Tôi quay trở lại nhóm sau khi đã giúp những người khác và thứ đang đợi tôi chính là món cơm thập cẩm hấp dẫn (paella) của Tenjuin-san.
Chỉ cần cho thêm một chút muối cùng với paprika và zucchini vào thì món ăn sẽ đầy màu sắc. Wao, mùi vị cực kì tuyệt vời. Lớp trưởng siêu cấp đa tài của lớp tôi, lúc nào cũng mang tạp dề theo cho mọi chuyến đi. Nhưng vẫn chưa hết.
Ngay sau khi tôi và Komatsu-kun quay lại, cô ấy đưa cho chúng tôi đĩa giấy và nói:
“Hai người làm tốt lắm.”
“Ca…cám ơn…”
Với nụ cười nhẹ nhàng, cô ấy thốt ra lời nhận xét mà ngay cả những thằng nhạt nhẽo nhất cũng có thể trả lời một cách dễ dàng.
Whoa, whoa, quá hoàn hảo!
Cứ tiếp tục như thế này thì cuộc trò chuyện có thể sẽ kết thúc ngay khi tôi đáp lại một cách ngắn gọn, và điều đó làm tôi cảm thấy dễ chịu.
Sự thật là những kẻ cô đơn thích nhận được vừa đủ sự quan tâm hơn là phải đối đầu với một người có lòng tốt bao la như đại dương, nhưng ít ai hiểu được điều đó.
Sau khi nhận được khẩu phần ăn của mình, tôi liền ra rìa chăn ngồi ăn.
Sau lưng tôi là cảnh tượng ba cô gái trong nhóm đang trò chuyện một cách thân thiết, nên tôi quyết định nghía thử các nhóm khác đang ra sao.
Tôi cảm thấy hơi mệt. Nói đúng hơn là mỗi lần trường tổ chức sự kiện nào đó là cơ thể tôi lại cảm thấy nặng trĩu.
Có một khoảng cách giữa tôi và Komatsu-kun, bởi vì nếu như bây giờ mà tôi nói với cậu ấy thì sự mệt mỏi của tôi chỉ càng thêm chồng chất mà thôi. Kể cả khi nói chuyện với những người mình quen biết, tôi còn bị đau đầu nữa. Nhưng hôm nay, tôi đã gặp quá nhiều người lần đầu tiên trong một ngày.
Sự lo lắng, nặng nề đều đổ dồn lên lưng tôi cùng một lúc như thế này chính là sự đau đớn khi làm một kẻ bi quan.
Mà, tôi nghĩ rằng nếu là vì món cơm thập cẩm của lớp trưởng siêu cấp đa tài thì cũng đáng.
…Tôi lại tiếp tục thong thả nhìn những gì diễn ra trước mặt.
Dưới bầu trời xanh, không khí trong lành, thoáng đãng cùng mùi đất ẩm ướt.
Tôi bỏ tất cả những tiếng hò hét, kêu gào lớn tiếng của những đứa bạn cùng lớp ngoài tai.
Có một bầu không khí thoải mái như vậy, không phải là tôi không thích nó, miễn là tôi không phải một phần của nó là được.
Haa… tôi nên làm gì sau bữa trưa nữa đây?
Dù gọi là một nhóm nhưng chúng tôi chỉ hợp tác trong bữa trưa thôi. Còn lại là hành động tự do.
Nói thật thì, tôi chẳng có dự định gì cả… tôi có nên đi tìm một băng ghế và ngồi học một mình ở đó? May là tôi có mang theo đống flashcard để học từ vựng.
Trên hết, tôi cảm thấy như tôi đang quay lại những ngày tháng trước đây, nhưng…
Có một cô gái có thể cảm nhận được sự tinh tế của người cô độc bằng một cách nhiệm màu nào đó.
Một cô gái không tốt bụng cũng chẳng ân cần gì, lại còn chẳng khác gì một thảm họa tự nhiên.
Đột nhiên vai của tôi bị đánh nhẹ bởi một bàn tay mềm mại. Giật mình, tôi quay lại.
“Ehehe, cảm ơn vì những sự nỗ lực trước đó của cậu. Sao hả… cậu có mệt không?
Ồ vâng, cậu biết đó, chính sự tồn tại của cậu là nguyên nhân chính khiến tôi mệt mỏi như vầy!
Tachibana Karen đang xoa bóp vai của tôi với khuôn mặt tươi cười.
Thật tốt khi thấy cô ấy vui vẻ, nhưng vai của tôi thường không bị ai chạm vào, vì thế tôi rất bất ngờ…Còn nữa, mái tóc vàng dài của cô ấy chạm vào gáy của tôi, ôi làm ơn hãy để tôi đi hoặc tránh xa tôi ra… Nhưng tôi chỉ quay lại.
“Cậu đang làm gì vậy? Chắc có ngày tôi bị bệnh tim mất.”
“Những người đó, không xấu đúng chứ?”
“Họ bình thường mà, tôi đoán vậy.”
Không phải những thứ như này chỉ dành cho những lúc chúng ta ở một mình thôi sao?
Hay là do cách mà cô ấy chú ý đến mọi người xung quanh được thể hiện trong thầm lặng?
Tuy nhiên, trước đó tôi cũng biết là chúng tôi bị phát hiện rồi.
Nhìn đi, Komatsu-kun đang liếc tới liếc lui đến đây kìa? Tôi cũng cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của 2 cô gái sau lưng tôi, như thể chân tay của mình đang bị trói lại vậy. Lạy trời cho cái chuyến đi này mau kết thúc.
Có vẻ như cô đang vui vẻ đến lạ, đến mức cười toe toét đến khoe cả hàm răng trắng ngần.
“Quả thật là cậu rất giỏi chăm sóc người khác. Đến độ đi giúp mọi người trong tình huống đó.”
“Không phải vậy, chỉ là tôi cũng chẳng có việc gì làm sau khi đã giúp mọi người trong nhóm đốt lửa.”
“Nếu như mọt sách có thể trở thành bạn với Suguru và những người khác thì tôi cũng có thể thoải mái tham gia, phải chứ? Kể cả trong lớp học hay là những nơi khác.”
Nhờ Tachibana mà tôi mới biết cái tên lạnh lùng là Ogino Suguru, còn cái tên ồn ào thì là Iidzuka Shouta. Có vẻ như họ là những người duy nhất trong lớp có tham gia câu lạc bộ bóng đá.
… Bằng một cách nào đó, ngày hôm nay xuất hiện nhiều cái tên mới vãi.
Nhưng nghiêm túc mà nói thì tôi đủ tự tin để nói rằng mình sẽ quên hết chúng vào ngày mai.
“Vậy… nếu chuyện đó thật sự xảy ra thì cậu cuối cùng cũng sẽ hạ bệ được những kẻ đã nói xấu mình?”
“Cậu vẫn quan tâm đến chuyện đó à? Cứ quên nó đi.”
Tachibana siết tay lại rồi ấn vào bắp tay tôi như muốn nói “chắc chắn là không” rồi cười – Nihihi.
Nhưng tôi… tôi không nghĩ là Okamura-kun và băng đảng của cậu ta đặc biệt xấu xa hay gì cả.
Họ không tệ hơn cũng không tốt hơn những người khác. Tôi cũng có những vấn đề của riêng tôi. Đúng thật là tôi chỉ lo học mà không quan tâm đến người khác và điều đó dĩ nhiên cũng sẽ khiến cho nhiều người khó chịu đấy thôi.
Một cuộc xung đột nhỏ như này, tôi chắc rằng đây không phải là lần đầu tiên nó diễn ra ở lớp chúng tôi.
Tuy nhiên, vì một lý do nào đó, cô gái này đang đứng về phía tôi.
Trong trường hợp đó, điều gì khiến cô ta hành xử như vậy? Tôi đã cố gắng suy đoán rất lâu những chẳng có câu trả lời nào hợp lý.
Chỉ vì tôi giúp cô ta làm bài ư? Chỉ vì thế thôi à?
Nhưng ngoài điều đó ra, tôi có làm gì khác nữa không?
Tùy trường hợp, có đủ lý do để khiến Tachibana và bạn bè của cô ta ghét tôi cơ mà.
Haa…
Bằng một cách nào đó, khi ở với nhỏ này, tôi lúc nào cũng cảm thấy xấu hổ, u sầu hoặc là có cảm giác muốn suy đoán mọi chuyện quá mức.
Trong khi chúng tôi đang ngồi nhàn rỗi thì…
“Chào đôi uyên ương hạnh phúc.”
Bộ đôi trong CLB bóng đá tiếp cận chúng tôi.
Ogino, cái tên ngầu lòi ấy đá trái bóng về hướng của chúng tôi, tôi hơi bối rối chụp lấy nó.
“…Bắt đẹp lắm.”
“Này, Ichijou-kun, Komatsu-kun, 2 cậu cùng tới chơi với tụi này đi.”
Cái tên ồn ào tên Iidzuka có một ngoại hình kiểu ngây thơ vô số tội. Cậu ta còn trông giống cầu thủ bóng chày hơn cả bóng đá cơ. Cái cách nói của cậu ta cũng nghe như thể đang rủ người khác chơi bóng chày.
Giật mình, Komatsu-kun và tôi nhìn nhau.
Tại sao lại là chúng tôi? Như đoán được suy nghĩ của chúng tôi, Ogino nhún vai.
“Những người khác đi chơi bóng chày cả rồi. Vừa lúc chúng tôi cũng thiếu 2 tay. Coi như…cảm ơn vì vụ ban nãy?”
“Rủ chơi bóng như lời cảm ơn hả? Haha, thật là…”
Tachibana đứng kế tôi, chọc chọc vào lưng tôi và cười như thể đang nói: “Cậu không nên từ chối đâu nhé!”
Well, việc này còn dễ hơn là nói chuyện với gái.
Thật tệ nếu tôi từ chối ha. Dù sao thì giờ tôi cũng chẳng có gì để làm.
Có một cái sân đầy sỏi trong công viên này. Nhìn xung quanh cũng có không ít người đang chơi đuổi bắt hay đá bóng như chúng tôi, khá là nhiều trò đa dạng. Trường tôi cũng có một sân thể thao giống vậy nên những việc họ làm là hết sức bình thường. Tuy nhiên, có 1 điều bất bình thường ở đây, đó chính là có một cặp đôi cô độc như chúng tôi đây đang sắp chơi bóng cùng họ trong thời gian rảnh rỗi.
2 đấu 2.
Rõ ràng, vì đội bên kia có 2 người đều là thành viên của đội bóng đá, nên chúng tôi phải xáo thành viên cho nhau.
Tôi và Ogion, Komatsu-kun và Iidzuka. Có thể gọi là chơi đá bóng đấy, nhưng chúng tôi chỉ đặt những cái cọc thể thao coi như là cầu môn.
Trước khi trận đấu bắt đầu, Ogion bước tới, thì thầm.
“Ichijou, cậu phải thể hiện thật tốt để Karen thấy đó.”
Haa, mặt tôi trở nên bối rối, nó không chỉ là một trận bóng bình thường. Ah.
Ngó nghiêng xung quanh một cách thận trọng, không phải Tachibana và 2 người khác đang đứng ở rìa cánh đồng và nhìn sang đây sao? Tôi có thể nhìn thấy rõ nụ cười thỏa mãn của cô gái tóc vàng ở đó.
“…Đừng làm ra những trò kì lạ khiến người khác hiểu lầm nữa. Nhanh bắt đầu đi.”
“Thôi nào, đừng nóng vội. Không phải 2 người rất thân nhau sao? Tôi rất muốn biết hai người đối xử với nhau như nào đó.”
“Oi, chỉ là màn chơi đá bóng thôi mà. Cậu mà còn nói nữa đừng trách tôi về ngay đấy.”
“Chắc chắn, chắc chắn rồi, thư giãn đi.”
Tôi chỉ chạy mà không hề suy nghĩ.
Với ý định là chạy để tăng tốc độ tiêu hóa và vứt hết những rắc rối vừa rồi, tôi lại tiếp tục chạy thêm vài phút nữa.
Phải nói là cả tôi và Komatsu-kun đều dở tệ như nhau.
Tôi không thể nào giành được quả bóng, vì vậy mà khi tôi có được nó, điều đầu tiên tôi nghĩ chính là chuyền bóng nhanh. Còn nếu tôi nhận được quả bóng ở vị trí tốt, tất nhiên, tôi sẽ sút nó. Thế nhưng, không được như tôi mong muốn.
Nó đáng ra phải giống như này…
“Mọt sách, giành bóng điiiiiii!”
Ugh, Ồn ào quá. Đi mà cổ vũ cho đứa khác đi!
Tuy nhiên, trong khi đang cằn nhằn trong đầu như thế, tôi lại cảm thấy cơ thể mình nhẹ hẳn ra.
Tôi cố nén cảm giác bất thường đó lại.
Vì tôi phế cực khi tấn công nên chỉ có nước chạy khi đối thủ đã có bóng.
Và khi Iidzuka sút quả bóng vào khung thành, tôi bất chấp tất cả chạy đến.
Địt, chặn nó lại! Chặn lại đi!
Đoán rằng tôi không chạy đến kịp, tôi đã đưa chân ra định làm lệch hướng sút của quả bóng. Tôi quăng mình lên cái nền sỏi một cách hoành tráng. Tôi đã cố gắng trượt để chặn nó lại, nhưng lại chặn lệch vài cm và quả bóng đã đi vào khung thành.
Haa… Tôi đang cố gắng trong vô vọng làm gì vậy?
Thật ngu xuẩn…
Nằm dài trên bãi cát bẩn thỉu, tôi chỉ biết nhìn bầu trời xanh thẳm.