Tuy nhiên ngày hôm nay vẫn chưa kết thúc ngay.
Đúng lúc định ra về, tôi đã nói vài điều đáng lẽ không nên nói, thành ra cuối cùng chúng tôi nấn ná ở lại thêm một lúc nữa.
Thư viện có giờ đóng cửa, thế nên chúng tôi phải ra ngoài trước khi quá giờ. Ấy thế mà khi tôi định đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tay áo tôi bị kéo lại.
Hahaha…
Cảm thấy hơi lạ, tôi chỉ biết cười gượng.
Không hiểu sao, đây trở thành một ám hiệu mặc định giữa hai đứa.
Khi Tachibana muốn nói những lời cuối cùng, cô ấy sẽ luôn làm vậy.
Thế nên khi tôi quay đầu lại và hỏi “Chuyện gì?”… thật bất thường, cô ngoảnh mặt đi như thể đang xấu hộ. Sau khi liếc và tránh mắt tôi vài lần,
“Ừm, cậu biết đấy… tôi thật sự rất vui. Tôi chỉ muốn nói thế thôi.”
“Vui? Sao tự dưng nói gì vậy?”
“Tôi vui vì cậu có thêm một người bạn nữa! Tại sao cậu không chịu hiểu nhỉ…”
Giận dỗi, Tachibana mím môi.
Chẳng phải vừa nãy hai đứa đã nói về chuyện này rồi sao, sao giờ lại nhắc đến nó nữa làm gì?
Tuy nhiên tôi có một câu hỏi. …Thêm? Cô ấy nói thêm là sao…?
Cô nói như thể từ đầu tôi đã có một người bạn. Thì, gọi Komatsu-kun và Ogino là bạn sau những chuyện đã xảy ra trong hôm nay là một vấn đề hết sức nhạy cảm. Thế nên chưa nghĩ gì sâu xa… tôi đã nói ra nghi ngờ thành thật của mình.
“Thêm… là sao…?”(Không chắc là có đặt đúng chỗ minh họa không)
Vài giây từ từ trôi qua.
Có lẽ câu vừa rồi tôi nói với giọng đều đều khiến cô ấy nổi giận sao?
Vì lý do nào đó mà Tachibana nheo mắt nhìn lạnh lùng.
“Hmm…”
“S, Sao thế…?”
“Tôi. Là bạn. Của cậu”
“Ể, à… ra là vậy. Đây là lần đầu tiên tôi nghe điều này…”
“Đồ zai tân ngốccccc…”
Trai tân… Cô ấy thường nói vậy vào lần đầu chúng tôi gặp nhau, nhưng giờ có hơi khác.
Gần đây Tachibana chỉ gọi tôi bằng cậu hoặc mọt sách, và dùng những từ đó chỉ khi cô ấy cà trớn trêu chọc tôi hoặc đang tức giận. Cô ấy đang kiềm chế lại ư? Mà không phải là do tôi để ý tiểu tiết quá đâu nhé.
Điều đấy chứng tỏ là, ngay lúc này cô ấy đang giận, và cực kì giận.
Không, thật mà, tôi không có ý coi thường cô ấy hay gì cả.
Chỉ rằng… bạn bè là gì? Tình bạn xuất phát từ đâu và kết thúc ở đâu? (Suu: Philosophy?)
Nếu tôi nhớ chính xác, chúng tôi chưa từng bao giờ tuyên bố rõ ràng như vậy cả. Chúng tôi chưa bao giờ tụ tập chơi bời. Mấy vụ lần trước là dính dáng đến nghĩa vụ phải làm nên không tính. Chưa kể, chúng tôi bắt đầu nói chuyện đúng nghĩa với nhau còn chưa đủ một tháng.
Đúng hơn là, liệu một kẻ như tôi tự xưng là bạn của Tachibana nghe có ổn không?
Thật lòng mà nói, tôi không thể không cảm thấy phiền phức.
Nhưng xem ra lần này nhỏ tóc vàng hoe này quyết định không tỏ ra nhân nhượng và níu tay áo của tôi chặt hơn.
“Vừa nãy… tôi tổn thương lắm đó.”
“Hả!? Không phải là tôi ghét cô đâu nhé, được chưa? Không, ý tôi là một kẻ như tôi…”
“Tôi. Tổn thương.”
“Là lỗi của tôi được chưa? Chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, giờ thì xin cô thả tay ra.”
“Không bao giờ! Thiệt tình, không thể chấp nhận được…”
Tachibana ngoảnh mặt đi với tâm trạng xấu, ấy thế nhưng vẫn chưa chịu thả tôi ra.
Sau khi nói vậy, cô ấy không nói thêm gì nữa, chỉ có tiếng tích tắc từ chiếc đồng hồ. Trong thư viện vắng tanh, hai chúng tôi đứng lặng người.
Thế cô muốn tôi phải làm gì?
Tôi hết kiên nhẫn rồi…
Rũ vai xuống,
“Haiz… Thế tôi phải làm gì? Để cô tha thứ cho tôi?”
Chính tôi khiến tôi ngạc nhiên. Tôi đã cố cầu xin một người khác không phải em gái mình.
Tachibana vẫn im lặng, nhưng quay lại phía tôi với ánh mắt khó chịu.
Phồng một bên má, cô thì thầm,
“… Một buổi hẹn hò tạ lỗi.”
“Đừng có nói như cái kiểu “Giao Apologem đây”! Ý cô tôi là tên admin chết tiệt suốt ngày tặng quà xin lỗi bảo trì sever sao?
“Tên trai tân chết dẫm mục nát…”
“Haiz… Được rồi. Thế tuần này được không?”
Cuối cùng cũng thỏa mãn, Tachibana thả tay áo tôi ra.
“Không được. Đi ngay bây giờ…?”
“Rồi, rồi…”
“Được rồi, thế thì… tôi tha cho cậu!”
Và chuyện hôm nay là thế đó… Giờ đóng cửa đã đến.
Bên ngoài, trời đã hết mưa. Xuất hiện những khoảng trống giữa đám mây dày, và trong chốc lát, một tia sáng màu cam lại biến mất.
Trong một buổi tối như vậy, hai chúng tôi rảo bước trên đường tới nhà ga.
Dẫn tới nhà ga, nhưng con đường ở đây không nhộn nhịp chút nào. Đúng hơn là, bầu không khí quanh đây đem lại cảm giác buồn sầu và u ám. Trên đường từ trường tới nhà ga, những tòa nhà căn hộ và chung cư mục nát xếp thành hàng, thỉnh thoảng có cửa hàng tiện lợi chen vào giữa.
Ấy thế mà vẻ mặt của Tachibana tươi rói, cứ như thể cơn giận ban nãy của cô chỉ là một màn diễn. Cô còn đang ngân nga một bài hát. Xem ra cô ấy quay trở lại với chế độ vui vẻ thường lệ. Bí ẩn ở chỗ khuôn mặt của cô còn rạng ngời hơn cả lần đi tham quan.
… không phải, đây thật sự là một điều bí ẩn.
Bình thường tâm trạng của cô đâu có tốt thế này.
“Ehehe… tôi, đang hẹn hò trong bộ đồng phục với trai tân♪”
“Dừng lại ngay, cấm cô nói điều đó ra thành lời…”
“Ồ, đừng có xấu hổ mà! Nhảy. Qua, qua.”
Nhỏ tóc vàng hoe khéo chân nhảy qua vũng nước mưa. Cô là học sinh tiểu học đó hả?
“Này khoan đã. Nghe này, cô hăng quá rồi đấy. “
Thật là kì lạ.
Tôi luôn về một mình sau giờ học, thành ra đi cùng với ai đó vào giờ này là một trải nghiệm mới lạ với tôi.
Chưa kể đó là với Tachibana Karen. Nếu chiếu theo lời của dì Arika, tôi là một đối tượng đang mắc “Căn bệnh Tình yêu: Giai đoạn 1”. Có nhỏ này bước đi vui vẻ bên cạnh, tất nhiên tôi sẽ thấy bồn chồn…
Cảm thấy miễn cưỡng khi cười và nhìn cô ấy, tôi rời mắt khỏi cô.
Tới Giai đoạn 2, mắt đối tượng sẽ vô thức dõi theo người cậu ta yêu.
Thật kinh khủng. Tuy nhiên, chỗ ngồi của tôi trong lớp ở hàng đầu cạnh hành lang, còn chỗ của cô thì ở phía cuối lớp cạnh cửa sổ. Không cần phải lo tới vấn đề đó.
Nhưng ngay lúc này, tôi đang ở vị trí có thể thấy cô ấy từ phía sau…
Ít ra thì tôi có thể nói vậy. Tôi đang để ý tới cô gái này ở một mức độ nào đó.
Việc tôi cố không nhìn vào cô ấy, chắc là một bằng chứng rõ ràng.
Bước đi lảo đảo như vậy, chọc.
Ngón tay trỏ của Tachibana đột nhiên chọc vào má phải của tôi.
Khuôn mặt tươi cười của nhỏ tóc vàng hoe tiến sát về phía tôi.
Nhưng hơi khác với kiểu cười tươi mọi khi, đó là một nụ cười dịu dàng.
Ấy thế mà… Cô ta có biết nghĩ cho người khác không đó?
“A, aa… Xin lỗi mà. Bỏ tay ra giùm với.”
Vừa mới nói xong, nụ cười cô ấy chuyển về nụ cười bình thường khi mà cô trêu chọc tôi.
“Ừ hứ. Nè, guriguriguri~”
“~! Cô!”
“Kyahahaha. Nè, đuổi tôi đi!”
Nói vậy, Tachibana chạy vụt đi. Thiệt tình, cô đúng là học sinh tiểu học.
… Phải rồi.
Dì… Nói gì thì nói, chẩn đoán của dì về bệnh này sai bét rồi. Nhất định là vậy.