“Leo… rốt cuộc em là ai?”
Đôi mắt màu thanh thiên trong veo như mặt hồ chăm chú nhìn Leonis. Chín giờ tối, Leonis đang thảo luận với Braccus thì Lyseria đột nhiên ghé qua phòng cậu. Trong tay cô cầm một tờ giấy ghi chép lại dòng chữ chạm khắc trên bức tượng tại Necrozoa. Lyseria đã giải mã dòng chữ và phát hiện ra một kẻ tên Leonis Death Magnus từng thống trị lãnh địa hắc ám bị lãng quên từ lâu đó.
“Ơ-Ờm…”
Leonis đảo mắt đi và lo lắng nuốt nước bọt.
Làm cách nào mà chị ấy đọc được cái cổ ngữ huyền bí đó chứ?!
Vị Ma Vương trong cơ thể của đứa nhóc 10 tuổi nghiến răng, bực bội vì chính sự bất cẩn của bản thân. Đáng lí cậu phải bí mật tiêu hủy văn tự đấy rồi mới phải. Rõ ràng là Leonis biết Lyseria cực kì thích khám phá các di tích cổ. Song cậu không nghĩ cô nàng sẽ giải mã được văn tự cổ đó.
Chẳng phải văn tự cổ đó đã bị xóa khỏi sử sách rồi sao?!
Có vẻ như Lyseria đã phiên dịch tên của Leonis bằng cuốn sách cô tìm được trong phòng làm việc của cha mình. Dù sao thì Công Tước Crystalia cũng là một học giả chuyên nghiên cứu về thánh tích cổ đại. Song cậu đâu ngờ cô con gái của ông lại có thể giải mã văn bản đó nhanh đến thế cơ chứ…
Phần nào đó trong Leonis muốn tán dương cô nàng thân quyến lanh lợi, song giờ rõ ràng không phải lúc.
Cho đến hiện tại Leonis vẫn nói dối bản thân cậu là một pháp sư cổ đại thức tỉnh vào thời đại này. Nếu thiếu nữ ngay thẳng với chấp niệm mạnh mẽ về công lí này biết được Leonis thực chất là Ma Vương Bóng Đêm thì chẳng biết cô nàng sẽ phản ứng ra sao nữa.
Liệu chị ấy có xử sự với ta như cái cách loài người hồi đó làm không…? Không, chị ấy…
Leonis mím chặt môi trong thoáng chốc, đoạn…
“Có vẻ như chị đã phát hiện ra thân phận của em rồi. Nếu vậy thì…”
Cậu thầm thì với vẻ tự giễu.
“Leo…?”
Đôi mắt màu xanh dương của Lyseria dao động ánh lên nét lo âu.
Thứ lỗi cho ta, ta sẽ loại bỏ kí ức của chị về vụ này.
Rất may là việc thao túng một đoạn kí ức nho nhỏ sẽ không ảnh hưởng đến tính cách vốn có của cô. Leonis với tay ra hòng chạm vào thái dương thiếu nữ.
“Leo-”
Song vị Ma Vương còn chưa kịp động thủ thì cô nàng thân quyến đã ôm chầm lấy cậu.
“Chị… Seria?”
“Vì là người giám hộ của Leo nên chị muốn được biết tất cả về em. Cơ mà nếu như có chuyện em không muốn chia sẻ thì chị cũng không ép buộc đâu. Chị thấy thế cũng không sao, cho dù em có không giống như chị nghĩ đi chăng nữa, thế nên…!”
Mái tóc bạch ngân của Lyseria chà vào má Leonis. Cảm nhận cái ôm thật chặt của cô, Leonis buông thõng hai tay, song rồi cũng choàng tay ôm lấy cô.
Ta quả thực không nên thay đổi kí ức của chị ấy.
Chẳng hiểu vì sao, một phần thâm tâm cậu thầm nhủ, rằng dù có xóa kí ức Lyseria đi chăng nữa thì mối quan hệ giữa cô và cậu vẫn sẽ mãi không đổi thay.
***
“Thật vậy. Trước kia em từng trị vì lãnh địa hoang tàn đó, hồi ấy nó vẫn còn là Necrozoa.”
Ngồi cạnh Lyseria trên giường, Leonis thành thật thừa nhận.
Cậu đã chọn khai nhận sự thật và tiết lộ bản thân từng trị vì một vương quốc của ngàn vạn hài cốt và ma quỷ.
“… Em thực sự từng là vua sao.”
“Dạ vâng…”
Leonis ngượng ngùng gật đầu, gãi má.
“Cơ mà vương quốc đó kết cục cũng đã sụp đổ rồi.”
“… Nhưng tại sao chứ?”
“Có nhiều lí do lắm ạ, cơ mà, ờm…”
Hai vai Leonis chùng xuống thấy rõ.
“Nói một cách đơn giản thì là do em thiếu khả năng lãnh đạo. Chắc thế…”
“Thế bây giờ em tính phục xây lại vương quốc đó à?”
“… Dạ không. Vương quốc đó vốn đã chết rồi.”
Nói thế không có nghĩa cậu ta không tiếc thương Necrozoa hay gì, nhưng Tử Đô chỉ đơn thuần là căn cứ quân sự của Đội Quân Ma Vương mà thôi. Nơi Leonis thuộc về chính là ở bên cạnh Nữ Thần Roselia.
Vả lại ta cũng đã có một căn cứ mới rồi…
“Vấn đề tiên quyết hiện tại là tìm cho ra một người đặc biệt quan trọng đối với em thôi ạ.”
“Ý em là cô gái em từng kể đó sao?”
“Dạ. Roselia Ishtarish. Tìm kiếm cô ấy là sứ mệnh của em-”
“Roselia à… chẳng phải…?”
Lyseria đột nhiên xen ngang.
“Chị cũng thấy tên cô gái đó trên văn bản cổ.”
“Chị còn giải mã được cả tên cô ta á?!”
Leonis không khỏi ngỡ ngàng.
“U-Ừm…”
“E-Em hiểu rồi…”
Leonis thầm thì, tỏ rõ sự thán phục.
Rõ ràng là cậu vẫn còn đánh giá thấp niềm say mê Lyseria dành cho việc nghiên cứu lịch sử.
“Bộ cô ấy cũng là pháp sư giống em sao Leo?”
“Dạ không…”
Leonis trầm ngâm một hồi.
“Có lẽ ở thời đại này, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường thôi ạ.”
***
Sau khi Lyseria rời đi, Leonis ngồi yên đó một lúc – nhưng rồi cái bóng dưới chân cậu bắt đầu khuấy động.
“Nguy hiểm phết đấy Ngài Magnus.”
Chú sói đen ngoại cỡ Braccus liền chui ra ngoài.
Con thú quyền quý trèo lên giường Leonis và khịt mũi cái nhẹ.
“Sao ngài không xóa kí ức cô ấy đi?”
“Không cần thiết. Cứ mỗi khi chị ấy bắt đầu nghi ngờ là lại thay đổi kí ức thì phiền nhiễu lắm.”
“Hừm.”
Braccus có vẻ vẫn chưa thấy thuyết phục cho lắm.
Leonis liền thở dài và nhún vai.
“Cải tạo kí ức của thân quyến sẽ bôi nhọ thanh danh của ta mất.”
“Ý ngài là vậy sao. Nếu thế thì ta không có quyền can thiệp rồi.”
Rốt cuộc thì Leonis vẫn không tiết lộ cho Lyseria biết cậu là Ma Vương Bóng Đêm. Cậu vẫn chưa sẵn sàng khai nhận điều đó với cô.
Nhưng một ngày nào đó ta sẽ cho chị biết tất cả.
Giờ vẫn chưa phải lúc. Đợi cho tới khi cậu đảm bảo được an toàn cho thế thân của Roselia và vực dậy Đội Quân Ma Vương thì cậu sẽ kể cô nghe.
Đứng dậy, Leonis hắng giọng.
“Hơn hết, có chuyện này làm ta rất tò mò.”
“Là chuyện gì?”
“Cuốn sách Lyseria tìm được trong phòng làm việc của cha đã giúp chị ấy giải mã văn tự cổ ở Necrozoa. Nhưng làm cách nào mà một người từ thời đại này như Công Tước Crystalia lại có hiểu biết về văn tự cổ cơ chứ?”
Dòng khắc trên bức tượng không được mô tả trong bất kì một loại ngôn ngữ thất truyền nào cả. Nó được chạm khắc bằng thánh ngữ cấp cao, loại văn tự chỉ có các linh mục sáng suốt và đáng kinh nhất mới có thể sử dụng.
“Đúng là Công Tước Crystalia chuyên nghiên cứu về lịch sử cổ đại, cơ mà việc ông ta có hiểu biết về thần thoại xoay quanh Ma Vương Bóng Đêm thực sự vẫn rất kì lạ. Đáng tiếc là ông ta đã mất rồi…”
Thánh Nữ Tearis Resurrectia được hồi sinh thành Void Chúa trên tàn tích của Đô Thị Chiến Thuật số 3 đã biến linh hồn của các kị sĩ tử trận thành những linh hồn lang thang vô định. Nhưng lúc ở đó Leonis không hề định vị được hồn phách của Công Tước.
Ma Vương Bất Tử đặt tay lên cằm trầm ngâm nghĩ ngợi.
“Phải chăng tìm được thi thể thì ta đã có thể sử dụng thuật chiêu hồn hồi sinh ông ta thành Ngạ Quỷ rồi…”
Một đơn vị đã được Học Viện phái đi điều tra tàn tích hư hại phân nửa của Đô Thị số 3, nhưng không có thi thể nào được tìm thấy cả.
“Bỏ chuyện đó qua một bên…”
Một vấn đề khác lại hiện lên trong tâm trí Leonis. Cụ thể là Zemein, sĩ quan trực thuộc Đội Quân Ma Vương rốt cuộc tính làm gì ở Necrozoa?
“Zemein và Nefakess Reizaad. Hai sĩ quan của Đội Quân Ma Vương hồi xưa giờ đang mưu tính điều gì đó.”
Lúc Leonis đối đầu với Zemein tại Điện Thờ Nữ Thần của Necrozoa, hắn đã đề cập đến một lời sấm.
Lời sấm, sao…?
Leonis chỉ biết Nữ Thần Roselia từng tiên liệu rằng cô sẽ tái sinh ở thời đại này mà thôi. Bộ vẫn còn lời sấm khác hay sao?
“Ta chạm trán Zemein ở Necorzoa, hắn đã toan tính hồi sinh Ma Vương Bất Tử ta đây. Có vẻ hắn muốn hủy hoại ta bằng sức mạnh hư vô và biến ta thành Void Chúa như cái cách chúng đã làm với Veira và Lục Anh Hùng.”
Nếu hồi đó Lyseria không vô tình phá giải phong ấn của cậu thì kế hoạch của Zemein khả năng cao là đã trót lọt rồi.
“Chúng muốn lợi dụng Lục Anh Hùng và Ma Vương để phục vụ chủ đích của chúng.”
Rốt cuộc ai là kẻ chủ mưu đứng sau từng ấy sự việc? Theo suy đoán của Leonis thì đó là Dị Giới Ma Vương Azra-Ael, song Zemein đã phủ nhận điều đó, không việc gì hắn phải nói dối cả.
“Đáng tiếc là hắn chết mất rồi.”
Trong lúc Leonis đang tra khảo Zemein thì một cô gái đeo mặt nạ xuất hiện và tiêu diệt lão già đó. Ngay cả một người đã làm chủ tử thuật như Leonis cũng không thể triệu gọi một linh hồn đã bị hủy hoại hoàn toàn. Cố lắm thì cậu chỉ có thể biến xác Zemein thành con rối mà thôi, song làm vậy thì hắn chẳng đem lại được tí thông tin nào cả.
Cô gái đó không khỏi khiến ta liên tưởng đến một người…
“Thưa chủ nhân…”
Cái bóng dưới chân Leonis lại khuấy động, đoạn một cô hầu gái trèo ra ngoài. Cô gái ấy chính là hầu nữ sát thủ, Shirley.
“Sao thế Shirley?”
“Em có chuyện quan trọng cần bẩm báo ạ.”
Shirley vén ta váy cúi chào một cách kính cẩn.
“Ồ? Là chuyện gì?”
“Bầy Ma Lang của ngài lại tùy tiện hành động rồi ạ.”
“Lại nữa à…?”
Leonis thở dài và xoa nắn thái dương với vẻ nhức đầu.
Bầy Ma Lang là một nhóm quy tụ đám tàn dư của Hội Lang Vương, một tổ chức khủng bố từng chiếm đóng chiến hạm hoàng gia Hyperion. Chúng là những thuộc hạ đầu tiên Leonis chiêu mộ được từ lúc cậu thức tỉnh, bao gồm cả thân quyến Lyseria của cậu.
Lắm tên thú nhân trong nhóm khá là khát máu và hiếu chiến, mới hôm nọ thôi chúng đã tấn công một cơ sở nghiên cứu ở Đô Thị Chiến Thuật số 6 để rồi bị cuốn vào cơn cuồng loạn của Veira.
Lòng trung thành chúng dành cho Ma Vương Bất Tử tuy không phải bàn, song chúng cũng khiến Leonis bực bội không ít.
“Thế lần này chúng lại gây ra chuyện gì?”
“Chúng xâm nhập vào một cảng hải quân và đang lên kế hoạch chiếm đoạt vũ khí ạ.”
“…”
Tất nhiên đây không phải mệnh lệnh của Leonis rồi.
“… Trời đất, xử lí cái đám này chẳng khác nào chỉ huy đám undead.”
Leonis lại thở dài thườn thượt.
“Giờ ta làm gì đây ạ?”
Shirley liền hỏi.
“Để ta xử lí chúng.”
Leonis đứng dậy, triệu hiệu một cái mặt nạ hình đầu lâu và đeo nó vào.
Bóng tối bao bọc lấy cơ thể cậu, biến Leonis thành một con quỷ cao lớn mặc áo choàng dài. Cậu sử dụng hình dạng này khi gặp mặt Bầy Ma Lang trên danh nghĩ Ma Vương Bóng Đêm Zol Vadis.
Cậu bé 10 tuổi theo học Học Viện Thánh Kiếm chỉ là cái mặt nạ ngụy trang ngoài thanh thiên bạch nhật của cậu thôi, con ác quỷ đeo mặt nạ này mới chính là vị chúa tể hắc ám thao túng Đô Thị Chiến Thuật số 7 đằng sau bức màn.
***
“Con tàu vừa cập cảng. Phía bên đó thế nào rồi?”
“Thuận lợi cả. Tôi bịt miệng đám linh canh lại rồi.”
“Tốt. Vậy ta bắt đầu tiến hành xâm nhập kho hàng.”
Cô nàng hắc Elf Lena tắt thiết bị liên lạc đi. Cô và đồng bọn hiện đang có mặt tại bến cảng quân sự số 4 của Đô Thị Chiến Thuật số 7. Kho vũ khí khổng lồ này cất chứa một số lượng lớn quân nhu và vũ khí chống Void.
Trời đêm nay hơi nhiều mây khiến ánh trắng bị che khuất. Song ánh sáng do những tầng mây thấp phản chiếu từ muôn vàn đèn pha rọi vẫn có thể soi tỏ cảnh vật.
Vô số bóng đen bò trên mái lặng lẽ tiếp đất. Họ trùm áo choàng kín đầu và đeo mặt nạ trong khi băng băng tiến bước dưới màn đêm.
Những kẻ này chính là tàn dư của Hội Lang Vương, một tổ chức khủng bố chống đối đế quốc quy tụ đa phần là các thú nhân. Hiện tại bọn họ hoạt động trên danh nghĩa đơn vị tác chiến của Bầy Ma Lang, một tổ chức làm việc dưới trướng Zol Vadis.
Sau khi nắm được thông tin một con tàu chở đầy quân trang chuẩn bị cập cảng, họ đã lên kế hoạch xâm nhập vào kho hàng để cướp vũ khí và quân tư trang.
Ugh. Đường đường là anh hùng chiến đấu vì sứ mệnh của thiên đàng mà sao ta lại phải lén la lén lút như phường trộm cắp thế này?
Arle ngồi xuống cạnh Lena, cô gái với mái tóc màu xanh lá cây đang phồng má tỏ vẻ bất mãn. Lena là một thiếu nữ xinh đẹp với đôi mắt màu xanh dương huyền bí. Mặc dù trông cô còn chưa đầy 13 14 tuổi song phong thái cô toát ra tạo ấn tượng về một lưỡi kiếm sắc sảo.
Còn Arle Kirlesio là một anh hùng tiên tộc được phái đi bởi Cổ Thụ. Sứ mệnh của cô là tiêu diệt Nữ Thần Phản Nghịch cũng như các Ma Vương phụng sự cô ta, người theo tiên liệu là sẽ tái sinh vào thời đại này.
Tuy nhiên sau khi bị truy nã do ẩu đả với cảnh vệ, cô đã được lũ khủng bố này ra tay cứu giúp. Trong thời gian hoạt động cùng chúng, cô phát hiện ra thủ lĩnh của bọn chúng tự xưng là Ma Vương Bóng Đêm.
Zol Vadis.
Hắn là Ma Vương Bóng Đêm đã thống trị gần như toàn bộ thế giới trước khi Nữ Thần Phản Nghịch xuất hiện. Zol Vadis sau đó đã bị anh hùng Leonis Shealto tiêu diệt. Arle đã quyết định ở lại Bầy Ma Lang hòng xác thực chân tướng tên thủ lĩnh, song trớ trêu thay, cô vẫn chưa đạt đến thứ hạng đủ cao để được phép diện kiến hắn.
Thế nên, để đạt được mục tiêu của mình, cô cần phải nỗ lực chứng tỏ thực lực để được tiến cử thành cận thần của Zol Vadis.
“Cái kế hoạch này là do cô tự nghĩ ra phải không?”
Arle hỏi Lena.
“Ma Vương Bóng Đêm – ý tôi đây không phải mệnh lệnh của Chúa Tể đâu nhỉ?”
“Ừm, đúng thế.”
Lena gật gù tỏ vẻ tự mãn lạ thường.
“Chúa Tể có nói, ‘Ta rất hoan nghênh lòng trung thành của thuộc hạ, nhưng ta không cần những kẻ chỉ biết răm rắp nghe lệnh một cách mù quáng như hài cốt hay thây ma.’ Nói cách khác, Chúa Tể mong muốn chúng ta có thể suy nghĩ và hành động một cách độc lập.”
Lena giơ ngón trỏ giải thích với vẻ hãnh diện.
“Chính vì thế nên chúng ta mới tiến hành kế hoạch này đấy, nữ elf.”
Tên thú nhân nọ chêm thêm.
Có vẻ như Bầy Ma Lang đều trung thành tuyệt đối với Ma Vương Bóng Đêm.
Arle cúi đầu và lẩm bẩm thi triển ma pháp dạ nhãn. Cô có thể thấy các phương tiện đang vận chuyển hàng loạt thùng xe container to đùng vào kho chứa.
Bùm, bùm, bùm!
Bỗng dưng hàng loạt vụ nổ động trời xảy đến khiến không gian rung chuyển. Vụ đánh bom do một đơn vị khác của Bầy Ma Lang gây ra hòng đánh lạc hướng lính canh.
“Mau đi thôi Arle!”
Lena phấn chấn hô hào.
“… Rồi rồi.”
Arle đáp lại với vẻ chán chường, nắm lấy thanh Arc Seven cô mang theo.
Năm bóng đen nhảy từ mái nọ sang mái kia dưới màn đêm.
Thể lực của đám thú nhân kinh thật đấy.
Một nghìn năm trước, hầu hết thú nhân đều được thống nhất dưới trướng một Ma Vương Bóng Đêm, đó là Thú Vương Gazoth. Thú nhân hồi đó chiến đấu bằng sức mạnh thể chất phi phàm cùng móng vuốt sắc nhọn, chúng gieo rắc nỗi kinh hoàng lên quân đội loài người. Và dường như năng lực thể chất vượt trội của chúng đã được di truyền cho tới tận ngày nay.
Arle giậm chân xuống đất và nhảy ra trước mặt đám thú nhân.
“Lùi lại. Ta sẽ lo liệu đám lính canh.”
“Hả?! Này này lính mới, ngươi tính chiếm hết vinh quang về phần mình sao?!”
Một tên thú nhân đầu sư tử đô con nạt nộ với cô.
“Ta không có ý đó.”
“Thôi ngay, để cô ấy đi.”
Lena điềm nhiên nói, xua tan cơn giận của tên thú nhân.
“Đây là cơ hội tốt để cô ấy chứng tỏ thực lực cho ta xem.”
“…Thôi được.”
Tên thú nhân đầu sư tử cuối cùng cũng chịu bỏ qua.
“Tán nhảm đủ rồi. Arle, cho chúng ta xem khả năng của một tiên nữ kiếm sư đi.”
“Được thôi.”
Nói đoạn, Arle rút kiếm và nhảy xuống dưới kho chứa.
Một tên lính canh đeo kính nhìn đêm xoay người và chĩa thẳng khẩu súng trường chống Void về phía cô.
“H-Hả?! Ngươi là ai?!”
Thế nhưng Arle đã hoàn tất chú pháp rồi.
“Hơi tinh linh của giấc chiêm bao, hãy thầm thì lời ru – Ngủ đi!”
Màn xương thấm đượm ma lực phủ khắp khu vực, chuốc mê tất cả lính gác trước mặt cô.
“Có kẻ xâm nhập…mau gọi tiếp viện-”
Một vài tên lính tuần cố gắng kháng cự lại cơn buồn ngủ và ra sức gọi cứu trợ, song thanh kiếm của Arle đã vụt sáng trước khi họ có thể. Tốc độ chém của thanh kiếm còn nhanh hơn lời kêu cứu của đám lính canh, Arle mau chóng đánh bất tỉnh từng người một bằng mặt cùn của lưỡi kiếm.
Arle đã thi triển một ma pháp làm cùn lưỡi kiếm lên thanh Arc Seven để có thể hạ gục đám lính canh mà không cần phải đổ máu.
Anh hùng ai lại làm trò này bao giờ chứ.
Cô thầm nhủ mà trong lòng chất đầy mặc cảm tội lỗi kèm cảm giác ghê tởm chính mình.
Cổ Thụ ở quê nhà cô sẽ nghĩ gì nếu nó biết được việc này chứ? Quan trọng hơn nữa, sự phụ của cô, Kiếm Sư của Lục Anh Hùng sẽ nghĩ sao về cô đây?
“Thật đáng kinh ngạc.”
Lena đáp xuống sau lưng Arle và thầm thì ra chiều thán phục.
“Cô một mình hạ được tất cả bọn chúng luôn.”
“Liệu tôi đã được công nhận là một cận thần của Chúa Tể chưa?”
Lena bèn lắc đầu.
“Chưa đâu.”
Arle liền nhún vai.
“Có vẻ không ai trong đám lính canh này sở hữu Thánh Kiếm cả.”
“Thì ai lại cử đám tinh anh chuyên chiến đấu với Void đi trông coi kho vũ khí bao giờ.”
Arle đứng nhìn vách ngăn được tôi luyện bằng hợp kim đặc biệt của kho chứa đồ sộ.
“Mở cái vách ngăn này là nhiệm vụ của tôi.”
Lena tiến đến và lấy ra một thiết bị hack.
“Để tôi mở cửa.”
“Không cần thiết đâu.”
Arle bảo.
“Hả?”
Arle chém một cái khiến vách ngăn kiên cố tách làm đôi và đổ xuống.
“…Hả?!”
Lena thất kinh la lên. Đám còn lại cũng sốc không kém.
“Không thể nào. Đây là cánh cửa cấp chiến thuật được đặc chế bằng mithril để có thể đứng vững trước cuộc tấn công của Void đấy!”
“Còn thanh kiếm này đến cả Orichalcum cũng không làm khó được nó đâu.”
Arle trả lời cụt ngủn.
Nói đoạn cô tiến vào kho chứa.
“Đi thôi nào.”
Vô số thùng container chất thành hàng cao bên trong. Không gian trong đây tối om, song dạ nhãn của thú nhân sẽ giúp công việc diễn ra trơn tru thôi.
“Thùng nào chứa vũ khí?”
Arle hỏi.
“Ta làm sao đem hết về được.”
“Tụi này cũng chẳng rõ nữa. Giờ phải mở xem thử từng cái một thôi.”
Lena đáp.
Arle thấy vậy chỉ biết trưng ra bộ mặt ngán ngẩm.
“Raaaah!”
Một tên người gấu lực lưỡng vung vuốt, xé toang bên hông một thùng container.
“Hehehe, để xem trong đây có kho báu gì nào…”
Tên người gấu nói, hắn vừa xé tường thùng chứa ra vừa liếm môi.
“Ơ? Khoan đã... Cái gì đây?”
“Sao thế Bertuma?”
Lena tiến lại gần hỏi.
“… Đừng!”
Arle liền hét lên. Bị bủa vây bởi dự cảm không lành, cô tóm lấy vai Lena và giữ cô nàng lại. Đúng lúc đó, một tiếng kêu thảm thiết tựa tiếng hoa quả bị nghiền nát vang vọng khắp nhà kho.
“…?!”
Đầu gã người gấu trẻ tuổi bay biến. Tứ chi hắn lủng là lủng lẳng trong khi cơ thể vô hồn của hắn bị ném lên không trung.
“Hả… Bertuma…!”
R-riiiiiiiip!
Tường thùng container bị xé toạc từ bên trong, một âm thanh khủng khiếp vang vọng. Thứ xuất hiện từ trong thùng chứa là một con quái vật đen sì hình người với tay chân dài ngoằng ngoẵng.
C-Cái thứ gì đây…?!
Theo ước lượng của Arle, con quái vật này gần tương đồng với một thiết giáp kỵ sĩ. Ánh mắt đỏ lòm lập lòe trong cái mũ sắt, chướng khí đen đặc bốc ra từ các khớp nối của bộ giáp.
“Chẳng phải đó là bộ đồ bảo hộ chống Void họ sử dụng ở vùng địa cực sao?”
Lena vừa nói vừa vào tư thế chiến đấu.
“Này sếp, đó là vũ khí chúng ta tính cướp sao?”
Một tên thú nhân cất tiếng trong tư thế chiến đấu.
“Tức là có kẻ nào đó đang mặc giáp nhỉ?”
Một tên thú nhân khác thắc mắc.
“Nghĩ ngợi nhiều làm gì, chính nó vừa giết Bertuma đấy.”
Tên thú nhân đầu sư tử gào ầm lên rồi vung vuốt.
“Chết đi!”
“Shaz, đừng!”
Lena liền la lên, song tên thú nhân đã vồ lấy kỵ sĩ thiết giáp mất rồi.
Vaaaaaaa…!
Bộ giáp liền vụn vỡ từ bên trong, phát ra một làn hơi dầu bẩn thỉu. Một thứ gì đó hiện ra từ trong bóng tối, và sau khi được chiêm ngưỡng qua dáng vẻ của nó…
“H-hả…?!”
“N-này, chẳng phải đó là…?!”
-giọng tên thú nhân nhuốm màu sợ hãi. Một con quái vật trườn ra từ trong bộ giáp. Đầu nó sưng phồng lên một cách quỷ dị, còn chân tay thì chi chít răng.
Khi nó vươn mình đứng dậy, chướng khí hóa thành vòi rồng bao quanh cơ thể nó.
“…Void ư?”
Arle liền nhíu mày.
Void chính là kẻ thù của loài người, nói không chừng là kẻ thù của toàn thế giới. Chúng đột nhiên xuất hiện chỉ mới vài thập kỉ trước, tức là gần một thiên niên kỉ sau thời đại của Arle. Void không phải quái vật đến từ Đội Quân Ma Vương, chúng cũng chẳng phải ác quỷ. Void là những sinh vật bí ẩn không tồn tại trong thế giới cổ đại.
“Này này, chuyện quái quỷ gì đây?! Đừng có bảo là bọn chúng vận chuyển Void vào thành phố đấy nhé?!”
“Không thể nào-”
Đám thú nhân ai nấy đều vô cùng hoang mang.
Một tên người hổ mất bình tĩnh liền bóp cò khẩu súng máy.
“Chết tiệt, ta sẽ thổi bay nhà ngươi!”
Trớ trêu thay, lớp vảy cứng như giáp sắt của con Void dễ dàng chặn đứng làn đạn.
“Toi rồi, nó còn chẳng sứt mẻ gì!”
“Vũ khí thông thường không có tác dụng với Void đâu!”
Lena liền khiển trách hắn.
Con Void vung một cánh tay xuống, chỉ bằng một cái vụt nhẹ mà tên người hổ đã bị chém làm đôi.
“…!”
“Ở đây nguy hiểm lắm! Mau chạy đi!”
Arle tiến về phía trước cùng Thánh Kiếm Crozax trong tay.
Cô từng đối đầu với đám quái vật này ở thành phố hoang. Mỗi cá thể lại sở hữu những năng lực riêng biệt, song con người và thú nhân thì đều phải bó tay chịu trói trước ngay cả cá thể yếu nhất trong số chúng.
Con Void gầm rú rồi lại nâng tay lên.
“Gió độc…!”
Một kết giới kiên cố cấu thành từ gió bao bọc lấy Arle khi cô bước về phía trước, lưỡi kiếm lóe sáng khi cô vung kiếm chém đứt tay con Void. Chướng khí đen đặc bắn tung tóe như máu vào khoảng không ám muội.
“Arle!”
Lena gọi người đồng đội.
“Tên này để tôi.”
Arle đáp lại khi cô tiếp tục tấn công con quái vật.
“Dẫn mọi người rời khỏi đây mau.”
“Không bao giờ có chuyện hắc Elf từ Hắc Lâm bỏ rơi đồng đội đâu!”
Lena nhất mực muốn ở lại.
“Xin lỗi nhưng các người ở lại chỉ tổ làm vướng chân tôi thôi. Tôi không thể vừa chiến đấu vừa lo bảo vệ các người được.”
Arle nói cụt ngủn.
“Nhưng đổi lại, nếu tôi thoát được, hãy tiến cử tôi thành cận thần của Chúa Tể.”
Lena chỉ biết mím môi mà gật đầu.
“Chậc. Được rồi! Nhưng nhớ đừng làm gì dại dột nhé. Mọi người, mau rút lui! Arle sẽ cầm chân kẻ địch!”
“R-Rõ…!”
Lena cùng đám thú nhân chạy về phía lối ra của kho chứa.
Ta thực sự quá mềm lòng vì lợi ích của bản thân rồi.
Nữ anh hùng tiên tộc thở dài trong khi liên tục chém con Void đang tấn công mình.
Đáng ra cô chẳng việc gì phải cứu đám thuộc hạ của Ma Vương Bóng Đêm.
Cơ mà dù gì thì ta cũng đang mắc nợ họ.
Đặc biệt là Lena. Nếu cô gái hắc elf đó không cứu cô lúc đó thì khả năng là Arle đã chết đói ở cái con hẻm nào đó rồi. Một nghìn năm trước, elf và hắc elf là những kẻ thù không đội trời chung, thế nên tự dưng được một hắc elf ra tay cứu giúp khiến Arle cảm thấy kì lạ đến mức tưởng chừng như là bất khả thi.
“Đến đây nào, quái vật.”
Arle khiêu khích kẻ địch, tay siết chặt Sát Ma Kiếm Crozax.
“Ngươi sẽ được nếm thử kiếm kĩ Kiếm Sư của Lục Anh Hùng đã truyền thụ cho ta!”
Nói đoạn, cô xé xác con Void. Song chưa được bao lâu thì đôi tai thon dài của cô bắt được một tiếng ồn quỷ dị dăng dẳng.
Đó là Chiến Hống, là khả năng cho phép Void cưỡng chế cả Tổ đồng loạt nở. Đây là kiến thức sơ đẳng về Void mà học viên nào cũng biết, song với một người chỉ vừa thức tỉnh như Arle thì khó mà hiểu được ý nghĩ của tiếng hống đó.
“H-Hả?”
Khoảng khắc kế đó…
Rắc, rắc, rắc, rắc…!
Tất thảy thùng container đồng loạt nổ tung, mở lối cho đám Void lũ lượt bò ra.
“K-Không xong rồi…!”
Lại lần nữa bị bủa vây bởi nỗi khiếp đảm, Arle xoay người ngang dọc để ước chừng số lượng quái vật bò ra từ các thùng chứa chất đống gần lối vào.
Đông quá!
Vô vàn ánh mắt đỏ lòm lóe sáng trong màn đêm như đám ma trơi…chúng sau đó đồng loạt tấn công Arle.
Vaaaaaaa!
“…Lũ vô lại…!”
Arle liên vung Sát Ma Kiếm, chém bay đầu con Void đầu tiên tiếp cận. Song đám quái thai chẳng hề hoang mang lấy một chút, chúng cứ thế áp sát tấn công cô.
“Không xong rồi… phải làm sao đây…!”
Thế rồi, chẳng biết từ đâu, một tia chớp chói lọi xuyên qua màn đêm-
Hả?
-Đầu đám Void cứ thế bị chém phăng lên không trung. Một tia chớp trắng xóa tức tốc phóng đi trên mặt đất, để lại mùi ozone phảng phất trong không khí. Một cái bóng nhỏ nhắn nhẹ nhàng tiếp đất bằng mũi giày. Khoác lên mình bộ trang phục bạch sắc hoàn mĩ, mái tóc nhuộm một màu xanh dương hút mắt. Một cô gái mảnh khảnh tay cầm thanh katana nổ đôm đốp tiếng chớp xuất hiện.
***
“Gì đây? Mình cảm nhận được Void quanh đây…”
Cô gái nọ nhíu mày cất lời.
Cô gái đó…!
Arle không khỏi trợn tròn mắt.
Nữ Elf biết vị cứu tinh này là ai. Cô là một học viên Arle từng tạm thời kề vai sát cánh chiến đấu trên thành phố đổ nát. Arle có ấn tượng rất mạnh về thiếu nữ tóc xanh đây vì hai người từng đấu kiếm với nhau. Tuy không nhớ họ nhưng tên cô gái đó thì…
Là Sakuya, nhỉ…
Thiếu nữ với thanh kiếm sấm chớp có vẻ như cũng nhận ra Arle.
“Em là… cô gái elf tụi chị gặp ở Đô Thị Chiến Thuật số 3 đúng không? Em làm gì ở đây thế?”
“O-Ờm…”
Arle không thể bảo Sakuya là cô đang giúp đám khủng bố đi ăn cướp vũ khí được.
“H-Hãy hạ đám quái vật này trước đã!”
Cô nói rồi chĩa kiếm về phía đám Void vây quanh.
Sakuya thấy thế liền nhún vai.
“Được thôi.”
Cô đáp, đoạn từ từ cầm kiếm di chuyển sang bên cạnh Arle.
“Đám Void hình người thông minh phết đấy. Đừng tỏ ra bất cẩn.”
“… Hiểu rồi.”
Arle mới chỉ chiến đấu cùng Sakuya một lần, nhưng cô hiểu thiếu nữ tóc xanh dương này điêu luyện và tài năng ra sao. Nếu kề vai sát cánh thì cả hai sẽ có cơ may sống sót. Sakuya cùng Arle đồng bộ nhịp thở và di chuyển cùng lúc.
“Aaaaaa!”
“Quẩy thôi nào Raikirimaru!”
Sakuya vừa tiến lên một bước thì một loạt tia lửa thổi bùng lên. Đoạn cô lao thẳng vào hạch tâm đám Void. Từ bên khóe mắt, Arle theo dõi Sakuya với vẻ kinh ngạc.
Cô theo không kịp chuyển động của Sakuya. Những gì Arle thấy được chỉ có những tia chớp đan xen nhau trong màn đêm mà thôi.
Đây chính là sức mạnh thực sự của cô ta sao?!
Bao bọc lưỡi kiếm trong sấm chớp chỉ là hiệu ứng phụ của Raikirimaru mà thôi, sức mạnh thực sự của Thánh Kiếm này nằm ở khả năng gia tốc không ngừng.
“Hỡi gió lốc, thuận theo lời ta và giải phóng sức mạnh – Winde Rotso!”
Những cơn gió sắc như dao cạo tung hoành ngang dọc trong kho chứa. Tiên Thuật bậc 2 chém phăng tay của một con Void.
“Hyaaaaaaa!”
Arle sau đó vung Sát Ma Kiếm đã thấm nhuần ma lực xuống. Crozax là một Arc Seven, một món vũ khí được tạo ra bởi Sức Mạnh Ánh Sáng nhằm mục đích chinh phạt Ma Vương Bóng Đêm. Chính vì vậy, khi chiến đấu với những kẻ địch khác, độ sắc của lưỡi kiếm cũng chỉ như những thanh kiếm thông thường mà thôi. Thế nên Arle mới phải thấm nhuần thanh kiếm với ma lực.
Tiếng gào trăng trối của con Void vang vọng khắp kho chứa.
“Tôi sẽ mở lối thoát. Theo tôi!”
Arle gọi Sakuya.
“Thế thì em cứ đi đi. Chị sẽ ở lại và thanh trừng đám Void này.”
“…?! Chị nói cái gì thế?! Số lượng địch là quá đông!”
“Là một nữ kiếm sư tộc Ouran, không bao giờ có chuyện chị quay lưng với Void.”
“…Hả?!”
Cơn khát máu ngùn ngụt cùng sát khi dâng trào từ cơ thể Sakuya khi cô liên tục tiêu diệt Void.
“Chị tính ở lại thật đấy à?!”
“Em nên rời khỏi đây ngay đi. Mỗi khi chiến đấu với Void là chị không để ý đến những thứ xung quanh đâu.”
Thanh katana trong tay Sakuya phạt ngang như một tia chớp giáng xuống từ thiên đàng, xé toạc một cái thùng chứa kim loại. Mỗi chuyển động của cô đều khiến cho bộ y phục trắng tung bay, Sakuya cứ như hiện thân của một chiến binh điên loạn vậy.
C-cái cô này bị gì vậy trời…? Bộ cô ta là Berserker hả?!
Song Arle chẳng lấy đâu ra thì giờ mà nghĩ ngợi cái đó. Đôi tai nhạy bén của cô liền co giật. Một con quái vật khổng lồ bò ra từ thùng container Sakuya vừa phá hủy.
Vwoooooooohm!
Nó sau đó thổi bay cái mai to đùng của kho chứa vũ khí.
“Grrrrrrrrrr…!”
Con Void khổng lồ đứng thẳng dậy bằng hai chân.
Arle liền trưng ra vẻ mặt thất thần.
“Void còn có thể lớn đến mức đó sao…?!”
“Đó là một con loại Orge.”
Sakuya quay sang bảo cô gái Elf.
“Thứ đó mà đến được khu dân cư thì sẽ thành thảm họa đấy.”
“Thế chị tính hạ thứ này sao?”
“Phải thừa nhận sức chị một mình là không đủ để hạ thứ này.”
Sakuya đáp lại bằng một nụ cười đanh thép trong khi tay siết chặt Raikirimaru.
“Chỉ cần câu giờ cho tới khi đơn vị trừ Void của học viện đến nơi là được.”
Arle liền gật đầu.
“… Tôi hiểu rồi.”
Thân là anh hùng, cô không thể để thứ đó tấn công dân thường được.
Nếu chỉ là cầm chân thì chắc sẽ ổn thôi…
Nhưng rồi một chuyện Arle không ngờ tới lại xảy đến.
“Ai cho phép nhà ngươi phá phách lãnh địa của ta hả? Hóa thành tro đi con quái vật hạ đẳng.”
Vroooooooooom!
Một loạt hỏa cầu rực cháy trút xuống con Void khổng lồ. Những cột lửa bùng lên khiến cảnh vật xung quanh bị che khuất.
“Hả…?!”
“…?!”
Arle và Sakuya đều ngẩn người trước cảnh tượng đó.
“Chuyện quái gì vừa…?!”
Cả hai cùng ngước lên và thấy thứ đó.
Một con quỷ cao lớn khoác áo choàng đen nhánh đang ngạo nghễ nhìn xuống.
***
Hỏa ngục đỏ rực thắp sáng màn đêm khi chuông báo cháy reo inh ỏi khắp cảng hải quân. Ma pháp bậc năm của cậu, Sóng Hỏa Ngục, là một hỏa thuật với sức sát thương diện rộng có thể thiêu rụi xương cốt của Troll thành tro bụi.
Sao đám Void lại ở đây?
Leonis liền nhíu mày đằng sau chiếc mặt nạ.
Theo báo cáo của Shirley, cậu ta đến đây để ngăn Bầy Ma Lang tùy tiện thực hiện cái kế hoạch liều lĩnh của chúng. Song vừa đến nơi thì cậu đã thấy Void làm loạn ở khó vũ khí nơi chúng tác chiến rồi.
Thế nên cậu đã quyết đinh loạt bỏ vật chướng mắt đó.
Cơ mà hai người đó…
Leonis phát hiện ra hai bóng hình quen thuộc trong bãi đổ nát. Trong đó có Arle Kirlesio, một anh hùng tiên tộc. Sự có mặt của cô ở đây cũng không khiến cậu quá bất ngờ. Leonis đã biết vì lí do nào đó mà hiện tại Arle đang hoạt động cùng Bầy Ma Lang. Mục đích có lẽ là để ám sát Ma Vương Bóng Đêm đang dẫn dắt chúng. Song sự có mặt của người còn lại mới thực sự khiến cậu tò mò.
Chị Sakuya làm gì ở đây chứ?
Sakuya tay cầm Thánh Kiếm lườm nguýt Leonis. Thấy thế cậu chỉ biết trưng ra vẻ mặt hoang mang đằng sau chiếc mặt nạ…
“Ngươi là ai?”
Sakuya hỏi bằng tông giọng tuy lạnh lùng nhưng lại chất chứa sát khí ngùn ngụt khiến không khí xung quanh phải rung chuyển.
Bộ dạng của cô hiện tại không bình thường chút nào. Đôi mắt lạnh tanh đó khiến người ta phải rợn người.
P-phải làm sao đây?
Leonis cuống cuồng thắc mắc trong khi ra sức nặn ra một giải pháp hợp lí.
Bình tĩnh lại nào. Họ có biết ta là ai đâu mà.
Hiện tại, Leonis không phải một cậu bé mười tuổi mà là một thực thể hắc ám đang ngấm ngầm chi phối thành phố này – Ma Vương Bóng Đêm Zol Vadis. Áo Choàng Ảo Ảnh cậu đánh cắp được từ một con quỷ cổ đại không chỉ thay đổi ngoại hình của cậu mà còn làm rối loạn cách người ta nhìn nhận về cậu nữa. Lớp vỏ bọc này không dễ bị phá vỡ chút nào đâu.
Đã thế thì…
“Ta là Ma Vương Bóng Đêm Zol Vadis.”
Leonis giới thiệu bản thân trong chiếc áo choàng phấp phới.
“Kẻ thao túng thành phố này từ trong bóng tối!”
“…H… Hả?!”
Arle không khỏi thốt lên, tai cô co giật với vẻ thất kinh.
“Ngươi… thực sự là Ma Vương Bóng Đêm ư…?”
“Ngươi thao túng thành phố này từ trong bóng tối sao?!”
Sakuya lặp lại lời hắn, giọng cô giận dữ thấy rõ.
“Đúng vậy. Đô Thị Chiến Thuật số 7 chính là lãnh địa của ta.”
Leonis ba hoa khoác lác trong khi dang rộng hai tay một cách khoa trương.
Leonis không tỏ ra ngại ngần chút nào, đối với cậu việc tiết lộ tên của Ma Vương không phải là ý tồi.
“… Vậy hóa ra là ngươi à? Chính ngươi đã vận chuyển trái phép đám Void này vào trong thành phố đúng không?”
“Hả?”
Leonis lộ rõ vẻ cau có.
Vận chuyển trái phép là một cách diễn đạt tương đối thú vị. Leonis còn tưởng Void xuất hiện từ vết nứt cơ.
“Ý ngươi là ta gọi đám Void đến đây chỉ để tiêu diệt chúng thôi ư?”
Leonis hỏi.
Sakuya liền thoáng chút dao động.
“Ờm, bộ không phải à…”
“Lũ súc sinh này là kẻ thù của ta.”
Leonis ra vẻ trịnh thượng giảng giải cho hai cô gái bên dưới.
“Đô Thị Chiến Thuật số 7 này thuộc về ta và thế lực của ta. Còn lâu ta mới để đám quái thai đó tự tung tự tác trong lãnh địa của mình.”
Arle toan rút kiếm ra nhưng rồi lại thôi. Cô biết thách thức Ma Vương ở đây chỉ tổ chuốc lấy thất bại toàn tập mà thôi. Trong khi đó Sakuya vẫn không nới lỏng Raikirimaru, tiếp tục nhíu mày nhìn Leonis.
May thay, tiếng bước chân dồn dập đang cận kề đã phá vỡ bầu không khí bí bách này.
“Có vẻ đơn vị trừ Void của Học Viện đến rồi…”
Sakuya liền quay ra nhìn.
“Chắc là đến đây thôi.”
Leonis nói.
“Giờ ta có việc phải làm, xin cáo từ.”
Vẫy áo choàng một cái, đoạn Leonis rời đi. Cậu còn phải làm bài tập về nhà để chuẩn bị cho tiết học ngày mai nữa.
“Đ-Đứng lại đó…!”
Tiếng gọi của Sakuya vang vọng dưới màn đêm. Song Ma Vương Zol Vadis thì đã rời đi mất rồi.