"Ê tụi mày! Trong trường đứa nào đáng yêu nhất hả? Xếp hạng thử coi!"
Giờ tan học, đề xuất này vang lên trong lớp 2-A. Đám con gái đã rời khỏi phòng, chỉ còn tụi con trai ở lại, và thế là thằng hay khuấy động không khí nhất lớp nảy ra ý tưởng này. Phần lớn lũ con trai lập tức nhảy vào hùa theo với mấy câu như "Chuyện gì đây?" hay "Nghe cũng vui đấy", rồi xúm xít quanh bảng đen. Kiểu thảo luận này xuất hiện khá thường xuyên, nhất là mấy cuộc thi hoa hậu, bình chọn thần tượng này nọ.
"Tao thấy tiền bối Ashiragaoka ổn áp lắm. Dịu dàng, đoan trang... Cảm giác giống quý cô hiền thục, được chiều chuộng chắc sướng."
"Tao kết bé Hibari năm nhất. Thông minh mà thuộc kiểu sắc lạnh lùng kiêu kỳ! Hơn nữa, cái cách nó khinh đời bằng gương mặt vô cảm còn ghi thêm điểm trong mắt tao nữa."
"Con nhỏ Raika trong lớp mình cũng được phết đấy nhỉ? Thân thiện, năng động. Những lúc làm trò con bò xong lại đỏ mặt trông cưng chết."
Tôi vẫn ngồi tại bàn gần lối đi, dõi theo lũ bạn say sưa tranh luận. Mỗi lần chủ đề này nổi lên, sẽ luôn là tam đại mỹ nhân thống trị. Ba cô nàng này nổi tiếng đến mức đám trường khác cũng biết, mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười. Tuy nhiên, có một lý do đặc biệt khiến tôi không thể thật lòng thừa nhận rằng họ đáng yêu. Và điều này cũng liên quan đến một vấn đề đang đè nặng tâm trí tôi gần đây. Vì thế, hễ cứ bàn đến chuyện này là tôi lại lảng đi càng xa càng tốt.
"Lại xàm xí rồi kìa? Cầu trời mấy nhỏ không phát hiện vụ này. Phải không, Kouki?"
"Ừ."
Người bạn thuở nhỏ từ hồi tiểu học, Izumi Mikage, tiến đến chỗ tôi, mái tóc xoăn tít đu đưa theo từng bước. Mỹ nam hoàn toàn có thể đóng vai bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích thở dài não nề.
"Mày dở mấy vụ này lắm, đúng không? Chuồn về thôi, kẻo bị cuốn vào thì phiền."
Không chỉ đẹp trai mà còn vô cùng tinh tế, cậu ấy đã thấu hiểu vấn đề của tôi và chủ động đề nghị giúp đỡ. Thầm cảm kích, tôi dọn đồ chuẩn bị về nhà, nhưng...
"À thì, mấy ẻm đó ai cũng tuyệt, được hẹn hò thì không chê... Cơ mà gu tao là hikari."
"Đồ ngốc, tụi mình đang nói về gái trong trường cơ mà."
"Chả liên quan. Cô nàng là gu của mọi thằng đàn ông."
Ngay khi cái tên ‘hikari’ được thốt lên, cơ thể tôi đông cứng. Mikage còn lắc đầu ngán ngẩm. Cô nàng, hikari, là siêu mẫu mới nổi của thương hiệu thời trang nữ ‘Candy in the Candy’, hay còn gọi tắt là CandyCandy. Được mệnh danh là cô gái đáng yêu nhất thế giới, nhan sắc này tỏa sáng bất kể tình huống, góc độ nào đi chăng nữa. Và nụ cười của cô... dường như khiến cả thế giới rực rỡ như hoa nở rộ. Vẻ đẹp siêu cấp được cả già trẻ, gái trai ngưỡng mộ - và, hóa ra, tôi, Harema Kouki, chính là hikari.
"Hả? Mày đang xỉa xói cô ấy à? Thử nói lại coi, ăn đấm đấy."
Dù không thể tránh được cơn thịnh nộ của fan cuồng, đây vẫn là sự thực không thể chối bỏ. Tất nhiên, đằng sau sự tình này cũng có lý do chính đáng... nhưng sẽ cần phải quay về lúc tôi còn bé hơn cơ.
*
Thực ra, ‘Candy in the Candy’ là thương hiệu thời trang được lập nên bởi chị họ Misora, hơn tôi mười tuổi. Theo trí nhớ của tôi, chị ấy đã luôn mê thiết kế may vá, và thường thổ lộ "Muốn làm ra những bộ đồ sặc sỡ đáng yêu như kẹo, rồi nhìn mọi người mặc!" Thay vì trang điểm hay làm móng cho bản thân mình, chị thích làm đẹp cho người khác hơn, nên tôi thường xuyên bị biến thành búp bê thử đồ. Theo như chị ấy nói thì...
"Mặt mày bình thường lại chẳng có nét, nên chỉ cần trang điểm chút đỉnh là thay đổi hình tượng ngon lành. Loại mặt để trang điểm tỏa sáng ấy! Da mày cũng đẹp nữa. Với cả do vóc dáng nhỏ nhắn, đồ con gái hợp kinh khủng. Mày đáng yêu nhất, Kou-chan à! Đáng yêu nhất thế gian!"
...hay đại loại vậy. Cảm giác chị ấy nửa đùa nửa thật, nhưng vì chị vốn hay chăm sóc thay cho ba mẹ bận rộn, tôi cũng khá quấn quýt chị. Miễn chị thấy vui là tôi chẳng phàn nàn gì. Hơn nữa, chỉ có chị với ba mẹ chị được thấy tôi quần áo diêm dúa như thế, nên nó cũng không phải vấn đề lớn. Bản thân tôi cũng thấy vui vẻ. Tuy nhiên, chuyện này chấm dứt vào hồi cấp hai. Chị cũng không định ép uổng, thêm cả tôi cũng bắt đầu thời kỳ nổi loạn, nên xấu hổ với việc hóa trang thành con gái là không tránh khỏi. Và một thời gian, tôi sống cuộc đời bình thường mà không còn phải giả gái nữa.
Cho đến một buổi chiều cuối tuần năm học thứ hai cấp hai - tôi đang nằm dài thưởng thức dorayaki.
"Kou-chan, giúp chị với!"
"Guể! Chị đè chết em! Em sắp thành nhân đậu đỏ rồi!"
Misora-neesan lao như bay vào phòng, ôm chặt tôi như thể mạng sống phụ thuộc vào việc này, và suýt chút nữa tôi tử nạn vì vòng một khủng bố của chị. Chị ấy bây giờ đúng kiểu xinh mơn mởn, nên tôi suýt ngộp thở.
"Không tìm được mẫu mới chụp bộ one-piece mùa hè rồi! Không ai hợp với hình mẫu chị đã nghĩ ra cả! Mà thời gian thì hết sạch! Chị không thể! Tìm một lối thoát! Chết mất, aaaa!"
Chị vật vã kêu gào, lăn lộn khắp phòng, chẳng còn chút quý phái nào. Chị vốn có cái tật là hễ công việc không thuận lợi thì sẽ chạy đến than thở với tôi. Nhưng lần này, tình hình nghiêm trọng chưa từng thấy. Đây là sản phẩm mới nhất của CandyCandy, món hàng sẽ quyết định doanh thu cả đợt. Vì không tìm được người mẫu thích hợp cho sản phẩm quan trọng này, chị ấy đã hoảng loạn tột độ. Dù đã thử liên hệ mấy người mẫu quen biết hay cả diễn viên lồng tiếng, nhưng vẫn không ăn thua. Chị còn ra đường tìm kiếm, nhưng cũng chẳng có kết quả gì.
"Hãy bỏ cuộc và nhờ mẫu chị quen đi?"
"Tuyệt đốốốíiii không!"
Vì muốn tống khứ chị ấy đi càng nhanh càng tốt nên tôi chọn đáp án nào nghe xuôi tai nhất lúc ấy... Cơ mà suy nghĩ và ý chí vững vàng kia chắc cũng là thứ góp phần giúp chị thành công như bây giờ.
"Bộ váy lần này cần sự đáng yêu tuyệt đối để tỏa sáng rực rỡ. Đây là tác phẩm tuyệt vời nhất chị từng sáng tạo. Là bộ mặt của thương hiệu. Chị muốn tạo ra vẻ đáng yêu tột đỉnh này. Vậy nên, người mẫu cũng phải đáng yêu nhất thế giới, nếu không thì... Khoan!" Chị ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
Trong lòng, một phần của tôi muốn lập tức gào lên "Nhưng em đâu phải con gái", nhưng miếng dorayaki nhét đầy miệng không cho phép. Lúc đó, tôi chỉ đang mặc áo bình thường, quần ngắn, lăn lóc dưới sàn. Một thằng cu cấp hai nhan nhản ngoài đường chả có gì đặc biệt. Thế nhưng, chị chắc hẳn đã nhớ đến cô bé giả gái siêu đáng yêu hồi xưa.
"Này, Kou-chan... chị nhờ chút được không? Em mặc thử bộ one-piece đó giúp chị nhé?"
Cái sự thật khổ sở nữa là, tôi chả thể nào từ chối nổi mỗi khi chị nhờ vả. Cơ mà, lần khoác lên người bộ váy này, công cuộc chuẩn bị còn hoành tráng hơn hồi xưa rất nhiều. Chị triệu tập luôn chuyên viên trang điểm và stylist của công ty, mọi người cùng nhau biến tôi thành một cô gái xinh đẹp. Tôi thầm thấy hơi phí công họ, nhưng đúng là dân chuyên nghiệp. Thực ra, có vẻ họ coi đây là cơ hội để thể hiện tài năng, thế nên tôi chỉ ngồi yên và để họ muốn làm gì thì làm. Và sản phẩm hoàn thiện... làm tôi há hốc mồm.
"Trời ơi... Mình không phải quá ư là dễ thương sao?
Ngắm hình phản chiếu trong gương, tôi hoàn toàn thấy một cô gái xinh đẹp từ mọi góc độ. Chiếc váy liền thân màu trắng làm từ chất vải mềm mại ôm lấy cơ thể "cô ấy", mái tóc màu kẹo ngọt nổi bật buông dài thướt tha. Nét đẹp lướt qua chóng vánh nhưng tinh khôi pha lẫn chút quyến rũ. Nói tóm lại, cô ấy siêu cấp đáng yêu. Đáng yêu tột đỉnh. Hả? Sao mà lại dễ thương đến thế? Nụ cười thoáng qua cũng khiến tôi mê mệt. Muốn hẹn hò với cô ấy. Muốn cưới cô ấy - ơ, nhưng đây vẫn chỉ là tôi thôi mà nhỉ. Mái tóc bồng bềnh làm nên thương hiệu của hikari thực chất chỉ là bộ tóc giả. Không người mẫu nào khác hợp với nó như tôi cả, đến chuyên gia tạo mẫu tóc cũng ngạc nhiên hết sức. Kể từ khi nó trở thành điểm độc đáo của hikari, tôi luôn phải đội nó. Dù sao đi nữa, thấy tôi trong hình tượng nữ, cả chị họ và các nhân viên đều kinh ngạc tột độ.
"Kou-chan... Không, sức quyến rũ của em ấy quá lớn không thể giấu trong studio được! Phải đi tìm bối cảnh ngay, thôi chị hủy lịch hẹn trước cái đã! Với cả, liên lạc với quản lý truyền thông đi! Ngay lập tức!"
"Thưa chủ tịch, tôi nghĩ chỗ này sẽ càng tôn lên vẻ đẹp của cô ấy..."
"Theo tôi thì, một chút huyền bí sẽ làm cô ấy ăn khách hơn."
"Tôi đã chuẩn bị máy ảnh xong rồi! Bắt đầu quay thôi!"
Trong chớp mắt, xung quanh trở thành một bãi chiến trường hỗn loạn. "Truyền thông" trong giới thời trang tất nhiên chỉ mấy cái như quảng cáo, video giới thiệu này nọ. Dù sao thì, tụi tôi đến một địa điểm do mọi người chọn, và dù trước khi lột xác tôi vẫn còn khá hồi hộp, nhưng đến khi đứng giữa cánh đồng hoa hướng dương, tôi đã tự tin rằng đây chính là nó. Tôi sẵn sàng tạo đủ kiểu dáng và thảo luận xem cách nào sẽ làm nổi bật sự đáng yêu của mình nhất.
Và cứ như thế, huyền thoại về cô nàng xinh đẹp đỉnh cao hikari bắt đầu.
*
"Ê, Kouki! Tỉnh lại đi, Kouki ơi!"
"Oa?! Lớn tiếng quá, Mikage. Và quá gần nữa."
Mải mê ôn lại kỷ niệm, Mikage kéo tôi về với thực tại. Đừng có dí cái mặt đẹp trai đó lại gần tôi thế chứ? Thề luôn... dù có trở thành siêu phẩm tuyệt sắc khi giả gái, nhưng hễ cởi bỏ bộ cánh kia ra, thì tôi vẫn chỉ là thằng tự kỷ thôi.
"Chắc đang lâng lâng vì đám khen hikari phải không? Sửa cái tật đấy đi được rồi chứ? Tự tin quá hóa tự phụ rồi kìa."
"Tao đâu có. Với cả, việc tao giả gái là đáng yêu nhất thế giới vốn là sự thật mà."
"Thì đấy, chính là chỗ đó," nó thở dài. "Vì thế nên mới không có nổi một mảnh tình vắt vai đó."
Đúng vậy, dạo này tôi cứ suy nghĩ miên man về vấn đề này. Khi tôi giả gái, tôi đáng yêu đến mức chẳng cô nàng nào lọt nổi vào mắt. Bất kỳ ai đứng trước mặt, đầu tôi cũng chỉ hiện lên "Tao nghĩ tao vẫn dễ thương hơn." Căn bệnh này chắc di căn rồi. Bệnh bất trị. Hơn nữa, không chỉ ngoại hình dễ thương. Cử chỉ, biểu cảm phong phú, tất cả đều toát lên sự rạng rỡ trong tâm hồn, và kết quả chính là đáng yêu toàn diện. Tất nhiên, vấn đề là thứ nằm ẩn khuất bên trong vẻ đẹp ấy chính là bản thân tôi. Nhưng dù vậy, hikari vẫn là tác phẩm hoàn hảo không tì vết. Vì chị họ là người cầu toàn, cộng thêm tôi cũng không muốn gặp rủi ro, nên đã rèn luyện cho thuần thục mọi cử chỉ, biểu cảm đáng yêu hết mức có thể. Để nâng cao nữ tính, tôi còn học nấu ăn và mấy môn thủ công nữa.
Nhờ bẩm sinh đã có chút năng khiếu, nên tôi không gặp khó khăn gì lớn. Lúc hóa thân thành con gái, bản thân cứ tự động chuyển sang chế độ khác thôi. Thỉnh thoảng thoát vai, tôi cũng tự nghĩ "Mình đang làm cái quái gì thế này?", nhưng một lát sau lại đắm chìm vào nhân vật rồi. Rốt cuộc là tôi phát điên rồi.
"Nghe cho rõ đây, Kou-chan. Người mẫu đâu thể chỉ cần biết cách tạo dáng chụp hình sao cho xinh. Nỗ lực để trở nên xinh đẹp cũng cần được thể hiện nữa."
...hay đại loại là chị họ tôi đã nói vậy. Tóm lại, mắt thẩm mỹ về sự quyến rũ nữ tính của tôi tăng vọt đến mức tôi chả còn thấy bất cứ cô gái nào mà các nam sinh khác khen là dễ thương là đúng gu mình nữa.
"Cứ đà này chắc cậu ế chỏng gọng suốt đời thôi, Kouki."
"Hứ, thằng có bồ nói nghe thấu đáo vãi."
"Tôi nghiêm túc đấy! Lo cho cậu thôi. Cậu muốn sống kiếp trai tân suốt đời à?"
"Ghê chết!"
"Đúng không?"
Nhưng liệu tôi có thể tìm được bạn gái như nó không nhỉ? Chắc các bạn gái còn chả nhớ tên tôi ý chứ. Mà thôi, tên khác của tôi, 'hikari', thì chắc chắn cô nào cũng biết. Đang lâng lâng thì Mikage lại lườm tôi.
"Đ-Được rồi, hiểu mà. Phải bỏ cái tính này đi, công nhận. Nhưng có biết giả gái rồi thì chắc chả cô nào lọt nổi vào mắt mình đâu..."
"Iiii!"
Đang đấu khẩu qua lại thì bỗng cạnh bên vang lên tiếng rít. Ngoái lại nhìn, mớ tài liệu rơi lả tả trên sàn. Cô bạn ngồi gần chỗ tôi, đáng lẽ giờ này không còn ở trong lớp, đã ngã sõng soài. Bạn này thuộc dạng con gái tầm thường bậc trung đeo kính - Amamiya-san.
"Cậu ổn không? Để mình giúp cho."
"À... Harema-kun?! T-Thật sự không cần đâu..."
"Cứ ngồi im đấy thì đến bao giờ mới xong."
Tôi đứng dậy khỏi ghế, ngồi xổm xuống cạnh cô ấy. Mikage cũng làm theo, bảo "Giúp để còn về nhanh chứ." Amamiya-san mặt đỏ bừng, lưỡng lự giây lát rồi rụt rè bắt đầu nhặt tài liệu với tụi tôi.Cô bạn này tên đầy đủ là Amamiya Shizuku. Mái tóc đen dài ngang lưng được cắt không khéo cho lắm, phần mái phủ kín cả mắt. Đôi mắt ấy còn bị che khuất bởi cặp kính dày cộp kiểu cổ hiếm thấy. Lưng luôn khom khom tạo ấn tượng ủ rũ. Và giống như tôi, cô nàng là một kẻ cô độc chính hiệu, đến mức tụi con trai đứng trước bảng viết còn chẳng buồn công nhận sự tồn tại của cổ. Ý là, nhờ có Mikage làm cầu nối, tôi không hẳn bị cô lập hoàn toàn trong lớp, nhưng theo góc nhìn của tôi thì cô bạn này hầu như luôn ở một mình. Như tình huống hiện tại chẳng hạn, tính cách nhút nhát của cổ đúng là hợp với ngoại hình... Chắc bản tính không thích giao du với mọi người rồi?
"H-Harema-kun, cậu... tốt thật đấy."
"Hửm? Cũng đâu có gì to tát đâu."
Nói vậy thôi chứ được khen thế làm tôi cũng sướng lắm. Hơn nữa cô nàng còn gọi tôi bằng tên nữa. Còn những cô gái khác chỉ toàn "Harama có đây không?", "Hareno là thằng nào nhỉ?" hay "Thằng tên bắt đầu bằng chữ H ấy". So với thế thì sướng hơn hẳn. Mà Amamiya-san thì trông cũng...
"Của cậu này, toàn bộ tài liệu đây."
"À-À vâng... cảm ơn cậu..." Tôi đưa tập tài liệu cho cô ấy.
Khi cô ấy ngượng ngùng cúi đầu cảm ơn, làn da cô ấy trông thật mịn màng. Hàng mi dài cong vút phía trên đôi mắt tròn. Đúng như tôi nghĩ... Giá như cô ấy chịu để ý đến bản thân hơn chút nữa, Amamiya-san chắc chắn sẽ tỏa sáng. Ít nhất thì đó là cảm nhận của tôi, một chuyên gia trong lĩnh vực này nhờ sự huấn luyện nghiêm ngặt của chị họ. Chỉ cần đổi cặp kính kia và kiểu tóc đó đi, cô nàng sẽ để lại một ấn tượng hoàn toàn khác. Sau đó chỉ cần thêm chút tự tin, cược là cô ấy có thể sánh với Tam Đại Mỹ Nhân luôn. Vậy mà lại bị đối xử như người ngoài, thật đáng tiếc. Mà, dù vậy thì cô ấy cũng không thể cạnh tranh nổi với Hikari đâu!
"À cả chỗ tài liệu này phải đưa cho thầy Shiro đúng không? Thầy đã nhắc trước khi tan lớp, bảo phải kiểm tra lại số liệu. Nhưng chẳng phải đây là việc của lớp trực nhật sao? Hôm nay đâu phải cậu trực nhật, đúng không?"
Thầy Shiro là cách chúng tôi gọi thầy chủ nhiệm Shirota-sensei, một kiểu giáo viên kiểu cổ điển, lúc nào cũng cần học sinh để mắt tới vì thầy như đang lơ lửng giữa sự sống và cái chết vậy. Đối mặt với nghi vấn chính đáng của Mikage, Amamiya-san chỉ nói nhỏ "T-Tại vì tớ được nhờ..." bằng một giọng nói nhỏ nhẹ. Ngay lập tức, tôi nhíu mày, thầm nghĩ 'Ahh, lại nữa rồi à?' Cái kiểu lập luận "được nhờ" này nghe phát chán vì cô ấy chẳng biết từ chối, nên toàn bị mấy đứa trực nhật hay lớp trưởng đùn đẩy việc cho. Mà trực nhật ở trường chúng tôi thì công việc ngập đầu. Sau khi đưa tài liệu xong, cô ấy sẽ phải lau bảng, khóa cửa, thay nước hoa, viết nhật ký lớp...đó mới chỉ là những việc cơ bản. Đôi khi còn phải lau dọn khu nhà cũ nữa. Là một đồng minh của bóng tối, tôi không thể không để mắt đến cô ấy, nên mấy việc thế này lúc nào cũng làm tôi khó chịu.
Dường như Mikage cũng cảm nhận được điều đó, nên nở nụ cười và đề nghị "Hay để bọn tớ giúp cậu nhé?" Đúng là một anh chàng đẹp trai được mọi người yêu mến. Nhưng mà, không được đâu người anh em. Những người như Amamiya-san sẽ chỉ càng rụt rè hơn sau khi nghe lời đề nghị như thế. Và đúng như dự đoán, cô ấy lắc đầu lia lịa.
"Kh-Không được đâu! Thật sự ổn mà. Xin lỗi vì làm phiền hai cậu. Và, ừm..."
Amamiya-san liếc nhìn tôi một chút. Nhưng trước khi tôi kịp đoán ra ý định của cô ấy, cô nàng đã cúi chào một lần rồi chạy ra khỏi lớp, tay ôm tập tài liệu. Nhìn chiếc váy kẻ sọc khuất sau cánh cửa, Mikage gãi gãi mái tóc xoăn của mình.
"Tớ có cảm giác cô ấy là một người rất tốt nhưng mọi việc cứ bị đẩy hết sang cho cô ấy vậy."
"Có lẽ..."
"Thật khó xử...Oh! Hình như mấy đứa kia cuối cùng cũng thảo luận xong rồi."
Nhóm nam sinh tản ra và bắt đầu rời khỏi lớp. Hóa ra, khi được hỏi ai là cô gái dễ thương nhất trường, họ kết luận rằng cả Tam Đại Mỹ Nhân đều ngang tài ngang sức và không thể xếp hạng được. Còn cả việc Hikari là cô bé dễ thương nhất thế giới nữa. Kết luận đó... hơi bị cụt hứng sau một hồi thảo luận dài như thế. Đương nhiên là tôi (khi giả gái) mới là người dễ thương nhất chứ. Còn phải nghĩ nữa à?
"Dù sao, chắc cũng đến lúc bọn tôi về thôi, Kouki."
"Ừ... À, tớ ở lại thêm chút nữa. Phải lấy ít đồ trong phòng thư viện."
"Lại nữa à? Dạo này cậu ở lại trường hơi nhiều đấy."
Mikage vắt cặp lên vai và nhìn tôi với vẻ nghi ngờ. Xin lỗi, nhưng đó chỉ là lời nói dối thôi cậu bạn thân ạ. Tôi rất ghét lừa dối cậu, nhưng cái vụ ở lại thư viện chỉ là cái cớ thôi.
"Cậu không thể làm bài tập ở nhà được à?"
"Nhưng làm bài tập ở trường có động lực hơn nhiều! À mà, cậu cứ về với bạn gái đi. Có khi hai người có thể hẹn hò sau giờ học không? "
"Ồ, nghe cũng hay đấy," Mikage vui vẻ lấy điện thoại ra nhắn tin cho bạn gái.
Hóa ra cậu ta định đến trường cô ấy ngay. Hai người họ đúng là một cặp đôi hoàn hảo. Tuổi trẻ bình thường như thế làm tôi gần như bị chói mắt. Chỉ mong mình sớm chữa khỏi căn bệnh này để có thể tìm cho bản thân một cô bạn gái thôi.
"Thế nhé, mai gặp lại Kouki."
"Ờ. Đi chơi với bạn gái vui nhé."
"Cứ để đó cho tớ," Mikage cười toe toét và rời khỏi lớp, để lại tôi một mình.
Ánh chiều tà chiếu vào phòng, nhuộm đồ đạc trong sắc cam rực rỡ.
"Được rồi."
Tôi hạ quyết tâm và kéo tay áo lên. Hiện tại đang là đầu tháng Sáu, ngay trước mùa mưa nên tôi không cảm thấy lạnh lắm dù đang xắn tay áo. Không thể để phấn dính bẩn tay áo được.
"Đầu tiên, phải lau bảng đã." Nếu không nhanh lên thì Amamiya-san sẽ quay lại mất."
Tôi lấy miếng bọt biển và bắt đầu lau các công thức ảo ma khỏi bảng đen. Tôi chưa nói với Mikage, nhưng thực ra tôi vẫn luôn lén giúp Amamiya-san mỗi khi cô ấy bị đẩy việc cho. Cũng phải từ khoảng một tháng trước. Thật ra cũng không có lý do đặc biệt nào. Tôi bắt đầu làm vì nghĩ có thể giảm bớt gánh nặng cho cô ấy nếu mình làm bí mật, và nói cho cùng thì chỉ là để bản thân thấy thỏa mãn thôi. Tôi không phải loại người lúc nào cũng quan tâm hay can thiệp vào chuyện của người khác, nhưng vì cô ấy luôn bị đùn việc, tôi không thể cứ thế làm ngơ được.
Điều quan trọng nhất là không được để bị phát hiện. Chắc chắn Amamiya-san sẽ cảm thấy tồi tệ nếu biết, nhưng hơn hết, việc này thực sự khá xấu hổ. Tôi đang giấu Mikage, nhưng nếu Amamiya-san phát hiện ra, có khả năng cô ấy sẽ thấy mình thật kinh dị. Nếu tôi ở vị trí của cô ấy, có khi tôi cũng nghĩ vậy. Thế nên, vấn đề hiện tại là thời gian. Amamiya-san luôn giữ một lịch trình cố định, nên cô ấy sẽ giúp dọn khu nhà cũ trước khi trở về lau dọn phòng học. Vì hành lang dẫn sang khu nhà cũ ở gần văn phòng giáo viên, nên bây giờ chắc cô ấy đang trên đường đến đó sau khi đã nộp tài liệu. Cho đến lúc đó, mình phải lau bảng, khóa cửa, và có thể thay nước cho hoa nữa.
"Chỉ hy vọng cô ấy chấp nhận đây là sự giúp đỡ của một tiên nữ đi ngang qua... Mà, tiên nữ thì hơi quá."
"Dù chắc Hikari sẽ rất hợp làm tiên nữ. Tôi hay được gọi là Thiên thần, nhưng Tiên nữ cũng thế. Và nếu Hikari là một "Tiên nữ hiện đại", thì tôi hiện tại chính là ‘Linh hồn bị trói buộc của Trường’ rồi. À thì, Amamiya-san có thể nghĩ rằng một giáo viên hoặc nhân viên tốt bụng nào đó đã giúp dọn dẹp. Mình nghĩ cô ấy sẽ không nghĩ đó là mình đâu. Và thế thì tốt thôi...
"... Lại là ai thế này? Mình đang bận mà."
Tôi đang lau bảng thì điện thoại rung lên. Kiểm tra tin nhắn, thấy Misora-neesan nhắn.
'Kou-chan! Khủng hoảng rồi! Chị vẫn chưa tìm được người mẫu phù hợp cho Hikari! Nhưng chị phải kiếm một người thật nhanh mới được. Ở trường em không có cô bé nào dễ thương hả? Kiểu gì cũng được! Nếu có thì giới thiệu cho chị nhé! Mời cô bé về nhà chơi! Thậm chí nếu em không ngại để cô bé biết sự thật về Hikari thì càng tốt! À, chị có mua bánh dorayaki mà em thích trong chuyến công tác đấy, sẽ mang qua sớm thôi. Và nhắn Mikage-kun là chị gửi lời hỏi thăm nhé!'
Chị ấy kết thúc bằng một icon nháy mắt. Nhiều thứ cần trao đổi quá, nhưng trước hết, tôi không phải fan cuồng dorayaki đâu. Tôi cũng không ghét nó, nhưng chỉ vì tình cờ chị ấy thấy tôi ăn một lần nên chị ấy tin chắc là tôi mê dorayaki. Chị ấy toàn mua bánh này về sau mỗi chuyến công tác. Thật sự bây giờ tôi muốn ăn thứ khác hơn cơ. Nhưng mà thôi, đẩy cho Mikage là được. Vấn đề chính là —
"Một người mẫu phù hợp cho Hikari, nhỉ?"
Nếu cần thiết, tôi vẫn sẽ làm người mẫu cho thương hiệu thời trang của chị ấy trong hình hài Hikari, nhưng lúc đó hầu như chỉ có tôi trong ảnh. Đó là vì không cô gái nào khác có thể cạnh tranh với sự đáng yêu của Hikari. Nhiếp ảnh gia quen thuộc của bọn tôi, anh Tanaka, cũng từng nói "ánh hào quang của Hikari quá rực rỡ." Ờm, xin lỗi nhé. Dù sao thì, chị họ tôi vẫn cứ muốn chụp ảnh với một người khác, kiểu mặc đồ dễ thương như hai chị em hay gì đó tương tự. Cái quan trọng là hai cô gái trông phải thật đáng yêu cùng nhau... Mặc dù tận sâu bên trong mình vẫn là con trai. Mình đoán làm vậy có thể tôn thêm nét duyên dáng của Hikari theo một cách nào đó.
"Có lẽ là một trong Tam Đại Mỹ Nhân? Nhưng không, có gì đó không ổn về họ. Và đặc biệt phức tạp vì đó phải là người mà tôi có thể tiết lộ thân phận thật. Sao tự nhiên chị ấy lại bảo tôi tìm ai đó ở trường chứ?" Tôi lầm bầm trong lúc lau bảng.
Mà thêm nữa, nếu chị ấy bảo tôi tìm một cô gái làm người mẫu cùng Hikari, thì đó phải là cô gái dễ thương thứ hai thế giới đúng không? Chị ấy đang tìm kiếm ai đó cùng đẳng cấp với tôi hả? Không thể nào. Và từ khi đưa ra kết luận đó, tôi bỏ cuộc luôn. Sẽ chỉ phản hồi về vụ dorayaki và nói tôi không muốn cái nào hết.
"Dù sao thì, giờ phải thay nước cho hoa đã... Hm?"
Tôi khóa xong cửa sổ và một trong các cánh cửa thì định với lấy bình hoa trên bàn giáo viên, chợt thấy thứ gì đó trên mặt đất gần bàn tôi. Tôi làm rơi gì à? Không nhớ gì cả, nên tôi nhặt nó lên. Hóa ra đó là vé tàu màu hồng. Mà không phải của tôi. Đánh giá theo màu sắc thì chắc nó thuộc về một cô gái... Có thể là của Amamiya-san? Tôi không thích xâm phạm sự riêng tư của người khác, nhưng chắc phải kiểm tra bên trong để xem nó của ai.
"Xin phép nhé..."
Tôi tự biện hộ với hư không rồi mở tấm thẻ gấp ra. Hai bên đều cho phép bỏ thứ gì đó vào như kiểu thẻ, bên trái là thẻ đi tàu, còn bên phải là ảnh của ai đó đang cười —
"... Khoan, đó là mình mà."
Không phải là ai khác, đó là tôi—hay đúng hơn, phiên bản Hikari của tôi. Đó là tấm ảnh huyền thoại của Hikari trước cánh đồng hoa hướng dương; chính tấm ảnh đã bắt đầu toàn bộ truyền thuyết về cô ấy. Và có vẻ đây là phiên bản ảnh cỡ bưu thiếp từng được bán trên tạp chí CandyCandy. Ngay cả khi nhìn lại, nụ cười rạng rỡ của Hikari vẫn chiếu sáng hơn cả mặt trời và khiến tôi lại tự hỏi liệu người trong ảnh có thật sự là tôi không.
"Cô ấy là fan của Hikari...?"
Nếu vậy thì bất ngờ thật. Bỏ ảnh vào trong vé đi tàu thế này thể hiện sự yêu mến không nhỏ. Cơ mà, tôi vẫn không biết liệu cái thẻ này có phải của Amamiya-san không.
"Phải làm sao đây..."
Chắc đem nó đến phòng giáo viên là tốt nhất nhỉ? Tôi nghĩ thế một lúc thì nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần lớp học. Vai tôi lập tức giật bắn vì sốc. Không thể nào... Amamiya-san quay lại rồi sao?!
"Cá... Cái gì?! Không đời nào! Chết tiệt...!"
Tôi hoảng loạn và tìm chỗ trốn. Cuối cùng, tôi phát hiện cái tủ đựng dụng cụ lau dọn ở góc phía sau lớp.
"Chính là chỗ đó!"
Tôi nhảy vào trong đó như thể tính mạng phụ thuộc vào vậy. Trên đường đến đó, tôi đặt tấm thẻ lên bàn của Amamiya-san. Nếu không phải của cô ấy, tôi có thể lấy lại và đem đến phòng giáo viên sau. Đây chắc là cách giải quyết tốt nhất trong tình huống này rồi. Vấn đề là cái tủ, nó có mùi bụi và không dễ chịu chút nào. Thêm nữa, chật kinh khủng. Thông thường mấy tình huống kiểu này bạn hay thấy trong mấy bộ hài lãng mạn, nơi nhân vật chính bị kẹt trong tủ với một cô gái dễ thương, dẫn đến mấy tình tiết phát triển tình cảm tim đập thình thịch, nhưng lần này thì không. Mình chỉ đang có một pha ôm ấp nồng cháy với cái cây lau nhà đầy bụi bặm thôi. Chẳng lãng mạn gì hết, chỉ muốn chết quách cho xong. Mà không, dù tôi về mặt kỹ thuật cũng là Hikari thì cũng không tính.
Tất nhiên, tôi bị dồn vào thế này do tình hình cấp bách, nhưng đây thật sự là lựa chọn sai lầm. Làm ơn, hi vọng không ai vào đây... Nhưng hi vọng của mình bị phản bội khi mình nghe tiếng cửa trượt mở. Ngay sau đó, mình cảm thấy ngực thắt lại. Mình cố nhìn ra bên ngoài qua khe hở nhỏ trên cửa tủ và phát hiện Amamiya-san. Cô ấy đang nhìn quanh, có vẻ đang tìm thứ gì đó. Ôi, cái vị trí này tệ thật, hầu như không thấy gì...
"A!"
Cô ấy vội chạy đến bàn mình. Chỗ ngồi của cô ấy gần cửa sổ, nên tôi có thể nhìn rõ hơn khi cô ấy di chuyển. Rồi cô ấy nhặt thẻ đi tàu mà tôi đã đặt sẵn trên bàn lên.
"Cảm ơn trời, mình tìm thấy rồi..."
Vậy ra đó thật sự là đồ của cô ấy. Cô ấy ôm chặt lấy chiếc thẻ, áp sát vào ngực. Dường như nó rất quan trọng với cô ấy, khiến mình cũng thấy vui khi cô ấy không đánh mất nó. Xong việc rồi, làm ơn cô đi đi? Tôi thực sự muốn thoát khỏi cái tủ này. Rồi tôi sẽ tưới cây và rời đi như chưa có gì xảy ra.
"Hả? Bảng đen sạch vậy? Chuyện đó lại xảy ra nữa sao...?"
Ồ... Vậy là cô ấy nhận ra rồi? Đúng là không đúng lúc chút nào... Vì cô ấy đang nhìn bảng, nên mình không biết biểu cảm của cô ấy ra sao, nhưng trông cô hơi đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó. Đừng lo, đó chỉ là chút phép thuật từ một nàng tiên đi ngang qua thôi! Cứ coi như mình may mắn đi! Nên là... làm ơn đi đi để tôi thoát ra được không? Tôi chịu hết nổi rồi!
"Mình biết mà... Chắc chắn là... À phải! Kiểm tra bên trong mới được!"
Cô ấy hơi hoảng và mở thẻ xe ra. Cảm ơn trời đất cô ấy đã ngừng băn khoăn xem ai làm chuyện này. Giờ thì chắc chỉ cần kiểm tra xem đồ đạc còn nguyên vẹn không, phải không? Tốt, thế thì kiểm tra nhanh đi.
"... Ổn hết, đúng rồi," cô ấy thở phào.
Chắc hẳn cô ấy vừa lướt ngón tay qua tấm ảnh của Hikari. Cô ấy hẳn đã vội vã chạy về đây, vì tóc tai hơi rối, để lộ cả gương mặt ấy. Kính của cô cũng bị lệch đi, để lộ biểu cảm chân thật nhất. Tiếp đó là những lời cô ấy nói, đi kèm với một nụ cười nhẹ nhàng—
"Harema-kun."
... Gì cơ? Tôi khựng lại. Harema-kun... Cô ấy vừa gọi Harema-kun, đúng không? Tại sao tên tôi lại xuất hiện khi cô ấy đang nhìn ảnh của Hikari chứ? Ý tôi là, cô ấy không sai—tôi chính là Hikari. Nhưng chuyện này vẫn sai. Cô ấy phải gọi 'Hikari' mới đúng chứ. Liệu cô ấy có lỡ gọi nhầm tên không? Liệu sai lầm kiểu đó có thể xảy ra sao nhỉ? Lúc đó trong đầu tôi rối bời vô cùng. Nhưng... khoan đã. Có một chuyện còn điên rồ hơn cả màn tiết lộ thân phận bất ngờ này nữa—Lần đầu tiên, tôi được nhìn thấy nụ cười của Amamiya-san.
Dù chỉ trong giây lát, nó đã in sâu vào tâm trí tôi . Cảnh đó cứ tua đi tua lại trong đầu. Kèn trumpet và tiếng reo hò xung quanh, còn tim tôi bắt đầu đập thình thịch, khiến tôi chỉ sợ cô ấy nghe được. Cảm giác này tôi đã từng trải qua... À đúng rồi, khi tôi lần đầu nhìn thấy tấm ảnh huyền thoại khai sinh ra Hikari.
... Thực ra, tình huống này có khi còn điên rồ hơn nữa. Có quá nhiều điều mình muốn nói về nụ cười đó, nhưng vốn từ hạn hẹp không cho mình tìm được từ ngữ thích hợp. Trong trường hợp này, có lẽ mình hơi giống mấy anh 'otaku' thường chỉ sử dụng vài ba từ đó để bày tỏ cảm xúc. Nhưng phải nói là cách dùng những từ như "Tuyệt vời" hay "Điên rồ quá" lại quá hợp ở đây. Để diễn tả cái cảm giác nóng bừng trong lồng ngực này, chỉ mấy từ đó mới đúng thôi. Và đối với mình, nếu chỉ có một từ diễn tả được nụ cười ấy, thì đó sẽ là—
"Phải dọn dẹp tiếp thôi," cô ấy cất vé tàu vào túi.
Tôi đoán chắc ảnh của Hikari đã tiếp thêm động lực cho cô ấy. Rồi cô ấy rời khỏi lớp học. Có lẽ cô ấy còn dang dở việc dọn dẹp khu nhà cũ. Dù bị đẩy việc cho, cô ấy cũng sẽ không làm qua loa cho xong. Dĩ nhiên, đó không phải điều gì đáng khen, nhưng xét về tổng thể thì cô ấy vẫn—Ừ thì. Sau khi chắc chắn tiếng bước chân đã khuất xa, mình mới bước ra khỏi cái tủ và ngồi thụp xuống. Bụi tung mù mịt, và lúc đó chỉ có một từ bật ra từ miệng tôi.
"—Dễ thương." Và vào ngày hôm đó, trong khoảnh khắc này, đây chính là lần đầu tiên mình dùng từ đó để chỉ một người khác ngoài bản thân (khi giả gái).
Mặt A – Nỗi lòng của Amamiya-san
Tôi - Amamiya Shizuku - thực sự không thích bản thân mình cho lắm. Tôi không bao giờ có thể nói lên suy nghĩ của mình; lúc nào cũng rụt rè và nhút nhát, trông lại còn vô cùng nhạt nhòa nữa. Tồi tệ nhất là tôi thiếu tự tin, đặc biệt là về ngoại hình của mình. Phần lớn thời gian của tôi dành cho việc lo toan tài chính trong gia đình chỉ có mẹ đơn thân, hoặc hỗ trợ chăm sóc các em tôi khi mẹ bận rộn. Đó là lý do tại sao tôi không thể nào có hứng thú trong việc ăn mặc chưng diện. Và tôi cũng không có thói quen soi gương. Hơn thế nữa... Vì một sự cố hồi cấp hai, tôi thực sự ghét khuôn mặt của mình. Điều này không thay đổi ngay cả khi tôi đã lên cấp ba, thế nên tôi chỉ chọn cách giấu mình sau mái tóc dài và cặp kính, sống những ngày tháng cô độc. Trong thực tế, mắt tôi thực sự không tệ đến vậy, nhưng thế giới không có kính thật đáng sợ. Tôi luôn cảm thấy như mình đang sống trong nỗi khiếp sợ điều gì đó. Và mặc dù muốn thay đổi, tôi lại càng ghét bản thân mình vì đã không thể làm được.
"Xin lỗi nhé Amamiya-san, nhưng hôm nay tớ có hẹn đi chơi với bạn trai sau giờ học, nếu mình làm trực nhật thì sẽ muộn mất! Cậu giúp mình hôm nay được không?"
"À-À được rồi..." "
Thật sao?! Cảm ơn nhé!"
Thực ra tôi phải tranh thủ đi mua hàng giảm giá ở siêu thị gần đây... nhưng tôi không thể từ chối khi ai đó nhờ giúp, vì vậy công việc này lại đè nặng lên vai tôi. Lớp học đã bắt đầu chuyển sang màu cam từ ánh chiều tà. Tôi nhìn cô bạn cùng lớp của mình chạy đi với vẻ mặt hụt hẫng. Mái tóc được tạo kiểu và lớp trang điểm hoàn hảo đó chắc hẳn là để đi hẹn hò với bạn trai đúng chứ? Tôi thì không cách nào làm được. Chắc tôi phải từ bỏ việc mua mấy quả trứng gà giảm giá ở siêu thị rồi...
Nói vậy thôi chứ buồn bã cũng không giúp ích được gì, nên tôi bắt đầu công việc trực nhật lớp. Tôi ngồi cạnh cửa sổ, kiểm tra những giấy tờ đã thu thập. Ngay sau đó, chỉ còn các bạn nam ở lại trong lớp và thậm chí không nhận ra tôi vẫn đang ở đây.
"Ê này, các cậu! Ai là cô gái dễ thương nhất trường mình nhỉ? Quyết định xem ai là số một thôi!" Họ tập trung trước bảng đen, bắt đầu thảo luận như thế. Kết quả là hàng tá tên con gái được nêu ra. Nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến tôi cả. Đó là thế giới ngoài tầm với của mình. Mặc dù... tôi liếc nhìn về phía một cậu con trai ngồi gần hành lang. Không biết... Harema-kun nghĩ thế nào mới là một cô gái dễ thương nhỉ. Bạn cùng lớp Harema Kouki-kun của tôi hơi kỳ lạ. Giống như tôi, cậu ấy không nổi bật trong lớp, nhưng lại là bạn với Izumi Mikage vừa đẹp trai vừa nổi tiếng. Nếu tôi dành thời gian với ai đó lấp lánh như cậu ấy, chắc tôi sẽ co rúm lại và biến mất vào bóng tối mất, nhưng Harema-kun thì khác. Khi đứng cạnh nhau, Harema-kun không thực sự nổi bật nhưng cũng không hoàn toàn lu mờ. Thực ra, có những lúc cậu ấy trông còn rạng rỡ hơn cả Izumi-kun... Có khi chỉ là do tôi tự tưởng tượng ra thôi?
Không chỉ vậy, cậu ấy còn thường lo lắng cho tôi và thậm chí bí mật giúp tôi với công việc bị người khác đùn đẩy. Lúc đầu, tôi còn không chắc đó có phải là cậu ấy không. Nhưng một hôm, tôi thấy cậu ấy tưới cây, việc ban đầu lẽ ra là của tôi, nhưng cũng bị đẩy cho tôi làm. Tôi nghĩ cậu ấy là một người rất tốt bụng. Nếu có thể, tôi muốn cảm ơn cậu ấy cho đàng hoàng. Nhưng cậu ấy dường như cố gắng hết sức để giấu điều này với người khác, nên tôi luôn giả vờ và phối hợp. Thêm nữa, tôi không dám nói chuyện với cậu ấy. Có khi một ngày nào đó tôi sẽ được đền đáp cậu ấy? Và rồi... tôi muốn chúng tôi trở thành bạn bè. Có rất nhiều điều tôi muốn nói với cậu ấy.
"Của cậu này, toàn bộ tài liệu đây."
"À-À vâng... cảm ơn cậu..."
Tôi lại làm rối tung rồi, lỡ tay làm rơi tất cả giấy tờ, khiến Harema-kun và Izumi-kun phải giúp tôi nhặt lại. Không những tôi chẳng thể cảm ơn cậu ấy, mà còn gây thêm rắc rối. Ugh, tôi chỉ muốn biến mất thôi. Không chỉ vậy, mà khi cậu ấy đưa tập tài liệu, ngón tay chúng tôi đã chạm nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi! Tôi chỉ hy vọng cậu ấy không nhận ra tôi đã bối rối như thế nào. Bên trong, tôi mừng rơn và chỉ muốn lăn lộn trên mặt đất, đến khi Izumi-kun đề nghị giúp đỡ với các công việc khác của tôi, tôi liền cuống cuồng từ chối. Tôi liếc nhìn về phía Harema-kun, hy vọng cậu ấy không nghĩ tôi kỳ quặc. Sau đó, tôi đến phòng giáo viên để giao tài liệu và đi lau dọn khu nhà cũ. Tuy nhiên, khi tôi lau xong cửa sổ, thì phát hiện một chuyện phiền phức.
"Mất vé tàu rồi...!"
Ôi không, phải làm sao đây... Tôi nhớ rõ là đã để trong túi váy rồi mà, sao tìm mãi không ra? Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một khả năng thôi. Chắc tôi làm rơi mất lúc mấy tờ giấy bay loạn xạ trên sàn rồi. Thôi thì mất thẻ đã đành, phiền phức thật, nhưng quan trọng là tấm ảnh tôi xem như bùa hộ mệnh trong này nữa... Tôi phải tìm được nó mới chịu, thế nên mới cuống cuồng quay lại lớp.
"A!"
May quá, chắc có ai đó nhặt được rồi, vì thẻ đang nằm trên bàn tôi. Sao họ biết nó của tôi nhỉ? Kệ vậy, miễn tìm lại được là mừng rồi.
"Cảm ơn, cảm ơn... mình tìm thấy rồi..." Tôi ôm chặt thẻ vào ngực.
Đang tự trách bản thân sao lại bất cẩn thế, thì lại thấy bảng đen có gì đó sai sai.
"Ủa? Sao bảng sạch sẽ vậy? Lại có chuyện gì nữa đây...?"
Có phải Harema-kun làm không ta? Nếu đúng vậy thì hơi ngại, mà cũng thấy vui lắm. Cậu ấy tốt bụng thật, dù cũng hơi kỳ kỳ. Tôi không thể nói ra được... nhưng mà không hiểu sao tôi lại thấy cậu ấy có nét gì đó giống Hikari-san. Dù là con trai mà... Nghe lạ lùng ha? Tôi cũng không hiểu tại sao nữa. Chỉ là... cái không khí xung quanh cậu ấy... khiến tôi nhớ đến Hikari-san.
Nhắc mới nhớ, Hikari-san... Tôi thực sự rất ngưỡng mộ cô ấy. Dĩ nhiên là tôi không tài nào giống được, nhưng nụ cười tự tin và rạng rỡ ấy chính là nguồn động lực của tôi. Cô ấy sáng chói hơn bất cứ nàng công chúa nào trong truyện cổ tích. Chỉ một tấm ảnh thôi mà đã khiến tôi yêu mến vô cùng. Nhà tôi không giàu có, nên không thể mua sắm đủ bộ như cô ấy, nhưng tôi vẫn cố gắng học theo phong cách của Hikari-san hết sức. Ví dụ như tấm ảnh thêu này nè, tôi đã rất chật vật mới giành mua được bản tạp chí giới hạn ngày nó phát hành. Hễ khi nào thấy buồn chán hay cô đơn, chỉ cần nhìn tấm ảnh này là tôi lại có thêm dũng khí.
"À phải rồi! Kiểm tra bên trong cái đã!"
Suýt nữa thì quên, tôi còn chưa xem trong vé tàu thế nào. Mở ra xem thì thở phào nhẹ nhõm.
"Ổn cả, đúng rồi."
Tôi nhẹ nhàng lướt tay trên nụ cười chói lòa của Hikari-san. Cô ấy vẫn hoàn hảo y như hình ảnh trong tim tôi, nhưng không hiểu sao hình bóng của Harema-kun cứ chồng lên. Có lẽ vì tôi cứ nhìn trộm cậu ấy nên giờ đầu óc lung tung cả rồi? Mải mê ngắm ảnh, tôi buột miệng gọi tên cậu ấy trong vô thức.
"Harema-kun..."
Ước gì một ngày nào đó tôi sẽ trở nên dễ thương trong mắt cậu. Và rồi, chúng mình sẽ là bạn của nhau, phải không? Chắc chuyện đó còn xa lắm...