gì cũng có.]
[Vậy chẳng phải là vẫn không tha thứ cho cô sao?]
Chương 30
Cái giá của việc thức khuya chơi game thật đau đớn, sáng sớm hôm sau, Giang Tuyết Huỳnh nhìn thấy cái mụn dưới cằm ở trong gương, do dự một hồi lâu mới kìm được suy nghĩ muốn gi ết chết chính mình.
Thái độ của Trì Thanh vào lúc nửa đêm hôm qua khiến cô không thể hiểu được suy nghĩ của anh.
Sau khi vào cấp ba, chàng thiếu niên càng trở nên dao động, thờ ơ và khó đoán hơn.
Đương nhiên cô biết Trì Thanh sẽ không thật sự tức giận với mình, nếu không thì cũng đã không đưa cô ra ngoài vào lúc nửa đêm.
Về tình về lý, cô cũng nên bày tỏ một chút, còn về việc nên tặng quà hay làm chút chuyện gì, cô tạm thời vẫn chưa quyết định được, dự định lát nữa đến lớp sẽ tham khảo ý kiến của Thẩm Manh Manh.
Dù sao thì đó cũng là một người kiêu ngạo.
Đúng vậy, sau khi trải qua một khoảng thời gian dài ở cùng nhau, Giang Tuyết Huỳnh mơ hồ nhận ra sự kiêu ngạo trên vẻ ngoài chính trực của Trì Thanh, sự kiêu ngạo này rất nhạt, rất mơ hồ, giống như con người của anh.
Vừa đi vừa suy nghĩ, không bao lâu sau đã đến cửa sau của lớp A2.
Cô dậy quá muộn, lúc đi vào lớp, bên trong phòng học đã có hơn nửa số người. Đọc Full Tại
Thẩm Manh Manh cũng đã đến, đang nói chuyện với Lâm Mỹ Tử và Diệp Điềm Linh. Nhìn thấy Giang Tuyết Huỳnh đi vào, vội vàng vẫy tay với cô: “Huỳnh Huỳnh! Lại đây! Bọn tớ đang có chuyện muốn hỏi cậu!”
Giang Tuyết Huỳnh nhanh chóng ổn định lại tinh thần, chậm rãi đi tới, đặt cặp sách xuống rồi ngồi xuống.
Lâm Mỹ Tử quay đầu mỉm cười, dáng vẻ vẫn duyên dáng xinh đẹp như mọi khi: “Huỳnh Huỳnh, bọn tớ đang chuẩn bị đi Giang Khẩu, cậu có muốn đi không?”
Giang Tuyết Huỳnh khó hiểu: “Giang Khẩu?”
Thẩm Manh Manh ôm cánh tay cô: “Không phải lúc trước ở Giang Khẩu đang xây dựng một công viên giải trí sao? Lúc trước chúng ta đi mua sắm dạo phố đã nhìn thấy, có một vòng đu quay lớn chọc trời, đã bắt đầu mở cửa trong hai ngày nay. Tớ và Mỹ Tử, Điềm Linh đang muốn đến đó chơi.”
Thẩm Manh Manh biết rõ về tính cách có hơi hướng nội của cô, cô ấy không ngừng lắc lắc cánh tay cô, dùng giọng điệu mềm mại nũng nịu: “Đi mà đi mà, Huỳnh Huỳnh.”
Con người Giang Tuyết Huỳnh hơi hướng nội, nhưng không đến mức từ chối hết tất cả hoạt động xã giao. Thật ra ở nhà một thời gian dài, theo bản năng con người cũng sẽ muốn náo nhiệt một chút.
Giang Tuyết Huỳnh có ấn tượng với công viên giải trí này.
Nó được xây dựng bên bờ sông, lần trước khi cô và Thẩm Manh Manh đi ngang qua, đã từng nói nếu có cơ hội sẽ cùng nhau đi vòng đu quay cao chọc trời kia.
“Được.” Cô chớp mắt đáp.
Thẩm Manh Manh lập tức vui mừng, cô gái nhỏ chỉ hận không thể hôn cô một cái, ngọt ngào nói: “Tớ biết Huỳnh Huỳnh là tốt nhất mà.”
Khuôn mặt của Giang Tuyết Huỳnh hơi nóng lên, lúc nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Lâm Mỹ Tử, khuôn mặt cô càng nóng hơn.
Thẩm Manh Manh đột nhiên hỏi: “Mỹ Tử, Điềm Linh, hai cậu có gọi Trì Thanh không?”
Diệp Điềm Linh mím môi, vẻ mặt có chút thất vọng cùng chán nản, Giang Tuyết Huỳnh đã mơ hồ đoán được câu trả lời của Trì Thanh.
Quả nhiên, Lâm Mỹ Tử nói: “Gọi rồi, nói không đi.”
Không biết vì sao, cô ấy giống như đang liếc cô một cái: “Nếu không chút nữa tôi sẽ gọi lại lần nữa, thế nào?”
“Dù sao thì chuyến đi này của chúng ta vốn là muốn hỗ trợ cho Điềm Linh mà.” Lâm Mỹ Tử hỏi cô: “Huỳnh Huỳnh, cậu cảm thấy thế nào?”
Mặc dù không hiểu tại sao cô ấy lại hỏi mình như vậy, nhưng Giang Tuyết Huỳnh vẫn trả lời: “Tôi không có ý kiến, sao cũng được.”
Đợi đến khi lớp học buổi sáng kết thúc, Lâm Mỹ Tử quả nhiên đi hỏi Trì Thanh.
Thiếu niên vẫn đang nằm trên bàn ngủ bù như thường lệ nhưng điều không giống với trước kia chính là lúc này anh đang ngủ rất say.
Giang Tuyết Huỳnh: “...”
Bỗng nhiên cô có một loại cảm giác giống như kẻ chủ mưu gây ra tội ác. Đọc Full Tại
Lúc bị Lâm Mỹ Tử đánh thức, thiếu niên mở đôi mắt ngái ngủ ra, ánh mắt dài sắc bén, hơi hếch lên lúc bình thường giờ đây có chút đờ đẫn.
Con ngươi màu hổ phách chuyển động, sau một lúc lâu mới dần lấy lại được tiêu cự, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Lâm Mỹ Tử.
“Có chuyện gì?”
Tưởng Nhạc Thiên ngồi bên cạnh anh bắt đầu bật cười.
Ngay cả Lâm Mỹ Tử và Giang Tuyết Huỳnh cũng không thể nhịn được cười.
Chủ yếu là bởi vì dáng vẻ hiện tại của Trì Thanh thật sự rất… ngoan.
Mái tóc đen nhánh vốn có của thiếu niên mềm nhũn xõa xuống, thậm chí còn có một vài sợi tóc dựng lên, có lẽ do nằm lên sách ngủ, trên gò má trắng trẻo vẫn còn hằn dấu vết màu hồng.
Đuôi mắt có chút ửng hồng, ánh sáng chói chang dừng trên da thịt trắng nõn.
Thiếu niên cụp mi, không mặn không nhạt liếc nhìn Tưởng Nhạc Thiên một cái, Tưởng Nhạc Thiên lập tức im lặng.
Lâm Mỹ Tử nói ra mục đích của bản thân.
Tưởng Nhạc Thiên không nhịn được xen vào: “Vậy Điềm Linh cũng đi à?”
Lâm Mỹ Tử: “Đi, Huỳnh Huỳnh và Manh Manh cũng đi.”
Tưởng Nhạc Thiên thở dài một tiếng, giống như cậu ấy không hề có hứng thú với danh sách phía sau.
Lâm Mỹ Tử hỏi Trì Thanh: “Thế nào? Trì Thanh, cậu có đi không?”
Không biết có phải do ánh mắt của cô quá mức gây chú ý hay không, Trì Thanh bỗng nhiên nhìn về phía cô.
Thiếu niên dùng vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn cô.
Vết hằn màu đỏ chạy dọc theo gò má mềm mại trắng nõn.
Trên mặt trái viết: Nhìn cái gì vậy?
Trên má phải viết: Cậu cho rằng là do ai?
Giang Tuyết Huỳnh: “...”
Trong đôi mắt ửng đỏ của thiếu niên lộ ra sự lưu luyến, nhưng kẻ khác lại không thể nhìn ra.
Giang Tuyết Huỳnh vội vàng quay mặt đi nhưng vẫn không nhịn được cười phá lên.
Đợi đến khi Lâm Mỹ Tử cảm thấy có chút kỳ lạ, trong lúc mơ hồ muốn nhìn theo tầm mắt của Trì Thanh xem thử thì thiếu niên đột nhiên thu lại tầm mắt, không hé răng, khoanh tay gục xuống, ngái ngủ mà không nói gì.
Mặt anh vùi dưới cánh tay.
“Không thành vấn đề.”
“Đi chơi cũng được.”
Hàng mi đen dày lay động, giống như cánh bướm đậu trên cành hoa. Đọc Full Tại
…
Cuối tuần, Giang Tuyết Huỳnh và những người khác đến tập trung ở nhà Lâm Mỹ Tử trước, Lâm Mỹ Tử sẽ trang điểm cho bọn họ.
Lúc Giang Tuyết Huỳnh và Thẩm Manh Manh đến, Lâm Mỹ Tử đang ngồi giữa một đống mỹ phẩm trải dài trên mặt đất, gia cảnh nhà cô ấy không tệ, cho nên trong khi các cô gái trong độ tuổi này vẫn còn chưa hiểu cái gì, chỉ mua những sản phẩm rẻ tiền như “các sản phẩm dành cho học sinh”, thì trong túi đồ trang điểm của Lâm Mỹ Tử đã chứa đầy sản phẩm của những thương hiệu lớn.
Những thứ này khiến Thẩm Manh Manh chua đến mức hóa thành một quả chanh thành tinh(*), ôm chặt lấy cánh tay của Giang Tuyết Huỳnh không ngừng thút thít.
(*) Ý chỉ sự ghen tỵ
Phần lớn các cô gái đều thích làm đẹp, độ tuổi này chính là thời điểm bọn họ khám phá cái đẹp, Giang Tuyết Huỳnh cũng không ngoại lệ, hôm nay trước khi ra ngoài cô đã sửa soạn một chút, hiếm khi mặc một chiếc váy ngắn.
Diệp Điềm Linh đã được trang điểm xong, đang ngồi trên thảm nói chuyện với bọn họ.
Sau khi trang điểm xong, các cô gái đều giống như biến thành một con người khác, càng thêm tự tin, rạng rỡ hơn, lúc cười mặt mày cũng trở nên cong vút. Mái tóc được uốn bằng máy uốn, tạo ra phong cách năng động nhưng không khoa trương.
“Không biết Trì Thanh cảm thấy thế nào.” Diệp Điềm Linh kéo kéo góc váy, trên mặt lộ ra chút bất an.
Lâm Mỹ Tử mỉm cười an ủi: “Điềm Linh, hôm nay cậu rất xinh đẹp, Trì Thanh nhất định sẽ bị cậu mê hoặc.”
Diệp Điềm Linh nghe thấy như vậy thì mỉm cười ngọt ngào.
Sau khi Lâm Mỹ Tử trang điểm cho Thẩm Manh Manh xong liền tách ra rồi bắt đầu trang điểm cho Giang Tuyết Huỳnh.
Vừa rồi cô đã vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc lớp kem nền dạng lỏng được nhẹ nhàng thoa lên mặt, trái tim Giang Tuyết Huỳnh không khỏi đập nhanh hơn, hơi mím môi lại.
“Thật ra, dáng vẻ của Huỳnh Huỳnh rất xinh đẹp, các cậu có phát hiện không?” Lâm Mỹ Tử nắm lấy cằm của cô, nhìn trái nhìn phải hai giây, bỗng nhiên mỉm cười.
“Nó… đặc biệt mang phong cách Nhật Bản.”
Thẩm Manh Manh: “Đúng vậy, cậu nói xem có phải do Huỳnh Huỳnh xem quá nhiều phim hoạt hình, cho nên cũng trưởng thành theo phong cách này không?”
Diệp Điềm Linh cũng nhìn cô mấy lần.
Các cô gái giống như phát hiện ra một thế giới mới, vây quanh nhìn cô và bình luận.
“Tuy rằng bình thường không ăn mặc đẹp nhưng quả nhiên không có cô gái nào sinh ra đã xấu xí.”
“Tớ cảm thấy Huỳnh Huỳnh hợp với màu son này hơn.”
“Toàn bộ lớp trang điểm đều rất tự nhiên, rất có phong cách Nhật Bản.”
Giang Tuyết Huỳnh hơi bất ngờ, cô kinh ngạc nhìn bản thân trong gương. Đọc Full Tại
Có chút xa lạ.
Nhưng rất dễ nhìn.
Nếu nói xinh đẹp rạng rỡ giống như Lâm Mỹ Tử và Diệp Điềm Linh thì chưa đủ nhưng lại rất trong sáng, thanh tú và tự nhiên.
Đợi cho đến khi mọi người thu dọn đồ đạc xong xuôi, Lâm Mỹ Tử lại giống như vịt mẹ dẫn theo đàn vịt con ra đường, đưa bọn họ đến công viên giải trí bên bờ sông.
Trên suốt đường đi, Giang Tuyết Huỳnh lại học thêm được rất nhiều kiến thứ về cách ăn mặc từ miệng mấy người Lâm Mỹ Tử, cảm giác giống như mở ra cánh cửa của một thế giới mới, hóa ra trên đời này lại có nhiều kiến thức như vậy.
Đợi đến khi bọn họ đến nơi, các chàng trai đã đợi sẵn ở lối vào công viên giải trí.
Vận dụng kiến thức mới mà bản thân vừa học được, Giang Tuyết Huỳnh đặc biệt chú ý, Tưởng Nhạc Thiên và Đoàn Tường thoạt nhìn có vẻ ăn mặc khá chỉnh tề nhưng cách ăn diện của nam sinh đơn giản chỉ là gội sạch đầu tóc, thay quần áo mới.
May mắn thay, tuổi trẻ là bất khả chiến bại, vẻ ngoài sạch sẽ, dáng vẻ tỏa nắng và hào phóng đã vượt qua 90% người dùng nam trong cả nước.
Nhìn thấy Đoàn Tường, Lâm Mỹ Tử cũng không bước đến dính lấy nhau như mọi khi, mà chỉ huy Đoàn Tường và mọi người kiểm tra lại vé một cách trật tự.
Trì Thanh đứng trong đám đông.
Trang phục của thiếu niên thoạt nhìn không có gì bắt mắt, nhưng chỉ riêng khuôn mặt cũng đã đủ tạo nên sự hoàn hảo về mặt thời trang, Giang Tuyết Huỳnh để ý thấy hôm nay trên cổ tay của thiếu niên có đeo một chiếc vòng màu đen, khẩu trang màu đen lại che hết một nửa khuôn mặt.
Một bộ trang phục rất bình thường, không thể nói rõ là có đặc biệt ăn diện hay không, nhưng việc lựa chọn những chi tiết nhỏ tạo nên sự thay đổi tự nhiên và mềm mại hơn.
Khó trách cô luôn cảm thấy khí chất của Trì Thanh rất nổi bật, có lẽ là do chỉ số nhan sắc quá cao nhỉ?
Nhìn thoáng qua cô, thiếu niên rủ hàng mi như cánh quạt nhỏ, xuyên qua hàng mi nhìn về phía cô, trên mặt không có chút dao động nào rõ ràng, vừa nhìn liền phát hiện ra cô đã đặc biệt trang điểm.
Giang Tuyết Huỳnh rất muốn nói gì đó với Trì Thanh nhưng cô lại khó mở lời trước mặt Lâm Mỹ Tử và những người khác.
Do đó, cơ hội trò chuyện này liền bị bỏ lỡ, Đoàn Tường cùng mấy người Trì Thanh kiểm tra vé, các cô gái cũng theo nhau vào trong, những thứ trước mắt hầu như đều mới lạ đối với họ.
Vừa vào trong, Diệp Điềm Linh và Tưởng Nhạc Thiên lại cãi nhau.
Nam sinh cười lớn kéo tóc Diệp Điềm Linh, chọc Diệp Điềm Linh phải mắng cậu ấy: “Tưởng Nhạc Thiên! Cậu có thôi đi không!”
Cơ sở vật chất bên trong công viên giải trí chẳng qua cũng chỉ có bấy nhiêu, Thẩm Manh Manh trong nhóm các cô gái không dám chơi tàu lượn siêu tốc cùng các trò chơi có tính k1ch thích khác.
Nhóm nam sinh và nữ sinh liền dứt khoát chia thành hai nhóm.
Giang Tuyết Huỳnh và Lâm Mỹ Tử thuộc tuýp người không sợ hãi, hai người cùng Tưởng Nhạc Thiên và Trì Thanh đi ngồi tàu hải tặc, sau đó lại chơi tàu lượn siêu tốc.
Trong lúc vô tình, nhóm người dần dần bị tách ra.
Lúc ngồi tàu hải tặc, Giang Tuyết Huỳnh để ý thấy có một dì đang đẩy chiếc xe ba bánh nhỏ bán hoa ở cách đó không xa, từng bó hướng dương, hoa hồng cùng hoa loa kèn chen chúc nhau, vô cùng sặc sỡ.
Cuối tuần có rất nhiều các cặp tình nhân đến đây vui chơi, lượng tiêu thụ rất cao.
Có lẽ bởi vì mới khai trương, cả công viên giải trí gần như chật kín học sinh từ các trường trung học gần đó.
Nhân cơ hội tách khỏi nhóm của mình, Giang Tuyết Huỳnh bước đến trước mặt dì bán hoa.
Thứ đầu tiên cần loại trừ chính là những bông hoa hồng đang đua sắc này.
Nhưng mà những bông hồng này thực sự rất đẹp. Không chỉ có hoa hồng đỏ, mà màu hồng phấn của “công chúa tiên cá” cũng rất đẹp.
Khẽ mím môi, Giang Tuyết Huỳnh bất đắc dĩ nhìn đi chỗ khác.
Cô nghiêm túc đứng trước chiếc xe ba bánh nhỏ chọn một lúc lâu, cuối cùng đã chọn một bó hoa cát tường màu hồng và trắng.
Cô biết ý nghĩa của hoa cát tường, bởi vì khi cô học trung học cơ sở đã từng thích một nữ thần ma thuật bạch nguyệt quang có cùng tên. Tuy rằng ý của hoa là “tình yêu vô vọng” nghe hơi kỳ lạ nhưng nó lại thích hợp để mang đi tặng hơn so với hoa hồng.
Dì bán hoa còn tặng cô thêm một túi dung dịch dinh dưỡng, nói rằng cô có thể mang về cắm ở trong nhà.
Sau khi cẩn thận đặt dung dịch dinh dưỡng và hoa đã được bó lại vào túi vải, Giang Tuyết Huỳnh mới quay lại tìm nhóm của mình.
Cô không mất nhiều thời gian, nên mọi người đều không phát hiện ra có gì khác thường, bọn họ vẫn đang thương lượng chuyện đi nhà ma sau khi ăn cơm.
Chỉ có Trì Thanh giống như đang nhìn cô.
Giang Tuyết Huỳnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vẻ mặt vô cùng ngay thẳng. Đọc Full Tại
Nhà ma này dường như làm theo chủ đề địa ngục phong cách Trung Quốc vô cùng phổ biến nhưng mà nỗi kinh hoàng theo phong cách này thường sẽ đánh thẳng vào lòng người, giữa trưa khi ánh mặt trời nóng nhất, trước cửa nhà ma đã có một hàng dài người đang xếp hàng.
Trì Thanh đứng trước cô một chút, Lâm Mỹ Tử kéo Diệp Điềm Linh đến giống như muốn nói điều gì đó với anh, thiếu niên kéo thấp mép khẩu trang, rũ mi xuống.
Hàng người đông nghịt, cô đứng cách Trương Thành Dương mấy người, không nghe rõ rốt cuộc bọn họ đã nói gì.
Sau khi chờ đợi một lúc lâu, mọi người rút lui khỏi cuộc trò chuyện, buồn chán rút điện thoại ra.
Giang Tuyết Huỳnh lướt Lofter(*) một lúc, thuần thục nhấn thích và thả tim cho tác giả, cô nhìn trái nhìn phải, xác định không có người chú ý đến mình, mới cúi đầu nhanh chóng nhấn lưu lại liên kết cảnh “lái xe”(**) lại, đợi lúc trở về sẽ chậm rãi xem kỹ một chút.
(*) Ứng dụng đọc truyện tranh
(**) Cảnh H
Đúng lúc này, đột nhiên có người gọi cô.
“Giang Tuyết Huỳnh.”
Cảnh báo nguy hiểm của Giang Tuyết Huỳnh dâng cao, nhanh chóng thoát khỏi liên kết, ngón tay cái đang dừng ở chế độ chờ, trước khi cô kịp định thần lại, một loạt động tác đã hoàn thành một cách lưu loát điêu luyện.
Ngước mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, lúc nhìn thấy cũng không khỏi giật mình.
“Trần Lạc Xuyên?”
Cô biết công viên giải trí này mới khai trương, lại cách mấy trường học không quá xa, có không ít học sinh trung học nhân dịp cuối cùng chạy đến đây chơi nhưng lại không ngờ sẽ gặp được Trần Lạc Xuyên ở đây.
Thiếu niên dựa vào lan can, lúc nhìn thấy cô, hai mắt hơi sáng lên, cậu không nhịn được mỉm cười, bộ dạng cũng có chút kinh ngạc.
“Thật trùng hợp, vừa rồi tôi còn tưởng mình nhìn nhầm.”
Giang Tuyết Huỳnh cầm điện thoại, chú ý đến những bạn đồng hành bên cạnh cậu.
Bọn họ rất cao, có chút quen mặt, giống như đã tình cờ gặp phải trên hành lang lộn xộn trước kia.
Tuy nhiên, điều thu hút sự chú ý của Giang Tuyết Huỳnh nhất vẫn là một cô gái có dáng vẻ rất xinh đẹp, cô gái mặc áo sơ mi cùng váy ngắn rất đáng yêu, đi tất trắng và giày da đen, lúc này người nọ cũng có chút tò mò nhìn cô.
Cô hầu như không cần suy nghĩ nhiều, trong nháy mắt liền mơ hồ đoán được cô gái này có lẽ là “Tinh Dã Dứa”.
Quả nhiên, cô gái tự giới thiệu bản thân tên là Tiền Phi Phi.
Bọn họ cùng nhau ra ngoài đi chơi, Tiền Phi Phi đứng bên cạnh Trần Lạc Xuyên, dựa vào nhau rất gần, trông rất nhỏ nhắn đáng yêu.
Bởi vì băn khoăn về hiện trường vụ tai nạn ngã xe vài hôm trước, cho nên Giang Tuyết Huỳnh chỉ chào hỏi một cách mơ hồ và thận trọng.
Thẩm Manh Manh quay đầu lại không thấy cô liền đi tìm cô, cô cũng nhân cơ hội này mượn cớ tạm biệt Trần Lạc Xuyên.
Phía sau vẫn còn vang âm thanh trò chuyện mơ hồ.
Chính là hai nam sinh kia đang nói chuyện với Trần Lạc Xuyên, có thể nghe ra sự kinh ngạc trong giọng nói.
“Đây không phải là cô gái chơi đối kháng mấy ngày trước sao?” Đọc Full Tại
“Không ngờ lúc trong game không nói lời nào, người thật bên ngoài lại trông xinh xắn như vậy.”
“Này, Phi Phi, sao cậu không nói gì?”
Tiền Phi Phi không nói lời nào, một lúc sau, cô ta hung dữ nói: “Cậu bảo tôi nói cái gì! Ai giống như cậu, mỗi ngày đều nói liên tục!”
Giang Tuyết Huỳnh nắm chặt điện thoại, có chút ngượng ngùng cụp mi xuống, lông mi kịch liệt run rẩy, sống lưng nóng ran, không có ai không thích được khen, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn vì hôm nay đã cùng trang điểm với Lâm Mỹ Tử.