Hiện tại, tôi đang ở trong ngôi làng của Elf.
Mọi người đang bàn tán về việc tôi thuần hóa được Puppy nên quái vật sẽ không còn tấn công làng nữa, điều đó khiến họ chào đón tôi như một vị thần. Thôi nào, nếu cứ ca ngợi tôi như vậy thì tôi cũng ngượng lắm.
Mấy ông bà già trong làng tôn thờ tôi, cảm ơn tôi, nhưng những đứa trẻ thì không hiểu chuyện, chúng chỉ bắt chước theo mà thôi. Tôi không thể nói với họ "Hãy làm bất kỳ thứ gì các người muốn" hay đại loại vậy. Thật khó xử khi được tôn thờ như vậy.
Tuy nhiên, vấn đề bây giờ là tương lai của tôi.
Puppy nói rằng tất cả quái vật trong khu rừng này đều là thuộc hạ của tôi. Quái vật trong khu rừng này nằm dưới sự kiểm soát của Puppy và tôi là chủ nhân của Puppy nên mọi chuyện thành ra như vậy. Cái này gọi là thuộc hạ của thuộc hạ.
Vấn đề là quái vật không có ý chí.
"Hừm..."
Chỉ cần Milo và Gilanca thôi đã khiến cô tu sĩ Marin mà tôi từng gặp ở tàn tích Lyl 'Caara hoảng hốt rồi.
Tôi không ngu, một thằng dắt theo bầy quái vật như tôi sẽ bị coi là một mối đe dọa. Ngay cả Arisa cũng tấn công tôi ngay lần đầu gặp mặt.
Không chỉ Milo và Gilanca, bây giờ còn có thêm cả Puppy và toàn bộ quái vật trong khu rừng này đều là thuộc hạ của tôi.
Tôi bây giờ không phải là một mối đe dọa bình thường, ít nhất cũng tương đương với Quỷ vương.
"Chuyện gì vậy, anh Noah?"
"À không, tôi chỉ đang tự hỏi mình nên làm gì tiếp theo."
"À..."
Nhân tiện, tôi đang ở trong nhà của Arisa.
Khi tôi nói với cô ấy rằng tôi muốn nghỉ ngơi một mình, cô ấy đã dần tôi về nhà cô ấy. Đúng như mong đợi về ngôi làng bí mật của Elf, nhà ở đây có kiến trúc hoàn toàn khác với của con người.
Nó được làm bằng gỗ, nhưng không có chia phòng. Mỗi ngôi nhà là một căn phòng đơn, có bếp và nước, một chỗ ngủ được che bằng một bức màn, một lò sưởi và ghế để tiếp khách. Nhà vệ sinh nằm ở một nơi riêng biệt, cũng có trần nhà và màn che.
Tôi ngồi trên một chiếc ghế và Arisa ngồi trên một cái khác đối diện tôi.
"Tôi muốn tìm một nơi để định cư."
"Ồ, thật sao?"
"Vâng, tôi đang nghĩ đến việc mua một ngôi nhà và sống tự túc ở đó. Sẽ ổn thôi nếu tôi giao việc đồng áng cho quái vật."
"Tôi hiểu rồi. Sống như vậy cũng hay đấy."
Arisa gật đầu đồng ý.
"Tôi đã đi chu du khắp nơi. Chà... chà, vì hoàn cảnh."
"Sao anh lại muốn định cư."
"Nếu mang theo quái vật, tôi sẽ không thể vào được thị trấn."
"Nếu anh quyết định sống ở đây, tôi nghĩ sẽ không có ai từ chối đâu. Ngược lại, tôi cá là họ sẽ vui vẻ chào đón anh."
Tôi suy nghĩ về đề xuất của Arisa.
Tôi là chủ nhân của Puppy, người cai trị khu rừng này. Cho nên quái vật sẽ không tấn công làng nữa.
Nếu vậy thì định cư ở đây cũng không phải ý tưởng tồi. Tôi cũng không cần phải về nhà nữa. Tôi đã không liên lạc với gia đình cả năm nay rồi, có khi họ nghĩ rằng tôi đã chết ở cái xó nào đó rồi.
Nếu tôi định cư ở đây, thì không phải lo gì về quái vật. Mà đây cũng là một ngôi làng bí ẩn, nên cũng không có con người nào đi qua đây, đây có lẽ là một nơi an toàn.
Nếu nghĩ theo hướng đó thì đây cũng không phải là một đề xuất tồi.
"Được, tôi nghĩ là tôi sẽ ở lại đây. Arisa, ai là trưởng làng?"
"Nếu là trưởng làng thì đó là người lớn tuổi nhất ở đây. Anh có muốn gặp ông ấy không?"
"Ừ, tôi muốn xin ông ấy cho tôi sống ở đây."
"Tôi chắc chắn ông ấy sẽ niềm nở chào đón anh."
Arisa đứng dậy và đi về phía lối ra. Tôi cũng theo sau cô ấy.
Khi đi dạo quanh làng, tôi cảm thấy trái tim mình được chữa lành khi nhìn thấy nụ cười của những đưa trẻ đang vui đùa. Tôi cũng muốn mấy ông bà già ngưng chạy lại chắp tay cúi đầu cảm ơn mỗi khi gặp tôi.
Tôi đã có đủ lời cảm ơn rồi.
"Ở ngay đây."
Arisa chỉ cho tôi một ngôi nhà.
Tôi nghĩ đây là ngôi nhà lớn nhất trong làng. Nó khá rộng và cao. Lối vào cũng đủ lớn để Milo đi qua.
Nhân tiện thì Milo và những người khác đang làm nhiệm vụ canh gác ở cổng làng. Không phải để đề phòng quái vật tấn công, chỉ là sẽ rất rắc rối khi cho quái vật đi lại tự do trong làng.
"Trưởng làng, ông có nhà không...?"
"Tôi và nhé..."
"Ừm..."
Trưởng làng mở cửa mời tôi và Arisa vào trong.
Ông ta nhìn có vẻ lớn tuổi hơn nhiều so với những người khác trong làng.
Một thân hình mảnh khảnh như một cái cây khô cùng với những nếp nhăn trên khuôn mặt, nhìn thôi là đủ để cảm nhận được ông già đến mức nào. Tuy nhiên, già không có nghĩa là yếu ớt, thay vào đó, một sự kiêu hãnh toát ra từ ông ta.
Vuốt bộ râu trắng, trưởng làng nhìn tôi.
"Tôi đã nghe chuyện về cậu, cậu Luyện quỷ sư."
"Rất vui được gặp ông, trưởng làng. Tôi là Noah Whilefield."
"Không cần phải trịnh trọng như vậy, tôi mới là người phải tỏ lòng biết ơn với cậu. Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã cứu ngôi làng này. Dù tôi có nói thế nào, tôi cũng không có cách nào để trả món nợ này."
"Không, đó là..."
"Cậu không cần phải khiêm tốn."
"Kakaka!" trưởng làng cười như một ông già tốt bụng.
Với tính cách dịu dàng đó, ông là một người khá dể gần. Tôi hơi căng thẳng khi tôi nhìn thấy bộ râu đó, bây giờ thì đã nhẹ nhõm hơn nhiều.
"Cảm ơn ông. Thật ra... tôi muốn hỏi ông một chuyện."
"Tôi sẽ làm bất cứ điều gì mà tôi có thể làm để trả ơn cậu."
"Tôi đang tìm một nơi để định cư."
"Tôi hiểu rồi."
"Tôi hi vọng mình có thể sống tại ngôi làng này."
"Tất nhiên, không ai phản đối điều này đâu. Thay vào đó, mọi người sẽ vui vẻ chào đón cậu."
Đây là một ngôi làng bí mật của Elf.
Xem xét thái độ của Arisa lúc đâu, tôi nghĩ sẽ rất khó chấp nhận được một con người định cư ở đây. Cho dù tôi đã cứu ngôi làng như thế nào thì tôi cũng chỉ là một lãng khách đi ngang qua đây thôi.
Vậy nên tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ bị phản đối nếu như quyết định ở lại ngôi làng một cách đột ngột như vậy.
"Ông có chắc không?"
"Chắc. Sẽ không có ai phản đối đâu. Tôi đã nghe mọi người kể rất nhiều. Cậu đã thuần hóa một con Rồng cai trị trên đỉnh núi thánh."
"À, vâng."
"Tôi nghe nói rằng quái vật sẽ không còn tấn công làng nũa. Một số người còn muốn phá bỏ hàng rào để mở rộng đât canh tác. Tuy nhiên, không có gì đảm bảo rằng quái vậy sẽ không tấn công ngay cả khi cậu rời đi. Nếu cậu quyết định ở lại đây, chúng tôi sẽ không còn phải lo sợ điều đó nữa."
Đã hiểu.
Đúng vậy, nếu tôi rời đi, Puppy cũng sẽ đi cùng tôi. Do đó, tôi không có gì để đảm bảo là quái vật sẽ không bao giờ tấn công nữa.
Việc tôi ở lại đây sẽ an toàn hơn cho họ.
"Vậy tôi sẽ ở lại đây. Tôi có thể ở đâu?"
"Có một ngôi nhà ở rìa làng không còn sử dụng nữa. Cậu có thể ở đó. Bên cạnh đó cũng có một miếng đất trống. Cậu có thể dùng nó tùy ý."
"Có ổn không? Đó là đất canh tác..."
"Chúng tôi không quan tâm lắm tới quyền sở hữu đất. Chúng tôi vui vẻ trồng trọt và chia sẽ thành quả cho nhau."
"Ồ, ra vậy."
Như vậy, công việc của tôi lại được thay đổi một lần nữa ngay cả khi tôi không dùng đến Cuốn sách Thiên mệnh.
Từ giờ trở đi tôi sẽ có một cuộc sống thoải mái hơn.
Đây là nơi ra đời của [Dân làng] Noah Whilefield.