Seiken Tsukai no World Break

chương 1: bóng tối trói buộc urushibara shizuno

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phòng của trưởng bộ phận kinh doanh cũng nằm trong khu vực dành cho giáo viên, nhân viên nhà trường.

Trong lúc Moroha kịch chiến, Shizuno bị bắt buộc phải đến nơi này. Phòng rất rộng rãi, cũng không kém phần xa hoa. Tuy là phòng làm việc nhưng dùng để tiếp khách luôn cũng không vấn đề gì.

Chủ nhân căn phòng đang ngồi trước chiếc bàn làm việc gỗ sồi nhập từ Italia. Đó là một nam nhân chừng hai nhăm tuổi, bộ dạng tinh tế khôn khéo.

Trong số hơn mười anh chị em, anh ta bị trưởng bối trong nhà phê bình là “không có uy nghiêm” và “cổ hủ”, nhưng dù vậy vẻ nhạy bén, tầm nhìn xa vẫn rất rõ ràng.

Đó là người chỉ đạo toàn bộ việc kinh doanh của ngôi trường này. Không phải 《Savior》, chỉ là một thương nhân, một người góp vốn bình thường.

Tên anh ta là Urushibara Tadanori.

Đúng – là anh ruột của Shizuno.

“Lâu rồi không gặp nhỉ.”

Tay chống cằm, Tadanori lạnh nhạt lên tiếng.

“Hôm nay anh vừa về à?” Shizuno cũng không chịu kém, cầm ngay bộ mặt lạnh như băng đáp trả.

“Hừm. Đầu tiên là phân bộ Tung Của, sau đó là Nga, Pháp, Anh, Mỹ --- hai tháng mới quay về Nhật Bản được.”

“Khổ cực rồi.”

Giọng nói đầy vẻ chế nhạo.

Quan hệ giữa hai người rất lạnh, cái này ai cũng biết nên chả cần phải giả bộ làm gì. Nhưng dù sao cũng chưa đến mức gay gắt quá.

“Hơi muộn một chút, nhưng chúc mừng em đã nhập học, Shizuno. Là con gái nhà Urushibara, chắc em không làm mất mặt gia tộc đấy chứ?”

Anh em, gia đình gia tộc Urushibara đều đối đãi với nhau kiểu này, gần như chỉ có dính với nhau vì lợi ích mà thôi. Toàn gia mấy đời đều làm chính trị, vì thế càng ít coi trọng “cá nhân” mà đề cao “gia tộc”.

“Ai biết? Chỗ này đâu giống trường cấp ba, em cũng không chắc lắm.” Shizuno lanh lùng đáp.

Bình thường ăn nói kiểu này là ông anh trước mặt sẽ quát ầm lên “Thế mà cũng đáng mặt làm con gái nhà Urushibara à!”, nhưng lần này ---

“Khiêm tốn quá vậy. Chả phải vừa vào học đã rất nổi bật sao?”

Chả hiểu sao hôm nay anh ta lại cười. Cười như thể vừa trúng sổ xố vậy.

“Chỉ bằng sức ba người đánh bại một con quái chín đầu, thậm chí được hiệu trưởng khen ngợi….”

Đó là vụ Moroha đột nhiên xuất hiện đánh bại con rắn trước đây. Nghiêm túc mà nói, Shizuno và Satsuki chỉ là có mặt ở đó thôi, nhưng tuyên truyền ra là ba người hợp sức. Chính vì thế mà Satsuki có cơ hội gia nhập đội dự bị của quân thực chiến.

“Ông rất xem trọng hội Bạch Kỵ Sĩ, đánh giá nó sau này sẽ có tầm ảnh hưởng lên toàn thế giới. Toàn bộ gia tộc Urushibara cần phải đầu tư vào đó.”

“Em xin rửa tai lắng nghe.”

“Em cũng là 《Savior》, từ bé đã có tài, anh cũng thấy vinh hạnh.”

Xem ra anh ta vẫn chưa phát hiện ra mình nói dối, Shizuno có phần yên tâm. Nhưng ---

“Cậu ấy tên là…Haimura Moroha…nhỉ? Cái đứa 《Tối Cổ Anh Linh》 ấy.”

Đột nhiên xuất hiện tên của Moroha khiến Shizuno hốt hoảng. Anh ta đang nghĩ gì vậy?

Anh ta từ từ đứng dậy, ra cửa sổ nhìn xuống màn hình lớn gắn trên tường. Nó đang chiếu cảnh trận giữa quân thực chiến và 《 Metaphysical 》.

Shizuno cũng tiến đến nhìn, ánh mắt vô thức dừng lại trên người Moroha. Từ phong thái bình thản ung dung của cậu, người xem không chút lo lắng, chỉ thấy khâm phục và mê say.

“Rất bắt mắt. So với đội trưởng Isuguri còn nổi bật hơn.”

Cô muốn gật đầu đồng ý, nhưng nhịn được.

“Anh nghe giáo viên của em, Tanaka-sensei nói quan hệ của em với cậu ta tốt lắm hả?” Anh ta hỏi tiếp, lưng vẫn quay về phía Shizuno.

“Là bạn sơ sơ.” Không đoán được ý anh trai, Shizuno chỉ cẩn thận trả lời.

“Ừm, tốt. Rất tốt.”

Gật gù, có vẻ tán thưởng. Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Shizuno. Mệnh lệnh này còn tốt hơn trăm lần so với “Cấm em hẹn hò với đứa con trai như thế.”

Nhưng cô không thể yên tâm. Ngược lại, trong lòng cô có dự cảm bất an.

“Lần sau mời cậu ta đến nhà mình một chuyến.”

“Vì sao..?”

“Em cũng đến tuổi có thể có bạn trai được rồi.”

Shizuno yên lặng không nói gì.

Nếu như anh trai – nếu nhà Urushibara cho phép mình hẹn hò với Moroha thì đúng là cầu còn chả được. Cô sẽ không còn phải tiếp tục giấu diếm tình cảm của mình tránh phiền phức cho Moroha nữa, không cần lén lút gặp nhau

Nhưng Shizuno không thể vui cho nổi.

“Anh toàn nói không được tùy tiện cho con trai tiếp cận, sao tự dưng lại đổi ý? Chả phải người nhà Urushibara đều kết hôn vì một chữ lợi hay sao?”

Dự cảm không tốt càng lúc càng lớn dần trong bụng.

“Chả phải lý do gì vớ vẩn như đổi ý, chỉ là tình huống có thay đổi. Haimura-kun tài năng hơn người, tương lai chắc chắc sẽ có vị trí trọng yếu trong hội Bạch Kỵ Sĩ. Anh xem cậu ta coi như có tư cách làm hôn phu của em.”

Điểm xấu đã trở thành sự thật.

“Anh muốn dùng Moroha làm công cụ để tiến vào cao tầng gia tộc Urushibara hay sao?”

“Nói khó nghe quá. Anh chỉ có ý là có phúc cùng hưởng thôi.”

Shizuno nắm chặt tay, cả người run run.

“Rút cục anh có ý gì, Nii-san? Anh muốn làm gì Moroha?”

Ông anh trai này của cô sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì vì gia tộc Urushibara, có thể sẵn sàng hy sinh người khác mà không chút ngần ngại. Bạn bè mười năm quen biết cũng bị lừa, cướp đoạt tài sản người khác gần như là chuyện thường tình, thậm chí người nhà cũng bị coi là một quân cờ. Nếu như cả đời Moroha bị anh ta khống chế….

Shizuno thậm chí còn không dám nghĩ.

“Nii-san, trả lời em ngay.”

“Sao anh phải trả lời?”

“Quả nhiên….anh muốn dùng Moroha vì mục đích cá nhân…” Shizuno lạnh lùng ép hỏi.

“Đây là quyết định của gia tộc, em cứ yên lặng mà làm.”

Tadanori quay đầu, lạnh lùng đáp trả ánh mắt của Shizuno. Ánh mắt tỏ rõ anh ta đã quen với việc ra lệnh cho người khác.

Đúng, ông anh trai này thực sự có cái quyền đó. Tuyệt đối không nghe ýt kiến người khác. Chưa kể vẫn còn đi học như Shizuno càng không có khả năng cãi lại.

Trong nhà, có một anh khác hơn Urushibara một tuổi cũng vì chán quá mà bỏ nhà trốn đi. Có điều cả gia tộc lập tức bám theo, anh ta xin việc ở đâu thì gây áp lực không cho nhân, thuê nhà ở đâu thì uy hiếp không cho thuê, kết quả là cuối cùng thê thảm bị bắt trở về. Hiện trên danh nghĩa là an dưỡng trong biệt viện của gia đình, thực tế là giảm lỏng ở chỗ đồng không mông quạnh.

Cho dù Shizuno có chống cự đi nữa thì kết cục cũng không thể khá hơn được. Kể cả 《Savior》 cũng không thể sinh hoạt mà không ăn không ngủ, không thể dùng ám thuật để ăn cướp được.

“Thế nhé Shizuno, nhớ mời Haimura-san về nhà đấy.”

Bỏ lại một câu đó, ánh mắt Tadanori lại quay mặt nhìn màn hình.

(Làm sao bây giờ…mình nên làm sao bây giờ…)

Tuy vẫn mặt không đổi sắc, nhưng trong bụng Shizuno đã rối như tơ vò. Trái tim cô như bị xé nát khi bất lực tìm cách cho Moroha rời xa khỏi ông anh bất lương, rời xa gia tộc ngột ngạt của mình.

◆◆◆

Tháng sáu.

Đã hai tháng kể từ ngày khai giảng, là khoảng thời gian lũ học sinh mới bắt đầu quen với trường.

Vì chính nghĩa mà chiến! Trở thành 《Savior》 tài giỏi!!

---- Càng quen trường, lũ học sinh cũng càng lúc càng rã đám. Cho dù sáng chiều vẫn học hành như bình thường, vẫn tập 《Ancestral Arts》 đầy đủ, học sinh cũng có vẻ thư thả hơn.

Sau giờ thực hành, phòng thay đồ nữ năm nhất vang lên đủ thứ tiếng càu nhàu.

“Ai da, mệt chết mất. Ngày nào cũng tập cơ bản chán chết đi được.”

“Thầy Tanaka chỉ thích tập bình thường. Chả lẽ vì thầy trông rất bình thường nên thành thế?”

“Ghét ghét quá. Mồ hôi làm nhòe hết trang điểm rồi.”

“Mới tháng sáu mà đã nóng muốn phát điên luôn.”

“Chả lẽ năm nay lại hạn nữa? Dự báo thời tiết bảo nhiệt độ còn nóng nữa.”

“Ừ! Ôi điên quá đi mất thôi ---!”

Mọi người vừa thay đồ vừa kêu ca, nhưng cũng chả biết làm sao khác được. Giáp chiến đầu vứt bừa sang một bên, thay quần áo thường ngày vào ---

Họ thật sự đều là anh hùng trong kiếp trước sao? Sao trông nhìn chả có vẻ gì vậy? Chả lẽ không ai nhớ nổi kiếp trước của mình khí thế ra sao ư?

“Sao mọi người có thể thư giãn như vậy được…”

Một mình Satsuki đứng trừng mắt. Giáp đã cởi ra một nửa, trên người còn mỗi quần áo lót - tay chống nạnh, cô nghiêm nghị, nổi giận đùng đùng nói mọi người:

“Rõ ràng hôm qua Nhật Bản còn có một con 《 Metaphysical 》 xuất hiện, Onii-sama liều mạng mới đánh bại được nó --- chả lẽ vì không liên quan đến bản thân? Chả có ý thức của 《Savior》 gì cả.”

“Không có con trai nên cũng không biết ngượng nữa, đây mới là thư giãn nhất thì phải?”

“(Cứng họng)….”

Bị Shizuno chọc, Satsuki bối rối thấy rõ. Mặt cô bé đỏ ửng, lắp bắp:

“Tôi không ….không… không muốn nghe cô…cô nói cái này. Đồ không biết xấu hổ, tranh thủ cơ hội cứ dí ngực của mình vào Moroha!”

Nhưng ngay sau đó là một đòn phản công sắc bén. Satsuki còn lè lưỡi với Shizuno.

“Ừ…”

Shizuno trả lời hời hợt, khiến Satsuki không thể không kinh ngạc. Nhìn kiểu gì cũng không thấy giống thiếu nữ sắc sảo nhanh mồm nhanh miệng chuyên ăn hiếp thiếu nữ đáng yêu (tự phong) hàng ngày.

“Cô nè, sao thế? Hôm nay cô kỳ kỳ thế nào ấy.”

“Ngày nào tôi chả kỳ cục, có khác gì đâu?”

“Cô cũng biết mình quái hả!?” Satsuki kinh ngạc thốt lên, nhưng ho khẽ một tiếng, hỏi: “Ý tôi không phải vậy, trông cô chả có tinh thần gì cả ấy.”

Cô nhìn đối thủ thiên địch của mình – Shizuno – lo lắng hỏi:

“Từ sáng nay…hừm…đúng ra mà nói là từ lúc thông báo tình trạng khẩn cấp hôm qua xong giờ cô cứ quái quái à.”

“Cô tưởng tượng thôi.”

“Bị ông trưởng ban kinh doanh đó gọi đi rồi xảy ra chuyện gì?”

Tay của Shizuno nhất thời đờ ra một chút.

“Hôm qua tôi đã bảo là không có gì rồi mà.”

Tuy mặt vẫn lãnh cảm như trước, nhưng giọng thì đã có chút căng thẳng.

“Moroha cũng lo cho cô nữa đó ---“

Nghe đến cái tên này, Shizuno chỉ nhắm mắt thở dài, tựa như đã hạ quyết tâm, hoặc đã chấp nhận ---

“Xin lỗi, khiến hai người lo lắng rồi.”

Shizuno mặc quần áo cẩn thân, sau đó nhìn thẳng vào Satsuki vẫn bằng khuôn mặt lãnh cảm như bao lâu nay.

“Hy vọng cô đừng ngạc nhiên, nghe tôi nói cái đã. Trưởng bộ phận kinh doanh đó là anh trai tôi.”

“Thật đấy à?” Satsuki kinh ngạc. Chuyện đó cũng là đương nhiên thôi.

Nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì cũng không khó hiểu lắm. Ở trường Shizuno rất thạo tin, chuyện gì cũng biết mặc dù gần như không có bạn. Nếu có người thân làm ở trong trường thì chuyện này có thể giải thích được.

“Khẽ thôi. Tôi không muốn chuyện này đồn ra ngoài.” Shizuno giơ tay lên miệng suỵt nhẹ một tiếng.

Satsuki cũng hiểu. Dù sao trên đời này chả thiếu những đứa thấy người ta có quyền có thế nên sinh lòng ghen ghét đố kỵ, rồi từ đó bày mưu tìm cách hãm hại. Kiếp trước công chúa Sarasha cũng bị không ít. Vì thế cô liếc quanh xác nhân không bị ai nghe trộm mới gật đầu yên tâm.

“Xin lỗi vì đã giấu vụ này.”

“Không sao. Nói thật đến hôm qua tôi còn chả để ý anh ta là ai.”

Nếu để ý thì sẽ phải biết tên, mà đã biết tên sẽ phải nhận ra là anh ta với Shizuno cùng họ. Nhưng quả thật ông anh kia thì xa bắn cầu vồng không tới nên Satsuki cũng chả thèm để ý lắm.

“Sau đó…thì sao?”

“Anh tôi không giống anh cô, con người anh ta rất xấu xa. Quan hệ của bọn tôi từ trước đến nay rất kém. Hôm qua lại cãi nhau nữa nên đến giờ vẫn còn buồn.”

“Ra là thế. Tôi hiểu rồi. Trên đời này được mấy ông anh tốt như Moroha đâu.”

“Ừm. Ghen với Ranjou-san ghê ta.”

Shizuno vô tình nói trúng điểm trọng tâm. Cho dù không làm được gì, nói ra vẫn thấy lòng nhẹ nhàng hơn. Chưa kể khi cô ước mình có Moroha làm anh ruột, khiến Satsuki cũng vui lây.

“Anh em như cô với Moroha có phải thích không…”

“Hm hm hiểu rồi! Urushibara, cứ để đây lo! AHAHAHAHAA!!!”

Satsuki cười lớn, vỗ bộ ngực đáng thương của mình. Cô không nhận ra Shizuno đang nói dối, nhưng cũng đã chuyển hướng câu chuyện sang chỗ khác.

“Mà này, sao gần đây cô trông hăng hái thế?”

Đã như vậy, Shizuno cũng tiện tay nói sang chuyện khác.

“Cô nhận ra?”

“Đương nhiên. Trông cô như tỏa sáng luôn đó.”

Được khen, Satsuki như cá mắc câu toét miệng cười hì hì. Chỉ cần hơi tinh ý chút là sẽ nhận ra bản thân đang bị trêu nữa, nhưng đáng tiếc lần này thì không.

Nhìn xung quanh xem không ai để ý, Satsuki nói:

“Tôi nghe Sophie-senpai nói Tổng chỉ huy phân bộ nước Anh của hội Bạch Kỵ Sĩ sắp viếng thăm trường đấy.”

Sophie là một đàn chị trong quân thực chiến rất tốt với cô.

“Ừm, nghe nói ngài Edward có kế hoạch thế thật.” Shizuno gật đầu, quả nhiên là đã biết.

Tuy phản ứng hỏi yếu, nhưng cũng đã xác nhận tin đồn là có thật.

Hội Bạch Kỵ Sĩ do sáu chi bộ tạo thành, cũng được phân phối ở sáu nước là tổng chỉ huy ở Anh, chi bộ thì có Nhật , Mỹ, Pháp, Nga, Trung.

Sáu người đầu tiên xây dựng nền móng cho hội Bạch Kỵ Sĩ – cũng là sáu 《Savior》 với bí danh 《Six Head》 – mỗi người lập một tổ chức trong chính quốc gia của mình trước khi liên kết lại thành như hiện nay. Cả sáu người đều là 《Savior》 có sức mạnh muôn người không địch nổi.

Ví dụ: Tổng chỉ huy Edward Lampard có thành danh với tên gọi “Bạch Thiết bất bại”.

“Hội Bạch Kỵ Sĩ” đại khái hoạt động theo mô hình liên hiệp, các chi bộ vừa chung sức vừa có sự độc lập của mình. Hệ thống ngăn chặn 《 Metaphysical 》 (Anti Metaphysical System) của họ sở dĩ được gọi là “Hội Bạch Kỵ Sĩ” chính vì hình tượng hào hao đẹp đẽ của Edward mà thành.

Tổng chỉ huy nước Anh cao cấp như thế, cơ mà ---

“….Ngài ấy đến Nhật Bản với Ranjou-san thì quan hệ gì nhau?”

Shizuno…thực sự chưa hiểu lắm. Satsuki thì thào như không muốn ai nghe trộm những câu chữ vàng ngọc của mình:

“Có quan hệ chứ. Tổng chỉ huy của chi bộ Anh cũng chính là loại tai to mặt lớn còn gì? Nếu tôi thể hiện năng lực của mình trước mặt anh ta, đảm bảo người ta sẽ nói là 「…Quả là thiếu nữ ưu tú nhất Nhật Bản! Chi bộ Nhật Bản đúng là bị mắt mù hết rồi! Lập tức thăng lên cấp C ngay, tôi cho phép! 」”

“Cô thực sự nghĩ sẽ có chuyện đó sao?”

“Nhưng thực sự tôi bị đánh giá thấp quá mà…Moroha quá giỏi luôn, đứng cạnh anh ấy tôi thấy như đứa thiểu năng ấy….khác nhau một trời một vực luôn.”

“…Ranjou-san đã rất nỗ lực rồi. So với người khác còn cố gắng nhiều hơn mà.”

Bạch Thiết năm nhất chủ yếu là tập luyện căn bản nhằm mở ra cả bảy huyệt prana. Satsuki đã mở ra được năm huyệt ở hai chân hai tay và mi tâm, còn đại bộ phận học sinh chỉ mở được một hai huyệt, không thể nói là không nỗ lực.

“Đúng đúng, tôi giỏi mà!”

“Nhưng chỉ là giỏi với năm nhất thôi. Hàng ngày đánh với đàn chị năm hai năm ba, chả lẽ không thấy mình kém họ thế nào à? Nói như cô thì khác nào ếch ngồi đáy giếng?”

“Họ toàn là cấp B hết à! Ngày nào cũng tập với họ, sớm muộn cũng giỏi thôi, ahahahaha!!”

“…Kiến thức cơ bản còn chưa đâu vào đâu mà nằm mơ hão…”

Shizuno thì thẩm buông thêm một câu, nhưng tiếng quá nhỏ nên Satsuki không nghe thấy.

“Ranjou-san đúng là ngọt ngào thật” [1]

“Ủa, sao thế? Đột nhiên khen người ta. Tôi đáng yêu thế sao, hì hì…” Satsuki thẹn thùng gãi má.

Shizuno mặt không đổi sắc, hơi trừng mắt. Có điều đôi mắt đó rõ ràng đang nói “Có con ngốc ở đây nè.”

“Ranjou-san, nhớ cô gắng nhé.”

“Làm gì thế, cô đang động viên tôi đấy à?”

“Tôi động viên thì cô thấy lạ lắm sao?”

“Không hẳn….tôi rất vui mà…à đúng rồi, nếu tôi lên cấp C trước rồi được vào quân thực chiến, cô có bực không?”

“Cô đã bỏ rất nhiều công sức rồi, được kết quả cũng là chuyện đương nhiên thôi.”

“(gật) (gật) (gật)…Cảm ơn nhé, Urushibara!”

Satsuki cảm kích bắt tay Shizuno. Trên gương mặt lạnh như băng dường như thoáng qua một nét u buồn, nhưng chắc là nhìn nhầm rồi.

◆◆◆

Khi Satsuki và Shizuno đang trò truyện trong phòng thay đồ nữ, Moroha đã vội vàng thay đồ rồi chạy đi tìm cô hiệu trưởng.

Quan hệ của Shizuno và giám đốc kinh doanh là gì?

Tuy cậu rất muốn biết, nhưng Shizuno đã không nói thì chỉ có thể tự mình đi hỏi người nào biết. Giờ đã sắp vào giờ sinh hoạt lớp, phải nhanh hơn một chút mới được.

Có điều đang đi thì ---

“À, Haimura-kouhai!”

Có ba đàn chị đi từ phía đối diện tới, vừa chạm mặt đã gọi giật cậu lại. Dở một cái là cả ba đàn chị này đều trông lạ hoắc.

Vừa kết giờ thực hành, ba người đã thay xong mấy bộ đáng yêu rồi. Xem ra cả ba là loại rất chú ý đến cách ăn mặc, cho dù thế nào cũng phải tỏ vẻ đáng yêu nhất. Con gái như thế thường rất được lũ con trai chú ý.

“Hôm qua chú em tuyệt lắm! Làm bọn chị nở mày nở mặt!”

Chỉ loáng một cái cả ba đã vây Moroha lại. Tuy cậu không có thời gian mà tán gẫu, nhưng mấy bà chị này lại không có ác ý gì thành ra rất khó xử.

“Trước khi đến đây em có tập 《Ancestral Arts》 trước ở nhà không?”

“Mấy tuổi thì em bắt đầu nhớ lại tiền kiếp?”

“Cảm giác có hai tiền kiếp như thế nào?”

Một cơn mưa câu hỏi rơi ào ào xuống. Trong lúc loạn xạ, tay với bụng cũng bị ai đó tranh thủ sở soạng. Đúng là con gái một khi đã kết bè kết cánh thì chả còn tý rụt rè nào.

(Lại nữa rồi…) Moroha cười khổ trong bụng.

Từ hồi trở thành hot boy trong trường thì những vụ này gần như cơm bữa. Dù sao cậu cũng là học sinh năm nhất đầu tiên gia nhập quân thực chiến, lại còn là 《Tối Cổ Anh Linh》 siêu hiếm nữa

Không phải cậu không hiểu tại sao mọi người lại quan tâm chú ý đến mình, dù sao tình huống bản thân đặc thù như vậy, không thể không khiến người ta tò mò. Nhưng đồng thời ước mơ chỉ muốn học chút chút 《Ancestral Arts》 rồi kiếm một chân nhân viên bàn giấy trong hội Bạch Kỵ Sĩ xem ra càng lúc càng xa vời.

“À, Haimura-san hình như cũng biết dạy người khác nhỉ? Hình như hôm nào cũng được săn đón hoài hoài.”

“Em vừa giỏi cả Bạch Thiết với Hắc Ma, thế giảng cho bọn chị tý nhé.”

“Coi như trả công bọn chị cũng dạy cho em cái này hay lắm. ♥”

Cái giá phải trả là giờ bị một đám nữ sinh vây quanh, ai ai cũng cứ bóng gió mấy chủ đề nhạy cảm

“Ờm, xin lỗi, giờ em bận hết rồi ạ. Bây giờ là em đang muộn rồi ạ.” Cậu đáp, cố làm mặt khó xử.

“Wah, đúng hot boy có khác! ♥”*3 Mấy đàn chị lại đồng thanh ùa lên

“Ghét nhá, em không nể bọn chị à?”

“Vì bọn chị còn chưa phải quân dự bị cho đội thực chiến phải không? Không chịu nhá ---!”

Coi như là đùa đi nữa, mấy bà chị này vẫn không chịu thả ra cứ cười khanh khách hoài.

“Tóm lại, em xin lỗi ạ!”

“Chào nhè – gặp sau nhé!”*3

Lúc rảnh rỗi thì đứng lại tán phét cũng không sao, nhưng hôm nay thì có việc thật. Moroha chào tạm biệt xong lập tức ba chân bốn cẳng phi đến phòng hiệu trưởng.

Lần này vất vả lắm mới đến nơi được, cậu đưa tay gõ cửa.

“Mời vào.”

Một tiếng người vang lên từ trong phòng. Giọng nữ, nghe rất rõ ràng, có vẻ hơi non nớt.

Nếu trên đời thực sự có thiên thần chắc giọng nói của họ cũng chỉ như thế này thôi, thanh thót êm tai.

“Xin lỗi.”

Moroha lẽ phép đi vào, đụng ngay một cô nhóc chừng mười tuổi đang cười hì hì trên ghế. Cô bé trông như bản thu nhỏ của hiệu trưởng vậy, cũng tóc vàng mắt xanh, gương mặt thiên thần.

Chắc đúng là người thân thật, cô bé này gần như hiệu trưởng ở đâu thì dính theo ở đó. Em có tiếng cười rất trong sáng đáng yêu, mọi người ai cũng quý.

Bàn hiệu trưởng không có người, xem ra cô đi vắng rồi. Chỉ có cô bé đang ngồi ở ghế vừa ăn bánh vừa xem tivi thôi.

“Ờm, em biết cô hiệu trưởng đâu rồi không?”

“Anh cứ ở đây chờ Mari-Oneechan về.”

Thiên thần nhỏ cười vui vẻ, tay vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh trên ghế.

(Ngay đấy à…)

Moroha đang tìm chỗ bơ được cô bé đi, giờ bảo ngồi cạnh xem ra không ổn lắm. Cậu ngồi xuống chỗ đối diện.

Mông vừa chạm ghế, thiên thần nhỏ đã đứng lên ngồi chạy lại nắm tay.

“Em, em làm….?” Moroha lắm bắp.

Thật lòng mà nói, cậu thấy cô bé này rất khó chơi. Hồi đánh với thằng em trai của anh Isuguri – chính cô bé này làm phép trị thương – bằng cách hôn cậu một phát.

Tuy trong đầu tự nhủ “Đấy là để chữa bệnh! Không tính!” nhưng hôn một cô bé nhỏ xíu này vẫn tiếc chết đi được.

“…Sao phải ngồi gần thế?”

“Maaya mà không ở gần người khác sẽ chết mất.”

Nghe thế, Moroha mới nhận ra là lần đầu tiên gặp nhau, cô bé cũng ôm hiệu trưởng. Nhưng mà ---

“Đùa hả?”

“Đúng là đùa.”

Cô nhóc cười đầy hòa ái. Moroha chỉ thấy đau đầu, mà thiên thần này lại càng quấn chặt hơn.

“Hà….”

Nhìn cô bé nhỏ nhắn xinh xinh, tươi cười dịu dàng như thế thật khiến người ta khó mà đảm bảo bản thân không làm ra mấy vụ không bằng cầm thú. Để giảm căng thẳng, Moroha ướm hỏi một câu:

“Em không đi học à?”

Thiên thần cười ngây thơ, vui vẻ đáp:

“Maaya là 《Savior》 thức tỉnh sớm nhất từ trước đến nay, mấy vị tai to mặt lớn quyết định cho bỏ qua tiểu học. Tinh thần giáo dục bắt buộc đã chết rồi.”

Sắc mặt Moroha hơi cứng lại.

“Ngày nào em cũng dính với Mari-Oneechan.”

“Thế…thế….em không có bạn bè gì cùng tuổi à?”

“Không đi học nên cũng không có bạn ..hì hì.”

Lại còn cười được nữa….khó xử nhỉ. Đột nhiên không khí nặng như chì thế này…

“Thế…thế à…vậy bọn mình nói chuyện chờ cô hiệu trưởng về nhé.”

Nụ cười trong sáng thực sự khiến Moroha hết cách, cậu đành run rẩy đề nghị.

“Oa! Maaya vui lắm!”

Chỉ thế thôi đã khiến cô bé có vẻ rất hài lòng, xem ra cũng đáng yêu.

Thiên thần nhỏ bé này tên đầy đủ là “Shimon Maya”. Đúng ra tên Maaya viết là 「摩耶」, nhưng khó viết quá nên cô bé tự đổi thành Maaya 「ま一や」

“Anh nhớ phát âm là 「Maaya 」 nhé, kéo dài một tý mới được.”

Được thiên thần nhờ vả, Moroha vui vẻ nhận lời, bụng thầm nhủ trẻ con đúng là thích mấy cái tiểu tiết này.

Đổi lại, cậu cũng yêu cầu cô bé gọi mình bằng tên luôn. Sửa lại cách xưng hô xong, không khí đã trở nên thân mật hơn nhiều. Cô bé chui vào giữa hai chân Moroha thích thú, lập tức coi chỗ này thành lãnh thổ của riêng mình.

(Ahaha…)

Moroha gãi đầu.

Giờ là trẻ con nên không sao, chứ vài năm nữa mà còn thế này không sớm thì muộn sẽ có đứa con trai hiểu nhầm.

(Ôi, để hiệu trưởng dạy trẻ con thế này liệu có ổn không nữa…)

Moroha vừa nghĩ đến đây, cô bé cũng ngẩng đầu cười nhìn cậu.

“Thực ra lâu nay em vẫn muốn cùng anh nói chuyện nhiều một chút.”

“Hy vọng anh có chuyện gì đó để nói với em….”

Trẻ con tuổi này thì nói về cái gì được nhỉ? Xem tivi? Đọc manga? Đánh game? Lên mạng? Hy vọng có cái gì bản thân nói được, chứ do lý do thời niên thiếu khó khăn nên hai cái cuối Moroha không thạo lắm.

“Em có chuyện quan trọng nhất định phải hỏi Moroha.”

Chuyện gì đây?

Cũng như ba chị lúc nãy, đều hỏi vì vụ 《Tối Cổ Anh Linh》 sao? Hay là hỏi có hai kiếp trước cảm giác thế nào? Chắc không sao đâu nhỉ, đại khái chỉ có mấy cái này thôi mà.

Cơ mà trẻ con, thôi kệ. Bản thân cũng không khó chịu lắm.

“Em cứ hỏi tự nhiên” Moroha đồng ý.

“Thế thì…” Maaya cười như một thiên thần “Cảm giác có hai bạn gái thế nào ạ? Thích không anh?”

Nụ cười trên mặt Moroha lập tức cứng lại.

Thiên thần nhỏ này đang nói gì đấy? Đề tài quái gì ta? Cái đầu Moroha đờ ra rồi, nghe không hiểu. Cậu không thể hình dung cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu ấy lại có thể hỏi được câu này.

“Hà hà….Hà hà….Maaya đúng là người lớn nhỉ….”

“Coi em như trẻ con là bất lịch sự lắm nhé. Với cả anh định giả ngu đánh trống lảng kìa, lêu lêu.”

Cười cái gì hả! Moroha lườm.

Cô bé này…cũng đang chọc mình đây mà!

“Anh không biết trong trường bàn tán thế nào, nhưng tóm lại là anh không có bắt cá hai tay đâu.” Moroha đáp, ánh mắt đờ đẫn.

“Tức là không phải bắt cá hai tay mà đang lập hẳn một cái harem phải không?”

“Giải thích kiểu đó càng sai….”

“Em cũng tham gia với nhé?” Maaya cười rạng rỡ giơ tay

“Nhìn lại tuổi của em đi!” Moroha tái mặt, gạt đi.

“Tức là chờ em lớn thêm là được gia nhập harem của anh?”

“Theo anh là không. Không có cái đó đâu.”

“Thế ý anh là chỉ cần hai cô bạn gái kìa là đủ rồi?”

“Anh không phủ nhận, Satsuki với Shizuno rất quan trọng với mình…”

“Em hiểu rồi. Em sẽ nỗ lực đến khi em cũng quan trọng với anh.”

“Em chả hiểu gì cả….”

“Nhưng Maaya nỗ lực lắm đó..” Maaya vừa nói vừa xoa xoa đầu gối cậu.

“Ừ ừ….”

Moroha đã thấy đau đầu rồi…

Còn tưởng cô bé là trẻ con nên mới cho ngồi lên đùi thế, chứ giờ mới nhận ra tư thế này không hợp chừng nào. Bị hiểu nhầm thì cũng rất tai hại đây.

“Sao em cứ cố vậy?” Moroha trừng mắt.

Nếu giờ cô bé mà nói “em đùa thôi” thì đỡ quá, thế là có thể thoải mái mà tha lỗi cho qua chuyện.

Maaya tươi cười đáp, không chút do dự:

“Vì Moroha mệnh phạm đào hoa mà!”

“Lý do gì mà quái vậy?” Moroha thiếu chút nữa phụt hết nước trong mồm ra.

Nghĩ lại, Maaya cũng từng dự đoán một câu thế này “Sẽ có rất nhiều thiếu nữ vì anh mà chịu khổ, vì anh mà rơi lệ đấy.”

Tuy không muốn thừa nhận câu này, nhưng cứ giả dụ đi – giả dụ là thật nhé ---

“Thế em còn bám lấy anh làm gì? Bộ muốn vì anh mà khóc à?”

“Còn hơn là sống an ổn hàng ngày. Maaya thích theo đuổi cuộc sống mạo hiểm kích thích cơ.”

“Đầu óc của em…quá nguy hiểm…không hợp với bộ dạng bên ngoài gì cả.”

Còn tưởng là thiên thần trong sáng, hóa ra là phá gia chi tử.

--- Đã thế mình phải ra tay thôi!

Moroha quyết định phải ra tay, không thì cô nhóc này sẽ sớm làm vô số con trai thành hư mất.

“Thế nhé, sau này mình ở cùng nhau nhé, Moroha…”

“Ừa ừa….xin nhờ em giúp đỡ.”

So với Maaya vui vẻ tựa vào mình, cậu chỉ có thể đáp thều thào.

Đúng lúc này, tiếng chuông tiết sinh hoạt cuối cùng vang lên. Nếu giờ không về ngay thì sẽ không kịp mất.

“Hiệu trưởng đi đâu mà lâu quá…” Moroha bứt rứt, đưa mắt nhìn xung quanh.

“Chị Mari chắc còn đi lâu mới về.”

“Cái này em nói rồi.”

“Chị ấy đang nói gì với phòng kinh doanh, ở đây chờ là tốt nhất.”

Nhưng dù sao Moroha cũng nhận ra cô nhóc này tuy dễ nói chuyện, nhưng trong khi nói thì thường xuyên bỏ qua nhiều chi tiết quan trọng, cố tình giấu diếm ít nhiều.

(Mà thôi, kệ)

Cũng chả sao. Không gặp được hiệu trưởng những kết bạn với cô thiên thần nhỏ này cũng tốt chán, không phí thời gian.

“Anh có mấy cái định hỏi về cái ông trưởng ban kinh doanh đó, thôi để sau vậy.”

“Cái đó hỏi em cũng được nè.”

Moroha ngẩn tò te.

“Em thạo tin trong cái trường này lắm. Ngày nào em chả bám lấy hiệu trưởng.” Maaya tự hào tuyên bố.

Nghĩ lại thì đúng, cô nhóc này rõ ràng là già trước tuổi. Coi em nó như trẻ con đúng là trông mặt mà bắt hình dong.

“Em biết Urushibara Shizuno không? Biết chứ? Vừa nãy còn bảo anh bắt cá hai tay…”

“Ưm ưm.”

“Tóm lại anh muốn biết vì sao hôm qua bạn ấy bị cái ông trưởng bộ phận kia gọi đi đâu mất.”

“Nguyên nhân cụ thể thì em không biết, nhưng chị Shizuno với ông ấy là anh em đó.”

“Biết ngay mà.”

Moroha cũng đã hỏi han thử vài chỗ nên mới đoán vậy, chỉ chưa xác nhận chắc chắn thôi. Vấn đề ở chỗ, từ hôm đó đến giờ Shizuno cư xử rất kỳ lạ.

“Nhưng hình như anh em họ không hợp nhau lắm thì phải.” Maaya bổ sung. “Moroha, anh biết gì về gia thế nhà Urushibara không?”

“Không, Shizuno chưa nói bao giờ.”

Vì thế, Maaya mới kể cho cậu nghe:

Nhà Urushibara là một trong những nhà đầu tư chính của học viện, tài lực của nó có thể sánh ngang với hội Bạch Kỵ Sĩ chi nhánh Nhật Bản. Trưởng bộ phận kinh doanh không chỉ là nhà giáo, anh ta thực chấn là chính trị gia, thậm chí dã tâm cũng không nhỏ.

Như đã nói từ trước, chi nhánh 《Savior》 ở Nhật Bản đã sớm cử người dạy kèm cho Shizuno từ nhỏ, hiệu trưởng cũng góp phần đề cử một vị trí vào quân dự bị đội thực chiến. Nghe nói kế hoạch của bọn họ là bồi dưỡng đào tạo Shizuno thành Hắc Ma thật giỏi, sau đó đảm nhiệm một chức vụ chủ chốt trong hội Bạch Kỵ Sĩ, qua đó góp phần quấn chặt lợi ích của hai bên.

Vì dã tâm của mình mà ngay cả em gái cũng bị biến thành công cụ ---

Chỉ nghe đến đó Moroha đã thấy sôi tiết lắm rồi.

“Thảo nào thầy cô thấy Shizuno cứ mơ mơ màng màng cũng bỏ qua hết.”

Trong trường, biệt danh của Shizuno đúng là “đáng lo”. Hơn nữa chưa từng có ai lớn tiếng với cô bao giờ.

“Trưởng bộ phận kinh doanh là chính trị gia, anh ta không biết Mari-oneechan không chỉ là giáo viên, còn là 《Savior》. Các chị ấy luôn hành động đúng lương tâm, không thông hiểu mấy cái đấu tranh này đâu. Vì thế không ai đặc biệt ưu đãi chị Shizuno đâu.”

Một cô bé nhỏ xíu mà nó ra được những câu thâm túy thế cũng khó tin, nhưng Moroha vẫn vui vẻ xoa đầu Maaya. Em ấy khoái trí, càng cọ cọ vào người cậu.

“Em nghĩ có loại anh như thế chắc chị Shizuno vất vả lắm, nhưng may mà trong trường Mari-Oneechan không bao giờ bắt chị ấy làm theo ý anh mình cả, giáo viên khác cũng không.”

“…Ừm đúng. Quả thật đáng tin.”

Moroha vừa nhớ tới khuôn mặt của hiệu trưởng và giáo viên, xúc động thầm nhủ.

Giữ vững niềm tin, nêu cáo lý tưởng – Moroha không khỏi kính trọng họ hơn.

(Giờ đã hơi hơi hiểu)

Nhớ lại khi mới chuẩn bị vào học viện Akane --

”Em có muốn vào học trường của 《Savior》, học cách chiến đấu với 《 Metaphysical 》 ?

Một trong những lý do Moroha đồng ý với đề nghị đáng nghi như thế là vì người đến mời học có thái độ rất chân thành gây cho cậu hảo cảm.

Moroha không sợ nguy hiểm, cậu muốn bảo vệ những sự thật, chính nghĩa. Giờ, cậu cảm nhận được cô hiệu trưởng trẻ tuổi là người như thế nào.

“Giải thích vậy anh hiểu chưa?”

“Rồi. Nhờ em mà anh hiểu rồi. Cảm ơn, Maaya.” Moroha vừa nói vừa xoa đầu cô bé. “Giờ anh về lớp đây.”

Đang muốn đứng lên, đã bị gọi giật lại.

“Maaya còn nhiều chuyện muốn nói lắm.” Vừa nói, cô bé vừa sán lại.

“Thôi thôi thôi ngay! Anh còn có giờ sinh hoạt lớp!”

“Tý thôi mà, hì hì.”

Cười cái gì. Chỉ thích giả nai ăn thịt cọp. Thiên thần gì mà ăn nói đáng sợ thế.

“Không là không, ngoan nào.” Moroha kiên quyết làm học sinh gương mẫu.

“Tự nhiên em đau bụng quá.”

“Anh thì không.”

“Ôi chết mất, Maaya đau bụng quá đi thôi.”

“Bụng của em đau đúng lúc thật.”

“Anh mà không ở lại em sẽ bám theo anh đến lớp, sau đó cứ thế ngồi lên đùi ôm anh.”

“Em đùa hả?”

“Thật đấy.”

Rõ ràng là trẻ con mà lại dám uy hiếp người lớn ---! Moroha thấy khó xử quá rồi.

Maaya bồi thêm --

“Oa, oa oa…đau lòng quá. Maaya không có bạn bè, tự nhiên có người nói chuyện nên vui quá. Hóa ra người ta hỏi được tin mình cần xong là trở mặt luôn. Đối với Moroha, Maaya chỉ như gái qua đường, như người dưng nước lã. Quả nhiên anh là người xấu, chỉ biết lam con gái khóc.”

Rõ ràng là trẻ con mà còn dám chơi trò nước mắt cá sấu ---

“Rồi rồi, anh hiểu, hiểu rồi!” Moroha giơ tay xin hàng, nhưng nói thêm: “Nhưng anh phải nói trước, Isuguri-senpai với phó đội trưởng ma quý mà nổi điên lên thì kinh lắm, tập luyện sau giờ là không bỏ được đâu.”

“Thế là được rồi.” Maaya cười vui vẻ.

Nụ cười rất hợp với tuổi cô bé, ngây thơ, trong sáng. Nhìn nụ cười đó, khái niệm “học sinh gương mẫu” trong lòng Moroha lại hơi lung lay.

Chú thích

↑ Đây là cách trêu chọc của người Nhật, gọi ai đó ngọt cũng ngầm ý bảo người đó nhẹ dạ cả tin, dễ bị lừa

Truyện Chữ Hay