Buổi sáng của Igbadi Sognah Muguu bắt đầu, như mọi lần, khi Kinemitsu Sago thức dậy. Đôi tai bé nhỏ của cô ấy nhận ra âm thanh xào xạc từ tấm gối trên giường, cô ấy lén nhìn từ trong chiếc hộp trú ẩn của mình, thứ được treo lên cái cột ở góc phòng, và rồi ngoáy mũi vài chục lần. Không có mùi hương của ‘người xấu’ trong không khí, Ig hạ cảnh giác và leo xuống từ trong hộp để trèo lên đầu của Sago.
“Oh, Ig. Chào buổi sáng.”
“ChiChi chi!” Ig hăng hái đáp lại lời chào thiếu ngủ của Sago trong khi nhảy lên đầu anh.
Sago chính là thủ lĩnh của biệt đội mà hiện tại cô ấy thuộc về. Mỗi buổi sáng không một sai sót, anh rửa mặt và đánh răng. Ig không hiểu sao Sago lại đẩy đi đẩy lại cái que trong mồm cho đến khi nhổ bọt ra, đặc biệt khi nó thậm chí không phải là thức ăn, nhưng cô hiểu rằng Sago rất vụng về và thích làm những điều ngớ ngẩn[suy nghĩ của khỉ mình không hiểu được, phải hiểu dùm bé]. Do đó, cô không bận tâm, mà tập trung vào việc trải tóc cho Sago trong khi anh đánh răng.
Sau đó, Sago nằm xuống ghế và bắt đầu xem TV. Ig cũng xem cùng với Sago, trong khi liên tục thay đổi vị trí giữa đầu và vai của anh. Trong suốt thời gian Sago dính mắt vào TV, dao và chảo cùng với nguyên liệu thực phẩm đang bay xung quanh. Ban đầu, Ig hứng thú quan sát chúng, nhưng đến bây giờ thì cô ấy đã chán nó rồi. Cái màn hình biết thay đổi màu sắc liên tục kia thú vị hơn nhiều đối với cô.
Khi bữa sáng đã sẵn sàng, họ bắt đầu dùng bữa. Sáng hôm nay, bữa sáng của Ig gồm có thức ăn dành cho khỉ, một lát táo từ tối hôm qua, và một thìa đầy mật ong. Khi cô để vụn bánh vương vãi xuống đầu hoặc vai của Sago, anh sẽ rất giận. Vậy nên trong suốt bữa ăn, Ig phải rời khỏi vị trí mà cô cảm thấy vô cùng yên bình và an toàn, chán nản xuống chỗ bàn ăn.
Trong suốt thời gian dùng bữa, đôi mắt của Sago chưa một lần rời khỏi màn hình TV. Anh đã như vậy từ tuần trước. Vào những lúc thế này, Sago còn ghi hình lại nó nữa. Anh xác nhận cách mà thông tin được lan truyền, và còn ghi lại luôn cả lần xuất hiện đầu tiên của Amaterasu để làm kỉ niệm.
Các đài truyền hình công cộng của nước Anh đã xoay sở để quay lại được toàn bộ trận chiến ngoài khơi Ireland và đang tường thuật về nó. Nó giống hệt với cuộc chiến ở vịnh Tokyo của đài truyền hình Nhật.
Đầu tiên, các đài truyền hình Anh nhận được thông tin về một thứ vô cùng khổng lồ, khối lượng không xác định xuất hiện trên biển, và do đó đã cử trực thăng tới để có một số cảnh quay trực tiếp. Vệ tinh nhân tạo xác nhận rằng đó là một khối cầu nước cực kì lớn đang trôi nổi trên đại dương và di chuyển với tốc độ 20 km/h. Mặc dù đó là một hiện tượng 'thật không thể tin nổi', nó cũng, đủ kỳ lạ, nhưng vẫn có chút gì đó đáng tin. Đó là lý do quân đội không được triển khai. Nếu đó là một mối đe dọa dễ hiểu như rồng hoặc tàu vũ trụ của người ngoài hành tinh, mặc dù sẽ có chút hỗn loạn, quân đội vẫn sẽ được sắp xếp kịp thời. Tuy nhiên, cái đó chỉ là một tảng nước lớn. Một cái gì đó thực sự khá phi thực tế, nhưng chỉ một nửa là như vậy. Đó có phải là một hiện tượng tự nhiên dị thường? Một loài sinh vật chưa được biết đến? Một thứ gì đó huyền bí? Người ngoài hành tinh? Không có cái nào thỏa đáng cả. Các nhà vật lý và nghiên cứu môi trường biển nhận ra họ đang bất ngờ bị 'công kích' bởi những câu hỏi, đến mức họ không thể di chuyển nổi một bước.
Trước khi các trực thăng có mặt tại hiện trường, một cách bí ẩn, một người mặc bộ áo choàng đen xuất hiện từ hư không, đứng gần siêu thủy cầu 600 m ngoài bờ biển Irish(cách gọi khác của Ireland). Cảnh quay từ trên xuống của vệ không quá rõ ràng, nhưng có vẻ như người mặc áo choàng đen đang di chuyển tay của mình, một lực đẩy vô hình đập vào khối nước. Khối cầu, đến lượt của mình, nó tuôn ra những xúc tu và phun nước với quy mô sóng thần, nhưng tất cả đã bị chặn lại bởi một đẩy vô hình nào đó. Cuối cùng khi một trong những chiếc trực thăng đến tiến đến đủ gần để chạy máy quay, phóng viên hào hứng hét lên, "Một Titan vô hình đang chiến đấu với một con quái vật nước!".
Điều này đã được lan truyền trong suốt các phương tiện truyền thông, chẳng hạn nhân vật bí ẩn với bộ áo choàng đen bí ẩn được biết trên khắp thế giới với tên "Invisible Titan (IT)", và khối nước khổng lồ đó là "Water Monster (WM)". Ở Nhật, thay vào đó mọi người gọi đó là "Titan" và "Siêu Thủy Cầu".
Có một số người lên án Titan vì đã tấn công Siêu Thủy Cầu - thứ mà trước đó đã xuất hiện một cách vô hại, nhưng sau đó hầu hết đã yên ắng lại khi biết các trực thăng truyền thông đã được bảo vệ khỏi một số cuộc tấn công lạc của Siêu Thủy Cầu nhờ một lực vô hình. Mặc dù vậy, giả thuyết cho rằng "Siêu Thủy Cầu đã nổi giận khi bị tấn công bởi Titan" đã cắm rễ rất sâu. Cả Titan và Siêu Thủy Cầu đều không để lại lời nhắn. Mọi người chỉ có thể phỏng đoán lý do và mục đích đằng sau cuộc chiến giữa hai bên.
Ở một khía cạnh khác, chiếc 50 m xuất hiện ở vịnh Tokyo đã được xử lý bởi một nhóm gồm ba cá thể bí ẩn. Đánh giá theo tình hình, trang phục đen của họ, hành động thù địch của họ chống lại một Siêu Thủy Cầu khác, và cách mà bọn họ biến mất cùng với một con cá voi màu đen giống như Titan, người ta phỏng đoán rằng có liên quan với Titan.
Theo những hình ảnh từ camera an ninh và báo cáo của nhân chứng, cả ba đã xuất hiện ở Koto City ở Tokyo và sau đó tiến đến hiện trường trong một phương tiện tốc độ cao trông khổng lồ, giống một con chim màu đen. Tuy nhiên, có thể là do sự trùng hợp hoặc là âm mưu, không có bất kỳ thông tin nào về bộ ba sau đó, vì vậy không thể xác định được danh tính của họ. Lưu lượng người và phương tiện ra vào thành phố Koto rất cao. Thay đổi quần áo một cách nhanh chóng là tất cả những gì cần để trà trộn vào đám đông. Những chiếc mặt nạ cũng khiến cho việc nhận dạng khuôn mặt là không thể.
Bộ ba mỗi người thể hiện một sức mạnh tương ứng như lửa, băng, và dịch chuyển tức thời, và thành công nhận lấy chiến thắng. Khó nhận thấy từ cảnh quay từ những vệ tinh và trực thăng truyền thông do các góc quay khá tệ và xấu, nhưng sự hiện diện của một cỗ máy tự động hoặc sinh vật nhỏ nào đó cũng đã được xác nhận.
Bao gồm cả con chim và cá voi màu đen, nhóm đó được thường được gọi với cái tên
“Unidentified Black-Clothed Group(Nhóm Áo Đen Không Xác Định)”.
Trên đây là tất cả các thông tin mà các đài truyền hình thu thập được. Bất kỳ thứ gì thứ gì hơn thế, các suy luận sâu, những cuộc thảo luận sôi nổi, các thuyết âm mưu, và tất cả những thứ khác đều được xếp vào lĩnh vực của những tạp chí tin đồn, các chương trình đa dạng, radio, và cả trên mạng.
Sago sử dụng telekinesis để quan sát trong sở cảnh sát đô thị Tokyo, tòa nhà Quốc hội, các đài truyền hình, lực lượng phòng vệ Nhật Bản, và xác nhận rằng không có cuộc điều tra nào đang diễn ra có thể đến gần với việc tiếp cận Amaterasu. Tuy nhiên, mặc dù biết là vậy, anh vẫn không thể không kiểm tra những nơi đó hết lần này đến lần khác trong lo lắng. Ngoài ra, bởi vì anh không thể không trở nên bồn chồn mỗi khi nhìn thấy những sự dũng cảm của các thành viên hội Amaterasu trên màn hình, anh nhận ra khó có thể ngừng xem TV. Nhưng nếu so với cách mà Sago dán mắt vào màn hình gần như cả ba ngày đầu sau sự cố, thì đây là một sự tiến bộ đáng kể.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Sago cuối cùng cũng hài lòng và rời mắt khỏi màn hình, anh đứng dậy với một con dao gọt hoa quả trong tay ngay trước khi vấp ngã xuống đất. "AHH! ÔÔÔÔ! VẾT THƯƠNG TỆ QUÁ! HỨC, CỨU TÔI VỚI!"
Khi hiểu rằng Sago đã vô tình đâm con dao gọt trái cây vào sâu trong đùi chính mình khi ngã, Ig nhanh chóng chạy đến và chữa lành cho anh. Cô ấy vội vàng vỗ vào đùi của Sago trong khi mở ra ba gói kẹo cao su sirô-loại cô yêu thích gần đây-thứ cô nhận được như phần thưởng cho việc trị thương cho anh. Sago là vị thủ lĩnh đáng tin cậy người đã cứu vớt Ig, nhưng anh cũng là một người vô cùng vụng về và ngốc nghếch, luôn tự làm mình bị thương ít nhất một lần mỗi ngày.
Sau từng bước tập đi tập lại bởi sự cố 'bình thường đến nỗi ngày nào cũng gặp phải điều tương tự ít nhất một lần', Sago thay đồ sang bộ nhân viên pha chế của mình, rồi sau đó đi từ khu sinh hoạt đến khu cửa hàng Ama-no-Iwato. Anh dọn dẹp cửa hàng, sau đó ngồi xuống, bắt chéo chân, tập đàn guitar acousaco. Đó là bài luyện tập "Tôi năm nay đã 40 tuổi đầu đã từng chơi đàn guitar khi còn đôi mươi" của anh ấy.
Cách chơi tệ hại và vụng về, làm đệm cho lời hát của anh. Tuy vậy, Ig vẫn lắc lư theo điệu nhạc, bởi vì cô rất thích bản nhạc của anh. Bài hát vẫn tệ cho dù là đối với tai của Ig, nhưng nó đã được hát bằng cả trái tim. Nó có tâm hồn. Và anh ấy đang dần làm tốt hơn, chỉ một tí tẹo, mỗi ngày. Ig luôn cảm thấy hạnh phúc mỗi khi cô nghe anh hát những bài hát của mình.
Sau hơn một tiếng tập luyện, Sago đặt cây đàn guitar của mình xuống và lấy một cuốn light novel về superpower. Sau biến cố Siêu Thủy Cầu, các cửa hàng sách nhanh chóng bắt đầu chủ động giới thiệu những cuốn sách liên quan đến superpower. Giảm giá tuyệt đến nỗi nơi nào cũng đều hết hàng. Cuốn mà Sago hiện đang đọc là cuốn mà anh đã mượn từ Kaburagi. Thỉnh thoảng, anh lẩm bẩm "Ừm... cái này mình hiểu" hoặc "Ah, vậy ra cậu sẽ để mọi thứ tiến triển như vậy" trong khi ghi chú lại. Ig thấy nhàm chán bởi vì anh không chú ý đến cô, vì vậy cô quay trở lại hộp trú ẩn để làm một giấc.
"Ig! Bữa trưa!"
Ngay lập tức, cô thức dậy với mùi thơm tuyệt vời cùng giọng nói của Sago. Khi Ig chạy đến khu Ama-no-Iwato, cô thấy Sago đang ăn đĩa mỳ Ý trong khi làm nước ép trái cây với máy xay. Thành phần trong bữa ăn của Ig gồm có dâu tây và chuối cùng với một chút dứa, Ig thưởng thức nó một cách hạnh phúc. Sago cho thêm sữa và sữa chua vào, rồi lắc đều và đặt nó xuống.
Khi cô ấy đang tiếc nuối liếm những dấu vết còn sót lại trong bữa ăn của mình, Ig dỏng tai lên theo tiếng chân bước xuống theo cầu thang hướng đến Ama-no-Iwato. Ig ngẩng đầu lên, ngoảnh tai lại, rồi nhanh chóng bám vào đầu Sago trong lo lắng.
Đúng như dự đoán, người bước vào là một kẻ nồng nặc mùi 'người xấu', Shiori Kaburagi. Cô đang cầm một cái hộp nhỏ được trang trí logo cửa hàng. Trang phục cô ấy đang mặc hôm nay là một chiếc áo cánh trắng kết hợp với một chiếc váy đen dài từ phần eo đến mắt cá chân, tạo cho cô sự trong sáng và tinh khiết. Thực ra thì, khi cô đi bộ từ chỗ bãi đậu xe gần nhất đến Ama-no-Iwato, sự xuất hiện của cô đã gây ra vụ thảm sát tinh thần cho tất cả những chàng trai ở tuổi 'mới nhớn' đi qua. Sức công phá mạnh đến nỗi làm cho Sago-người đã thường xuyên nhìn thấy cô trong những bộ đồ 'rực rỡ' cũng cảm thấy tính mạng của bản thân đang bị đe dọa. Thấy Sago ôm ngực trong đau đớn, Ig nhanh chóng chữa lành vết thương cho anh, rồi nhe răng chống lại Kaburagi, người rõ ràng vừa gây ra một cuộc tấn công khó hiểu vào anh.
"Buổi sáng tốt lành. Hôm nay tôi có mang bánh này."
"Chào buổi sáng. Trang phục của cô thật tuyệt vời, tuy đơn giản nhưng nó lại vô cùng phù hợp với cô. Một cốc nước ép không, thưa quý cô?"
"Chắc chắn rồi, cảm ơn. Đó có phải là lassi?"
"Lassi? Tôi không biết cái tên lạ mắt đó là gì, nhưng đây là trái cây được cho vào máy xay sinh tố và sau đó trộn với sữa và sữa chua."
"Đó là lassi. Một loại đồ uống trái cây."
Ig có một sự thù địch mạnh mẽ chống lại cô Kaburagi này, người đang ngồi cạnh Sago một cách vô cùng thân thiết và mở hộp ra, chọc vào cái bánh bên trong. Mọi người đều sẽ bị lừa bởi tên 'người xấu' này,
kẻ có bước đi tao nhã nhưng có thể sở hữu cả một đội quân, làm tất cả thứ gì cô ta muốn. Ig rất muốn đuổi cô ta ra ngoài, nhưng thật không may, thủ lĩnh-Sago lại thích cô ta. Ig không thể làm bất kì điều gì quá thù địch. Đó là lý do tại sao cô phải dùng đến sự quấy rối giống như cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu.
Ig vội vàng nhặt một cái nĩa còn lại bên trong bồn rửa, sau đó dùng nó để cuộn mái tóc gợn sóng của Kaburagi thành spaghetti. Cô sẽ hoàn toàn làm rối tung cái mái tóc đã được chải chuốt kỹ lưỡng đó.
Mái tóc cuộn bằng một cái nĩa rối đến nỗi trong thật lố bịch làm cho Ig cười ôm bụng, “Chi chi chi chicchi chi chi chi?!”.
Ngay sau đó, Ig thấy mình bị treo ngược với cái đuôi được buộc vào đầu sợi dây treo lủng lẳng từ chiếc quạt thông gió trên trần nhà.
'Ig la hét' sau đó đã được cứu bởi một Sago đang thở dài, rồi còn bị trách mắng một cách rất vô lý. Ig chán nản rũ vai xuống, hối hận trong khi suy nghĩ rằng bản thân cần phải quấy rối một cách thông minh hơn vào lần tới.
Sau khi Ig nghỉ ngơi một chút, và chữa lành vết thương trên đuôi và liếm nó, thì hai người kia nói chuyện với nhau.
"Về Kaneyama Tech. Hóa ra, để có thể chuẩn bị một số lượng lớn tài nguyên mẫu là vô cùng lớn. Hiệu suất đang tăng mạnh. Họ cũng bắt đầu sử dụng hộp đen áp suất cao[high-pressure black box] của Sago-san một cách nghiêm túc."
"Oh, Thật ư? Không có gì ngạc nhiên khi số lượng yêu cầu sử dụng đã tăng lên vào lúc cuối. Mặc dù thực chất nó chỉ là một chiếc hộp màu đen."
Chiếc hộp lớn màu đen hiện đang nằm trong phòng thí nghiệm của Kaneyama Tech có một bảng điều khiển cảm ứng để người dùng có thể nhập "Áp lực" và "Thời gian" mong muốn, và sau đó Sago sẽ nhận được thông báo trên điện thoại. Khi nhận được thông báo, Sago sẽ tạo ra áp lực cực cao- thứ vượt xa tất cả những gì mà tiêu chuẩn công nghệ hiện đại ngày nay đạt được-vào bên trong hộp đen. Và tên của chiếc hộp đen là "Hộp Màu Đen" hay còn gọi tắt là "Hộp đen".
Từ khi bắt đầu, những con mắt của các nhà nghiên cứu của Kaneyama đã trở nên đỏ ngầu vì phải cố gắng giải mã và thiết kế lại chiếc hộp mà Kaburagi cung cấp cho họ. Tuy nhiên, bất kể họ đã nghiên cứu nó nhiều như thế nào, sự thật là chẳng có gì ngoài một cái hộp đơn giản làm bằng sắt cùng với một bảng điều khiển cảm ứng và máy phát tín hiệu [buồn của risớtchờ-san]. Cuối cùng, họ trở nên hơi sợ nó và quyết định điều tốt nhất là mặc kệ nó luôn. Họ dừng nghiên cứu chiếc hộp, và thay vào đó nỗ lực tìm hiểu cách tốt nhất để tận dụng chiếc hộp. Một trong những thành tựu đó chính là một viên kim cương nhân tạo lớn hơn bất kì chiếc nào từng được tạo ra trước đây. Kaburagi và Sago không thể tạo ra kim cương từ than chì bằng cách sử dụng áp lực do thiếu kiến thức kỹ thuật. Vì vậy , viên kim cương đó là một thành công hợp tác được hỗ trợ bởi kiến thức công nghệ cùng với kỹ thuật của Kaneyama Tech.
"Có vấn đề gì về thời gian không? Anh vẫn còn nhà máy phát điện gió phải không? Nếu vấn đề quá lớn, thì để tôi điều chỉnh lịch trình cho anh."
"Ahh, nó ổn. Quay cánh tuabin khá là buồn tẻ và khó chịu. Nếu phía Kaneyama Tech đang hoạt động tốt, thì có lẽ nên bắt đầu nhân rộng liên doanh nhà máy điện gió. Nhưng chúng ta sẽ để họ ở một vị trí khá khó khăn nếu chúng ta rút ra quá đột ngột, nên có thể dần dần... nhưng theo cách nghĩ thứ hai, nah. Tôi thực sự khá thích những nhân viên ở đó. Họ thật sự thú vị. Tôi đã nói với cô chưa? Họ đã bắt đầu xây dựng một ngôi đền mà họ gọi nó là Thánh Tuabin( the God of Turbines)."
"Xin lỗi, cái gì cơ...?"
"Thật lòng, ngôi đền cũng được thôi. Điều tôi lo lắng ở đây đó là về khả năng chống gián điệp. Chúng ta có thực sự ổn? Nó đã được một tuần, nhưng những báo cáo không có dấu hiệu giảm xuống. Liệu sẽ có một nhân viên điều tra pháp y 'đáng kinh ngạc' nào đó hoặc thứ gì đó thực sự tìm ra chúng ta?"
"Mọi thứ đều ổn, tôi đã hoàn toàn kiểm soát tất cả các thông tin cốt lõi. Không có bắt kì cảnh quay camera an ninh. Không có nhân chứng. Không có bằng chứng hữu hình nào cả. Không có ai trong chúng ta nói chuyện hoặc đăng bất kì thứ gì lên mạng. Tất cả chứng cứ, nếu có, tại khu vực nhà kho đều đã bị cuốn trôi bởi cơn mưa lớn đó, phải không? Anh cũng có một ý tưởng thấu đáo về hành động của chính phủ và cảnh sát và các phương tiện thông tin đại chúng từ khả năng theo dõi telekinesis của mình, đúng không? Gần đây, cuộc điều tra đang được thu hẹp đến vùng ngoại ô Tokyo, nhưng nó chủ yếu đến từ phương tiện truyền thông, không có thiệt hại về người hoặc tài sản và không có điều luật nào bị phá vỡ. Và, cũng có một số nhà nghiên cứu lập kế hoạch điều tra đại dương, có khả năng là như vậy. Nhưng dù sao, quan điểm của tôi là có giới hạn về số lượng người được huy động, ngay cả đối với một cuộc tấn công bằng chiến thuật biển người[nôm na là lấy số đông đánh số yếu]. Thông tin được thu thập trên internet cũng bị ảnh hưởng rất nhiều bởi tin đồn nhằm ảnh hưởng đến giá cổ phiếu trên thị trường chứng khoán và do đó có độ tin cậy rất thấp. Chẳng phải tôi đã nói với anh điều này hai lần mỗi ngày rồi mà. Đừng quá lo lắng."
"Tôi hiểu rõ tất cả, nhưng vẫn... Ah, bỏ qua đi. Dù sao đi nữa, vậy làm thế nào để lên kế hoạch tận dụng sự cố này để mở rộng tầm ảnh hưởng của chúng ta đến chính phủ, cảnh sát và các phương tiện thông tin đại chúng?"
"Mọi việc đều đang theo đúng hướng. Anh có thể giao lại toàn bộ cho tôi. Tuy nhiên, đây là một quá trình cần được thực hiện cẩn thận, vì vậy tôi sẽ làm nó một mình... đừng hiểu lầm, tôi không có nói là Sago-san không tốt, nhé? Có những việc phù hợp và không phù hợp với chúng ta."
"Đừng lo, tôi hiểu. Tôi sẽ giao trợ lý lại cho cô để có thể để lại toàn bộ cho cô. Tôi không bận tâm đâu."
Sau khi hai người kết thúc cuộc nói chuyện của mình, Sago rút về quầy và lấy ra hai hộp được buộc bằng ruy băng từ kệ tủ. Sau đó anh làm vẻ mặt lạnh lùng và bắt đầu lau ly rượu. Kaburagi bắt đầu đọc một cuốn sách nhỏ xuất bản ở phương Tây. Một ít lâu sau, Shouta Takahashi, mặc chiếc quần short có họa tiết than và áo phông đỏ thẫm và vòng tay bạc, và Touka Hasumi, đang mặc quần jean và áo phông màu ấm, và cardigan[một loại áo khoác bằng len] xuất hiện.
Họ trao nhau lời chào ngắn gọn, rồi nhanh chóng đưa mắt vào hai chiếc hộp được đặt trên quầy. Bên trong hộp là những tấm thiệp được in tên tương ứng với mỗi người trong hai đứa.
"Đây là món quà từ Boss. Ổng nhờ tôi nói với hai đứa rằng cả hai đã làm rất tốt."
"Boss vừa ở đây?!"
"Cho đến lúc nãy. Hai đứa đều bỏ lỡ ổng. Ổng đang trên đường đến Cộng hòa Maldives. Ông ấy đúng là một người bận rộn."
Touka đang nhìn xung quanh một cách hào hứng, nhưng rồi héo úa vì thất vọng trước lời nói của Kaburagi. Cả hai thật ra đã và đang tiếp xúc với Boss gần như mỗi ngày, nhưng chưa từng 'đối mặt' với ổng.
Shouta nhìn vào cái hộp hình trụ được quấn ruy băng gửi cho chính mình và nói một cách nửa thích thú, "Boss sử dụng ruy băng đáng yêu vậy? Bộ Boss là con gái à?"
"Tôi làm đấy."
"Ể?"
"..."
Sau khi cằn nhằn câu đó, Sago lặng lẽ phục vụ một ly cà phê với hình ảnh một người đàn ông cầm gậy tấn công một vật thể tròn với ngọn lửa được vẽ trên bọt. Biểu cảm vụng về của Ông chủ quán về lòng biết ơn và sự đánh giá cao đã tạo nên tiếng cười và một lời cảm ơn từ Shouta.
Những món quà đều được mở ra tại chỗ. Shouta đã vô cùng hạnh phúc về chiếc đèn lồng của mình được thắp sáng bằng ngọn lửa lấy từ ngọn đuốc Olympic linh thiêng, và Touka vui mừng khi nhận được một trong những hạt sen ngàn năm tuổi được tìm thấy trong một
bức tượng điêu khắc Phật ở chùa Horyuji năm ngoái.
Sự hứng thú của Ig đã bị 'chọc thủng' bởi hạt giống đặc biệt đó và do đó cô ấy cố gắng cắn nó, nhưng sau đó bị Touka quở trách. Ig chạy đến chỗ vai của Sago, với cái đuôi cuộn tròn, hoàn toàn hoang mang.
Sau đó cả bốn người tập trung lại quanh laptop của Ig để kiểm tra những tin đồn trên mạng và trò chuyện trong khi thưởng thức những tách cà phê latte và bánh quy. Dù vậy, Sago vẫn im lặng trong suốt thời gian đó.
"Có vẻ như việc đặt codename của chúng ta đã ổn định lại. Có phải vì phương Tây có cuộc tranh luận mở hơn Nhật nên tất cả các codename đều lấy bằng tiếng Anh?"
"Đành thừa nhận, cái con 600m ở Ireland đã xuất hiện trước con 50m ở Nhật. Titan, hay IT, là Boss, phải không? Time Lady, TL, là Kaburagi-san, và Burning Girl, BG, là Touka."
"Và Shouta là FK, Freezing Knight."
"Ig có vẻ như không có tên... được rồi, là Healer. Cái đó có thực là codename? Cái giả thuyết cô ấy là một cỗ máy nhỏ thật buồn cười."
"Nó khá buồn cười, ừ, nhưng... hmm, như dự đoán, có vẻ như chúng ta bị nói xấu." Những lời bình luận trên bài đăng như: 'Tại sao họ xuất hiện mà không có một lời giải thích?', 'Họ có thể thuộc về một giáo phái xấu xa nào đó', 'Tôi cá là bọn chúng toàn là lũ đồng tính luyến ái và đồng tính nữ thối tha[full-on homos and shitty lesbians]', 'Lũ cặn bã của loài người, kẻ đã hủy diệt tạo vật thiên nhiên kỳ diệu của Đức Mẹ Trái Đất' và một đống bình luận tiêu cực khác. Dân chúng nói chung dường như không hiểu được rằng bấy nhiêu cơ sở hạ tầng bờ biển thành phố có thể đã hứng chịu thiệt hại. Đương nhiên, cũng có rất nhiều người diễn giải sự việc một cách có lợi và bày tỏ sự ngưỡng mộ. Mặc dù thực sự có rất nhiều lời khen ngợi, nhưng điều đó không làm cho sự chê bai trở nên ít tổn thương hơn.
Các phương tiện truyền thông đại chúng nhiệt tình giống như có vụ rượt đuổi theo một tên tội phạm hoặc một động vật quý hiếm vừa tẩu thoát, đến nỗi nhiều cơ quan truyền thông thậm chí còn cung cấp tiền thưởng cho bất kỳ ai có thông tin chính đáng. Hai học sinh không thể che giấu sự bực tức của mình đối với những người không thể đồng cảm với lý do tại sao họ phải giấu danh tính của bản thân, kể cả khi họ đã cố gắng lần này. Đúng như cảnh báo trước của Kaburagi, bây giờ hai người đã hiểu rõ rằng nếu danh tính của họ bị lộ, họ sẽ mất đi sự riêng tư cuối cùng của mình và từng vấn đề trong cuộc sống của họ sẽ bị đào lên.
Kaburagi khuyên nhủ hai thiếu niên gắt gỏng, "Hãy tưởng tượng rằng sự cố này bị che đậy và mọi người bị cấm nói về nó như nó chưa từng xảy ra. Hoặc chỉ có những lời tán dương anh dũng hoặc những câu ca ngợi hoa mỹ. So với một trong hai thứ đó, thì cách mọi thứ đang diễn ra, là sự pha trộn giữa chê bai và khen ngợi, có vẻ tự nhiên hơn nhiều, phải không? Đây là bằng chứng cho thấy tất cả họ đang sống trong bình yên."
"...Điều đó có lẽ đúng, nhưng đó là lý luận của người lớn. Em không thể cứ chấp nhận nó như thế được. Bọn họ nói tất cả những gì mình muốn cứ như không có não vậy. Không có ngọn lửa nào đang ở trong tim họ. Những người này không tốt."
"Đồng ý. Có vẻ như công đức của họ là rất ít."
Kaburagi không bác bỏ những lời phẫn nộ của họ, chỉ mỉm cười và thay đổi chủ đề. Sự chú ý của họ nhanh chóng bị chuyển hướng ngay khi cô nhắc đến Bóng tối thế giới.
Sau cuộc chiến Siêu Thủy Cầu, tần số xuất hiện xuất hiện của Bóng tối thế giới trên khắp thế giới đã giảm mạnh. Cả thế giới đã biết đến sự tồn tại của thứ bạo lực áp đảo và trở nên sợ hãi. Điều đó làm trấn áp sự bạo lực trong tâm trí con người. Tuy nhiên, từ khi sự tồn tại của quái vật nước và siêu năng lực gia-người có thể đánh bại những con quái vật đó được biết đến, sẽ sớm trong tương lai, khao khát của con người đối với thứ sức mạnh 'bạo lực' sẽ trở nên lớn hơn. "Nguy hiểm trong quá khứ và Chúa đã lãng quên", như đã nói. Giống như vậy, mọi người sẽ quên đi nỗi sợ của họ. Sau tất cả, thực tế không có thiệt hại nào gây ra bởi Siêu Thủy Cầu, vì vậy có thể hiểu rằng bầu không khí sợ hãi hiện tại sẽ sớm bắt đầu phai nhạt đi. Niềm khao khát về thứ hình thức mới của 'bạo lực' này, siêu năng lực, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tiềm thức của mọi người, và thông qua họ, là Bóng Tối Thế Giới.
Khi cuộc trò chuyện tiếp diễn, Ig cảm thấy chán nản. Những gì họ đang nói là hoàn toàn không thể hiểu được đối với cô, nhưng Sago đang vô cùng tập trung lắng nghe họ nói đến nỗi anh không chú ý đến cô, bất kể cô có kéo tóc hay tai anh bao nhiêu lần. Cô đã ngủ trước đó, nên giờ không thấy buồn ngủ.
Sau khi thoát khỏi Sago và nhảy xuống đất, Ig đột nhiên chú ý đến cánh cửa Ama-no-Iwato đang mở hé ra. Shouta đã không đóng nó một cách chính xác. Cơ thể già nua của cô đã được đảo ngược trở lại cùng với điều kiện sống được cải thiện của cô, Ig đã lấy lại được cảm giác hiếu kỳ mà cô đã có được khi còn là một đứa trẻ. Cô chưa bao giờ đi ra ngoài một mình trước đây. Thói quen đi dạo vào buổi sáng với Sago đã dần dần xuất hiện từ một tuần trước, vì vậy cô bắt đầu muốn ra bên ngoài một chút.
Do đó, với nguồn nhiên liệu là sự hứng thú của mình, Ig trượt qua khoảng trống của cánh cửa để phiêu lưu tới thế giới bên ngoài. Bốn người kia đang bận nói chuyện và cười đùa, vậy nên không để ý đến cô. Đó là sự khởi đầu cho cuộc đào tẩu vĩ đại của cô ấy.
Ig nhảy lên từng bậc thang đi lên mặt đất. Sau đó, cô bắt đầu khám phá con phố, lảng vảng giữa những cây bụi và cây ven đường. Cô hút mật ong từ những bông hoa nở rộ trong bụi cây và ăn côn trùng bám trên cành cây mỏng bên đường. Đôi cánh không ngon, vì vậy cô ném chúng lên đầu những người đi ngang qua bên dưới.
Khi cô không cố gắng che giấu bản thân, cô đã bị nhiều người phát hiện. Nhiều người tỏa ra thứ mùi hôi nồng nặc của 'người xấu' đã làm ầm lên và cố gắng chạm vào cô, nhưng cô ấy đã tát họ và bỏ chạy. Có những người có đôi mắt đẹp và không có mùi của 'người xấu', vì vậy cô để họ vỗ nhẹ cho cô, nhưng tất cả họ đều làm rất tệ nên cuối cùng cô cũng tránh xa họ luôn.
Mặt trời buổi chiều sớm thật sáng, và tiếng xe ô tô thật ồn ào. Chỉ có đi ra trước đó vào sáng sớm thì mới có ít xe cộ, Ig dụi mắt trước khi lao đến làn sau để tránh xa âm thanh và 'mùi hôi' của 'người xấu'. Ánh sáng mặt trời buổi chiều bị chặn lại bởi những tòa nhà cao tầng, nhờ đó những bức tường khối bê tông rất đẹp và mát mẻ.
Ig vô tư đi ngang qua các bức tường, nhưng sau khi đi khá nhiều, cô cảm thấy hơi đói. Đó là khi những cơn gió thổi quanh các tòa nhà cao tầng mang theo mùi thơm thoang thoảng trong mũi cô. Đó là mùi mật ong.
Ig dừng lại, và hướng mũi của mình theo mùi thơm trong gió. Một lát sau, cô di chuyển từ bức tường sang cột điện thoại, nhảy xuống một rãnh nước mưa, sau đó khéo léo trèo lên một số dây leo treo trên một số chậu cây được trồng trên một mái hiên của căn hộ.
Khi cô bò qua một cửa sổ mở vào một trong những căn phòng của khu căn hộ, cô thấy một chàng trai trẻ đang ngồi trên giường, nhìn cô với đôi mắt mở to.
Đây là phòng của một vận động viên thể thao. Trên kệ là một quả bóng rổ mới, đẹp mắt được trưng bày bên cạnh một quả bóng rổ sờn cũ. Trên một kệ khác là một vài chiếc cúp vàng liên tiếp, và trên tường treo một bộ đồng phục và một số giấy chứng nhận danh dự. Nhiều tạp chí thể thao được xếp ngay ngắn trên giá sách.
Tuy nhiên, sắc mặt của cậu học sinh trung học với với kiểu tóc buzz[tự xem trên google: buzz cut]-người sở hữu căn phòng trông không được tốt. Cánh tay phải của cậu ta được quấn trong một cuốn băng khá lớn treo xuống từ cổ anh ta.
"Cái gì? Một con khỉ...?"
Không để tâm đến chàng trai trẻ đang ngạc nhiên trước kẻ đột nhập đi qua cửa sổ, Ig ngậm chặt miếng bánh mì nướng trên đầu gối cậu và nhảy vào nó. Cô liếm nó một cách sung sướng, trước khi nhận ra cái lọ gần đó có lẽ còn chứa nhiều mật ong hơn bên trong. Cô ấy vỗ lấy nó và lăn nó, nhưng mật ong bên trong vẫn không đổ ra. Chàng trai mỉm cười gượng gạo, sau đó phết thêm mật ong lên miếng bánh mì nướng giờ đã có lông và bụi bẩn trên đó.
"!" Động tác đó khiến chàng trai trẻ nhăn mặt và ôm lấy cánh tay phải. Sau khi không di chuyển được một lúc, anh thở dài nặng nề. "Ê, khỉ, tôi không biết nhóc từ đâu đến, nhưng nhớ quay về sau khi đã liếm xong nhá. Tôi không có tâm trạng để khen ngợi một con thú nhỏ lúc này đâu."
"Chi chi chi."
"Cái gì, nhóc cũng cười tôi à? Vâng, tôi là một đứa ngốc đã làm gãy tay của chính mình trong một cuộc thi thử lòng cam đảm chết tiệt và kết thúc sự nghiệp như là một vận động viên thể thao! Chết tiệt! Tất cả mấy người im đi, mấy người không cần phải nói với tôi, tôi biết rồi! Bố tôi có ý gì khi ông ấy buồn, cứ như ông ấy buồn hơn tôi vậy! Au..." Chàng trai trẻ kích động lại rên rỉ.
Với mật ong dính khắp miệng, Ig, như một phản xạ có điều kiện đã có được nhờ Sago, cô chữa lành vết thương trên cánh tay chàng trai trẻ. Ánh sáng kỳ diệu chiếu sáng căn phòng mờ.
"?!" Im lặng, chàng trai để yên như một bức tượng đá trong khi tiếp nhận thứ ánh sáng ấm áp. Vài giây sau đó, Ig dừng chữa trị, trở nên mất hứng thú, cô tiếp tục đi liếp mật ong.
Sau khi bị sốc được một lúc, chàng trai trẻ bắt đầu nhìn vào cánh tay phải của mình. Cậu ta di chuyển nó, vung nó xung quanh và kinh ngạc. Anh nhìn chú khỉ kỳ diệu với điều chắc chắn là đó là điều bất ngờ nhất mà anh từng nhận được trong suốt cuộc đời.
"Nhóc... phải rồi, tôi đã đọc qua về nhóc trên mạng. Nhóc chính là con thú nhỏ thuộc về nhóm Unidentified Black-Clothed Group phải không? Vậy ra nhóc là một con khỉ."
"Chi chi."
"Oh, đừng lo, tôi sẽ không nói với ai cả, Nhóc sẽ vui hơn nếu như vậy, đúng không? Nhưng... haha, tôi đã ở đây, suy nghĩ về thế giới thối nát và nhàm chán và chẳng có gì tốt này, nhưng có một thứ gì đó thực sự gọi là phép màu tồn tại. Được rồi, cứ chờ ở đây, tôi sẽ mang cho nhóc một quả chuối ngay. Nhóc chắc chắn là thích chuối hơn mật ong nhỉ?"
Chàng trai cẩn thận rời khỏi chiếc giường để làm khỉ không ngã, sau đó từng bước nhẹ nhàng rời khỏi phòng trong khi ngâm nga vui vẻ.
Ngay khi bóng hình chàng trai khuất đi, cơ thể Ig nổi lên không trung. Đã quen với hiện tượng bí ẩn này, Ig ngạc nhiên, nhưng không hoảng loạn. Cô biết rằng nó sẽ không bao giờ làm hại cô. Sau khi lướt qua không trung và bây trên bầu trời, Ig cuối cùng cũng thấy mình rơi xuống, hạ cánh xuống ngực của Touka chỗ áo cardigan của cô ấy
khi cô đang hét tên của Ig.
"Hyah?! Ể, cái-cái-cái gì-?!"
“Chi chi chi chi chi chi.”
"Ể... Ig-chan?Ểê? Tại sao em lại từ trên trời rơi xuống? Ah, sao chỗ này của em dính vậy? Đó là mật ong à? Em có mùi của mật ong. Em đã làm gì vậy, mọi người đang tìm em~~đợi đã nào, đừng chui vào trong.. Tránh ra!! cuối thì, Ig được đưa về Ama-no-Iwato bằng tay của Touka. Sau khi bọn học sinh về nhà, Ig bị Sago mắng dữ dội. Tuy nhiên, anh sẽ không bao giờ đánh cô hay giật lông của cô cho dù anh giận đến nỗi nào. Đó là một trong những điểm tốt của Sago.
Lần sau, cô cần phải 'đi chơi' một cách thông minh hơn để anh ấy không nổi khùng, cô hối hận suy nghĩ.
Sau khi Kaburagi về nhà, Sago đi tắm thay đồ và trèo lên giường. Ig cũng chui vào hộp trú ẩn của mình và nhắm mắt lại. Mức độ mệt mỏi và cảm giác đầy bụng này vừa đủ để khiến cô ấy cảm thấy buồn ngủ từ rất sớm.
Được cứu vớt bởi Sago là lý do tại sao cô không còn sợ hãi khi đối vào ngày mai. Với âm thanh êm đềm mà anh tạo trong lúc ngủ cứ như nhạc nền của một bản bài ca vậy, Ig yên tĩnh chìm vào giấc ngủ.