Seikoku no Dragonar

mở đầu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mở đầu

Vương quốc hiệp sĩ Lautreamont. Hay còn được biết với cái tên Đất nước của những Huấn long sư

Về phía bắc là đế chế Zepharos còn phía nam là Vương quốc Chevron

Kẹp giữa 2 thế lực này là một đất nước nhỏ bé, với dân số chưa đến 5 triệu, nhưng lại có một Học viện vô cùng đặc biệt

「Học viện Phi Long Ansarivan」

Hướng dẫn và huấn luyện luyện các thanh thiếu niên , những người có giao ước với rồng, một học viện cho Huấn long sư

Phần 1

Rồi.... Tôi xin được giới thiệu thành viên mới của Hội học sinh tới toàn thể mọi người

Rebecca tuyên bố với một giọng dõng dạc tới tất cả học sinh trong hội trường.

Chủ tịch hội học sinh, Rebecca Randall, với biệt danh cao quý 'Hồng Nữ Vương', giờ trông giống một tuyệt tác bằng cẩm thạch, rực rỡ và tráng lệ, thu hút mọi ánh mắt từ các Học viên

Đầu tiên, phụ trách ban kỉ luật, Silvia.

Sau khi Silvia trả lời long trọng, cô bước lên trước từ một bên cánh gà.

'Băng Thanh Công Chúa'

Đúng như ấn tượng ban đầu từ biệt hiệu, đôi mắt màu thiên thanh lạnh như băng của Silvia kết hợp với mái tóc vàng óng ánh càng làm tô điểm cho làn da trắng như tuyết của cô.

Tôi là Silvia Lautreamont và đây là lần đầu tiên tôi gia nhập Hội học sinh. Dù tôi còn trẻ, thiếu kinh nghiệm và còn phải học hỏi nhiều thứ nhưng tôi thề tôi sẽ nỗ lực hết sức để duy trì kỉ luật của Học Viện Phi Long chúng ta. Tôi rất mong mọi người sẽ giúp đỡ mình trong tương lai.

Sự khiêm tốn từ lời nói của cô tạo ra nhiều tiếng thì thầm giữa các học sinh.

Bản chất kiêu ngạo gắn chặt Silvia ngày thường lúc đó đã biến mất.

Silvia duyên dáng cúi đầu và đám đông vỗ tay nhiệt liệt, tuy nhiên, do những tiếng vỗ tay hào hứng, bản thân Silvia cũng không thể nào không cảm thấy bối rối.

Có lẽ vì xấu hổ, Silvia vội vã chạy về ra phía màn sân khấu.

"Bài phát biểu của cậu thật tuyệt vời." Ash nói.

Ash, người giờ cũng đã trở thành thành viên của Hội học sinh cùng lúc, đang đứng ở sân khấu mỉm cười lém lỉnh với Silvia, người vừa chạy ra khỏi sân khấu vì sự nhút nhát của mình.

"Có gì hay đâu chứ ..."

Có lẽ bởi vì cô không quen với việc được khen ngợi, Silvia đỏ mặt vì xấu hổ và cúi gầm xuống đất. Sau một lúc khuôn mặt đang nở mũi vì được khen của cô đột nhiên cứng đờ, và cô gắt gỏng hỏi Ash:

"Đó không phải là vấn đề cậu cần quan tâm! Tại sao cậu không lo việc của mình đi! Cậu cũng chuẩn bị lên sân khấu kế tiếp mà. Có chắc là mình sẽ ổn không?"

"Đó ... Đó là ..."

Đối với Ash khét tiếng với danh hiệu "Đệ nhất Phá hoại" của Học viện, tất nhiên, đây là lần đầu tiên cậu lên sân khấu trong tình huống này. Cậu ta sẽ nói dối nếu nếu nói rằng mình không căng thẳng.

"... Tôi ghen tị với cô đấy, công chúa. Trong từ điển của cô không hề có từ 'căng thẳng'."

"Đừng có ngớ ngẩn. Tôi cũng cảm thấy căng thẳng mà!"

Ash, bị sốc bởi thái độ quả quyết của Silvia, không thể ngăn mình co rúm lại và lùi về phía sau.

"Ah, xin lỗi. Trông cô không có vẻ gì là lo lắng nên tôi ..."

"Là con gái của vua cha, tôi đã được dạy để tham gia nhiều nghi lễ, tôi không hề sợ sân khấu, tuy nhiên, thế không có nghĩa là tôi không hề lo lắng."

"Vậy à? Tôi có lẽ đã cảm thấy an tâm hơn rồi đấy."

Sau khi nhìn thấy Ash đột nhiên bật cười, Silvia ngạc nhiên.

"Vậy là ngay cả Công chúa điện hạ cũng biết lo lắng nhỉ. Ah ... vậy thì sẽ không sao nếu những người bình thường như tôi cũng cảm thấy lo lắng . Sau khi biết về điều này, tôi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Cảm ơn cô nhiều lắm!"

"C- Có gì đâu, không cần phải cảm ơn tôi, vì điều nhỏ nhặt như vậy."

Silvia xấu hổ quay mặt đi.

"Vâng, bây giờ, xin giới thiệu thành viên tiếp theo. 'Đệ nhất Rắc rối chân nhân' của trường, người đã thay đổi bản thân, Trưởng ban Thường vụ, Ash Blake. "

Một bầu không khí sôi nổi ồn ào xuất hiện trong hội trường ngay sau tuyên bố của Rebecca.

"Nói cách khác, 'Thường vụ' nghĩa là phụ trách mọi thứ. Vì vậy, Dù chúng ta gặp bất cứ khó khăn gì thì cứ tự do thảo luận với Ash."

Trước không khí ngày càng sôi. Ash không thể không cảm thấy xì-troét trước cảnh tượng ấy.

Nhìn từ giữa sân khấu ra toàn bộ hội trường, tổng cộng bốn trăm học viên lúc này, từ Cơ bản đến các khóa học Cao cấp, choáng ngợp tầm mắt của cậu..

"Chết tiệt ..."

Tất nhiên, ngay trước thời điểm này, cậu có thể thư giãn nhờ vào sự giúp đỡ của Silvia, nhưng sau khi đứng trên sân khấu, một cảm giác căng thẳng bất ngờ xuất hiện . "..."

Ash đột nhiên lo lắng về cái băng quấn quanh cánh tay trái của mình.

Trên cánh tay trái của Ash, các đường nét 'Seikoku" đã in sâu.

Bất kỳ Huấn long sư nào cũng phải có dấu ấn này, nhưng diện tích của 'Seikoku' của Ash là vô cùng lớn, nó bao phủ gần như toàn bộ cánh tay trái của cậu.

Bởi vì điều này, hàng ngày Ash luôn quấn băng quanh 'Seikoku' để tránh bị nhìn thấy.

Sáng nay, cậu thậm chí còn cẩn thận hơn bình thường trong việc gói băng của mình.

Mặc dù vậy, trước đám đông bên dưới, trong người cậu chợt xuất hiện một cảm giác khó chịu - nỗi sợ rằng 'Seikoku' của cậu sẽ bị nhìn thấy bởi mọi người qua quần áo và lớp băng kia.

"Này.... Mạnh mẽ lên."

Ngay lúc đó, giọng nói nhẹ nhàng của Silvia nghe như đang thì thầm vào tai cậu.

Ash vờ quay đầu lại một cách ngẫu nhiên và phát hiện ra rằng Silvia đang nhìn chăm chú mình.

"... Công chúa?"

Silvia, đặt tay lên ngực, mạnh mẽ gật đầu.

- Công chúa cũng đang động viên mình ...!

Mặc dù đó chỉ là một hành động nhỏ nhưng đã khiến Ash đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn.

Cậu quay lại nhìn các học sinh.

"Vâng... Tớ chỉ vừa trở thành thành viên của Hội học sinh. Tên tớ là Ash Blake. Thành thật mà nói, tớ không biết phải làm gì ...... Nhưng dù ... dù có phải làm gì đi chăng nữa, tớ sẽ làm việc hết sức mình, vì vậy hãy mong các bạn hãy ủng hộ tôi! "

Sau khi bày tỏ hết cảm xúc của mình ... Ash cúi đầu.

Trong khi vẫn duy trì tư thế của mình, một giây trôi qua, hai giây sau đó.

Cả hội trường vẫn im lặng như tờ!

--Liệu mình, một thằng đầy tai tiếng, dù có cố bày tỏ bản thân đến thế nào đi nữa, vẫn không thể khiến bản thân mình được người khác thừa nhận sao? ...

Khi cậu bắt đầu cảm thấy hối tiếc-

Chợt Ash nghe thấy những tiếng vỗ tay lớn.

"Công chúa ...?"

Đúng vậy. Silvia, đứng ở bên màn sân khấu, khởi xướng bằng cách bắt đầu vỗ tay.

Rebecca cũng bắt đầu vỗ tay theo.

Được dẫn dắt bởi hai người ... Am thanh của những tiếng vỗ tay từ từ lan tỏa đến mọi ngóc ngách của hội trường.

Ash nhìn quanh hội trường. Những người bạn tốt nhất của cậu, Raymond và Max, đã mỉm cười với cậu ta trong khi vỗ tay và reo hò.

"Mọi người!"

Trong một chớp mắt ... Những tiếng vỗ tay nhiệt tình, lớn tương tự như từ bài phát biểu của Silvia.

Phần 2

Một Ash nhẹ nhõm quay lại vào phía màn sân kháu.

"Hmm ... Cũng ổn."

Chỉ trong một khoảnh khắc, Silvia lại trờ về thái độ lạnh nhạt của mình. Tuy nhiên, Ash quyết định coi nó như là một lời khen ngợi.

"Tất cả là nhờ vào cô đó, Công chúa ... Eco chưa có mặt à?"

Bằng hữu của Ash, Eco, vẫn chưa xuất hiện, khiến cậu lo lắng.

Nhân vật chính của buổi lễ này là không chỉ có Ash và Silvia.

Trước đó vài ngày, trong lễ kỷ niệm ngày sinh của cô rồng trẻ Eco, ở "Tiệc Bằng Hữu", Rebecca đã hôn lên má Ash, Silvia, và Eco, với lý do đó là Nghi lễ kết nạp.

Kể từ khi cô chấp nhận nụ hôn của Rebecca ... Eco đã trở thành một thành viên của Hội học sinh.

Vì vậy, ngay sau khi Silvia và Ash đã có bài phát biểu của mình, Eco phải là người cần được chuẩn bị sẵn sàng phía sau bức màn sân khấu

... Tuy nhiên, cô đã biến mất không một dấu vết.

"Đúng vậy, Cô ấy đến trễ quá. Hy vọng rằng Cosette sẽ không làm 'trò lố' nào với cô ấy ..."

Silvia cau mày.

Cosette đã được phái đến Ansarivan từ cung điện, để phục vụ như là hầu gái của Silvia. Vì Ash quá bận nên anh đã nhờ Cosette chăm sóc hộ Eco.

"Chị sẽ lo trang phục của em." Sau khi biết được rằng Eco sẽ lên sân khấu, Cosette hào hứng xung phong.

Nhưng đó là hai giờ trước.

"Lựa chọn trang phục có mất nhiều thời gian đến thế cơ à?"

"Cosette chắc chắn sẽ phát điên lên trong khi thay áo Eco như một con búp bê. Thật tội nghiệp cho cô ấy."

"Cô nói như thể mình là nạn nhân thế?"

"Xin đừng làm tôi nhớ lại chuyện kinh khủng đó..."

Silvia trông rất buồn cười khi cô giơ tay che mặt.

Phần 3

Trong khi Ash và Silvia đang trò chuyện ... Rebecca tiếp tục diễn thuyết để câu thời gian.

"... Ngày hôm đó, Silvia với đôi mắt đầy tình cảm đã nói với tôi:" Em sẽ làm hết sức. Ngoài ra ... Xin vui lòng gọi em bằng tên của em, ít nhất là trong Hội học sinh, không coi em là công chúa hoàng gia của vương quốc hiệp sĩ. '"

Rebecca đã mô tả một cách sinh động cho đám đông 'mọi thứ' diễn ra trong 'Tiệc Bằng Hữu'.

"... Lúc đó, tôi cảm thấy như mình như đang được tỏ tình vậy. À mà này, các bạn yêu quý, mặc dù Silvia trông giống như một người khù khờ, trên thực tế cô ấy đã nhắm được một hai chàng rồi đấy nhé-"

"Hội trưởng! Vậy là đủ rồi!"

Silvia giơ nắm tay cô trong sự tức giận, nguyền rủa từ bức màn phía sau sân khấu.

Tiếng cười vang dội từ khắp khán phòng.

Tại thời điểm này…

-Bang!

Cánh cửa chính hội trường được mở toang bởi ai đó.

Mọi người đều quay đầu của mình lại nhìn phía sau cánh cửa.

Cô nàng Rebecca phấn khởi, tự hào tuyên bố:

"Các bạn học sinh thân mến, thành viên mới thứ ba của chúng tôi, Eco, cuối cùng đã xuất hiện!"

Eco bước từng bước oai vệ và các học sinh chia thành hai phần để dọn đường cho cô.

Theo bước chân của cô, "Cốc, Cốc"[1] một âm thanh lạnh giá được vọng lên trong hội trường.

Cosette lẽo đẽo theo sau Eco. Cô mặc trang phục hầu gái bình thường của mình và hành động như đoàn tùy tùng của Eco.

"C-cái gì đó?"

Ash ló đầu ra khỏi bức màn phía sau sân khấu, bị sốc.

Silvia cũng choáng váng.

Rebecca, từ phía bên, nhìn tự hào về Eco khi cô tiến về phía sân khấu, bắt đầu màn giới thiệu:

"Như tất cả các bạn đã biết, Eco, bằng hữu của Ash, được sinh ra vào tháng trước. Tôi không biết tại sao, nhưng cô ấy có hình dạng của một con người mặc dù cô ấy là một con rồng, cho nên chúng ta có thể giao tiếp với cô ấy. Vì vậy, chúng tôi quyết định để Eco trở thành linh vật của hội học sinh và chân thành chào đón cô đến tham gia! "

Trên sân khấu, Eco nhìn xung quanh toàn trường.

Đám đông cảm nhận rõ ý chí mạnh mẽ đằng sau đôi mắt hồng ngọc sáng chói cô.

Mái tóc màu bạc-hồng của cô nhẹ nhàng và thanh lịch.

Trên hai bên đầu của cô là biểu tượng của bộ tộc rồng ... Đó là những cái sừng của cô ấy. Nhưng vì Eco vẫn là một con rồng trẻ nên hình dạng chiếc sừng của cô không nhọn mà trông như "răng tròn ' hơn.

Cô mặc một chiếc váy màu đen sang trọng mặc cho cơ thể nhỏ nhắn của mình.

"Có phải ... Eco?"

Ash vô thức thì thầm và lẩm bẩm.

Ngoại hình của Eco là không chỉ đẹp mà toàn bộ cơ thể của cô phát ra một một thần thái thật tao nhã. Thậm chí nếu có ai nói rằng cô là một nàng công chúa thì không có lý do nào khiến ta không tin điều đó.

Trên thực tế, các học sinh dường như bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của Eco.

"Chỉ cần nói lời chào tới tất cả mọi người Eco! Chỉ cần làm chính xác như tôi đã dạy em và sẽ không có bất kỳ vấn đề."

Ash nghe rõ mồn một những lời thì thầm của Cosette với Eco.

"Ar ... có chắc không?"

Eco ngây thơ hỏi.

"Tất nhiên rồi. Tôi, Cosette, hứa với em rằng đây sẽ là một cơ hội tuyệt vời để ngay lập tức đánh cắp trái tim của tất cả mọi người."

Cosette mỉm cười.

Ash, bối rối bởi lời nói của cô, chợt cảm thấy mắt giật liên hồi.

"Được rồi."

Eco, không hề biết chàng Ash đang lo lắng ở bên dưới, ngoan ngoãn gật đầu, "huff ..." cô hít sâu.

Tất cả mọi người, không có ngoại lệ, giờ đều đã nín thở và tập trung sự chú ý vào từng cử động của Eco.

Eco tạo dáng, hai bàn tay lên cao, như thể để đe dọa ...

"Gàoo!"

Cô phát ra một tiếng gầm trước học sinh toàn trường.

Nếu bảo cô ấy vừa gầm thì cũng không đúng; Miêu tả chính xác có thể là như đọc trực tiếp từ một kịch bản hơn. (:v của ai thì mấy thím biết rồi)

Một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, rồi hội trường đã sớm tràn ngập tiếng cười.

"Ta ... Tại sao mọi người lại cười?"

Phản ứng của đám đông làm cô choáng váng

Phần 4

Nhà Apollo[2] là khu ký túc xá nơi các nam sinh khóa Cao cấp sống.

Phòng của Ash nằm trên tầng thứ ba.

Eco đã chiếm lấy căn phòng khoảng một tháng.

Mặc dù cô ấy là một con rồng ... Một cô gái xinh đẹp được nhận vào ký túc xá nam đã gây ra một sự náo động nhất thời trong nha Apollo. Tuy nhiên, kể từ khi cô sống ở đây được một tháng, nhiều người đã trở nên quen với nó.

Chỉ ngay sau khi cô bước vào phòng ... Eco giận dữ dẫm xung quanh.

"Thật quá quắt! Họ thực sự dám cười một con rồng cao quý như vậy! ... Đây là một tội lỗi không thể tha thứ! Đây là lý do tại sao ta ghét những con người ngu ngốc và khờ khạo!"

"Cô không thể đổ lỗi cho họ ... cách chào của cô quá khác biệt. Một con rồng sẽ không bao giờ có tiếng gầm kiểu gào" Gàoo ". Đúng không?"

Khi nụ cười mím môi của Ash bị phát giác, Eco trừng mắt giận dữ nhìn cậu.

"Đó là lỗi của Cosette! Cô ta đã nói dối ta! Cô ấy nói với ta rằng một con rồng phải chiếm được trái tim của tất cả mọi người và đó sẽ là cách hiệu quả nhất!"

"Được rồi ... Thôi hiểu rồi."

"Ngươi thì biết gì?"

"Đơn giản mà nói. Cosette thấy rằng cô thường hành động kiêu ngạo nên cô ấy đã tốt bụng giúp cô bằng cách nghĩ ra kế hoạch này. Nếu không nhờ lời khuyên của cô ấy ... Tôi dám chắc rằng khoảng tám mươi phần trăm cơ hội cô sẽ đi lên sân khấu với thái độ tự kiêu của mình và phun ra những thứ như "Lũ người ngu ngốc và khờ khạo ...!" Hoặc những câu vô nghĩa đại loại thế. "

"Thì ..."

Có vẻ đã bị Ash nói trúng tim đen ... Eco đột nhiên trở nên không nói nên lời.

"Vì vậy, để tránh những cảnh khó xử đen tối đó. Cosette giúp cô theo cách riêng của mình. Và kết quả là?"

"Kết quả là ta trở thành trò cười cho con người!"

"Không, cô sai rồi, mọi người không coi cô như một trò đùa để cười."

"Vậy tại sao họ lại cười nhạo ta?"

"Không, cô vẫn sai. Mọi người đều nghĩ rằng đó là một việc hết sức thú vị và cảm thấy cô thật thân thiện. Mặt khác ... Bộ váy đó hợp với cô lắm đấy."

"Hả ...?"

Má Eco nhanh chóng chuyển sang màu đỏ như thể có một ngọn lửa bùng cháy.

" Cô có ... có sao không?"

"Không, không có gì!"

Eco giận dữ quay mặt đi khiến Ash không thể không mỉm cười. Đột nhiên anh hào hứng với tay về phía Bằng hữu Eco của mình .

"Cô ngượng đấy ư? Haha. Có vẻ như cô, cũng, có một chút dễ thương đấy."

Mái tóc mềm mại của cô tạo ra cảm giác thật dễ chịu và Ash mê mẩn chúng đến nỗi không thể dừng lại.

"Ngươi......"

Trong khi đối mặt bầu không khí kỳ lạ do chàng Ash đang say sưa mê mẩn tạo ra... mắt Eco đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa rợn người.

Bằng cách nhìn kỹ bạn sẽ nhận thấy rằng cô bắt đầu lắc mạnh nấm đấm của mình.

"Dường như ... Ngươi vẫn chưa biết vị trí của mình nhỉ."

"Ê, Eco, có gì ngồi xuống ăn miếng nước uống....."

"Ta đã cảnh báo. không phải sao? Thay vào đó ngươi lại coi ta như một CON VẬT-"

Eco bước một bước đầy sát khí về phía trước.

"Ta là chủ nhân của người! Bây giờ hãy mau quỳ xuống đất mau!"

"Uwa!"

Trong khoảnh khắc anh va chạm với Eco ... Cậu đột nhiên cảm thấy chóng mặt.

Trong chớp mắt Ash áp mặt xuống sàn.

Eco kéo cao váy của mình và nhấc chân lên cao trong không khí.

Mặc cho kích thước nhỏ và tinh tế, bàn chân nhỏ đó chứa một sức mạnh mà chắc chắn là không khác gì một con rồng bình thường.

Xương sống của Ash đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.

"Chờ một chút! À này. cô chắc đói rồi nhỉ?"

"Đừng lo lắng. Trước buổi lễ, Cosette đã cho ta ăn rồi."

Mưu kế này, mượn đồ ăn để dụ dỗ, đã thất bại.

"Vì cô đã no ... Cô phải nhánh trong trả lại bộ váy chứ nhỉ! Mặc một chiếc váy như vậy trong khi nổi khùng sẽ làm quần áo bị nhàu!"

"Ngươi không cần phải lo. Hơn nữa chiếc váy này là của ta."

"Không thể nào! Cô không thể lấy những thứ của người khác và cho đó là của riêng mình!"

"Cosette giới thiệu nó với ta. Ta nghe nói rằng chiếc váy này ban đâu là của Silvia nhưng cô ta đã không còn mặc vừa nó."

"Lại là bà nội Cosette đó..?" Trước khi Ash có thể kết thúc câu nói của mình ... Eco đã bước trên lưng anh.

'Nát'! "[3]

"Im đi! Ta muốn ngươi bị nghiền nát!"

"Cô đã nghiền nát nó ... Một lúc rồi đấy."

Tác động mạnh đến nỗi thật khó để tưởng tượng ra thứ trên lưng chỉ là bàn chân nhỏ bé của một cô gái.

Một lượng lớn mồ hôi chảy ra từ trán cậu ấy tới vùng cổ.

"Ngươi vừa nói gì vậy?"

"Huff!"

Eco bắt đầu quay và xoáy bàn chân của mình để vẽ một vòng tròn trên lưng của Ash.

Ash nghe rõ tiếng tụng kinh từ cột sống của mình.

"Xương sống của tôi! Cột sống của tôi! Ah! Ah! Ah ......!"

"Thế nào? Bây giờ ngươi biết nơi vị trí của mình là?"

Trong khi đang dần mất đi ý thức, Ash cứ ngỡ cậu đang ở trong một cơn ác mộng đầy trớ trêu..

Phần 5

Vào năm của thánh, 1365, nửa tháng đã trôi qua trong tháng Taurus.

Sau cuộc tấn công Necromancia ... Học viện Phi Long Ansarivan cuối cùng cũng sẵn sàng cho sự mở cửa trở lại của nhà trường.

"Sự khởi đầu ~ A.S.B.1365.5 ~" được đóng lại.

Chú thích

↑ Tiếng bước chân

↑ Vị thần Apollo:

↑ Tiếng xương gãy

Truyện Chữ Hay