[Note]
Nói chung cũng có nhiều thứ xảy ra, mà dù sao thì t cũng đã trở lại sau hơn 2 năm rồi đây ạ... Bộ này drop cũng lâu lắm rồi và t nghĩ ít nhất thì cũng nên làm cho xong hẳn hoi, vì dù sao cũng đã được bên eng trans hết đầy đủ rồi.
Vì là chạy solo cộng với quỹ thời gian tương đối eo hẹp, nên từ giờ mình quyết định chia một chương thành nhiều phần, chắc tầm 2 hay 3 phần gì đó. Cho đến khi hoàn thành oneshot này thì chắc là sẽ gộp lại sau.
Tiến độ của bộ này mình vẫn chưa quyết định rõ, nhưng một điều chắc chắn là mình sẽ không drop
Giờ thì mong mọi người đọc truyện vui vẻ
×××××
Trên đường đi học về, tôi được nghe một màn giải thích dài dòng về giai đoạn hai của cái chiến lược chinh phục nữ chính ấy. Mà nói thật nhé, kể cả là đã nghe xong hết mớ ấy thì rốt cuộc tôi vẫn chẳng hiểu cái đầu cua tai nheo gì hết.
(Như tớ đã nói! Nếu muốn gia tăng hảo cảm của “cô nữ chính trên đà chinh phục” đối với cậu, thì trước tiên ta phải nâng cao chỉ số của nhân vật chính đã!)
Vụ “nữ chính trên đà chinh phục” thì tớ hiểu là cậu muốn nói đến Himeno Miina, thế còn ai là nhân vật chính?
(Ai ngoài cậu nữa hả, Itsuki!)
Tớ là nhân vật chính từ khi nào vậy?
(Cậu đã từng chơi gal game bao giờ chưa, Itsuki?)
Cách đây khá lâu thì tớ có mượn của một đứa bạn để chơi.
(Vậy thì đáng ra nó phải trở thành lẽ sống duy nhất của cậu mới đúng chứ?)
Thật sự thì tớ cảm thấy mình không hợp với chúng. Trong gal game, cậu trải qua câu chuyện dưới góc nhìn của nhân vật chính, phải không? Các cô gái giao tiếp với tớ một cách trực tiếp ngay trên màn hình, đúng chứ?
(Ờm, sao nhỉ. Đó chính là điểm khiến gal game trở nên kịch tính mà. Nó khiến cậu cảm thấy như đang ở trong một câu chuyện của chính mình mà bản thân là nhân vật chính.)
...Ừ, vấn đề nằm ở đó đấy. Kể cả là trong game, tớ vẫn thấy lo lắng khi nói chuyện với con gái, vậy nên tớ chẳng biết nên lựa chọn hành động như thế nào.
(N-Nghe nghiêm trọng vậy... Tớ không nghĩ là chuyện lại có thể thê thảm đến mức này...)
Đối với manga hay tiểu thuyết, câu chuyện có thể tiếp tục diễn ra và tớ chẳng cần phải động tay vào, nên không có vấn đề gì hết, tớ chỉ cần lật giở từng trang một, rồi tận hưởng phần còn lại. Còn chưa kể là hầu hết câu chuyện đều có một kết thúc viên mãn nhờ hành động của nhân vật chính. Thế nhưng gal game lại là một câu chuyện khác. Nếu tớ không đồng điệu với hứng thú và sở thích của các cô gái, tớ sẽ chỉ giậm chân tại chỗ. Và chuyện đó thực sự vô cùng đau đớn. Nếu tâm tư của bản thân không truyền tới được đối phương và tớ bị từ chối trong game, chắc mẩm là tớ sẽ sống cả đời trong khi ôm cú sốc ấy. Ngay cả một trò chơi được tạo ra cho mình mà còn không thể trở nên nổi tiếng được thì tớ sẽ suy sụp mất thôi.
(Biết đâu cậu cũng giống tớ, và cậu có thể cảm nhận được cái “thực” trong gal game? Nói cho mà biết, cậu cũng tài phết đấy!)
Cái thể loại tài năng quái quỷ gì thế hả?! Rồi, vậy là... Vì Himeno Miina đang chơi một trò gal game mà cậu đã luôn ao ước có được, và vì cậu không thể chơi được do đang mắc kẹt với tớ... Thế nên cậu định nhân cơ hội này để tạo ra một cái gal game ngoài đời thực nào đó à? Bộ cậu xem tớ là đồ chơi hay sao?
(Giờ mới nhận ra hả? Nhưng mà cậu không phải đồ chơi, mà là một nhân vật trong game có thể chọn được, hay nói cách khác là nhân vật chính. Dù gì thì nữ chính mà cậu đang cố gắng chinh phục cũng là tớ đây, nên chuyện này cũng chắng mấy to tát đâu. Nhưng kể cả khi đây có vẻ là một gal game dễ xơi thì cũng đừng nghĩ tớ sẽ nhẹ tay nhé!)
“Đây tuyệt đối không phải là gal game đâu!?” Tôi cất tiếng hét về phía cô bạn trong suốt.
Nếu đây là một bộ romcom nào đó thì chắc là đến đoạn này bạn có thể thấy những màn tán tỉnh đầy tình tứ của tôi với cô nữ chính kia, thế mà đau đớn làm sao, đến cả chạm vào cậu ta tôi còn chẳng thể làm được nữa là.
(Ầy, cậu đúng là một tên nhân vật chính tệ hại.)
Toi rồi, cứ đà này thì chẳng có lẽ tôi sẽ bị ép phải nghe theo cái kế hoạch vớ vẩn của Mina mất!
(Vậy thì, trước tiên hãy cùng nâng cao năng lực nhân vật chính của cậu nào~)
Đây không phải là trò chơi, vậy nên không thể nào mọi chuyện có thể diễn ra một cách thuận lợi được. Ngoài ra, tớ cũng không thực sự đòi hỏi điều đó, cũng như có người muốn tớ phải làm vậy, thế nên chẳng phải cứ như bây giờ là ổn rồi sao? A, tớ lại quen miệng nữa rồi, cần phải khắc phục mới được.
(Hình như cái vỏ bọc của cậu đã có vài vết nứt rồi đấy nhỉ, Itsuki. Hehe.)
Tớ không muốn bản thân bị ép buộc phải thay đổi bởi ai khác. Nếu điều đó xảy ra tự nhiên, hay do tớ muốn như vậy, thì chẳng sao. Thậm chí tớ có lẽ còn không thể nhận ra khi mọi chuyện diễn ra tự nhiên như thế.
(Cậu đúng là đề cao bản thân mình thật đấy, Itsuki. Trông cậu cứ như mấy bậc phụ huynh trực thăng [note53408] vậy.)
Cũng bởi thế giới ngoài kia là một nơi lạnh lẽo và nguy hiểm mà thôi. Ít nhất thì tớ phải đối xử tốt với bản thân.
(Vậy mà lúc nào cậu cũng hạ thấp chính mình xuống. Thế nghĩa là sao vậy, làm cho người khác cảm thấy tốt hơn về bản thân à? Chẳng phải đó chỉ là một lớp vỏ giả tạo để cậu có thể say sưa trong cái cảm giác thích được cúi đầu hầu hạ kẻ khác này hay sao?)
Thôi đi, đừng làm như thể đang nhìn thấu tớ nữa.
(Xin lỗi nếu như tớ quá khắt khe với cậu. Nhưng nếu muốn quay trở lại cơ thể gốc của mình, tớ cần cậu phải ra sức cố gắng hơn nữa, Itsuki à... Sao cậu không biến nó trở thành một cú hích hoàn hảo để hướng tới cuộc sống trung học lí tưởng của mình?)
Mina giờ đây đang nói với một tông giọng và biểu cảm nghiêm túc hơn trước. Cú hích... ấy à. Nếu như, bằng hành động của tôi mà tôi có thể làm thân được với Himeno Miina thì sao? Còn cả vấn đề của Mina nữa, và tôi không nghĩ mình có thể cứ mãi như này sẽ giúp ích gì cho tôi sau này. Gạt vụ gal game kia sang một bên, nếu được Mina hỗ trợ thì cũng không phải là chuyện gì tồi tệ... À không, chỉ có mỗi cách này thôi nhỉ?
(Phải thế chứ! Chưa từng có nữ chính nào mà tớ không thể chinh phục được, vậy nên lần này sẽ lại là một chiến thắng dễ dàng thôi!)
Chiến thắng dễ dàng ấy hả... Sau toàn bộ cái câu chuyện chinh phục nữ chính vô nghĩa kia mà cậu kể, thì những gì tớ thấy bây giờ đó là chúng ta đang dần dần đến gần với thất bại mà thôi. Mà này, tại sao cậu lại thích gal game quá vậy?
(Hehehe, cuối cùng cậu cũng hỏi rồi. Sức hút chính của gal game đối với tớ chính là cảm xúc thật sự của những nhân vật được truyền tải trực tiếp đến tớ, cũng như nỗ lực của tớ lúc nào cũng được đền đáp!)
...Có lẽ mình không nên hỏi câu vừa rồi. Cứ như vừa bật trúng một cái công tắc kì quái nào đó vậy
(Trước đây tớ có nói rồi, nhưng trong thực tế, bọn con gái chúng tớ hầu như không bao giờ biểu lộ cảm xúc thật sự của mình. Nếu làm thế, mối quan hệ hiện tại của chúng tớ chắc chắn sẽ tan vỡ. Không thể nào làm rối tung lên một nhóm người mà bản thân cũng là một phần trong đó được.)
Vì chẳng góp mặt trong một nhóm bạn nào nên mấy chuyện kiểu này vượt ngoài tầm của tớ rồi.
(Bọn tớ cũng rất kín tiếng về những chuyện liên quan đến các bạn nam hay chuyện yêu đương. Dù sao thì sẽ cực kỳ tệ hại nếu như hai bạn nữ cùng thích một nam sinh. Nếu có chuyện như thế xảy ra, thì một trong hai người sẽ lựa chọn giữ kín tình cảm của mình, bởi việc hàn gắn một mối quan hệ đã rạn nứt là điều hết sức khó khăn. Xét cho cùng thì việc nảy sinh ác cảm là điều không thể tránh khỏi ở con gái. Với chúng tớ, việc hành xử như những màn đấu đá hay xung đột chưa từng xảy ra là biểu hiện thường thấy hơn cả.)
Tớ chẳng có ai để đấu đá như cậu nói hết, nên thứ này cũng ngoài tầm của tớ rồi.
(Thế nhưng gal game thì lại là một câu chuyện khác! Kể cả khi tớ đã lựa chọn một cô gái nhất định cho mình, những cô gái còn lại vẫn tiếp tục giành thời gian cho tớ, và tất cả mọi người đều có thể vui vẻ với nhau! Họ ủng hộ tớ và nữ chính, và hầu như cũng sẽ chẳng mấy để tâm nếu tớ đôi khi không được chung thủy. Thành thật mà nói, các cô gái ấy vô cùng cởi mở! Đương nhiên không phải game nào cũng như thế, nhưng đa phần mọi nhân vật nữ đều có sức hút riêng của mình, nên chỉ cần tớ không phản bội họ, thì tớ cũng sẽ không bị làm tổn thương!)
Chẳng phải đó là vì nhân vật chính là nam à?
(Hoàn. Toàn. Không! Chuyện đó chẳng liên quan gì cả. Họ đối mặt với tớ bằng cảm xúc chân thành của mình, thế nên tớ mới có thể thành thật với họ.)
Thay vì là chính mình, thì cậu lại xem mình như một nhân vật người chơi, một nhân vật chính à...
(Sao chẳng được! Rốt cuộc thì nhân vật bạn thuở nhỏ và em gái vẫn là số một. Họ gần gũi với tớ, và thấu hiểu tớ nhiều hơn bất cứ ai. Thế rồi ngay khi tớ nghĩ rằng mối quan hệ này sẽ không bao giờ bị phá hủy, thì một cô nàng nữ chính khác lại xuất hiện.)
Tớ bắt đầu thấy hơi sợ rồi đấy, khi mà biết cậu lại có cái cảm xúc như thế này đối với Rion và Himari...
(Khi tớ gọi một nhân vật nữ chính nào khác, hay chơi với cô ấy, thì đột nhiên cô bạn thuở nhỏ và cô em gái lại ghen tị hết cả lên~ có lẽ là họ cuối cùng cũng nhận ra tình cảm của mình? Hay là họ sẽ ủng hộ tớ khi tớ đổi sang route khác? Mà kể cả khi mọi chuyện trở nên rối rắm thì họ vẫn sẽ tiếp tục duy trì mối quan hệ này! Thật quá ư là tuyệt vời mà!)
Oáppppp... Ôi trời, còn chưa đến nỗi muộn mà mình đã thấy buồn ngủ rồi.
(Và hơn hết là! Nỗ lực của cậu trong game sẽ tương ứng với thành công mà cậu đạt được. Hầu hết gal game hiện nay đều có cái kiểu nhân vật chính không thể tự mình làm bất cứ điều gì, nhưng rốt cuộc vẫn trở nên nổi tiếng đấy thôi. Còn đối với gal game trước đây thì khi chơi, phụ thuộc vào sở thích của cô nàng nữ chính cậu muốn chinh phục, cậu cần phải xây dựng kĩ năng của mình sao cho phù hợp!)
Liệu đến bao giờ cậu ta mới chịu ngừng đây...
(Về cơ bản thì nhân vật chính đưa ra những lựa chọn dựa trên sở thích của nữ chính. Nếu ta có thể đưa ra lựa chọn tốt nhất, ta sẽ có cơ hội nói chuyện và thu được những thông tin giá trị về cô ấy. Và một khi cậu cứ từng chút một tích lũy những thứ ấy lại với nhau thì đến một lúc nào đó, cậu có thể chạm tới vị trí là người yêu của cô nàng. Chuyện này khác xa với cái kiểu “Oaa, có cái anh này tự dưng cưa cẩm mình ở bãi biển nè, thế là tụi mình bắt đầu hẹn hò nhưng mà ngay sau đó thì chia tay luôn rồi~” tầm thường! Sẽ không bao giờ có chuyện những thứ tình yêu giả tạo đầy hời hợt có thể xảy ra được!)
Nãy giờ tớ không để tâm lắm cho đến đoạn cuối. Vừa rồi cậu nói xấu bạn Shiraishi à?
(L-Làm gì có! Tớ sẽ không bao giờ đi nói xấu sau lưng bạn ấy đâu! V-Vừa nãy chỉ là trùng hợp thôi. Cơ mà mong cậu hãy lắng nghe hết những gì tớ nói!)
Thế chẳng phải game cũng là một kiểu yêu đương giả tạo hay sao?
(Không hề! Đó là tình yêu thuần túy! Tình yêu và tình bạn!)
Vậy còn đoạn không chung thủy thì sao?
(Cậu đừng để ý tiểu tiết làm gì!)
Ờ, hiểu rồi. Tớ biết cậu là đồ cuồng gal game mà. Nhưng có một điều mà tớ cần phải nói.
(Điều gì vậy~?)
Không đời nào một cô nàng là thần tượng của cả trường lại tận tâm hết mình vì một tên nam sinh xoàng xĩnh đâu. Chẳng thực tế gì cả. Đời thực và gal game là hai câu chuyện hoàn toàn khác nhau đấy, cậu có hiểu không?
(Ứ hiểu!)
Chết tiệt, cậu ta còn chẳng thèm động não. Mà tôi cũng không muốn làm nam chính đâu.
(Tớ mong đợi vào ngày mai lắm đó~ sẽ ổn thôi, Saotome Itsuki à, tớ sẽ biến cậu thành một nhân vật chính tuyệt vời hết cỡ. Vì người đưa cho cậu lời khuyên cũng không phải ai khác ngoài cô nàng nữ chính của cậu, thế nên đây vốn đã là một cuộc đua mà phần thắng của cậu đã được định đoạt sẵn từ trước cả khi xuất phát rồi!)
...Phải rồi, quên béng mất. Tôi đang bị ép phải tham gia vào cái trò gal game ngoài đời thực này mà.
(Về cuộc chinh phục lần này, chắc là chúng ta sẽ sử dụng cách thức hơi truyền thống một chút. Do đã nắm rõ sở thích của nữ chính nên việc ta cần làm bây giờ đó chính là nâng cao vị thế của cậu dưới tư cách là một nhân vật chính.)
Vậy ra đó là điều mà cậu nhắm đến khi đề cập về giai đoạn hai của chiến lược à. Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đã ăn khớp.
(Giờ thì ta sẽ đánh giá tình trạng hiện tại của nhân vật chính, từ đó thu hẹp khoảng cách giữa cậu với tiêu chuẩn của nữ chính.)
Tình trạng của tớ... nói đơn giản là “thông số” của tớ ấy hả? Điểm số của tớ nằm ở nửa bên dưới, năng lực thể chất thì nằm ở phần trên của nửa bên dưới. Còn ăn mặc ấy hả, cứ ném nó xuống tận cùng của vực thẳm là được. Khuôn mặt của tớ thì... cậu tự đánh giá đi, Mina. A, thật ra thì tớ cảm thấy khá bất an. Dù có mục ruỗng đi chăng nữa thì cậu vẫn là Himeno Miina mà.
(Tớ không hề mục ruỗng nhé! Về học lực với năng lực thể chất của cậu thì tớ đã nắm được khi xem xét điểm số của cậu trên lớp rồi. Về ăn mặc, tớ nghĩ cậu cũng không tệ hại đến mức ấy. Còn gương mặt của cậu thì... do cậu có tóc ngắn nên chắc là trông cũng ổn đấy.)
Cách cậu ta nói nghe không khác gì một bà mẹ đang kiểm tra thằng bạn trai của con gái mình, dò xét mọi ngóc ngách trong tôi. Hiện giờ, Mina vẫn đang mặc đồng phục học sinh. Thế nhưng cái cài tóc hình bông hoa đã bị cậu ta tháo ra, nên tóc của cậu trông thoáng hơn so với cơ thể gốc, làm cậu ta có vẻ giản dị hơn một chút. Khuôn mặt của cậu ta là khuôn mặt của Himeno Miina, nên tất nhiên là vẫn đáng yêu rồi, hehe~
(Nụ cười nhăn nhở đó là sao vậy? Đừng có mà tự đắc chỉ vì tớ vừa khen cậu một chút nhé.)
Đ-Đâu ra! Mà này, tóc tai thì liên quan gì đến khuôn mặt của tớ vậy?
(Tớ chịu. Ai cũng đều có tiêu chuẩn riêng đối với chuyện mặt mũi của người khác mà. Vì thế nên tớ không thể phán là cái này đẹp hay cái kia không đẹp được. Dù vậy, riêng tớ thì cho rằng miễn là cậu giữ vệ sinh thì mọi thứ sẽ ổn cả. Cậu không thức khuya để chơi game, nên sắc mặt của cậu có phần tươi tỉnh, điều đó để lại cho tớ ấn tượng tích cực.)
Ế? Tức là cậu nghĩ mặt của tớ vậy là được rồi hả?
(Hửm? Ừ thì, tớ không thấy có vấn đề gì cả. Nhưng rốt cuộc thì đây vẫn là cảm nghĩ cá nhân của tớ thôi đấy.)
Cái cảm nghĩ cá nhân đó của cậu là điều cực kỳ cần thiết đấy!? Nếu như cậu, Himeno Miina mà thích nó, thì tất nhiên là không thành vấn đề, và cho dù có rất nhiều những bạn nữ khác thích nó, nếu Himeno Miina thấy không ưng ý thì sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả.
(Cậu nói tớ mới để ý... Gượm đã, vậy thì chẳng phải đây là một gal game hơi bị dễ xơi ngoài sức tưởng tượng hay sao? Hay chính bản thân tớ là một đứa nữ chính dễ xơi vậy...?)
Himeno Miina mà là một đứa nữ chính dễ xơi á...!? Còn lâu đây mới tin! Tớ biết là chỉ tính riêng học kỳ một không thôi, số lượng nam sinh đi tỏ tình với cậu ta đã chạm đến một con số khổng lồ!
(Quả không hổ danh là mạng lưới thông tin của cậu. Thế nhưng chuyện đó có lí do chính đáng đấy. Mấy bạn nam đó kể ra cũng chẳng biết tí gì về tớ cả. Việc bị một người không biết gì về cậu tỏ tình, cảm giác ấy chẳng khác nào bị gạ gẫm cả, cậu hiểu chứ? Và mọi chuyện cũng sẽ dẫn đến kết cục là chúng tớ chỉ hẹn hò được một khoảng thời gian ngắn rồi sau đó chia tay luôn mà thôi.)
Cậu lại vừa nói xấu bạn Shiraishi hả?
(Bạn Shiraishi không có liên quan gì ở đây hết! B-Bạn ấy là một người tốt đấy nhé...?)
Tớ lại nghĩ cậu ta cũng nằm trong danh sách những người mà cậu không muốn để lộ ra con người thật ấy.
(Cũng chẳng còn cách nào khác cả. Thực tế không phải lúc nào cũng thuận theo mong muốn của chúng ta. Tớ không có ý định chủ động rời khỏi nhóm bạn của mình. Dù thế, tớ lại muốn có được một người nào đó để tớ có thể trở nên thành thật và thẳng thắn với họ, nhưng nói thì luôn dễ hơn là làm...)
Vậy ra đó là vấn đề của Mina... À không, của Himeno Miina. Không phải phụ thuộc vào ai là một điều đáng ngưỡng mộ, thế nhưng ở một mình đồng nghĩa với việc phải hứng chịu lấy nỗi cô đơn, và chính sự cô độc ấy làm cho tình hình ngày một tệ hơn. Tôi đoán là ngay cả một người được mọi người thần tượng như Himeno Miina cũng sợ hãi việc phải lẻ loi một mình. Vậy chắc đây cũng là lí do mà tôi nên bắt đầu xây dựng một mối quan hệ, nơi mà cậu ấy có thể tin tưởng ở tôi.
(Chính xác. Cậu chỉ có cách thực hiện theo trình tự thông thường và giữ nguyên như vậy.)
Thế đầu tiên thì tớ nên làm gì?
(Mục tiêu đầu tiên là phải trao đổi được thông tin liên lạc với ‘tớ’. Bởi cả hai đều đã biết tên và hoàn cảnh của nhau, nên đây là việc chính xác nhất cần phải thực hiện.)
Tớ nghi ngờ về “chính xác nhất” mà cậu nói lắm ấy nhé, độ khó của việc này chắc phải ngang ngửa leo núi Everest luôn rồi... Chí ít thì cho tớ bắt đầu bằng ngọn núi nào ở quanh khu này đi được không...
(Ừ thì, tớ đương nhiên là biết địa chỉ liên lạc của mình, nhưng nói toẹt ra cho cậu thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cậu phải khiến cho ‘tớ’ kia đưa nó cho cậu bằng chính mong muốn của cậu ấy.)
Nhưng mà tớ nghĩ với địa vị hiện tại của mình, việc xoay sở để trao đổi địa chỉ liên hệ với Himeno Miina là điều khá khó khăn.
(Cậu đã cứu tớ trước đây rồi, nên ít nhiều gì thì ‘tớ’ cũng có hảo cảm với cậu, còn chưa kể đấy đơn giản chỉ là địa chỉ liên lạc của cậu chứ nào phải thứ gì cao siêu đâu. Mà đúng hơn nhé, nếu cậu cứ tiếp xúc với tớ theo cách này, có khi chính tớ là người sẽ đi hỏi cậu đấy.)
Nghiêm túc hả!? Lẽ nào tớ thực sự có thể làm được?
(Tuy nhiên, tớ chỉ đang nói riêng về sở thích của mình thôi. Nếu ta nâng cao học lực của cậu lên khoảng trung bình thì cơ hội thành công ắt hãy còn tăng thêm nữa.)
Thế có nghĩa là đi từng bước một nhỉ? Nghe khả thi đấy. Đứng đầu cả lớp là điều hoàn toàn không thể, nhưng nếu là nằm ở đâu đó trong khoảng trung bình thôi thì tớ có thể nỗ lực chút ít để thực hiện được. Cơ mà quả nhiên tớ vẫn ghét mấy từ kiểu “trung bình” hay là “nỗ lực”.
(Cậu chắc chắn có thể làm được mà, Itsuki! Vấn đề chỉ nằm ở chỗ cậu tương tác với ‘tớ’ thật kia như thế nào mà thôi)
Ừm, tớ biết rất rõ cái đó mà. Có khi đến cả đời tớ cũng không thể nào cải thiện được vấn đề ấy mất.
(Thật ra cậu chỉ cần làm quen với việc đó thôi, nhưng muốn vậy thì cậu cần phải nói chuyện với con gái. Mà làm thế thì lại trông đáng ngờ lắm. Một vòng lặp luẩn quẩn nhỉ? Vậy thì cậu chỉ cần luyện tập với tớ là được.)
Con bé otaku cuồng gal game này đang nói cái quái gì vậy trời, chẳng hiểu gì sất.
(Nói đơn giản là tớ sẽ cư xử giống như khi ở trường. Nếu cậu nói chuyện với tớ như thế mọi lúc, thì dần dà cậu sẽ có thể trở nên quen thuộc dù cho ban đầu vẫn còn lúng túng. Đúng ra thì đây là một sáng kiến tuyệt vời ấy chứ, dù gì thì tớ cũng chính là đối tượng của cậu mà.)
Nếu vậy thì thay vì gọi là một bài luyện tập, đây đúng hơn là để tớ đối mặt trực tiếp với hàng thật luôn rồi. Mà vậy thì chẳng phải vấn đề của tớ sẽ mãi tiếp diễn hay sao? Nhỡ đâu tớ bị đau tim thì tính sao đây hả?
(Không sao, không sao hết. Chỉ cần được luyện tập đầy đủ, cậu có thể đáp ứng được đủ tiêu chuẩn cho trận chiến thực sự với những kỹ thuật của mình, và với việc chuyên tâm học hành, làm bài kiểm tra, dùi mài kinh sử, cậu sẽ dễ dàng nhận ra nhiều chiều hướng khác nhau có thể xảy đến. Và vì là sẽ có cảm giác giống hàng thật, cậu có thể rút kinh nghiệm và cải thiện cho lần sau. Có những thứ mà chỉ luyện tập thôi thì vẫn không thể thực hiện được.)
Nói thì dễ lắm, thế mới bảo lũ người tự tin về bản thân mình toàn là đám phiền phức. Ờm, vậy chắc là bây giờ tớ nên tập trung vào ôn tập cho bài kiểm tra vào tuần sau nhỉ.
(Đúng thế! Tớ cũng sẽ giúp cậu, cả hai cùng cố gắng nào!)
Và như thế, chiến lược chinh phục nữ chính của tôi và Mina đã bước sang trang mới.
•
•
•
Tuần tiếp theo, vào giữa trưa thứ Hai. Kể từ khi chúng tôi chuyển sang giai đoạn hai trong chiến lược của mình, tôi đã học tập rất nghiêm túc. Cả ngày hôm qua là sáu tiếng, và hôm nay tôi dậy lúc 6 giờ sáng để học thêm nữa, tổng cộng là mười tiếng với những khoảng nghỉ ngắn ở giữa. Hình như tôi làm việc quá sức rồi thì phải, bộ tôi là sĩ tử hay gì à?
Dù vậy, chẳng rõ tại sao, một niềm hân hoan nho nhỏ đang lớn dần trong tôi. Ắt đều là nhờ tôi có sự hiện diện của Mina ở bên mình.
(Có vẻ như cậu không gặp khó khăn nào đáng kể ở môn toán, vậy là có thể cầm chắc số điểm trung bình rồi.)
Dẫu việc nhắm đến mức điểm nằm ở khoảng trung bình nghe thật thảm hại, nhưng đó là điều tốt nhất mà tôi có thể làm được.
(Nhắm đến điểm tuyệt đối thì sẽ rất khó. Với cái kiểu như thế này, việc ngày qua ngày cải thiện điểm số của cậu từng chút một có vẻ vui hơn nhiều!)
Cậu nói cứ như là đám game thủ thứ thiệt vậy. Mà kể ra thì từ góc nhìn của một nhân vật gian lận như cô nàng, việc này không khác nào cậu ta đang huấn luyện một con NPC vậy. Thật sự là tôi đang bị huấn luyện như một loài động vật nào đó đấy à?
(Dù sao gal game cũng có những yếu tố như thế mà. Tớ đã từng nhấn mạnh rằng sức hút của các cô nàng đáng yêu là điều không thể chối cãi, nhưng một nhân vật chính phấn đấu hết mình ở phía sau cánh gà cũng rất tuyệt vời đấy.)
Tớ thì lại thích mấy câu chuyện isekai mà có nhân vật chính trở nên bất khả chiến bại khi nắm trong tay mấy thứ kĩ năng gian lận nào đó hơn cơ.
(Nhưng thứ như thế thì không hề tồn tại trong thực tế đâu. Chỉ khi nào cậu thực sự nỗ lực, cậu mới có thể tận hưởng được cảm giác thoả mãn. Cũng giống như câu lạc bộ vậy. Hay là cậu tham gia vào câu lạc bộ cầu lông đi?)
Không đời nào. Tớ không muốn quỹ thời gian quý báu của mình bị câu lạc bộ nào đó tước đi đâu.
(Vậy sao, tiếc nhỉ. Tớ cứ nghĩ cả hai sẽ có cơ hội để chơi vài trận đôi nam nữ với nhau cơ~)
Đ-Đôi nam nữ!?... Ực. Thế chắc dành ra một chút thời gian cũng không phải ý tồi nhỉ?
(Này nhé Itsuki, cậu đúng là cái đồ nam chính dễ dãi...)
Trong lúc thảo luận đủ thứ chuyện, tôi chậm rãi hoàn thành từng câu hỏi trong mớ bài tập trước mặt mình, nếu tôi gặp khó khăn ở chỗ nào, tôi sẽ nhờ Mina giúp. Tôi nghe nói rằng để một người có thể dạy được người khác học một cách hiệu quả đòi hỏi người đó phải sở hữu một kho kiến thức sâu rộng cùng khả năng nắm bắt chủ đề rất tốt, nhưng quả thật học sinh top đầu đúng là tài ghê. Nếu Himeno Miina thật mà dạy học tôi mặt đối mặt như thế này, chắc mẩm là tôi sẽ không thể tập trung nổi.
Bởi thế nên thật mừng vì tôi có Mina ở bên. Cùng với đôi ba câu bông đùa, việc học của tôi diễn ra khá suôn sẻ. Sau đó, tôi cũng đã xử lý xong môn văn học hiện đại, sinh học và tiếng Anh.
(Tớ sẽ không bày cho cậu đáp án đâu đấy nhé? Gian lận là không công bằng với những bạn khác, với cả tớ cũng không muốn làm cậu phân tâm.)
Không sao, lần này không hiểu sao tớ lại thấy khá tự tin. Tớ cũng học hành chăm chỉ lắm rồi, thế nên điểm số của tớ hẳn sẽ tốt hơn hồi học kỳ một khi mà tớ chẳng làm gì cả. Thậm chí tớ còn chẳng nhận ra là đã 9 giờ tối rồi vì quá tập trung đây này.
(Vậy hôm nay dừng lại ở đây thôi. Thức khuya quá sẽ khiến cậu cạn kiệt năng lượng vào ngày mai. Ngủ đủ giấc là điều rất quan trọng đối với một học sinh khoẻ mạnh, vậy nên tớ muốn cậu phải thức dậy lúc 6 giờ, vì như thế hiệu quả hơn. Chúng ta sẽ ôn nốt lần cuối trước khi kiểm tra.)
Có vẻ như Himeno Miina cũng theo đuổi cái lối sống này nhỉ? Nghĩ đến việc tôi và cậu ấy thức dậy cùng lúc với nhau khiến tôi nặn ra một nụ cười yếu ớt.
•
•
•
Khoảng sáu giờ sáng hôm sau, Mina đánh thức tôi dậy, và chúng tôi cùng lướt qua một lượt các câu hỏi có khả năng cao sẽ xuất hiện trong bài kiểm tra. Và rồi cuối cùng, giờ kiểm tra thực sự đã bắt đầu. Ồ? Chẳng phải câu hỏi này y hệt câu mà Mina đã chữa sai cho mình lúc làm bài tập hè hay sao. Nếu cậu ấy không làm như thế, có lẽ tôi đã chẳng thể tìm ra đáp án cho nó rồi.
Tiếp đến là toán. Phải rồi, đây là dạng bài mà mình vừa giải lúc sáng này, chẳng qua là khác số thôi. Thậm chí đến công thức sử dụng để giải bài còn giống hệt nữa. Ôi trời ơi, đây là lần đầu tiên trong đời mà mình cảm nhận được một phản hồi đầy thành công như thế này! Tiếp tục với tốc độ như vậy, giờ kiểm tra đã kết thúc và buổi chiều đã ghé thăm.
(Hôm nay cậu vất vả rồi! Thấy sao hả?)
Thành thật mà nói, tớ đang khá là tự tin đấy.
(Tớ chỉ đùa thôi~ Vì đã theo dõi cậu suốt giờ kiểm tra nên tớ biết mà.)
V-Vậy cậu nghĩ thế nào? Liệu tớ có thể đạt được điểm cao không?
(A-À ừm... Cậu sẽ biết khi kết quả chính thức được công bố thôi.)
Ban nãy rõ ràng là cậu ta vừa ấp úng. Tôi không hề thấy một chút tự tin nào từ cậu ta. Thường thì tôi chẳng quan tâm mấy đến kết quả kiểm tra, thế nhưng lần này thì khác. Đây là một kì kiểm tra quan trọng đóng vai trò là bước đầu tiên trong việc giúp tôi đến gần hơn với Himeno Miina. Tôi không thể nào bị đánh trượt ngay từ vòng gửi xe được. Tuy thái độ của Mina khiến tôi có đôi chút khó chịu, nhưng tôi thực sự muốn trở nên thân thiết hơn với Himeno Miina. Dù gì cũng là chính cậu ấy đang đưa cho tôi lời khuyên, nên chắc sẽ ổn thôi nhỉ? Nhưng tôi vẫn không khỏi cảm thấy có gì đó mờ ám.
Hai ngày sau, chúng tôi được nhận lại phiếu trả lời của mình cùng điểm số được ghi trên đó. Nhân tiện, suốt hai ngày đấy thì Mina cũng kèm tôi học, tôi đang khá nghiêm túc với việc học của mình... Ấ-Ấy vậy mà... Chết tiệt, tại sao! Hà cớ gì mà chuyện này lại xảy ra với tôi!? Kết quả bài kiểm tra của tôi còn thấp hơn cả kì vọng. Dù là tôi thực sự đã đạt được mức điểm trung bình ở môn toán và môn văn học hiện đại, nhưng các môn còn lại thì vẫn dưới mức trung bình. May thay, tôi không bị điểm liệt ở môn nào, thế nhưng sự khác biệt này thực sự là quá lớn so với kết quả mà tôi mong muốn.
(Chẳng có gì phải suy sụp cả. Đúng hơn là, tớ còn cảm thấy việc đó rất kỳ lạ đấy. Chỉ với vài ngày nỗ lực mà đã thu được bấy nhiêu thành quả, thì thái độ của cậu hiện tại là vô cùng thô lỗ đối với những người dù có nhiều thời gian hơn để cố gắng vẫn không thể thành công như thế.)
Ư... N-Nhưng tớ cũng cố gắng lắm rồi mà. Tớ đã mong nó sẽ tốt hơn như thế này một chút. Thật là bực mình quá đi.
(Bực mình là một cảm xúc rất quan trọng đấy. Đặc biệt là đối với Itsuki, người mà chưa cố gắng lấy một lần, đây chắc hẳn là lần đầu tiên cậu cảm thấy thế này đúng không? Vì tớ cũng ghét thua cuộc, nên tớ cũng hay như vậy lắm.)
Mina cũng vậy à? Bất ngờ ghê.
(Trong Giải toàn quốc mới đây, khi tớ thua ở vòng bán kết, và thậm chí thua ở cả vòng tranh hạng ba, tớ không chỉ cảm thấy ấm ức thôi đâu. Tớ là đứa duy nhất thua đến hai lần trong cả giải đấu. Giờ nhớ lại chỉ khiến tớ muốn hét lên thôi!)
Ra vậy, nếu là người ngoài, ắt họ sẽ nghĩ rằng đứng ở vị trí thứ tư trong một giải đấu như thế là một điều tuyệt vời, nhưng đối với bản thân đương sự, cảm giác bực bội vì thua đến tận hai lần có lẽ còn mãnh liệt hơn. Do tôi chưa từng trải qua chuyện như thế, nên tôi cũng khó lòng hiểu rõ cảm xúc ấy.
(Tất nhiên cũng không thể bỏ qua được cảm giác thoả mãn khi ta đã bung hết sức mình. Đối với kết quả của cậu trong kì kiểm tra này, nói thật là cậu đã vượt xa kì vọng của tớ rồi đó.)
Nghiêm túc sao? Làm thế nào mà tớ có thể chấp nhận được cái kết quả tệ hại này đây hả? Với cả, cậu thực sự đã nghĩ là tớ sẽ chuốc lấy thất bại một cách đau đơn ngay từ đầu à? Hay ho nhỉ.
(Ư... Ý cậu là sao...? Tớ chỉ muốn nói rằng nỗ lực vài ngày thôi cũng đã đủ lắm rồi. Đặc biệt là với môn toán, chẳng phải học kỳ một cậu suýt bị điểm liệt hay sao? Còn bây giờ thì điểm của cậu đã là trên trung bình luôn rồi, chẳng phải tuyệt lắm à? Cậu có biết phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể trở nên tiến bộ được như vậy với một môn học mà cậu hãy còn yếu kém chỉ trong vài ngày thôi không?)
... Cậu nói thế cũng có lý. Tớ luôn cực kỳ tệ hại ở môn toán, và đồng thời nó cũng là môn mà tớ dồn nhiều thời gian vào hơn tất thảy.
(Ai cũng có những mục tiêu và bỏ ra nỗ lực khác nhau. So với bấy nhiêu ngày nỗ lực ấy thì Itsuki, kết quả của cậu hoàn toàn xứng đáng. Quan trọng là cậu cần phải tiếp tục như vậy. Cứ thất vọng, cứ thoả mãn thế nào cũng được, miễn là cậu có thể giữ được nhịp điệu thường ngày của mình.)
Nếu cậu đã nói thế thì chắc là tớ nên tự tin thêm chút ít nhỉ?
(Sự tiếp diễn không ngừng chính là sức mạnh to lớn nhất mà ta có thể có được. Thay vì dành sự quan tâm đến tớ, thì thói quen mới là điều cần thiết hơn.)
Mong sao nỗ lực của tôi có thể gia tăng được tình cảm của Himeno Miina dành cho tôi. Ấy chính là điều quan trọng nhất.
(Nghĩ theo cách lý giải của gal game thì đó là một điều tốt, nhưng cậu cũng cần thực hiện nó vì chính bản thân mình nữa, Itsuki à. Trò gal game sẽ kết thúc nếu như cậu gia tăng tình cảm của nữ chính lên đến mức tối đa, tuy vậy cậu cũng cần phải suy nghĩ về cuộc sống của mình sau khi hoàn thành trò chơi. Cậu đang mở ra vô vàn khả năng cho tương lai của mình đấy.)
Mặc cho bản thân là đồ cuồng gal game, nhưng cậu ta lại đang rao giảng cho tôi về đạo lý sống à? Mina... À không, Himeno Miina có lẽ là một cô nàng nữ chính đáng tôn trọng hơn tôi từng nghĩ.
(Tớ á? Tớ chỉ là một đứa dễ dãi thôi.)
Đấy là do bản thân cậu nghĩ thế thôi đúng không? Đối với tớ, cậu chẳng khác nào một loài hoa mà không ai có thể với đến được.
(Gì chứ, cậu đang làm tớ xấu hổ đấy. Bất cứ khi nào tớ thành công chinh phục một cô nàng nữ chính được ví như “loài hoa không thể với đến”, trong lòng tớ lại tràn ngập cái cảm giác tự hào và thành tựu. Thế nên tớ không thể tưởng tượng được cảnh bản thân lại đứng ở một vị trí như vậy.)
Ở cái vị trí đó thì cậu thực sự là kẻ “duy ngã độc tôn” luôn đấy! Đừng nói là... cậu ta không tự ý thức được diện mạo khách quan của mình? Mặc dù ngự trị trên đỉnh của hệ thống đẳng cấp trong ngôi trường này, cậu ta cũng không hề ý thức được điều đó. Có vẻ như cậu ta chẳng buồn để tâm đến vị trí của mình trong lớp.
(Cái câu “hệ thống đẳng cấp” đó chẳng phải một chế độ giai cấp trong Hindu giáo à?)
Sai rồi, à, ờm, cậu nói đúng, chắc thế. Nó như kiểu một chế độ phân chia giai cấp trong xã hội vậy, ảnh hưởng đến cuộc sống học đường của chúng ta. Điểm mấu chốt là nhận thức được người bề trên và kẻ chiếu dưới.
(...Hừm, kể cả khi cậu đang mang trong mình một thứ giai cấp xã hội nào đó đi chăng nữa, tớ không nghĩ cậu nên dùng câu nói “hệ thống đẳng cấp” được.)
Tại sao?
(Chẳng phải hệ thống đẳng cấp là một chế độ giai cấp đã được củng cố hay sao. Nó còn kèm theo cả hàm ý tiêu cực, rằng cậu sẽ mãi mãi không thể thoát khỏi nó dù có cố gắng đến mấy.)
Ra vậy, hoá ra trước giờ mình toàn sử dụng câu nói này theo nghĩa như thế.
(Vì vậy, việc sử dụng hệ thống phân tầng [note53371] để phân chia thứ bậc từ trên xuống dưới sẽ có lợi hơn nhiều, vì nếu cậu có thể làm tăng thêm “thông số” của mình thì việc chinh phục nữ chính cũng chẳng phải thứ gì quá khó nhằn!)
Thứ bậc à... Nếu phải đứng ở dưới đáy của nó chắc sẽ đau đớn lắm đây...
(Cậu là thực hiện một bước tiến quan trọng về phía trước rồi, Itsuki. Nên bây giờ việc gọi cho ‘tớ’ kia chắc không phải chuyện gì to tát đâu nhỉ?)
Làm bài kiểm tra không cần phải đối mặt người khác, thế nên tớ không gặp khó khăn gì với nó, nhưng chinh phục nữ chính thì khác hoàn toàn. Tuyệt nhiên không thể nào có chuyện tớ có thể cứ “áp dụng công thức” rồi thực hiện được. Kể cả có tìm ra được câu trả lời, vẫn tồn tại khả năng đó không phải là lời giải chính xác. Nếu việc đó xảy ra thì tớ rất muốn đi phàn nàn với giáo viên.
(Không biết là bạn Itsuki đây thấy bất mãn với cách dạy của tớ ở chỗ nào vậy ta?)
Không, hoàn toàn không phải! Tại sao cậu có thể nở một nụ cười như thế trong khi đôi mắt thì lại trông như đã chết rồi vậy!?
(Vậy thì hãy phát động cuộc tấn công vào chiều nay thôi!)
D-Dạ vâng ạ! Trong khi tôi còn chưa chuẩn bị tinh thần thì buổi chiều đã đến, kéo theo việc tôi bị bắt phải tấn công Himeno Miina. Vì là trùm cuối trong câu chuyện của tôi, thế nên kể cả khi tôi có thách thức cậu ấy vào lúc này, kết cục mà tôi có thể nhìn ra được vẫn y như trước đây. Liệu tôi có thực sự chứng minh được nỗ lực của mình không?
•
•
•
Vào tiết học cuối cùng trong ngày, trong lúc lắng nghe giáo viên giảng bài, tôi xác nhận lại nhiệm vụ với Mina. Kế hoạch của chúng tôi là tôi sẽ gọi Himeno Miina trước khi cậu ấy đi tập luyện ở câu lạc bộ. Nói thật ấy, tôi cảm thấy mình hoàn toàn không thể làm điều đó được. Độ khó của nó còn cao hơn cả việc đạt được điểm số ở mức trung bình của tất cả các môn học.
(Cậu nói gì vậy? Đây còn chẳng phải là mời cậu ta đi ăn trưa nữa, dễ như bỡn ấy mà.)
Thế, tớ gọi cho cậu ấy kiểu gì đây?
(Chốc nữa cậu đi luyện tập ở câu lạc bộ à, cố gắng lên nhé~ kiểu kiểu vậy? Nếu mà cậu nói gì hơn thế thì cậu sẽ phải tự đào mồ chôn mình đấy.)
Sao nhỉ, nhưng nếu làm như vậy thì chẳng phải cậu ấy sẽ nhìn tớ như một gã stalker luôn à... Như là “Sao cái tên này cứ bắt chuyện với mình suốt thế? Chúng ta còn chẳng thân nhau đến mức ấy. Bộ hắn thích mình à? Eo ôi, kinh quá!”, chẳng hạn...
(Nhìn tớ có giống loại phụ nữ sẽ nói ra những lời như thế không? Trên đời này chẳng có ai để ý quá mức đến bản thân như vậy đâu.)
P-Phải rồi, thiên thần Himeno Miina của mình sẽ không bao giờ cư xử như thế. Cậu ấy luôn tốt bụng và quan tâm đến mọi người, cùng một tinh thần bao dung cao cả.
(Ở bề nổi, nó đúng là như vậy. Thế nhưng ở bên trong thì kể cả có là tớ cũng sẽ cảm thấy phát chán với các mối quan hệ của con người mà thôi.)
Đ-Đúng nhỉ, hờ hờ~
(Nhưng sẽ không có chuyện tớ cứ thế mà ghét cậu chỉ vì cậu gọi tớ đâu. Hơn nữa nếu là Itsuki thì...sẽ ổn...thôi... lẩm bà lẩm bẩm)
Dù cho Mina rõ ràng là không lắng nghe bài giảng trên lớp, thế nhưng cậu ta lại quay mặt về phía bảng đen. Có thể là tôi chỉ tưởng tượng thôi, nhưng gò má của cậu ấy hơi ửng đỏ thì phải. Này, tớ không nghe rõ phần cuối cho lắm, cậu nói lại được không?
(T-Tớ nói là cậu cần phải trở nên tự tin hơn!)
Làm được như thế thì tớ đã chẳng phải khổ sở đến mức này. Trong khi tôi tự giễu cợt chính bản thân, tiếng chuông bao hiệu tiết học cuối cùng đã kết thúc cũng bắt đầu kêu lên. Hôm nay tôi có phiên trực nhật, sau khi lau sàn cho sạch bóng, tôi chuẩn bị di chuyển đến phòng thể chất. Kế hoạch là đứng chờ đâu đó xung quanh nơi các bạn nữ thuộc câu lạc bộ cầu lông thường luyện tập, rồi khi thấy cậu ấy đang trên đường đi đến câu lạc bộ, tôi sẽ ngẫu hứng chọn bừa một thời điểm nào đó để gọi cậu ta.
(Cũng không đến mức phải gọi là kế hoạch hay gì đâu.)
Trên đường đi đến phòng thể chất, tôi bắt gặp một đám đông học sinh. Chắc là đám người thuộc tốp đầu trong kì kiểm tra đây mà.
(Cậu không xem thử à, Itsuki?)
Có xem thì cũng chả thấy tên tớ. Vì tớ đứng thứ 215 trong tổng số 315 học sinh nên cái này chẳng có phần của tớ đâu. Đúng như dự đoán, ở đây có ghi kết quả của bài kiểm tra, điểm riêng từng môn cũng như đánh giá chung về học lực. Những thông tin được tiết lộ ở đây rõ ràng là rất cá nhân, nhưng chẳng sao vì tôi không có mặt trong đó.
(Nhưng không phải ở đó cũng có tên của các học sinh lọt top 50 của từng môn học à?)
Ừ, nhưng top 50 hay gì thì cũng chẳng liên quan đến tớ. Thay vào đó thì hãy đi đên phòng thể chất thôi.
(Nhưng Itsuki này, cậu đứng thứ 50 ở môn toán mà?)
Nghe những lời ấy của Mina, tôi dừng chân lại... Ô, đúng nhỉ. Thế là tôi quay đầu lại và kiểm tra tờ giấy đó. Đưa mắt tìm ở chỗ xếp hạng môn toán, tôi thực sự đã thấy tên mình nằm ở dòng cuối cùng.
“OA!? Nghiêm túc luôn!?” Tôi bất giác hét lên.
Quả thật là một phát hiện sốc tận óc. Thường thì đối với mấy sự kiện kiểu này, tôi cứ mặc kệ và lướt qua. Thế nhưng giờ đây lồng ngực tôi lại ngập tràn hạnh phúc.
(Chúc mừng cậu! Thế, cảm giác khi tận hưởng thành quả gặt hái được từ chính nỗ lực của mình nó như thế nào?)
Aa, tớ vẫn đang ngộ ra... Nhưng mà, này nhé, có lẽ bây giờ tớ thấy cũng hơi hơi... hạnh phúc kinh khủng khiếp luôn ấy!
(Thế rút cục là cái nào!? Hehe, chỉ quan sát phản ứng này của cậu thôi mà cả tớ cũng thấy vui lây luôn đó.)
Mina nở một nụ cười tinh nghịch. Ôi sao mà cả giọng nói lẫn tiếng cười của cậu ấy đáng yêu hết biết, tôi tí thì quên phắt đi cái chiến lược chinh phục nữ chính luôn rồi kia kìa... Mà gượm đã, thế này thì trông có khác gì tớ đang đứng ở dưới đáy đâu?
(Thế thì lại càng có lý do để ta nhắm đến mục tiêu chiếm lấy vị trí thứ 40 vào lần sau rồi.)
Nghe những lời ấy, tôi hướng ánh nhìn của mình đến tên của những học sinh xếp hạng cao hơn. Ở đó tôi thấy cả tên của Himeno Miina nữa. Tôi cũng làm điều tương tự ở vị trí của các môn khác, và kết quả vẫn y như cũ. Quả là hệt như dự đoán.
(Hê hê hê... Ừm thì, dù sao thì đó cũng là một điều mà tớ biết cũng như yêu quý nhất về cậu ấy mà.)
Đừng có mà nói cái kiểu đó! Chẳng phải cả hai là một à!?
(Giờ thì giữa chúng tớ đã nảy sinh một cách biệt rất lớn, thế nên chắc chắn một ngày nào đó tớ sẽ đuổi kịp!)
Rốt cuộc mấy người đang chiến đấu vì điều gì vậy. Mà nói gì thì nói, tiếp cho bản một chút dũng khí trước khi đi đến phòng thể chất vẫn là một việc làm tương đối khó khăn. Ngay lúc này thì tôi đã có thể gọi được Himeno Miina rồi. Tôi bước dọc theo nơi hành lang nối liền trường học với phòng thể chất. Rồi tôi đứng ở đó, cầm chiếc điện thoại thông minh trên tay, chờ Himeno Miina đến. Đương nhiên tôi không nhớ được ở trên màn hình điện thoại lúc ấy đang hiển thị thứ gì. Dẫu sao thì nó cũng chỉ là một công cụ để giúp khiến cho cuộc gặp gỡ này trở nên “tình cờ” hơn mà thôi.
(Cậu ấy sẽ đến đây sớm thôi. Nhớ nhé Itsuki, hãy cư xử cho tự nhiên vào.)
Ngay khi Mina vừa nói xong, Himeno Miina cùng vài nữ sinh khác từ câu lạc bộ cầu lông nữ đang tiến về phía chúng tôi, trên người họ đang là bộ đồng phục thể dục. Những nữ sinh ấy cũng chính là đám người mà đã cùng về nhà với cậu ấy khi trước, ngay cả Shiraishi cũng có mặt ở đó. Chắc là họ đã thay sang bộ đồ đấy ở phòng thay đồ trong trường. Giống như với bất kể thứ gì khác, Himeno Miina trong bộ đồng phục thể dục quả là quyến rũ ngoài sức tưởng tượng—
(Này, chuyện đó thì ai mà quan tâm hả!? Cậu lo mà giải quyết cái trái tim đang đập loạn xạ của mình đi, tớ sắp không chịu nổi rồi aaaaaaa!)
Nhìn Himeno Miina như thế, tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn. Cứ như tôi đang chứng kiến thí nghiệm Con chó của Pavlov mà ở đây con chó đó chính là tôi vậy.
(C-Cảm thấy lo lắng trước chính mình như thế này... Đúng là kì lạ quá đi mất, ưưư...)
Nhóm nữ sinh bốn người đi ngang qua tôi, đến gần phòng thể chất.
(M-Mọi thứ đều ổn cả, cứ gọi cậu ấy đi!)
“Ư... U-Ừm, à ờm...!” Tôi xoay mình về phía nhóm như sinh, rõ ràng là vô cùng tuyệt vọng.
“Ahaha, cái đó hài thật đấy!”
“Nhỉ~?... Hửm, Hime, cậu sao vậy?”
“A, tớ bảo này, các cậu cứ đi trước đi nhé?”
“Ưmm, cũng được. Vậy bọn tớ sẽ đi giăng lưới trong lúc đợi nhé~”
Người duy nhất nắm bắt được giọng nói— bắt được sự hiện diện của tôi — vẫn là Himeno Miina. Ba nữ sinh kia để lại Himeno Miina, rồi khuất dạng bên trong phòng thể chất.
(Giỏi lắm, ‘tớ’ ơi!)
“...S-Saotome? T-Tớ có thể giúp gì cho cậu không?”
(Biết ngay mà... Cái phản ứng này...)
Mina quan sát kỹ khuôn mặt của Himeno Miina. Cứ như có thể nhìn thấu cậu ta. Đó chính là nhân vật hỗ trợ của tôi, cậu ấy đúng là rất đáng tin cậy. Còn tôi đây thì... Chỉ cần bị cậu ấy hỏi thăm như thế này thôi cũng khiến tôi hồn siêu phách lạc rồi.
“V-Vâng!? Ừm... Chẳng là, bộ đồng phục thể dục của cậu... dễ thương lắm!”
Tôi đợi suốt cả buổi ở đây, ngay trước cái phòng thể chất này, chỉ để nói ra câu ấy thôi à? Ôi trời đất ơi, mình đúng là kinh tởm hết biết. Thực sự là tôi chỉ muốn đi chết ngay bây giờ thôi.
“C-Cảm ơn cậu...”
“Ư-Ừ...”
“.....”
(Cái sự im lặng kì quặc này là sao vậy hảaaaaaaaa!)
“U-Ừm, Saotome? Xin lỗi vì lúc nghỉ trưa tớ không thể ở lại để nghe cậu nói.”
“Kh-Không sao đâu!!”
(Đừng có đột ngột hét lên như thế!)
Hẳn là Himeno Miina phải thấy rất bất ngờ trước sự bộc phát nhất thời này của tôi, do cậu ấy đang đứng sững ở đó như trời trồng.
(Này! Sao tự dưng tớ lại im bặt vậy!? Tớ ơi, trả lời đàng hoàng đi chứ!)
Mino cố nắm lấy đôi vai của Himeno Miina và lắc lư cậu ấy, nhưng cơ thể thật không hề phản ứng lại. Ph-Ph-Ph-Phải làm gì bây giờ!? Tớ nên làm gì đây? Giúp tớ đi Mina...
(Đ-Đã đến nước này rồi thì chịu thôi. Bây giờ chỉ có cách làm liều để hoàn thành mục tiêu thôi.)
... Mục tiêu gì cơ?
(Bộ cậu quên rồi hả? Ta sẽ trao đổi địa chỉ liên lạc của cậu với cơ thể thật của tớ.)
Ngay bây giờ sao!? Cậu đòi hỏi tớ quá nhiều rồi đấy!
(Cô nàng trước mặt cậu bây giờ đang thiếu phòng bị lắm rồi. Cậu cần phải vào thế tấn công!)
Tớ không làm nổi đâu... Với cả “cô nàng” đó cũng chính là cậu chứ ai...
(Tớ có linh cảm là lúc này cậu có thể làm được!)
“Ư-Ưm... Ừmmmm!”
“.....?”
“X-Xin cậu! Đ-Địa chỉ liên lạc...!”
HP của tôi đã cạn kiệt hoàn toàn rồi. Hahaha, giờ mà có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm nữa đâu...
(Vậy ra đó là giới hạn của cậu sao... Nhưng thế cũng là tốt rồi, Itsuki!)
“Địa chỉ liên lạc? Cậu muốn... Trao đổi với tớ đúng không?” Himeno Miina hỏi với vẻ ngờ vực, chờ đợi tôi hồi đáp.
“Vâng!”
(Được rồi! Có vẻ như cậu ấy cuối cùng cũng hiểu ra ý định của cậu! Giờ thì ổn rồi, tớ đảm bảo với cậu!)
Trong khi Mina cảm thấy tự tin về thành công của chúng tôi thì mặt khác, Himeno Miina có vẻ gì đó khá mâu thuẫn, ánh mắt của cậu ta đảo qua đảo lại giữa hai bên trái phải.
(Ế!? Cậu đang nghĩ gì vậy, tớ ơi!? Việc này thì đâu cần phải vắt óc suy nghĩ đâu cơ chứ! Câu trả lời rất dễ dàng và đơn giản, hãy mau mau trao đổi địa chỉ liên lạc với Itsuki đi!)
Từ tư thế chiến thắng của mình, Mina nhanh chóng chuyển sang tư thế giương nắm đấm về phía cơ thể thật của mình. Và rồi, Himeno Miina lên tiếng—
“.......Ưm, tớ xin lỗi”
“A.” (A.)
Cậu ấy cúi đầu lịch sự và đi thắng đến phòng thể chất. Tôi bị bỏ lại một mình, không tính Mina.
(Ê chờ chút! Đùa hả trờiiiiiiii!?)
Tiếng hét to của Mina khiến bên trong đầu tôi như vang dội. Ấy là tiếng hét mà chỉ tôi mới có thể nghe được. Dường như cậu ấy đang hét lên thay cho tôi hiện giờ. Ahaha, muốn đi chết quá. Cuối cùng thì mình cũng đã hiểu được cảm giác “chết lặng” nó như thế nào rồi. Cảm nhận được làn gió thu mát lạnh thổi vào người, tôi thấy cuốn theo đó là bông hoa chích chuồn bay thẳng vào mặt mình. Aa, đã sang thu rồi nhỉ. Tôi có thể nghe được âm thanh của quả cầu lông bị đập vang lên trong căn phòng thể chất nọ, chẳng có ai chú ý đến tôi cả. Giờ thì, chắc là về nhà thôi nhỉ.
(......)
Bởi trông tôi bây giờ cứ như một con người không cảm xúc, nên Mina cũng lặng thinh. Cậu ấy hẳn phải thấy thất vọng về tôi lắm.
“Itsuki ơi~ cậu làm gì ở đây vậy?”
Vừa đúng lúc tôi cảm thấy xót xa cho sự tồn tại của mình, một giọng nói quen thuộc lọt vào tai tôi.
“...... Tớ chẳng làm gì cả.”
“Thành viên của câu lạc bộ về-nhà mà loanh quanh ở mấy chỗ này thì cũng lạ ghê ha. Cậu đang giết thời gian hử?”
Hẳn là cậu ta đang đi đến chỗ tập tennis, bởi cô bạn thuở nhỏ của tôi bây giờ đang cột tóc lên thành hình đuôi ngựa, do đó cũng khiến cho mái tóc ấy lắc lư khi cậu ta ngó nhìn khuôn mặt của tôi.
“Rion chẳng liên quan gì đến chuyện này hết. Sao cậu không mau đi đến câu lạc bộ của mình đi.”
“Ể? Nhưng mình thấy khá tò mò đó?”
“Nhưng mà tớ có làm chuyện gì, vào thời điểm nào thì đấy cũng chỉ là vấn đề của riêng tớ mà thôi.”
“Cậu nói không sai, nhưng mà lúc nãy mình có thấy cậu gọi Hime đó~”
Khỉ gió! Đương nhiên là cậu ấy đã phải nhìn thấy tôi như thế rồi... Cơ mà dạo này hai đứa chúng tôi tình cờ chạm mặt nhau hơi nhiều ấy nhỉ?
“Th-Thế thì sao? Tớ thỉnh thoảng cũng có nói chuyện với cậu ấy đấy chứ.”
Cơ mà cũng không hẳn có thể xếp mấy lần đấy vào phạm trù “nói chuyện” được.
“Itsuki nè... cậu thực sự là thích Hime lắm hở?”
“Im đi. C-Cậu cũng biết là ở cái trường này thì Himeno Miina có khác gì thần tượng đâu phải không? Nhìn nhận theo cách khách quan thì tớ chỉ đơn giản là ngưỡng mộ cậu ấy thôi.”
(Hừmmmm?)
Vì lí do nào đó, Mina tự dưng lại dẩu mỏ ra.
“Đúng là vậy ha, Hime rất nổi bật, cậu ấy cũng dễ thương cực kỳ nữa. Ngay cả mình cũng không thể nào không ngưỡng mộ cậu ấy được.”
(Sai hoàn toàn rồi... Cậu ta là đồ tồi tệ bậc nhất mới đúng ấy, cậu biết không hả?)
Tuy Mina đang được cô bạn Rion yêu quý của mình khen ngợi, nhưng trông chẳng lấy làm vui vẻ.
“Rion này, cậu với Himeno Miina không phải người quen đúng chứ?”
“Ế!? Ừ-Ừm... Mình chưa từng nói chuyện trực tiếp với cậu ấy. Nhưng làm sao mà Itsuki biết được chuyện đó vậy?”
“T-Tớ chỉ đoán thôi. Tớ nghĩ là đối với cả đám con gái, Himeno Miina vẫn rất nổi bật mà đúng không?”
“Chứ sao nữa. Đứng thứ tư trong một giải đấu toàn quốc, rồi còn dẫn đầu về điểm số của các môn học nữa, đúng là quá đáng ghê vậy đó! Ước gì cậu ấy có thể chia sẻ được một chút tài năng đó cho tụi mình hen? Haha!” Rion bật cười cứ như cậu ta đang tự chế giễu bản thân mình vậy.
“Biết đâu thật ra cậu ấy đang cực kỳ cố gắng dù chẳng có ai hay biết thì sao?”
“... Ầy, mình nghĩ là cậu ấy có lẽ cũng gặp phải một chút khó khăn với các mối quan hệ của bản thân đó... chắc vậy?”
“Ế, cậu cũng biết sao, Rion?”
“Ý cậu là sao? Con gái cũng có nhiều vấn đề lắm đó~ mình dám cá là ngoài kia có nhiều bạn nữ ghen tị với cậu ấy lắm. Còn chưa kể... mỗi người đều có nỗi khổ riêng mà... chuyện này thì mới đây mình đã ngộ ra đó!”
(Rion ới ơi...!!)
Nghe những lời ấy của Rion đã làm cho Mina phấn khởi lên rõ rệt. Giọng nói của cậu ấy giờ đã trở nên vui tươi hơn trước. Việc Rion có thể khích lệ được cô nàng trong khi bản thân cậu ta còn chẳng hề hay biết đúng là điên rồ thực sự. Dù vậy, kể cả khi tôi đã dõi theo Himeno Miina từ học kỳ một, tôi vẫn không thể nào thấu hiểu được hết nỗi lòng của cậu ấy. Không thể tin được là Rion lại có thể nhận ra nó trước cả tôi... Mà, thật ra cũng chưa hẳn là cậu ta đã rõ hết tường tận.
“Cỡ như cậu mà cũng có khả năng nghĩ ngợi được về mấy chuyện như vậy luôn à, đúng là không thể tin được vào mắt mình.”
“Còn cậu thì lúc nào cũng thô lỗ như vầy hết! Nói cho cậu biết, với mấy thứ kiểu như vầy thì cậu nên suy nghĩ thấu đáo hơn đó. Cậu mà cứ gọi cho cậu ấy bằng cái kiểu y chang như mấy tên stalker gớm ghiếc thì chưa nói tới Hime, các bạn nữ khác cũng muốn bỏ chạy thục mạng luôn rồi đó.”
Thế là cậu ta đã chứng kiến đầu đuôi câu chuyện luôn rồi à!? Dường như tôi đã quá để tâm đến Himeno Miina mà gạt phăng đi sự tồn tại của những người xung quanh mình.
“Kệ tớ đi, đằng này cũng đang phải lao tâm khổ tứ lắm đấy nhé. Mà chẳng phải giờ là lúc cậu nên có mặt ở câu lạc bộ à?”
“Úi, đúng rồi ha. Mà, cậu cũng phải cố gắng lên đó!”
“......Hừmm”
“À, với lại chúc mừng cậu đã lọt vào top 50 của môn toán nha.” Trong khi mái tóc đuôi ngựa của cậu ta đung đưa qua hai bên trái phải, Rion tiến thẳng về phía sân tennis.
(Ôi Rion... Cậu ấy dễ thương quá xá...!)Trên đường về nhà, Mina im ắng đến lạ lùng. Với tôi thì đây chỉ đơn thuần giống như là mình đã quay về cuộc sống thường nhật của mình, thế nhưng tôi vẫn không thể gỡ bỏ cái cảm giác khó chịu kì quái này ra được.