Sekai Saikyou No Kouei – Meikyuukoku No Shinjin Tansakusha –

thương buôn vũ khí

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Giải thích chút xíu cho ae là các chức nghiệp này, nó giống như là ban đầu từ một nghề là kiếm sĩ có thể phát triển theo hướng thánh kiếm hay sát thủ,… vậy. Truyện này chia chức nghiệp ra làm ba thành phần cơ bản là Tiên phong-[Vanguard], Trung phong-[Rogue] và Hậu phương-[Rearguard], sau này từ mỗi cái cơ bản tùy theo hướng phát triển mà chia ra thêm nhiều chức nghiệp đặc hiệu khác.

___________________

Chương 5: Thương buôn vũ khí

Có rất nhiều Star Labyrinths nhưng đã luôn là một truyền thống khi những Seeker tân binh chọn đến mê cung “Đồng bằng Dawn” trước.

Sau khi chúng tôi rời khỏi thương hội lính đánh thuê, có một con đường lớn phủ đầy cỏ trông giống như lối vào mê cung. Mọi người đứng tụ tập chung quanh đó. Họ coi nó như là một điểm thu hút khách du lịch, hệt như những di tích lịch sử vậy.

“Anh có phải là một Seeker tân binh không? Nếu không có vũ khí thì anh có thể ghé qua các quầy hàng ở phía bên kia đường. Họ sẽ không tính phí cho vũ khí đầu tiên của anh đâu.”

“Oh, tuyệt thế. Cảm ơn cậu!"

“Anh cũng đã thuê một lính đánh thuê à? Làm một Seeker… sẽ có những lúc anh cảm thấy như thừa sống thiếu chết ấy. Em biết sẽ có khó khăn nhưng đừng dừng lại. Hãy làm những gì tốt nhất có thể.”

Nhà thám hiểm trẻ tuổi này dường như đã có kinh nghiệm, nhưng mà cậu ta hình như vừa mới bước ra khỏi mê cung cho tân binh thì phải.

Tôi thoáng thấy Suzuna và Elicia, nhưng trưởng bộ phận của tôi thì không ở quanh đây. Elicia đang hướng dẫn Suzuna tại một quầy vũ khí. Họ đang chọn một vũ khí phù hợp cho một [Priestess]. Người mới bắt đầu thường mặc những thứ cơ bản nhưng chưa gì Suzuna đã chọn một cây gậy gỗ sồi chỉ phù hợp với các pháp sư.

“Onii-san, công việc của anh là gì? Anh có muốn em chọn vũ khí hộ anh không?"

Một giọng nói trong các quầy vũ khí gọi tôi. Phải mất một lúc tôi mới xác định được vị trí của em ấy nhưng em ấy đã đứng đó chờ tôi. Em ấy đeo một chiếc khăn xếp và là người Nhật. Tôi có thể chắc chắn rằng em ấy trẻ hơn tôi và Suzuna. Tôi bất ngờ bởi sự lanh lẹ của em ấy, và cả mái tóc bob màu đen đó nữa.[note15742]

“Anh sẽ ngạc nhiên khi biết có bao nhiêu người Nhật Bản cư trú tại đây. Những người từ các quốc gia khác cũng vậy, và thương nhân nào cũng thích giao dịch với những người có giấy phép hành nghề Seeker.”

“Em đã trở thành một thương nhân vũ khí sau khi tái sinh à?”

“Vâng, thực ra bố mẹ em từng là một nhà cung cấp dụng cụ thể thao, vậy nên em luôn khao khát trở thành một Thương nhân.”

Có một số Seeker tìm kiếm những công việc có địa bàn gần với những nơi do thương gia lập nên.

Đáng tiếc là tôi không phải là một người có đầu óc kinh doanh, vì vậy cách thuận tiện nhất để tôi kiếm được tiền ngay bây giờ là đánh bại vài con quái vật.

“Có rất nhiều vũ khí loại ở đây, từ vũ khí cận chiến, tầm xa và tầm trung nhưng anh thích loại vũ khí nào hơn?”

“Để coi nào… Chắc là anh sẽ coi thử mấy cây trường kiếm đi?”

“Một cây kiếm à? Ừm, nếu là chức nghiệp của Oni-chan, .. thì em nghĩ… anh có thể trang bị bất kì loại kiếm nào và sử dụng chúng thành thạo nhỉ? Thật tuyệt vời đúng không? "Đa tinh tường”, có phải họ gọi các anh như vậy không nhỉ?"

“Nó không vĩ đại đến mức đó đâu. Nếu anh thật sự có thể sử dụng tất cả mọi thứ thì không phải là sẽ kì lắm à?”

Thực tế là những [Rearguard] có thể trang bị rất nhiều vũ khí. Vậy tức là họ không cần phải kén chọn về vũ khí của mình sao? Dù có thế nào đi nữa, có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi làm quen với các vũ khí tầm xa để có thể hỗ trợ cho tiền tuyến cho đúng với chức nghiệp của tôi. Trong khi đang tìm kiếm vũ khí trên sạp, tôi bỗng tìm thấy súng cao su.

“Vậy thì… mấy cây súng cao su này thì sao?”[note15741]

“Oh, nó là một vũ khí tốt nhưng vấn đề của nó là thiếu độ chính xác khủng khiếp và em cũng thiếu các kỹ năng riêng của chức nghiệp để sử dụng nó.”

"Vậy à? Nhưng mà anh vẫn có thể trang bị nó, và dù nếu có thiếu kỹ năng thì vẫn có thể luyện tập để bù đắp mà.”

Tôi cầm cái ná hay đúng hơn là một cái máy bắn đạn sắt bằng gỗ cứng này. Tôi không biết loại đạn này dùng kim loại nào để tạo nên nhưng chúng có 20 viên và được đựng trong một chiếc túi.

“Nhắc anh một điều là sau này anh sẽ bị tính phí nếu muốn mua thêm đạn để nạp đấy nha.”

“Để xem nào. Nếu có thể xoay xở để thành thạo thứ này, thì mình sẽ cần rất nhiều đạn. Phải kiếm thêm tiền để mua chúng rồi.”

“A…em gần như quên mất việc đưa cho anh cái túi này. Anh hãy đặt tất cả các chiến lợi phẩm mình có được từ mê cung vào đây. Nếu anh bán những vật liệu thu thập được từ những con quái vật yếu mà anh đã hạ gục, thì anh sẽ có đủ tiền mua số lượng đạn mà anh cần.”

Nếu chúng tôi có thể đánh bại một con quái vật có kích thước lớn thì sao? Chúng tôi sẽ phải cần một khoảng thời gian để lấy đồ à? Khi đến lúc thì chắc mình phải tìm một cách thuận tiên hơn để đem đồ ra khỏi mê cung vậy.

“Vậy thì, em chúc anh may mắn nha!”

“Nhân tiện thì, anh vẫn chưa giới thiệu về mình nhỉ. Anh là Atobe Arihito. Còn em thì sao?”

“Em là Shinonogi Madoka… cũng đã một khoảng thời gian rồi em mới có thể nói tên đầy đủ của mình ra.”

Em ấy nói làm tôi mới nhớ, cũng lâu rồi tôi chưa nói tên đầy đủ của mình ra. Theo một cách nào đó, việc tự giới thiệu bản thân chắc chắn sẽ khiến tôi khắc cốt ghi tâm chữ hán tự của tên mình. Nếu tôi muốn sống ở Quốc gia Mê cung này, tôi phải luôn nhắc nhở bản thân đừng quên điều đó.

“Hẹn gặp lại… quý cô Shinonogi.”

“Ah, anh có thể gọi em là Madoka cũng được. Mọi người trong thị trấn đều gọi nhau bằng tên riêng mà, đúng chứ?

“Oh, Erm… Madoka, không sao đâu. Đừng quá cân nhắc về cách gọi anh vì anh lớn tuổi hơn.”

“Eh, dù sao thì em cũng muốn gọi anh là Arihito hơn. “-chan” thì em nghe quá xấu hổ. “ -san” thì có hơi già. Vậy nên… vâng cũng được ạ.”

Hồi còn ở Nhật Bản, chúng tôi luôn phải chú ý đến việc sử dụng kính ngữ và gọi nhau cho đúng cách. Có lẽ ngày sẽ dài khi chúng tôi rời khỏi mê cung nhưng tôi vẫn muốn kịp ghé để chào em ấy một tiếng.

“Oh, xin lỗi vì đã để cô chờ đợi. Chúng ta đi chứ, Theresa?"

Theresa nhìn chằm chằm tôi rồi khẽ gật đầu. Khi chúng tôi đến gần lối vào mê cung, chúng tôi bắt gặp một anh chàng già dặn dường như là người dẫn đường.

“Tân binh nữa à? Hôm nay cậu là người thứ bảy bước vào đây rồi. Tôi nghe rằng có khoảng ba mươi người được tái sinh lần này, nhưng một loạt những người bọn họ đã nản chí. Những Seeker chân chính sẽ tiếp tục đi tới đây khám phá.”

“Liệu rằng tôi có sai không khi lựa chọn một chức nghiệp thiên về hỗ trợ không?”

Đằng kia có một người đàn ông với bộ râu và mái tóc xám. Vóc dáng của anh ta là trông rất hợp khi cầm rìu. Anh ta có vẻ là một Seeker năng động.

“Có những lúc những Seeker như cậu sẽ bị kiệt sức trong Mê cung. Có một vài Seeker, như tôi chẳng hạn, kiếm sống bằng cách giải cứu những người đã trở nên vô dụng tạm thời như thế trong cái mê cung dành cho tân binh này. À, nhân tiện, tên tôi là Rival.”

“Tên tôi là Arihito, rất vui được gặp anh.”

“Alihi… Tôi có thể gọi cậu là Al… hay Richter được không?

“Cũng đượ…Mà thôi, tôi cũng rất khó khăn để phát âm cái tên Rival, vậy nên có thể mong anh đừng thay đổi gì tên tôi được không? Dù sao thì, tôi cũng có vài điều muốn hỏi anh…”

"Cái gì? Nếu cậu yêu cầu tôi làm người giám hộ, thì không có được đâu. Tôi đã đạt cấp 5 và kinh nghiệm chúng ta thu được sau khi chia ra sẽ không đủ cho cậu lên cấp đâu. Kinh nghiệm của tổ đội được tính dựa trên người có cấp độ cao nhất Ngay cả khi tôi có đánh bại một con quái cấp thấp, thì lượng kinh nghiệm cậu nhận được gần như là không có.”

Câu trả lời của anh ấy không phù hợp với mong đợi của tôi. Nhưng ít nhất đó là thông tin mới đối với tôi. Vậy dường như điều đấy đã tạo ra một quy tắc chung là những Seeker cấp cao sẽ không thể kéo cấp những Seeker cấp thấp.

“Cảm ơn vì đã nói với tôi điều đó, nhân tiện thì, 10 điểm sát thương là vào khoảng bao nhiêu?”

“Hmm?… Hahaha… cậu hiểu lầm đây là một trò chơi à? Không thể trực tiếp đưa ra một con số cụ thể cho một đòn tấn công của quái vật đâu. Nếu cậu nhìn vào thanh HP được hiển thị trên giấy phép của mình, cậu có thể đánh giá mức độ thiệt hại của kẻ thù dựa trên sức phòng thủ của mình.”

(Vậy điều đó có nghĩa là các con số không được sử dụng trong phần Mô tả kỹ năng của các vị trí khác à? Đây có phải là một loại kỹ năng độc nhất của [Rearguard] không?)

“Trước hết thì, cậu có thể cố gắng nhận sát thương từ những con quái nhỏ như “Watadama” chẳng hạn. Mặc dù cậu không được khuyến khích việc nhận sát thương từ bất kì con quái nào, nhưng trong tất cả các mê cung tại quốc gia này, chỉ những mấy tên nghiệp dư không chuẩn bị gì mới chết vì bị chúng tấn công. Cậu có thể tiến hành đo lường nó thông qua các con số. Cơn đau giáng vào cậu sẽ quyết định sức mạnh của kẻ thù. Khi cậu nhận đòn đầu tiên, hãy giữ vững tinh thần và đừng có liều lĩnh. Người ta thường chết vì bất cẩn.”

"Cảm ơn nhiều! Anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều.”

"Tinh thần phải vậy mới đúng chứ! Vậy là cậu đi cùng một lính đánh thuê đúng không. Arihito, cả hai người bọn cậu, hãy đi cẩn thận và chắc chắn phải trở về. Nếu như cậu thấy một Seeker nào đang gặp nguy hiểm, xin đừng ngại gọi cho tôi. Tôi tuy thường xuyên đi tuần tra, nhưng thỉnh thoảng có vài thứ bị bỏ qua.”

"Tôi hiểu rồi. Tôi chắc chắn sẽ kêu cứu anh khi có gì đó nguy hiểm, Rival.”

Rival vô tình cười phá lên rồi vỗ vai tôi. Một số đồng nghiệp đang đi cùng anh ấy. Tất cả họ kiếm sống bằng cách cung cấp sự hỗ trợ cho những Seeker. Họ nở nụ cười đẹp nhất mình có, rồi sau đó những người đàn ông trung niên ấy đuổi tôi đi.

“Rival, cậu có để ý tổ đội có nhiều tân binh ban nãy không. Họ đi vào cách đây không lâu ấy? Chỉ là…”

“Những người đó à, tôi đã đụng một con quái vật “được đặt tên” trước khi gặp họ. Tôi phải bỏ chạy.”

(Chuyện gì đã xảy ra với những người tôi thấy trước đó ở bang hội? Con quái vật “được đặt tên” đó là một sinh vật mạnh mẽ vậy à? Khả năng con người chết ở đây là rất cao nếu họ bị bỏ rơi.)

Điều tương tự cũng sẽ xảy ra với trưởng bộ phận và Suzuna, nhưng tôi mong họ và những người tôi biết mặt khác có thể sống sót. Tôi muốn biết thêm về họ, và vì mục tiêu của tôi đã tăng thêm một, nên tôi không thể bất cẩn mà tự hủy hoại mình trong mê cung được.

Truyện Chữ Hay