Seikoku no Dragonar

avdocha đoạn tội.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phần 1

Tờ mờ sáng, Ash đã khoác lên mình bộ đồng phục và tất tả chạy từ phi thuyền ma thuật Silvanus thẳng đến trường.

Vì anh đã được sự đồng ý của Veronica tối hôm trước, những người lính cận vệ đang gác đều không làm khó dễ Ash.

Trên đường đến đó Ash cũng không chạm mặt Đội trưởng Glenn. Tất nhiên, Ash cũng chẳng mong gì có chuyện đó.

Chạy nhanh qua cầu thang, cuối cùng anh cũng đến được văn phòng Hội học sinh.

“Xin phép.”

Anh mở toang cánh cửa không chút do dự nhưng ngay lúc đó… một vật thể bay thẳng vào vòng tay anh như một quả đạn pháo.

“Ồ!... Eco?”

Cơ thể Eco mềm mại làm sao.

Hôm qua có lẽ cô đã đến ngủ nhờ phòng Rebecca. Một mùi hương dễ chịu xông vào cánh mũi anh. Hương thơm đó không hề tạo cảm giác chán ngán mà ngược lại, như thức tỉnh tinh thần anh trở lại.

“Có gì sao?”

Thái độ của Eco làm Ash có thấy có chút bối rối. Cảm giác như thể giữa một chú thú cưng và chủ xa ngày không gặp nhau, đến lúc hai người gặp nhau, nó đã nhảy ngay vào lòng người chủ quen thuộc của nó.

Điều anh không hiểu ở đây… Là liệu Eco cũng có những cảm xúc như thế? Họ mới chỉ không gặp nhau một đêm… Nhưng cô ấy bỗng trở nên ngoan ngoãn như thế này sao?

“Ngươi chậm chạp thật đấy…”

Eco vùi mặt vào ngực Ash như không bao giờ muốn thả ra. Không những cô không cho anh đi mà dường như cái ôm kia lại ngày càng chặt thêm. Thân nhiệt toàn thân của cô từ đó mà chuyển toàn bộ sang cơ thể Ash.

Nếu thế này… có lẽ anh nên để thế này thêm một chút nữa. Ngay sau suy nghĩ đó vừa dứt, Eco túm chặt lấy cà vạt Ash và kéo anh ghé sát lại mặt mình.

“K-Khoan. C…Cổ tôi gãy mất…!”

Ash vội chèn tay vào khoảng giữa cà vạt và cổ vừa đủ chỗ trống để có thể hô hấp. Ít nhất, giờ anh đã thoát khỏi vòng nguy hiểm vì bị ngạt thở.

Nhưng mới sáng sớm mà sao Eco bị sao vậy?

Má thì đỏ ửng lại còn rơm rớm nước mắt nữa kia.

Ash đang vẫy dụa nhưng Eco không hề dừng lại.

“Húp…”

Kêu lên một tiếng thật dễ thương… đôi chân Eco bắt đầu quấn quanh chân anh.

Một chiếc chân đang mang quần tất của cô lướt nhẹ lên bắp đùi anh. Khoảnh khắc làn da mềm mại ấy vừa chạm đến đũng quần, anh cảm thấy như một dòng điện xẹt dọc qua người.

“Không… nóng quá đi… không chịu nổi nữa…”. Eco thở gấp.

Cô kéo mạnh cà vạt của Ash trong khi cố nhướng người cao hơn nữa.

Đôi môi cô bắt đầu hở nhẹ tiến đến gần gò má của Ash ––

“U quaa!”

Cô thò nhẹ lưỡi khẽ liếm lên má Ash. Như một chú rồng muốn làm nũng với chủ nhân của nó vậy.

“…Aa?”

Vào lúc này…Ash chợt nhận ra––trong cổ họng Eco toát ra một hương thơm tựa hoa hồng.

“Cô… cho tôi xem bên trong cái nào!”

“Vậy… được chưa?”

Eco lập tức nhảy tót xuống và nói.

Eco ngày thường sẽ không có chuyện ngoan ngoãn vâng lời Ash như thế. Thế nhưng, sáng nay, có vẻ như cô đã trở thành một con người hoàn toàn khác vậy. Má cô thì vẫn ngày càng đỏ hơn trong khi nhìn thẳng vào khuôn mặt Ash.

Trong khi vẫn đang bối rối bởi ánh nhìn của cô bé … Ash chợt nhận ra Eco bắt đầu xốc nhẹ chiếc váy con trước mặt mình.

“…Hả?” Chắc chắn là Eco đã hiểu lầm câu nói “bên trong” của Ash.

Nhưng trong chốc lát Ash đã không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Cô…!”

Ash gần như ngã ngửa về đằng sau.

Thứ đang ôm lấy làn da trắng ngần của Eco khiến tất cả sự phòng thủ của Ash gần như tê liệt. Chiếc quần lót ấy, được điểm rất nhiều hoạ tiết ren, vốn là một mẫu của người lớn!

Anh chợt định thần… ngay lập tức giữ chặt hai tay Eco lại.

“Đồ ngốc, cô đang làm gì vậy! Ý tôi không phải cái váy. Là bên trong miệng cô ấy!”

“Ừm… biết rồi…”

Eco ngượng ngùng từ từ hé miệng.

Đằng sau hàm răng trắng như ngọc trai là một chiếc lưỡi hồng.

“Thì ra là do mày!”

Trên lưỡi Eco vẫn còn một mẩu kẹo.

Một mùi hương Ansal cực nồng từ nó bắt đầu xông vào cánh mũi anh.

Dù Ansal có vẻ vô hại với loài ngườ, nhưng nó lại tạo ra cảm giác say khướt cho loài rồng. Giống với việc uống rượu của con người… Mùi hương Ansal khiến loài rồng cảm thấy cực khoái.

“Thôi nào. Nhả ra mau!”

“Ưm…”

Eco thở ra một hơi nóng hừng hực, rồi bỗng giữ chặt lấy cà vạt của Ash.

Dù chỉ là một bé gái nhỏ, nhưng sức mạnh của cô không thua kém một con rồng đích thực.

Ash, bất lực, đành thả cho cô bé túm lấy mình––Eco, trong khi đó, lợi dụng việc Ash đang bất động, dùng đôi môi đang khẽ hở của mình…

Ngay lập tức, chiếc lưỡi Eco xông thẳng qua hàng phòng thủ yếu ớt kia.

“…!”

Hai chiếc lưỡi dính chặt cuộn tròn vào nhau.

Cơn sốc cực độ khiến đầu óc Ash trở nên trống rỗng như thể đã dừng hoạt động.

“Tee hee…”

Trong khi đó, viên kẹo dần trôi vào cuống họng Ash.

Bằng cổ họng, Ash vẫn cảm thấy hơi nóng hừng hực lan toả từ cơ thể Eco từ viên kẹo vừa được truyền sang kia, vốn giờ đã tan quá nửa.

Ash chỉ kịp lắp bắp.

“Cô… sao….”

Mặt anh nóng ran tựa như đang bị một ngọn lửa vô hình thiêu đốt.

Trước đó, Ash chỉ tập trung vào viên kẹo truyền môi kia. Thế nên chỉ đến lúc này anh mới nhận ra môi hai người đang khoá chặt vào nhau. Sau đó Eco dần dần thả anh ra, rồi nở một nụ cười tinh quái.

Nghĩ lại thì… Chẳng phải đó là nụ hôn đầu của cả anh lẫn Eco sao?

“Ưm….”

Bỗng, tựa như một con rối vừa bị đứt hết dây, Eco ngã khuỵu xuống.

Khuôn mặt cô sà vào vòng tay Ash và chìm vào cơn mê. Có vẻ như Eco say xỉn nhà ta cuối cùng cũng đã chịu yên giấc.

“Thật là… cô chỉ biết khiến người khác đau đầu thôi.”

Ngay khi Ash vừa thở phào nhẹ nhõm––Một giọng nói lạ vang lên…

“… Xét về phương diện giữa nhân tộc và long tộc thì hành vi của cậu không đứng đắn lắm đâu nhé.”

“Uquaaa!”

Giọng nói điềm tĩnh bất chợt đó khiến Ash hơi giật mình.

-Ực!

Viên kẹo của anh cũng chợt trôi xuống cuống họng.

“….Rebecca! Chị ở đó bao lâu rồi?”

Rebecca ung dung khoanh tay trước ngực, bước qua cửa. Khuôn mặt nở một nụ cười có chút không hài lòng.

“Còn phải hỏi à? Tất nhiên… từ lúc Eco chạy khỏi phòng rồi.”

“Thế chẳng phải nhìn thấy từ A đến Z rồi sao? Vậy mà chị đứng ngoài cuộc không giúp nhau thế à!”

“Ờ thì cảnh tượng cũng thú vị quá! À mà, Ash này, cho cậu biết đồ lót Eco đang mặt là của tôi đấy.”

“Sặc…!”

Vừa dứt lời, Ash không khỏi nhớ lại hình ảnh chiếc quần lót của Eco lúc nãy…

Từng đường viền như đã hằn sâu vào tâm trí anh, hình như nó được làm từ lụa? Anh còn nhớ lớp bên trên thậm chí còn lấp lánh nữa kia––Giữa lúc đang lạc trong cơn phiêu du miền tưởng tượng, Ash bỗng bi kéo về thực tạo.

“A! Không phải thế! Em muốn biết chuyện tại sao trong miệng Eco lại có viên kẹo đó.”

“Aa. Ý cậu là thế à? Đó chỉ là đồ ăn vặt mà tôi chuẩn bị trước thôi. Khi Eco thấy tôi cầm lên mút, cô bé có đến và xin ăn ké. Nhìn khuôn mặt háo hức đó… làm sao tôi có thể nỡ lòng từ chối chứ?” “Rebecca, chị biết rằng cây Ansal sẽ gây tác dụng xấu cho Eco mà vẫn cho cô bé ăn ư?”

“Hử?... Chuyện này tôi mới biết đó chứ.”

Rebecca nở một nụ cười nham hiểm trong và quay về phòng.

Phần 2

Rebecca nhìn quanh một lượt tất cả những thành viên đang có mặt.

“Vậy giờ ta bắt đầu họp thôi. Trừ Silvia sẽ tạm vắng mặt hôm nay… vậy chỉ còn 3 người sao?”

Đúng thật. Hiện tại. Chỉ có bộ ba Rebecca, Max và Ash đang ngồi xoay quanh bàn họp. Nhân tiện… Eco thì đang nằm ở chỗ ghế dài.

Hội phó và Thư ký cũng không có vẻ gì sẽ tham dự cùng họ sáng nay.

“Ừm… thế này có chút cô đơn nhỉ?”

Rebecca nhìn Ash đầy hàm ý sau câu nói ấy.

“Có chuyện gì sao Ash? Cô đơn vì không có Silvia ở đây à? Chẳng lẽ Rebecca onee-san này với cậu vẫn chưa đủ sao nhỉ?”

“Làm quái gì em lại nghĩ như thế chứ?!”

Ash cuống lên. Max, ngồi ngay bên cạnh anh, tuy cũng có chút bất ngờ, nhưng ngay lập tức chen ngang sau đó:

“Hội trưởng. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Xin đừng ghẹo Ash nữa và bắt đầu cuộc họp thôi.”

“Hừm. Cũng phải ha. Tại chỉ cần nhìn Ash… chị chỉ muốn trêu cậu ấy thôi.”

Rebecca, cười nhạt, rồi quay lại nội dung chính.

“Nhưng mọi người đã biết, lễ tưởng niệm của Công chúa Veronica sẽ được tổ chức chiều nay. Và… chúng ta sẽ là những người đại diện Học viện tháp tùng Công chúa.”

Ash cảm thấy có chút bất an.

“Những người tham gia cùng Công chúa sẽ gồm Max, Ash, Eco và cả chị. Đây chính là lệnh trực tiếp từ Công chúa Veronica. Chúng ta không có quyền khoái thác.”

Đúng như anh nghĩ… cảm giác bất an này đã thực sự trở thành sự thật.

“Công chúa Veronica có rất nhiều kẻ thù. Nếu có người muốn ra tay, chắc chắn chúng sẽ lợi dụng cơ hội này. Thậm chí dù đã có bảy cận vệ chịu trách nhiệm an ninh nhưng chúng ta không được vì thế mà sao nhãn. Chúng ta, dù mới chỉ là những Dragner non kém, cũng phải trong tư thế sẵn sàng hi sinh bảo vệ khi Công chúa bị đặt vào vòng nguy hiểm:

“Xin lỗi. Em có một câu hỏi…”

Ash rụt rè giơ tay ra hiệu.

“Sao thế Ash?”

“Rebecca-san. Chị không những là một Ark-Dragner mà còn là tinh anh của Học viện. Trong khi, Max, tuy đúng là Dragner nhưng vẫn rất mạnh, còn em, em mới chỉ là một Breeder thôi mà.”

“Cậu đang nói nhảm gì thế? Chẳng phải cậu còn có cả biệt danh ‘Hiệp sĩ Bạc’ kia sao?”

“…Đó đâu phải là thứ danh hiệu em muốn. Có cho không em cũng chẳng nhận nữa là.”

“Nhưng tôi lại nghĩ rất hợp đấy chứ…Mà quay lại chủ đề chính… Tiếp theo mới là tin then chốt đây.”

Sau khi lái cuộc họp về ban đầu… Rebecca chợt trầm ngâm và chuyền xấp tài liệu trong tay cho cả Ash và Max.

Đó là những tờ lệnh ‘Truy nã’.

Cả trang giấy chi chít những dòng thông tin về tên tội phạm gồm cả tính cách và nhân dạng.

Chưa kể tiền thưởng truy bắt người này lên đến cả triệu Eccle[1]. Quá nhiều so với một tên tội phạm bình thường.

“Gần đây, chúng ta nhận được tin một băng đảng do ‘Avdocha Đoạn Tội’ đứng đầu đã trà trộn vào Ansarivan. Vì thế mong tất cả hãy đề cao cảnh giác.”

Phần 3

Kế hoạch phục hồi Ansarivan đang được tiến hành thuận lợi. Những tiếng ồn, tiếng thúc giục những công nhân vang lên từ khắp các toà nhà được xây lại và tu sửa san sát nhau khiến cả Quảng trường Thánh Durham như náo nhiệt hẳn lên.

Nào là tiếng hét chỉ đạo của giám sát viên.

Hay tiếng hô đầy mạnh mẽ của những người thợ máy vạm vỡ.

Cả tiếng búa tiếng đe thay nhau gõ nhịp.

Cuộc tấn công của ác long Necromancia tính đến nay đã trôi qua tròn hai tuần.

Cả quảng trường đã bị san bằng thành một bình địa rộng lớn, dẫu thế, đến hôm nay, công cuộc tái thiết vẫn diễn ra thật kiên cường.

Chiếc chiến cơ ma thuật Silvanus từ từ hạ xuống bên trên quảng trường.

Ngay sau khi được hộ tống an toàn xuống mặt đất từ con thuyền… Veronica, ngay lập tức, hô to bằng một giọng dõng dạc, ra hiệu cho toàn bộ người dân:

“Hỡi những thần dân của Vương quốc! Xin hãy nhận lòng biết ơn sâu sắc này của ta vì sự cần cù mà mọi người đã đổ ra!”

Như thể đã nhận ra vị nữ anh hùng Veronica…Bốn bề bắt đầu như vỡ oà bởi những tiếng reo hò.

“Trời ạ. Chính là Công chúa Veronica Điện hạ đấy!”

“Thật không ngờ Điện hạ đã đích thân ngự giá đến một chốn tồi tạn như thế này…”

“Nhìn bộ giáp đã thấy sự oai phong của Ngài ấy rồi!”

Mọi người đều nán công việc lại vì xúc động và bồi hồi. Thế nhưng, Veronica, ngược lại, nghiêm nghị nhìn họ và…

“Ai ra lệnh cho mọi người dừng lại?! Không cần quan tâm đến sự có mặt của ta. Lập tức quay lại công việc mau!”

Từng tiếng nói của Veronica tựa như những cơn động đất! Đến nỗi, cả những con Asia được cử đến hỗ trợ khu vực xây dựng còn phải run lên cầm cập.

“Tuân lệnh. Công chúa!”

Dù những người công nhân đều đô con với thân hình chắc nịch đầy tự tin nhưng đối mặt với tình huống như lúc này khiến họ ai ai cũng không khỏi hoảng sợ, loay hoay quay lại làm việc.

Cảm giác như thể đây là một giám sát viên nghiêm khắc đến đây để đốc thúc hơn là một chuyến viếng thăm tưởng niệm. Ash, lúc này đang đứng cạnh Veronica, không khỏi nở nụ cười cay đắng.

Rebecca, Max, Ash và cả Eco, bốn người họ vẫn đang theo sát kế hoạch đề ra giữa buổi họp ban sáng, đồng hành cùng Veronica với tư cách những học sinh đại diện.

“Hừm… Có gì đó lạ lắm.”

Eco từ nãy đến giờ không hiểu sao vẫn đang loay hoay kiếm tìm thứ gì đó.

Cô ấy vừa phát hiện gì đó bằng trực giác của loài rồng ư? Nếu thế thì có thể chuyện này nghiêm trọng rồi đây, không chừng có thể là kẻ thù của Veronica đã mò đến đây.

“Eco? Có gì khả nghi sao?”

Ash, ngập ngừng hỏi Eco nhưng cô chỉ đáp lại bằng một vẻ mặt nhăn nhó.

“Quầy bánh crepe mất tiêu rồi.”

“….hu?”

“Đã bảo là, ta không nhìn thấy quầy bán bánh crepe đâu hết!”

Ash chết điếng. Thứ Eco thích ăn nhất không gì khác ngoài món bánh crepe bán ở quầy hàng rong trong Quảng trường này.

“Cô bảo xem… người bán thứ bánh crepe ấy sẽ bán gì giữa cái khu công trường này?”

“Huhu… bánh crepe của ta…”

Eco thất vọng đến nỗi khuôn mặt tối sầm lại, nước mắt thì bắt đầu ứa ra từ hai bên mắt.

“Thật là… Không thể chịu nổi cô luôn đấy. Hẳn chủ tiệm phải chuyển quầy sang con phố khác rồi. Tí nữa tôi dẫn cô rảo một vòng tìm sau… được chứ?”

“Thật sao?”

Nghe đến đó, Eco lập tức mỉm cười toe toét.

“…!”

Nụ cười ấy của cô rực rỡ tựa một vườn hồng khiến Ash không khỏi nhìn chằm chằm không chớp mắt.

“Có gì sao?” Nhận ra Ash đang nhìn mình, Eco hỏi.

Chỉ khi nghe câu hỏi ngập ngừng của Eco… Ash mới bắt đầu tỉnh táo trở lại… giật nảy mình, anh chỉnh giọng.

“À ừm. Không. Không có gì đâu…”

Tóm lại. Trò mua chuộc của anh đã thành công và hẳn Eco sẽ tạm thời không nghịch ngợm gì thêm. Sau cùng thì anh vẫn đang nhận nhiệm vụ của vệ sĩ bảo vệ cho Veronica cùng trọng trách nặng nề trên vai. Nếu nhiệm vụ bị Eco làm hỏng thì cái đầu của anh dù muốn cũng khó nằm yên trên cổ như trước. Đổi đống bánh crepe lấy một cái đầu lành lặn… Đúng là còn lời chán.

“Hừm. Tận dụng sức mạnh của Asia sao? Hiếm thấy một breeder lại chọn làm kỹ sư dân sự như ông đấy nhỉ?”

“A-À. Hẳn là thần may mắn thôi ạ!”

Trong lúc Ash đang cố trấn an Eco, chuyến thăm của Veronica vẫn thuận buồm xuôi gió.

Ngoài khu vực Quảng trường, những toà nhà bên cạnh cũng chịu hư hại bởi cuộc tấn công khiến ở đây cũng tập trung số lượng lớn thợ mộc cùng làm việc.

Người thợ mộc mà Veronica đang trò chuyện cùng là một breeder cùng một chú Asia đang thồ theo một chiếc xe kéo bên cạnh.

Dù có thân hình to con nhưng trước vẻ đáng sợ kinh khủng toả ra từ Veronica khiến ông trông có vẻ khá lo lắng khi nói chuyện. Không hiểu sao cảnh tượng này thực sự rất buồn cười.

––“Avdocha Đoạn Tội”

Theo báo cáo; cô ta là người mang dòng máu của tộc Tantalos. Từ khi còn nhỏ đã kinh qua nhiều trận đánh du kích ở vùng núi. Sau này, cô ta bắt đầu xuống vùng hạ du và dính líu đến nhiều vụ khủng bố trên khắp lục địa, nổi tiếng với những hành động vô tổ chức.

Nhưng rồi năm năm trước, giữa thủ phủ của Đế đô Fontaine, sau cuộc ám sát Veronica diễn ra bất thành, không ai nhìn thấy cô ta xuất hiện thêm một lần nào nữa.

Vài bản phân tích cho rằng nước đi này có thể là để chuẩn bị một cuộc trả thù nhắm đến Veronica. Tất nhiên. Độ đáng tin cậy của những thông tin này vẫn chưa được xác minh nhưng họ vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.

Ash định thần lại và nói khẽ vào tai Eco.

“Này, Eco.”

“… gì đấy?”

“Giả sử tôi phải đối phó với tình huống gì đó nguy hiểm… cô có thể làm gấp cho tôi một bộ Ark không?”

“À thì. Ngươi muốn thứ đồ chấp vá đó đến vậy sao? Thế thì ta không có ý kiến, nhưng phải có điều kiện kèm theo đấy––“

“Rồi, rồi, cô muốn ăn bao nhiêu bánh crepe… tôi đều sẽ mua tất.”

Ngoại trừ đống bánh crepe ansal đó… Ash, nghĩ thầm trong bụng giữa lúc tiếng chuông từ nhà thờ vang lên.

Tiếng chuông ấy báo hiệu giờ đã là một giờ chiều.

“Trễ thế rồi sao…?”

Tiếng chuông ngân dài khiến hình bóng khuôn mặt Silvia bất giác hiện lên trong tâm trí Ash.

Khu vực gần Quảng trường Thánh Durham này có nhiều hơn một nhà thờ.

Có lẽ lúc này Silvia đang theo lệnh Veronica cầu nguyện ở Nhà thờ Thánh Valeria để rửa tội.

Nghĩ về những cảm giác mà Silvia đang phải chịu đựng từng phút từng giây khiến tâm trạng Ash có chút không vui, ngay lúc ấy…

Bỗng nhiên. ––Đoàng!

Một tiếng nổ vang trời rung chuyển cả khu vực.

“C-Chuyện gì thế?”

Ash, kinh hãi, nhìn về phía bên kia Quảng trường thành phố.

Một đám khói đen nghịt bốc lên tận trời xanh.

“Đừng nói là…!”

Tình huống tồi tệ nhất thoáng qua trong tâm trí Ash.

Nơi đám khói đen kia đang bốc lên, không đâu khác, mà chính là tháp đồng hồ của Nhà thờ Thánh Valeria.

Cùng lúc vụ nổ xảy ra, đám đông tụ tập nơi Quảng trường cũng bắt đầu la hét và trở nên hỗn loạn cực độ.

Dù gì, chỉ vài ngày trước họ đã phải hứng chịu một cuộc tấn công của Tử long Necromancia. Thế nên phản ứng lúc này đây hẳn dân chúng ai cũng đang vô cùng sợ hãi.

“––Công chúa, xin hãy trở về Silvanus đi ạ.”

Lúc này, giọng nói của Glenn cất lên.

“Cũng phải.” Veronica nói, trong khi điềm tĩnh đáp lại bằng một cái gật đầu không chớp mắt.

Ash không thể nén nổi sự giận dữ ngắt lời:

“Cô không thấy chỗ nhà thờ ấy sao? Công chúa có thể còn ở trong đó––“

Thế nhưng, đáp lại Ash chỉ là một giọng nói lạnh lùng:

“Đừng lo. Từ lúc này, ta tuyên bố, Silvianus sẽ trở thành Sở chỉ huy Tác chiến trong Chiến dịch này. Tất cả các ngươi hãy về đó cùng ta.”

Kể cả khi cô em gái ruột thịt có thể đang bị đe doạ bởi một vụ đánh bom, chính thái độ điềm nhiên lúc này của Veronica không khỏi khiến người khác bất bình.

Phần 4

Silvia vừa đặt chân đến Nhà thờ Thánh Valeria.

Theo lệnh của Veronica, cô không được dẫn theo cả hầu gái của mình, Cosette.

Tượng thánh Valeria được trưng bày phía cuối điện thờ. Valeria là một trong Thập nhị Tông đồ phục vụ nữ thần Rosa Maria. Theo kinh thánh Rosa Maria, Valeria không chỉ là một nữ thần hiện thân cho lòng trắc ẩn mà còn là biểu tượng của người bảo vệ công lý.

Hiện giờ, ngoài Silvia còn có rất nhiều người khác đang lui tới nhà thờ. Tuy nhiên đa số họ trông có vẻ là du khách. Có thể nói những người như Silvia–– những trường hợp thực sự đang gặp phải một vấn đề nào đó–– chỉ là thiểu số.

“Nữ thần Valeria. Xin hãy tha thứ cho hành động bất cẩn của con.”

Silvia khuỵ gối trước điện thờ và bắt đầu cầu nguyện.

“Hỡi nữ thần Valeria…”

Lúc này, bên phải Silvia còn một ngươi khác vẫn đang mải mê cầu khấn gì đó.

Giọng nói ấy thật quen thuộc.

“Xin hãy ban phúc để con có thể mang trong mình giọt máu của ‘Hiệp sĩ Bạc’-sama…”

“Cô cầu nguyện kiểu gì thế hả?!!”

“Kyaaa!”

BỊCH. Người ấy thốt lên bất ngờ trước tiếng doạ nạt của cô và ngã phịch về phía sau.

Silvia quan sát thật kỹ khuôn mặt cô ta.

“… Biết ngay là cô mà, Jessica Valentine!”

Jessica đứng phắt dậy, trừng mắt đáp trả Silvia.

“Ôi trời. Nhìn cô kìa… Không ở chỗ Công chúa sao? Tôi cứ ngỡ cô sẽ được vi hành cùng Công chúa Veronica trong buổi lễ kỷ niệm hôm nay chứ.”

“Ờ… rất tiếc phải báo cô biết tôi sẽ không tham gia cùng chị ấy hôm nay!”

“C-Cô. Mắc gì cô phải giận dữ đến thế chứ?”

“Thôi bỏ đi! Quan trọng hơn… Tại sao cô lại ở đây?”

Jessica tất nhiên không thể hiểu tại sao Silvia lại cọc cằn đến thế.

“À thì. Tôi chỉ mong thần Valeria ban phước để mình có thể mang thai mẹ tròn con vuông thôi…”

“Nữ thần Valeria là người bảo vệ những luật lệ cơ mà! Cô thờ nhầm thánh rồi đấy!”

“Hửm. Khác với nhiều người, tôi không quan tâm đến tiểu tiết đâu.”

“Thế quái nào chuyện này lại bảo là tiểu tiết chứ?”

“Hửm… Nếu cô cứ chấp nhất những việc nhỏ nhặt như thế…. Có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ sánh được với Công chúa Điện hạ đâu!”

Silvia, cảm thấy điểm yếu của mình lại bị khơi dậy, không khỏi đùng đùng nổi giận.

“Cô nói gì cơ? Kẻ ngoài cuộc như cô hiểu gì mà nói!”

“Liếc sơ đã thấy–– cả tính tình phóng khoáng của hai người cũng quá chênh lệch nhau”

“Ư! Thật đáng xấu hổ… sao cô dám mang nỗi đau người khác ra làm trò hề vậy hả!”

“Ôi trời. Thế ra đó là nỗi đau của cô sao? À mà phải ha… So về vị trí trong hoàng gia, cô với Veronica-sama quả là một trời một vực. Chưa kể tính tình phóng khoáng rồi năng lực Dragner thì còn thua xa cả ‘Hiệp sĩ Bạc’-sama; Tốt hơn hết cô nên học cách trở thành một người phụ nữ đi, noi gương một tiểu thư Quý tộc như tôi chẳng hạn?”

“Cô nói gì cơ…?”

Silvia không thể chịu đựng nổi đến mức lý trí cô như dần mờ đi. Cô cảm thấy như thể Jessica đang ám chỉ rằng cô nên nhanh chóng thành hôn với Glenn. Kể cả khi theo lý mà nói, Jessica không thể nào biết được hôn ước này của cô với Glenn, Silvia cũng chẳng còn quan tâm đến chi tiết nhỏ nhặt đó.

“Ha! Một người hầu cỏn con của gia tộc Randall cũng dám dạy đời tôi sao? Cả chân của tôi cũng bị cù phát khóc rồi đây này!”

Khuôn mặt Jessica hết đổi sang đỏ, trắng rồi lại đỏ.

“Không lẽ… Rebecca đã nói cho cô biết….?”

“Đừng lo, theo lệnh của Hội trưởng tôi sẽ không nói ai khác biết. Nhưng tôi khuyên cô tốt nhất nên kiềm chế lại một chút và bớt cái thói vênh váo hống hách ấy đi.”

Môi Jessica như run lên, mắt đỏ hoe liếc nhìn Silvia dữ dội.

“Vậy tôi hỏi cô… Cô có dám chắc mình chưa từng nói dối không?”

“T-tôi…”

Chính Silvia cũng luôn sợ rằng ai đó sẽ nhìn thấy con người nhút nhát bên trong nên đã luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. Là một công chúa của Vương quốc Hiệp sĩ Lautreamont này, cô luôn cố hết sức tạo nên một hình ảnh lý tưởng của một công chúa thực thụ.”

Liệu hành động đó có bị coi là dối trá?

“Ôi ôi. Không lẽ trúng tim đen ai kia rồi sao?” “K-Không. Không phải thế…”

Ngay khi Silvia chuẩn bị lý do để bác bỏ-

-Bùm!

Một tiếng nổ vang lên từ phía trên.

Cả nền đất rung chuyển trong khi bụi, cát và đá vụn rơi lã chã từng phía trần nhà thờ xuống nền đất.

Xét theo tình hình này… Có lẽ một vụ nổ vừa xảy ra ở tầng trên.

“Kyaaa!”

Silvia hoảng sợ đến nỗi bất giác ôm chầm lấy Jessica.

Có thể Jessica cũng đang cảm thấy sợ hãi, nên đồng thời quàng tay quanh người Silvia rồi ôm lấy cô thật chặt.

Tiếng thét của Silvia và Jessica như một ngòi nổ, kéo theo sau đó là hàng loạt tiếng thét của những vị khách khác.

Chỉ là một vụ nổ nhưng so với khung cảnh liêng thiêng của Nhà thờ vừa lúc nãy, tất cả như đã biến thành một địa ngục trần gian.

Vào lúc này… Một bóng đen mập mờ xuất hiện giữa khung cảnh đáng sợ ấy.

“Ai đó?”

Mắt Silvia mở to.

Mái tóc đen cùng đôi mắt sáng rực tựa quỷ dữ.

Khoác trên mình một bộ quần áo thường thấy của dân bản địa chỉ đủ che vài chỗ cần thiết cố tình để lộ ra làn da nâu rám nắng.

Hệt như một vở kịch trường, người phụ nữ đó bắt đầu tuyên bố:

“ ‘Đánh kẻ chạy đi không đánh người quay lại ư!’ Thật nực cười! Lý trí mỏng manh của con người luôn là nguồn gốc của cái ác và tất cả những con chiên mang trên mình tội lỗi như các người sẽ không bao giờ có thể tránh khỏi cái chết!”

Phặt! Người phụ nữ vung mạnh chiếc roi trong tay––

“Các người cứ gọi ta là ‘Avdocha Đoạn Tội’!” Bằng một giọng lớn tiếng và đanh thép, ả nói.

Silvia như chết điếng người.

Cô nhớ lại cái tên đó.

“Làm sao… người này chính là ‘Avdocha’ đó ư?”

Silvia biết rõ về cái tên của tên tội phạm cực đoan này. Trước đây từ rất lâu… cô nhớ mình đã từng thấy cái tên này trong ‘danh sách truy nã’ vài lần.

Tiền thưởng cho đầu cô ta lên đến một triệu Eccle.

Thế nhưng, người phụ nữ trước mặt cô lúc này lại mang một khuôn mặt còn búng ra sữa, thân hình nhỏ nhắn đi kèm với một bộ dạng của một con nhóc chưa trưởng thành khiến khó ai có thể tin đây là một tên khủng bố dày dạn kinh nghiệm chiến trường. Hoàn toàn khác hẳn tấm hình trong bảng cáo thị.

Nhưng người phụ nữ kia vẫn đang điềm tĩnh quan sát cả thảy đám đông khách tham quan.

Bởi ả vẫn đang đứng trên lưng một con Xà thần!

Bên dưới ánh mắt to láy đang trợn tròn mà chỉ Basilisk mới có ấy… là––

“Ể…!”

Cả Silvia và Jessica giật bắn người.

Nỗi sợ hãi tột độ khiến đôi tay họ siết chặt nhau.

–– Basilisk!

Tuy loài quái vật này có vẻ ngoài giống hệt thằn lằn nhưng kích cỡ của chúng lại chẳng giống một con thằn lằn bình thường một chút nào. Nhiều người tin rằng nó có họ hàng gần với Asia, nhưng xét về đặc điểm bên ngoài cơ thể không có vẻ gì sinh vật này sở hữu trí tuệ của loài rồng cả.

Bắt… Thuần hoá rồi sau đó cưỡi nó dễ dàng như cưỡi ngựa như thế, dù là ai, đây cũng không thể là một con người tầm thường.

Khả năng duy nhất còn lại đó chính là… người phụ nữ đang đứng trước mặt cô không ai khác ngoài “Avdocha Đoạn Tội”––

“Kể từ giây phút này, các ngươi sẽ trở thành con tin của ta! Đừng có suy nghĩ gì đó ngu ngốc, ta hứa sẽ tha mạng cho các ngươi! Ngược lại… nếu có kẻ dám chống đối… đừng trách ta để các người làm mồi cho cậu bé này nhé!”

Như làm theo mệnh lệnh của Avdocha, Basilisk gầm lên một tiếng dữ dội.

Phần 5

Không khí trên buồng chỉ huy tàu bay Silvanus căng như dây đàn.

Phi hành đoàn, dẫn đầu là thuyền trưởng đều đã vào vị trí; Họ đều sẵn sàng có thể cất cánh bất kỳ lúc nào.

“Huhu… Kể cả ta cũng không thể dung thứ cho hành động này được, Glenn nhỉ.”

Veronica cười ngặt nghẽo ỡ chỗ ngồi của chỉ huy.

“Vâng thưa Veronica-sama.”

Glenn nghiêm nghị gật đầu đáp lại.

Ngoài đội trưởng đội cận vệ Glenn đang đứng cạnh Veronica lúc này, sáu cận vệ khác đang cùng rồng của họ chịu trách nhiệm bảo vệ Silvanus.

Theo lệnh của Veronica, Rebecca, Max, Ash và Eco–– những thành viên của Hội học sinh–– đều đã tập trung đông đủ trong buồng lái.

“Này… tại sao cô lại có thể điềm nhiên như thế chứ? Nhà thờ Công chúa đang ở vừa bị tấn công đấy!”

Ash, không thể kìm chế nổi cảm xúc, hỏi vặn.

Veronica, từ chỗ ghế chỉ huy, thản nhiên bắt chéo hai chân mỉa mai:

“Cậu thật quá non nớt đấy Ash. Trong cuộc tấn công của Necromancia, cảm xúc cậu luôn bất ổn như thế sao? Nếu thế, hẳn lần trước chỉ do ai đó ăn may mà thôi–– Trước hết hãy suy nghĩ thật chín chắn nếu không cả cái mạng đó của cậu còn không giữ nổi đâu.”

“Cô nói gì cơ?”

“Veronica-sama!”

Vào lúc này, một sĩ quan thông tin chợt quay sang nhìn Veronica, ngắt lời Ash.

“Có tín hiệu từ Nhà thờ Thánh Valeria ạ!”

Bên cạnh bàn tay của sĩ quan ấy, viên Long Quang Thạch cạnh chiếc máy liên lạc phép thuật đang sáng rực.

“Kết nối đi.”

“Rõ!”

Chiếc máy truyền tin phép thuật nhấp nháy thêm một lúc trước khi chiếu ra một màn hình giữa khoảng không.

“––!”

Ash nín thở. Dù anh đã biết sự tồn tại của loại thần ngôn này nhưng chứng kiến tận mắt nó làm việc thì chưa bao giờ. Công nghệ này hẳn là được học hỏi từ Đế quốc.

Dù lúc đầu có nhiều hạt nhiễu nhưng hình ảnh trên màn hình kia chắc chắn là khung cảnh bên trong Nhà thờ Valeria–– Chính bức tượng Nữ thần Valeria trên điện thờ kia đã nói lên điều đó.

Chỉ có điều, màn hình không hề chiếu cảnh con tin. Tất nhiên, điều đó không thể chứng tỏ gì về việc Silvia vẫn chưa bị chúng bắt giữ… Ash lo lắng siết chặt nắm đấm của mình.

Vào lúc đó… Giữa màn hình chiếu bỗng xuất hiện gương mặt của một người phụ nữ.

『 "Tên ta là

'Avdocha Đoạn Tội?’. À mà khoan đã, chẳng phải hai ta đã quá quen thuộc nhau ri62i sao, thế nên bỏ qua phần giới thiệu nhé… Veronica?』Ả ta mở lời bằng một giọng điệu hống hách nhưng không kém phần mạnh mẽ.

“Phải nhỉ. Ngươi muốn gì thì nói nhanh đi?”

Veronica đáp lại bằng một thái độ điềm tĩnh xứng đáng với vị thế Hoàng gia.

“Cô ta là… ‘Avdocha Đoạn Tội’ đó sao?”

Mắt Ash mở to không nói nên lời.

Nhìn khuôn mặt non choẹt ấy khiến cả Rebecca, Max lẫn Eco cũng đều cảm thấy không khác gì Ash. Tất cả đều thể hiện rõ sự kinh ngạc xen lẫn hoài nghi.

Vì so với vẻ bề ngoài và tờ cáo thị họ nhận được lúc trước… đây rõ ràng là hai nhân vật khác nhau.

Tấm chân dung trong tờ cáo thị rõ ràng là một phụ nữ hung tợn tầm hai mươi tư cùng vẻ mặt cứng cỏi toát lên khí chất của một quân nhân miền rừng núi…

『 "Trước tiên để ta tặng cho ngươi thứ này đã!"』

Màn hình bất chợt chuyển sang một nhân vật khác.

Mỗi điện thờ theo đạo Rosa Maria đều được trang hoàng lộng lẫy cùng biểu tượng chiếc cánh vật tổ như chiếc thánh giá thập ác dang rộng đôi cánh. Tuy nhiên, giờ đây trên chiếc thánh giá mang cánh ấy là một người nào đó đang bị treo lơ lửng.

Ash và những người còn lại im bặt không chỉ vì thú vui bệnh hoạn của Avdocha mà còn…

“Jessica…?”

Rebecca, người đã biết cô gái ấy từ lúc nhỏ, thẫn thờ lầm bầm.

Không sai, người đang bị trói trên chiếc thánh giá ấy chính là––Hội trưởng HSBFC––không ai khác, chính là Jessica Valentine. Trông có vẻ cô ấy chỉ vô tình bị bắt làm con tin.

“T-Thật quá quách mà!”

Môi Ash như run lên.

Jessica hiện giờ gần như chỉ còn lớp áo lót che thân.

Ngoài đồ lót và chiếc tất chân tất cả quần áo đều bị chúng xé nát một cách tàn bạo.

Jessica nhục nhã gắng gượng cố kìm lại những giọt nước mắt.

Không những thế, trên chiếc bụng trần của cô ấy có vẻ còn có một dòng chữ ngoằn ngoèo nào đó:

- Đầu của Valkyrie!

“Đó. Nó được viết bằng máu sao…?”

“Không. Trông không giống máu. Có lẽ là thứ gì đó giống son môi thì đúng hơn.”

Rebecca xoá tan sự lo lắng trong lòng Ash.

“Hửm… dùng con tin như chiếc khiên người bắt ta dâng đầu ư. Cô thật tham lam đấy.” Veronica nhẹ nhàng bảo.

Thậm chí kể cả khi chứng kiến cách chúng đối xử với Jessica độc ác thế nào, Veronica vẫn không có vẻ gì mảy may quan tâm.

Lần này, màn hình bắt đầu lùi dần về sau, toàn cảnh điện thời bắt đầu hiện ra.

“… Gì kia?”

Ash nghiêm mặt.

Quanh cả điện thờ giờ đây là vô sô những vật thể màu đen khiến người ta không khỏi liên tưởng đến những máy móc thuộc lĩnh vực “cơ khí”. Dù chúng đều là những vật thể kỳ lạ mà anh chưa hề bắt gặp, rõ ràng, toát lên từ chúng là một cảm giác nguy hiểm mà một vật dụng trang trí ở nhà thờ sẽ không thể có.”

Từ màn hình, giọng nói kia của Avdocha lại cất lên:

『 "Các người cũng nhìn thấy rồi đấy, bọn ta đã cài bom khắp nhà thờ này rồi. Chúng đều là những quả bom cơ học do Đế quốc sản xuất. Một khi kích hoạt, đảm bảo cái nhà thờ này sẽ tan thành cát bụi. Chưa kể, báo cho các ngươi biết, ta vốn không phải là người biết kiên nhẫn đâu nhé. Mỗi lần chiếc chuông nhà thờ này được rung… ta sẽ hành quyết một con tin."』

“Ngươi nói gì cơ…?!”

Ash siết chặt cứng nắm đấm của anh.

Cô ta đang doạ cứ mỗi giờ sẽ giết một người sao.

Tính đến lần rung chuông tiếp theo… chỉ còn vỏn vẹn năm mươi phút.

『 "Hehe... Ta rất mong đợi được nhìn cái đầu đó của ngươi rơi khỏi chiếc cổ xinh đẹp ấy đấy Veronica ạ."』

Nói đến đó tín hiệu chợt ngắt.

Có vẻ như là do bên phía Avdocha.

“Điện hạ. Chúng ta phải làm sao đây?”

Rebecca hỏi nhưng Veronica chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhếch môi.

Một nụ cười nhếch môi lạnh lùng khiến Ash dựng tóc gáy.

“Ta không bao giờ thương lượng với bọn khủng bố. Nếu tình trạng xấu nhất xảy đến ta sẽ dùng pháo chính của Silvanus thổi tung chỗ nhà thờ ấy.”

“Hả…”

Nghe thấy câu tuyên bố vô tình ấy, Ash cảm thấy choáng váng.

Dù biết Silvia vẫn đang ở đó. Cô ta…

“Cô đúng là…!”

Ash cuối cùng đã hiểu tại sao người ta lại đặt biệt danh cho con người ấy là ‘Thiết huyết Valkyrie’.

Phần 6

–– Lùi thời gian lại một chút…

Gần một trăm tín đồ khác đang bị bắt làm con tin cùng Silvia. Tất nhiên, vì hết chuyện này đến chuyện khác bất ngờ ập đến nên lúc này họ vẫn đang run rẩy cố hiểu xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Ngoài thủ lĩnh bọn khủng bố lúc này là ‘Avdocha Đoạn Tội’.

Hiện giờ còn có khoảng chín tên lính khác đang bao vây xung quanh.

Cả chín người bọn chúng đều sở hữu thân hình vạm vỡ to lớn và đều ăn mặc trang phục thổ phỉ; Mỗi tên đều đeo một chiếc mặt nạ hình đại bàng trên mặt và mang theo roi da và cả dao găm shamshir hình bán nguyệt, thứ vẫn thường thấy ở những thổ dân miền cao. Cả chín tên trông có vẻ rất trung thành với Avdocha, trái với dáng vẻ hoang dại kia, chúng đều răm rắp nghe theo chỉ thị như những người lính trong quân đội thực thụ.

Mục tiêu của Acdocha là tiêu diệt Veronica. Thế nên cô ta hẳn sẽ lợi dụng một trăm con người ở đây để đạt được mục đích ấy.

“Chúng ta đành bó tay ở đây sao?”

Một công chúa Hoàng gia như mình… có thể làm được gì đây? Ngay khi Silvia nghĩ thế, suy nghĩ loé lên đầu tiên trong tâm trí cô là liệu có nên tuyên bố về thân phận thật của mình.

“Chỉ cần mình tuyên bố thân phận thật, liệu chúng ta có thể đề nghị chúng thả những người còn lại…”

Điều này không sai, cô chắc chắn có thể dùng giá trị từ một công chúa để trao đổi với chúng.

Nếu cô có thể dùng tự do của bản thân để đánh đổi sự an toàn cho dân chúng… Chẳng phải đây là một món hời sao?

“Tôi sẽ không cho phép cô làm điều đó!”

Bất ngờ thay, Jessica lúc này lại đang cố ngăn cản Silvia. Nghe từng lời Silvia tự lầm bầm suốt tự nãy giờ, bằng một giọng trầm ngâm, cô quyết định thuyết phục Silvia tử bỏ ý định đó.

“Một khi biết cô chính là em gái Công chúa Veronica không ai có thể biết chúng sẽ làm gì cô đâu.”

“Cô có hiểu không, vấn đề ở đây là… Nếu chỉ mình tôi phải hy sinh đổi lại tất cả đều được cứu––“

“Đừng xem thường người khác như thế! Tôi không bao giờ muốn bán đứng cô để đổi lấy tự do cho bản thân cả! Vì tôi, tôi chính là Jessica Valentine!”

Lúc này, Avdocha, người nãy giờ vẫn đang bận sắp xếp công việc cho lính của mình, bất ngờ quay sang nhìn Silvia và Jessica.

“Chà, chà, chà… Có vẻ vài cô bé vẫn còn tâm trạng buôn chuyện giữa lúc tính mạng nguy ngập như thế này nhỉ. Gan thật đấy.”

Ả nắm lấy dây cương của basilisk và di chuyển đến gần hai người họ. Từng bước chân nặng nề đập xuống nền đất tạo ra một áp lực khủng khiếp; Silvia đang run rẫy tột độ.

Thế nhưng, ngược lại, Jessica.

Cô ấy đã đứng phắt dậy.

“Tôi chính là Jessica Valentine!”

“Và…?”

“Đừng coi thường ta bằng ánh mắt đó, ta chính là một quý tộc nổi tiếng! Ít nhất hãy tỏ ra tôn trọng một chút… Cô có thể hứa sẽ không đụng đến những con tin khác không?”

Hành động anh hùng đó khiến Silvia nhận một cú đánh trời giáng.

Trong tình cảnh thế này… Mà cô ta vẫn có đủ tự tin để mạo nhận làm quý tộc ư…!

Avdocha quay lại chỗ ngồi sau lưng basilisk, mắt nheo lại thành một khe nhỏ.

“Quý tộc ư? Ta chưa từng nghe đến danh của gia tộc Valentine cả… Dù sao thì.

Nhưng khá khen cho hành động liều lĩnh dại dột đó của ngươi; À, ta cũng vừa có công việc phù hợp cho ngươi đây! Bắt con bé đó lại!”

Hai trong số đám lính của Avdocha tiếng đến không nói một lời bắt giữ Jessica từ cả hai phía rồi cứ thế kéo lê cô đến chỗ Avdocha.

Theo suy nghĩ lạc quan của Silvia đang có lúc này trong đầu, giờ mọi chuyện sẽ không còn đáng lo ngại như trước nữa.

Thế nhưng thứ thảm kịch diễn ra trước mắt toàn bộ con tin lúc này mới thực sự bắt đầu.

Đầu tiên, quần áo của Jessica đều bị xé toạc và ném sang một xó. Tiếp đến, đích thân Avdocha rút ra một thỏi son và viết lên chỗ bụng cô dòng chữ ‘Đầu của Valkyrie!’

Jessica từ đầu chí cuối không thốt ra một lời dù hai hàng nước mắt đang lăn dài không ngừng trên má. Cô chỉ nghiếng răng và chịu đựng tất cả, không hề khó để có thể hiểu những thứ cảm mà cô đang phải trải qua lúc này.

Cuối cùng, Jessica bị giải ra chỗ bệ thờ và trói trên cây thập giá.

“Jessica… Tôi đã hiểu lầm cô. Thực sự. Cô còn cao quý hơn cả những quý tộc thực thự.”

––So với tôi. Một kẻ như tôi… thật yếu đuối và thảm hại.

Cô đã có thể dùng khả năng của một Dragner để chống lại chúng… tất nhiên không phải Silvia không hề suy nghĩ đến việc này; vấn đề là, chừng nào còn những con tin ở đây, không có cách nào triệu hồi Lancelot trong nhà thờ này.

Không gian của nhà thờ quá bé để Lancelot phát huy sức mạnh.

“Chết tiệt… tại sao mày…. Mày lại vô dụng đến thế chứ?!”

Ngoài việc ngồi đó run rẩy như những con tin khác thêm vào đó không thể làm gì hơn, Silvia chỉ biết khắc sâu từng nỗi căm hận chính bản thân ấy vào sâu trong tim.

Phần 7

“ ‘Avdocha Đoạn Tội’? Sao có thể…!” Anya lầm bầm.

Anya, trong lốt một cô gái bán hoa đang lẫn vào đám đông một trăm con tin trong nhà thờ.

Để ngăn những cấp dưới có thù oán với Veronica nhúng tay vào, Anya cũng đã thâm nhập vào Ansrivan. Cô vốn chỉ định đến nhà thờ Thánh Valeria này để thu thập thông tin nhưng không may bị kéo vào cả âm mưu khủng bố này cùng Avdocha.

Cái tên ‘Avdocha Đoạn Tội’ đã trở thành huyền thoại khắp miền rừng núi. Từ sau khi chị ta mất tích trong một chiến dịch từ đó không hề có tin đồn nào về chị ấy nữa. Nhiều người nghĩ có lẽ người này đã chết…

Anya từ nhỏ đã nghe thấy cái tên người này và vô cùng ngưỡng mộ. Avdocha đã rời làng rồi tạo nên vô vàng chiến tích lừng lẫy.

Tất nhiên, đây cũng là lần đầu Anya gặp được chị ta.

Trước đây cô cùng lắm chỉ có thể thấy chân dung chị ta qua từng tờ cáo thị.

Vẻ đẹp đến ngây ngất trên tờ cáo thị truy nã thật hoàn hảo xứng đáng với cái tên ‘Avdocha Đoạn Tội’ cùng số tiền thưởng kỷ lục ngây ngất không kém, một triệu Eccle.

Nhưng có nhìn thế nào, người thật quả có chút khác biệt.

––Mình không ngờ chị ta lại có một cơ thể nhỏ bé như thế… Theo lý mà nói… tuổi thật của chị ta chắc cũng đã tầm hai mươi rồi mà. Anya nghĩ thầm.

Cả con basilisk hung hãn đã bị thuần hoá và giờ đang ngoan ngoãn chịu sự sai khiến của chị ấy, đây chính là minh chứng xác thực nhất chứng minh chị ta chính là Avdocha. Vì với những huyền thoại anh hùng của Avdocha, một con basilisk chỉ là chuyện muỗi.

Thế nhưng, từ góc nhìn của Anya, còn nhiều điều bất hợp lý ở đây.

–– Tổ chức một cuộc khủng bố như thế này… thật quá liều mạng.

Ở thế giới này… rất nhiều đội quân nổi loạn đã điên cuồng lao vào chiến đấu bất kể mạng sống. Kể cả tộc Tantalos, từ rất lâu rồi, cũng đã nổi tiếng là những chiến binh cảm tử.

Tuy nhiên, xét theo lời đồn vang vọng khắp nhiều ngọn núi, Avdocha chắc chắn không phải loại người liều mạng như thế.

Không chỉ dẫn người của mình thắng hết trận đánh này đến trận đánh khác mà cuối cùng cô vẫn sống sót–– Chính vì thế, Avdocha mới trở thành một huyền thoại.

Thậm chí cả tin ‘hy sinh khi chiến đấu’ ấy được đồn ra, người ta vẫn giữ suy nghĩ rằng ‘ có lẽ cô ấy vẫn đang trốn ở đâu đó ngoài kia’. Đây là phần khiến hình ảnh Avdocha thêm phần đáng sợ và thêu dệt thêm vào những chiến tích của chị ta.

Với những hào quang như thế trong quá khứ, không thể nào con người này lại làm những việc thế này…

Anya cảm thấy thay vì nghĩ vẩn vơ, tốt hơn hết cô nên tự lo cho an toàn của bản thân lúc này.

––Phải… Thực ra, chị ta định sẽ làm gì tiếp theo đây?

Vì Avdocha đã canh giờ cho những quả bom kia, họ sẽ chết nếu cứ bình chân như thế này mất.

Chưa kể cứ mỗi lần chuông rung… Một con tin sẽ bị giết…

Sẽ thế nào nếu cô tự phơi bày thân phận là một người tộc Tantalos–– Nhưng nghĩ đến đó… Anya chợt phũ bỏ ý định ấy.

Chị ta là một chiến binh dày dạn.

Không thể nào con người đó có thể coi Anya là đồng minh chỉ vì cùng màu da được. Hành động ngu ngốc lúc này chỉ khiến bản thân nhận một bài học đau đớn như người tên Jessica Valentine đó thôi.

Dù nhận được sự giúp đỡ của Milgauss nên lời ra tiếng vào của người dân miền núi đã giảm bớt nhưng vẫn có rất nhiều gia đình Tantalos đã bỏ nhà và xuống miền đồng bằng này. Điều này dẫn đến việc rất nhiều người, dù không phải thổ dân miền núi, vẫn có cùng màu da với Anya.

Hơn nữa còn có cả tin đồn:

Công chúa Veronica đang xây dựng một binh đoàn gồm những người ngoại tộc và âm mưu sử dụng một hệ thống quân sự khác cho họ ngoài Binh đoàn Kỵ sĩ để dùng cho nhiều mục đích khác.

Hơn nữa, trong đội quân ấy sẽ gồm rất nhiều người miền núi.

––Mình không được bất cẩn nếu không muốn bị tình nghi là đồng bọn của đội quân ngoại tộc ấy….

Dù đang giả trang làm một cô gái bán hoa… nhưng người phụ nữ ấy vẫn là Avdocha. Biết đâu chừng chị ta có thể nhận ra Anya là người trong quân ngũ rồi cũng nên.

––Nếu thế… tốt hơn hết vẫn là tiếp tục hoà vào đám đông con tin và đợi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Quyết định thế, Anya ôm gối còn đầu gục xuống. Bằng cách này chị ta sẽ không thể dễ dàng nhìn thấy mặt Avdocha.

Nếu tránh làm hành động gì khả nghi, dù chuông có rung bao nhiêu lần, Anya cũng khó có thể xui rủi đến mức bị chọn để hành quyết. Dù gì, có đến tận một trăm mạng người ở đây cơ mà…

Nhưng ông trời lại thích trêu ngươi. Bên cạnh Anya lúc này còn một người mẹ khác đang bế con bằng đôi tay run cầm cập. Như thể cảm nhận thấy sự sợ hãi của mẹ mình, khuôn mặt đứa bé như chực chờ sắp khóc thét lên.

- Ngoan nào bé con…!

Anya phù má làm trò dỗ đứa bé.

“Chaaa…♪”

Hẳn hành động đó của cô thật buồn cười và may thay đứa bé đáp lại bằng một nụ cười tít mắt.

Thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng cùng lúc đó cô bắt đầu hận bản thân.

- Mình đang làm cái quái gì thế này…?

Phần 8

Rebecca bất chợt đề xuất cho Veronica:

“Vậy Công chúa sẽ cử người đến đàm phán sao ạ?”

Veronica cũng có vẻ thích thú với đề nghị này, quay sang nhìn Rebecca.

Thậm chí dù đối phương là Veronica, Rebecca vẫn không hề nao núng, mạnh mẽ phát biểu ý kiến của mình:

“Vạn bất đắc dĩ chúng ta mới nên dùng pháo chính của Silvanus. Theo thần nghĩ tốt hơn hết nên để con bài tẩy này lại và chỉ dùng khi không còn cách nào khác.”

“Được, vậy cứ theo ý em đi.”

“Xin cảm tạ, Điện hạ.”

“Vấn đề ở đây là ai sẽ là Sứ giả?”

Rebecca nở một nụ cười tự tin đáp lại Veronica.

“Nền Cộng hoà của Ansarivan từ thời cổ đại đã được giữ vững nhờ Hội học sinh, vì thế thần nghĩ chúng ta nên gửi một thành viên của Hội đến đó. Nếu chỉ là một học sinh bình thường thần nghĩ chúng sẽ lơ là phòng bị hơn.”

Bài hùng biện ấy của Rebecca khiến Ash cảm thấy chột dạ.

Vì Silvia đang bị bắt làm con tin, cả hội phó lẫn thư ký lại chẳng thấy tăm hơi đâu thế nên lựa chọn còn sót lại chỉ còn là bộ ba Rebecca, Max và Ash.

Tất nhiên, mọi người đều hiểu rõ Rebecca là cái tên thích hợp nhất cho nhiệm vụ này, nhưng––

“Thần xin đề cử Ash Blake làm sứ giả.”

Rebecca đưa ra một lời đề nghị táo bạo.

“Hả?”

Ash ngỡ anh vừa nghe lầm.

“Đó… Rebecca-san, chị nghiêm túc chứ?”

Ash không nói nên lời còn Eco lập tức nhảy xổ vào cắt ngang.

“Ngươi nói cái gì thế hả? Sao có thể để tên này vào nơi nguy hiểm đó một mình chứ?”

Đối mặt với cơn giận lôi đình của Eco, Rebecca chỉ đáp lại bằng nụ cười tinh ranh.

“Vậy ra bé con cũng lo cho Ash sao?”

Eco bỗng đỏ mặt.

“N-n-nó… Làm quái gì có chuyện đó chứ? Ý ta là ngươi không có quyền ra lệnh cho nô lệ xác thịt của ta!”

Ngay khi những lời ấy vừa dứt… Không khí trong phòng điều khiển bỗng im bặt.

Thậm chí cả những sĩ quan liên lạc lẫn hoa tiêu đang quan trắc tàu cũng lén liếc nhìn Ash hệt như đang quan sát một tên khả nghi nào đó.

“Chờ! Đừng có nói những thứ vớ vẩn dễ gây hiểu nhầm như thế chứ!”

‘Nô lệ Xác thịt’ mà Eco nói ở đây là những người sẵn sàn dâng chính thịt của cơ thể mình cho người chủ sắp chết đói. Nhưng tất nhiên, những sĩ quan kia lại không hiểu theo nghĩa đó.

Tuy nhiên hiện giờ Ash không có thời gian để giải thích rõ ràng đầu đuôi cho mọi người chỉ vì họ nhìn Ash với những cặp mắt hoài nghi như thế.

Cuối cùng, Veronica bất ngờ phá vỡ bầu không khí im ắng ấy.

“Ừm… ta không ngờ ngươi thật ra lại là ‘nô lệ xác thịt’ của Eco. Quả thật cũng có khí chất đấy.”

“Đã bảo là hiểu lầm rồi mà!”

Veronica nhìn Ash đã chảy cẩng lên thanh minh trong tuyệt vọng.

“Có gì đáng phải xấu hổ sao? Nô lệ xác thịt chẳng phải những con người dám hi sinh chính da thịt của mình cho chúa công đang sắp chết đói ư?”

“Bởi thế tôi mới bảo chỉ là hiểu lầm thôi m… hả?!”

Ash bị choáng.

“Ngươi đúng thật quá kỳ lạ đấy. Nếu còn tầng nghĩa khác… sao ngươi không nói ra cho mọi người ở đây cùng mở mang xem nào?”

Veronica nghiêm mặt như thể cô ta đúng thật chỉ biết mỗi cái nghĩa ấy.

Suy nghĩ của Eco và Veronica có vẻ giống nhau về mặt nào đó.

“À, không, đúng như ý cô rồi! Ý từ ‘nô lệ xác thịt’ của Eco đúng là vậy đấy!”

Sau khi Ash tận dụng cơ hội trời cho này để thanh minh… bầu không khí trong phòng điều khiển cuối cùng cũng chịu lắng xuống. Ash thở dài nhẹ nhõm sau khi thoát được khỏi những cặp mắt sắt lạnh ánh nhưng vẫn đề chính ở đây vẫn còn đó.

“Tóm lại, nếu ta không cho phép thì không ai được mang hắn đến nơi đó hết!”

Eco vẫn cứng đầu cãi lại.

Không giống cô ấy, Rebecca trông vẫn rất bình thản.

“Theo lẽ mà nói, đúng thật nhiệm vụ này phải là việc của Hội trưởng––“

“Vậy sao cô không tự mình đi đến đó rồi giải quyết đi!”

“Vấn đề ở đây rằng chuyện ấy là không thể, thử nghĩ xem, bọn khủng bố chắc chắn đã biết Rebecca Randall là một Ark-Dragner. Dù có là sứ giả đi đến đó thì chúng cũng sẽ không ngu đến nổi cho phép chị vào đó đâu.”

Điều Rebecca nói không hẳn là vô lý. Nếu Ash là bọn khủng bố hẳn anh cũng sẽ không dại gì mà niềm nở chào đón Rebecca.

“Vậy Ash, em nhắm mình đủ sức không? Có giới hạn thời gian nhưng thực lực hiện giờ của em vẫn ngang tầm một Ark-Dragner. Dù gì. Em vẫn là ‘Hiệp sĩ Bạc’ mà nhỉ.”

“Chị đừng có đùa chứ! Trách nhiệm này quá lớn với em rồi!! Dù gì… em cũng chỉ là một thằng học viên quèn thôi mà.”

“Vấn đề là…”

“Đừng lo. Nếu tình hình xấu đi, Eco sẽ bảo vệ em mà. Chị nói đúng không, Eco?”

“Đừng có áp đặt người khác như thế nhé!”

“Ồ! Thế ra ý em là mình không đủ mạnh để bảo vệ Ash sao? Bộ Ark do em làm ra mỏng manh đến thế sao?”

“Ta, ta không nói thế! Đừng có xem thường bộ Ark do ta làm ra chứ!”

“Vậy, em có thể bảo vệ Ash không?”

“Tất nhiên!”

Eco ưỡng ngực tự hào.

Ash thì chỉ có thể cười nhạt.

Khả năng của Rebecca quả thật quá ngoại hạng. Anh không biết nên gọi đây là may mắn hay xúi quẩy nữa nhưng Eco đã rơi vào chiếc bẫy Rebecca giăng mà không hề hay biết.

“Đừng lo, Ash. Kể cả Eco có thể bảo vệ em, chị cũng sẽ không đành lòng để em lao vào hang cọp một mình đâu.”

Rebecca, bỗng nở một nụ cười hiền từ, đưa tay khẽ đặt lên vai Ash.

“Hử?”

Khoảng cách giữa họ giờ đây gần đến nổi có thể nghe rõ mồn một từng hơi thở của đối phương. Dù đang trong tình trạng khẩn cấp nhưng Ash cũng không khỏi đỏ mặt. Một mùi hương đầy kích thích phà ra từ cơ thể Rebecca.

“Chị sẽ đợi thời cơ đến để đột kích vào nhà thờ. Chỉ là chị sẽ đi theo đường khác. Với bộ Ark, đột nhập vào nhà thờ từ bên dưới chỉ là trò trẻ con.”

“Bên dưới?”

Ash lúc đó không hiểu lắm ý cô.

“À. Hiểu rồi!”

Thế nhưng ngay sau đó Ash chợt nhận ra kế hoạch của Rebecca.

Đầu tiên cần có Ash vào nhà thờ với tư cách sứ giả để câu thời gian.

Rebecca, trong lúc đó, sẽ dùng đường hầm phía dưới để xông vào nhà thờ.

Cuối cùng họ sẽ dùng Thần ngôn để thổi tung nền nhà thờ và đánh phủ đầu Avdocha.

“Hội trưởng! Hãy để em tham gia vào chiến dịch này!”

Max nói to.

Lúc Necromacia tấn công thành phố, Max đã không làm được gì và trở thành gánh nặng của đội. Có lẽ cậu ta muốn chuộc lại thanh danh với chiến dịch lần này.

Rebecca ngay lập tức bác bỏ.

“Xin lỗi nhé Max. Lần này em không giúp gì được đâu.

“… Vâng ạ?!”

Max, vụt tắt như ngọn nến trước cơn gió, đứng bất động.

Ash hiểu rõ tại sao Rebecca làm thế và cô không hề có ý đối xử với cậu ta phũ phàng như thế.

Max, người vẫn còn ở cấp độ Dragner, chỉ có thể phát huy năng lực khi cưỡi rồng tham chiến. Thế nhưng trận đánh lần này chỉ thực hiện trong không gian hẹp và một con rồng tham gia sẽ rất vướng víu.

Lúc ấy chỉ có những Ark-Dragner có thể sử dụng Thần ngôn đặc biệt từ bộ Ark mới thực sự hiệu quả trong chiến đấu.

Rebecca nói đúng, dù thời gian có chống lại anh, Ash vẫn có đủ năng lực hoàn thành nhiện vụ.

Nhờ có sức mạnh từ Eco Ash tin mình có thể đánh liều một phen.

Vì khả năng này của mình, anh nhất định phải hoàn thành trách nhiệm đặt lên bản thân lúc này.

Ash đã quyết định.

“Em sẽ đi. Dù gì… Công chúa vẫn đang đợi chúng ta đến cứu mà nhỉ.”

“Tốt lắm. Phải thế mới đúng chứ.” Rebecca mỉm cười cảm kích.

Cô, sau đó, quay sang phía Veronica.

“Người thấy kế hoạch này khả thi chứ, Điện hạ?”

Veronica ngồi trên ghế chỉ huy lúc lắc chân trong khi nở nụ cười hài lòng.

“Tốt, tốt lắm Rebecca. Vậy ta sẽ dùng chiến thuật này của em nhưng ta không muốn để một người tài năng như em lao vào đó một mình, ta sẽ cho Glenn đi cùng em.”

“Sức mạnh của Chỉ huy Glenn quả là thứ thần đang cần.” Rebecca chấp nhận ngay lập tức.

Nhưng Glenn có vẻ không đồng ý.

“Veronica-sama, thần là đội trưởng đội cận vệ, nếu thần đi thì người––“

“Ngươi có ý gì sao? Glenn?” Veronica thì thầm vào tai Glenn.

Cô ta hẳn đang bảo hắn phải đích thân cứu Silvia, người trong tương lai sẽ là hôn thê của hắn đây mà–– Ash nghĩ.

Như chứng minh cho suy đoán của Ash lúc nãy, Glenn chợt nhăn mặt khó chịu.

Tên Glenn ấy, từ khi đến vùng đất Ansarivan này luôn giữ khuôn mặt số một ấy. Biểu hiện thay đổi đến mức này thì đúng là đáng kể.

Nhưng có nói thế nào đi chăng nữa Glenn vẫn là bầy tôi trung thành của Đức vua.

“… Vâng thưa Điện hạ.”

Sau khi kính cẩng cúi chào… Hắn lại quay trở lại cái bản mặt đơ đơ như bình thường.

Ash tất nhiên chưa bao giờ đồng tình với cái hôn ước lố bịch ấy, nhưng giờ không phải lúc để cãi cọ.

“Này, Eco, thoả thuận thế này nhé?”

“Sao hả?”

Ash ghé sát vào tai Eco thì thầm.

Vì đối phương sở hữu những quả bom do chính Đế quốc chống lưng nên dù gì anh cũng phải tìm ra một chiến thuật thoả đáng để đối phó.

“… Cô làm thế được chứ Eco?”

Đúng như Ash nghĩ, sau khi nghe hết chiến thuật do anh đề ra, Eco tỏ ra đăm chiêu.

“Hả? Làm sao ta biết được chứ?”

“Không đâu. Chắc chắn cô làm được mà.”

Ash nở một nụ cười đầy tự tin.

“…?”

Eco đơn giản không ngờ Ash có thể mỉm cười giữa lúc thế này và trở nên bối rối.

“Ta đã từng đấu với Necromancia rồi mà? Ít nhất đối thủ lần này chỉ là người thường. Dù gì cũng không khó khăn như lần trước đâu.”

“Ừ thì… có thể.”

“Tôi trông cậy cả vào màn trình diễn của cô đấy, Eco.”

Rồi, anh khẽ vỗ vai Eco.

“B-Biết rồi. Nhưng ta có điều kiện––”

“Crepe đúng không? Nếu mọi thứ ổn thoả… tôi sẽ mang về cho cô cả quầy luôn.”

Eco khẽ ngước lên nhìn Ash.

“… Ngươi vẫn còn nhớ ư?”

“Tất nhiên rồi. Cô là Bằng hữu của tôi mà đúng không nào.”

“Ash cũng có phong thái này sao …!”

Dẫu Eco bướng bỉnh quay hoắt mặt đi ngay sau đó… Đôi tai cô ngược lại, đỏ ửng cả lên trước suy nghĩ ấy.

Phần 9

Bước xuống từ Silvanus, Ash bước qua Quảng trường Thánh Durham giờ đã được sơ tán rồi hướng thẳng đến nhà thờ Thánh Valeria.

Trên đường đi, anh chợt nhớ lại chiếc kẹp cà vạt.

Đó là vật mà sĩ quan thông tin đã đưa cho anh trước lúc đi.

Bên trong chiếc kẹp dù nom có vẻ bình thường này, là một mảnh nhỏ Quang Long Thạch sẽ truyền tất cả âm thanh đến phòng chỉ huy trên tàu Silvanus.

Nói cách khác, đây là một thiết bị liên lạc siêu nhỏ.

Đến lúc này, Ash mới chợt nhận ra loại máy móc tân tiến đến thế này thực sự có tồn tại.

Ai có thể ngờ anh lại phải làm cả việc này chứ? Nghĩ đến đó khiến Ash không khỏi cười cay đắng.

Nhưng phân tích của Rebecca rất hợp lý; Anh không thể phủ nhận bản thân chính là người phù hợp nhất cho công việc này. Dù chỉ là một học viên tầm thường, không tiếng tăm nhưng cùng lúc đó Ash cũng sở hữu sức mạnh của một Ark-Dragner thực thụ.

“Quên chuyện đó đi. Dù gì ván cũng đóng thành thuyền rồi.”

Nghị thế, anh đút tay vào túi quần rồi cứ thế chậm rãi bước đi.

Rebecca và Glenn hẳn lúc này đã đến khu cống ngầm bên dưới nhà thờ.

Khi Ash chỉ còn cách khoảng 20 mét nữa so với cổng nhà thờ––

––Chíu!

Một âm thanh chói tai xẹt qua và đập vào màng nhĩ anh, sau đó va một tiếng “bốp” vào hòn đá trên nền đất phía sau.

“…?”

Chỉ tròn vài giây sau Ash mới nhận ra có người vừa bắn mình!

“Chúng là người vừa bắn sao…!”

Trên cửa sổ tầng hai nhà thờ là hai tay bắn tỉa. Chúng có vẻ đều được vũ trang, thậm chí anh còn nghi ngờ hẳn hai khẩu bắn tỉa kia cũng là của Đế quốc không chừng.

Avdocha thực sự câu kết với quân đội Đế quốc sao? Hay không chừng họ chỉ dùng lại vũ khí thu được từ cuộc chiến với Đế quốc…?

Bỏ đề tài nguồn gốc những thứ vũ khí đó qua một bên. Nếu họ thực sự muốn giết, hẳn phát đạn đó đã có thể kết liễu anh từ trước rồi.

Nhận ra mình vừa bước nửa chân vào cửa tử, Ash chợt túa mồ hôi lạnh. Nhưng đến nước này, anh không thể chùn bước.

Vì Silvia vẫn đang là con tin trong nhà thờ kia––

“Đừng sợ… mình có Eco yểm trợ mà.”

Sau khi tự động viên bản thân như thế, anh hét to về phía tay bắn tỉa:

“Tôi là Ash Blake đến đây với danh nghĩa Hội học sinh! Xin hãy để tôi thương lượng vài điều với chủ nhân của các anh!”

Dù cả Ash cũng không nghĩ lời mình có chút thuyết phục gì nhưng hẳn cái tên ‘Hội học sinh’ của thành phố Học viện này sẽ có chút trọng lượng với chúng.

Vì Avdocha cũng là một người chỉ huy có tố chất chính trị nên hẳn cô ta sẽ ít nhiều biết về điều này.

“…”

Vẫn chưa có lời đáp. Tuy nhiên. Một tên lính bắn tỉa đã biến mất khỏi chỗ cửa sổ và bằng tất cả suy nghĩ lạc quan, Ash hi vọng rằng chúng sẽ dè chừng cái tên Hội học sinh ấy.

“Chà… giờ thì các người sẽ làm gì tiếp đây?”

Ash, tay vẫn trong túi quần, điềm tĩnh chờ đợi kết quả.

Sau vài phút

một tiếng động chói tai vang lên––“Kéttt…” Cánh cửa từ từ mở ra.

Phần 10

Vừa bước chân qua ngưỡng cửa, Ash nhanh chóng bị ba tên lính bịt kín mặt mũi bao vây. Sau khi bị lục soát kỹ tất cả đồ dùng trong người, anh được chúng dẫn vào điện thờ. May mắn thay, bọn lính không nhận ra chiếc kẹp cà vạt cũng đồng thời khiến Ash khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Ồ… vậy ra nhóc là sứ giả của con mụ đó sao?”

Trước điện thờ là Avdocha, người hiện giờ đang cưỡi lên lưng một con basilisk, lườm xuống nơi Ash đang đứng.

Dù chính miệng Avdocha gọi anh là tên nhóc… Không lẽ ả ta không nhận ra chính mình trông còn trẻ con hơn nhiều sao? Nhưng linh tính mách bảo Ash không nên bắt bẻ đối phương mình lúc này thì hơn.

“Tôi là đại diện từ Ban Thường vụ của Hội học sinh. Ash Blake.”

Trong khi giới thiệu tên, Ash đồng thời lặng lẽ đảo mắt nhanh một vòng xung quanh.

Jessica giờ đã bán khoả thân vẫn bị trói vào chiếc cột thánh giá có đôi cánh trên điện thờ.

Vì không thấy cử động gì phản ứng khiến Ash ngỡ rằng cô đã chết. Nhưng, sau khi nhìn kỹ hơn một lần nữa, anh có thể nhận ra rõ ràng từng nhịp thở từ phía lồng ngực Jessica. Có lẽ cô nàng chỉ tạm thời bất tỉnh nhân sự mà thôi.

Có điều dòng chữ đỏ trên bụng cô trông còn hãi hùng hơn cả lúc trên màn hình chiếc.

Trong khi đó… những con tin khác đang xếp hàng gọc hai bên tường vẫn im thin thít.

Ash nhận ra Silvia ở góc phòng. Nhờ có bộ đồng phục học viện quen thuộc, tìm ra vị trí của cô với Ash không quá khó khăn là bao.

“…”

Vẻ mặt của Silvia vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Ash.

Trấn an Silvia bằng một cái khẽ lắc đầu, anh quay lại về hướng Avdocha.

“Thường vụ ư? Có vẻ ta đang bị người khác xem thường quá rồi nhỉ.”

“Thế nếu Hội trưởng vào đây thương lượng… cô dám chắc mình sẽ cho chị ta vào chứ? Hẳn cô cũng biết Hội trưởng chúng tôi là một Ark-Dragner rồi đúng chứ?”

Avdocha cười phá lên.

“Hehe… Mồm mép ngươi cũng khá đấy. Vậy nói đi… ngươi đến đây thương lượng việc gì? Yêu cầu bên ta rất đơn giản: Đầu Veronica. Chỉ cần ngoan ngoãn dâng đầu ả lên ta hứa sẽ lập tức thả người. Bằng không bọn ta sẽ cho nổ cả cái nhà thờ này. Đơn giản vậy thôi. Hay là không nhỉ?”

“Cô thật sự nghĩ bọn tôi sẽ chấp nhận kiểu yêu sách đó sao? Ngài ấy là ‘Thiết huyết Valkyrie’. Nếu không còn cách nào khác, con người ấy hẳn sẽ không do dự dùng pháo chính của Silvanus thổi tung cái thánh đường này cùng tất cả con tin thành tro bụi đâu.”

Ngay khi Ash vừa dứt lời, chỗ những con tin bắt đầu nhốn nháo.

“Hắn nói gì cơ?”

“Vậy ra Veronica-sama định sẽ bỏ mặc chúng ta sao…!”

“Coi mạng người là cỏ rác hay sao thế!”

Avdocha đánh một ánh liếc lạnh lùng về phía những con tin đang hoảng sợ ấy.

“Câm mồm!” Rồi thét bằng một giọng làm rung chuyển cả mặt đất.

Không khí nhanh chóng im ắng trở lại.

“Vậy ra chuyến này ngươi đi chỉ muốn kích động bọn con tin kia thôi sao? Ta chưa thấy tên sứ giả nào ngu ngốc như thế đấy.”

“Tôi chỉ nói sự thật. Nếu tiếp tục chần chừ… các người sẽ mất mạng vô ích đấy!”

“Thế ra ngươi nghĩ lời đe nẹt đó sẽ khiến ta sợ sao?”

“Không. Tôi dù sao cũng đã nghe nhiều về những gì cô đã làm… Đó là lý do tôi không thể hiểu tại sao người như cô lại thực hiện cuộc khủng bố này?”

Avdocha không trực tiếp trả lời mà chỉ đơn giản đổi chủ đề.

“Thôi được… để ta kể cho ngươi nghe một chút về chuyện quá khứ.”

“Sao cơ?”

Diễn biến bất ngờ này khiến Ash cảm thấy lúng túng.

“Thực ra. Bọn ta đang tìm cô em gái thất lạc từ lâu của ta.”

“Em gái?”

“Phải, nhưng ta vẫn chưa rõ con bé sống chết ra sao. Cũng vì biến loạn vùng núi ngày đó mà bọn ta đã mất liên lạc với nhau.”

Cô ta đang muốn người khác động lòng cảm thông sao? Hay thực ra đang âm mưu gì khác?

“… Thế chuyện gì xảy ra sau đó?”

Ash cố giữ một khuôn mặt bình thản dù đang cầu mong cô ta tiếp tục bài kể chuyện của mình.

“Điều ta muốn nói. Về chuyện này… Có vẻ con mụ Veronica ấy có đến tận ba cô em gái. Vì thế ta muốn mụ phần nào cảm giác được nỗi đau chị em chia cắt.”

Ash dựng tóc gáy.

Chết tiệt. Tình hình tệ rồi đây.

Ash cuối cùng đã hiểu tại sao Avdocha cố ý mở ra đề tài chị em lúc nãy.

Cô ta muốn Veronica cũng phải nếm trải cảm giác đau đớn ấy.

Nếu phát hiện ra Silvia, hẳn Avdocha sẽ không tha cho cô ấy.

Không may thay, vẫn chưa thấy dấu hiệu Rebecca và Glenn sẽ phá vòng vây vào nhà thờ.

- Bên cô sao rồi Eco…?

Cảm giác tuyệt vọng dâng trào bên trong khiến Ash tập trung tất cả suy nghĩ vào dấu ấn Seikoku trên cánh tay trái của mình.

Thông qua Seikoku, Eco và Ash có thể liên lạc với nhau.

- Eco… Nghe rõ chứ?

Nhưng Eco không trả lời.

Phần 11

––Khiển Long Xưởng cơ––

Một nơi không gì khác ngoài không gian rộng lớn được loài rồng sử dụng để tạo ra những quân trang cho chủ nhân của họ. Thậm chí dù Eco cũng chỉ biết vài điều về không gian này nhưng chắc chắn cảnh vật hiện tại không khác thế giới thực là bao.

Nếu thế giới thực còn gọi là thế giới vật chất thì nơi đây hẳn có thể được so sánh như một thế giới tâm linh. Nơi những thành viên long tộc không còn chịu ảnh hưởng từ cơ thể mà có thể vượt xa mọi giới hạn tưởng tượng. Chỉ cần tập trung một chút, ngay cả việc bay lơ lửng giữa không trung cũng không thành vấn đề––

Khi Ash vừa bước vào nhà thờ, Eco đã đưa linh hồn mình đến nơi Khiển Long Xưởng cơ này. Trong lúc đó cơ thể thật của cô lại đang được bảo vệ tại phòng điều khiển trên Silvanus nên vấn đề về an toàn cho cơ thể không còn đáng lo lắng.

Phía dưới, sàn nhà trải dài bở những viên gạch trắng đen xen kẽ đều khắp.

Còn trên tường là vô vàng những quân trang được tổ tiên cô truyền lại sắp xếp lộn xộn không theo bất kỳ một trật tự nào nhất định khiến nơi đây tựa như một viện bảo tàng nhuộm màu đen trắng.

“Chào mừng ghé thăm Khiển Long Xưởng cơ.”

Như thường lệ. Người phụ nữ tên Navi ấy xuất hiện bắt chuyện với Eco.

“Lại là chị à…”

Eco với vẻ mặt chán ngán nhìn Navi.

Nói thật, Eco không giỏi trong khoản đối phó với bà chị này.

Hôm nay Navi có vẻ chọn mặc một bộ váy đỏ sậm và ngồi chễm chệ trên một chiếc ghế kiểu cổ điển.

Có thật khi lớn mình sẽ giống mụ không nhỉ? Eco ghét cay ghét đắng mỗi khi nhìn thấy chị ta. Thậm chí cả cặp sừng trên đầu kia cũng trông không giống chút nào với của Eco lúc này, đều sắc bén và nhọn hoắc.

“Chẳng phải đây là lần thứ hai chị em ta gặp nhau rồi sao? Làm sao cuộc nói chuyện từ tốn của hai ta khiến em cảm thấy mệt mỏi được chứ?”

“Hừm! Tôi thậm chí còn không muốn tới nơi này nữa cơ!”

Eco nhanh nhảu cắt ngang lời châm chọc của Navi.

Tất cả những gì mình biết là mỗi khi gặp người phụ nữ này lại khiến đầu mình đau như búa bổ. Eco bực dọc.

“Em thậm chí không có chút hứng thú nào trong việc chế tác sao? Như trước đây chị có nói rồi đấy; Rồng là những thợ rèn bẩm sinh. Thự sự em không muốn giúp anh chàng ấy–– Ash Blake–– tạo ra một bộ Ark nguyên bản sao?”

Má của Eco bỗng nóng rực.

“Đ-Đừng có nhảm nhé, tại sao tôi phải giúp tên đó chứ…!”

“Chà… Chị thì nghĩ anh ấy là một chàng trai tuyệt vời ấy chứ! Ngay cả việc có thể khiến bất kỳ con rồng cũng phải cúi đầu đã khiến anh ấy trở nên thật quyến rũ rồi. Cả em nữa… Mau chóng lớn lên và biến thành ‘chân thể’ sau đó cho anh ta cưỡi lên mình… Có khi sau đó còn nghiện luôn ấy chứ.”

“Chân thể?”

Eco bỗng cảm thấy chột dạ.

“Ý chị là sao? Nói cách khác… hình dạng hiện tại này… chỉ là cái lốt nguỵ trang sao? Chưa kể… nếu thế tại sao tôi lại được sinh ra với hình dạng này?”

Một nụ cười tinh quái nở trên khuôn mặt Navi.

“Vì cơ thể người ấy cũng thực sự là một phần của em.”

“...?”

“Nhưng em nói gì cũng là một con rồng và là Bằng hữu của Ash Blake. Vì thế chị cũng rất mong rằng em có thể sớm ‘thức tỉnh’ đấy.”

“Lạ thật. Cứ mỗi lần nghe chị nói… thì cứ như thể ruột gan tôi bắt đầu nóng sôi lên cả.”

“Hehe… Thế thì xin lỗi nhé. Tại chị thích trêu em quá ấy mà. Quay trở lại vấn đề chính. Em đến đây để hoàn thành nhiệm vụ… hay là không nhỉ?”

“Hừm… Phải. Tên đó nhờ tôi chuẩn bị một bộ Ark đặc biệt để chống lại mấy quả bom của bọn Đế quốc.”

“Thế ra anh ấy định dùng sức mạnh phép thuật để chống lại cơ giới sao? Vậy… bắt đầu thôi.”

Dù rất khó chịu trước thói quen huyên thuyên của Navi…

Nhưng tình hình lúc này không cho phép cô tiếp tục phung phí thời gian vào những cuộc nói chuyện vô bổ. Thế nên Eco bắt đầu nhắm nghìm mắt lại và triệu hồi một lượng lớn bản thiết kế được tổ tiên để lại.

Con số đã vuột ngưỡng một ngàn.

Điều Eco cần làm lúc này, là cắt ra từng phần thích hợp với Ash trong số đó để lắp ráp lại trở thành một bộ Ark mới thích hợp để chống lại bom của Đế quốc.

Dù chỉ là ‘cắt và lắp ráp’ nhưng hành động này vẫn tốn một lượng lớn phép thuật để hoàn thành. Đồng thời sẽ đặt một gánh nặng khủn khiếp lên chú rồng non Eco bé nhỏ.

Nhưng dù vậy. Vì Ash, lúc này vẫn đang trong vòng vây kẻ thù, và cả những chiếc bánh crepe ưa thích đang đợi cô ở phía trước, Eco chỉ có thể cố gắng hết sức mình…

Phần 12

Anya, lúc đang lẫn vào giữa đám đông, nhận ra một hình bóng quen thuộc, cô trợn tròn mắt trong khi suy nghĩ đang bâng quơ ở một phương trời nào đó.

- Tên ấy-!

Chính là gã ‘Kỵ sĩ Bạc’ đã cưỡi lên lưng Necromancia––

Người có thể tương lai sẽ trở thành kẻ thù của Milgauss––

Hắn không chỉ đến nhà thờ với vai trò sứ giả mà còn tuyên bố tên thật của mình.

“Đại diện Ban Thường vụ Hội học sinh Ash Blake ư… ? Ta sẽ nhớ rõ cái tên này.”

Thậm chí dù bỗng nhiên xúi quẩy rơi vào cuộc khủng bố này của Avdocha khiến bản thân trở nên vô cùng tuyệt vọng nhưng, may thay, cũng nhờ trà trộn vào trong thế này cô mới có thể biết được danh tính thật của Ash một cách dễ dàng.

Giờ, điều duy nhất còn lại lại phải sống sót ra khỏi cái nhà thờ này, bằng không mọi thứ cũng đều vô nghĩa. Không chỉ mỗi lần chuông rung, một người sẽ bị hành quyết… mà cả Veronica cũng đang giương nòng pháo phục sẵn bên ngoài.

Vậy nhiệm vụ ưu tiên lúc này là phải ra khỏi nơi nguy hiểm này an toàn.

Chỉ cần có biến ngoài dự liệu cảu Avdocha, cô sẽ tận dùng thời cơ tẩu thoát.

Trong lúc chờ cơ hội đến, cô phải chuẩn bị sẵn sàng…

“Chaaa…~ ♪”

Vấn đề ở đây là… Anya giờ đang phải bế một đứa bé.

–– Ngài ấy là ‘Thiết huyết Valkyrie’. Nếu không còn cách nào khác, con người ấy hẳn sẽ không do dự dùng pháo chính của Silvanus thổi tung cái thánh đường này cùng tất cả con tin thành tro bụi đâu.

Sau khi nghe những lời đó của Ash, bà mẹ của đứa bé, giờ đang nằm bên cạnh cô, đã sợ đến mức bất tỉnh.

May mắn thay nhờ có phản xạ tốt mà Anya đã kịp tóm lấy đứa trẻ và chỉ vừa kịp ngăn thảm hoạ ập cùng tiếng khóc thét của đứa bé.

“Mình phải làm gì đây…”

Sau khi lẩm bẩm cùng một tiếng thở dài, một cảm giác tê dại bỗng lan toả khắp ngực khiến cơ thể cô như có một luồng điện chạy xẹt qua.

Hoá ra đứa bé vừa với tay nghịch ngực Anya.

–– N-Ngực của mình. Cả Milgauss-sama còn chưa bao giờ được đụng vào nó nữa mà!

Đứa bé có thể đói và đang muốn uống sữa. Tất nhiên Anya thì không thể có sữa lúc này trong khi mẹ đứa bé vẫn còn đang bất tỉnh đằng kia.

- Làm mẹ kiểu gì vậy trời! Sao có thể ngất xỉu chỉ vì nghe tin dữ như thế chứ, hẳn là cô ta đã quen sống trong những ngày tháng yên bình quá lâu rồi đây mà!

Trong lúc đang bận nguyền rủa thầm, đứa bé bắt đầu xe xe đầu ngực cô.

Bất ngờ bị phục kích bởi bàn tay lạ, ngay sau đó đầu ngực cô lại bắt đầu bị khuôn mặt đứa bé áp sát và bắt đầu ngọ nguậy.

So với ngực mẹ nó có vẻ của Anya bé hơn nhiều. Thế nên có thể đứa bé đang có chút rắc rối về sự khác nhau này chăng?

Cuối cùng, xuyên qua lớp áo, đứa bé bắt đầu cắn nhẹ đầu nhũ hoa của Anya.

“… Aaa!”

Một cảm giác kỳ lạ lan toả… khiến Anya bất giác khẽ rên thành tiếng.

Tiếng rên đồng thời khiến cô ngượng chín mặt.

“Ai cho nhà ngươi được voi đòi tiên thế hả!”

Anya khẽ khiển trách đứa bé và giật phắt nó ra khỏi ngực mình.

Bất ngờ, đứa bé bắt đầu thút thít…

“Hu hu… hic……….Oaoaoaoa!”

Và bất ngờ khóc thét lên.

Anya tái mặt, vội vã tìm mọi cách dỗ đứa bé, nhưng tất cả đều thất bại. Không thể trách cô được vì vốn cô có bao giờ trông trẻ con đâu chứ.

- Chết tiệt… Lỡ như Avdocha…

Thế nhưng, chỉ năm giây sau, nỗi lo của Avdocha đã thực sự trở thành sự thật.

“Ồn ào quá… Một bà mẹ của Vương quốc Kị sĩ không thể dạy bảo nỗi con mình sao?”

Anya, lúc này vẫn đang lẩn trong đám đông, dựng đứng cả người.

“Nếu cảm thấy ồn ào… thế sao cô không thả phụ nữ và trẻ em ra đi nhỉ?”

Chàng trai tên Ash ấy đứng ra bảo vệ nhưng Avdocha chỉ cười khinh bỉ đáp lại.

“Làm sao ta nỡ nhỉ? Mà, tiếng chuông đầu cũng sắp được rung lên rồi. Ta vốn nổi tiếng là người đúng giờ; thế nên cứ lấy đứa bé làm nạn nhân đầu tiên đi.”

“Cô đùa với tôi à? Cô có còn là con người không thế? Đứa bé đó hoàn toàn vô tội!”

“Thế trên chiến trường ngươi có nghĩ xem kẻ thù bao nhiêu tuổi không? Chỉ cần một phút bất cẩn, chẳng ngạc nhiên nếu một tên như ngươi sẽ có ngày bị chết dưới tay một đứa nhóc năm tuổi đâu!”

“Thậm chí dù vậy––“

Như thể chặn họng không để Ash nói thêm lời nào, con basilisk bất ngờ gầm lên một tiếng rung trời dữ tợn.

“Gàoooooo….”

Nghe tiếng gầm ấy khiến Avdocha bật cười, như thể để đáp lại nó….

“Hừm. Thế ư…”

“Có gì vui chứ?”

“Hehe… Nó bảo đứa bé đó còn chẳng đủ dính răng… Vậy nên. Giải cả bà mẹ và đứa bé ra đây!”

Sau khi Avdocha ra lệnh, hai tên lính đeo mặt nạ lập tức làm theo.

–– K-Không thể nào! Anya hoảng hốt.

Vậy Avdocha muốn cho cô và đứa bé này thành bữa trưa của con thằn lằn có cánh kia…

Một, rồi hai bước. Tên lính chen qua dòng người, ngày càng áp sát chỗ cô.

Vì vẻ mặt đằng sau đã bị chiếc mặt nạ che lấp khiến nhiều người sợ hãi.

“Uuu…” Đám đông run lên.

Anya sợ hãi đến nỗi sắp bật khóc.

Thậm chí dù đã chơi đùa với Thần chết không biết bao lần, dù đã là một cựu binh, cô vẫn không thể chịu đựng nỗi áp lực nặng nề từ sát khí của Avdocha. Tâm trí cô lập tức trở nên trống rỗng.

Đám lính đã đến rất gần.

“Mình chết chắc rồi…!”

Ngay khi Anya quyết định từ bỏ tất cả––

“Chờ đã!”

Giọng nói vang to lan khắp nhà thờ, chủ nhân của giọng nói đó ngay lập tức bước ra đứng chặn trước mặt Anya.

Thứ đầu tiên đập vào đôi mắt của Anya chính là một mái tóc vàng óng ả.

Một người mang trên mình đồng phụng của Học viện phi long đang tuyên chiến với Avdocha để bảo vệ Anya cùng đứa trẻ.

“Ta chính là Đệ tứ Công chúa thuộc

Hoàng thất Lautreamont, Silvia. Ta yêu cầu ngươi, với tư cách Hoàng gia, phải lập tức thả người mẹ và đứa trẻ này.”

Phần 13

Giọng nói từ trong nhà thờ, bằng chiếc máy vô tuyến sử dụng phép thuật trong tay Max, vang lên rõ mồn một khắp phòng điều khiển trên tàu bay Silvanus.

『“Ta chính là Đệ tứ Công chúa thuộc Hoàng thất Lautreamont, Silvia. Ta yêu cầu ngươi, với tư cách Hoàng gia, phải lập tức thả người mẹ và đứa trẻ này.”』

Khoảnh khắc Silvia để lộ thân phận thật… Max chết lặng.

“Điện hạ đang nghĩ cái quái gì thế…?!”

Sao lại cầm đèn chạy trước ô tô[2] như thế chứ? Cô rõ ràng vừa trao cho Avdocha một con bài tẩy.

“Hừm. Con ngốc này…”

Veronica thì thầm nhưng không thể hiện vẻ mặt gì khó chịu.

Đúng hơn, cô ấy đang mỉm cười.

Phần 14

“Cô là công chúa của đất nước này đấy!” Việc Silvia chủ động phơi bày thân phận thật của mình, tất nhiên khiến Ash vô cùng sửng sốt. Dù tận sâu trong lòng anh còn có những suy nghĩ khác.

Rằng trong tình huống ấy, để cứu cả bà mẹ lẫn đứa trẻ kia, trừ khi Silvia xuất hiện bằng không, tất cả sẽ đều kết thúc.

“Hừm…

Ai mượn ngươi ra đây? Nếu chịu ngoan ngoãn ngồi im đi… Thì hẳn ngươi đã chẳng bị ai đụng đến rồi nhỉ.”

Avdocha thúc dây cương của basilisk tiến đến gần Silvia.

“T-Ta thân là Công chúa! Làm sao có thể ngồi yên nhìn người dân của ta bị hãm hại được chứ!”

“Hehe… Thật khiến cho người khác cảm động, thế tại sao ngươi lại run rẩy đến thế kia?”

“Vì máu chiến của ta đang sôi lên đây!”

Dù không trực tiếp nhận mình thua cuộc nhưng Ash hiểu rõ Silvia rõ ràng đang cố tỏ ra mạnh mẽ.

“Vậy cơ à. Thế để ta xem ngươi dũng cảm đến mức nào?”

Trên gương mặt Avdocha bỗng nở một nụ cười ác quỷ trong khi ả duỗi tay ra hiệu thuộc hạ hành động. Một tên trong số chúng rút một con dao bán nguyệt ra rồi kính cẩng dâng lên cho Avdocha.

“Dừng tay!”

Ash ngay lập tức lao đến bên để bảo vệ Silvia nhưng bị bọn lính khác chặn lại, khoá tay từ đằng sau.

“Bọn khốn! Bỏ ta ra!”

Dù anh có vùng vẫy mạnh cỡ nào, cánh tay bọn lính cũng không hề lay chuyển. Thậm chí dù có là ‘Học viên cá biệt đệ nhất của Học viện’ cũng khó lòng chống lại một quân nhân chuyên nghiệp.

“Hehe… Ngươi nên cảm thấy may mắn vì đang được ngồi xem ở hàng ghế VIP đấy.”

Avdocha nói cùng một nụ cười nham hiểm, sau đó thúc con basilisk của ả chầm chầm tiến tới.

Khoảng cách đến chỗ Silvia đang ngày một gần hơn.

Cuối cùng, đứng đối diện Silvia, con basilisk dùng chiếc lưới dài liếm lấy khuôn mặt cô.

“…Êuuu!” Ngay cả Silvia cũng không khỏi thốt lên.

Dù rõ ràng nỗi sợ có vẻ đã chiếm lấy tâm trí cô ấy.

“Nhìn ta này Silvia!” Avdocha thét to.

Như thể đã chuẩn bị tinh thần, Silvia dang rộng hai tay.

Rồi. Tuyên bố:

“Được chết như một kỵ sĩ… là điều ta luôn hằng ao ước!”

“Đáng khen cho sự can trường của nhà ngươi!”

Avdocha giơ cao lưỡi dao.

“Dừng lạ––“

Tiếng thét của Ash, dẫu vậy, không ngăn được con dao tàn nhẫn kia.

––Xẹt! Lưới dao như xé toạt không trung.

Giết.

Silvia sẽ bị giết mất.

Ash tuyệt vọng.

Phần 15

“…?”

Silvia vẫn đang đứng đó.

Cơ thể cô tuyệt nhiên không dính một giọt máu.

Điều kỳ lạ là… cả Silvia cũng không cảm thấy chút đau đớn.

Ngay sau đó–– Silvia chợt nhận ra bộ quần áo bó sát cơ thể đã không còn trên người cô.

Từng mảnh nhỏ của bộ đồng phục lơ lửng như những bông tuyết đang khiêu vũ giữa không trung.

Silvia cảm thấy mình thật nhục nhã.

“… Tại sao lúc nào cũng như thế này!”

Avdocha không chém vào da thịt hay xương tuỷ Silvia–– mà chính là…

Độc nhất bộ quần áo của cô, tựa như lớp vỏ táo vừa bị lột bỏ, khiến cả cơ thể trần như nhộng của cô bị phơi bày.

Trùng hợp thay. Trước đây Veronica cũng đã từng làm điều tương tự.

Cơ thể cô, giờ chỉ còn vài lớp vải cũng như đồ lót rải rác, khiến cơ thể cô nửa khoá thân và nửa bán khoả thân.

Silvia dùng tay che lấy ngực, ngồi phịch xuống rồi co lại như một quả bóng. Cô biết rõ giờ đây ánh mắt của Avdocha đang quét lấy từng chỗ trên cơ thể loã lồ lúc này của cô.

“Công chúa của ta! Chẳng phải ngươi muốn chết như một kỵ sĩ sao? Niềm kiêu hãnh lúc nảy đâu rồi? Mới chỉ khoả thân trước nhiều người mà đã trở nên giống hệt một người đàn bà hay những con nhóc tầm thường rồi sao? Ngươi làm ta buồn nôn thật đấy! Thế mà dám to mồm đòi làm kỵ sĩ sao! Trời ạ. Giết ngươi còn chẳng đáng tay ta nữa là!.”

“Ta… ta…!”

Bị Avdocha sỉ nhục liên tục khiến cảm xúc cùa Silvia như bùng nổ.

Cùng lúc đó, cả người cô như rung lên dữ dội. Rung lên vì chiến khí đang dâng trào khắp cơ thể.

“… Ả ta nói đúng. Mày ngượng vì điều gì? Như vậy có khác gì một người đàn bà tầm thường hay một đứa con nít ngây thơ chứ? Thế mà mày còn dám tự nhậm mình là một Kỵ sĩ… Thật khiến người khác nực cười! Cảm giác hối hận này… Mày chỉ cần chấp nhận nó. Rằng tự chính bản thân đã không thể nhìn ra thiếu sót này. Rằng đó là lý do anee-ue lúc nào cũng quở mắng mày như thế….”

“––Hãy tỉnh táo lại đi nào… Silvia Lautreamont! Mục tiêu của mày là gì? Một kỵ sĩ xuất sắc ư? Phải đó chính là một trong những ước mơ từ khi còn bé của mày. Nhưng mục tiêu đó thật úa tầm thường. Mau động não đi nào. Mình là Silvia Lautreamont! Đâu là đích đến chỉ có mình, Silvia mới có thể vươn đến? Để chứng tỏ cho họ thấy tương lai chỉ mình Silvia này có thể nắm giữ!”

Vào lúc đó… Tâm trí Silvia như được những vị thần khai sáng và câu trả lời bất ngờ xuất hiện.

“Ôi trời… Avdocha. Hẳn ta phải cảm ơn ngươi rồi.”

Ash cực sốc khi nhìn thấy khuôn mặt đột nhiên chuyển sang vui vẻ của Silvia.

Thậm chí cả Avdocha, người đã quay lưng đi cũng quay lại tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Ngươi điên rồi à?”

Avdocha mỉa mai kèm một tràng cười.

Silvia che ngực rồi mạnh mẽ đứng phắt dậy từ nền đất lạnh.

“Công chúa….?”

Ash muốn ngăn đôi mắt mình nhìn cơ thể không mảnh vải của Silvia lúc này, nhưng chúng vẫn bất chấp dõi theo từng chuyển động của cô.

Những suy nghĩ đen tối không còn chỗ để tồn tại trong tâm trí anh lúc này.

Mà tất cả những gì trước mắt anh giờ đây chỉ còn duy nhất một nguồn sáng rực rỡ khiến anh ngất ngây ngắm nhìn.

Avdocha rồi cả bọn thuộc hạ, cũng như những con tin khác, cũng giống như Ash. Tất cả ánh mắt đều đang dán chặt vào Silvia.

“Avdocha. Ngươi quả thật đã khiến ta nhận ra

bản thân này đã hèn yếu đến nhường nào, rằng chính ta đã có góc nhìn thiếu sót đến mức nào.”

“Ồ? Ta thấy sao nói vậy thôi.”

“Ta công nhận. Bấy lâu nay, bản thân ta đã quá mù quáng. Đó thật sự là một chuyện đáng xấu hổ… Thế nhưng, giờ ta đã được tái sinh! Con người trước kia đã chết dưới thanh kiếm đó của ngươi! Để giờ đây, một Silvia mới sẽ được tái sinh!”

“Ồ… vậy ta tò mò tí nhé. Silvia mới tái sinh ấy sẽ có thể làm gì?”

Avdocha trừng mắt nhìn cô.

Con basilisk đồng thời thở phì ra một hơi đầy đe doạ.

Dù vậy. Silvia không tỏ ra một chút nao núng.

“Ta sẽ là người phụ nữ đầu tiên trở thành Paladin[3]!”

Tuyên bố của Silvia vang vọng khắp bốn bề nhà thờ.

“Hee…. Heee… hahahaha! Cả ta cũng không ngờ câu trả lời này đấy… Vậy ra ngươi muốn trở thành Paladin sao? Thật vớ vẩn! Mà, nếu thực sự có dự định đấy hẳn ngươi sẽ có cách ra khỏi đây rồi đúng chứ. Thế có kế hoạch gì chưa?”

Bất ngờ, Silvia cười phá lên.

“Không đâu. Ta đã khẳng định mình sẽ trở thành một Paladin! Vì luôn có những người hỗ trợ ta từ đằng sau, còn có cả anee-ue cũng như gia đình mình. Tất cả những gì ta cần làm lúc này là tin tưởng và chờ đợi ‘thời cơ’ do họ tạo ra!”

“Haha. Thế ngươi không nghĩ trước khi nó xảy ra ta đã đoạt mạng ngươi rồi sao?”

“Nếu chết dưới tay ngươi… chứng tỏ ta cũng chẳng có gì đặc biệt cả.”

Ngay khi Silvia kết thúc bài phát biểu hùng hồn của mình––

Một trận động đất dữ dội nổ ra, kèm theo ngay sau đó là một trận xung kích do ma thuật bộc phá xuyên thủng nền nhà tạo ra một chiếc lỗ gọn gàng.

“Bắt em đợi lâu rồi Ash nhỉ!”

Khoác lên mình bộ Ark, cả Rebecca và Glenn phóng ra từ chiếc lỗ to tướng mới vừa xuất hiện.

“––Có phục kích!” Người của Avdocha hét to.

Chỉ trong chớp mắt, bọn lính lập tức tham gia đứng thành đội hình và phản công. Kẻ đang giữ Ash lại cũng không ngoại lệ.

“Xuất hiện đi! Ma thương bách phát bách trúng! Gáe Bolg!”

Ngay sau khi Rebecca triệu hồi ngọn thương phép thuật, Glenn cũng triệu hồi thần khí riêng của bộ Ark-Dragner nguyên bản.

“Xuất hiện đi! Ma kiếm thần tốc! Caladbolg!”

Mắt Ash tròn xoe.

“Vũ khí đó của Glenn…!”

Thanh kiếm phép thuật với cái tên Caladbolg là một thanh cự kiếm dài bằng chiều cao của Glenn. Tuy thế, Glenn, trông như thể đang vung nó hết sức nhẹ nhàng với một tốc độ sấm chớp. Chẳng trách hắn lại là đội trưởng đội cận vệ của Veronica.

“Hừm… Bọn ngứa mắt này!”

Thậm chí dù đang nguyền rủa họ, Avdocha vẫn nở trên môi một nụ cười. Cả Ash cũng không hiểu nổi làm sao ả có thể bình tĩnh đến đáng sợ như thế.

Lần này… Avdocha bỗng nhảy khỏi lưng basilisk và lao nhanh về phía sau điện thờ.

“Ả ta, không lẽ…!”

Ash, nhận ra ý định lúc này của mụ, nghiếng răng. Nhưng dù có muốn đuổi theo, con basilisk kia hẵn cũng sẽ không cho phép.

Đôi nhãn cầu của con quái vật, trong khi con vật lượn lờ, đồng thời cũng dáo dác quan sát động tĩnh từ Ash.

“Hehehe. Đừng quên ta còn đống bom kia. Các ngươi thua rồi.”

Avdocha lúc này đã đến phía sau điện thờ cười vang.

Viện quân, gồm cả Rebecca và Glenn, đều đã bị chôn chân cùng trận đánh với đám lính. Quả không hổ danh những thổ dân của miền núi, chúng hoàn toàn có thể kiềm chân cả những Ark-Dragner thực thụ.

Tất nhiên, nếu Rebecca và Glenn sử dụng hết năng lực, họ đã có thể giành phần thắng trong chớp mắt. Nhưng nếu không kiềm chế sức mạnh, họ có thể sẽ vô tình giết cả đối thủ lẫn con tin ở đây. Thậm chí cả nhà thờ này cũng sẽ bị phá huỷ.

- Mình phải làm gì đây? Ash bối rối.

Nếu thế trận này tiếp tục… Avdocha sẽ có cơ hội bấm nút. Không, trước đó, anh phải xử lý con basilisk này, bằng không anh sẽ không thể áp sát phía cuối điện thờ đằng kia.

Vấn đề là, để một người tay không tất sắt thằng được một con basilisk thì quả là chuyện hoang đường.

“Grừ…..”

Trong tích tắc. Con basilisk thở ra một hơi nặng mùi và bắt đầu giậm mạnh chân xuống sàn.

Tứ chí nó bỗng trở nên hết sức nhanh nhẹn, lao đi hệt như đang lướt đi trên mặt đất, hướng thẳng về phía Ash.

“Ha….?”

Tốc độ của nó khiến Ash bàng hoàng. Dù biết rõ về đòn tấn công, hai chân anh không hiểu sao lại không chịu di chuyển. Ash nguyền rủa cơ thể vẫn bướng bĩnh cứng đơ như tượng đá hiện giờ của mình.

“Uchoaaa!”

Ash hét lên trong vô vọng.

Con basilisk giờ đây đã sừng sững trước mắt anh với chiếc mồm há to.

Tâm trí anh giờ đây chỉ còn cảnh tượng chính anh đang bị kẹp nát giữa hai hàm răng ấy rồi trở thành bữa sáng thịnh soạn cho con quái vật kia.

“Chúa ơi…!”

Silvia vội che mắt mình lại. Cô không đủ can đảm chứng kiến cảnh tượng con quái vật kia xé xác Ash.

“Mình… Tại sao mình lại yếu đuối như thế? Cả việc trở thành Paladin nữa…!”

Silvia ngã quỵ bằng cả hai gối.

“Hic”… Nước mắt cô chực trào từ khoé mi rơi tí tách xuống làm ướt cả nền đá.

Lúc này “Xem kìa… Là ánh sáng của những vị Thần…!” Một trong những con tin thốt to.

Những người khác xung quanh cũng hướng mắt về đó.

“…?”

Silvia gạt đi hai hàng lệ, ngẩng đầu ngước nhìn.

Một thứ ánh sáng trắng mờ ảo chiếm trọn tầm mắt cô.

Nhưng chỉ sau một lúc, luồng sáng biến mất chỉ còn để lại một cảm giác ấm áp tràn ngập trong lồng ngực Silvia.

“Ash…!”

Khoác lên mình bộ Ark, Ash, chỉ bằng một tay, giữ chặt bộ hàm trên của con basilisk.

Phần 16

Đau. Chiếc Seikoku trên cánh tay trái của anh bỗng nhiên nóng rực.

Lý trí của anh thì gần như bị xoá bỏ bởi luồng phép thuật mạnh mẽ đang chảy trong cơ thể lúc này.

『 “Để ngươi đợi lâu rồi”』

Giọng Eco cuối cùng cũng vang lên trong đầu anh.

“Giật cả mình… Cô có biết suýt tí nữa tôi đã bị thứ đó làm gỏi rồi không hả.”

Ash, giờ đã có thể cảm nhận được ma thuật từ bộ Ark, cười khẩy.

Nhìn xuống bên dưới cơ thể để kiểm tra, bộ giáp trên người anh lúc này được phủ bởi một màu xanh lam khiến anh chợt nhớ tới màu mắt của Silvia.

“Cảm ơn nhé. Eco.”

『 “K-Không cần… Không phải ta muốn giúp ngươi hay gì đâu. Chỉ là vì bánh crepe, bánh crepe thôi, nghe chưa!”』

Má Eco đỏ bừng.

“Tại sao? Ngươi cũng là một Ark-Dragner ư? Làm sao bọn ta có thể lỡ mất thông tin quan trọng này chứ––?”

Chứng kiến cảnh tượng bộ Ark lấp lánh xuất hiện, Avdocha tròn xoe mắt kinh ngạc,

“Bằng hữu của ta không phải dạng vừa đâu đấy!” Ash hét lên!

Cùng lúc đó Ash nhẹ nhàng đẩy nhẹ cằm của con quái vật basilisk. Lập tức bị choáng ngợp trước sức mạnh của Ash khiến dáng vẻ oai phong lúc trước của con vật ngay lập tức biến mất.

“Ngươi biết nghe lời đấy. Chà, dù gì bọn quái thú cũng rất nhạy cảm trước đối thủ mạnh mà nhỉ.”

Trong khi Ash từng bước tiến đến, con basilisk đồng thời rũ đuôi lui về sau.

“Ta mạnh hơn ngươi! Nếu thuộc họ hàng của Asia và có chút thông minh, hãy mau quỳ xuống theo lệnh ta!”

Khiếp sợ trước lời nói của Ash, con vật ban đầu có chút bối rối không biết phải làm gì hơn, nhưng ngay sau đó rống to rồi quỳ xuống trước anh.

“Thế mới ngoan chứ.”

Ash nhẹ nhàng phóng lên lưng nó.

“Aa! Ngươi định làm gì Kuu-chan thế!”

Avdocha hét to.

“Kuu-chan? Nhìn cái bản mặt đáng sợ này ta không ngờ ngươi cũng có một cái tên dễ thương đó chứ.”

Ash cười châm chọc. Kuu như thể ngượng ngùng trước những lời đó, khẽ uốn éo cơ thể.

“Có vẻ gió đã đổi chiều rồi nhỉ. Avdocha. Tiến lên nào Kuu!”

Ash thúc chân vào Kuu khiến nó gầm lên và bắt đầu lao như bay về phía điện thờ.

“Này, này, Kuu-chan! Ta mới là chủ của bé mà!”

Avdocha, giờ đã bắt đầu hoảng loạn, trông hệt như một đứa trẻ.

Trong khi ngồi chễm chệ trên lưng Kuu, Ash lập tức rà soát tất cả thông tin về thần khí Ark của anh.

Ngay sau đó… Hình ảnh của một thứ vũ khí kỳ lạ xuất hiện trong đầu anh.

Hoàn thành việc kiểm tra thông số và hiệu ứng đi kèm của thần khí khiến Ash nở một nụ cười hài lòng.

Eco đã hoàn thành việc mà Ash giao phó.

Kuu, tựa như loài Asia, vẫn đang lao thẳng về phía trước.

Khoảng cách đến điện thờ nhanh chóng bị thu hẹp.

Khuôn mặt của Avdocha giờ đã tái xanh lại.

“Xuất hiện đi!... Tuyệt băng Thánh kị súng––“

Dưới lời triệu hiệu cảu Ash, một khẩu súng cực dài hiện ra từ hư không.

Hình dạng của nó có vẻ nửa giống với những khẩu súng nhắm của Đế quốc, nửa còn lại hệt như một ngọn giáo.

Nòng nhắm chĩa thẳng đến điện thờ.

Khi vừa tháo chốt, “cạch” cùng lúc đó một âm thanh của kim loại phát ra, đầu đạn phép thuật đã được nạp vào nòng.

“Brionac!” Ash hét lên trong khi siết cò.

Một viên ma đạn lập tức phóng ra từ nòng kèm theo một tiếng nổ lớn.. Chiếc vỏ đạn nặng nề bị đẩy ra ngoài cùng một tiếng “bang”, rơi xuống nền đất và lăn đi.

“Uuu…!”

Phát bắn giật một lực mạnh đến nỗi suýt nữa đã khiến Ash ngã bật khỏi lưng của Kuu, nhưng may mắn thay bộ Ark màu lam mà anh đang mặc vẫn dính chặt vào chiếc yên.

Cùng lúc đó viên ma đạn bay thẳng đến điện thờ tạo nên một vệt màu lam nhạt đằng sau.

“Kuu. Rút mau!”

Kuu, nhận được lệnh từ Ash nhanh chóng quay đầu, chạy ngược lại ra xa điện thờ.

“Cái!”

Avdocha tuyệt vọng hét lên.

Nhưng ngay khi luồng phát thuật đóng băng lan toả… Những viên pha lê băng kia bắt đầu kết tinh lại.

Chúng cứ thế lớn dần rồi nhanh chóng bao trọn lấy cả điện thờ cùng những quả bom.

“A-Avdocha-sama!”

Không những thế… người của Avdocha, lúc này cũng nằm trong tầm ảnh hưởng của phép thuật, vùng vẫy vô vọng trước khi bị đóng băng hoàn toàn…

“Cuối cùng thì…!”

Ash mỉm cười.

Đế chống lại những quả bom của Đế quốc kia, cần những chuyên gia thực thụ. Thế nhưng, dù Đất nước kỵ sĩ hay Vương quốc có bao nhiêu nhà khoa học tha hương từ Đế quốc đi chăng nữa, vẫn không thể có đủ thời gian để triệu tập, huấn liện và triển khai họ đến đây.

Nếu thế… tốt hơn hết nên đặt cược vào sức mạnh của thần ngôn oracle để đóng băng những quả bom này đến mức chúng tự vô hiệu hoá. Đây chính là cốt lõi của chiến thuật của Ash.

Ash đã yêu cầu Eco tạo ra một bộ Ark với thuộc tính Băng.

Không cần nói cũng biết… Ý tưởng này xuất hiện từ lúc anh ngâm cứu cuốn “Biên niên sử của Thiên Long Kỵ sĩ” trên băng ghế dài lúc còn trên tàu Silvanus. Nhân vật chính trong bộ truyện ‘Hiệp sĩ Bạc’ ấy cũng đã dùng ma thuật băng để ngăn quá trình hoạt động của máy móc cơ khí.

Tất nhiên Ash không thể đảm bảo hiệu ứng ở đời thực sẽ xảy ra. Tất cả những gì anh có chỉ là một ván cược––ít nhất lần này mấy quả bom đã biến thành băng kia đã ngưng hoạt động.

“Đ-Đợi đã! T-Ta….”

Avdocha không kịp thoát khỏi tầm ảnh hưởng quá rộng của hiệu ứng đóng băng từ khẩu súng. Cuối cùng… ả cũng không thể thoát khỏi số phận nghiệt ngã, trở thành một bức tượng băng bất động.

Điều anh lo là những lời trước khi bị đóng

băng hoàn toàn của Avdocha. Nhưng dẫu sao, rắc rối tại nhà thờ Thánh Valeria cuối cùng cũng đã khép lại.

Phần 17

Gần khoảng một trăm con tin đều được trả tự do.

Avdocha và thuộc hạ, giờ đây đã trở thành những bức tượng băng thì được mang đi nhờ sự giúp đỡ của những kỹ sư trong thành. Những chiến binh thiện chiến ấy, cuối cùng, đều bị bọc trong lớp đá lạnh và được Asia kéo đi trên những chiếc xe thồ. Dáng vẻ lúc này của họ giờ đây chỉ có thể được miêu tả bằng một từ, Đáng thương.

Vì Kuu là thú cưng của Avdocha nên cũng bị đội cảnh vệ giải đi. Tất cả những gì Ash có thể làm là thầm cầu mong rằng Veronica sẽ đối đãi tốt với nó.

Quan trọng hơn, anh còn phải hoàn thành nhiệm vụ được giao còn dang dở.

Dù biết hành động này là sai, Ash vẫn cố trèo lên điện thờ lạnh ngắt và bắt đầu giải cứu Jessica lúc này vẫn đang bị trói chặt trên chiếc thánh giá.

May mắn thay phép thuật băng không lan tới chỗ Jessica. Chỉ là, tránh nhìn vào làn da trần nõn nà kia trong khi cởi trói, quả là một công việc khá khó khăn với Ash.

Ngay khi anh cắt đứt được sợi dây và đỡ Jessica bằng cả hai tay––

“Ư ư…”

Jesica trong vòng tay Ash chầm chậm mở mắt.

Ngay sau khi nhận ra đang được Ash bế trên tay. Mắt cô tròn xoe.

“C-Cậu… Cậu là Ash Blake phải không? Sao… Sao cậu lại mặc bộ Ark đó…?”

“Hả? Ờ ừ… Không, chuyện này…”

Ash hối hận vì sai sót của mình.

Anh cứ ngỡ Jessica không thể tỉnh lại sớm như thế.

Vốn không biết cách nào để tháo bộ Ark ra. Thế nên trước khi phép thuật của Eco cạn kiệt, anh chỉ còn cách tiếp tục mặc nó.

Biết rõ không còn cách nào khác để che giấu sự thật này, Ash chỉ còn cách xin lỗi và giải thích mọi chuyện.

“… Đúng. ‘Hiệp sĩ Bạc’ là tôi. Chỉ là hôm nay bộ Ark này không phải màu bạc.”

Sau khi Ash thật lòng thú nhận, má Jessica chợt đỏ gấc.

“Chỉ có ‘Hiệp sĩ Bạc’ mới có đủ bản lĩnh dùng băng pháp chống lại những quả bom cơ khí đó thôi! Quaaa. Ash-sama.”

“Sama?”

Ash kinh ngạc. Đôi mắt của Jessica giờ đã ngấn lệ.

Hơn nữa. Cô còn đang mặc trên người vỏn vẹn bộ quần áo lót mỏng. Khe ngực đầy quyến rũ kia giờ đây như đập vào mắt anh. Thậm chí dù giữa lúc thế này, Ash cũng khó cầm lòng dưới sức quyến rũ chết người đó. Trước một người đẹp nóng bỏng như Jessica, thậm chí cả sức mạnh từ bộ Ark lam này cũng không đủ để chống lại.

“Từ lâu em đã quyết, rằng lần đầu của mình phải ở một điện thờ.”

“Toàn chém gió! Rõ ràng cô vừa nảy ra ý đó thôi chứ gì!”

“Xin anh đấy, Ash-sama, hãy trao cho em dòng máu của anh ngay đi…!”

Kỳ lạ thay, dù đang được bế trên tay, Jessica vẫn có thể bắt đầu cởi bỏ cả quần áo con ngay tại chỗ. Thư đầu tiên cô ấy tháo bỏ thực chất là quần thay vào áo lót.

“Thứ tự cởi đồ của cô quái đản thật đấy, à mà không, ai bảo cô cởi chúng ra chứ!”

Ash nhanh chóng giữ chặt tay Jessica để ngăn cô lại.

“Đừng lo anh à.”

Chiếc bụng chết người của Jessica từ từ lộ ra.. Cuối cùng, đến lượt––

“Dừng lại đi! Chuyện này thật vô ý tứ mà!”

“Em đã sẵn sàn rồi, Ash-sama… Cả nữ thần Valeria cũng đang ngắm nhìn chúng ta kìa anh.”

“Nữ thần Valeria là thần bảo vệ công lý và luật lệ! Không khéo ta bị tù mọt gông đấy!”

“Hê hê… Em không nghĩ anh lại nhút nhát như thế đấy.”

Mùi hương ngọt ngào đầy hoang dại của Jessica bắt đầu xông vào cánh mũi Ash.

“Ư ư!”

Ash bất chợt lảo đảo, cảm thấy gần như sắp sửa ngã khỏi bệ thờ cùng Jessica trên tay.

Lần này, Rebecca đột nhiên cất tiếng gọi anh từ đằng sau.

“Này, Ash! Giao cô ấy cho chị, cứ đi lại chỗ Silvia xem em ấy ra sao đi.”

Rebecca từ lâu đã tháo bỏ bộ Ark và đang giúp cảnh vệ hoàn tất nhiệm vụ của họ. Khỏi nói cũng biết cô đang rất bận rộn. Nhưng nhìn tình cảnh rắc rối mà Ash đang vướng phải khiến cô không thể chịu đựng nổi cảm giác bàng quan đứng nhìn từ bên ngoài.

“Làm phiền chị rồi Rebecca-san.”

Ash chuyền tay Jessica sang Rebecca.

“A, aa, Ash-sama, ở lại với em đi mà!”

“X-Xin lỗi nhé… Tôi sẽ đến thăm cô sau!”

Ash gạt tiếng gọi níu kéo của Jessica sang một bên và chạy đi tìm Silvia.

Dọc đường đi bộ Ark cũng bắt đầu vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Phần 18

Silvia đang đứng tựa vào bức tường.

Cả cơ thể cô giờ chỉ được một tấm chăn vừa nhận được từ đội hộ tống bao quanh. Cơ thể trần như nhộng, thứ mà mới vừa lúc trước đã bị phơi bày, giờ đã được quấn thật chặt. Thế nhưng, từng đường cong của cơ thể cô vẫn hiện ra bên ngoài. Ash, sau khi cố hết sức tránh bị thôi miên vào từng đường nét mảnh mai ấy, lên tiếng gọi Silvia.

“À Công chúa này. Ơ ừm… Cô vẫn ổn cả chứ?”

Ash, đột nhiên ngẩn ngơ, chỉ có thể thốt lên chập chững chữ đực chữ cái. Tình huống này thật có chút bối rối.

“À… Tôi không bị thương ở đâu cả… Lần này cậu lại cứu tôi rồi.”

“Vai trò của tôi không có gì đáng kể đâu ạ, ngược lại…. Công chúa, lúc đó cô quả thật rất ngầu đấy.”

“C-Cậu…. cậu lảm nhảm gì thế!”

Silvia, giờ đỏ chín cả mặt, tựa như mất hết sức lực khiến cả thân người cô bất ngờ loạng choạng rồi chầm chậm ngã chúi người về trước.

“… Cẩn thận!”

Ash lập tức lao ra, ôm lấy cơ thể Silvia.

Nhưng ngay trước đó, chiếc chăn, trước đó còn bao lấy cơ thể cô, đã bị tụt ra và rơi phịch xuống đất.

“C-Cô có sao không?”

Ash cố hướng ánh mắt đến vùng da trên cổ cô, rụt rè hỏi.

Suy nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi nắm đấm thép trời giáng của cô nàng chợt vụt qua đầu Ash, nhưng vì lý do nào đó Silvia không hề tỏ ra giận dữ như thường ngày. Ash sau đó đỡ cô đứng thẳng dậy.

“X-Xin lỗi. Vừa rồi… vừa rồi, eo tôi… chỉ là đột nhiên tôi….”

Đôi mắt Silvia ngấn những giọt lệ lấp lánh trong khi cô nhanh chóng nhặt chiếc chăn và quấn lại vào cơ thể.

Nếu Ash không kịp bắt lấy cô ấy kịp thời hẳn Silvia đã ngã sập xuống nền đất kia.

“Vậy… để tôi cõng cô nhé.”

“Hử? Nhưng….”

“Không cần ngại đâu mà.”

Ash mỉm cười đáp lại, quay lưng, rồi nhẹ nhàng nhấc bổng Silvia.

Ban đầu Silvia cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng ngay sau đó cũng ôm lấy cổ Ash.

Vào khoảnh khắc đó… Bộ ngực của Silvia áp chặt vào Ash, ép chặt vào lưng anh đến nỗi thay đổi hình dạng.

“…ư!”

“Gì thế, Ash?”

“K-Không có gì….”

Ash đỏ mặt, cùng lúc đó, cảm thấy sức mạnh

trong người vừa được kích thích, tràn trề sinh lực, rồi tiếp tục rảo bước.

Phần 19

Trên hành trình về phi thuyền ma thuật Silvanus trên lưng của Ash.

“…?”

Silvia đột nhiên cảm thấy một cảm giác kỳ lạ trỗi dậy từ bên trong.

Tại sao? Được Ash cõng trên lưng như thế này… Không hiểu sao lại khiến mình nhớ về cảm xúc ấy… Chiếc lưng này, cảm giác quen thuộc này là gì….?

Không khí tràn ngập hoài niệm mạnh mẽ khiến Silvia không cầm nổi nước mắt.

Thứ duy nhất mình biết lúc này, cảm giác ấm áp toả ra từ lưng của Ash thật là thoải mái.

Silvia, cứ thế, dần chìm vào giấc ngủ thật nhẹ nhàng.

“Paladin ~ A. B. S 1365.5 ~ ” khép lại.

Chú thích

↑ Đơn vị tiền tệ trong truyện lấy tên theo một thị trấn của Manchester, Anh quốc.

↑ Thành ngữ. Bản gốc "これでは本末転倒だ。" có nghĩa để xe kéo đi trước ngựa. (Cầm đèn chạy trước ô tô)

↑ Paladin: Biệt hiệu dành cho vua của Vương quốc của các Hiệp sĩ Lautreamont.

Truyện Chữ Hay