“Nè nè, Urushibara? Là tôi, Satsuki đây. Đi với tôi một chốc với.”
“Xin lỗi, tôi đã có người trong lòng rồi.”
“Ai thèm tỏ tình với cô! Tôi rủ cô đi mua sắm!”
Thế là Satsuki và Shizuno cùng nhau ra đường. Thời điểm là một tuần sau khi Moroha gia nhập đội thực chiến.
Rất không may là trời thì âm u, không khí không có vẻ phù hợp để đi mua sắm tý nào.
“Hôm nay đến là kỳ quái….”
Satsuki bực dọc lên tiếng. Shizuno không nói gì, chỉ hơi nghiêng đầu.
Không khí ẩm ẩm ướt ướt, cảm giác rất khó chịu. Thỉnh thoảng lại nổi hết cả da gà.
Tuy nhiên, ngày nghỉ vẫn không thể thay đổi, chỉ đành hôm nay ra ngoài thôi. Cả hai ngồi xe bus chừng nửa tiếng rồi đến khu phố mua sắm.
Đó là một tòa trung tâm thương mại mới hoàn thành năm ngoái, trông rất sáng sủa độc đáo. Từ trên cao nhìn xuống, cả khu có hình chữ コ, ở trung tâm là một tòa nhà. Bên trong còn có hồ nước, thảm cỏ, khu ẩm thực, khung cảnh rất hài hòa.
Nhưng mà – cảnh đẹp hôm nay lại bị không khí khó chịu mà làm cho ảm đạm.
Satsuki cố lên tinh thần, nói:
“Tôi muốn mua quà gì đó chúc mừng Moroha lên cấp C!”
“…Tôi say xe quá…” Shizuno ủ rũ lấy khăn che miệng, sắc mặt tái nhợt.
“Điên chết mất! Chán cô quá đi thôi!”
Tuy bực thì bực, Satsuki vẫn đưa tay xoa xoa lưng Shizuno.
“…Ai bảo cô chọn cửa hàng xa đến thế. Mua ở gần có phải hơn không.”
“Hôm qua lúc tôi nói đến vụ này, thầy Tanaka đề nghị tôi ra đây mà mua thử một mình.”
“…Cô lại lên mạng tra chứ gì?”
“Đừng có nói như thể đến mức giáo viên cũng không thèm để ý đến tôi! Tôi nói thật đấy!” Satsuki nổi giận đùng đùng cãi lại, không thể để đến mức vô ý thừa nhận mình chả có bạn bè gì.
“…Thế cô muốn mua cái gì?”
“Tôi không biết nên mua cái gì nên mới phải gọi cô!”
“…Cái này cô mua đại gì mà chả được…”
“Trước đây tôi có lần nghịch mới nhặt mảnh thủy tinh dọc đường đưa Onii-sama làm quà, cuối cùng anh ấy thật sự vui vẻ bảo là 「Anh sẽ quý trọng nó cả đời 」rồi thành thật luôn!”
“…Cô muốn khoe tình yêu loạn luân của mình thì ra chỗ khác mà khoe nhé.”
“Hả? Tại sao? Ý tôi là tôi tặng gì anh ấy cũng vui cả, sao cô lại nghĩ đi đâu thế?”
“…Tôi về được chưa…?”
Cả hai vừa đấu võ mồm vừa đi dạo xem hàng.
Con gái mua đồ rất tốt thời gian, đi một vòng chưa là gì cả. Đến bữa, cả hai dừng lại ăn trưa nghỉ ngơi một lúc, cuối cùng quyết định ra chỗ café ngoài trời ngồi dùng cơm. Trên đường đi …
“Hy vọng…trời không mưa.”
Satsuki vừa mua bánh crepes, ngửa mặt nhìn bầu trời đen kịt trên đầu. Mây đen dày đặc khiến người ta rợn cả người. Không khí xung quanh như đen đặc lại, khó mà tưởng tượng bây giờ đang là mùa xuân, thậm chí còn là lúc giữa trưa.
Đột nhiên không khí ẩm ướt như biến mất, tựa như trời sẽ không mưa ---
Cùng lúc, không khí căng thẳng tê cả da lại càng mạnh thêm ---
(Cảm giác này là…gì vậy?)
Satsuki cảm thấy trong lòng nặng như đeo chì, một cảm giác bất an khó hiểu xuất hiện.
Cho dù giờ ra bờ hồ bãi cỏ ăn cũng không có vị gì rồi, cả hai ngồi xuống một cái bàn gần đó ăn bánh crepes, tâm trạng rất không tốt. Satsuki nghiêm túc hỏi Shizuno:
“Nè, không chỉ thời tiết, hôm nay cô có thấy không khí có chút là lạ không?”
“Lạ? Lạ cái gì?” Shizuno sững sờ đáp.
Hình như chỉ có chính mình mới có cảm giác này. Satsuki càng nghĩ càng khó hiểu, không sao dùng ngôn ngữ để miêu tả chính xác không khí khác thường này được.
“Tôi thấy cô mới là kỳ quái đó….”
Shizuno vẫn là bộ dạng khó hiểu như mọi ngày.
Nói mãi vẫn không hiểu, thậm chí càng lúc càng bực, Satsuki lại đang chuẩn bị đấu khẩu, đột nhiên ---
*ÙMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMM*
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Trong khoảng khắc, trái tim Satsuki như hóa đá.
Một lượng nước khổng lồ từ trên trời trút xuống, cô vẫn đứng đờ ra như người mất hồn. May mắn là đến lúc nước đã dừng, cô kịp hồi phục lại.
“Chuyện gì vậy!?”
Trời mưa? Mưa lớn sao? Không, không phải.
Satsuki quay lại nhìn hồ nước, há hốc mồm.
Ở đó có một thứ khiến cô thiếu nữ luôn bình tĩnh đến phát ghét, khiến cô ngẩn ra như vậy.
*Gzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz*
Đó là --- một “sinh vật”.
Khi nghe thấy tiếng rít, cô đã biết.
Khi ngửi thầy mùi máu tươi, cô đã hiểu ra.
Khi nhìn thấy cái bóng khổng lồ của nó, cô không còn nghi ngờ gì nữa.
Đó là cái gì? Sinh vật gì mà hơi thở phì phò, thân hình to lớn như thế. Nó là quái vật phương nào?
Mưa to như trút là sao? Tại sao?
Chỉ cần ngước mắt nhìn lên là biết ngay đáp án.
Nhưng sợ quá. Sợ đến mức không nhúc nhích được. Toàn thân nổi da gà.
Cho dù là 《Savior》, cho dù đã học chiến thuật rất nhiều, trong khoảng khắc đối mặt với nó mọi ký ức đó đều tan biến hết.
Như những cơn sóng vô tình giận giữ, khí tức tàn bào của sinh vật đó như nuốt chửng bản thân. Con người ta chợt nhận ra mình nhỏ bé đến mức nào khi đứng trước con quái vật này.
Satsuki nhìn xuống hai tay vẫn còn đặt trên bàn, cố ra lệnh cho từng ngón.
(Nhúc nhích đi…một chút thôi….chút xíu thôi…nhẹ nhàng thôi mà…làm ơn…)
Chỉ cần có một ngón tay nhúc nhích được là cô có thể thoát khỏi sự sợ hãi này.
Nhưng – đáng tiếc, không có gì nhúc nhích hết.
Trong lúc đó, cái bóng đen kịt đã bao phủ lên tòa nhà. Không khí tràn ngập mùi máu tanh. Tiếng thở phì phò càng lúc càng gần.
Càng hoảng hốt càng không nhúc nhích nổi – cảm giác tuyệt vọng khiến Satsuki không thể mở mắt ra được.
Cũng chính vì thế mà cô nghe thấy hết ---
“Aaaaaaaaaaaaaggggghhhhhhhhh!!!” “Cứu tôi vớiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!” “Quái vậtttttttttttttttttttt!!!”
Tiếng trẻ con sợ hãi khóc lóc kêu gào.
Đột nhiên Satsuki mở mắt, bật dậy khỏi ghế. Một mình cô --- nhìn thẳng vào đối phương.
Đó là một con rắn khổng lồ.
Một con rắn một mắt từ dưới nền đất thò đầu lên.
Không thể biết được nó dài chừng nào. Phần lộ ra trên mặt đất đã dài chừng mười thước.
Tiếng nổ ban nãy là do nó xuất hiện từ dưới đáy ao.
Trận mưa ban nãy cũng là do lúc nó chui ra khiến nước hồ bắn lên không, sau đó rơi xuống mà thành mưa.
Con quái vật này không phải sinh vật trong thế giới này. Nó là 《 Metaphysical 》 , là thiên địch của 《Savior》
Tại sao nó lại ở đây – Satsuki hoàn toàn không biết. Cô chỉ biết 《 Metaphysical 》 là thứ xuất hiện rất bất ngờ, rất khủng khiếp trên đời. Bản thân từng vì nó mà phải chuyển nhà nên cô hiểu điều đó rất rõ.
Con rắn khổng lồ lừng lững như một tòa nhà, đầu rắn ở tít tắp trên cao. Con mắt duy nhất của nó liếc xuống Satsuki, cô ---
“Đứng yên đó! Bản cô nương mới là đối thủ của ngươi, đứng yên đó!”
Hét lớn.
Hai tay phát ra ánh sáng prana vàng óng, kiếm đã xuất ra, hai chân run run.
Kết quả -- thật đáng buồn – con rắn cười nhạo báng. Tiếng rít của nó nghe như tiếng người đang nói:
“Đúng là bé ngoan. Được, đối thủ của ngươi đúng là ta, khỏi cần tìm ai khác.”
Satsuki càng đứng càng lo, lớn tiếng:
“Urushibara, có nghe thấy tôi không! Mau hoàn hồn lại tôi nhờ!”
“Xin lỗi, tôi ổn rồi.”
Giờ Shizuno mới tỉnh lại. Mái tóc đen dài bị nước ướt nhẹp, từng sợi long lanh tung bay khi cô đứng dậy khỏi ghế.
“Được rồi. Cô gọi cho nhà trường đi, sau đó hướng dẫn mọi người di tản. Cố gắng cứu được càng nhiều – không, cố gắng di tản tất cả mọi người đi!”
“Ranjou-san?”
“Tôi ở đây chặn nó.”
“Cô muốn đấu với 《 Metaphysical 》 …?”
“ 「Thắng bại do số lượng và chiến thuật tác chiến 」 -- cô định nói vậy chứ gì? Đây là thiết luật của 《Savior》, tôi thừa biết. Nhưng giờ kiếm đâu ra cái đó được!?” Satsuki vừa rút kiếm vừa quát.
Con mắt duy nhất trên đầu rắn thản nhiên nhìn xuống, cổ hơi đung đưa.
“….Cô đừng có hâm nữa!”
“Tôi mà cũng chạy thì con này sẽ thế nào?”
Nó mà đuổi loạn lên thì sẽ có bao nhiêu nạn nhân? Bao nhiêu người chết? Nơi này chắc sẽ biến thành địa ngục mất.
Cô không thể trơ mắt nhìn chuyện đó xảy ra.
(Tôi cũng sợ chứ…tôi nào có muốn chết đâu)
Nhưng nếu vì giữ mạng mà quay người bỏ chạy thì quả thực làm ô danh 《Savior》
(Đúng…nếu mình chạy…sao xứng đáng làm em gái của Onii-sama!) Satsuki cười gượng
Với riêng mình thì lý do này cũng quá đủ để chiến đấu rồi.
Một giọt mồ hôi chảy xuống tý tác. Cùng lúc đó, Shizuno bình tĩnh, chiến ý mười phần tiến đến bên cạnh cô, nói.
“Đã thế tôi cũng lên.”
“Hả? Cùng lên? Còn hướng dẫn sơ tán?”
“Tôi nhắn tin cho Moroha với nhà trường rồi. Chả cần hướng dẫn đâu, mọi người đã chạy rồi.”
“Mình tôi là đủ! Cô chỉ vướng chân vướng tay thôi!” Satsuki la.
Trận chiến sắp tới gần như chắc chắn là cửu tử nhất sinh, Satsuki không muốn kéo theo Shizuno, kéo theo bạn mình cuốn vào.
Tuy nhiên ---
“…Cô nói ai vướng tay vướng chân? Tôi là Ma Nữ Địa Ngục được người người kính ngưỡng, hỗ trợ cô chỉ dễ như trở bàn tay!” Shizuno cười nhẹ, lộ ra hai lúm đồng tiền.
“… Xử tự! ”
Mắt nhìn con rắn, ngón tay viết lên từng dòng chữ long lanh.
“Hỡi băng, hỡi tuyết, cho ta mượn luồng gió của ngươi, đóng băng nó bằng hơi thở của ngươi ---!”
Xung quanh Shizuno tối sầm đi, cộng với cái bóng của con rắn mà càng tối hơn. Ma lực của cô điên cuồng tụ lại, càng lúc càng mạnh.
Satsuki nhìn đến ngây người. Cho dù là 《Savior》 lính mới như cô cùng biết ma lực của Shizuno mạnh đến đâu.
Ngón tay của Shizuno thoăn thoắt viết trong không khí. Chỉ trong chốc lát, ba hàng chú ngữ đã viết xong, cô nhẹ nhàng lấy đầu ngón tay điểm một chút.
Một luồng khí lạnh mắt thường cũng có thể thấy được khiến hơi nước đóng băng lại ào ào xông lên về phía con rắn. Đó chính là ám thuật cấp ba, 《Ancestral Arts》 《Frozen Shadow》Băng Ảnh. Vảy rắn tức thì bị một lớp băng giá bao phủ, thân rắn dài chục thước lăn lộn đau đớn.
Từ trước đến giờ vẫn ẩn giấu thực lực, lần đầu tiên Shizuno ra tay.
(Lợi hại thật!)
Satsuki cũng bị chấn động.
Quả thật là kinh khủng. Thực lực này so với giáo viên cũng một chín một mười.
Thật đáng tin cậy. Ít nhất cũng cảm thấy dũng khí tăng thêm một chút.
“Xem chiêu!”
Quát lớn một tiếng, chân phải cũng bùng lên ánh sáng prana. Cô tung người nhảy lên như một viên đạn.
Đó là 《Thần Tốc Thuật》 vừa mới học được.
“Chết nè! Chém! Chém!”
Dùng 《Cường Lực Thuật》 lên cả hai tay, Satsuki vung kiếm chém loạn lên con rắn, đồng thời tránh khỏi những vũng máu lớn bắn ra.
Rất khó nói những đòn đó có hiệu quả đến đâu, nhưng quả thật cô không rảnh mà lo vụ này nữa rồi. Đang yên lành, con rắn bị kích thích cuồng lên, há mồm nhe nanh.
Satsuki cũng không dừng tay, vung kiếm lao về phía hàm của nó. Sau lưng cô là từng loạt 《Frozen Shadow》 của Shizuno yểm trợ khiến đối thủ không chịu nổi. Con rắn cố vươn cổ phản công đều bị Satsuki ngăn lại, tuân thủ đúng chiến thuật Bạch Thiết làm bao cát chịu đòn yểm trợ Hắc Ma.
(Chắc là được rồi!?)
Satsuki mừng rỡ, nghĩ thầm có lẽ còn có một tia hy vọng.
Nhưng số phận trêu người, định mệnh như trả lời “Ta đang chờ vẻ mặt này của ngươi” một cách tàn khốc ---
*Rầmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmm*
Một tiếng nổ ầm ầm, một con rắn nữa phá đất chui lên
“…..Đừng….đùa …chứ….” Nụ cười của Satsuki cứng lại
Cảnh tượng khó tin còn chưa dừng lại.
*Rầmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmm*
*Rầmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmm*
*Rầmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmm*
Tiếng nổ liên tiếp vang lên không ngừng. Mỗi lần nổ là một cái cổ khổng lồ xuất hiện. Từng thân rắn cao cả chục thước hiện ra.
So với nó, Satsuki thật quá nhỏ bé. Giống như kỹ xảo Hollywood, cô chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm nhìn lên.
Từ đầu đến cuối, mấy con rắn có từ một đến chín con mắt.
Tổng cộng là chín con.
Không, sợ rằng chỉ có một mà thôi ---
“Là…loại nhiều đầu?” Shizuno lẩm bẩm.
Đó chính là đáp án.
Rắn chín đầu.
《 Metaphysical 》 tăng thêm một đầu, sức mạnh cũng tăng thêm một bậc.
Năm ngoái có một con khổng lồ bảy đầu tám tay, cuối cùng phải cả trăm cao thủ hợp sức mới đánh bại được. Satsuki ở đây mới học năm thứ nhất thôi, còn con quái này thêm những hai đầu, tổng cộng là chín.
“Không…không có khả năng…”
Keng một tiếng, kiếm trong tay Satsuki rơi xuống.
“Satsuki, cô làm gì thế!?” Giọng trách cứ của Shizuno vang lên từ đằng sau.
Trước mặt – chín đầu rắn há miệng đỏ lòm từ từ đến gần.
Shizuno tiếp tục dùng 《White Breath》 đánh tới. Do chú ngữ ngắn hơn nên đòn này cũng chỉ là ám thuật cấp một mà thôi. Vì thế, chín đầu rắn không để ý chút nào, chỉ nhào lên Satsuki, phun ra một luồng hơi thở màu bạc
Shizuno vội nắm tay Satsuki nhào xuống tránh luồng khí độc này. Nhưng không may là Hắc Ma chả có mấy khả năng phòng ngự, cả hai đã bị luồng hơi lướt qua.
Satsuki nhắm mắt lại theo phản xạ, nhưng không có cảm giác đau đớn gì cả.
Không – phải nói là không có tý cảm giác gì từ dưới hai gối nữa rồi
Hai chân – đã bắt đầu hóa đá. Hơn nữa còn đang từ từ hướng lên trên.
“….Vận prana hết mức chống lại lời nguyền hóa đá mau!”
Nghe Shizuno hướng dẫn, Satsuki cố gắng làm theo. Quả là đã ngăn lại được nhưng vẫn không thể hóa giải những chỗ đã hóa đá.
Không – không chỉ như thế ---
Cổ chân Satsuki đã bị đầu rắn năm mắt liếm vào một chút. Cô đã sợ mình có thể chết ngay bất cứ lúc nào rồi.
“…Đồ đồ đồ….quái vật!!!”
Tuy bị Shizuno đè lên, Satsuki vẫn cố cầm kiếm vung vẩy. Đây hoàn toàn chỉ là phản xạ trong lúc sợ hãi hoảng loạn, không có chủ đích gì. Đầu rắn năm mắt chỉ lặng lẽ lùi lại tựa như đang nói “Ara, đáng sợ, đáng sợ quá.”
Đúng thế. Con quái vật đó có trí tuệ như một con người.
Rõ ràng nó chỉ là con rắn, con quái vật mà thôi.
Chín đầu rắn cười chế nhạo, không ngừng vờn quanh Satsuki để trêu đùa khiến cô càng thêm hốt hoảng.
“Có giỏi thì vào đây! Lần lượt hay quần ẩu cũng chơi luôn!”
Satsuki vung kiếm, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy chỉ là như con hổ giấy mà thôi. Cô thực sự bị dồn vào chân tường rồi.
Thấy thế, chín đầu rắn lại càng khoái trá nhếch mép cười. Rất rõ ràng – nó cũng không thèm ăn thịt hai người.
Một chốc sau, Satsuki cũng tỉnh táo lại mà nhận ra điểm đáng ngờ. Chúng nó đang nghĩ gì trong đầu? Có mưu kế gì không? Cô không đoán được mấy con 《 Metaphysical 》 nghĩ gì trong đầu.
“Nè, cô nghĩ sao?”
Satsuki hỏi Shizuno, nhưng không ai trả lời.
Quay đầu lại mới phát hiện không chỉ là chân, gần như toàn bộ lưng của Shizuno đã trúng đòn. Để chống lại lời nguyền, cô đang vận ma lực hết cỡ, thậm chí không có sức để mà trả lời nữa.
“Ah…ah….”
Satsuki không khỏi tuyệt vọng. Cho dù không bị ăn thịt, bị hóa đá từ từ cũng khiến người ta hoảng hốt vô cùng. Không chừng con rắn này thích nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của bọn họ hơn hết. Từng cặp mắt của nó lóe sáng quả thực vô cùng đáng sợ.
Satsuki không dám đối mặt với nó, đành nhắm mắt lại.
Cùng lúc đó, điện thoại của cô đổ chuông. Tiếng chuông rất đặc biệt.
Là cuộc gọi từ Moroha.
Satsuki mở mắt, cầu nguyện.
Trong cơn tuyệt vọng đã lóe lên một tia hy vọng. Cô cầu nguyện để cố thoát khỏi sự tuyệt vọng này.
“Moroha…”
◆◆◆
Thiên đường là thế nào? Là thích tắm nước nóng lúc nào cũng được.
Vốn bình thường an nhàn thoải mái, chả hiểu sao hôm nay Moroha cứ thấy bứt rứt, đứng ngồi không yên, cả ngày lang thang ngoài đường đến giờ mới về. Cậu vừa lau người vừa kiểm tra di động của mình.
Có một tin nhắn của Shizuno.
Lần đầu tiên sử dụng điện thoại nhân tin nhắn, Moroha không khỏi mỉm cười. Nhưng rất nhanh, nụ cười đó liền cứng lại.
Shizuno và Satsuki bị 《 Metaphysical 》 phục kích, không thể chạy thoát…!
Vừa phá kỷ lục thế giới về mặc quần áo nhanh, Moroha vừa thay giáp chiến đấu vừa lao ra khỏi phòng.
「Tình huống khẩn cấp, ở khu ngoại thành có 《 Metaphysical 》 xuất hiện. Toàn thể học sinh tập hợp ở nhà ăn. 」
Tiếng thông báo cũng vang lên từ hệ thống loa trong học viện. Trường học cũng đã biết tin và chắc đang cuống cuồng nghĩ cách ứng phó.
Moroha đã chạy đến nhà ăn. Những học sinh khác cũng không chậm, ở đây cũng có không ít người đang lục đục đi đến.
Bình thường ở đây có tivi màn ảnh rộng chiếu các chương trình này nọ, hôm nay đang chiếu một con quái vật – rắn chín đầu.
Không có chuyện gì có thể gấp hơn chuyện này được.
Tuy là quay từ xa, nhưng áp lực mà 《 Metaphysical 》 tỏa ra thì không hề giảm bớt. Hơn nữa vì người ta có thể so sánh với các tòa nhà xung quanh nên nó càng to lớn hơn. Tất cả đều nín thở nhìn con quái vật này.
“Xin hãy nói cho em biết tình hình hiện tại như thế nào!”
Đội trưởng quân thực chiến Isurugi Jin đang nói chuyện gì đó với trưởng ký túc, thấy thế Moroha vội đi qua hỏi.
“Rất không hay, con quái này ngang, không, thậm chí còn mạnh hơn cả con 《 Metaphysical 》 từng xuất hiện ở vịnh Tokyo. Các giáo viên cũng nhận định nó là loại nhiều đầu, chín cái tất cả. Đây là lần đầu tiên có loại như thế này xuất hiện.”
“Em không hỏi cái này, nhưng bây giờ Sastuki với Shizuno đang ở đó!”
“Anh biết rồi. Urushibara-kun có gửi tin nhắn rồi. Bạn ấy nói hai người họ đang kìm chân mục tiêu trong lúc dân chúng di tản.”
Isuguri càng bình tĩnh, Moroha lại càng nóng ruột. Cái cậu cần hỏi đâu phải cái này! Mấy cái vớ vẩn này đọc tin nhắn là biết.
“Chúng ta mau đi cứu viện đi thôi! Cho quân thực chiến xuất trận được không anh?”
“Chúng ta không đi cứu viện.” Isuguri lạnh lùng đáp, càng khiến Moroha nổi giận.
“Thế là thế nào!?”
“Quái vật quá mạnh, chúng ta không thể hành động mà không suy tính kỹ, nếu không sẽ là toàn quân bị diệt.”
“Anh là cấp A cơ mà? Anh chả khoe quân thực chiến của anh chiến tích lẫy lừng cơ mà?”
“《 Metaphysical 》 bình thường thì bọn anh đánh ngon, nhưng con này phải dùng toàn quân của chi nhánh Nhật Bản mới có cửa ăn được. Phải triệu tập toàn bộ thành viên cấp A làm quân chủ lực, dùng các thành viên cấp B bày trận, ít nhất phải có trăm thành viên cấp C làm đội dự bị hậu cần mới có hy vọng.”
“Thế bây giờ phải làm sao?”
“Hiệu trưởng đang gọi hội Bạch Kỵ Sĩ yêu cầu trợ giúp. Đợi đến lúc Nhật Bản tổng động viên khẩn cấp, chuẩn bị kỹ lưỡng chúng ta mới tham chiến, không thể hy sinh vô ích được.”
Nói như muốn đấm vào mồm! Moroha tức nghẹn họng, ruột nóng như lửa đốt.
E là đừng nói người thân, chắc chắn Isuguri cũng chưa bao giờ có bạn bè gặp tình cảnh như hiện giờ, chưa bao giờ có cảm giác ruột đau như cắt vì lo. Chính vì thế anh ta mới nói những câu nghe ngứa tai như thế.
Một cơn giận bắt đầu bùng lên trong lòng Moroha. Cậu hét lớn:
“Em không chấp nhận! Chờ lâu như vậy, Satsuki với Shizuno đã chết mất rồi!”
Một tia do dự lóe lên trong mắt Isugiri, nhưng anh ta vẫn đáp:
“Để bảo vệ người dân, đây là hy sinh bất đắc dĩ.”
Có thứ gì đó rách toạc trong lòng Moroha.
Trái tim cậu đập thình thịch điên cuồng.
Tai câu có thể nghe thấy máu mình như đang sôi lên.
Trong lửa giận, cậu có cảm giác như tiếng của Gen đang kéo dài ra, xoay tròn. Đối mặt với Isuguri, đối mặt với Bạch Thiết cấp A, đội trưởng quân thực chiến, Moroha nói gằn từng tiếng với
“Nghe cho kỹ đâu ---- trên đời này không có mạng sống nào có thể tùy tiện vứt bỏ cả.”
Isuguri hơi lùi lại một bước.
Giọng của Moroha tràn ngập sát khí, hung dữ, điên cuồng khiến Isuguri cũng không khỏi do dự.
“Bỏ đi, thằng này đi một mình.”
“Dừng lại! Đừng làm loạn trận tuyến! Anh đã bảo là phải có đủ lực lượng mới đi được mà! Em đi một mình làm được cái gì? Đừng hành xử theo cảm tính! Hy sinh vô vị cả thôi, chủ nghĩa anh hùng vớ vẩn ngu xuẩn! Đừng có ---“
Cho dù bị áp đảo, anh ta vẫn cố khuyên bảo Moroha. Nhưng cậu chỉ trừng mắt một cái là ngừng ngay.
Moroha một chữ không nói, xoay người bước đi không để ý.
“Haimura-kun, bình tĩnh lại đi. Không cứu nổi hai người bọn họ đâu!” Isuguri gào lên, nét mặt đắng chát.
“Các người không phải đồng minh của chính nghĩa sao?” Moroha không quay đầu lại, buông thêm một câu “Ngay hai thiếu nữ cũng chả cứu nổi, vậy vứt mẹ nó cái danh 《Savior》 đi.”
Isuguri không nói được gì.
Moroha đã dời đi. Đơn thương độc mã đi đến với hai người đang đợi mình ----
◆◆◆
Khoảng cách từ ký túc xá nam của học viện Akane đến khu mua sắm là hai mươi km theo đường chim bay.
Moroha vận prana lên toàn thân, dùng 《Thần Tốc Thuật》 chạy tốc độ tối đa. Giáp chiến đấu cũng tự biến cứng lại, xé gió lao tới.
Đi theo đường thẳng sẽ tiết kiếm được rất nhiều thời gian. Vì thế, Moroha chọn cách này: cứ thế nhảy lên, dùng 《Thần Tốc Thuật》chạy trên nóc nhà dân.
Người bình thường thì không có khả năng nhảy cao như vậy, càng không chạy được kiểu này.
Hơn nữa ---
“Cánh phượng tung bay – lông vũ như hoa lửa, hãy giải phóng ta khỏi xiềng xích của trọng lực!”
Tay trái viết chú ngữ khiến trọng lực cơ thể giảm xuống còn gần bằng không.
Nhờ Shizuno phụ đạo, ám thuật của Moroha lại mạnh lên một cấp. Chân đạp một cái, cậu lại tung người nhảy đi, lần này còn xa hơn trước.
Quang kỹ 《Thần Tốc Thuật》 phối hợp với ám thuật 《Decrease Weight》Điệu Nhảy Tung Bay
Moroha liên tiếp vọt qua nóc nhà, một đường thẳng tắp hướng đến khu phố thương mại. Từ xa nhìn lại, cậu như đang bay trên không.
Từ xa đã thấp thoáng khu phố thương mại.
Như một cánh chim, Moroha lướt gió về phía trước. Bạch Thiết thông thường muốn dùng 《Thần Tốc Thuật》 nhảy lên nóc nhà cũng không khó khăn gì, như vậy đã là nhanh lắm rồi. Tuy tốc độ so với đi trên đường cũng đại khái như nhau, đi đường thẳng vẫn là đường ngắn nhất, không thể bảo thế nào là nhanh thế nào là chậm.
Nhưng Moroha thì khác. Mình cậu là không giống người thường.
Dùng ám thuật để làm cơ thể nhẹ hơn, sau đó dùng quang kỹ bật nhảy, phá vỡ quy tắc bình thường của 《Savior》 – cậu di chuyển bằng tốc độ lớn nhất trên con đường ngắn nhất ---
Với tốc độ nhanh hơn bất kỳ ai, Moroha chạy về phía hai thiếu nữ.
Vừa chạy, cậu vừa cầu mong mình đến kịp.
Vừa chạy, cậu vừa lo lắng vì không gọi được cho họ.
Vừa chạy, cậu vừa lo lắng, cố không nghĩ đến chuyện nếu đến muộn thì sẽ thế nào.
Như một tia chớp, Moroha xuyên qua khu thành thị. Tốc độ của cậu quá nhanh, lại bay nhảy trên cao nên không ai chú ý. Chỉ sau vài phút, khu phố thương mại đã gần ngay trước mặt. Chính giữa khu phố chính là con 《 Metaphysical 》 chín đầu lừng lững.
“Satsuki! Shizuno!”
Moroha gào lên, hy vọng hai người họ có thể nghe thấy.
Chỉ vài bước nữa là đến nơi. Không chút do dự, cậu lao thẳng vào con đường số sáu nối với khu phố chính của trung tâm thương mại. Dọc đường đi cũng thấy không ít xe cộ và chướng ngại, Moroha gặp gì là nhảy qua luôn, không giảm tốc độ chút nào.
Vật cản tiếp theo là tòa nhà bốn tầng trước mặt. Moroha đạp mạnh xuống đất, nhảy lên hàng cây bên đường sau đó tung người lần thứ hai, thi triển Bích Hổ Du Tường chạy lên mái nhà. Toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, không chút khó khăn.
Đứng ở trên nóc nhà, Moroha nhìn về phía con rắn chín đầu trong sân. Nó cũng đã phát hiện qua ánh sáng prana, vươn cổ cười nhạo, dường như đã đợi cậu rất lâu rồi.
Cho dù bị đôi mắt chứa đầy sát khí điên cuồng chiếu thẳng, Moroha cũng không quan tâm. Cậu cố tìm hai thiếu nữ ở phía dưới.
Satsuki và Shizuno – kia rồi. Hai người họ đang ôm nhau trên mặt đất. Cả hai bị chín đầu rắn vây quanh như trinh nữ bị đám dị giáo đem đi hiến tế. Toàn bộ phần lưng Shizuno đang từ từ hóa đá, còn Satsuki thì đã hóa đá đến rốn rồi.
Đây là phép thuật của 《 Metaphysical 》 sao? Thù này không đội trời chung!
“Đến đây --- Saratiga!”
Moroha quát, truyền prana vào lòng bàn tay đang nắm thẻ học sinh. Tấm thẻ kim loại phản ứng biến hình thành hình dạng thanh bảo kiếm mà cậu yêu quý ---
Đây là bằng chứng cho sự tồn tại của một chiến sĩ. Hôm nay, Moroha là kiếm, kiếm là Moroha.
“Tiếp chiêu!”
Từ trên cao, Moroha vung kiếm bổ xuống mắt rắn, lưỡi kiếm lóe sáng – quang kỹ - 《Ancestral Arts》 《Venus》
Lấy kiếm làm vật dẫn, prana của Moroha lan vào trong mắt nó nổ tung ra. Con rắn gầm rú điên cuồng, vùng vẫy lung tung. Nhưng Moroha vẫn cắm chặt kiếm ở đó không rút ra.
Sau đó --- đầu rắn bốn mắt gầm thét lao vào.
*Soạt* một tiếng, Moroha rút kiếm ra đồng thời đạp mạnh chân, thuận thế thoát ra.
Có điều đầu rắn bốn mắt thế tới quá mau, vô tình cắn vào đầu bị mù. Hai đầu rắn tạm thời mắc kẹt cứng lại một chỗ.
Tuy mọi việc rất thuật lợi, nhưng tình huống của Moroha vẫn không khả quan hơn tý nào. Vừa rồi cậu thoát ra được, nhưng cũng có nghĩa là từ trên cao rơi xuống. Với độ cao cả chục thước như hiên nay – không thể ngã xuống mà không việc gì được.
“Xiềng xích địa ngục không buông tha bất cứ kẻ nào!”
Trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc, tay trái Moroha vung lên, chuẩn xác viết lên chú ngữ. Trong tích tắc, một sợi xích do bóng tối kết thành xuất hiện trên tay cậu, một đầu quấn vào gốc cây trong sân. Moroha dùng nó làm điểm tựa, đung đưa vài lần đã có thể ổn định cơ thể.
Cho dây xích tạo ra bằng ám thuật tản đi, Moroha đáp xuống sân. Tuy vừa rồi hơi căng thẳng nhưng hiệu quả rất lớn.
“Hai người có sao không.”
Vừa chạm đất, cậu vội chạy đến che chở cho Satsuki và Shizuno.
“Em biết….anh chắc chắn…sẽ đến mà, Onii-sama.”
Tuy đã đến mức hấp hối vì phải chống lại tình trạng hóa đá, nhưng Satsuki vẫn rất vui mừng.
“Còn có Urushibara…Shizuno…bạn ấy nguy rồi…mắt bạn ấy kém lắm…”
“Được rồi, cái đó ---“ Moroha trừng mắt nhìn con rắn chín đầu, ưỡn ngực vững vàng tuyên bố “---- Cứ để anh lo!”
Tay phải cầm kiếm, chân phải tiến lên nửa bước, uy phong lẫm liệt.
Đối diện, 《 Metaphysical 》 lắc lắc chín cái đầu, phì phì phun nọc.
Thân hình. Số lượng. Kẻ địch có ưu thế về mọi mặt. Nói thật, nhìn kiểu gì cũng thấy bó tay rồi.
Nhưng chỉ cần có Sastuki sau lưng – cậu không cảm thấy sợ hãi chút nào.
(Đầu tiên là lấy lượng đối lượng đã)
Moroha gấp rút nghĩ ra chiến thuật. Tay phải cầm kiếm, chân vận 《Thần Tốc Thuật》lao lên, tốc độ thậm chí còn sinh ra tàn ảnh. Tay trái cấp tốc viết chú ngữ.
“Đây là kỹ viện khiến người ta yếu đuối, khiến lòng người bị đầu độc sinh ra ảo giác!”
Ám thuật cấp một hoàn thành, Moroha một hóa thành mười.
Đúng. Phân thân thuật, cũng tương tự như ảo giác của nhẫn thuật.
Chín đầu rắn hơi tỏ ra lúng túng, sau đó từng đầu lao về một Moroha.
Đầu rắn sáu mắt cắn lên Moroha – trong tích tắc, thân hình cậu tan biến. Cùng lúc đó, còn ba Moroha khác cũng biến mất. Tất cả là hình ảnh lập thể ba chiều do ma lực tạo ra, chứ Moroha không thực sự là phân thân. Đây là ám thuật cấp một 《Phantasmal Image》Ảo Ảnh tạo thành.
Chớp thời cơ, Moroha thật – nhắm ngay đầu rắn năm mắt trước mặt lướt qua, lưỡi kiếm vung lên nhắm vào khóe miệng đối phương. Lưỡi kiếm sáng rực prana chém vào thịt như chém xuống nước, một vết thương dài xuất hiện ở hàm dưới đầu rắn. Đầu rắn năm mắt bị đau ngửa cổ gào thét, lăn lộn trên mặt đất.
Tuy một đòn này khiến nó bị ảnh hưởng khá nhiều, nhưng còn chưa đến mức là vết thương trí mạng.
Dùng 《Venus》 để khiến prana phá hoại cơ thể đối phương từ bên trong tuy rằng không sai, nhưng đối phương quá lớn nên tác dụng rất không đáng kể. Giống như con người vậy, bị một vét xước dài ba phân thì có sâu đi nữa cũng khó mà chết được.
Sau đó, bốn đầu rắn đã cắn xong ảo ảnh đều quay lại tấn công, cậu tiếp tục dùng phép 《Phantasmal Image》 nữa tản ra bốn phía tránh né. Trong lúc mấy cái đầu đuổi loạn xạ -- đầu bảy mắt vô tình đuổi trúng chân thân Moroha.
Cầm kiếm xoay người chuẩn bị đánh trả, nhưng sau đó cậu đổi ý.
(Cứ thế này dây dưa mãi không ổn)
Nếu có prana như của Flaga trong kiếp trước thì quá đơn giản, có thể một kiếm chém rụng một đầu luôn được. Thậm chí bổ đôi con quái này ra cũng không phải là không thể.
(Cứ đà này sẽ bị nó quần chết mất)
Cũng giống trong trận đấu với Isuguri Gen, trận này là đánh lâu dài. Nhưng khác với khi đó, lần này thời gian của Moroha rất gấp. Cậu không khỏi liếc nhìn Satsuki và Shizuno một chút.
Tình huống của Shizuno đã rất không tốt, lời nguyên đã làn đến tận tay rồi. Bây giờ cần là cần tốc chiến tốc thắng, một đòn đánh bại đối phương.
(Thế thì…thử chiêu này xem)
Moroha nhanh chóng xoay người tránh đầu bảy mắt, niệm chú một chiêu đã từng giải quyết Gen trước kia.
“Tinh linh sấm sét tung bay, tung bay
Không ai có thể sống mãi trên đời, một tia chớp lóe lên.
Trong chớp mắt, đêm nay là đêm giết chóc!”
Vừa niệm chú, tay vừa viết ào ào chú ngữ, sau đó chụp một cái. Trong chớp mắt, chú ngữ biến thành vố số tia sét – ám thuật cấp ba 《Ball Lighting》Lôi Cầu Cuồng Loạn – giáng xuống toàn thân đầu rắn.
Đầu bảy mắt bị sét đánh đau, lăn lộn trên mặt đất. Nhưng – tuy bên ngoài thì bị bỏng, nội thương lại không đáng kể.
《Ball Lightning》 có phạm vi công kích rộng thật, nhưng cũng vì thế mà uy lực từng điểm lại thấp, đối thủ chịu thương tổn không đáng lắm. Moroha cũng không biết lúc trước Shizuno từng dùng 《Frozen Shadow》 rồi, cũng không có tác dụng.
Những ám thuật này vốn để tấn công con người chứ không phải là quái vật cỡ lớn, vì thế hiệu quả bị giảm mạnh. Quang kỹ cũng thế, hiệu quả không có mấy.
Lắm khuyết điểm quá --- trong đầu Moroha hiện lên mấy chữ này. Cậu theo thói quen tặc lưỡi, nhưng đáng tiếc là không có cơ hội.
Đầu tám mắt đã vọt tới ngay bên cạnh.
“Nhào vô luôn…!”
Lợi dụng khối lượng và tốc độ của mình, đầu rắn húc thẳng vào. Moroha cắn chặt răng gồng tay, dự định dùng 《Kim Cương Thuật》 để ngăn cản.
Không ngờ bị một cú húc cực mạnh đến mức có cảm giác toàn thân vỡ nát. Cậu bị hất tung đi như mảnh vụn.
“Hự….!”
(Mạnh thật!)
Vừa bị húc văng cao đến chục thước, Moroha mới thấm đòn. Nếu không phải vừa rồi nhảy lên theo phản xạ, giảm bớt lực va chạm có khi đã tan xương nát thịt luôn rồi.
Vừa nghĩ cách đối phó, Moroha vừa xoay người lấy lại thăng bằng, đồng thời quan sát tình huống phía dưới.
Dưới đó – chín đầu rắn rõ ràng đang chờ sẵn. Ngay cả đầu bảy mắt vừa dính một đòn 《Ball Lightning》 cũng đã hồi phục, hoàn toàn không có vấn đề gì.
(Mạnh quá…) Moroha nghiếng răng.
Chênh lệch sức mạnh. Chênh lệch sức bền. Chênh lệch cả về số lượng. Đây chính là 《 Metaphysical 》 siêu cấp cần chi bộ Nhật Bản phái toàn quân đi mới giải quyết nổi.
Trọng lực đã bắt đầu kéo Moroha lại, cậu bắt đầu rơi xuống. Bên dưới, 《 Metaphysical 》 há chín cái miệng đỏ lòm chờ đợi
Trong trí nhớ của Shuu Saura cũng không có cái ám thuật nào để bay được cả.
Mọi thứ như ngừng lại.
“….Keng”
Trong đầu Moroha hiện lên hình ảnh một đứa trẻ. Đó là cậu của tám năm trước. Đứa trẻ đó nhìn cậu, mặt tối sầm.
--- Vô dụng… --- Không cứu được ai --- Cha, mẹ, ngươi không cứu được ai cả
Tựa hồ có thể nghe thấy những lời oán giận như vậy.
“Mình….”
Lưỡi kiếm trong tay phải Moroha run lên.
“Mình….”
Tay phải lại run rẩy, muốn dừng lại cũng không được ---
“Mình…đã hứa với em ấy rồi!”
Moroha đột nhiên kinh hoàng nhận ra – phía sau hình bóng của mình tám năm trước, trên mặt đất, vẫn đang dõi mắt nhìn theo mình từ dưới đó – cậu thấy Satsuki.
Cô đang khóc.
Satsuki thấy Moroha bị đánh văng tít lên không mà òa khóc.
Nhưng dù vậy, ánh mắt cô cũng không nhìn đi chỗ khác. Ánh mắt đó vẫn không hề tuyệt vọng.
Cho dù rất sợ. Cho dù lo lắng vô cùng, cô vẫn nhìn chăm chú. Bất kể thế nào, Satsuki đều gọi tên Moroha.
Vừa cố đè nỗi sợ bị hóa đá trong lòng xuống, Satsuki vừa cố gắng tập trung nhìn theo hình bóng anh trai của mình.
Nhìn em gái khóc đến sưng cả mắt, Moroha không nhịn được quay đầu lại, dứt bỏ hình ảnh của bản thân trong quá khứ.
“Cút ngay! Tao không rảnh ngồi cãi nhau với mày…!”
Đúng. Chúng mình đã hứa với nhau. Chỉ cần Satsuki còn lo lắng cho mình ---
Cho dù chiến trường có khó khăn như thế nào, cho dù kẻ thù có hùng mạnh ra sao, cho dù khoảng cách giữa đôi ta có lớn nhường nào, cho dù số phận có chia cách đôi ta --
Mình sẽ luôn là người chiến thằng và trở về với Satsuki!
“Grr ---“
Moroha hít sâu một hơi. Suy nghĩ đã thông suốt trở lại.
Từ trên cao nhìn xuống, cậu bình tĩnh xem xét tình huống trước mặt.
Chín đầu rắn như đang đợi mồi, mừng rỡ vặn vẹo.
Khu thương mại chịu ảnh hưởng của cuộc chiến đã sớm đổ nát lắm rồi.
Satsuki và Shizuno bị nguyền rủa hóa đá từng bước ăn mòn.
Moroha thu tất cả vào trong mắt, dung hợp “toàn bộ” thành “một”.
“Phù ---“
Cậu hơi thở ra, đồng thời cầm lấy. Thân thể thả lỏng tự nhiên, mắt nhắm lại, lắng nghe nội tâm của mình.
Tiếng thở phì phò, tiếng gió rít gào biến mất.
Tiếng xe cộ đi lại nơi xa biến mất.
Chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập, tiếng máu chảy, tiếng thở của chính mình.
Sau đó – Moroha nghe thấy tiếng bảy cánh cửa nặng nề mở ra.
Chậm rãi, từ tốn, prana đang ngủ say trong cơ thể tăng dần.
Bảy huyệt prana -- tay phải, tay trái, chân phải, chân trái, đan điền, trái tim, mi tâm – prana trào ra như nước lũ, lan tràn khắp cơ thể.
Giữ trời đầy mây đen --- toàn thân Moroha phát sáng rực rỡ như một ngôi sao.
Nhưng như vậy còn chưa đủ.
“Aaaaaaaggggggrrhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!”
Như một con thú, Moroha gầm lên.
Hình dạng tự nhiên không thắng được con quái vật này, phải mạnh hơn nó mới được.
Nếu không vứt bỏ thân xác con người trở thành quái vật hoang dại thì không thể đánh bại được đối thủ.
*Rắc—rắc* --- trong đầu Moroha như có cái gì đó vỡ ra, những ký ức chiến trường đầy máu tanh xuất hiện trong đầu cậu.
“Được rồi, được rồi, được rồi ---“
Moroha vừa mở bảy huyệt prana, vừa tinh luyện ma lực bản thân.
Cũng giống như chữ viết, đó là sức mạnh của ác ma.
Cậu không ngừng hấp thu, cướp đoạt ánh sáng xung quanh, sức gió, năng lượng thiên địa để bổ sung cho mình.
Thế giới càng tối, cậu càng mạnh.
“Nhiều hơn…nhiều hơn nữa! Hơn nữa hơn nữa hơn nữa hơn nữa hơn nữa hơn nữa hơn nữa hơn nữa hơn nữa hơn nữa hơn nữa hơn nữa!!!!!!” Moroha gào lên từ tận đáy lòng.
Không có sức mạnh thì không làm được gì cả.
Cho dù cúng thần bái phật cũng không được tý sức mạnh nào. Mạng sống, giá trị của con người không đơn giản như vậy.
Mất đi cha mẹ khiến Moroha thấu hiểu điều đó rõ hơn ai khác. Cậu muốn – sức mạnh. Sức mạnh để có thể chống lại số phận, có thể thay đổi vận mệnh, có thể nghịch thiên.
“Ta không kiêu ngạo đến mức nói là muốn cứu ai! ---“
Từng ký ức xẹt qua đầu Moroha.
Lần hẹn hò đầu tiên với Satsuki, em đã cố gắng thế nào. Em muốn bắt kịp mình mà nỗ lực ra sao. Khi em đỏ mặt lúc mình xoa đầu. Khi em òa khóc vì lo lắng.
Nụ hôn đầu tiên với Shizuno. Cô luôn có vẻ mơ màng đáng yêu, khiến người ta thoải mái. Nụ cười với đôi lúm đồng tiền. Yên lặng, cẩn thận, kiên cường.
Tất cả. Tất cả. Tất cả.
Cậu không muốn mất đi bất cứ ai hết, không muốn phải hối tiếc nữa ---
“Ta ---- không cho phép các ngươi lấy đi những người ta yêu thương ---!!!!”
Moroha gầm lên.
Bảy huyệt bùng nổ, prana như sóng biển cuồn cuộn chảy ra không dứt. Đồng thời, ma lực cũng điên cuồng tăng lên.
Prana là dương, là ánh sáng chiếu rọi thế giới. Ma lực là âm, là thứ có ý đồ thôn phệ thế giới. Hai thứ cạnh tranh giành quyền chủ động, nảy sinh cực hạn mới, không ngừng tự thui rèn chính nó nhằm đạt đến sức mạnh.
Nhìn đi!
Xung quanh Moroha, prana màu tráng sáng cùng ma lực mà đen cuốn vào nhau đối lập. Trong cái đối lập đó là bao nhiêu năng lượng?
“Trắng” và “Đen”
Hai cực hoàn toàn tương phản giờ bắt đầu chậm rãi điều hòa quanh thân Moroha, vừa di chuyển vừa tìm cơ hội cắn nuốt lẫn nhau ---
Đó cũng chính là đại biểu cho đạo âm dương – thái cực đồ.
Isuguri Jin từng nói, ưu điểm lớn nhất của Moroha là khả năng tùy cơ ứng biến.
Sai. Hoàn toàn sai. Đó là tư duy của con người.
Hiệu trưởng từng nói, lý thuyết cho thấy prana và ma lực có thể trao đổi qua lại lẫn nhau.
Moroha là 《Tối Cổ Anh Linh》 --- người ở ngoài những lý luận thông thường, có thể tự do điều khiển cả ma lực lẫn prana.
Giống như khoẳng khắc khai thiên tích địa, Moroha nắm giữ hai luồng sức mạnh như đang phun trào trong tay.
“Xử tự ---!!!”
Tay phải xử kiếm thức, tay trái viết lên thượng cổ chú ngữ.
Cho dù là dùng quang kỹ phá hủy từ bên trong hay ám thuật đánh lên diện rộng đều không có tác dụng, thậm chí còn chả làm gì nổi một cái đầu. Moroha hiểu rõ cứ vậy chả có tý hy vọng gì đánh thắng được nó cả.
Nhưng – không, chính vì thế Moroha mới nghĩ đến một tuyệt kỹ tối hậu, miệng ngâm:
Ngọn lửa từ địa ngục, bão lửa trên mặt đất.
Lửa thiêu đốt thiện ác, tịnh lọc tất cả bằng lòng nhân từ của nó
Toàn bộ chúng sinh chết đi sẽ trở thành xương cốt, hãy để nghi thức hỏa táng bắt đầu
Thần linh đã bỏ rơi con người.
Thế giới đã đến lúc diệt vong, tiếng kèn lệnh phán xét đã vang lên!
Vừa ngâm, ngón tay vừa không ngừng viết lên. Trong đầu Moroha như có thứ gì bị xé toang, cậu nghe thấy tiếng người mơ hồ vang vọng.
Đúng thế, để coi vì sao mình được gọi là Ma Vương chứ ---
Đây là ám thuật bậc cao, thậm chí còn cao hơn《Incinerate》hai cấp, ám thuật cấp năm cần hơn ba dòng chú ngữ --- hỏa hệ ma pháp 《Black Gehenna》Hắc Địa Ngục
Viết xong chú ngữ ác ma, Moroha vung tay. Không phải tay trái, mà là trường kiếm trong tay phải.
Đen ---
Trong nháy mắt, một ngọn lửa đen không nên xuất hiện trên đời bùng lên. Ngọn lửa như một con ma thú điên cuồng gào thét, nhưng đồng thời nó từ từ --- hợp làm một với thanh kiếm trong tay Moroha. Lưỡi kiếm vốn bọc trong prana nay đã phủ thêm một lớp lửa màu đen.
Prana và ma lực cuốn vào nhau – không, là dung hợp làm một.
“Gyahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!”
Dùng cả hai tay, Moroha vung kiếm cao quá đầu, ánh sáng vàng trắng của prana và đen kịt của hắc hỏa bùng lên rực rỡ. Như một ngôi sao băng, cậu lao vút xuống con rắn.
Cùng lúc này, tám đầu rắn đã tới ngay trước mặt. Đầu chín mắt đã phun ra hơi thở hóa đá.
“Chết này!!!!!!”
Moroha cũng cóc thèm quản nó là cái gì, vung kiếm chém xuống đem luồng hơi thở đốt sạch bong. Thừa thế, cậu vung kiếm xoay một vòng, ngọn lửa quanh kiếm tạo thành một vòng xoáy quanh thân.
Moroha vừa hạ xuống đã lập tức lao vào đầu chín mắt. Lưỡi kiếm có cả prana và ma lực vung lên, máu văng tung tóe.
Trong chớp mắt, một tiếng nổ vang lên, tia chớp trắng đen bùng phá ---
《Venus》 mở đường vào trong cơ thể, còn 《Black Gehenna》phá hoại từ bên trong. Lực phá hoại từ trong ra có uy lực hủy diệt – đầu rắn nổ tung, vỡ nát.
Moroha là 《Savior》 duy nhất trên đời dùng được cả quang kỹ lẫn ám thuật. Chính vì thế cậu mới dùng được cả hai vào một đòn như vậy
Rất nhiều năm sau, hội Bạch Kỵ Sĩ đã đặt cho nó một cái tên --
Ancestral Arts thái cực --- 《Diệt Thiên Giáng Ma Hắc Kiếm》
Mất một đầu, tám đầu còn lại cuồng nộ gầm lên. Moroha bình tĩnh vẫy kiểm, cho cơ thể tự do hạ xuống. Hoa lửa tung bay vừa đẹp vừa chết chóc
Toàn thân cậu vẫn tỏa ra sát khi cùng năng lượng vừa trắng vừa đen cuồng bạo.
Năm mắt. Ba mắt. Hai mắt. Tám mắt. Bốn mắt. Sáu mắt. Bảy mắt --- Bảy đầu rắn ào lên mọt lượt.
Moroha đơn giản là gặp ai giết nấy.
“Ta là thánh kiếm thủ hộ giả! Cũng là cấm chủ bảo trì giả! Dám làm ta tức giận như vậy, chìm trong luyện ngục cả đời mà hối hận điiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!!”
Vừa vung ma hỏa kiếm, Moroha vừa gầm lên. Máu tươi của quái vật tung bay, chỉ chớp mắt đã bị sức nóng bốc hơi.
Thật bất ngờ, đầu rắn bị thương đầu tiên lại là đầu sống được lâu nhất. Cuối cùng, nó cũng bị Moroha chém làm hai khúc.
Đại chiến chấm dứt.
Moroha chả tốn chút sức lực nào đã đem tám cái đầu chém rụng. Mất đầu, thân rắn cũng gục xuống. Sáu trong số đó đổ lên khu thương mại khiến kiến trúc đổ sập ầm ầm.
Nhìn tình trạng của khu phố, Moroha vẫn không giảm chiến ý. Cậu cúi đầu, nâng kiếm lên vai, sau đó hét lớn một tiếng cắm nó xuống đất. Một đòn dùng toàn bộ prana lẫn ma lực khiến mặt đất như nổ tung, đường phố nát bấy không ra hình dạng gì.
Xung quanh cậu, khu thương mại hiện lên đổ nát tan hoang. Một kiếm này đã đánh thẳng xuống phần thân chính của con rắn ở bên dưới, khiến ma hỏa truyền vào đốt cháy cơ thể nó từ bên trong. Trong chớp mắt, một cột lửa bùng lên cao tận trời, giống như một mũi giáo xuyên thủng tầng mây.
Sau đó, một tia sáng từ các đám mây chiếu xuống, soi rõ cảnh vật bên dưới.
Không có thương vong. 《 Metaphysical 》 cấp cao đã bị tiêu diệt.
Haimura Moroha đã làm điều đó chỉ bằng sức một người và tình cảm dành cho em gái mình ---