"Để tôi cảnh báo cậu nhóc trước," Kaburagi-san nói sau khi thổi nhẹ vào ly cà phê có hình ảnh một con chó méo mó được vẽ trên đó. Cô ấy đã tới Ama-no-lwato vào một buổi chiều trong tuần để thảo luận chi tiết với tôi về trận chiến không thể thắng nổi sắp tới.
Câu trả lời của Kaburagi-san khiến tôi nghiêng đầu ngờ vực. "Nếu Shouta-kun thông minh đến mức chịu ngoan ngoãn sau một lời cảnh báo, thì ngay từ đầu đã không tự phụ rồi. Mới hôm qua thôi, cậu nhóc vừa đóng băng bể bơi ở trường và tạo ra một thanh kiếm rồi vung vẩy loạn xạ. Thật may là Touka-chan đã ở gần đó và nhanh chóng làm tan chảy hết chúng. Ngoài ra, cậu nhóc cũng hoàn toàn phớt lờ mọi lời cảnh báo của Touka-chan."
"Touka-chan học cùng lớp với Shouta-kun. Nên chuyện cậu nhóc không chịu nghe lời cô bé cũng là dễ hiểu. Lời cảnh báo từ người lớn sẽ hiệu quả hơn."
"Người lớn cảnh báo sẽ chỉ nhận lại 'tsk, im đi, người lớn đúng chẳng hiểu gì cả' thôi, phải không?"
"Dù Shouta-kun có thể không thích bị cảnh báo, nhưng cậu nhóc cũng có thể ghét bị cảnh báo thêm lần nữa. Nhớ lại thời thơ ấu của chính mình đi, Sago-san. Anh đã từng bị một người lớn mắng mà không chịu lắng nghe anh muốn nói gì chưa? Có phải anh đã nghĩ rằng bản thân mình sẽ không trở thành kiểu người lớn như vậy khi lớn lên phải không?"
"Ugh!" "Tấn công bằng lời nói" của Kaburagi-san gây ra thiệt hại nghiêm trọng về tâm lý với tôi!
Tôi đã khá sốc khi nhận ra bản thân mình đã vô thức trở thành kiểu người lớn mà tôi ghét khi còn nhỏ. Kaburagi-san đã nói đúng. Ngay cả khi lời cảnh báo có thể không hiệu quả, nhưng trước hết chúng tôi cũng nên cho Shouta-kun cơ hội giãi bày hoàn cảnh của bản thân và nói chuyện với cậu nhóc như những người trưởng thành.
Cho tôi xin lỗi, Shouta-kun. Tôi đã sai khi suy nghĩ đánh đập cậu mà không nghĩ đến cậu. Xin hãy tha thứ cho tôi...
Tuy vậy, nếu lời khuyên bằng lời nói không hiệu quả, thì tôi sẽ sẵn sàng trừng phạt Shouta-kun, đập nát sự vênh váo của cậu ta. Về khoản này thì Kaburagi-san hoàn toàn đồng ý với tôi.
Sau giờ học, ngay cả khi không được triệu tập, Shouta-kun vẫn tới Ama-no-lwato cùng với Touka-chan.
"Shouta-kun, dành cho chị một chút thời gian được không?"
"...Có chuyện gì sao?" Shouta-kun có thể rõ ràng nhận thấy mình sắp phải nghe giảng giải khi Kaburagi-san vẫy gọi. Cậu liền bước đến chỗ ngồi đối diện Kaburagi-san với một ánh nhìn thận trọng trên khuôn mặt, ngẫu nhiên cầm chiếc bình trên bàn, đổ vào một chiếc cốc cho bản thân rồi làm lạnh cái cốc mà không do dự chút nào.
Rõ ràng việc sử dụng siêu năng lực đã nhanh chóng trở thành thói quen của Shouta-kun. Ngay cả khi không làm lạnh, thì vẫn có đá trong bình nước mà, thế nên nước đã rất lạnh rồi.
Sau đó, Kaburagi-san bắt đầu khuyên răn Shouta-kun theo cách rất dịu dàng và văn minh đến nỗi không một giáo viên hay một phụ huynh nào sánh bằng. Tuy nhiên, với vẻ không thoải mái cùng cụm từ "xin lỗi" không bao giờ được nói ra, Shouta-kun bắt đầu cố biện minh cho bản thân.
"Ý em là, tại sao thể hiện siêu năng lực của chúng ta với người khác lại không được? Chị cứ nói như thể nổi tiếng là xấu lắm ấy. Chúng ta có thể lên TV! Hay đúng hơn, chúng ta có thể kiếm được rất nhiều tiền, người ta gọi nó là gì nhỉ, phí xuất hiện? Những siêu năng lực mà chúng ta sở hữu! Những con người thực sự! "
Oh vâng, chắcccc chắn điều đó sẽ xảy ra. Cậu nên xem tin tức nhiều hơn, chàng trai trẻ. Cậu đã hiểu "cái giá của sự nổi tiếng" là gì chưa? Cậu đang nói là sẽ không phiền nếu một bạn học chia sẻ một câu chuyện xấu hổ về cậu ở trường tiểu học cho cả nước nghe trên đài truyền hình quốc gia sao? Tin tôi đi, cậu sẽ muốn chết đấy. Trường hợp tốt nhất, thì cậu cũng sẽ phải nghỉ học.
Lý do các diễn viên và idol có thể tỏa sáng và hạnh phúc trên TV là bởi vì bọn họ được các công ty sản xuất hỗ trợ và làm tất cả các nền tảng cần thiết. Cậu cố đi ra ngoài như những người bình thường, thì sẽ chỉ biến thành đồ chơi yêu thích của mọi người mà thôi. Amaterasu không ở đây để hỗ trợ cậu trở nên nổi tiếng.
Kaburagi-san mở miệng trả lời những lập luận logic nửa giả định của Shouta-kun, nhưng trước khi cô có thể nói ra được bất kì điều gì, thì Shouta-kun đã thay đổi chủ đề thành một chủ đề phù hợp với bản thân.
"Thôi được rồi, nghe cái này này! Em đã tính rồi. Em đã khởi đầu với -0,2°C và có tốc độ tăng trưởng 1,4 mỗi ngày, phải không? Vậy là chỉ sau 44 ngày em có thể sẽ đạt tới độ 0 tuyệt đối! Chẳng phải thật điên rồ sao? Em sẽ bất khả chiến bại!"
Ngay cả Kaburagi-san cũng không thể không gượng cười. Đến tôi cũng gặp khó khăn trong việc kiềm chế không cười lớn lên.
Bất khả chiến bại? Đừng nói điều buồn cười như vậy. Cậu có thể nói vậy ít nhất là sau khi đã có khả năng khiến toàn bộ hành tinh bước vào một Kỷ băng hà mới. Dù cậu đã đạt được đến độ 0 tuyệt đối, nhưng Kaburagi-san còn có thể phá nát tim cậu trong vòng 0 giây. Hãy thử chiến đấu với tôi xem, để rồi cậu không bằng một đống thịt băm. Sẽ luôn có người mạnh hơn cậu.
Sau đó, Kaburagi-san nhiều lần cố gắng mách bảo trong cuộc nói chuyện. Tuy nhiên, rõ ràng Shouta-kun không có ý định nghe theo. Thậm chí cậu nhóc còn không thể tìm ra một lý do đủ để thuyết phục lại chúng tôi. Cuối cùng, Kaburagi-san đã từ bỏ.
Nói cách khác, Shouta-kun đã thất bại trong việc tránh trận chiến không thể thắng nổi của mình.
Tốt thôi, cậu đã lựa chọn theo ý mình. Người Trung Quốc xưa có câu, "Trăm nghe không bằng một thấy." Bây giờ đành phải dùng một chút bạo lực vậy.
Một trận chiến không thể thắng nổi, sẽ tới sớm thôi.
Khoảng vào đầu tháng 10, vào một ngày se lạnh khi những hàng cây dọc các con đường bắt đầu chuyển sang màu đỏ, Touka-chan và Shouta-kun vẫn tới Ama-no-lwato như thường lệ. Càng về sau, Shouta-kun càng càng tự phụ, đến nỗi cậu nhóc đã bắt đầu có ý định hạ gục những học sinh năm cuối. Tuy nhiên, khi Touka-chan ở gần, Shouta-kun cư xử rất ngoan ngoãn. Đó là bởi vì bất cứ khi nào Touka-chan bắt gặp cậu nhóc làm điều gì ngu ngốc, thì cô bé sẽ bắt đầu tụng kinh ngay vào tai cậu. Touka-chan đã bắt Shouta-kun phải hành xử đúng đắn và đồng thời làm hạ nhiệt đầu cậu xuống. Nó rất hiệu quả.
Khi Touka-chan và Shouta-kun bước vào quán bar, hai người thấy không có ai ở đó cả. Hiện tôi đang tạm trú tại một khách sạn gần đó, lăn lộn trên giường trong một phòng nghỉ và vẫn tiếp tục bình luận.
Tương đối khá mới lạ với Amaterasu, đây là lần đầu tiên Shouta-kun tới Ama-no-lwato mà cả Kaburagi-san lẫn tôi đều vắng mặt. Shouta-kun liền quay sang Touka-chan với vẻ khó hiểu, hỏi: "Không có ai ở đây à? Chủ quán bar đâu nhỉ?"
"Anh ấy đang tham dự tư vấn cho bảo hiểm hỏa hoạn."
"Còn Kaburagi-san?"
"Chị ấy đang tham dự Lễ trao tặng Cấp bậc Quý tộc Nữ công tước của Công quốc Marinland. Chị ấy nói rằng sẽ vắng nhà trong ba ngày nữa."
"... Uh, gì cơ?"
"Lễ trao tặng Cấp bậc Quý tộc Nữ công tước của Công quốc Marinland."
Shouta-kun phải mất mười giây để xử lý đầy đủ chuỗi từ vựng mà cậu sẽ không bao giờ được nghe nếu tiếp tục sống một cuộc đời bình thường. "Umm ... vậy tức nghĩa là chị ấy sẽ trở thành một quý tộc?"
"Ưm."
"Làm thế nào mà... chị ấy là người Nhật, phải không? Có cái quái gì với chị ấy vậy, nghiêm túc sao..."
Kaburagi-san là một cô gái lãng mạn chưa bao giờ quên giấc mơ thời thơ ấu là trở thành một công chúa của mình. Hãy tôn trọng cô ấy đi. Khi trở về, Kaburagi-sam sẽ là một công chúa thực sự.
Bầu không khí đang trở nên kỳ lạ, nhưng tôi không thèm đếm xỉa mà quyết định tiếp tục câu chuyện. Trước khi Touka-chan và Shouta-kun kích hoạt cơ chế chai rượu và bước xuống cầu thang, tôi đã gọi tới quán bar.
Tiếng chuông điện thoại kiểu cũ được lắp đặt ở Ama-no-lwato khiến Touka-chan và Shouta-kun phải nhìn nhau.
"Chúng ta có nên nhấc máy không?"
"Nhưng đâu có được cho phép? Không phải sẽ rất tệ sao?"
"Nhưng hiện tại chẳng có ai ở đây cả, và nhỡ đâu có chuyện khẩn cấp thì sao... Ừm, xin chào, đây là Ama-no-lwato." Touka-chan đã đặt một tay lên ống nghe một cách lưỡng lự, nhưng khi điện thoại tiếp tục reo lên, cô bé liền quyết tâm nhấc máy.
Ngay lập tức, tôi phát đoạn ghi âm đã thay đổi giọng nói được chuẩn bị trước. "Đã phát hiện Bóng tối Thế giới. Địa điểm: Thành phố Katsushika. Đã tăng sức mạnh sau khi ăn và giết một người Hạt giống. Hãy xuống cống ngầm thông qua nắp cống phía sau văn phòng thành phố Katsushika. Đó là khu vực mà nó đã trốn thoát. Hãy loại bỏ nó. Sức mạnh của tôi không hoạt động tốt dưới lòng đất cho lắm. Đừng mong đợi sự hỗ trợ. Chúc may mắn." Giọng nói tổng hợp bí ẩn phát ra hết rồi gác máy ngay lập tức.
Touka-chan sững sờ nhìn chằm chằm vào ống nghe, ngay lập tức Shouta-kun liền hỏi cô bé một cách thiếu kiên nhẫn, "Ai vậy?"
"Boss... tớ nghĩ vậy. Tuy nhiên, đó là một giọng nói tổng hợp. Một Bóng tối Thế giới đã xuất hiện trong Thành phố Katsushika, vì thế hẳn là chúng ta phải đánh bại nó. Mà không có ai hỗ trợ."
"Hah? Là Boss? Vậy ra anh ta ra lệnh cho chúng ta trong khi ngồi chơi xơi nước sao?"
"Dù nhỏ thôi, nhưng tớ nghĩ mình đã nghe thấy tiếng nổ ở phía bên kia. Theo tớ, ngay bây giờ anh ấy cũng đang chiến đấu."
Oh hô, đây là Touka-chan mà tôi biết! Cô bé thực sự chú ý. Tôi rất vui vì cô bé đã nhận ra các chi tiết nhỏ như vậy. Ngẫu nhiên, những âm thanh đó cũng được tổng hợp.
Touka-chan bình tĩnh cố gắng liên lạc với Kaburagi-san, nhưng Kaburagi-san đã để lại toàn bộ kịch bản trận chiến không thể thắng nổi cho tôi và đang tận hưởng trên đường tới buổi Lễ trao tặng Cấp bậc Quý tộc thực sự. Do đó, Kaburagi-san đang ở trên những đám mây trong một chiếc máy bay. Điện thoại của cô ấy đã tắt. Nên Touka-chan không thể liên lạc được với cô ấy.
Người lớn duy nhất còn lại là chủ quán bar, nhưng cả Touka-chan lẫn Shouta-kun đều không có số của anh ta.
Chuyện đã có một thương vong (※Thông tin giả) đúng là một tin đáng sợ. Thời gian càng trôi qua, thì khả năng xảy ra nhiều thương vong sẽ càng cao hơn.
Mặc dù cảm thấy lo lắng về điều này, nhưng Touka-chan vẫn quyết định đánh bại con Bóng tối Thế giới này cùng với Shouta-kun. Dù vẫn đang được huấn luyện cơ bản, nhưng Shouta-kun đã đạt đến -10°C. Hơn hơn, hiện tại chỉ còn cậu nhóc là người duy nhất hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng Touka-chan đã đưa ra phán xét nếu phải đối mặt với một Bóng tối Thế giới đã được cường hoá sau khi ăn một người Hạt giống, thì cùng một người mới đánh bại nó sẽ tốt hơn là làm một mình.
Còn về bản thân Shouta-kun, cậu nhóc vô cùng phấn khích, tràn đầy niềm tin vô căn cứ rằng cậu sẽ "kết thúc nó trong tích tắc!" Có vẻ như Shouta-kun vẫn sẽ đi ngay cả khi Touka-chan không cho. Thực sự cô bé không có quyền quyết định.
Thế là, Touka-chan và Shouta-kun bắt taxi, vội vã đến địa điểm đã được bảo. Sau khi trả tiền taxi và vòng ra sau văn phòng thành phố, trong con hẻm hẹp giữa các tòa nhà, thực sự có một cái miệng cống mở một nửa. Không những thế, còn có những dấu vết ẩm ướt trực tiếp ám chỉ cái miệng cống.
Rõ ràng đây là lối vào hầm ngục mà Bóng tối đã đi qua. Nhận ra là quan trọng. Sẽ không có nghĩa gì nếu chỉ lãng phí thời gian ở đây để cố gắng giải quyết nó.
Shouta-kun bao phủ cả hai tay trong dòng không khí lạnh giá, đá tung nắp cống mở nửa, rồi nhảy thẳng xuống. BAM! Cậu đáp xuống với 1 tiếng động lớn. Trông thật ngầu lòi! Nhưng không thực tế chút nào, đó chỉ là một việc làm ngu ngốc. Nếu tôi đã chấp nhận đề nghị của Kaburagi-san là "đặt một đám kẻ thù ngay dưới nắp cống", thì cậu nhóc đã tiêu rồi. Vừa rồi, cậu hoàn toàn không cảnh giác chút nào khi nhảy xuống, phải không?
"Ôi chết tiệt, một pha hạ cánh không như mình tưởng. Chân đau quá."
"Đừng có di chuyển mà không suy nghĩ! Cậu sẽ ra sao nếu bị phục kích hả?!" Touka-chan thắp sáng con đường bằng một ngọn lửa nhiệt độ thấp trong khi cẩn thận bước xuống từng bậc thang được xây gắn vào tường.
Shouta-kun lắc chân cho đỡ tê dại và mỉm cười không sợ hãi. "Bóng tối Thế giới chủ yếu được cấu tạo từ nước chứ gì? Đóng băng chúng, rồi chúng sẽ bị tan vỡ với một cú đấm! Mọi chuyện thật đơn giản ~ chắc chắn băng của tớ thích hợp hơn lửa."
"Không phải hôm trước Kaburagi-san đã nói với cậu đừng quá tự tin sao? Cậu có quá nhiều ham muốn trần tục. Takahashi, phẩm chất của cậu thực sự tồi tệ."
"Im đi, cô gái Phật giáo. Cậu chẳng đáng yêu chút nào."
Những lời lẽ phô trương Shouta-kun thốt ra để đáp lại khiến tôi phải nhìn xung quanh một nửa theo bản năng. Mặc dù tôi nghe thấy câu nói đó. Nhưng cậu thật may mắn khi Kaburagi-san không nghe thấy! Ngay cả khi đó chỉ là một hành động như để che đậy cho sự bối rối trước một cô gái dễ thương, thì cũng vượt quá những gì tôi có thể bênh vực rồi. Touka-chan không cần phải im lặng và cô bé rất dễ thương! Mặc dù là một cô gái Phật giáo, nhưng đó là sự thật. Tuy nhiên dù thế nào đi nữa, đừng có hạ thấp quan điểm của tôi về cậu nữa. Mặt khác, nó còn có thể ảnh hưởng đến mức độ khắc nghiệt trong trận chiến không thể thắng nổi của cậu đấy, chàng trai trẻ.
Sau đó, không cần tôi phải làm gì, hai siêu năng lực gia đã quyết định chia nhau ra. Tốt quá, làm vậy khiến công việc của tôi trở nên dễ dàng hơn, nhưng với tư cách senpai, Touka-chan đã đưa ra một quyết định sai lầm khi để Shouta-kun phải đối mặt với cuộc chiến đầu tiên của bản thân một mình. Rõ ràng Touka-chan đã quên mất bản thân mình đã cứng rắn như thế nào trong trận chiến đầu tiên của mình.
Nhưng như đã nói, Shouta-kun cũng có phần đáng trách vì sự tự tin của cậu nhóc "Cứ giao cho tớ!" Nghiêm túc mà nói, làm thế nào mà thằng nhóc này lại tự phụ đến vậy chứ. Chỉ cần thêm cảm giác bất khả chiến bại cùng một siêu năng lực cho 1 thanh niên thì sẽ có ngay một thằng khốn nạn. Tôi cần phải nhanh cho cậu nhóc ăn mấy phát đập xứng đáng (suy nghĩ cục súc).
Với ánh sáng từ điện thoại thông minh chiếu vào dòng nước nông, Shouta-kun nhanh chóng bước sâu hơn vào trong cống. Ít nhất, cậu nhóc đã lấy ra cây bút ma thuật từ hộp bút chì của mình và đang đánh dấu trên tường cứ sau mười bước để không bị lạc. Cậu nhóc đã ghi thêm chút điểm trong tôi. Vậy ra, Shouta-kun vẫn chưa hoàn toàn mất trí.
Tuy nhiên, đây là một trận chiến không thể thắng nổi.
Khi đã rời xa Touka-chan, đủ xa để cô bé có thể nghe thấy tiếng cậu hét, ngôi sao trình diễn đã xuất hiện. Đó là một Bóng tối Thế giới Level 2.
Con Bóng tối Thế giới này có kích thước của một người lớn đã bám vào trần nhà. Hiện tại, nó từ từ rơi xuống trước mặt Shouta-kun.
Cậu nhóc liền thốt lên một câu cảm thán kỳ quái nghe có vẻ như là "Uhhiha" nhưng dường như vẫn chưa sợ hãi lắm. Thay vào đó, Shouta-kun lập tức lao về phía trước tung ra một cú đấm.
Nắm tay cậu bao bọc trong không khí lạnh đấm thẳng vào, xuyên qua lớp màng màu đen bên ngoài. Nhưng bị chặn đứng lại ngay sau đó. Cú đấm vẫn chưa chạm đến lõi. Bóng tối Thế giới cũng chưa bị đóng băng.
"C-cái gì? Mày...!" Sau đó Shouta-kun tung nắm đấm khác, nhưng kết quả vẫn như vậy. Rồi cậu nhóc cố rút tay ra, nhưng Bóng tối Thế giới không có ý định buông hai bàn tay đã xâm chiếm vào cơ thể nó. Không những thế, nó còn mọc ra những xúc tu ôm Shouta-kun vào cơ thể nó, nhằm bao bọc cậu hoàn toàn.
Shouta-kun, game over. Không những thế, câu đã thua quá nhanh! Mặc dù thực tế mà nói, ngay cả khi không chút sự thiết lập khó khăn nào cho "trận chiến không thể thắng nổi", thì kết quả này vẫn là hiển nhiên.
Suy nghĩ nghiêm túc thì liệu một bồn nước có đóng băng chỉ với một nắm tay phát ra -10°C hãy không? Dĩ nhiên là không rồi. Nhiều nhất, nhiệt độ của nước cũng chỉ giảm xuống một chút và cảm thấy mát hơn khi chạm vào mà thôi. Thứ Shouta-kun cần là luyện tập để bắn luồng khí lạnh từ xa, hoặc tạo ra một thanh kiếm băng đủ dài có thể chạm tới lõi.
Tôi đã cung cấp cho Bóng tối Thế giới Level 2 một số tính năng để nó có thể truyền đạt nỗi tuyệt vọng xứng đáng với tính chất "Level 2", chẳng hạn như cho nó có khả năng di chuyển ngay cả khi bị đóng băng, làm cho lõi của nó cứng hơn đá bình thường, nhưng có vẻ như là không cần thiết.
"Chó chết, vậy thì tao sẽ đóng băng mày từ trong ra ngoài ...!" Shouta-kun rõ ràng đang lên một kế hoạch như trong manga, nhưng quá muộn rồi. Đã quá muộn rồi.
Bất cẩn. Vô tư. Kiêu ngạo.
Và giờ, cậu đã phải trả giá bằng chính cơ thể của chính mình.
"ĐAAAUUU QUUUÁÁÁ?! MÌNH SẼ CHẾ-AAHHHHHHH! KHÔNG, DỪ— CỨU VỚI, AAAHHH!"
Trong lúc Bóng tối Thế giới vẫn đang giữ chặt Shouta-kun, tôi đã xé một mảnh iceteroid của Shouta-kun. Tiếng hét kinh hoàng vang dội khắp các cống ngầm.
Hãy nhớ lấy. Đây là ý nghĩa của việc "bị ăn bởi Bóng tối Thế giới". Cảm giác này như thể linh hồn của cậu bị xé nát trong từng tủy xương.
Chỉ một lần thôi cũng đủ khiến Shouta-kun vãi đái rồi. Tuy nhiên, tôi sẽ không cho phép dừng lại tại đó, vì tôi biết. Tôi biết khi những người ở độ tuổi này nhận chút đau đớn, sau đó họ vẫn sẽ bịa ra đầy lý do như "Tôi đã không nghiêm túc đấy" hoặc "Tôi bị mất cảnh giác" hoặc "Tôi bị mất ngủ đêm qua" hoặc "Tôi thực sự đã bị đau đầu vào lúc đó."
Vấn đề ở đây là, họ vẫn sẽ không ăn năn. Cũng chính vì thế tôi phải dồn Shouta-kun đến mức cậu nhóc không còn có thể che giấu bằng một cái cớ sau này.
Tôi phải dồn Shouta-kun vào đường cùng...
...
Bản thân tôi không thể làm vậy. Tiếng hét đó không hề bình thường chút nào. Nó đã vượt trên cấp độ của một người chết trong đau đớn. Cơn đau dữ dội đến mức xé toạc hành động của Kaburagi-san, người sở hữu sức mạnh tinh thần orichalcum. Tiến xa hơn nữa sẽ chỉ là tra tấn.
Thay đổi kế hoạch. Lần này Shouta-kun được tha thứ. Tiếng hét đó khiến tôi thật đau đớn.
Hoàn toàn tỉnh táo nhưng mất hết sức lực để kháng cự, Shouta-kun cứ chìm sâu hơn vào Bóng tối Thế giới đến khi đột nhiên Touka-chan xuất hiện. Cô liền dùng thanh kiếm kiếm lửa chém 1 nhát khiến Bóng tối Thế giới phải chùn bước và nhổ con mồi ra. Ngay sau đó, nó tắm trong một loạt những phát phun lửa, rồi cái lõi bị vỡ vụn bởi một quả cầu lửa được nhắm chuẩn xác. K.O
"Đợi đã, Takahashi! Cậu ổn chứ? Tớ đã nghe thấy cậu hét rất to! Cậu vẫn còn sống chứ?!"
Từ quan điểm của Touka-chan, xem xét cách cô bé nghe thấy tiếng Shouta-kun hét lên như linh hồn đang bị xé nát và cả cách cô bé đã nhìn thấy cậu nhóc bị Bóng tối Thế giới nuốt chửng như thế nào, thì việc Shouta-kun đã chết cũng là một khả năng rất cao. Cô bé vẫn rất bình tĩnh như thường ngày khi lao tới, chống đỡ phần thân trên của Shouta-kun và lay cậu một cách dữ dội.
Bản thân tôi đã chứng minh rằng sẽ không có tổn thương vật lý cũng như bất kỳ triệu chứng phỏng đoán nào, nhưng... cậu nhóc sẽ không chết vì sốc phải không?
Shouta-kun khẽ mở mắt, nhìn về phía Touka-chan với đôi mắt không tập trung. Thật là nhẹ nhõm, cậu ấy vẫn còn sống.
"Lửa... lửa... ấm quá..."
"Oh, cậu lạnh lắm sao? Muốn tớ sưởi ấm cho không?" Shouta-kun lầm bầm đang được bao bọc trong ngọn lửa ấm áp.
Mặc dù trời vẫn còn là mùa thu, nhưng đây là dưới lòng đất, và với cryokinesis không gắn kết, sức kháng lạnh của Shouta-kun đã không còn nữa. Tôi hiểu rồi, vậy là cậu đang cảm thấy lạnh sao, tôi nghĩ vậy, nhưng không hiểu sao trông Shouta-kun cứ kỳ quái như thế nào ấy. Dường như cậu nhóc đã bị thôi miên trong khi cố gắng chạm vào ngọn lửa của Touka-chan, đồng thời trong mắt cậu xuất hiện một tia sáng nguy hiểm.
"Vậy ra, sau tất cả là lửa sao. Lửa làm sạch bóng tối. Đây... vậy đây là..."
"Takahashi? Cậu ổn chứ? Cậu có tỉnh táo không vậy?" Touka-chan sợ hãi hỏi sau khi nhận thấy hành động kỳ quái của Shouta-kun.
Đột nhiên, con ngươi của Shouta-kun mở rộng, đôi mắt cậu cũng mở to ra hết cỡ.
Uh-oh...
"LỬA! Đây... vậy ra đây... LÀ SỰ THẬT CỦA THẾ GIỚI...!"
KH-KHÔNGGGGGG!
Cậu nhóc đã mở một cánh cửa không nên mở!
Tôi đã làm quá trớn rồi!
"Bát-nhã-ba-la-mật-đa tâm kinh–"
"Xin lỗi, không, xin hãy để tôi tụng kinh."
Không biết phải làm gì, Touka-chan bắt đầu tụng Bát nhã Tâm kinh, trong lúc đó Shouta-kun lập tức trở lại bình thường. Đó thực sự là một câu thần chú có thể xua tan trạng thái tiêu cực sao?
Dù sao đi nữa, tôi rất mừng vì sau cùng Shouta-kun vẫn ổn.