"Đợi một chút. Tôi sẽ đi gọi dân làng."
"Ơ, tại sao, Arisa...?"
"Tôi sẽ quay lại ngay thôi."
Arisa lao thằng vào làng.
Tôi bị bỏ lại với năm quái vật của mình. Tôi muốn sắp xếp lại mọi thứ trong đầu tôi trước.
Về cơ bản, không có ghi chép nào cho thấy Lyl 'Caara là Luyện quỷ sư vào thời điểm đó. Tôi có nên nghĩ rằng Puppy chỉ đang ảo tưởng thôi không? Rõ ràng tôi đã nhìn thấy Thiên mệnh Quỷ vương ở trang cuối cùng trong Cuốn sách Thiên mệnh. Chắc chắn Lyl 'Caara là Quỷ vương và tự xưng mình là Luyện quỷ sư để làm vỏ bọc. Đúng rồi... có lẽ là như vậy.
"Ê, ngươ... Chủ nhân."
"Không cần phải cố gắng thay đổi cách xưng hô đâu."
"Tôi xin lỗi. Tôi vẫn chưa quen."
"Ngươi đã quá kiêu ngạo rồi, lính mới. Hãy cư xử đúng mực khi nói chuyện với chủ nhân."
"Tôi không nghĩ cậu có tư cách để nói những điều đó, Milo."
Bản thân Milo nói chuyện khá thô thiển.
Tôi không yêu cầu họ nói chuyện trịnh trọng như Gilanca, nhưng cũng nên cố gắng một chút.
"Chà...ngài."
"Gì?"
"Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi đã trở thành thuộc hạ của ngài. Tôi sẽ theo ngài đến bất kỳ đâu, nhưng..."
"À... đúng rồi."
Tôi nên làm gì đây? Tôi bối rối trước câu hỏi của cậu ta.
Tôi không thực sự có ý định làm gì cả. Hiện tại, tôi muốn tìm một nơi nào đó để nghỉ ngơi.
Có vẻ như tôi không thể đi phiêu lưu cùng với quái vật. Tôi chắc chắn rằng tôi sẽ bị từ chối đi vào mọi thành phố. Họ có thể cũng sẽ tưởng tôi là một con quái vật giống như Arisa lúc trước vậy.
Tôi không thiếu tiền nên là sẽ ổn thôi nếu tôi tìm một cuộc sống an nhàn tại một ngôi làng yên tĩnh nào đó.
"Tôi định rời khỏi khu rừng."
"Sau đó, chúng ta sẽ đi đâu?"
"Mội nơi nào đó. Tôi muốn định cư ở đâu đó."
"Có nghĩa là ngài định xây một căn cứ. Chà, chúng ta sẽ xây dựng một nhóm lớn mạnh."
"Kiểu kiểu vậy."
Đúng như cậu ta nói, ngoại trừ tôi, còn năm người nữa. Milo to gấp đôi tôi còn Puppy thì gấp 3, đúng là một nhóm "lớn".
Bất kể là ngôi làng nào, chúng tôi cần một ngôi nhà thật lớn để sống. Chúng tôi cũng có thể nuôi bò, gà, trồng thêm rau và tự cung tự cấp. Đó là cuộc sống nhàn hạ mà tôi ao ước bấy lâu nay.
Sẽ thật tốt nếu chúng ta có thể sống một cuộc sống bình thường như những dân làng và rồi kết hôn hay một cái gì đó tương tự. Tôi có đủ tiền mà.
Chappie sẽ làm những việc chân tay, Milo và Gilanca canh tác trên những cánh đồng, Puppy là phương tiện di chuyển và cuối cùng, Bow là lính canh. Một cuộc sống hạnh phúc.
Đó là một cuộc sống tràn ngập niềm vui.
Trong khi đó, tôi vẫn có thể tiếp tục tăng số lượng quái vật lên. Vì quái vật không cần ăn uống, nên tôi có thể thuần hóa bao nhiêu cũng được.
Trong khi suy nghĩ về cuộc sống tương lai, Arisa quay trở lại.
Theo sau cô là hàng chục người già và trẻ em.
"Mọi người! Chàng trai này là Noah Whitefield!"
Có lẽ là Arisa đã giải thích cho họ.
Những người này đột nhiên quỳ xuống trước mặt tôi.
"Trời...! Cậu ta có cả một con Rồng!"
"Xin nhận lời cảm ơn của chúng tôi..."
"Đây chắc chắn là người giống với ngài Lyl 'Caara huyền thoại."
"Ngôi làng đã được cứu..!"
Mọi người bắt đầu tuôn ra những lời cảm ơn tôi.
Tôi đánh giá cao lòng biết ơn của họ, nhưng như vậy làm tôi hơi xấu hổ.
"Hừm, cuối cùng họ cũng đã biết được sự vĩ đại của chủ nhân!"
"Sẽ thật ngu ngốc khi họ vẫn chưa nhận ra điều đó."
"Chủ nhân, Tuyệt với...!"
"Tuyệt thật, chủ nhân! Ngài thật ngầu!"
Và như vậy, bọn này tiếp tục tâng bốc tôi.
May là chỉ có mình tôi nghe được họ.
"Anh Noah, mọi người trong làng đều vô cùng biết ơn anh. Tất nhiên, tôi cũng vậy."
"Không có gì đâu. Mọi người đứng lên đi."
"Nhưng mà..."
Thực sự thì tôi chẳng làm gì nhiều.
Tôi chỉ bắt nạt Puppy một chút trước khi thuần hóa cậu ta. chúng ta có thể dừng chuyện này lại không?
Tôi không đáng để được tôn lên làm vị cứu tinh của cả ngôi làng.
"Đến tận bây giờ, ngôi làng đã suýt bị tiêu diệt bởi lũ quái vật, không còn bất kỳ chiến binh nào trong làng. Tuy nhiên, nhờ có anh Noah, những mối đe dọa đã được dẹp bỏ. Từ giờ, bọn quái vật sẽ không còn tấn công như trước đây nữa."
"..."
Đợi đã, không phải cô ấy vưa nói gì đó rất lạ sao?
Nếu không còn chiến binh nào, vậy thì Arisa là gì?
"Bây giờ, làng có thể đạo tạo những chiến binh mới. Tôi muốn hỗ trợ làng hết sức mình. Ngay cả khi không có tôi, ngôi làng vẫn sẽ ổn. Tôi có thể yên tâm mà rời đi."
"Hả... Arisa, cô định rời làng sao?"
"Đúng vậy."
Tôi nghĩ rằng cô ấy yêu ngôi làng này hơn ai hết.
Puppy cũng nghiêng đầu bối rối. Vậy là sao? Mà nhận tiện thì Rồng nghiêng đầu nhìn không dể thương chút nào.
"Anh Noah, đó là thù lao của anh."
"À, vâng."
Sao chuyển chủ đề nhanh quá vậy? Tôi nghe nói mấy cô gái rất hay thay đổi chủ đề.
Arisa vui vẻ đặt tay lên ngực và nở nụ cười.
"Hãy bán tôi như một nô lệ, và lấy tiền đó làm thù lao của anh."
"À, ờ.............................. HẢ?"
"Tôi biết giá trị của mình. Một nữ Elf như tôi dể dàng bán được 50 đồng vàng. Tôi đã hoàn thành vai trò của mình trong việc bảo vệ làng. Tôi tự hào về điều đó, cho dù tôi có trở thành nô lệ."
"Cô đang nói cái quái gì vậy?"
Tôi đã nghi ngờ ngay từ đầu.
Elf làm gì có vàng mà trả cho tôi.
Tôi tự hỏi họ kiếm đâu ra tiền để trả thù lao.
Chắn chắn không phải cái này.
Nhận thù lao bằng cách bán Arisa.
"Tôi tự hào vì đã cứu được ngôi làng và sẵn sàng trở thành nô lệ. Xin hãy bán tôi cho bất kỳ ai mà anh muốn."
"Không, không được đâu."
Sao mà tôi làm vậy được.
Đừng bắt tôi phải bán cô để lấy tiền chứ.
Tôi sẽ vui hơn khi thấy cô sống một cuộc sống vui tươi trong ngôi làng của cô.
Vậy kết thúc chủ đề nô lệ ở đây được chưa?
"À, ngài..."
"Gì vậy Puppy, bây giờ tôi hơi bận."
"Sẽ không còn quái vật nào tấn công làng nữa."
"........ Sao?"
Puppy canh thời gian cực kỳ tệ.
Tôi đang đau đầu với Arisa thì cậu ta lại nhảy vào nói như vậy.
Quái vật sẽ không tấn công nữa.
Tại sao?
"Tất cả quái vật trong rừng đều là thuộc hạ của tôi. Thuộc hạ của tôi cũng là thuộc hạ của ngài. Bây giờ ngài thực sự đã là vị vua của tất cả các quái vật trong khu rừng này."
"..."
Tôi không thể hiểu nổi nữa. Tôi cứng họng.
Bây giờ tôi là vua của những con quái vật sống trong khu rừng này.
Bởi vì tôi đã thuần hóa Puppy, mà Puppy là cấp trên của những con quái vật đó, nên bọn chúng cũng bị tôi thuần hóa luôn.
Chờ đã.
Nghiêm túc chút đi.
Tôi không phải Quỷ vương đâu, nhưng...!