Sau màn trao đổi ID, tôi nhắn tin ngắn gọn cho cô ấy... nhưng đây là toàn bộ cuộc đối thoại giữa chúng tôi:
‘Đây là Harema, bây giờ cậu có rảnh không? Cảm ơn vì đã mời tớ trước đó nhé. Tớ tự hỏi liệu Chủ nhật này cậu có rảnh không?’
‘Tương tự, cảm ơn cậu đã đồng ý. Không vấn đề gì, tớ rảnh.’
‘Vậy khi nào chúng ta sẽ gặp nhau? Vì là đi ăn đồ ngọt, có thể khoảng 3 giờ chiều không?’
‘Nghe cũng được.’
‘Chúng ta nên gặp nhau ở trước tượng bàn chải chà sàn ở trung tâm thị trấn nhé?’
‘Ừm.’
‘Được rồi, hẹn gặp cô sau.’
‘Ừm, nhớ đến đúng giờ đó nhé.’
...Và thế là hết. Cứng nhắc quá trời! Cái kiểu gì đây chứ? Sếp đang tiếp cận một cấp dưới không chịu mở lòng hay sao? Không phải kiểu hội thoại bạn sẽ có với một đứa học sinh trung học khác đâu nha. Cá nhân tôi thì muốn đây chỉ là điểm bắt đầu để tôi có thể nói chuyện với cô ấy thêm một chút. Như là chuyện xảy ra ở trường, hay sở thích của chúng tôi... Nhưng tôi phải khổ sở ghê gớm để bắt đầu một cuộc trò chuyện tử tế, và hình như Amamiya-san cũng vậy. Trên thực tế, có vẻ cô ấy còn vất vả với cái app nhắn tin hơn, vì tôi nhìn thấy được cô ấy phải cố gắng gõ từng câu chữ đơn giản nhất. Đó là lý do tại sao tất cả mọi thứ đều nghe gượng gạo đến thế... Dĩ nhiên, điều đó cũng đáng yêu phát khiếp, tôi chắc chắn không ghét đâu. Tuy nhiên, kết quả là chúng tôi không có thêm thời gian nào ở trường cùng nhau ngoài việc trao đổi vài câu chào hỏi lịch sự.
Việc này lặp lại nhiều ngày liền khiến tôi nôn nao hơn, đồng thời cũng bất an hơn về Chủ nhật sắp tới. Mikage thì cứ thúc giục tôi phải chủ động hơn với Amamiya-san, nhưng chúng tôi chỉ mới bắt đầu tìm hiểu nhau thôi mà...! Hẳn là vậy! Dĩ nhiên, tôi vẫn chưa nói với cậu ta rằng Amamiya-san biết thân phận thật của tôi, hay việc chúng tôi sẽ gặp nhau vào cuối tuần này. Về chuyện đầu tiên, tôi quyết định giấu thêm một thời gian nhưng chắc chắn sẽ nói với cậu ta vào một lúc nào đó, còn lý do tôi giữ bí mật chuyện sau chỉ đơn giản để khỏi đau đầu thôi. Ý tôi là, đây đáng lẽ là bí mật của chúng tôi, đúng không? Và cuối cùng - ngày hẹn cũng tới.
"Không biết cô ấy có đợi mình sẵn rồi không nhỉ?"
Bầu trời không một gợn mây và có vẻ những lo lắng của tôi sẽ chẳng thành sự thật, dù chúng ta sắp bước vào mùa mưa. Với thời tiết lý tưởng đến nhường này, cũng dễ hiểu khi có rất nhiều người ở ngoài đường. Tôi len lỏi qua đám đông và hướng thẳng đến địa điểm đã hẹn. Sau khi suy nghĩ kĩ càng, tôi quyết định sẽ đi với tư cách là cái tôi ‘bình thường’ thay vì Hikari. Tôi diện một cái áo hoodie màu beige với quần jean. Bạn biết đấy, phong cách casual điển hình của con trai. Biến thành Hikari luôn tốn rất nhiều công sức, và tôi cần bộ tóc giả của Kokoro-san nữa. Thêm nữa, hôm nay cô ấy nghỉ, nên tôi nghĩ tốt hơn là cứ đi với tư cách Harema Kouki. Dĩ nhiên, nếu Amamiya-san muốn gặp Hikari, tôi cũng có thể sắp xếp. Vì chi nhánh công ty của chị họ tôi gần khu vực cô ấy sống, nên cũng không phải chuyện quá khó. Tôi cứ vào bên trong là được, vì mọi người ở đó đều biết tôi và họ cũng có sẵn bộ tóc giả nữa. Tuy nhiên, với lượng người đông khủng khiếp đang ở ngoài này, thì không biến thành Hikari có lẽ là lựa chọn khôn ngoan hơn. Tôi thà không bị vây kín một lần nữa như lần trước.
"Ồ, thấy cái tượng rồi."
Tôi không tài nào hiểu nổi sao họ lại làm ra cái tượng hình bàn chải chà sàn, nhưng tôi đã bỏ cuộc không truy tìm ý đồ của nghệ sĩ nữa. Muốn truyền tải thông điệp gì đến thế giới với cái tượng này vậy trời… Mà thôi, nó rất là nổi bật, dù theo nghĩa tốt hay xấu, nên nó thường được chọn là điểm hẹn. Nhìn quanh tượng, tôi thấy một gương mặt quen thuộc.
"Ôi, Amamiya-san… thôi, lạy trời…"
Nhìn vào trang phục của cô ấy, tôi chỉ biết nhìn lên trời trong thất bại, dù bản thân biết như thế là rất thô lỗ. Chiếc váy liền dài đến gót chân. Về cơ bản điều này cũng không sao. Nó rất ổn nếu bạn muốn chọn một bộ đơn giản. Tuy nhiên, cái váy cô ấy mặc có ba lớp xếp ly kỳ quái ở quanh hông. Ý tôi là… tại sao chứ?? Nhìn cô ấy dưới con mắt của Hikari, tôi biết cô có phần hông rất tuyệt vời, nhưng lớp diềm xếp ly đó phá hỏng tất cả. Giờ nhìn cô ấy hơi mũm mĩm ấy. Tôi nghĩ chắc cô ấy cảm thấy cứ có diềm xếp ly là phong cách rồi. Màu sắc cũng rất rối… Như là màu đỏ thẫm nhưng... kì dị hơn? Và không thể không nhắc đến đôi giày boot của cô.
Tách riêng ra thì thiết kế của mỗi thứ không đến nỗi tệ, nhưng bạn có thật sự sẽ chọn đôi boot hầm hố thế kia trong mùa này không?? Đôi giày chẳng hề hợp với váy áo chút nào cả.
'Đôi giày tốt nhất mình có chắc là đôi boot mùa đông này rồi?'
Tôi gần như có thể nghe thấy suy nghĩ của cô ấy khi lựa chọn bộ đồ này. Về phần tóc, cô tết thành hai bím trái phải, nhưng không chỉ là kiểu tóc đơn thuần mà nó tạo ra cảm giác như mấy cô lớp trưởng đại diện kinh điển trong anime học đường xưa. Ở chun buộc tóc gắn thêm linh vật hình gấu con, nhưng đầu chúng lại to khủng khiếp. To thật luôn. Như kiểu cô ấy đeo hai cái đầu gấu ở hai bên vậy. Rồi cô ấy còn dùng kẹp đen cố định phần mái… Mà cái này lại dễ thương quá. Đúng vậy, mọi thứ về cô ấy đều đáng yêu. Mỗi khi cô ấy để lộ khuôn mặt, mọi thứ về cô đều có vẻ rạng rỡ hơn nhiều."A, Harema-kun!"
Vừa nhìn thấy tôi, Amamiya-san đã vẫy tay. Tôi hơi băn khoăn vì hai cái đầu gấu lắc lư dữ dội theo từng động tác của cô ấy, nhưng cái cách cô ấy vẫn vẫy tay với vẻ mặt ngại ngùng thật sự rất tuyệt vời. Dù bộ quần áo thì... khá lạ. Tôi tiến đến chỗ cô.
"Xin lỗi, cậu đợi lâu rồi phải không?"
"C-Chúng ta hẹn nhau 3 giờ mà, còn 15 phút nữa, nên cậu đến rất đúng giờ. Tớ chỉ đến sớm thôi..."
"Sớm bao nhiêu?"
"K-Khoảng... một tiếng?"
Một tiếng?! Cô ấy xếp hàng mua vé liveshow hay sao?!
"C-Cậu đợi lâu đến vậy á?"
"Tớ rất mong chờ buổi hẹn hôm nay, nên không thể cứ ngồi yên ở nhà được..." Cô bẽn lẽn thú nhận rồi giấu khuôn mặt sau hai cái đầu gấu, dù tôi cá rằng mặt cô bây giờ chắc rất dễ thương.
Hai con thú đáng ghét kia, tránh ra đi! Tôi chẳng thấy gì cả!
"À-À ừ thì... hôm nay cậu thấy bộ đồ... của tớ thế nào? Có kì quái lắm không?" Amamiya-san hỏi, rõ ràng đang hồi hộp.
Và tôi không biết trả lời như thế nào. Nói dối rằng không kì thì quá dễ. Nhưng làm vậy chẳng giúp được gì, mà lòng tự trọng của Hikari cũng không cho phép. Thế nhưng, tôi phải làm sao bây giờ? Tôi còn chưa kịp chọn thì Amamiya-san đã hiểu nhầm sự bối rối của tôi rồi.
"Q-Quả nhiên là không ổn sao?"
"K-Không, không phải..."
"T-Tớ đã cố gắng lắm, nhưng chỉ làm được đến vậy thôi. Cậu có lẽ sẽ ngại khi đi ăn đồ ngọt với người ăn mặc như thế này, đúng không? Xin lỗi nhé, tớ về đây."
"Cái gì?! Lược chải đầu?!"
Chết, chờ đã. Về nhà. Tôi nghe nhầm rồi.
"Cậu cứ lấy vé đi, rồi mời người khác đi cùng nhé. Tớ... xin lỗi về chuyện hôm nay...!"
"Đợi, đợi đã!"
Cô ấy lập tức nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ nhất, nhét vé vào tay tôi rồi bỏ chạy. Mặt cô ấy lộ rõ sự đau khổ. Trước khi tôi kịp suy nghĩ, tôi nắm lấy cổ tay cô và ngăn cô lại. Tôi ngạc nhiên khi thấy cổ tay cô mảnh mai biết bao. Liệu tôi có lỡ tay làm đau cô ấy không?
"Tớ đã nói rồi, đúng không? Tớ muốn đi cùng cậu, và tớ chẳng muốn mời ai khác cả!"
"N-Nhưng..."
"Được rồi, tớ hiểu mà." Tôi nói và nảy ra một ý. "Trước khi đến quán sweets, có một nơi tớ muốn ghé qua. Cậu có phiền không?"
"Nơi cậu muốn đến...?"
"Ừ."
"Cứ... cứ như ý cậu muốn..." Tôi lỡ miệng rồi, và Amamiya-san đỏ mặt dữ dội.
Xin lỗi nhé, đáng lý tôi nên chọn từ ngữ khéo hơn.
Từ chỗ bức tượng bàn chải, chúng tôi mất khoảng mười phút để đến trụ sở CandyCandy. Công ty nằm trong tòa nhà đa năng lớn nhất trong thị trấn. Không gian bên trong mở cửa cho công chúng vào ra, được thắp sáng bằng các tông màu dễ chịu, tường và sàn nhà trang trí theo họa tiết tinh tế, thể hiện độ trau chuốt cao. Ngay cả khách qua lại cũng toàn mặc trang phục công sở thoải mái, toát lên gu thời trang riêng.
"H-Harem-kun! Tớ không nên ở đây mới phải...!"
"Đừng lo Amamiya-san."
Ngay từ lúc bước qua cửa, Amamiya-san đã nhìn quanh như thể đang làm điều gì mờ ám. Tôi cố an ủi cô ấy, rồi đi thẳng qua quầy lễ tân rồi vào thang máy lên tầng cao hơn. Đi dọc hành lang, mỗi khi lướt qua ai đó, họ lại chào tôi.
"Chào Kouki-kun. Đón tiếp nhé."
"Này Kouki-kun, em đến gặp giám đốc phải không?"
"Cứ bình tĩnh nhé."
Tôi đáp lại họ bằng giọng thoải mái. Dĩ nhiên, không phải ai cũng biết tôi thực ra là Hikari, nhưng một nhóm nhỏ thì có. Và kể cả không có thông tin đó, mọi người đều biết tôi là họ hàng của giám đốc. Trong khi đó, Amamiya-san nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt đầy thán phục. Dễ thương quá. Mà ừm, biết tay người chị họ của tôi rồi ha.
"Chị họ tớ thường kéo tớ đến đây kể cả trước khi tớ làm Hikari. Nói là để học hỏi cách làm ăn kinh doanh ấy mà. Nên giờ đây cứ như nhà tớ vậy."
"Nhà thật của cậu lại là nơi tuyệt vời đến thế à...!"
"Không, bình thường lắm. Một căn nhà cho gia đình bình thường thôi."
"Nhà bình thường... là nơi bị dột, hay có chuột nhỉ?"
Dột? Chuột? Tôi bắt đầu thấy lo cho cô nàng này rồi.
"Ô? Không phải Kouki-kun đây sao!"
"A, Kokoro-san."
Đang đi tới chỗ chúng tôi là Kokoro-san, với cái hộp đồ nghề trang điểm quen thuộc trên tay. Chị ta trông như fan cuồng của một ban nhạc rock, đôi tai xỏ cả lô khuyên, và số lượng khuyên chỉ có tăng so với lần cuối tôi thấy.
"Em không có lịch quay mà giám đốc thì đi vắng... thế rốt cuộc em đến đây làm gì?"
"Hôm nay có chút việc riêng. Thực ra, Misora-neesan không ở đây lại càng tốt. Em muốn mượn bộ đồ trang điểm với làm tóc, tiện thể cả bộ đồ em từng mặc ngày trước nữa."
"Cái gì? Chẳng lẽ em muốn biến hình cho cô bé này?" Kokoro-san tiến đến gần Amamiya-san - người đang trốn sau lưng tôi.
Chiếc đuôi dài của Kokoro-san lắc qua lắc lại, hợp với cử chỉ trẻ con quá mức của chị ta. Nghĩ đến tuổi thật của con người này, cảnh đó có chút kinh dị nhẹ. Nhưng vì Amamiya-san là người tốt bất chấp tính cách, cô ấy lịch sự chào hỏi nàng loli-hợp-pháp đầy kì quái này.
"R-Rất vui được gặp chị! Em là Amamiya Shizuku, bạn học của Harema-kun."
"Ôi chao! Chị chính là Kokoro-neesan, đồng minh của các cô gái theo đuổi sự xinh đẹp! Cứ gọi chị là Kokoro-san nhé."
"V-Vâng ạ!"
"Bạn học của Kouki-kun... Ra vậy, ra vậy." Kokoro-san dò xét Amamiya-san từ đầu đến chân kĩ lưỡng.
Rồi chị ta vỗ hai tay vào nhau như vừa nhận ra điều gì đó.
"Chắc chắn em là cô bé mà Kouki-kun kể là đang để ý!"
"Để... ý?"
"N-Này, Kokoro-san!" Tôi phóng tới che miệng chị ta lại từ phía sau.
Người này đúng là chẳng kiềm chế gì cả, làm ơn đừng làm khó cho tôi nữa được không?
"Mgh! Mghhhgh!"
Chị ta vừa vùng vẫy vừa cố nói gì đó. Vì thiên tính tốt bụng, Amamiya-san chỉ tỏ ra lo lắng cho Kokoro-san, nên tôi miễn cưỡng buông chị ta ra.
"Phù! Tưởng chết rồi! Chưa ai nói với em rằng đàn ông động tay động chân với phụ nữ là tối kị à?!" Kokoro-san phụng phịu.
Thế nhưng chị ta lập tức thay đổi tâm trạng, nhìn tôi đầy tò mò.
"Nếu em ấy là 'bạn' của em, thì chúng ta phải làm cô ấy xinh hơn, đúng không? Chắc là em muốn bắt đầu mọi thứ từ con số không nhỉ?"
"Vâng. Em muốn mượn đồ trang điểm và dụng cụ, nếu được."
Phải rồi. Vì đã được huấn luyện kỹ năng đáng yêu, tôi có thể tự tay phối đồ, trang điểm và làm tóc đơn giản. Nếu muốn biến thành Hikari, tôi làm được ở mức cơ bản. Và tôi cũng có kỹ năng áp dụng cho người khác. Nhưng Kokoro-san nở một nụ cười tinh quái và nói rằng "Để chị giúp!"
"Hả? Nhưng chị không có việc sao?"
"Hôm nay chị còn trống một chút. Với lại, chị cảm thấy cô gái này có tiềm năng thay đổi lớn, khiến máu nghệ sĩ của chị sôi sục. Để chị giúp em nhé?"
"Em không ngại nếu chị giúp..."
Dù sao thì chị ta cũng là một chuyên gia. Dù cho tôi có cố trang điểm thật kỹ, sự hỗ trợ của một chuyên gia vẫn sẽ tạo ra sự khác biệt. Tôi đồng ý và chấp thuận lời đề nghị, còn chị ta thì vươn người lên, mũi chân nhón nhón xung quanh Amamiya-san. Móng tay dài đỏ của chị ta lướt trên má Amamiya-san.
"Da của em... đẹp đến mức sánh được với cả Hikari! Và đôi mắt này, thật phí làm sao khi giấu chúng sau cặp kính dày cộp... Độ cân xứng của đôi môi... Cấu tạo mũi cho thấy trang điểm sẽ có tác dụng rất mạnh mẽ."
"Hả?! Ư-Ưm..."
"Giờ nếu thay đổi kiểu tóc và quần áo thì... Lúc đầu, chị tưởng em là một thợ săn vừa trở về sau khi đi hạ thú... Nhưng sau khi hoàn thành, em sẽ được tái sinh!"
"Ư-Ưm, Kokoro-san..."
"Ôi chao, chị phấn khích rồi đây!"
"Oa?!"
Amamiya-san thốt lên một tiếng khi Kokoro-san bắt đầu hơi quá đà. Cô ấy vốn đã bất ngờ bị lôi đến đây, nên tôi cảm thấy hơi có lỗi. Kokoro-san có thể hơi đáng sợ. Lần đầu tôi gặp chị ta cũng y chang vậy. Bất cứ khi nào chị ta gặp một người mẫu khơi dậy hứng thú, chị ấy đánh mất tầm nhìn về mọi thứ xung quanh. Và giống như Misora-neesan, tất cả nhân viên khác ở đây đều có tật xấu riêng biệt. Nhưng trên hết, Amamiya-san bối rối thật sự rất đáng yêu. Nhìn người có ngoại hình trẻ trung như Kokoro-san bám dính lấy cô ấy thật sự dễ thương. Tôi nghĩ đây chính xác là thứ Misora-neesan hướng tới với các bức ảnh của Hikari.
"À, đường nét gương mặt này cũng kích thích ngón tay của chị nữa... Chị muốn làm em rối tung lên..."
"H-Harem-kun! Cứu tớ!"
"Được rồi, đủ rồi đó, Kokoro-san."
Hành động của Kokoro-san bắt đầu leo thang khiến chính tôi cũng thấy lo lắng. Hơn nữa, chính Amamiya-san đã van nài xin giúp đỡ, nên tôi tóm lấy gáy Kokoro-san và lôi chị ta đi. Không thể để chị ta làm Amamiya-san sợ thêm được.
"Em thật là làm tụt cả hứng!"
"Vâng vâng. Bây giờ tụi em sẽ làm cô Amamiya-san vốn đã dễ thương trở nên còn dễ thương hơn."
Tôi kiềm chế Kokoro-san không khác gì một con chó hoang thì Amamiya-san lẩm bẩm "Harem-kun vừa gọi tớ là dễ thương? Tớ nghe nhầm chăng...?" nhưng cậu không hề nghe nhầm đâu. Cậu rất đáng yêu mà, Amamiya-san. Và chúng ta sẽ làm cậu còn đáng yêu hơn để cậu tự tin hơn nữa! Trước tiên, tôi chọn một bộ váy áo cho cô ấy. Chúng tôi di chuyển đến phòng thay đồ chứa đầy trang phục và phụ kiện, nơi tôi xem xét các bộ đồ từng được Hikari mặc. Misora-neesan có dặn tôi có thể sử dụng quần áo ở đây tùy ý, và lúc này tôi sẽ dùng đặc quyền đó. Dĩ nhiên, Amamiya-san không cao bằng Hikari (hay đúng hơn là, bằng tôi), nhưng chênh lệch kích cỡ không quá đáng kể ở quy mô nhỏ như thế này, nên tôi có rất nhiều lựa chọn.
Cái gì? Lòng tự trọng của tôi với tư cách đàn ông? Kệ đi. Thay vì bận tâm đến hình tượng ảo được gắn mác lên mình, tôi sẽ sử dụng năng lực của tôi hết mức có thể. Khi Amamiya-san bước vào phòng thay đồ, mắt cô ấy mở to đầy kinh ngạc.
"C-Cái váy này... Chẳng phải đây là cái váy mà Hikari-san mặc trong tạp chí kia sao?! Cái váy hợp tác với nhà thiết kế nổi tiếng đó! Em cũng đã thấy cái áo khoác kia rồi! Ôi chúa ơi, còn cả chiếc áo cánh ren này nữa! Cái mũ Hikari-san đã đội khi live stream... Quá quý giá, thật sự..."
Nói thật, tôi chưa bao giờ thấy cô ấy phấn khích đến thế. Hmm, cô ấy thật sự rất dễ thương, đặc biệt là khi đang phát cuồng. Tôi quên mất, nhưng cô ấy đúng là fan cứng của Hikari. Nếu cô ấy chỉ mặc mấy bộ này, tôi cũng ổn rồi, nhưng đúng như tôi dự đoán, cô ấy lại nói mấy bộ này không hợp với cổ.
"Không sao đâu! Cậu mặc sẽ rất đẹp, tớ hứa mà!" Tôi giơ ngón cái lên và cố đẩy cô ấy vào thế đã rồi.
Một khi bộ đồ được chọn xong, đến lượt chăm sóc mái tóc. Tôi đảm nhiệm phần sơ bộ, còn Kokoro-san hoàn thiện các chi tiết.
“Chị muốn em phải thốt lên ‘wow’ với thành quả cuối cùng!” Kokoro-san nói, rồi đẩy tôi ra khỏi phòng.
Vì thừa thời gian, tôi lấy điện thoại ra lướt mạng. Kiểm tra mấy trang mạng xã hội, cái tên Hikari đột nhiên nhảy ra kèm theo một câu nghe kỳ kỳ.
‘Hôm trước tao thấy một bạn nữ trông hệt Hikari-chan ở công viên! Gần cái xe bán bánh dorayaki ấy!’
May mà không có hình, nhưng có vài phản hồi bên dưới. ‘Công viên nào thế? Biết đâu lúc đó tao cũng ở đấy.’
‘Trông giống Hikari à? Ghen tị quá!’
‘Nói không chừng là Hikari thật thì sao, đồ ngu. Đời đôi khi có duyên số các thứ.’
‘Ngu thế, có đời nào cô ấy đi ngoài phố. Hikari là thiên thần hạ phàm xuống thế giới con người, đâu dễ bắt gặp thế được.’
...Mà thực ra thì, tôi chỉ là một con người bình thường thôi. Đau lòng quá với độ nổi tiếng của Hikari đôi lúc. Và để những người đó không bị vỡ mộng, tôi phải giữ kín bí mật này đến khi xuống mồ.
“Kouki-kun! Xong rồi!”
“Ch-Chờ chút, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý để...!”
Cánh cửa bật mở. Tôi ngẩng đầu lên khỏi chiếc điện thoại và được Kokoro-san chào đón, còn Amamiya-san thì trốn sau lưng chị ấy. Trước khi được hô biến, cô ấy vốn đã dễ thương rồi, nhưng nhìn phiên bản hoàn thiện... đúng thật là giống như thiên thần giáng thế. Tôi cảm thấy tim mình đập liên hồi. Vẫn tôn trọng mong muốn không khoe chân quá nhiều của Amamiya-san, cô ấy mặc một chiếc váy dài kết hợp với váy xếp ly bên trong. Tuy nhiên, không giống với chiếc váy ban đầu có phần tà đạo, chiếc váy này tương đối được giới trẻ ưa chuộng. Nó tạo ấn tượng nữ tính, kiểu dáng bồng bềnh được làm từ cách xếp lớp vải và vải co giãn. Màu hồng phấn càng tôn thêm vẻ xinh xắn, và cardigan trắng khoác ngoài càng làm tăng vẻ tươi tắn. Dĩ nhiên, cỡ giày của Hikari không hợp với cô ấy, nên mọi người chọn cho cô đôi đế thấp, nhưng màu be thực sự đã khiến cả tổng thể thêm phần trau chuốt.
Tiếp theo, là kiểu tóc! Giống như lúc đầu, cô ấy vẫn giữ kiểu tóc tết, nhưng có một lọn được thả ra phía trước vai và làm mềm mại để tạo kiểu bồng bềnh hơn. Đây cũng là thành quả của Kokoro-san. Chị ấy đúng là biết cách tạo nên hình tượng hoàn hảo. Dĩ nhiên, không còn thấy mấy cái đầu gấu đâu nữa. Chúng tôi đã tống khứ chúng về rừng rồi. Và đừng quay lại nhé, được không? Chúng tôi gỡ chiếc kẹp cho phần mái, mang lại vẻ tinh tế thay vì những lọn tóc xoăn. Nhưng hơn cả …
“Ha-Harem-kun… Trông tớ thế nào?”
Gương mặt được tô điểm nhẹ nhàng tự nhiên, cô nhìn tôi qua lớp kính với đôi má ửng hồng. Dĩ nhiên, cặp kính này cũng là tôi chọn rồi. Kiểu Boston, hàng giả rõ mồn một. Tôi có cảm giác không đeo kính còn đẹp hơn, nhưng thị lực của cô nàng này có vẻ không tốt lắm, nên đeo cái nào đó dù gì vẫn khiến cô thoải mái hơn. Mà thôi, cứ dễ thương là được rồi. Thực ra, dễ thương quá đến độ tôi chỉ muốn ho ra máu! Ít nhất phải 5 lít!“Kouki-kun, em không nên im lặng như thế chứ, biết không? Cá nhân chị thì thấy thế này là hoàn toàn khả thi đấy, hôm nay cho cô ấy ra mắt người mẫu cũng không thành vấn đề...!” Kokoro-san hai tay ôm má xuýt xoa, nhưng tôi buộc phải lên tiếng đồng tình.
“Chị nói đúng. Cậu ấy cực kỳ đáng yêu. Đến độ làm mỹ nhân Onono Komachi phải ghen tị ấy chứ.”
“Cái…”
“Nhan sắc khiến công chúa Youki phải ngoái nhìn.”
“Cái… Cái…”
“Vẻ đẹp sánh ngang Cleopatra.”
“Cái… Cái… Cái…”
Mỗi lần tôi vận dụng vốn từ vựng hoa mỹ để dành lời khen cho cô ấy, đầu Amamiya-san lại đỏ thêm như quả táo. Dù thế, cô nàng dường như vẫn thiếu tự tin để nhận định bản thân là dễ thương, chỉ lẩm bẩm “D-Dù cho cậu chỉ đang lịch sự, tớ vẫn rất vui…” Nhưng không phải thế! Cậu nhầm rồi, Amamiya-san!
“…Tôi không chỉ lịch sự đâu!” Tôi nắm lấy vai cô. Cô mở to mắt ngạc nhiên, nhìn ngước lên tôi. “Tớ không tự nhiên khen người khác đáng yêu! Không phải để lịch sự! Rốt cuộc, tớ lúc giả gái mới là người đáng yêu nhất thế giới! Nhưng cậu còn dễ thương hơn cả thế! Cậu đáng yêu hơn tớ! Cô gái đáng yêu nhất thế giới này! Thế nên hãy tự tin hơn đi! Bởi vì! Cậu! Rất Đáng Yêu!”
“C-Cái gì cơ?!”
Hơi nước bắt đầu bốc lên từ đầu cô ấy, nhưng tôi tiếp tục tấn công bằng “Siêu dễ thương! Kỳ diệu dễ thương! Huỷ diệt dễ thương!” để moi được thêm chút phản ứng dễ thương từ cô nàng này.
“Haha, không trách Kouki-kun được. Cái sự tự tin tuyệt đối của em vỡ vụn dễ dàng quá nhỉ?”
Kokoro-san chế giễu tôi bên cạnh, nhưng tôi sẽ không dừng lại. Cho đến khi cô ấy ngộ ra bản thân quyến rũ đến nhường nào, tôi sẽ ca tụng cô ấy đến chết mới thôi. Nhưng có lẽ… thứ cô ấy cần là đánh giá của người lạ, thay vì lo lắng rằng những người quen biết cô ấy đang cố gắng tỏ ra tốt bụng thôi. Nếu vậy thì…
“…Được rồi. Giờ cậu thay đồ xong xuôi thì mình đến tiệm bánh được rồi!”
“A! C-Cậu nói đúng.”
Khi đặt chân ra đường, chắc chắn cô ấy sẽ thu hút sự chú ý từ mọi người. Điều đó hẳn phải giúp cô ấy nhận ra bản thân dễ thương biết bao. Mà dù sao thì, nếu chúng tôi không đi nhanh, cửa hàng sẽ đóng mất.
“Cảm ơn chị thật nhiều, Kokoro-san! Chúng em đi đây!”
“Phù, nồng nàn mùi thanh xuân quá. Biến đi, cặp chim non của chị!” K
okoro-san tiễn chúng tôi đi bằng một nụ cười rạng rỡ trong lúc chúng tôi rời khỏi tòa nhà CandyCandy.
Lúc chúng tôi đến tiệm bánh, mặt trời đã bắt đầu khuất bóng. Vì canh đúng lúc mọi người đã rời hết nên dễ dàng tìm được chỗ ngồi trong tiệm. Bốn bức tường được trang trí bởi tranh vẽ bánh macaron hay bánh kem, nội thất gồm bàn ghế thường và ghế sofa, với chiếc bàn lớn ở chính giữa dùng làm bàn tự chọn. Tôi cứ nghĩ sẽ chỉ toàn phụ nữ ở đây, hóa ra lại có khá nhiều đàn ông nữa. Bất kể là cặp đôi hay gia đình, hoặc vì tiệm này thường xuyên lên sóng truyền hình nên bạn thậm chí có thể thấy mấy nam sinh đại học. Ở góc khác, tôi để ý một nhóm mấy chàng trai đang chụp ảnh mấy món tráng miệng như kiểu muốn đăng lên mạng xã hội.
“Ừm, Harema-kun… Trông tớ có kỳ quái quá không?”
“Ý cậu là sao?” Chúng tôi ngồi tại một chiếc bàn đối diện nhau, cô ấy ngượng ngập bắt chuyện. Cái mái uốn lượn cứ lắc lư trông thật dễ thương. Đáng yêu quá đi.
“A! Tớ không có ý nói đến phần trang điểm và quần áo do cậu với Kokoro-san chuẩn bị đâu! Chỉ là… có thể là do tớ nghĩ nhiều thôi, nhưng tớ có cảm giác mọi người cứ nhìn chằm chằm tớ kể từ lúc bước vô đây…”
Giống như cô ấy nói, tôi cũng có cùng ấn tượng. Trên đường tới đây, có lẽ cô ấy chỉ tập trung vào bản thân, nhưng từ khi chúng tôi bước vào, cô ấy liên tục được chú ý từ các chàng trai, và cả vài cô gái nữa. Dĩ nhiên, đây là sự chú ý tích cực. Tôi thậm chí còn nghe được mấy người bàn tán về cô ấy nữa cơ.
“Ê, cô nàng kia… Không phải cực kì xinh xắn à? Cô mặc váy hồng, tóc tết kìa.”
“Đúng đó? Dù dễ thương đến thế mà nhìn vẫn có chút nhút nhát, đúng kiểu gu anh luôn ấy.”
“Mày biết không, tao lúc nào cũng muốn có bạn gái giống Hikari, nhưng cô bé nghiêm túc đứng đắn như vậy cũng có vẻ ổn đó...”
“Thằng ngồi với cô nàng đó là bạn trai hả ta? Tên ở bàn đối diện ấy, trông chán phèo.”
“Không đời nào, không phải mấy gã nhạt nhẽo như hắn.”
Đó là các chàng trai.
“Cô bên kia dễ thương nhỉ. Váy liền hồng, cái Hikari hay mặc đó, đúng không?”
“Đúng rồi, cái thứ bánh mà đến mức tớ chẳng mua nổi ấy. Mà cô nàng này còn trông giống hệt nhân vật nữa chứ. Tớ cũng muốn dễ thương được như vậy!”
“Chả ngạc nhiên nếu cổ bắt đầu làm người mẫu luôn ấy.”
“Rồi cái anh ngồi với cô đó là ai? Bạn trai hả? Hơi chán nhỉ?”
“Hai người họ trông chẳng hợp nhau chút nào.”
Mấy cô gái bàn tán… À thì, đúng là có vài lời chê bai và phàn nàn nhắm vào tôi trộn lẫn trong đó, nhưng tôi chẳng thể trách họ khi tôi không xuất hiện với hình ảnh của hikari. Quan trọng hơn hết, điều đáng chú ý ở đây là sự quan tâm mọi người dành cho Amamiya-san. Tôi muốn cả thế giới biết điều đó. Ấy vậy mà không hiểu sao, trong tôi lại len lỏi chút tiếc nuối rằng đây sẽ không còn là bí mật chỉ hai đứa mình chia sẻ… Có lẽ tôi còn cả chặng đường dài phía trước mới có thể thoải mái chia sẻ sự dễ thương đỉnh cao này.
“…Harema-kun? Sao vậy?”
“Ah, lỗi tớ. Tớ chỉ mải suy nghĩ chút thôi.”
Giọng của Amamiya-san kéo tôi về thực tại. Tôi chỉ dành cho cô ấy một nụ cười trấn an và đáp, “Không có gì lạ đâu. Chỉ là họ nhìn cậu say mê vì cậu rất duyên dáng và xinh đẹp.”
“C-Cậu mới là người duyên dáng đấy, Harema-kun! Cậu luôn giúp đỡ tớ hết lần này đến lần khác…Hôm nay tôi muốn đền đáp cậu, vậy mà cậu lại cho tôi ăn diện thế này lại còn cho tôi có khoảng thời gian tuyệt vời như vậy…”
“Ừm, đúng là không ai địch lại hikari về vẻ ngoài lẫn sức hút, tớ đoán vậy.”
“Khô…Không! Ý tớ là, đúng, nhưng không phải vậy! Tớ biết hikari-san quyến rũ, nhưng…” Amamiya-san chật vật tìm lời diễn tả, tay ôm đầu.
Cô nàng thật đáng yêu khi bối rối như vậy.
“Đừng lo lắng nữa và bắt tay vào xử lý cái bánh đó đi, được chứ? Bọn mình tới trễ rồi, không nhanh lên họ sẽ đuổi mình ra ngoài đấy.”
“Ờ-Ờ đúng rồi…!” Amamiya-san bật dậy, hai bím tóc đung đưa theo.
Chúng tôi tiến đến quầy buffet để tìm gì đó ăn. Nào là bánh Tart dâu tây lấp lánh, bánh sô cô la đậm đà mùi ca cao, bánh phô mai cháy kiểu Basque, bánh crepe sữa nhìn là đã vui miệng, rồi không thể thiếu bánh bông lan nữa. Bánh quy nhỏ, bánh muffin, hoặc bánh su kem cũng có luôn. Tất cả đều có size nhỏ, cho phép bạn thưởng thức chúng gần như những món ăn vặt. Dĩ nhiên, có đủ loại trà túi lọc hay cà phê tự phục vụ. Đến đây mới hiểu vì sao chỗ này lại nổi tiếng đến vậy.
“Hm? Amamiya-san?”
Vậy mà, Amamiya-san không đoái hoài đến mấy món ngọt xinh xắn như đang gào thét ‘chọn em đi’, thậm chí còn chẳng lấy nước, mà chỉ nhìn xung quanh như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
“A, tìm thấy rồi!”
Và rồi, cô nàng chạy tót đến góc bàn đông nghịt người nhất. Tôi tự hỏi liệu cô ấy có tìm một món cụ thể nào không và định đi theo, nhưng rồi lại thôi. Vì là buffet tự chọn, nên hẳn sẽ rất khó để cô ấy lấy thức ăn mình thích nếu tôi cứ theo sát. Hơn nữa, không thể để cô nàng thất vọng hay bực mình vì tôi được, chứ làm vậy là tôi chết chắc. Tôi chết tại chỗ luôn đấy. Thế là tôi lấy vài lát bánh mình thích, cho vào đĩa, và quay lại bàn. Có vẻ cô nàng đang xếp hàng chờ món bánh yêu thích của mình, nhưng cứ mãi không chịu quay lại bàn. Hình như kiểu bếp mở, họ sẽ đưa thẳng đồ ăn cho khách ngay khi vừa hoàn thành ấy… nhưng rốt cuộc là đợi gì thế nhỉ?
“Nhìn này! Điên rồ không chứ?!”
“Điên thật! Trời ơi!”
“Giờ này chắc tui xỉu!”
Tôi quan sát Amamiya-san từ xa và nghe được những giọng nói như thế, thiếu vốn từ vựng một cách trầm trọng luôn. Nguồn âm thanh đến từ cái bàn phía sau tôi . Đoán chừng là một nhóm các bạn nữ bằng tuổi đang chụp hình bánh hot dog để đăng mạng xã hội. Chắc cũng phải lòng mấy nơi toàn mấy người bình thường thế này thôi. Nếu Amamiya-san không quay lại sớm, chắc tớ trụ không nổi… Tò mò quá, tôi ngoái lại nhìn.
“Ực…”
Nhưng tớ hối hận ngay lập tức. Tôi đang thắc mắc sao mấy giọng ấy quen quen, thì hóa ra là bạn cùng lớp. Sao họ lại… À thì, bọn họ mê mấy thứ nổi tiếng cũng đúng thôi, thành ra thấy họ ở đây cũng không quá bất ngờ. Kỳ thực, tôi mới là kẻ lạc lõng ở đây. Trong cơn hoảng loạn, tôi lập tức ngoảnh đi. Chắc họ không nhận ra tôi đâu, vì bình thường tôi mờ nhạt lắm, nhưng mà lộ tẩy vẫn rắc rối lắm. Ấy vậy mà…
“Hm? Sao vậy? Cậu thấy ai quen à?”
“Ừm… tôicũng không chắc…”
Cậu đùa đấy à? Thật sự có người quen tớ đấy? Mà giọng này thì, không lẽ…
“Xin lỗi vì để cậu đợi lâu quá!”
Bộ váy liền áo của cô ấy đung đưa khi Amamiya-san quay lại bàn. Vì vẻ ngoài có sự thay đổi đáng kể so với bình thường, nên có vẻ như các bạn nữ kia không nhận ra. Thêm nữa, họ đã bận rộn bàn tán về thứ gì đó rồi. Tớ chẳng muốn làm cô ấy lo, nên im lặng về sự thật này. Mà ngay khi tớ thấy món cô nàng mang tới, tất cả những gì tớ nghĩ đến chỉ còn mỗi nó.
“Món trên đĩa cậu là…”
“Đúng rồi! Bánh Dorayaki Huyền Thoại mà cậu muốn ăn đó!”
Trước mắt tôi là một chiếc bánh dorayaki siêu to khổng lồ chiếm nguyên cả cái đĩa. Thường thì dorayaki làm từ bánh bông lan và nhân đậu đỏ, cái này cũng không ngoại lệ, điểm khác biệt là kích thước chưa từng thấy bao giờ. Lớp bột dày cộp, nhồi đầy ắp đậu đỏ, tự hào khoe cái cỡ như mấy cuộc thi ăn ấy. Ra cái từ “huyền thoại” trong tên… là vì kích cỡ của nó sao? Mãi đến lúc này tôi mới nhận ra cô ấy vẫn nghĩ tớ là một tín đồ dorayaki yêu món này hơn bất kỳ thứ gì trên đời. Đây chính là lý do ban đầu bọn tôi tới đây mà, nhỉ?
“Hết nguyên liệu làm món này rồi ạ, nên đây là cái cuối cùng của ngày hôm nay.”
“Ồ, thật á? Thế mới thấy món… hung khí gây án này nổi tiếng cỡ nào.”
“Nhân viên bảo bọn mình may mắn khi đến đúng lúc lắm đó. Mà cậu rất muốn ăn nó đúng không? Lẽ ra tớ nên đem về hai hay ba cái thì hơn.”
Không, tôi nghĩ tôi không sống nổi nếu ăn nhiều hơn một cái mất. Ngay cả cái chú robot mèo ú mê dorayaki kia chắc cũng chào thua sau chỉ một chiếc. Nhưng khi thấy Amamiya-san vui vẻ cố gắng đẩy chiếc bánh về phía tôi, trông chẳng khác nào một nữ thần đang cố gắng cứu thế giới, tôi bỗng thấy mình có thể ăn bất cứ gì cho bữa ăn cuối cùng của đời. Thế nên, tôi sẽ tiếp tục nhập vai một tín đồ cuồng nhiệt dorayaki đây.
“Cảm ơn cậu, Amamiya-san. Tớ được ăn món dorayaki yêu thích nhất là nhờ cậu xếp hàng đấy.”
“Tớ…tớ đâu có làm gì to tát…”
“Thú thực, tớ không ngờ nó to đến thế, nên hay là mình cùng nhau xử lý con quái vật này nhé?”
Thực ra, có khi cô ấy thích dorayaki hơn tớ nhiều. Nhiều đến mức sẵn sàng đi xếp hàng như lần trước mà. Tớ vẫn nhớ nụ cười cô nàng dành cho tớ lúc đó. Ấy vậy mà, cô ấy lại sẵn sàng nhường hết chiếc bánh này cho tớ… Cô nàng đúng là một thiên thần. Amamiya-san có thử từ chối, nhưng tớ vẫn tiếp tục và cắt đôi chiếc bánh dorayaki. Càng cắt, lượng đậu đỏ chất thành núi càng khiến tớ kinh ngạc. Nó giống như một vực thẳm không đáy vậy.
“Của cậu đây.”
“Cạ…Cảm ơn… Oaaa, ngon quá!”
“Đúng là ngon thật. Phần bột bánh đặc biệt tuyệt vời luôn.”
Bất chấp kích cỡ đáng sợ, hương vị vẫn ngon đúng như mong đợi. Chỉ một miếng cắn thôi đã khiến khuôn mặt Amamiya-san rạng rỡ trong hạnh phúc… và độ dễ thương của cô ấy đạt đến mức chưa từng có, đến nỗi mấy anh chàng xung quanh cũng phải nhìn chằm chằm. Tôi hy vọng điều này sẽ giúp cô ấy tự tin hơn trong tương lai. Thậm chí hay hơn nữa, nhóm bạn nữ ngồi sau lưng tớ đã rời đi lúc nào không hay.
“Họ có rất nhiều món ngon ở đây, nhỉ?”
“Đúng thế.”
Vị đậu đỏ và kem vẫn còn đọng lại trong miệng tôi. Sau khi làm vài ngụm trà Darjeeling để làm dịu vị ngọt, bọn tôi đứng dậy.
“Ước gì mình có thể cho những người khác ở nhà thử món này…” Amamiya-san lẩm bẩm khi chúng tôi đi trả đĩa.
“Ồ, vậy cậu có anh chị em à?”
“À, đúng rồi! Tớ là chị cả đấy!”
Ra cô ấy là chị cả à… Thông tin thú vị đấy, tôi sẽ ghi nhớ điều này.
“Thế… Harema-kun có anh chị em nào không?”
“Không, tớ là con một. Mà chị họ Misora-neesan của tớ thì cũng như chị gái ruột ấy.”
“Ồ…Vậy hả… Tớ muốn gặp chị ấy một lần.”
“Tớ… nghĩ cô ấy sẽ biến cậu thành con mồi ngon lành nhất luôn, nên có lẽ đợi thêm một thời gian nữa thì hơn. Chị ấy đặc biệt thích nuốt chửng mấy cô gái dễ thương đấy.”
“C-Con mồi…?”
Trong lúc tán gẫu linh tinh như thế, chúng tôi đi về phía quầy thu ngân. Nhờ có vé ăn miễn phí nên bọn tôi không phải móc hầu bao mà có thể rời đi ngay. Giờ chỉ việc về thôi, nhưng nữ nhân viên thân thiện lại nói thêm: “Vì sử dụng vé ăn thả ga, cặp đôi của mình sẽ nhận được quà đặc biệt ạ," và tiếp tục.
“Những cặp đôi sử dụng vé này sẽ được nhận phần quà gốc. Xin hãy chọn hai món yêu thích trong số này ạ,” cô ấy nói và chỉ vào chiếc kệ màu xanh gần lối vào.
Chúng trông giống như phụ kiện và móc chìa khóa được mô phỏng theo hình bánh kẹo. Rõ ràng đa phần chúng đều nhắm vào đối tượng nữ. Dịch vụ ở đây tuyệt thật đấy, cho ăn miễn phí mà còn có quà lưu niệm nữa chứ. Chắc sẽ phải trả một số tiền không nhỏ nếu không có cái vé này. Tất nhiên, tôi chẳng có gì phàn nàn cả.
“May mắn quá, Amamiya-san. Cậu được chọn trước đấy. Cậu thích món nào hơn?”
“Hả? Tớ cứ nghĩ cậu sẽ dùng cả hai món chứ?”
À, đúng rồi. Tôi hiểu cô ấy đang muốn nói gì, nhưng điều đó sẽ gây hiểu lầm đấy, Amamiya-san. Ngay cả cô nhân viên cũng đang nhìn tớ với ánh mắt nghi ngờ rồi kìa. Tôi biết mấy món này sẽ rất hợp với hikari, nhưng dù vậy…
“Tớ đâu cần hai món làm gì. Với lại, tớ nghĩ Kokoro-san sẽ thích một món quà lưu niệm để cảm ơn vì đã giúp đỡ chúng mình, nên tớ sẽ làm vậy.”
“Ừm, nghe hay đấy!”
“Vậy cậu cầm món còn lại nhé, đừng ngại gì cả,” tôi đẩy Amamiya-san về phía cái kệ.
“Nếu được… Harema-kun có thể…chọn hộ tớ được không…?”
Cô nàng bỗng trở nên lịch sự hơn hẳn, thế là tôi biết cô ấy đang rất bối rối. Ôi trời ơi, tim tôi lại đập thình thịch rồi, cô ấy quá sức dễ thương đi.
“Cậu chắc là để tớ chọn hả?”
“Tớ không… có mắt thẩm mỹ cho mấy thứ này lắm, nên tớ nghĩ để cậu chọn thì an toàn hơn.”
…Tôi muốn phản bác lại ý kiến đó, nhưng khi nghĩ đến hai con gấu quay về núi, tôi chỉ có thể mơ hồ đáp lại: “Có lẽ cậu nói đúng.” Thay vào đó, tôi sẽ chọn món phụ kiện tuyệt nhất để tôn lên vẻ đáng yêu của cô ấy, đặc biệt là với kiểu tóc này.
“Hmm, để xem nào.”
Tôi nhìn chiếc kệ từ trên xuống dưới. Tớ cứ tưởng hầu hết đều là phụ kiện cho nữ, nhưng một số mẫu mã vẫn có thể dùng làm đồ đôi. Và trong số tất cả, tôi chọn một món cụ thể. Chiếc kẹp tóc hình giọt nước với viên đá quý màu xanh ngọc gắn liền. Ngay lập tức, tôi cảm thấy màu xanh dịu dàng với màu bạc lấp lánh sẽ rất hoàn hảo cho Amamiya-san. Với lại kẹp tóc thì luôn dễ dùng. Hơn nữa, nó còn hợp với tên của cô nàng nữa. Rồi tớ hỏi: “Cậu thấy chiếc này thế nào?” vừa đưa cho cô ấy xem.
“Đẹp quá…”
“Nếu không thích, tớ vẫn có thể chọn cái khác mà?”
“Kh-Không! Tớ muốn cái này! Tớ rất thích!” Đôi má Amamiya-san ửng hồng khi cô ấy đặt chiếc kẹp lên lòng bàn tay. “Cảm ơn cậu vì đã chọn cái này cho tớ, Harema-kun,” cô ấy nói với giọng chân thành và hạnh phúc, khiến tớ thở phào vì cô nàng thích món quà nhiều đến vậy.
Tớ hình dung cảnh cô ấy đeo chiếc kẹp, và đúng như dự đoán, Amamiya-san vô cùng đáng yêu. Thực sự là tớ muốn được nhìn thấy cảnh đó càng sớm càng tốt.
“Vậy quyết định rồi nhé.”
Giờ chỉ còn chọn món cho Kokoro-san nữa thôi. Cuối cùng, bọn tớ lấy một chiếc móc chìa khóa hình bánh ngọt kèm đầu lâu. Đúng là bánh ngọt và đầu lâu không phải là sự kết hợp lý tưởng cho lắm khi nghĩ đến cửa hàng đồ ăn, nhưng chắc nó sẽ hợp với Kokoro-san. Dù sao thì chị ấy chuộng kiểu độc lạ hơn là mấy thứ điệu đà. Cô nhân viên còn cho chúng tôi hai chiếc túi riêng có in logo của cửa hàng nữa. Tôi đưa Amamiya-san một chiếc, rồi chúng tôi cùng nhau rời khỏi tiệm.
“Trời tối hẳn rồi nhỉ?” “Dù sao thì tụi mình cũng tới đó khá trễ mà.”
Mặt trời đã bắt đầu khuất bóng, bầu trời nhuộm sắc tím rực rỡ. Tôi nghĩ cửa hàng ăn vặt cũng đóng cửa vào 6 rưỡi chiều, nên có lẽ bọn tôi rời đi đúng lúc.
“Miệng tớ vẫn còn đầy vị ngọt… Món tráng miệng ở đó rất ngon, nhưng chẳng phải tự nhiên cậu thấy thèm ăn thứ gì đó hoàn toàn khác sao? Như ramen hay món nào có thịt ấy.”
“T-Tớ hiểu! Tớ lúc nào cũng muốn ăn ramen sau khi ăn đồ ngọt… Mặc dù như vậy tớ sẽ bị béo…”
“À này, đôi mắt hikari được cấp bằng sáng chế của tớ nói rằng cậu sẽ vẫn ổn thôi ngay cả khi tăng một ít cân.”
“Cậu mà nói vậy, tớ sẽ bắt đầu ăn mà không màng cân nặng nữa đó…”
“Vậy cậu thuộc phe nào trong thế giới ramen?”
“C-Còn cậu thì sao? Nói cùng lúc nhé.”
“Được, một…hai…”
Và rồi cả hai chúng tớ cùng nói “Mì chua cay” một lượt. Thông thường người ta sẽ chỉ chọn nước tương hoặc muối thôi, đúng không? Tớ không thể tin được một phép màu như vậy lại tồn tại.
“Vị chua đó đúng là đỉnh nhất, nhỉ?”
“Nó làm cậu chỉ muốn ăn thêm nữa thôi.”
Có vẻ khẩu vị của bọn tôi khá giống nhau. Cậu biết không, dành thời gian bên nhau thế này cảm giác thật tuyệt. Chìm trong ánh đèn neon của thành phố, chúng tôi đi bộ trở lại tòa nhà văn phòng CandyCandy. Amamiya-san vẫn đang mặc bộ đồ và lớp trang điểm hôm nay. Trong khoảnh khắc, tôi đã nghĩ đến việc viện một cái cớ nào đó cho Misora-neesan để Amamiya-san có thể mang bộ quần áo này về nhà, nhưng tôi thừa biết cô nàng sẽ từ chối, xét tính cách của cô ấy. Tôi không thể ép buộc được. Thật đáng tiếc, nhưng nhìn chung thì Amamiya-san rất dễ thương dù mặc gì đi chăng nữa. Cô ấy chỉ cần thêm tự tin và nhận ra sự đáng yêu của bản thân. Tôi nghĩ cô nàng có thể học hỏi đôi điều từ Kokoro-san hoặc Mikage.
“Um… Harema-kun? Cảm ơn cậu rất nhiều vì ngày hôm nay.”
Ngay khi bọn tôi chỉ còn cách tòa nhà vài bước chân, Amamiya-san đột nhiên dừng lại, cúi đầu về phía tớ.
“Sao tự nhiên lại thế này?”
“Không chỉ hôm nay, cả lúc cậu cứu tớ, và cả trước cả điều đó…”
“Trước cả điều đó?”
“T-Thì đây là một cơ hội tuyệt vời nên tớ nghĩ thà nói luôn cho cậu biết rằng… Mỗi khi tớ bị đẩy mấy phần việc lớp lên người, cậu đều âm thầm giúp đỡ tớ, phải không? Như lau bảng hoặc tưới cây.”
“Cái… cậu biết?”
Cô ấy lặng lẽ gật đầu… Thật sao? Vậy đó là những gì cô ấy muốn nói khi giả vờ không biết lúc chúng tớ trò chuyện trên sân thượng? Vậy là cô nàng giả vờ không nhận ra tớ đang giúp đỡ… Ôi trời, xấu hổ quá đi. Nếu có thể, tớ muốn nhảy xuống một con sông lạnh ngay lúc này.
“Hiểu được rằng cậu quan tâm đến tớ khiến tớ rất vui… Và tớ luôn hy vọng một ngày nào đó tụi mình có thể trở thành bạn bè để tớ có thể cảm ơn cậu cho đàng hoàng.”
“Cậu đã nghĩ vậy suốt thời gian qua…?”
“Ừ-Ừm”
Chúa ơi, độ dễ thương của cô nàng đúng là vô bờ bến, nhỉ? Nhưng mà…
“Vậy thì tớ cũng có điều phải cảm ơn cậu. Khi cậu phát hiện ra tớ là người đứng sau công việc của hikari, tớ rất vui vì cậu không thất vọng hay ghê tởm. Cảm ơn cậu.”
Nhìn cô nàng chẳng có phản ứng gì sau khi biết được sự thật khiến tôi thấy thực sự hạnh phúc. Đúng là Mikage cũng biết sự thật, nhưng cậu ấy là bạn thân từ nhỏ của tôi, và cậu ấy biết tôi đã bị ép giả gái rất nhiều khi còn bé, nên đó là một trường hợp ngoại lệ. Còn những người ở CandyCandy làm việc với hikari đều là những người chuyên nghiệp, chỉ quan tâm đến công việc từ góc độ đó. Thêm nữa, trong ngành này, giả gái cũng không phải là điều gì quá kỳ lạ. Tuy nhiên, người ngoài thực sự duy nhất biết bí mật của tôi… là Amamiya-san. À thì, cô ấy cũng khá chắc chắn về điều đó khi tôi tiết lộ. Nhưng, tôi chưa bao giờ cảm thấy được chấp nhận với tư cách là Harema Kouki hơn thế cho đến ngày hôm đó.
“T-Tại sao tớ lại làm vậy chứ?! Tớ chỉ có sự tôn trọng dành cho cậu thôi…!”
“Tớ biết kiểu gì cậu cũng sẽ nói vậy.”
“Tất nhiên rồi! Cậu tốt bụng, cậu rất xinh đẹp dù là hikari hay không, và cậu tuyệt vời… D-Dù như vậy… đối với cậu, tớ…!”
Cô nàng cuộn chặt hai bàn tay khi liều mạng cố gắng truyền đạt điều gì đó. Tớ có thể thấy cô ấy chân thành thế nào từ cách môi cô ấy run rẩy. Sự tương phản giữa bầu trời đỏ và tím rực rỡ chiếu sáng dáng hình của cô nàng trước ánh hoàng hôn. Đối với tôi… sao? Nhưng buồn thay, tôi không được phép nghe phần tiếp theo.
“Chị biết ngay mà! Kouki-kun và Shizuku-chan! Buổi hẹn của hai người kết thúc rồi sao?”
Vì cái cô nàng loli hợp pháp não ngắn ấy chen ngang! Tất nhiên, không ai khác ngoài Kokoro-san, người đang chạy chậm đến. Mái tóc đuôi ngựa và nơ ruy băng đỏ của chị ấy lắc lư trong không khí. Chị ấy mang một chiếc túi lớn không phù hợp với kích thước của mình, chứng tỏ đang trên đường trở về văn phòng sau một ngày làm việc. Dù vậy, thời điểm không thể nào tệ hơn được. Và vì không thể che giấu cảm xúc của mình, tôi dành cho Kokoro-san một cái nhìn thất vọng.
“Hả? Sao vậy? Sao em nhìn chị với ánh mắt đó?!”
“Em thực sự ước gì chị có thể biết đọc không khí một chút…”
“Không lẽ, chị lại làm hỏng chuyện sao? Chị vô giác thế này cơ á? Trời đất ơi, làm ơn đừng giận chị! Đừng ghét chị!”
“Em thực lòng xin lỗi, nhưng những gì em cảm thấy đối với chị lúc này thật buồn thay, lại khá giống với sự bực bội và thù địch.”
“Thế sao em lại nghiêm túc dữ vậy khi nói điều đó chứ?! Chị đã xin lỗi rồi!”
“Nếu chị chiêu đãi em và Amamiya-san ramen chua cay, em sẽ tha thứ cho chị.”
“Sao lại là ramen chua cay?!”
“…Em chỉ đùa thôi.”
Đúng là Kokoro-san đã ngăn cản Amamiya-san nói hết câu, nhưng tôi sẽ dừng phàn nàn ở đó. Xét cho cùng, đối với người ngoài, có vẻ như tôi đang bắt nạt một đứa trẻ. Tôi không nghĩ bọn tôi có thể tiếp tục cuộc trò chuyện được nữa, nên chắc đành bỏ qua thôi. Tội nghiệp Amamiya-san cũng có vẻ bối rối, cô ấy đứng đông cứng một chỗ, nhưng cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh.
"K-Kokoro-san, hôm nay em đã có khoảng thời gian siêu vui nhờ những gì chị đã làm cho em. Được nhìn thấy một chuyên gia như chị làm việc... Thật sự rất cảm động và truyền cảm hứng ạ!"
"Ôi trời ơi, em đúng là một cô gái ngoan, Shizuku-chan! Em có muốn làm việc cùng chị không?!"
"Waaah!"
Kokoro-san nhảy bổ vào Amamiya-san, ôm trọn lấy cô ấy. Đáp lại, Amamiya-san hoảng hốt, nhưng kể cả vậy cũng đáng yêu vô đối.
"Em vừa kết thúc buổi hẹn hò đúng không? Quay lại đây để thay đồ và tẩy trang hả? Vậy để chị bù đắp vì đã chen ngang thế này, nào, chị sẽ chỉ cho em tất tần tật cách chăm sóc da sau khi tẩy trang!"
"Chăm sóc da... Là một việc cần làm ạ?"
"Tất nhiên rồi! Siêu siêu quan trọng luôn! Nếu không cẩn thận, làn da xinh đẹp của em sẽ hỏng mất đấy! Và em phải giữ gìn vẻ đẹp đó vì Kouki-kun nữa chứ!"
"E-Em sẽ cố hết sức ạ!"
"Thế mới đúng chứ!" Kokoro-san nắm lấy tay Amamiya-san và kéo cô ấy đi.
Tôi cũng lẽo đẽo theo sau. Trở lại văn phòng, Kokoro-san nhanh chóng giúp Amamiya-san "hóa phép ngược". Tất nhiên, hai chú gấu cũng quay về từ khu rừng. Không ngờ lại gặp lại mấy anh bạn ở đây nữa... Chưa hết, Kokoro-san thậm chí còn tặng cho Amamiya-san một bộ sản phẩm chăm sóc da dùng thử mà chị ấy nhận được ở chỗ làm - hay đúng hơn là nhét vào tay cô nàng, rồi còn hào phóng đề nghị chở chúng tôi về nhà bằng xe hơi nữa.
"Lên xe đi nào," chị ấy tựa vào chiếc BMW đỏ của chị, ném cho chúng tôi một cái nhìn tự mãn.
"Ngầu quá...!"
Là một cô gái ngoan nên đương nhiên là Amamiya-san thấy thế thì mắt sáng rực lên rồi. Tôi thì cũng từng trải qua cảm giác này, nên cứ để chị ấy thích thú. Dĩ nhiên, Kokoro-san vẫn không ngừng làm phiền tôi với câu "Quan tâm đến chị nữa đi, Kouki-kun!", vì vậy, tôi đưa cho chị ấy món quà lưu niệm mua ban nãy, chiếc móc khóa hình bánh quy và đầu lâu. Chị ấy có vẻ rất thích nên nhanh chóng mở cửa xe giúp chúng tôi. Kokoro-san ngồi vào ghế lái, tôi cạnh chị ấy và Amamiya-san ở phía sau. Vừa vào trong, chị ấy đã mở nhạc phương Tây. Để đảm bảo Amamiya-san cũng được thư giãn, tôi thỉnh thoảng kéo cô ấy vào cuộc trò chuyện với Kokoro-san. Chẳng biết từ bao giờ, họ đã chuyển sang thảo luận về chăm sóc da và đủ thứ, còn Amamiya-san chăm chú lắng nghe. Ồ, tôi hiểu rõ tầm quan trọng của việc chăm sóc da mà. Đặc biệt là với thân phận hikari. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến trước căn nhà quá đỗi quen thuộc với tôi.
"Được rồi, đến nơi rồi đây!"
"Cảm ơn chị nhiều lắm, Kokoro-san."
Cuối cùng thì chúng tôi đã đến nhà tôi trước. Bước ra khỏi xe, màn đêm đen kịt chào đón tôi.
"Mai gặp lại cậu ở trường nhé, Amamiya-san."
"Ừ-Ừm, mai gặp lại cậu!"
Tôi vẫy tay với cô ấy từ bên ngoài cửa sổ, và cô nàng cũng làm điều tương tự từ bên trong. Sự dễ thương mà cô ấy toát ra lúc đó thật tuyệt vời, đủ để cứu cả thế giới. Ngay cả khi phép thuật biến mất, Amamiya-san vẫn luôn đáng yêu như vậy.
“Phù, hôm nay thật là một ngày viên mãn…”
Ăn tối và tắm rửa xong, tôi nằm dài trên giường. Phòng của tôi khá đơn điệu, chỉ có một chiếc giường bình thường, bàn học cũ kỹ, tủ quần áo và giá sách. Thực sự chẳng có gì đáng kể ở đây cả. Mà nói vậy thôi chứ thật ra, tủ quần áo toàn đồ nữ, gầm giường chất đầy các tạp chí thời trang có hikari tham gia, còn bàn học thì bày nào đồ trang điểm. Thế nên đây cũng là một cảnh tượng chẳng bình thường chút nào. Tất nhiên, đây là cách tôi đối phó với những người thường xuyên đòi xem phòng của hikari-chan. Thật sự xin lỗi vì căn phòng tẻ nhạt của tôi nhé.
“Hm? Có tin nhắn à?”
Tôi cảm thấy chiếc điện thoại hơi rung trong túi áo khoác nỉ màu xám. Lấy ra xem thì thấy Amamiya-san nhắn tin.
'Hôm ấy rất là 1 ngày vui. Cám ơn tóc. Nếu cậu không phiền thì tớ rất vui nếu được đi chơi cùng cậu lần nữa.'
…Ủa, sao lại có nhiều từ sai chính tả thế này? Ngày vui... ý là lông ai sao? Mình nhiều lông đến vậy à? Không, chẳng có cái nào đúng hết… Nhưng trước khi kịp trả lời, Amamiya-san gửi liền 'Xin lỗi, tự động sửa từ phát điên rồi!' và ngay sau đó là ' Ý tớ là!' rồi đến tin nhắn tiếp theo.
'Hôm nay rất là 1 ngày vui. Cám ơn cậu rất nhiều. Nếu cậu không phiền thì tớ rất vui nếu được đi chơi cùng cậu lần nữa.'
À thì, lỗi đánh máy thì cũng có thể xảy ra… mà đáng yêu vậy nên thôi bỏ qua vậy. Tôi nhắn lại 'Tớ cũng rất vui. Lần sau đi nữa nhé', rồi bắt đầu nghĩ vẩn vơ về những gì cô ấy muốn nói trước khi bị Kokoro-san cắt ngang.
“Hmm…Mà cũng…”
Có vẻ cô nàng vô tình thốt ra chứ không hẳn là chọn từ ngữ cẩn thận, nên chắc cũng không tiện hỏi lại. Đặc biệt là không nên hỏi qua tin nhắn thế này. Nhưng mà, tò mò quá, rốt cuộc lúc đó Amamiya-san muốn nói gì nhỉ… Biết là không nên bận tâm mới đúng, nhưng… cứ suy nghĩ miên man làm tôi càng thấy khó chịu.
“Ahh, chết tiệt!”
Cuối cùng, tôi chọn phương án an toàn nhất là cho qua luôn, rồi đi ngủ sau khi nhắn thêm vài tin với Amamiya-san. Dù sao ngày mai cũng phải đi học… Mà chắc tối nay không ngủ ngon được rồi.
Mặt A – Nỗi lòng của Amamiya-san
“C-Chính vì vậy…đối với cậu, tớ…!”
Hả? Khoan đã, bây giờ tôi đang nói cái gì vậy? Thật ra bây giờ tôi đang hơi hoảng loạn. Miệng cứ tự động nói, mà tôi cũng chẳng hiểu mình đang cố gắng nói điều gì với Harema-kun nữa. Chắc chắn đó là điều gì đó cực kỳ quan trọng, nhưng... liệu tôi có thật sự nên nói ngay lúc này không? Tôi không biết. Nhưng tôi rất sợ. Sợ rằng mình sẽ phá hỏng mối quan hệ mà cuối cùng hai đứa cũng bắt đầu xây dựng được… Ấy vậy mà, nỗi sợ lại không đủ mạnh để ngăn tôi lại. Không dừng lại được, vậy thì ai đó làm ơn ngăn tôi lại đi!
… Cho nên khi Kokoro-san chen ngang, nói thật, tôi cực kỳ nhẹ nhõm. Đúng là lúc đó không nên nói gì tiếp thì hơn.
“Em đang cố gắng nói gì đó với Kouki-kun nhỉ? Xin lỗi nhé! Lần sau chị sẽ đãi cậu ăn mì cay chua nhé!”
“K-Không sao đâu, đừng bận tâm.”
Nói thật thì chị ấy vừa cứu tôi một bàn thua trông thấy. Trong khi Kokoro-san kéo tôi đến văn phòng của CandyCandy, tôi cố quên đi chuyện vừa xảy ra. Mong là Harema-kun không nghĩ ngợi gì nhiều... Sau đó, tôi thay quần áo và được Kokoro-san tẩy trang, rồi chị ấy còn hướng dẫn tôi cách chăm sóc da đúng cách nữa. Trên hết, Kokoro-san thậm chí còn chở chúng tôi về nhà bằng xe hơi! Khi ngồi ở ghế sau hơi lo lắng, Harema-kun quay lại nói “Đừng lo, Amamiya-san. Kokoro-san có thể nhìn như dân chơi, nhưng lái xe rất giỏi” để cố làm dịu bầu không khí. Kokoro-san có vẻ hơi cáu, đáp lại “Nhìn như dân chơi là sao hả?!”
“Chứ còn sao nữa? Chẳng những thế, trong công ty còn có một bức ảnh đang lan truyền tên là ‘Bé bi lái xe’ chụp chị ngồi ghế lái nữa.”
“Chị đã xử đẹp thằng cha gửi cái ảnh đó đi rồi, chỉ để cho em biết vậy thôi.”
“Em cảm ơn anh hùng vô danh đó…”
“Không cảm ơn người bị hại là chị à?! Chị cũng có bằng lái đấy! Mới lấy luôn!”
“Nhưng mỗi lần chị đi đổi bằng, trung tâm lái xe nhìn chị bằng ánh mắt rất nghi ngờ mà.”
“Lúc này thì họ nên quen với điều đó đi chứ!”
Dù đùa giỡn vậy nhưng trông hai người họ rất vui… Thấy họ hòa thuận như vậy, tôi hơi ghen tị. Tôi cứ tưởng sau hôm nay đã tiến gần hơn với Harema-kun, nhưng xem ra vẫn còn xa lắm. Kokoro-san có nét đáng yêu, lại chín chắn và vui vẻ nữa, nên tôi rất kính trọng chị ấy. Không biết chính xác bao nhiêu tuổi, nhưng chắc chị cũng tầm hai mươi nhỉ... Ước gì mình cũng được như Kokoro-san. Có lẽ khi đó tôi có thể gần gũi hơn với Harema-kun. Cũng vì thế, khi Kokoro-san bắt đầu nói về chăm sóc da, tôi vội chăm chú lắng nghe. Rồi chẳng mấy chốc, chúng tôi đến nhà Harema-kun. Không giống như nhà tôi, đó là một ngôi nhà kiểu Tây dành cho cả gia đình, có vẻ sạch sẽ, không bị dột hay có chuột chạy lung tung đâu.
“Mai gặp lại cậu ở trường nhé, Amamiya-san.”
“Ừ-Ừm, mai gặp lại cậu!”
Tôi vẫy tay với Harema-kun, người biến mất vào trong nhà. Ánh sáng từ cánh cửa mở ra gần như làm tôi lóa mắt. Dĩ nhiên Harema-kun phiên bản hikari thì vô cùng dễ thương, nhưng Harema-kun thường ngày cũng ngầu không kém. Cậu ấy… thật sự tuyệt vời.
“Này, Shizuku-chan? Em và Kouki-kun là bạn cùng lớp đúng không? Em ấy ở trường ra sao?”
Giờ chỉ còn Kokoro-san và tôi trong xe, chị hướng dẫn vô lăng rồi hỏi ngay. Loa xe đang phát bài hát của một nam idol. Trước đó toàn nhạc phương Tây, nhưng bài này thì tôi cũng biết. Siêu thị gần nhà thường xuyên mở. Mà quan trọng hơn, Harema-kun ở trường cơ à?
“Cậu ấy không phải tâm điểm của lớp, nhưng chẳng cần thiết phải như thế. Cậu ấy quan sát mọi người nhiều, nên chắc ở vị trí phía sau hơn…”
Tôi cứ thấy câu trả lời của mình mơ hồ thế nào ấy, cứ như đang hạ thấp Harema-kun vậy. Chắc hẳn có cách diễn đạt phù hợp hơn, nhưng bất lực quá. Ấy vậy mà Kokoro-san có vẻ hiểu ý tôi , chỉ cười đáp lại “Hửm, hửm, chị hiểu, hiểu rồi!” Chắc… không sao đâu nhỉ?
“À, chuyện này có hơi bất ngờ, nhưng em có hứng thú với việc trở thành người mẫu không?”
“M-Một người mẫu…?!”
Không thể tin được những gì mình vừa nghe, tôi chẳng thể giấu nổi sự bàng hoàng. Người mẫu… Ý chị ấy là một người mẫu như hikari sao? Diện quần áo đắt tiền, chụp ảnh rồi đăng lên mạng hoặc in trong tạp chí?
“K-Không đời nào! Không đời nào!” Tôi cuống cuồng lắc đầu.
Một người như tôi không bao giờ trở thành người mẫu được!
“À, chị hiểu ngay giờ thì việc này hơi quá sức, nhưng chị nghĩ em có tiềm năng đấy. Đặc biệt là với vị trí đối tác của hikari.”
“Đối tác của hikari…?”
“Chủ tịch công ty bọn chị, ý chị là chị họ của Kouki-kun, muốn tìm một người mẫu mới cho vài bộ ảnh cùng hikari. Chị ấy đã tìm kiếm một thời gian rồi, nhưng vẫn chưa có kết quả.”
Tôi có thể hiểu được chuyện này phức tạp thế nào. Rốt cuộc, cô gái ấy phải dễ thương ngang với hikari, đúng chứ? Vậy thì chắc bất khả thi rồi.
“Em không nghĩ mình làm được…”
“Chỉ là một lựa chọn cho tương lai thôi mà! Nếu em hứng thú thì có thể nói chuyện với Kouki-kun, hoặc tìm đến chị cũng được. Nếu thật sự không còn cách nào thì chị sẽ tự tiến cử em.”
“T-Tiến cử?!”
“Đây là danh thiếp của chị, cứ giữ lấy đi.”
Đúng lúc xe dừng ở đèn đỏ, Kokoro-san lấy ra một tấm danh thiếp rồi đưa cho tôi. Tấm thẻ màu đỏ có in hình ngôi sao và đầu lâu. Tôi miễn cưỡng nhận lấy trong khi Kokoro-san tiếp tục.
“Biết không, đây là lần đầu tiên chị nghe Kouki-kun khen một cô gái khác dễ thương như vậy đấy. Thường thì cậu ấy gặp mặt mọi người vì công việc, nhưng dù là những lúc đó, cậu ấy vẫn tự nói mình là người dễ thương nhất. Vậy nên, em phải biết tự tin hơn chứ.”
“Tự tin hơn, nhỉ…”
Tôi lăn lộn trên chiếc giường gỗ, nhìn vào tấm danh thiếp. Chị ấy nói thế, nhưng tôi không nghĩ mình có tố chất… Tất nhiên, một phần trong tôi vẫn mơ ước được bước vào thế giới rực rỡ như hikari-san… Được đứng cạnh Kouki-kun ở nơi đó.
“À phải, mình cũng nên cảm ơn cậu ấy vì hôm nay nữa!”
Tôi đặt tấm danh thiếp cạnh giường và lấy chiếc điện thoại từ túi áo ngủ. Ban đầu, tôi hơi băn khoăn, vì dạo này tôi cảm ơn cậu ấy quá nhiều rồi. Nhưng dù gì đi nữa, vẫn cảm thấy chưa đủ. Tôi… tôi có thể nhắn tin cho cậu ấy, không nhỉ? Với lại, trong cuốn tạp chí hikari-san làm người mẫu trang bìa, họ bảo nên thỉnh thoảng nhắn tin cho cậu con trai mình thích mà.
“Vì tin nhắn lúc nãy hơi gượng gạo quá, nên lần này mình sẽ thử thoải mái hơn… Hỏi cậu ấy có muốn đi chơi nữa không nhỉ?”
Tôi bắt đầu soạn tin nhắn, chỉ để rồi xóa đi xóa lại không ngừng. Ước gì họ có cho mình một mẫu tin nhắn gợi ý gì đó.
“Viết làm sao cho đơn giản, đừng lố quá… N-Như này được không? Khoan, tự sửa từ… Ah!”
Tôi phát hiện ra vài lỗi chính tả trong tin nhắn, rồi cuối cùng thì tin nhắn lại trở nên hoàn toàn khó hiểu. Đang cố gắng sửa, tôi lỡ tay bấm nút gửi mất tiêu.
“Waaaah!”
Tôi đúng là dở hơi mà! Trong lúc hoảng hốt, tôi vội vã thêm vào 'Xin lỗi, chức năng tự động sửa từ phát bị điên rồi!' và 'Ý em là!' , rồi mới gửi nội dung thật sự muốn nói. Dù vẫn sót lại vài lỗi, tôi không muốn khiến hình ảnh của mình tệ hơn nữa. May mắn thay, Harema-kun quyết định bỏ qua không thắc mắc gì, cậu ấy nhắn lại.
'Tớ cũng rất vui. Lần sau đi nữa nhé.'
...Cậu ấy thật sự rất tốt bụng. Tôi thấy hân hoan vì khoảng thời gian đã cùng nhau trải qua, nhưng cũng xen lẫn cả sự nhẹ nhõm vì câu nói lúc nãy của tôi bị Kokoro-san cắt ngang. Kỳ lạ hơn cả, trong lòng tôi vẫn chưa có câu trả lời. Rốt cuộc, lúc đó tôi định nói gì nhỉ? Tôi ném điện thoại vào giường, ôm gối lăn lộn trong đau khổ.
Dù sáng mai phải đi học, nhưng chắc đêm nay tôi chẳng ngủ được rồi.
*
Vừa dụi mắt, tôi vừa bước đến trường. Đúng như dự đoán, cả đêm qua tôi chẳng ngủ được bao nhiêu, chỉ lướt điện thoại mãi. Phần lớn thời gian đó là để tra cứu xem người ta nói gì về tôi... hay đúng hơn là hikari. Kết quả là, tôi thiếu ngủ trầm trọng. Mặc dù Kokoro-san có nhấn mạnh tầm quan trọng của giấc ngủ với làn da đấy. Là hikari, tôi phải chăm sóc bản thân tốt hơn mới được, không thì sẽ trở thành một người mẫu kém cỏi.
“Chào buổi sáng, Kouki. Trông cậu hôm nay phờ phạc quá nhỉ. Hiếm thấy cậu uể oải thế này vào sáng sớm.”
“Ừ, có chuyện xảy ra thôi.”
Vẫn còn rất sớm nên không có nhiều người trong lớp. Thế nhưng gã hoàng tử tóc xoăn Mikage đã tiếp cận tôi với nụ cười đầy quyến rũ. Có vẻ cậu ta nhận ra ngay tôi đang thiếu ngủ. Mà nói vậy thôi, chứ tôi không có tâm trạng để kể mọi thứ xảy ra với Amamiya-san đâu, nên chỉ trả lời qua loa.
“Nhưng đừng ngủ gục trong tiết đó nha? Vì tôi sẽ không cho cậu xem vở ghi của tôi đâu.”
“Ừ, biết rồi. Mà, cậu đã làm bài tập tiếng Anh chưa? Cho tôi xem câu trả lời đi, cá là cậu làm đúng hết rồi.”
“Nhưng chẳng phải tiếng Anh là một trong những môn cậu giỏi sao? Cậu ổn mà.”
“Thật ra thì tiếng Anh là môn tôi không tệ nhất thôi. Cứ cái đà này, hè tới sẽ có lớp phụ đạo chờ tôi mất.”
Là nam thần toàn năng, Mikage xuất sắc cả trong thể thao lẫn học hành, còn tôi chỉ ở mức trung bình trong cả hai. Đặc biệt đến điểm số, tôi khá giỏi tiếng Anh, nhưng thực sự “trượt vỏ chuối” với toán. Lý do tiếng Anh của tôi hơn mức trung bình là vì chị Misora-neesan thường xuyên đi công tác nước ngoài, nên chị hay nói tiếng Anh ở nhà. Sau cuộc đối thoại điển hình của học sinh, Mikage tiếp tục ba hoa về bạn gái, ba hoa về bạn gái, và ba hoa thêm về bạn gái nữa, cho đến khi cậu ta vỗ tay và thốt lên “À đúng rồi, suýt thì quên!”.
“Kouki biết cửa hàng bánh ngọt mới mở trong thị trấn gần bức tượng bàn chải chà sàn chưa?”
“Hả? Ừ-Ừm.”
“Ở đó có bán món Dorayaki Huyền Thoại đang hot rần rần trên mạng xã hội ấy.”
Cậu ta đột nhiên đem cái nơi chúng tôi vừa viếng thăm ngày hôm qua ra làm đề tài, nên tôi cứng đờ trong khi chống cằm lên bàn tay. Nhưng, tôi không biết cái bánh đó lại nổi tiếng đến vậy.
“Rồi bánh dorayaki đó thì có gì…?”
“Sao tự nhiên giọng cậu cứng ngắc thế? À, mà sáng nay tôi đi ngang tủ giày thì nghe mấy bạn nữ trong lớp mình kể là hôm qua nhìn thấy cô gái có nhan sắc ngang ngửa hikari ở cửa hàng đó.”
“Ồ, vậy à?” Tôi giả vờ như tôi hoàn toàn không biết gì, nhưng tôi chắc chắn 100% là mấy bạn ấy đang nói về Amamiya-san.
Dù vậy, hóa ra Amamiya-san dễ thương đến mức mấy bạn nữ trong lớp còn bàn tán? Chắc rốt cuộc chẳng ai nhận ra đó thật sự là ai. Tôi nghi ngờ liệu có ai nhận ra tôi đã ở đó hay không.
"Đó là một câu trả lời chung chung quá đấy. Cậu thấy ổn với điều đó hả, Kouki?"
"Ổn với cái gì cơ?"
"...Huuuuh?" Mikage nhìn tôi với vẻ ngờ vực.
Tôi không hiểu cậu ta đang ám chỉ cái gì.
"Họ vừa nói cô ấy dễ thương như hikari đúng chứ? Bình thường, cậu sẽ ngay lập tức chuyển sang chế độ 'Tôi mới là người dễ thương nhất' và phủ nhận mọi thứ người khác nói."
"Cậu đổi cái tên đó đi được không?"
"Nhưng nó quá hợp với cậu mà. Và mỗi lần rơi vào tâm trạng đó, cậu cứ huyên thuyên về việc cậu tuyệt vời hơn thế nào. Hôm nay không định 'cắn tai' tôi về chuyện đấy à?"
"Đó là cách cậu nhìn nhận về tôi sao?"
"Cậu là một trong những người bạn thân nhất của tôi, cho nên cho phép tôi trêu đùa chút nhé."
"Cảm ơn, tôi cũng cảm thấy như vậy. Nhưng chính vì thế mà tôi phải thú nhận, đôi khi tôi chỉ muốn đấm vào cái khuôn mặt hoàn hảo của cậu."
Tôi bỏ lửng cuộc thảo luận ở đó và nở một nụ cười tự tin.
"Cậu biết đấy... hikari, không—việc tôi là người dễ thương nhất thế giới chỉ là chuyện của quá khứ thôi. Tôi không còn hạng nhất nữa rồi. Tôi đã tụt xuống hạng hai."
Amamiya-san là cô gái dễ thương nhất thế giới. Và theo logic đó, hikari giờ là số hai. Vậy mà, tôi chẳng cảm thấy thất vọng hay bị hạ gục chút nào. Khi được chiêm ngưỡng sự dễ thương của Amamiya-san, ngay cả hikari cũng phải khuỵu gối đầu hàng...
"Cái gì?! Hả?!"
"Cậu hét to quá đấy! Nhỏ giọng thôi, Mikage!"
"Sao tôi có thể bình tĩnh được chứ?! Có chuyện gì với cậu thế? Cậu ăn phải thứ gì hỏng à? Hay là cậu bị sốt rồi?!"
Cậu ấy tỏ ra rất sốc khi lao đến đặt tay lên trán tôi. Đừng đổ tại sốt, đồ ngốc. Và thứ tệ hại duy nhất mà tôi nuốt có lẽ là cái bánh dorayaki vẫn chưa tiêu hóa hết được.
"Ngồi xuống đi, tôi ổn mà."
Ý tôi là, có lẽ tôi chưa bao giờ ổn, nhưng bây giờ thì tôi đã ổn. Căn bệnh đã được chữa khỏi nhờ sự dễ thương của Amamiya-san. Và nói về cô ấy thì cô ấy xuất hiện rồi, cánh cửa phòng học mở ra trong tiếng động khe khẽ cùng với sự xuất hiện của Amamiya-san. Cô ấy đến muộn một cách kỳ lạ so với thói quen thường ngày. Thêm vào đó, đôi mắt cô ấy trông buồn ngủ một cách khủng khiếp, vì vậy tôi đoán cô ấy đã không ngủ được nhiều. Có lẽ cô ấy đã thức trắng đêm. Mà quan trọng hơn là...
"... Cái kẹp tóc đó."
Cách cô ấy rụt rè bước đi, cũng như cặp kính dày cộp, vẫn như mọi khi. Tuy nhiên, mái tóc dài thường che khuất khuôn mặt dễ thương của cô ấy giờ đã được giữ gọn bằng một chiếc kẹp tóc — đó chính là chiếc kẹp hình giọt nước với viên đá màu xanh mà tôi đã tặng cô ấy.
"Ah."
Cô ấy hẳn đã nhận ra tôi đang nhìn chằm chằm, và nở một nụ cười nhẹ. Nụ cười của cô ấy như một bông hoa trắng tinh khôi. Bằng một tay, cô ấy chạm vào chiếc kẹp tóc với vẻ bẽn lẽn, đôi môi khẽ cất lên một tiếng "chào buổi sáng" ngắn ngủi. Sau đó, cô ấy đỏ bừng mặt và chạy thật nhanh về chỗ ngồi của mình. Chứng kiến cảnh tượng từ đầu đến cuối, tôi đã đạt đến giới hạn của mình—và gục xuống bàn.
"K-Kouki?! Có chuyện gì vậy?!"
"Thật tốt quá... trước khi chết, tôi đã đạt được một điều tuyệt vời khi còn là hikari…"
"C-Cậu đang hấp hối sao?! Chuyện gì đã xảy ra thế?! Kouki! Nói chuyện với tôi đi, Kouki!"
Mikage đang hét lên điều gì đó, nhưng đã quá muộn màng. Trái tim tôi đã ngừng đập vì độ dễ thương của Amamiya-san. Dù vậy, tôi cảm thấy hạnh phúc. Và khi cô ấy chạy đến với vẻ mặt lo lắng, tôi ngã gục lần thứ hai khi phải chịu đựng nỗi đau tột cùng vì sự dễ thương ấy.