1
Mặc dù cậu đã rất cố gắng, Sakuta vẫn không thể đi xin lỗi vào ngày sau hôm Mai giận. Hi vọng bắt gặp cô ấy trên tàu vào buổi sáng hoàn toàn sụp đổ. Rồi cậu nghĩ rằng, đã vậy thì mình sẽ tới lớp cô trong giờ nghỉ tiết đầu, nhưng cậu vẫn không thể tìm thấy cô ấy ở đâu cả. Khi cậu đến bắt chuyện với một chị năm ba đứng gần cửa, chị ấy tỏ ra hơi bối rối, và rồi nói:
“Sakurajima-san? Hmm, hôm nay cô ấy có đến á?” Và rồi quay sang hỏi với bạn mình “À, hình như hôm qua thì có.”
“…”
Lớp học mà cô vắng mặt tràn ngập tiếng cười của những đứa con trai và tiếng nói chuyện xôn xao của đám con gái, không khí giờ nghỉ giữa năm hai và năm ba không khác nhau là mấy. Khi cậu tưởng tượng cảnh Mai bị cô lập giữa không gian này, ngực cậu chợt thắt lại.
“Chỗ ngồi của chị ấy ở đâu ạ?”
“Ể? À, ở chỗ đó.”
Cô gái chỉ vào một chỗ ngồi nằm ở dãy thứ hai tính từ cửa sổ, nằm ở tít phía cuối phòng học. Thấy ba lô của cô nằm trên chiếc bàn cô quạnh, Sakuta quay lại lớp của mình.
Kể từ khi đó cứ đến giờ nghỉ cậu lại tới phòng lớp năm ba, nhưng Mai không có ở đó. Ba lô của cô vẫn ở đó và sách vở tiết tiếp theo xếp ở trên bàn, nên cậu chắc chắn rằng cô đang ở trường, nhưng mỗi chuyến đi đều không thu được kết quả gì.
Giờ hi vọng cuối cậu là lúc giờ học kết thúc, và khi tiết sinh hoạt vừa kết thúc, cậu lao vội ra cổng trường. Cậu nhìn quanh tìm Mai, tìm kiếm tầm hai mươi phút. Khi cậu nhận ra mình sẽ không thể thấy cô ấy ở đây, cậu rời khỏi trường và đi về nhà ga. Tất nhiên, cô ấy không có ở đó; đến cả ở sân ga Shichirigahama, cậu vẫn không thể tìm thấy cô ấy.
Kết cục là hôm nay cậu vẫn không được gặp cô ấy để làm lành với cô.
Tình trạng đó vẫn tiếp tục trong ba ngày, đến cả một tên ngốc cũng nhận ra rằng cô ấy đang cố tính tránh mặt cậu. Vấn đề là thái độ hoàn toàn ép buộc đó của cô không làm mọi chuyện bớt căng thẳng đi tí nào.
Chẳng mấy chốc, hai tuần đã trôi qua từ hôm đó, và cô vẫn đang biệt tăm trước mắt cậu. Hôm qua trên đường về nhà cậu đã đứng rình ở nhà gia, nhưng kết quả vẫn vậy. Có vẻ như cô đã đi bộ tới nhà ga kế tiếp và bắt tàu ở đó, có chờ cả tiếng đồng hồ cô ấy cũng chẳng xuất hiện.
Cô càng ngày càng chơi khó cậu. Cô chắc đã sử dụng kĩ năng mà mình học được trong giới showbiz để tránh những tay phóng viên, tan biến như làn sương ảo.
“Lần này mình chọc phải tổ kiến to tổ bố rồi.”
Suy nghĩ ấy càng được củng cố sau những chuỗi ngày trôi qua mà thái độ bướng bỉnh của Mai vẫn vậy. Khuyên cô ấy quay về thế giới đó đã khiến cô nổi giận và nguyên nhân trực tiếp chắc là cụm từ ‘người quản lý’.
Nó khiến cậu nghĩ rằng cô rút lui một thời gian là có lý do và nó khiến cô lưỡng lự khi phải quay lại cho dù cô rất muốn. Khi cậu dùng máy tính ở trường để tìm kiếm nguyên nhân, cậu chỉ toàn thấy những tin đồn vô căn cứ, nhảm nhí hết sức, như là ‘chắc là do làm việc quá sức?’, ‘chắc nhà sản xuất của cô gặp chuyện gì đó’ và ‘vụ này dính dáng đến gã nào đó rồi’. Tốt nhất cậu nên hỏi cô trực tiếp, nhưng cô vẫn biệt tăm biệt tích trước Sakuta, thế nên cậu không biết phải làm gì khác.
Sau buổi học hôm đó, Sakuta quyết định cứ chơi trò đuổi bắt thế này thật phí công và cậu thay đổi cách tiếp cận của mình một chút. Khi cậu hoàn thành xong nhiệm vụ vệ sinh lớp, cậu đi tới phòng thí nghiệm vật lý.
Để gặp một người bạn khác của cậu.
Cậu gõ nhẹ lên cửa rồi mở nó mà không cần chờ phản hồi từ bên trong.
“Tôi vào đây.”
Cậu bước vào và khép cánh cửa sau lưng.
“Không mời mà đến, ra ngoài.”
Và ngay lập tức những lời tàn nhẫn ập tới.
Đó là một học sinh trong căn phòng thí nghiệm rộng lớn, người đang sắp xếp một cái đèn cồn và chiếc cốc lớn trên bàn giáo viên. Cô ấy còn chẳng thèm liếc mắt nhìn Sakuta khi cậu vào.
Dáng người nhỏ nhắn, cao 155 xen-ti-mét và đeo kính. Chiếc áo khoác trắng choàng trên bộ đồng phục thu hút ánh nhìn và dáng người thẳng đứng cũng rất đáng để mắt tới.
Tên cô là Futaba Rio, một học sinh năm hai ở Trường Cao Trung Minegahara. Năm ngoái cô ở cùng lớp với Sakuta và Yuuma và là thành viên duy nhất của câu lạc bộ khoa học. Cô còn được biết tới là một kẻ kì quặc thi thoảng lại gây ra vụ chập điện hoặc vụ cháy nho nhỏ khi thực hành thí nghiệm cho câu lạc bộ khoa học. Việc cô ấy suốt ngày mặc chiếc áo khoác phòng thí nghiệm cũng là một lý do khiến cô ấy thu hút sự chú ý.Cậu lấy một chiếc ghế gần đó và ngồi xuống trước mặt cô, giữa hai người là chiếc bàn.
“Dạo này cậu thế nào rồi?”
“Chẳng có gì để tôi báo cáo cho cậu, Azusagawa.”
“Kể chuyện gì đó vui vui đi.”
“Đừng có kéo tôi vào những cuộc trò chuyện của mấy đứa học sinh cao trung thừa thời gian.”
Rio ngước mắt lên lườm Sakuta. Có lẽ cô thực sự nghĩ cậu là kẻ xâm nhập.
“Chúng ta đúng là những học sinh cao trung thừa thời gian mà, cứ coi là vậy đi.”
Rio phớt lờ nỗ lực tiếp tục cuộc trò chuyện của Sakuta và thắp lọ đèn cồn bằng diêm. Cô đặt nó dưới chiếc cốc đầy nước, chắc cô đang định thí nghiệm gì đó.
“Còn cậu thì sao hả Azusagawa?”
“Chà, tôi cũng chẳng có gì để báo cáo cả.”
“Nói dối. Cậu đang dính dáng với nữ diễn viên nhí đúng không?”
Khỏi cần nghĩ, cậu biết cô đang nói về Mai.
“Trước kia cô ấy đã từng là một diễn viên nhí, giờ cô ấy là một diễn viên, một nghệ sĩ, và là một người hoạt động trong giới giải trí.” Hay có lẽ cậu nên gọi cô là một người bình thường khi cô đang nghỉ ngơi. “À mà cậu nghe chuyện đó từ ai?”
“Một câu hỏi ngớ ngẩn.”
“À, chỉ có thể là Kunimi.”
Yuuma là người duy nhất biết về những thứ liên quan tới Sakuta. Tất nhiên cậu ấy và cả Sakuta là những người duy nhất nói chuyện với Rio, không để tâm tới chuyện một kẻ kì quặc suốt ngày mặc áo khoác phòng thí nghiệm như cô. Đúng là vậy rồi, ĐPCM.
Note: Điều phải chứng minh
“Tôi lo rằng cậu lại nhúng mũi vào những chuyện không đâu thôi, Azusagawa.”
“’Lại’ là sao?”
“Lo lắng về một kẻ vô tích sự như cậu… Kunimi quá tử tế.”
“Đã biết vậy rồi thì hãy kể cho tôi đi mà.”
Từ tận đáy lòng, cậu nghĩ rằng cụm từ ‘một người tử tế’ tồn tại để dành riêng cho Yuuma.
Khi những lời đồn lan truyền về vụ việc nhập viện năm ngoái, chỉ có mình Yuuma không thay đổi thái độ của mình. Cậu còn không thèm đọc chúng và đã hỏi thẳng Sakuta khi họ bắt cặp trong giờ thể dục.
“Tất nhiên là không rồi.”
“Vậy à.”
Kunimi mỉm cười.
“… cậu tin tôi à Kunimi?”
Nói thẳng, đó là một cú sốc. Gần như cả lớp cậu tin vào tin đồn và xa lánh cậu mà không thèm hiểu kĩ.
“À thì cậu không làm chuyện đó phải không?”
“Không.”
“Trăm nghe không bằng một thấy, tớ tin vào người đang đứng trước mình, Azusagawa.”
“Cậu đúng là đồ tệ nhất, Kunimi.”
“Hả? Tại sao cậu lại kết luận vậy?”
“Dù có đẹp trai đi nữa, cậu vẫn là kẻ thù của đàn ông.”
“Thế quái nào?”
Chuyện đã xảy ra từ một năm trước, từ đó đến giờ cậu vẫn hay trò chuyện với Yuuma.
Cậu nhìn ngọn lửa nhưng đầu đang nghĩ về chuyện khác.
“Thế giới này thật bất công nhỉ?” Và rồi ánh mắt cô ấy trừng trừng. “Những người đó thật khác biệt.”
Rio đang nhìn Sakuta với ánh mắt thương hại.
“Ngưng so sánh tôi với Kunimi.”
“Tôi chỉ đang chế nhạo cậu thôi, không phải lo.”
“Tất nhiên là lo rồi. Những người kiểu như cậu ta che giấu mọi điều xấu xa, thế nên thế giới mới duy trì được cân bằng.”
“Đúng là một kẻ không hoà nhập với xã hội.”
Rio nói rồi thở dài.
“Là sao?”
“Nói xấu sau lưng bạn mình trong khi cậu ấy lo lắng cho mình.”
Cậu không thể bác bỏ được câu nói đó.
“… Tôi nghĩ mình suy nghĩ khác Kunimi.”
“Và còn.”
Rio kéo dài màn mở đầu của mình.
“Còn gì?”
Sakuta đáp lại.
Nước bắt đầu sôi trong cốc.
“Cậu không còn lưu luyến Makinohara.”
“… Tại sao cậu và Kunimi nhắc tới chuyện đó?”
“Chẳng phải cậu là người hiểu nó hơn ai hết, Azusagawa?”
Rio hỏi, trước khi tắt lọ cồn và đổ nước sôi vào một cái ca và thêm một thìa cà phê hoà tan. Có vẻ đây không phải là thí nghiệm.
“Cho tôi với.”
“Không may là tôi chỉ có một cốc. À, cậu có thể dùng ống đo này.”
Rio lạnh lùng cầm chiếc ống đo thuỷ tinh mỏng, dài ba mươi xen-ti-mét.
“Một hụng là nuốt hết chỗ này.”
“Cậu cần phải thử nghiệm để kiểm tra giả thuyết của cậu, Azusagawa. Bên cạnh đó, cậu không được dùng thứ gì khác.”
“Còn cậu thì được dùng cốc nước mà cậu đã đun sôi nước trong đó?”
“Chán ngắt, tất nhiên rồi.”
Dù miệng phàn nàn, Rio thêm muỗng cà phê hoà tan vào trong chỗ nước còn lại trong ca.
“Có đường không Futaba?”
“Tôi không dùng.”
Rio lấy một lọ nhựa trong ngăn bàn và đặt nó xuống trước mặt Sakuta. Mangan đioxit, nhãn của nó ghi vậy.
“Thứ này có cho vào bụng được không đó…”
“Chắc là đường đấy. Cũng là màu trắng mà.”
“Thiếu gì thứ bột màu trắng.” Cậu cũng biết mangan đioxit có màu đen. “Cứ thử chút trước đã.”
Sakuta phớt lờ lời khuyên thực tế của Rio và trả nó về chỗ cũ.
Cô tỏ ra hơi tiếc và rồi lại thắp lọ cồn. Cậu nghĩ lần này cô định thực hiện thí nghiệm thật, nhưng cô đặt lên trên một tấm lưới kim loại và nướng mực khô, những chiếc xúc tu quăn lại.
“Cho tôi tí đi.”
Cậu không nghĩ nó sẽ hợp với cà phê, nhưng mùi thơm của nó khiến cậu muốn ăn. Rio xé một cái xúc tu và đưa cho cậu.
Vừa nhai nhóp nhép, Sakuta đưa ra câu hỏi chính.
“Này, cậu có nghĩ một thứ có thể trở nên vô hình không?”
“Nếu cậu nghĩ tầm nhìn của mình có vấn đề, cậu hãy đi kiểm tra mắt của mình.”
“Không, ý tôi không phải vậy… không thể nhìn thấy một thứ cho dù nó đang ở đó, như một người tàng hình.”
Giọng nói của Mai cũng không thể nghe thấy, thế nên hơi khác với thực tế chút, nhưng… cậu muốn nắm những thứ cơ bản trước đã.
“Và sao, để lẻn vào nhà vệ sinh nữ hả?”
“Tôi không có cuồng phân người đâu, nên nói là phòng thay đồ thì hơn.”
“Đúng là cậu, con lợn thối tha.”
Rio với tay đến chiếc cặp của cô, và lấy ra điện thoại từ chiếc túi của nó.
“Cậu định gọi ai đó?”
“Cảnh sát.”
“Cảnh sát không sẽ không làm được nếu hành vi phạm tội chưa xảy ra.”
“Cũng phải.” Rio trả chiếc điện thoại về cặp của cô. “Quay trở lại với câu hỏi vừa nãy của cậu, cơ chế biến mất khỏi tấm nhìn đó nằm trong cuốn vở vật lý. Cậu chỉ cần học về ánh sáng và thấu kính.”
Rio đặt cuốn sách vật lý trước mặt cậu cái thụp.
“Đọc chán lắm, thế nên tôi mới hỏi cậu.”
Sakuta lịch sự trả lại cuốn sách. Rio phớt lờ và nhai mực ống.
“Ánh sáng là thứ then chốt. Nó gặp vật và phản xạ vào mắt chúng ta, cho phép con người thấy hình dạng và màu sắc. Cậu không thể thấy mọi thứ trong bóng tối vì không có ánh sáng.”
“Phản xạ à.”
“Nếu cậu không hiểu, hãy lấy ví dụ về định vị bằng tiếng vang, cậu chắc đã nghe về loài cá heo dùng sóng siêu âm.”
“Cái thứ mà để tính khoảng cách giữa chúng và một chướng ngại vật bằng cách lắng nghe sóng siêu âm phản xạ lại?”
“Chính nó. Hình như chúng cũng có thể phân biệt hình dạng của vật nữa. Thiết bị sonar trên tàu thuyền cũng vậy. Khi mà khó nhìn thấy vật, đơn giản là vì ánh sáng không đủ cường độ để ta cảm nhận được, hay có thể nói là không cảm nhận được ánh sáng truyền tới mắt.”
Note: Sonar (viết tắt từ tiếng Anh: sound navigation and ranging) là một kỹ thuật sử dụng sự lan truyền âm thanh (thường là dưới nước) để tìm đường di chuyển (tức đạo hàng), liên lạc hoặc phát hiện các đối tượng khác ở trên mặt, trong lòng nước hoặc dưới đáy nước, như các cá, tàu bè, vật thể trôi nổi hoặc chìm trong bùn cát đáy, v.v.
“Hừm.”
“Thế nên những thứ mà không phản xạ ánh sáng như kính trong suốt rất khó nhìn.”
“A, giờ thì thông rồi.”
Vậy ra là ánh sáng không gặp Mai. Điều đó xảy ra với mỗi một người nghệ sĩ đang giải nghệ sao, nghe chẳng hợp lí tí nào. Hoặc có lẽ cậu nên nghĩ là ánh sáng không phản xạ khi gặp cô như trường hợp tấm kính… nhưng cũng có chỗ không đúng lắm. Giọng nói của cô, và cả việc có người có thể và không thể thấy cô nữa. Rắc rối chết đi được.
“Tôi hơi hiểu cậu đang nói gì rồi.”
“Thiệt á?”
Cô nhìn cậu đầy nghi ngờ.
“Cậu nghĩ tôi là tên ngốc chắc.”
“Không hề.”
“Vậy cậu nghĩ tôi là tên siêu ngốc?”
“Tôi nghĩ cậu là một kẻ phiền phức đã cất công phải nói ra điều đó khi đã đoán ra được tôi muốn nói gì rồi.”
“Cậu đúng là đồ phiền phức.”
“Tôi nghĩ cậu là kiểu người khó chịu giả vờ rằng cậu ta không hiểu chuyện mặc dù cậu ta có.”
“Xin lỗi, đừng có nói móc tôi nữa được không?”
“Cậu có thể phớt lờ nó đi dễ dàng mà.”
Rio nhấp một hụng cà phê, sắc mặt không đổi.
Cậu nên quay trở về vấn đề chính đã.
“Ừmm, thế thì tôi sẽ thêm một số điều kiện nữa. Cậu có thể không thấy tôi nữa nếu tôi cứ ngồi ngay trước cậu như thế này?”
“Nếu tôi nhắm mắt mình lại thì là có.”
“Mắt cậu vẫn mở và nhìn thẳng vào tôi.”
“Bất khả thi.”
Câu trả lời của Rio trái ngược hẳn với gì cậu tưởng tượng và thốt ra một cách dễ dàng.
“Nếu tôi tập trung vào thứ khác và xao lãng, tôi sẽ không nhận thấy cậu nữa.”
“Không, hơi khác với thứ đó.”
“Chậc, để xem nào, từ một quan điểm khác ngoài ánh sáng… ‘cái nhìn’ ảnh hưởng ít nhiều bởi não người hơn là những hiện tượng vật lý.”
Hình như cô đã uống hết chỗ cà phê của mình, và đổ nước đầy một chiếc cô khác và đặt nó lên lọ cồn. “Ví dụ, tôi có thể trông nhỏ con hơn cậu, nhưng một đứa nhóc trung học nói tôi cao to.”
“Không, cậu to lắm. Cậu suốt ngày mặc áo khoác trắng và giữ mình, nhưng vải thưa che mắt thánh.”
Ánh nhìn của cậu đổ dồn vào bộ ngực đầy đặn kia.
“Đ-Đừng có nhắc tới ngực của tôi.”
Rio che người mình lại như một cô gái.
“A, xin lỗi nhé, cậu thấy khó chịu sao?”
“Cậu không hề tế nhị, lịch sự chút nào cả.”
“Có lẽ tôi đánh rơi nó ở đâu mất rồi.”
Cậu nhìn quanh như thể đang tìm kiếm.
“Nếu cậu không nghiêm túc thì đi ra chỗ khác đi, buổi học đến đây là kết thúc.”
Rio rời khỏi chỗ ngồi và đứng lên.
“Xin lỗi, tôi sẽ nghiêm túc mà. Tôi sẽ không tia ngực cậu nữa.”
“Tôi đã nói rồi, đừng nhắc tới ngực của tôi.”
Quả thực cậu không chắc mình có thể không nhìn được không. Ánh mắt của cậu cứ vô thức đổ dồn vào chỗ đó, và hành động đó đã ăn sâu vào bản năng của cậu rồi. Cậu đặt cốc cà phê lên miệng và tránh nhìn vào nó nữa.
“Vậy là những vật nhìn được có thể thành trừu tượng?”
“Đúng. Não của một người có thể không thấy được những thứ mà người đó không muốn thấy.”
Đúng như cụm từ ‘giả vờ như không thấy’, ‘không màng tới’, ‘không để ý tới’ và ‘không tập trung vào’, có nhiều cách để mô tả điều đó, nhưng cái nào cậu cũng tán thành hết.
Chỉ là, lời gợi ý của Rio đều bị tình trạng của Mai hiện giờ phủ nhận hoàn toàn. Nói hẳn ra là, cậu cảm thấy cô ấy đang đóng vai ‘không khí’ và vô hình với mọi thứ xung quanh, và lý do là do Mai, nhưng Rio chỉ nói dựa trên góc nhìn của người nhìn. Nói cách khác, nó không liên quan tới người được nhìn.
“Cũng có một thứ gọi là thuyết quan sát.”
“Th… thuyết quan sát?”
Cậu lặp lại những cụm từ mà trước kia cậu chưa từng nghe thấy.
“Nói hẳn ra là, mọi thứ tồn tại trên thế giới này ‘đầu tiên phải có sự tồn tại của nó được xác định bởi sự quan sát của người khác’… một học thuyết không thể tưởng tượng nổi.” Rio nói một hồi mặt không cảm xúc. “Cậu chắc đã nghe về một con mèo trong cái hộp, con mèo của Schrödinger.”
“A, hình như có nghe cái tên này rồi.”
Rio lấy ra một cái thùng các tông rỗng dưới bàn và đặt nó trước mặt Sakuta.
“Tôi đặt con mèo vào trong này,” vừa nói vừa làm, đầu tiên Rio đặt một hộp tiền hình mèo vẫy tay vào trong thùng các tông. Một giáo viên vật lý đã từng dùng thứ này để tiết kiệm những đồng 500 yên, nhưng nó có vẻ khá nhẹ, “và rồi cậu đặt vào trong một nguồn phóng xạ có xác suất phát ra bức xạ tại một thời điểm bất kỳ trong một giờ tới…” cô ấy tiếp tục đặt một cái ly thủy tinh chứa nước đã đun sôi vào trong, “và đặt một cái hộp chứa khí độc sẽ mở ra nếu phát hiện có bức xạ ở xung quanh. Nếu nó mở ra, con mèo sẽ hít phải khí độc và chết.” Cuối cùng, cô ấy thêm một chai nhựa chứa mangan dioxit vào trong thùng các tông. “Tiếp theo cậu đóng cái hộp lại và đợi 30 phút.” Rio vừa nói vừa đóng nắp thùng. “Giờ thì, giả sử như 30 phút đã trôi qua.”
“Đây là chương trình nấu ăn sao?”
Rio phớt lờ cậu ta và tiếp tục.
“Cậu nghĩ chuyện gì đã xảy ra với con mèo?”
“Hmm, nó có xác suất phát ra bức xạ tại một thời điểm bất kỳ trong một giờ tới phải không? Vậy thì, cái hộp chứa khí độc phát hiện ra bức xạ và mở ra?”
Rio gật đầu lia lịa.
“Và 30 phút là một nửa của khoảng thời gian đó, nên là… xác suất là một nửa?”
“Không ngờ cậu lại hiểu được đấy.”
“Có vậy mà cũng không hiểu nổi, thì có thể tôi là một thằng ngốc hoặc là tôi chưa nghe kĩ.”
“Vậy thì, con mèo sống hay chết?”
“Năm mươi-năm mươi đúng không? Lắc cái hộp là biết ngay mà.”
“Cái hộp làm bằng kim loại và không thể bị di chuyển.”
Nhưng trước mặt cậu ta vẫn chỉ là cái thùng các tông.
“Thế thì, tôi sẽ tin rằng nó vẫn còn sống.”
“Mà cậu có đoán như thế nào cũng chẳng ảnh hưởng tới kết quả.”
“Vậy thì đừng có hỏi.”
“Ngoài cách nhìn vào trong ra thì ta không còn cách nào để ‘xác định’ được trạng thái của con mèo cả.”
“Đó là một cách khá bình thường mà.”
Rio mở thùng, tất nhiên, hộp tiền hình mèo vẫy tay, ly thủy tinh, và chai mangan dioxit vẫn còn ở bên trong.
“Khoảnh khắc cái hộp được mở ra, số phận của con mèo mới được xác định. Nói cách khác, cho đến khi cậu mở hộp ra và kiểm tra, con mèo ở trong trạng thái nửa sống nửa chết. Ít nhất trong thế giới lượng tử cơ học thì nó là như vậy.”
“Cái lý lẽ gì đây. Nếu nó chết sau 10 phút thì sao? Cho dù cậu có đợi thêm 20 phút và mở thùng thì con mèo cũng đã chết trước đó rồi mà?
Hay ít nhất đối với con mèo, nhân vị tính của nó sẽ chấm dứt. Không, trong trường hợp này thì nó là miêu vị tính… mà thế nào mà chẳng được, kết quả vẫn như vậy thôi.
“Đó là lý do tại sao tôi nói đây là một giả thiết không thể tưởng tượng được. Thì là, cho dù có gạt phần giải thích lượng tử cơ học sang một bên, thì tôi nghĩ rằng cách suy nghĩ về bản thân sự vật cũng có một vài chân lý trong đó rồi.”
“Chânnn lý hả?”
Thậm chí không cần suy nghĩ cũng thấy điều đó đáng ngờ.
“Con người nhìn thế giới theo cách mà họ kỳ vọng. Những tin đồn về cậu là một ví dụ khá hay để so sánh. Họ ưu tiên giả thiết hơn sự thật. Nếu như cậu là con mèo trong hộp, và những học sinh khác là người quan sát, thì cậu có thể tưởng tượng ra được thực tại thay đổi thế nào không?
Có vẻ như cô ấy đang cố nói rằng… đó không phải là trường hợp bên trong cái hộp, tính chủ quan của những người đã nhìn thấy sau đó mới là vấn đề. Chuyện đó chẳng có liên quan gì đến Sakuta, người trong cuộc, hình tượng của Sakuta sẽ được những người quan sát định đoạt.
“Không vui đâu nhé…”
Tuy nhiên, rất khó để liên hệ nó với trường hợp của Mai. Sakuta có thể nhìn thấy cô ấy và người khác không thể thấy, và cậu cũng không biết để tàng hình thì cần phải có những điều kiện gì. Chuyện này khá thú vị, nhưng cậu có cảm giác những mảnh ghép không hề khớp với nhau. Ngoài ra, hội chứng tuổi dậy thì là một hiện tượng siêu thực nên không thể lý giải bằng khoa học được. Có vẻ như cuộc nói chuyện của họ đã mang lại một vài manh mối, nhưng thảo luận với Rio dường như làm cho chuyện này trở nên khó khăn hơn.
Chỉ trở lại giới nghệ sĩ sẽ không thể nào giải quyết được vấn đề của Mai, và cảm giác khó chịu đó đang đè nặng ngực Sakuta. Rio đã nói về những người có thể nhìn thấy chị ấy từ đầu tới giờ (?), nên… chỉ một thay đổi trong trạng thái tâm lý của Mai cũng không thể giúp được gì.
“Tôi sẽ nói thêm điều này, nhưng cũng có những thí nghiệm vật lý về quan sát thay đổi được kết quả.”
“Thật sao?”
“Nó được gọi là thí nghiệm hai khe… Nói theo cách đơn giản nhất, thì quan sát cả tiến trình của thí nghiệm và chỉ quan sát kết quả có thể sẽ khiến cho kết quả thay đổi trong từng trường hợp.”
“Vậy, giống như là… nếu đội tuyển bóng đá Nhật có một trận đấu và tôi chỉ kiểm tra tin tức thì họ sẽ thắng, nhưng nếu tôi tới đó xem thì họ sẽ thua?”
“Những điều tôi đang nói chỉ áp dụng cho các hạt… thế giới vi mô. Trước khi được quan sát, vị trí của một hạt chỉ là xác xuất, và nó là dạng sóng nên không phải là vật chất. Việc quan sát mới giới hạn nó thành vật chất.
“Nhưng khi cậu gộp tất cả những thứ vi mô đó lại với nhau, thì nó tạo ra con người và sự vật, đúng chứ?”
Ngay cả Sakuta cũng biết con người và sự vật vốn được tạo ra từ các phân tử, nguyên tử, electron và những hạt khác.
“Nếu những điều tôi nói xảy ra trong thế giới vĩ mô, thì lời giải thích của cậu sẽ đúng. Nhân tiện, cậu đừng bao giờ xem bóng đá thêm một lần nào nữa, hãy vì đội tuyển quốc gia đi. Đừng xem hai lần.”
Ngay lúc cậu nhận được một lời khuyên hữu ích từ Rio, loa thông báo của trường vang lên:
“Kunimi-kun của lớp 2-2 xin hãy đến phòng giáo viên để gặp cố vấn câu lạc bộ bóng rổ, Sano-sensei.”
“Cậu ta lại làm gì rồi?”
“Cậu ấy không phải là cậu. Với lại, có thể cậu ta bị gọi lên để xác nhận lịch luyện tập thôi.”
Trông cô ấy có vẻ như không quan tâm, nhưng Rio đứng về phía Yuuma. Sakuta nhìn lên loa thông báo và kiểm tra thời gian, đã hơn ba giờ rồi.
“À, tôi phải đi làm thêm, thế nên tôi về ngay đây.”
“Cứ về đi.’
“Cảm ơn vì mọi thứ, cà phê cũng ngon lắm.”
“Nếu như cậu định cảm ơn ai đó thì hãy cảm ơn thầy dạy vật lý ấy, chỗ cà phê không phải của tôi.”
Rio cầm bình cà phê lên và cho Sakuta thấy cái tên được viết trên nắp.
“Mà, có mất đi một ít cà phê thì thầy ấy cũng không để ý đâu.”
Nói xong, Sakuta đứng lên, khoác cặp lên vai và bước ra. Ngay lúc chạm vào cánh cửa, cậu đột nhiên nhớ ra điều gì đó và quay lại. Rio đang thắp một ngọn lửa từ lọ đèn cồn, có vẻ như lần này cô tính làm thì nghiệm thật.
“Futaba.”
“Hmm?”
Cô ấy trả lời cậu mà không rời mắt khỏi ngọn lửa xanh nhạt.
“Cậu ổn với chuyện của Kunimi chứ?”
Rio nhìn cậu với ánh mắt lay động, sau đó lên tiếng.
“Tôi vẫn…” rồi ngừng lại giữa chừng. Có lẽ cô ấy định nói ‘Tôi vẫn ổn’ nhưng không thành, giọng của cô ấy nghe như hết hơi, và vẻ mặt tập trung như thường lệ của cô ấy siết chặt lại. “Tôi quen rồi.”
Rio từ bỏ việc nói rằng mình vẫn ổn và nở một nụ cười yếu ớt.
Sakuta không thể làm được gì cả, cậu không thể làm được gì ngoài việc đứng ngoài chứng kiến tình yêu đơn phương của cô ấy.
“Cậu sẽ muộn làm đấy.”
Rio hất cằm của mình để ra hiệu cho cậu rời đi, sau đó nhìn cậu rời khỏi phòng thí nghiệm. Cánh cửa đóng lại sau lưng Sakuta, cậu vô thức thì thầm.
“’Quen rồi sao’… đúng là cậu vẫn chưa từ bỏ mà.”