Seikoku no Dragonar

mở đầu.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đất nước Kỵ sĩ Lautreamont, hay còn được người ngoài gọi với cái tên Vương quốc của các Huấn Long sư.

Bắc giáp mặt Đế quốc Zepharos, Nam kề vai Vương quốc Chevron.

Kẹp giữa bởi hai thế lực đối trọng, tiểu quốc với dân số không quá năm triệu dân này, sở hữu một học viện đặc biệt.

Học viện Phi long Ansarivan.

Nơi huấn luyện và giảng dạy những nam nữ thanh niên đã có giao ước với Long tộc––Học viện dành cho những Huấn Long Sư.

Phần 1

Đã là ngày cuối của tháng Cự Giải.

Học viện Phi long Ansarivan đã lên lịch tổ chức Lễ tổng kết vào sáng nay.

Tất cả học viên giờ đã tập trung đầy đủ tại hội trường, ai nấy đều có vẻ bồn chồn vì kể từ ngày mai sẽ bắt đầu kỳ nghỉ hè. Tất nhiên, mọi người chỉ mong chờ buổi lễ chán ngắt này kết thúc càng sớm càng tốt.

Như thể tình hình chưa đủ tệ, hiện giờ buổi lễ thậm chí còn chưa bắt đầu theo lịch. Có vẻ như Hiệu trưởng sẽ đến trễ. Trước khi anh kịp nhận ra, những học viên bên dưới đã bắt đầu xì xào chia thành từng nhóm nói chuyện riêng. Khi kì nghỉ hè dài đăng đẳng ngay trước mắt, chủ đề nói chuyện vốn cũng không hề ít.

“U choa…”

Giữa lúc mọi chuyện diễn ra, Ash, người lúc này đang xếp ở hàng cùng với năm nhất khoá Cao cấp, ngáp một cái rõ to. Anh cảm thấy mình sẽ có thể chìm vào giấc ngủ bất kỳ lúc nào.

“Chú có sao không đó? Trông như ngủ thiếu giấc thế.”

Raymond nhìn Ash.

“Lần thứ ba trong hôm nay rồi đấy. Bộ uể oải lắm à.”

Ngược lại, Max thẳng thừng chỉ ra cho Ash thấy. Cậu ta có vẻ chưa bao giờ thích thái độ lười biếng thường ngày của Ash.

“Có phải tớ muốn thế đâu… Tối qua tớ vừa trở về từ thành Fountain cơ mà.”

“Mà, trông Eco cũng buồn ngủ có kém hắn đâu kìa?”

Raymond lén nhìn sang Eco đang đứng ngay cạnh Ash rồi cười trừ. Nhưng ngay sau đó, mắt hắn bỗng sáng rực lên.

“Không lẽ…! Đêm qua… hai người đã bước một chân vào ngưỡng cửa người lớn…!”

“Tên ngốc này! Cậu to mồm quá đấy! Làm quái gì có chuyện đó!”

Ash lén liếc sang Eco. Dù trông vẫn có vẻ ngáy ngủ nhưng những tia nắng sáng len lỏi vào hội trường vẫn làm tôn lên vẻ đẹp thanh tú của Eco, kể cả khi họ đang đứng giữa biển người. Như thể xung quanh cô đang toát lên một hào quang của một quý tộc thực thụ.

Mái tóc hồng hiện trông thật lấp lánh bởi những tia nắng bạc chảy dài tới ngọn cùng làn da trắng nõn nà. Bên sừng trái cùng chỗ vỡ mà Ash đã gây ra có vẻ cũng đã lành hẳn.

Gần đây, Ash bắt đầu cảm thấy bối rỗi về những cảm xúc bên trong anh.

Chỉ cần nhìn Eco đã đủ khiến anh cảm thấy tim mình như thắt chặt lại.

Trông vẻ mặt đột nhiên trầm ngâm cảu Ash, Raymond gặng hỏi:

“Chờ đã! Câu trả lời vừa rồi của chú lạ lắm đấy! Không lẽ…!”

“Raymond! Bé mồm đi…!”

Max đẩy Raymond sang một bên, che miệng rồi nói.

“Có thật là đã xảy ra nhiều chuyện ở Thành phố Fontaine đúng không? Thậm chí cả Hội nghị Lục địa- Elysium cũng bị hoãn lại. Cả cậu lẫn Eco đều có liên quan đúng chứ?”

Ash hết sức kinh ngạc vì sự sắc sảo của Max.

“Thực ra, việc hai người ở lại Kinh đô trong gần hai tuần liền đã là rất lạ rồi. Sau vụ việc, Hoàng gia hẳn phải rất bận rộn vì phải xử lý hậu quả kèm theo. Nếu là Paladin thì hẳn việc đầu tiên tớ làm là gửi bọn học viên các cậu trở về nhà. Trừ khi…”

Max dùng tay chỉnh lại gọng kính, đánh mắt nhìn Ash.

“Cả hai không phải ở lại đó mà thực ra bị tạm giam đúng không.”

Ash hoàn toàn sốc trước khả năng suy luận tài tình của Max. Trong chốc lát, cơn buồn ngủ của anh tựa như đã bay đi đâu mất.

Phần 2

Số là hai tuần trước––

Một con rồng bí ẩn đã tấn công thủ đô và Hội nghị Lục địa- Elysium đã bị hoãn lại. Từ đó, nó đã trở thành đề tài bàn tán của mọi người.

Còn về phần danh tính thật đằng sau con rồng khổng lồ kia, thực ra đó chính là Eco ở dạng thức tỉnh mà chỉ hậu duệ của Hoàng gia Thánh Long Hoàng Đế Avalon mới có thể sở hữu.

Khi cuộc chiến đến hồi kết, Ash đã giúp Eco biến trở lại thành dạng người và mọi chuyện cũng kết thúc êm đẹp. Ít nhất cho đến khi họ nhận ra những gì đang đợi mình ở phía trước là chuỗi ngày thẩm vấn nối tiếp nhau sau đó.

Như lời Max lúc nãy, Ash và Eco không chỉ đơn thuần nghỉ lại Thành Fontaine mà thực ra họ đã bị cấm không được rời khỏi đó.

Chỉ đến chiều hôm qua lệnh thả họ mới được thông qua. Và cho đến tận nửa đêm Silvia mới có thể đón họ về bằng Lancelot. Có vẻ như Silvia cũng rất lo lắng cho cả hai nên đã cùng ở lại Thành Fontaine. Nếu về Ansarivan theo đường bộ thì hẳn anh sẽ chẳng bao giờ đến kịp để tham dự buổi tổng kết này.

Đây là lý do cả Ash và Eco đều mệt mỏi đến vậy.

Mà, hẳn Silvia lúc này cũng đang rất buồn ngủ, dù có vẻ cô vẫn đang đứng ngay ngắn ở hàng đầu của học viên năm nhất khoá Cao cấp trên kia. Quả là công chúa của Vương quốc kỵ sĩ, hẳn bất kỳ ai cũng có thể cảm thấy một khí chất vương giả toát lên xung quanh cô ấy lúc này.

“Thế cậu nghĩ sao, Ash?”

Trong khi Max nhìn anh bằng con mắt sắc cạnh thì Raymond vẫn đang loi nhoi đợi câu trả lời lúc nãy từ anh.

“Chuyện đó…”

Với Ash, cả Raymond lẫn Max đều là những người bạn quan trọng. Ngay khi định bấm bụng kể cho họ nghe tất cả thì bỗng một chuyện kỳ quặc bất ngờ xảy ra.

––Bang!

Cánh cửa của Hội trưởng đột nhiên mở toáng cùng một tiếng động lớn.

Toàn bộ học viên đều nín thở quay lại.

“Hả? Chuyện gì thế?”

Eco giữa lúc đang ngủ gật giữa lúc đang đứng bỗng giật mình tỉnh giấc, lập tức loay hoay nghe ngóng tình hình xung quanh.

Ash cũng nhìn về hướng cửa.

Ngay lập tức, tâm trí anh lập tức thả hồn theo hình bóng đó.

Giữa lối vào là một thiếu nữ với vẻ ngoài khiêm tốn nhưng cũng không kém phần thanh lịch. Bộ trang phục kết hợp giữa bộ áo cánh trắng và chiếc váy tím xanh đi cùng đôi giày ống đen tuyền vô cùng hoàn hảo khiến xung quanh cô toát lên một cảm giác của những tiểu thư trong một gia đình quyền quý nào đó.

Ngoài ra, theo sau cô gái đó còn có một hầu gái. Chị ta có vẻ đang đẩy một chiếc xe phục vụ cùng bộ ấm trà trang trí phía trên.

Dưới ánh mắt trầm trộ của mọi người, cô gái kia cứ théo bước thẳng lên chỗ sân khấu như thể không còn chuyện gì xảy ra.

“Xin chào những bạn học viên từ Học viện Phi long Ansarivan.”

Lúc cô ấy mở lời, ánh sáng tím huyền diệu phản chiếu từ mái tóc bạc rực rỡ đến nỗi như thế đang có một vòng hào quang ở phía sau.

Ash nuốt nước bọt trong khi nhìn như thôi miên vào người đẹp phía trên. Trông cô ấy giờ đây không khác gì một nữ thần…

Nhưng không giống những bức tượng Thánh mà anh đã từng thấy, cô ta không hề sở hữu một thứ nụ cười ân cần và nhân hậu trên khuôn mặt. Vẻ ngoài này khiến cô trông giống hệt những bức điêu khắc bằng băng của người Glacier ở vùng đất Doruaama phía bắc xa xăm.

Sau khi khẽ nhìn một lượt toàn bộ học viên, cô cất lời:

“Tên tôi là Mirabel Lautreamont, Đệ tam Công chúa. Theo lệnh của chị gái tôi Veronica, từ hôm nay tôi sẽ trở thành Hiệu trưởng của Học viện này. Vì thế mong các em sẽ cùng hợp tác trong tương lai.”

Cả hội trường chết lặng.

Cả Ash cũng chăm chú nhìn về phía Mirabel. Anh cứ ngỡ cô phải từ một gia đình quý tộc nào đó, nhưng thật không ngờ hoá ra lại chính là một công chúa…

Bỗng, Silvia ở hàng đầu thốt to.

“Anee-ue! Chuyện này là sao chứ? Em nghe nói chị sẽ đến Trường Luật Thánh Espada để tiếp tục việc học cơ mà…”

Nghe đến đó, Ash mới sựt nhớ Mirabel cũng là chị gái của Silvia.

Mọi sự chú ý đã đổ dồn về Mirabel. Thậm chí những giảng viên đứng dọc theo bờ tường cũng đang cố mường tượng xem chuyện gì đang diễn ra.

Ngay lúc đó, như thể để đập tan bầu không khí im lặng đáng sợ, tiếng chuông đồng hồ mười một giờ vang lên.

Khoảnh khắc nghe thấy tiếng chuông, đánh một ánh mắt sắc lạnh sang người hầu gái.

“Eunice. Đến giờ uống trà của ta rồi

“Tuân lệnh, thưa Công chúa.”

Người hầu gái luôn theo sau Mirabel như hình với bóng lập tức chuẩn bị trà với một tốc độ chóng mặt.

“Mời Người ạ.”

“Cảm ơn.”

Mirabel đón lấy tách trà nóng hổi rồi ngồi xuống chiếc ghế xấp mà Eunice vừa lấy ra. Sau đó thả lỏng người rồi cứ thể thưởng thức tách trà.

“…”

Mọi người đều tròn xoe mắt dõi theo từng cử chỉ của cô. Thậm chí cả Silvia cũng đang đợi Mirabel dùng xong tách trà trước khi kịp nói tiếp những gì lúc nãy.

Một lúc sau, cô ấy cũng chuyền lại tách trà cho Eunice và một lần nữa, quay sang nhìn Silvia.

“Vậy Silvia? Em có điều gì muốn hỏi sao?”

“Em đang muốn biết tại sao chị lại làm Hiệu trưởng? Làm ơn hãy giải thích cặn kẽ đi ạ! Nhân tiện, Cựu Hiệu trưởng vẫn đang làm việc ở đây vào hôm qua đâu rồi?”

“Aa… ý em là cái lão già khọm đã bước một chân vào quan tài ấy à? Ông ta có lẽ giờ đang nghỉ mát ở khu du lịch nào đó của Vương quốc Chevron rồi cũng nên. Vì lương ông ta còn tăng hơn so với trước nên hẳn chắc cũng không phàn nàn gì đâu.”

“Cá-!”

Silvia không nói nên lời.

Phần 3

“Này… Có chuyện gì thế? Còn lễ tổng kết thì sao?”

Eco đang đứng cạnh Ash, hỏi tới tấp. Với quá nhiều việc cùng lúc ập đến, có vẻ cô cũng đã hoàn toàn tỉnh ngủ.

“À ờ… Tôi cũng chẳng biết nữa?”

Ngay lúc đó, một suy nghĩ chợt xẹt qua tâm trí Ash.

Đệ tam công chúa bỗng dưng được lệnh phải trở thành Hiệu trưởng Học viện Phi long Ansarivan giữa thời điểm kỳ lạ như thế này, chắc chắn phải có liên quan đến sự cố ở Thủ đô.

Danh tính thật của con rồng khổng lồ ấy chính là Eco và không có nhiều người biết về việc này.

Đệ nhất Công chúa Veronica là một trong số ít đó.

Ban đầu, Hoàng gia Kị sĩ đã xem Eco như một phần tử nguy hiểm và muốn đặt dưới vòng giám sát chặt chẽ. Nhưng Veronica chính là người đầu tiên lên tiếng phản đối với ý tưởng này vì sợ rằng Eco sẽ lại biến thành rồng nếu bị ép đến đường cùng.

Nếu chuyện chỉ đến thế thì thật không còn gì tốt bằng. Thế nhưng, Veronica không phải là một người anh nên xem thường. Chị ta hẳn sẽ không bao giờ để họ đi dễ dàng như thế. Ash cò vẻ hiểu được phần nào suy nghĩ của chị ta từ những lần tiếp xúc trong quá khứ.

Lúc nãy, Mirabel đã nhắc đến rõ ràng rằng ‘Theo lệnh của chị gái tôi Veronica’. Vậy, nói cách khác, việc Mirabel trở thành Hiệu trưởng Học viện hoàn toàn là kế hoạch Veronica.

-Vậy có nghĩa Mirabel đến đây để giám sát chúng ta ư…?

Chỉ mới đây thôi, Ash còn ngỡ ngàng rằng mình đã được thả vừa lúc kỳ nghỉ hè chuẩn bị bắt đầu. Thế nhưng, giờ đây, anh cảm thấy không khác gì vừa bị xối thẳng gáo nước lạnh vào mặt.

Bất ngờ, Mirabel trông như thể vừa sựt nhớ ra chuyện gì đó, ngừng nói chuyện với Silvia, thay vào đó, đảo mắt khắp hội trường.

“Ta thật bất cẩn khi quên một chuyện hệ trọng như thế. Xin hỏi Ash Blake và rồng con Eco có mặt ở đây không nhỉ?”

Ánh mắt mọi người đổ dồn về họ.

Từ cả bốn phía, cảm giác như thể từng ánh mắt là những đường đạn xuyên thẳng đến chỗ họ.

“Hol-!... Chuyện quái…!?”

Eco bắt đầu bồn chồn và không thể kiềm chế được nữa. Cô lập tức trốn sau lưng Ash.

Dù gì, không đáp lại lời gọi của Mirabel thì quả có hơi bất kính.

“Chúng tôi ở đây.”

Ash hít một hơi thật sâu và kéo Eco cùng lên sân khấu. Eco, giờ, lại giống như một con người hoàn toàn khác. Cư xử hết sức nhã nhặn đồng thời nắm chặt lấy tay anh. Tim Ash như đập liên hồi khi cảm nhận ra hơi ấm từ cơ thể cô.

Trong khi bước đều về phía sân khấu, những học sinh còn lại bắt đầu nép sang bên tạo lối cho anh. Thế nhưng, Ash chẳng thấy gì tự hào khi thấy cảnh đó lúc này.

Trong phút chốc, Ash đứng trên bục.

“Tôi là Ash Blake còn cô ấy là Bằng hữu của tôi, Eco.”

Sau một cái liếc thoáng qua, chị ta muốn họ cùng bước lên sân khấu.

Ash bước lên bậc cao với vô vàn ánh nhìn dõi theo sau.

Dù anh đang ngượng chín mặt vì bị Eco vẫn nắm chặt tay từ nãy đến giờ nhưng Eco thì chỉ ngày càng siết chặt hơn và chẳng có vẻ gì sẽ thả ra.

Sau khi đã bước lên sân khấu, Mirabel nhìn họ chằm chằm. Đôi mắt trong vắt ấy khác hẳn màu xanh biếc của Silvia lẫn Veronica.

Bất ngờ Mirabel đưa tay về phái Eunice.

“Đưa ta thanh kiếm.”

“Tuân lệnh.”

Ash hoàn toàn bất ngờ.

Eunice từ từ rút ra một thanh liễu kiếm từ chiếc xe đẩy. C-Chiếc xe đẩy đó có cả những thứ nguy hiểm như thế à…

Vừa nhận được thanh kiếm, Mirabel lập tức tuốt nó ra khỏi vỏ. Lưỡi kiếm trắng toát dưới những tia nắng mặt trời, phản chiếu lấp lánh.

Mirabel một bước, rồi lại một bước nữa ngày càng tiến gần đến chỗ Ash với tay phải là thanh liễu kiếm còn tay trái là chiếc vỏ rỗng.

Ngay khi những học viên bên dưới bắt đầu rộ lên vì bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra, Mirabel lập tức ra lệnh bằng một giọng lạnh lùng:

“Im lặng!”

Giọng nói ấy rõ ràng không to đồng thời cũng không có vẻ gì đang giận dữ.

Nhưng như thế đã là quá đủ.

Tất cả học viên đều bị áp đảo bởi chỉ câu nói đó của chị ta.

Sau khi cả hội trường đã im bặt, Mirabel từ từ quay sang nhìn Ash.

“Tôi có một lời nhắn từ vua cha Oswald muốn truyền cho cậu.”

“Từ Paladin ư…?”

Ash bối rối.

“Chẳng phải cha tôi đã trao cho cậu chiếc đồng hồ bạc chứng minh cậu đủ tư cách của một Dragner rồi sao?”

“Đúng là Ngài ấy có làm thế…”

“Nhưng lễ phong tước Kị sĩ vẫn chưa được tổ chức mà, đúng chứ?”

“À có vẻ đúng là như vậy. Vì lúc đó lâu đài không phải là một nơi thích hợp lắm.”

“Vì lý do này, ta, Mirabel Lautreamont thay mặt vua cha, sẽ chủ trì buổi phong tước Kị sĩ này cho cậu. Mau quỳ xuống.”

“T-Tạ ơn Điện hạ!”

Ash lập tức quỳ xuống và khẽ bảo Eco, người vẫn đứng như trời trồng làm theo.

Thế nhưng, Eco thường ngày luôn coi con người là ‘ngu ngốc, khờ khạo rồi cả đần động’. Liệu cô nàng có chịu im lặng mà quỳ xuống nếu người đứng trước mặt là một Hoàng tộc không nhỉ?

Ash vã mồ hồi như mưa.

“Thôi được…”

Trước ánh mắt ngỡ ngàng của anh, cô ấy bỗng làm theo lời được bảo. Cô quỳ phủ xuống ngay cạnh Ash.

“Vì ngươi nên ta mới làm đấy nhé.”

Cả lời lẩm bẩm lẫn đôi má đỏ hồng của cô đều khiến anh choáng váng.

Giữa lúc tim Ash như ngừng đập, Mirabel bắt đầu đọc tuyên thệ:

“Ash Blake thuộc năm nhất khóa Cao cấp Học viện Phi Long Ansarivan. Người từ thuở còn lên bảy đã dấng thân vào 〈Nghi lễ Orphan〉sâu trong Đại lâm Albion. Người đã được công nhận bởi chính Long Mẫu vĩ đại và nhận được trứng rồng của riêng mình. Để rồi nhờ đó, có thể chính thức trở thành một Huấn long sư thực thụ. Và giờ đây, Eco, Bằng hữu của ngươi đã đáp lại những cảm xúc đó và đã chứng tỏ sự trưởng thành vượt bậc. Thế nên, thay mặt Paladin vĩ đại Oswald, bằng chính danh dự của mình, ta, Mirabel Lautreamont, sẽ trao cho đôi vai ngươi thanh liễu kiếm này.”

Mirabel nhẹ nhàng đặt thanh kiếm lên vai Ash.

Là một phần của Nghi thức phong tước, dù có vẻ ngoài mỏng manh nhưng thanh liễu kiếm ấy giờ đây trên vai anh lại vô cùng nặng nề.

“Vậy, ngươi, với tư cách của một Kị sĩ kiêu hãnh, liệu có chấp nhận lời thề tận trung với Hoàng gia Lautreamont từ lúc này?”

“Thần xin thề với danh dự của Long Ấn và cả Bằng hữu yêu quý của mình.”

Ash thận trọng nêu vang lời cam kết theo nghi thức. Vai Eco bỗng khẽ rung lên khi Ash nói đến đoạn ‘Bằng hữu yêu quý’. Nhưng, Ash, giờ không có thời gian để chú ý điều đó.

Sau đó, Mirabel vẫn đứng đó im lặng. Hành động đó của chị ta khiến Ash bối rối, nhưng rồi như sựt nhớ ra điều gì đó rất quan trọng.

Anh cầm chiếc đồng hồ bạc đã được vua Oswald ban thưởng và đặt lên tim. Đây cũng là một phần của buổi lễ phong tước.

Sau khi Mirabel tra gươm vào bao, buổi lễ kết thúc. Bỗng, cả bốn bề hội trường vang dậy như sấm rền bởi những tiếng reo hò. Có lẽ vì Lễ phong tước thường được tổ chức ở nhà thờ Thánh Rosa Maria ở thủ đô nhưng họ vừa có cơ hội chứng kiến nó tận mắt ngay tại đây.

Cả hội trường vỗ tay không ngớt và tiếng hò hét vang lên như thể đã quên mất cả buổi tổng kết.

Phần 4

“Tsk, ngày gì không biết…”

Ash rời phòng tắm công cộng của nhà Apollo cùng chiếc khăn tắm vắt vai. Vì giờ tắt đèn cũng đã gần đến, hành lang giờ trống rỗng không một bóng người. Giữa lúc chạy dọc lên từng bậc thang, Ash bắt đầu điểm lại những sự kiện đã xảy ra ban sáng.

Vừa về đến lớp sau buổi lễ, ngay lập tức anh đã bị bao vây bởi vô vàn những câu hỏi tới tấp. Đúng như dự đoán, đa số chúng đều hướng về Eco.

Điểm khác nhau giữa một Dragner và Breeder chỉ có thể nằm ở Bằng hữu của người chủ.

Dù rồng được sinh ra ở dạng Strada, Hydra hay Asia, nếu được chăm sóc kỹ, chúng đều có khả năng tiến hóa thành giống Maestro bí ẩn với bộ lông trắng tuyết và lượng lớn ma thuật đi kèm. Với những Kị sĩ, chúng không khác gì báu vật của quốc gia.

Cơ bản, khi Bằng hữu tiến hóa thành Maestro, Breeder cũng sẽ đủ tư cách trở thành một Dragner. Thế nhưng, vì Eco sinh ra ở dạng một cô gái. Nếu theo lý mà nói, cô ấy chẳng nằm trong nhóm nào trong số đó. Dù thế, Paladin Oswald vẫn ban cho Ash danh hiệu Dragner.

Đó cũng chính là lý do khiến những học viện khác lại nhiều thắc mắc đến như thế,

Trừ khi họ biết được chuyện Eco chính là con rồng khổng lồ đã tấn công Thủ đô, năng lực của anh mới có thể được công nhận. Cả sự hiện diện áp đảo lẫn sức mạnh khủng khiếp mà cô ấy sở hữu lúc đó đủ sức thổi bay cả một chiếc tàu bay, chưa kể đến việc còn là hậu duệ còn sót lại của Thánh Long Hoàng đế Avalon. Thậm chí cả những Maestro kiêu hãnh nhất vẫn phải cúi mình trước cô ấy.

Tất nhiên Ash không hề tiết lộ chuyện này. Mà, đúng hơn anh cũng đã bị cấm làm việc đó.

Ngay sau khi Eco thức tỉnh, cô ấy đã phá nát Phi thuyền Beowolf khổng lồ của Đế quốc Zepharos. Hẳn là bọn người Đế quốc xứng đáng với kết cục đó. Nhưng, Đế quốc vẫn không thừa nhận chuyện xấu chúng đã làm mà đổ hết mọi tội lỗi cho những Kị sĩ.

Mặt khác, Vương quốc Chevron tuy không chịu tổn thất nhưng vẫn tỏ ra không hài lòng vì Kị sĩ Quốc không hề tiết lộ bất cứ thông tin nào về Eco. Ash chỉ mới vừa biết những chuyện đó qua tin tức gần đây.

Tóm lại, bản thân Eco giờ đây đã trở thành một mối đe dọa đa quốc gia.

“Từ giờ mình phải làm gì đây trời…?”

Ash bất ngờ nghĩ đến Công chúa Mirabel. Dù chị ta cũng không có vẻ giống Veronica, nhưng đồng thời chắc chắn không phải là người dễ đối phó.

Giữ tất cả băn khoăn ấy sâu trong tâm trí, Ash quay về phòng mình.

Eco giờ đã cuộn tròn trong chăn giết thời gian nhưng lại ngay lập tức nhảy cẩng lên ngay khi nhìn thấy Ash,

“… Hả?”

Ash cảm thấy điều gì đó kỳ lạ và ngay lập tức nhận ra đó là gì.

Đúng thế, Eco, người lúc nào cũng trần như nhộng trong lúc ngủ, giờ đang mặc một bộ áo ngủ trông rất dễ thương.

Bộ trang phục trắng tinh khiết, có vẻ được dệt từ lụa, dưới ánh đèn lung linh của Long Quang Thạch, vạch ra từng đường cong lờ mờ trên cơ thể cô. Thậm chí từng chỗ lồi lõm lẫn bộ ngực kia cũng bắt đầu thấp thoáng, thoắt ẩn thoắt hiện đằng sau lớp áo.

Rõ ràng Eco không hề mặc áo lót bên trong. Bản thân Ash tỏ ra bối rối không biết nhìn vào đâu vì giờ đây trông cô còn khêu gợi hơn cả lúc trần nhồng nhộng trước đây.

“C-Cô lấy thứ đó đâu ra vậy?”

Eco trông có chút bồn chồn khi được hỏi.

“… Là đồ cũ của Silvia mà Cosette đã đưa cho ta.”

“Nhưng chẳng phải cô bảo ghét mặc đồ khi ngủ sao? Còn nói gì là ngủ không khỏa thân không chịu được nữa cơ mà.”

Eco khoanh tay trừng mắt nhìn Ash.

“… Ngươi không làm gì đáng nghi khi ta khỏa thân đúng chứ?”

“À ờ, dù gì tôi cũng là con trai. Nếu lúc nào cũng có một cô gái trần trụi chạy trước mắt thì đúng là có chút không ổn.”

“Ta cũng không biết chắc cảm giác đó là gì… Mà, chỉ là mặc thêm mấy cái áo thôi chứ gì.”

Bất ngờ, Eco tỏ ra e thẹn và bắt đầu lén nhìn Ash.

“V-Vậy thì… Ngươi… cứ đến đây… đi…”

“Hả?”

“Aaa… tên ngốc này! Ý ta là chúng ta có thể ngủ cùng nhau! Sao ngươi lúc nào cũng để ta phải nói hoạch tẹt ra mới được chứ!”

Ash cứ ngỡ mình vừa nghe gì đó nhầm lẫn ở đây.

Eco, người đã bắt Ash phải ngủ trên sàn trong khi độc chiếm cả chiếc giường, giờ lại đang đề nghị anh ngủ cùng.

Cô ấy bị cái gì nhập thế nhỉ?

“Đừng bận tâm. Tôi quen ngủ trên sàn rồi, giường cô cứ giữ lấy mà dùng.”

Dù anh đã cố từ chối khéo nhưng Eco bắt đầu nhướng mày tiếp lời.

“Đã bảo là ta cho phép mà! Ngươi lúc nào cũng giả vờ không sao… nhưng thật ra cơ thể hẳn vẫn còn đau đớn lắm đúng không. Vết thương dù gì cũng chưa lành hẳn mà nhỉ?”

Ash không nói nên lời.

Thật ra, vết thương anh phải chịu từ sau trận đánh với Gawain và Modred quả đúng vẫn chưa lành hẳn. Đôi khi cơ thể anh lại cảm thấy đau nhói ở vài chỗ. Nhưng có điều anh không ngờ Eco có thể nhận ra điều đó.

“Thậm chí cả vết thương dễ lành cũng sẽ khó lành nếu ngươi cứ ngủ trên sàn như thế.”

Eco quay lưng về phía Ash rồi quần mình trong chăn. Thậm chí cô còn không quên chừa chỗ cho Ash nằm.

Trong lúc giữ nguyên tư thế đó, chốc chốc, cô lại lén hí nhìn sang Ash.

Ánh mặt họ gặp nhau.

“…!”

Eco lập tức đỏ mặt và quay đầu đi. Có vẻ như cô nàng sẽ không rút lại lời nói vừa nãy. Ash cũng đã quyết, anh bắt đầu vặn chiếc đèn ngủ sang ánh sáng mờ. Mò mẫm trong đêm, cuối cùng anh cũng đến được chiếc giường.

“X-Xin lỗi đã làm phiền.”

Ash cảm thấy căng thẳng cực độ. Không chỉ nói năng vô cùng khách sáo mà thậm chí còn suýt tí nữa cắn nhầm phải lưỡi.

“Ngươi cư xử lạ quá đấy.”

Có lẽ vì trông thấy hành động đó của Ash, Eco bỗng bật cười. Nhưng nhờ đó, không khí trong phòng cũng bắt đầu dịu lại.

Ash nằm xuống cạnh Eco. Nghĩ lại, Eco cũng toàn chui vào chăn của Ash trong lúc anh ngủ. Dù lúc ấy toàn là khỏa thân nhưng với anh cũng không có gì quá đáng ngại.

Tuy vậy, Ash bắt đầu hối hận vì những gì mình vừa nghĩ đến ngay sau đó. Một mùi hương thoang thoảng từ cơ thể và tóc Eco bắt đầu tấn công anh dữ dội.

Chắc chắn đây là mùi của con gái.

“…!”

Tim anh đập liên hồi. Việc Eco lén rúc vào chăn anh và chuyện họ ngủ cùng nhau lúc này khác nhau một trời một vực.

Khi anh nhìn thử sang bên Eco, có vẻ như cô nàng cũng đang vô cùng tỉnh táo vì quá lo lắng. Bầu không khí lo âu bí ẩn đó thậm chí như thể bao trùm lấy cơ thể bé nhỏ kia của cô. Dù gì, nếu là Eco trước đây, chỉ cần đặt lưng lên giường thôi là đã đủ khiến cô nàng bất tỉnh nhân sự ngay lập tức.

Bỗng, Ash chợt nhớ về cuộc nói chuyện giữa anh và Eco lúc ấy.

Giữa phòng khách của Thành phố Fontaine, cô ấy cũng đã nhắc đến những lời như thế này:

Thật sự ta cảm thấy rất hạnh phúc, chuyện… Ta là Bằng hữu của ngươi…. Và. Ngươi là kị sĩ của ta… N-Nhưng… lại đồng thời căm ghét chính điều đó. Ta không thể chấp nhận mọi chuyện chỉ đến thế! Dù không hiểu tại sao, chỉ là ta biết rằng mình không thể chấp nhận điều ấy!

Đó là lần đầu Eco tự tin bày tỏ tất cả những cảm xúc của bản thân. Và lần đó, Ash cũng đã suýt khóa môi cùng Eco.

Chưa kể, lúc ấy, có vẻ Eco cũng không hề chống cự. Nhưng thật không may, trước khi có chuyện

xảy ra, họ đã bị xen ngang. Từ lúc đó, bầu không khí ấy cũng chẳng hề xuất hiện lần nữa…

Phần 5

… Cuối cùng, Eco cũng dần chìm vào giấc ngủ sau gần một tiếng từ lúc tắt đèn. Ash thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng ngáy của cô. Nhưng rồi, anh bắt đầu phải đối mặt với một thử thách gay go khác.

Chốc chốc, mỗi khi Eco quay sang, vai họ lại chạm nhau. Vì vốn bộ pyjama kia được làm bằng những chất liệu mỏng manh nên Ash cảm thấy hệt như da của họ đang chà xát vào nhau mỗi lần tiếp xúc. Còn nếu không, lại đến mặt Eco có lúc lại áp quá sát đến nỗi khiến tim anh như chệch nhịp.

Cùng lúc đó anh chợt nhận ra sức quyến rũ tỏa ra từ Eco, Ash nhìn chắm chằm vào cặp môi ấy. Anh lập tức thoáng nghĩ về nụ hôn dang dở của anh và cô lúc đó.

Nếu mình hôn cô ấy lúc này… Ash bắt đầu đấu tranh tư tưởng dữ dội.

“Lạy chúa. Giờ thì khỏi ngủ luôn rồi…”

“Mirabel Lautreamont ~A.S.B 1365.7~” khép lại.

Truyện Chữ Hay