3
Sau giờ học, Sakuta đi tới tủ để để giày, cậu đã giả vờ quên mất nhưng dù sao người ta đã bảo lên tầng thượng rồi mà. Giờ mà giả vờ quên thì sau này khó sống lâu lắm. Mà nói vậy cũng chưa đúng, phải là chậm thì chắc.
Vậy mà, khi cậu vừa mới đến thì đã bị
Kamisato Saki, người tới đây trước, mắng câu “Cậu tới muộn!” thẳng vào mặt, cậu đã vô cùng hối hận.
“Tôi còn phải trực nhật nữa.”
“Ai thèm quan tâm?”
“Thế cậu muốn gì?”
“Tớ sẽ vào thẳng luôn vấn đề,” với lời mở đầu như vậy, Saki nhìn thẳng vào cậu, “nếu cậu ấy ở với cậu, Azusagawa gì gì đó, Yuuma sẽ bị ảnh hưởng xấu mất.”
“…”
Một câu nói cứa vào lòng cậu, cô ấy nói thẳng quá rồi.
“Hôm nay mới nói chuyện lần đầu mà cậu biết rõ về tôi nhỉ.”
Giọng cậu vẫn đều đều.
“Ai mà chẳng đều biết ‘tai nạn bệnh viện’.”
“Ồ… ‘tai nạn bệnh viện’ à.”
Sakuta chỉ lặp lại vô thức, dường như chả mấy hứng thú.
“Tớ rất thông cảm với cậu ấy, thế nên đừng nói chuyện với Yuuma nữa.”
“Theo logic đó thì tớ cũng cảm thấy thông cảm với cậu; trông cậu dễ sợ lắm đấy có biết không?”
Có vài học sinh khác trên tầng thượng và ánh mắt của họ đang hướng tới chỗ Sakuta và Saki, trông hai họ như đang cãi cọ. Có người đang giơ smart phone lên, chắc là đang quay lại cảnh này, phiền phức thật.
“Tớ không sao, đều là vì Yuuma mà.”
“Tôi hiểu rồi, cậu tuyệt lắm, Kamisato-san.”
“Hả? Cậu tự dưng khen tôi làm gì?”
Cậu thật ra đang trêu chọc cô ấy, nhưng có vẻ lời mỉa mai vô dụng rồi.
“Ờ thì tớ không nghĩ cậu cần phải lo lắng. Kunimi sẽ ổn thôi. Cậu ta sẽ không bị tôi làm ảnh hướng xấu đâu. Cậu ta là kiểu người luôn nói bữa trưa mẹ làm cho cậu ta ngon tuyệt, và cảm ơn vì bữa trưa mỗi ngày; cậu là là một chàng trai tốt hiểu được việc ý nghĩa thế cơ mà.”
Yuuma toàn bật cười rằng có người trân trọng mẹ họ nếu họ lớn lên mà không có cha, nhưng ngay cả tên đần có thể nói rằng nó không đơn giản tí nào, và nhất định có người sẽ bắt ý kiến đó.
“Thế nên không phải lo lắng, Kunimi tốt tới nỗi phí phạm thời gian cho cậu cơ mà, Kamisato-san.”
“Cậu muốn gây sự hả?”
“Đang muốn đây, nhưng chẳng phải cậu là người gây sự trước là Kamisato hay sao?”
Chắc là vì kích động nên Sakuta đã lược đi hậu tố ‘san’.
“Lại thế! Bực mình thật! Tại sao cậu ấy gọi cậu bằng tên trong khi lại gọi bạn gái mình bằng họ, dù tớ là bạn gái cậu ấy!?”
Cô ấy bắt bẻ mỗi từ đó và tự dưng đổi chủ đề. Cậu chỉ giữ im lặng và nghĩ rằng làm như tôi quan tâm lắm. Cậu lại bị tình yêu của cô ấy lấn lướt mất rồi. Nhưng lời nói bật ra khỏi miệng cậu là thứ đáng lẽ cậu không nên nói ra.
“Kamisato, bộ cậu đến tháng hả? Có mỗi chuyện cỏn con mà cũng cáu kỉnh.”
“Cái---!” Mặt Saki đỏ ửng ngay lập tức. “Tại saooo --- chết đi! Tên ngốc! Đi chết đi! Cút xuống địa ngục đi!”
Saki quay về trung tâm tầng thượng và không không giữ được bình tĩnh, đóng cửa cái rầm.
Sakuta bị bỏ lại phía sau, và vừa gãi đầu cậu vừa than thở “Đậu má, đoán chuẩn luôn hả?”
Sakuta đứng mặc cho gió biển thổi một lúc trước khi cậu đi về nhà, thế nên cậu không đụng mặt Kamisato Saki. Cậu đến tủ giày khi trời đã ửng đỏ.
Những học sinh tan học mà chẳng về thẳng nhà chỉ có thể là mấy người tham gia hoạt động câu lạc bộ. Tủ giày vắng tanh không một bóng người và âm thanh từ các thành viên câu lạc bộ vọng lại nghe sao mà kinh khủng. Chắc cậu là người duy nhất ở đây.
Cậu bước lặng lẽ trên con đường tới nhà ga và khi cậu tới Nhà ga Shachirigahama nó cũng trống trơn như vậy. Sân ga nho nhỏ, từng đầy ắp những học sinh Trường Cao trung Minegahara ngay sau khi buổi học kết thúc, giờ chỉ còn có vài người đứng.
Trong số họ, Sakuta nhận ra một người: một học sinh nữ đang đứng trang nghiêm ngay cuối sân ga. Cô ấy toả ra bầu không khí như thể từ chối giao tiếp với mọi người xung quanh và tai nghe treo hờ nối từ trên tai cô vào túi áo đồng phục.
Đó là Sakurajima Mai. Ánh mặt trời lặn chiếu trên khuôn mặt nhìn nghiêng kia, không hiểu sao lại đẹp vô tình và dù cô đang đứng tại đó, cô ấy vẫn tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Đủ để làm cậu đứng ngẩn ngơ nhìn cô trong một chốc… nhưng Sakuta đang có thứ cần phải quan tâm.
“Chào chị.”
Cậu gọi cô khi tiến tới gần.
“…”
Không có lời đáp lại.
“Chào chịịịị.”
Cậu còn gọi to hơn vừa nãy nữa.
“…”
Tất nhiên vẫn chẳng có câu đáp lại. Nhưng chẳng hiểu sao cảm thấy cô đã nhận ra sự tồn tại của Sakuta.
Những người đang đứng chờ ở sân ga yên ắng là Sakuta, Mai và ba học sinh trường Minegahara. Thế rồi một đôi trông có vẻ là sinh viên đại học đi tham quan đến và chìa vé ‘Noriori-kun’ đi qua nhân viên sân ga.
Cặp đôi đến giữa sân ga và đã nhận ra Mai từ xa.
“Anh ơi kia có phải?”
“Có vẻ đúng nhỉ?”
Cậu có thể nghe thấy tiếng họ thì thầm với nhau và chỉ trỏ. Có lẽ Mai không nhận ra khi cô đang quay mặt về phía đường tàu.
“Này này, thôi điiii~”
Giọng cô gái còn chẳng thèm ngăn cậu trai lại. Cuộc trò chuyện vui vẻ của cặp đôi vang vọng trên sân ga yên tĩnh này. Khi Sakuta không thể kiềm chế được nữa và quay về phía họ, cậu trai đang chĩa smart phone về phía Mai.
Ngay trước lúc máy ảnh chớp, Sakuta chen vào khung ảnh và khi âm thanh tách vang lên, ảnh cận cảnh của Sakuta đã được chụp lại.
“Mày là ai!?”
Dù cậu trai ngạc nhiên trong chốc lát, hắn vẫn tỏ ra trơ tráo. Hắn chắc chắn sẽ không để một thằng nhóc học cao trung lên mặt.
“Tôi là một con người.”
Cậu trả lời với biểu cảm nghiêm túc, và đương nhiên cậu nói không sai rồi.
“Hả?”
“Thế thì anh là nghiệt súc hả?”
“Cái gì! K-Không!”
“Anh không còn là trẻ con nữa, đừng có làm mấy trò vớ vẩn ấy nữa. Với tư cách là một con người cùng loài, chứng kiến anh làm vậy thật là hổ thẹn.”
“Tao đã nói là tao không làm!”
“Nhưng anh đang định chụp ảnh đăng lên đúng không?”
“!?”
Coi bộ Sakuta nói trúng phóc vì khuôn mặt hắn vừa tức giận vừa nhục nhã.
“Nếu anh muốn gây sự chú ý, tôi sẽ chụp một bức anh và đăng lên kèm theo dòng ‘tôi là một con nghiệt súc’ nếu anh muốn?”
“…”
“Ở tiểu học anh đã được cô giáo dạy rồi đúng không? ‘Người đối xử với ta như ta đối xử với người’.”
“C-câm cái miệng lại thằng nhóc!”
Cuối cùng sau khi nói đúng được một câu, tên con trai bị bạn gái mình kéo ra phía tàu đi tới Kamakura. Những con tàu tại ga này dừng tại cùng một sân ga dù chúng có đi từ hướng nào, vì nhà ga chỉ có một dãy đường sắt.
Khi cậu đứng yên lặng trông con tàu rời đi, Sakuta cảm giác có người nhìn lưng cậu. Cậu từ từ quay lại và thấy Mai đã bỏ tai nghe của cô ra. Hai mắt gặp nhau, và cô nói.
“Cám ơn.”
“Hả?”
Sakuta thốt lên ngạc nhiên trước phản ứng không ngờ của Mai.
“Bộ cậu nghĩ tôi sẽ nổi giận và nói ‘đừng làm mấy chuyện vô nghĩa’ hả?”
“Em đã nghĩ vậy đấy.”
“Nghĩ kĩ thì tôi định nói như thế rồi đấy.”
“Đáng lẽ chị không nên bồi thêm câu đó nữa.”
Cậu không nghĩ cô ấy đã suy nghĩ khi mà cô ấy bật miệng ngay lập tức.
“Tôi quá quen với chuyện này rồi.”
“Dù quen thì nó vẫn gây khó chịu.”
“…”
Có lẽ cô không ngờ câu nói đó vì mắt Mai đã để lộ sự choáng ngợp một chút.
“Khó chịu ư… đúng thật.”
Nụ cười mỉm trên môi cô như thể cô đang thưởng thức thứ gì đó.
Cảm thấy cậu bây giờ có thể nói chuyện với cô, Sakuta đứng cạnh bên cô. Nhưng người đầu tiên lên tiếng là Mai.
“Sao cậu lại ở đây giờ này?”
“Một cô gái trong lớp em gọi em lên sân thượng.”
“Bày tỏ tâm tình à? Không ngờ cậu lại nổi tiếng thế.”
“Bày tỏ nỗi chán ghét thì đúng hơn.”
“Là sao?”
“Bị nói thẳng vào mặt là ‘tôi rất ghét cậu’.”
“Tỏ tình theo xu hướng ngày nay sao.”
“Chí ít đó là lần đầu em được trải nghiệm. Còn chị, Sakurajima-senpai, sao chị đứng đây giờ này?”
“Tôi làm mấy việc giết thời gian để tôi không đụng mặt cậu.”
Cậu không thể nói cô ấy đang nghiêm túc hay nói đùa từ sắc mặt kia. Nếu mà kiểm tra và cô ấy đang nghiêm túc thật thì cậu chẳng thích điều đó, cậu quyết định không hỏi và nhìn bảng lịch trình để đổi chủ đề.
“Bây giờ là mấy giờ rồi ạ?”
“Cậu không có đồng hồ hả?”
Cậu kéo cổ tay áo lên và cho cô thấy cổ tay trống không.
“Thế thì xem điện thoại ấy.”
“Em không có điện thoại.”
“Vậy ý cậu là smartphone sao?”
“Em chẳng có điện thoại bình thường lẫn smartphone, mà ý em không phải là hôm nay em quên mang điện thoại.”
Không phải là cậu không mang, mà là cậu làm gì có.
“…Thật à?”
Mai nhìn cậu nghi ngờ.
“Thật của thật luôn. Em đã từng có một chiếc nhưng em nổi tiết và liệng nó xuống biển rồi.”
Cậu còn nhớ rõ nó. Đó là hôm cậu tới xem kết quả thi vào Trường Trung học Minegahara…
Nó nặng khoảng 120 gam. Thiết bị liên lạc tiện lợi có thể kết nối cả thế giới đó đã bay vụt khỏi tay cậu, tạo nên một đường parabol duyên dáng và đáp xuống mặt biển.
“Phải ném rác vào thùng rác chứ.”
Cô nhắc nhở cậu, mà cũng đúng.
“Lần sau em sẽ làm theo lời chị.”
“Cậu không có bạn, phải không?”
Bạn không thể đi chơi với bạn bè nếu bạn không có điện thoại… thế giới ngày nay là vậy đấy. Mai nói chẳng sai, trao đổi số điện thoại, địa chỉ email và ID là bước đầu tiên tiến tới tình bạn, thế nên không có cái nào tức là cậu đã bỏ lơ những nguyên tắc đó của xã hội. Trong thế giới thu nhỏ của ngôi trường, không theo nguyên tắc đó là bị bỏ rơi ngay từ đầu. Vậy nên nhờ điều đó, cậu khó mà kiếm bạn nổi.
“Em có hai người bạn lận.”
“Cậu có tận hai người bạn?”
“Hai người là đủ rồi, em nghĩ thế. Chỉ họ là người bạn cả đời rồi.”
Logic của Sakuta là số lượng danh sách số điện thoại, e-mail và ID lưu trong điện thoại là vô nghĩa, có nhiều chưa chắc đã tốt. Hơn nữa còn nảy sinh thêm vấn đề… bạn định nghĩa ‘bạn bè’ là như thế nào? Sakuta cho rằng mấy cái kiểu quan hệ đó, nếu bạn gọi cho họ lúc nửa đêm, họ chỉ miễn cưỡng nói chuyện với bạn mà thôi.
“Hmmmm.”
Cô chỉ phát âm thanh hmm lịch sự để cho người nói biết cô đang lắng nghe, và Mai lấy ra chiếc smartphone từ trong túi, nó có chiếc ốp đỏ có tai thỏ gắn ở đâu. Cô cho Sakuta xem màn hình điện thoại và nó đang hiện 16:37. Tàu sắp đến trong vài phút nữa. Khi cậu vừa nghĩ vậy, chiếc điện thoại rung lên vì một cuộc gọi đến.
Cậu thấy trên màn hình hiện tên ‘Quản lí’. Mai ấn nút từ chối và điện thoại tắt lịm.
“Có sao không?”
“Tàu đang đến kìa… và tôi biết họ có muốn tôi trả lời hay không.”
Có lẽ là tưởng tượng của cậu, nhưng hình như cô nghe có vẻ giận dữ ở những từ cuối cùng.
Con tàu đi Fujisawa từ từ đậu ở sân ga.
Cậu vào trong con tàu cùng cửa với Mai và họ ngồi hai ghế trống sát nhau.
Cửa đóng lại và tàu từ từ khởi hành. Có kha khá hành khách, khoảng tám mươi phần trăm số ghế đã có người ngồi và vài người đang đứng.
Hai nhà ga trôi qua trong lặng lẽ, biển biến mất và con tàu kêu leng keng khi đi qua những khu vực có người sinh sống.
“Về chuyện ngày hôm qua.”
“Tôi đã khuyên cậu nên quên ngày hôm qua đi.”
“Chị rất quyến rũ trong bộ độ thỏ con đó, Sakurajima-senpai ạ, làm sao em quên được.”
Cậu ngáp cái kiềm chế.
“Nhờ vụ đó mà em thao thức cả đêm qua và chả ngủ được tí gì.”
Cậu nhìn Mai tỏ vẻ khiển trách.
“N-này! Đừng tưởng tượng ra tôi và làm mấy trò kì quặc.”
Không phải là ánh nhìn ghê tởm và lời khinh miệt như cậu nghĩ, mặt Mai nhuốm đỏ và cô bắt đầu lúng túng. Cô nhìn cậu trừng trừng như thể đối mặt với sự xấu hổ của mình. Đúng là một hành động đáng yêu. Nhưng khi cô đang che đậy sự bối rối của mình, cô bào chữa để giữ thể diện cho mình.
“C-chị quen với việc một cậu nhóc tưởng tượng mấy trò biến thái với chị.”
Má cô ấy đỏ lựng và dĩ nhiên cô ấy đang nói dối. Vẻ ngoài trưởng thành trái hẳn với vẻ ngây thơ không ngờ.
“Cậu lùi ra một tí được không?”
Mai đẩy vai Sakuta ra xa như thể đang xua đuổi bụi bẩn.
“Oái, đau đấy.”
“Tôi sẽ có em bé mất.”
“Chúng ta nên đặt tên thằng bé là gì?”
“Cậu…” Ánh mắt Mai sững lại, có vẻ cậu đã hơi quá rồi. “Không phải tôi đã bảo cậu quên bộ đồ…”
“Là chuyện hôm qua rồi.”
“Này Azusagawa Sakuta-kun.”
“Chị nhớ tên em à.”
“Tôi phải nhớ được tên một người khi đã nghe qua.” Đó là thứ cậu nên học tập. Cô chắc đã luyện tập nó khi hoạt động trong ngành giải trí hoặc đại loại thế. “Tôi đã nghe những lời đồn về cậu.”
“Lời đồn à…”
Cậu có thể đoán nó là gì, như lúc cậu đoán ra được tại sao cậu bị gọi lên sân thượng.
“Nghiêm túc mà nói, đúng hơn là tôi nhìn thấy lời đồn chứ không phải là nghe thấy.”
Đoạn nói, Mai rút chiếc smartphone ra lần nữa và mở một vài diễn đàn.
“Cậu đã tới trường trung học ở Yokohama.”
“Đúng.”
“Và cậu nổi máu bạo lực và khiến ba đứa bạn cùng lớp vào bệnh viện.”
“Em rất giỏi mấy vụ đánh đấm.”
“Và vì thế, dù cậu có đang đi học trường cao trung ở đó, cậu chuyển về đây và thi kì thi chuyển trường vào Trường Cao trung Minegahara.”
“…”
“Còn nhiều chuyện nữa cơ, tôi tiếp tục nhé?”
“…”
“Vừa nãy có ai đó đã nói ‘Người đối xử với ta như ta đối xử với người.”
“Nó không đáng là chuyện để tò mò đâu, mà thế nào thì em rất vinh dự vì chị có hứng thú với em.”
“Internet thật tuyệt vời, thông tin cá nhân như này ở đâu cũng có.”
“Cũng đúng.”
Cậu trả lời thẳng thừng.
“Mà chưa chắc thông tin này đã đúng.”
“Chị nghĩ sao hả Senpai?”
“Nếu cậu nghĩ kĩ một chút thì đó là chuyện dĩ nhiên. Không đời nào một người đã gây ra vụ ẩu đả lớn đến thế lại đến trường như chẳng có chuyện gì xảy ra.”
“Em ước chi chị nói với mấy đứa cùng lớp em điều đó.”
“Nếu họ hiểu nhầm thì tự đi mà nói với họ.”
“Lời đồn nó như bầu không khí. ‘Bầu không khí’ trong ‘cái kiểu bầu không khí đó’… Kiểu ‘bầu không khí’ mà chị phải đọc được.”
“Không đọc được thì sẽ bị đối xử tệ bạc… và chị biết đó, những người tạo ra nó chẳng bị liên luỵ, thế nên khi em giải thích với họ sự thật không phải thế, kết cục là họ chỉ cười đùa với nhau và nói ‘Gì thế hả? Vớ vẩn ghê’.”
Cậu không thể cãi lại những người trước mặt cậu, thế nên dù cậu có nói gì thì chẳng một lời đáp trả. Ấy vậy mà nếu cậu làm gì thì đó sẽ đầy người chạy ra hóng.
“Và chống lại bầu không khí là một hành động lố bịch.”
“Vậy là cậu mặc kệ hiểu lầm và từ bỏ.”
“Dù sao thì em vẫn ổn, em không tự tin mình có thể làm bạn với mấy tên đơn giản chỉ biết tin vào lời đồn và các bài đăng trên mạng mà chẳng thèm suy nghĩ kĩ hay biết ai tạo ra chúng.”
“Nói nghe hằn học ghê.”
Mai cười trông có vẻ thấu hiểu.
“Đến lượt chị rồi Senpai.”
“…”
Mai nhìn Sakuta ra vẻ không vui chút nào trong một lát, nhưng sau khi đã nghe về hoàn cảnh của Sakuta, thua rồi, cô bắt đầu mở miệng.
“Tôi nhận ra trong ngày đầu tiên của bốn ngày nghỉ.”
Nói cách khác, bốn ngày trước, ngày mùng ba tháng năm, Ngày Hiến pháp Nhật Bản.
“Tôi chợt nảy ra ý tưởng đi chơi công viên thuỷ sinh ở Enoshima.”
“Một mình?”
“Có vấn đề gì?”
“Em chỉ đang muốn biết chị có bạn trai chưa.”
“Tôi làm gì có.”
Mai mím môi tỏ vẻ chẳng quan tâm.
“Hểểểể.”
“Tôi là gái zin thì làm sao?”
Mai nhìn Sakuta đầy trêu chọc.
“…”
“…”
Ánh mắt họ gặp nhau. Mai ngay lập tức đỏ ửng từ cổ lên mặt. Hình như cô xấu hổ vì từ ‘gái zin’ dù chính mình là người nói ra từ đó.
“À, em chẳng quan tâm tới mấy vụ đó.”
“Đ-đúng rồi… sao mà chả được! Tôi nhận ra chẳng ai nhìn tôi trong khu thuỷ sinh đó, toàn là những gia đình không à.”
Biểu cảm chút hơn dỗi của Mai làm cô ấy trông đang yêu và trẻ con hơn hẳn. Vì trước giờ cậu chỉ nhìn thấy vẻ ngoài trưởng thành của cô, có vẻ đây là trải nghiệm hoàn toàn mới. Nếu cậu nói điều này ra, cậu sẽ làm cuộc trò chuyện trật hướng lần nữa, thế nên Sakuta quyết định chỉ nghĩ trong đầu thôi.
“Thoạt đầu tôi nghĩ đó chỉ là tưởng tượng của mình thôi. Đã hai năm từ khi tôi ra mắt và mọi người đang chăm chú ngắm cá.”
Tông giọng đều đều bỗng hạ xuống nghiêm trọng.
“Nhưng mọi chuyện trở nên rõ ràng khi tôi vào một quán cà phê trên đường về nhà. Không ai chào đón tôi và tôi không được dẫn vào chỗ ngồi.”
“Là quán tự phục vụ thì làm sao?”
“Đó là một quán cà phê truyền thống, với chỗ ngồi ở quầy bán và mỗi bàn chỉ có mỗi bốn chiếc ghế.”
“Thế thì chẳng lẽ hồi trước chị tới đó và bị cấm vô?”
“Không có chuyện đó đâu.”
Đôi má Mai hơi giật vì giận dữ và cô dẵm lên chân Sakuta.
“Senpai, chân chị.”
“Chân tôi làm sao?”
Mai hỏi nghiêm túc, làm như kiểu cô ấy chẳng biết gì, cậu thiết nghĩ cô ấy quả là chuyên ngiệp trong mấy vụ này.
“Không có gì, em chỉ cảm thấy hạnh phúc vì chị đang dẫm lên em.”
Cậu định nói đùa, nhưng Mai giật nảy người và nhích ra hết mức có thể để tránh xa Sakuta vì người đàn ông ngồi kế bên cô đã xuống tàu.
“Em đùa thôi.”
“Tôi cảm thấy ít nhất vài phần trăm nghiêm túc trong đó.”
“À cũng đúng, là đàn ông mà, em hạnh phúc khi được một senpai xinh đẹp quan tâm.”
“Được rồi, được rồi, giờ tôi sẽ tiếp tục nói, thế nên trật tự đi. Tôi tới đâu rồi nhỉ?”
“Chị đang nói tới đoạn mình bị cấm vào quán cà phê.”
“Cậu sẽ làm tôi nổi giân đấy.”
Ánh nhìn của Mai sắc lên, và dù cậu có nhìn đi nhìn lại, rõ ràng cô ấy đang giận. Để thể hiện sự hối lỗi của mình, Sakuta làm động tác kéo khoá mồm mình lại và Mai tiếp tục với sắc mặt chẳng vui vẻ là bao.
“Dù khi tôi bắt chuyện với nhân viên, họ không đáp lại, và không một vị khách nào nhận ta tôi nữa. Đương nhiên là tôi rất kinh ngạc và rồi chạy về nhà.”
“Xa không ạ?”
“Tới Fujisawa. Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra khi tôi tới đó. Mọi người nhìn tôi giống như kinh ngạc khi nhìn thấy ‘Sakurajima Mai’. Thế nên tôi nghĩ chuyện vừa nãy là chắc là tưởng tượng của mình, nhưng… tôi rất tò mò nên đã thử điều tra xem liệu nó có xảy ra ở những nơi khác.”
“Và bộ đồ thỏ đó?”
“Trong bộ đồ đó, nếu mọi người có thể thấy tôi, họ sẽ ngắm nhìn thế nên không còn nghi ngờ gì nữa.”
Chuẩn không cần chỉnh, phản ứng của Sakuta hôm đó đã chứng minh sự hiệu quả của nó.
“Thế rồi ở các nơi khác… ở Shonandai mọi chuyện xảy ra y hệt …”
“Cũng chẳng sao, giờ tôi đang mong muốn được vô hình với cả thế giới.”
Không biết sao cô nhìn Sakuta đầy trách móc.
“Hôm nay mọi thứ đều bình thường ở trường… tính tới lúc này.”
Mai ngụ ý ở cánh cửa vào kia, có một học sinh khoác đồng phục trường khác đang cầm điện thoại và lén nhìn họ. Đương nhiên, mục tiêu của cậu ta không phải Sakuta mà là Mai.
“Chị thích ở một mình nhỉ Senpai, dù chị đang có trải nghiệm kì lạ như vậy.”
Sakuta bày tỏ ấn tượng không thèm giữ ý tứ, nhưng Mai cũng chẳng lấy làm buồn phiền.
“Thì có, nó vui lắm mà.”
“Đầu óc chị có ổn không thế?”
Cậu hỏi ngược lại cô vì chẳng hiểu ý cô nói.
“Tôi luôn là trung tâm của sự chú ý phải không? Sống dưới những ánh nhìn của người khác. Vậy nên khi tôi còn bé, tôi đã xin một điều ước rằng mình có thể đến một thế giới không một ai biết mình.”
Có vẻ cô không nói dối nhưng nếu có ai bảo cậu đây là một màn diễn thì cậu vẫn có đủ lí do để tin cô. Cô ấy là diễn viên xuất sắc, trở thành một diễn viên chính thức từ khi còn nhỏ cơ mà.
Trong khi họ đang nói chuyện, Sakuta để ý thấy mắt cô dời đến chỗ một trong các số quảng cáo treo trên tàu. Đó là quảng cáo về một bộ tiểu thuyết được dựng phim. Diễn viên chính là một thiếu nữ gần đây đang có bước đột phá và cậu nghĩ cô ấy cùng tuổi với Mai. Cô ấy chắc hướng về giới showbiz trong đầu, hay là có lẽ cô đang luyến tiếc? Không, cậu có cảm giác không phải vậy. Cậu nghĩ rằng đôi mắt đó của Mai, đang nhìn vào một thế giới cách biệt, ẩn chứa cảm xúc kìm nén. Nói cách khác, nó kiểu như hối tiếc và luyến quyến.
“Senpai?”
“…”
“Sakurajima-senpai?”
“Tôi có nghe thấy.”
Sau một cái chớp mắt, Mai nhìn về phía Sakuta.
“Tôi đang hạnh phúc với tình cảnh này. Thế nên đừng quầy rầy.”
“…”
Trước khi họ nhận ra, con tàu đã đến sân ga cuối cùng của nhà ga Fujisawa, cửa tàu và Sakuta vội vàng theo sau Mai, người rời đi đầu tiên.
"Nếu cậu hiểu tôi đang kì lạ như thế nào thì cũng không sao."
"..."
"Đừng dính dáng đến tôi nữa."
Mai nói thẳng thừng và bước nhanh qua cổng vé và tiếp tục nới rộng khoảng cách giữa cô và Sakuta sau khi họ tách ra.
Câu đuổi theo bóng dáng đang rời đi, mà đây cũng là đường về nhà của cậu mà, đi qua con đường nhỏ dẫn tới tòa nhà ga JR.
Mai đang đứng trước một cái tủ đựng đồ và rút ra một cái túi giấy. Cậu nghĩ vậy và rồi cô ấy bước vội tới quầy bán bánh.
“Cho tôi một cốc kem.”
Cô gọi người phụ nữ đang đứng trông quầy. Bà ấy không đáp lại, như thể không nghe thấy cô ấy.
“Cho tôi một cốc kem.”
Mai lặp lại lời gọi. Nhưng đương nhiên là người phụ nữ không thể thấy cô, bà nhận một nghìn yên từ người nhân viên văn phòng đến sau và như thể không nghe thấy cô, đưa cho một cô gái trung học bánh kem dâu.
“Thứ lỗi, cho cháu một ổ kem.”
Sakuta đến cạnh bên mai và nói lớn giọng với người phụ nữ.
“Dạ, một ổ kem cho cháu.”
Sakuta đưa 130 và nhận một túi giấy từ người phụ nữ. Cậu bước ra khỏi quầy và đưa túi cho Mai, người đang cúi gầm mặt xuống khó chịu.
“Chị thật sự không thấy phiền phức chút nào à?”
“Tôi, thấy phiền phức vì mình không thể ăn kem ở đây.”
“Cũng đúng.”
“Nhưng… Cậu có tin những chuyện khó chịu tôi vừa nói?”
“Nói thế nào nhỉ, em hiểu rõ chuyện đó mà.”
“...”
“Đó là Hội chứng Tuổi dậy thì.”
Lông mày Mai nhướng lên tỏ vẻ ngạc nhiên. Cậu chưa từng nghe có người trở nên vô hình, nhưng có rất nhiều lời đồn như kiểu ‘có khả năng đọc tâm trí’, ‘thấy được tương lai’, ‘hoán đổi thân xác với ai đó’ và những điều huyền bí khác như sự cố, và nếu bạn nhìn vào mấy kiểu diễn đàn thảo luận đó, có đầy những các kiểu khác.
Nhà tâm lý học bình thường cho rằng đó là một dấu hiệu của tính bất ổn và hoàn toàn mặc kệ nó. Các chuyên gia tự xưng gọi đó là một kiểu mới của cơn hoảng loạn do xã hội hiện đại gây ra, và người thường thì chế nhạo nó, nghĩ ‘nó là một kiểu thôi miên’.
Cũng có người gọi nó là một căn bệnh của não do stress gây nên bởi lỗ hổng giữa một thế giới không ai biết và tâm trí của một người. Một điểm tương đồng là không ai nghiêm túc tiếp nhận. Phần lớn người lớn nhắm mắt làm ngơ như thể ‘chỉ là tưởng tượng của mày’ mà thôi.
Trong cuộc trao đổi ý kiến vô trách nhiệm đó, mà cậu không biết ai đã nói, sự kiện kì lạ đã xảy ra với Mai được gọi ‘Hội chứng Tuổi dậy thì’.
“Chẳng phải Hội chứng Tuổi dậy thì chỉ là truyền thuyết đô thị truyền miệng hay sao?”
Mai nói chính xác, đó là truyền thuyết đô thị. Bình thường, không ai sẽ tin nó và mọi người sẽ có cùng phản ứng như Mai. Cho dù chính họ đã trải nghiệm những chuyện kì lạ, họ sẽ nghĩ đó chỉ là tưởng tượng của mình và không thừa nhận nó, vì họ đang sống ở nơi mà mấy thứ đó không xảy ra. Nhưng Sakuta có cơ sở vững chắc cho lòng tin của cậu.
“Có thứ em muốn cho chị xem, cho nên chị hãy tin rằng em tin chị, Senpai.”
“Có thứ cậu muốn cho tôi xem?’
Mai nhăn mày nhìn Sakuta nghi ngờ.
“Chị đi với em một chút được không?”
Sau khi cân nhắc lời gợi ý của cậu một hồi lâu, cô gật đầu và khẽ nói.
“… Được.”