Seiken Gakuin no Maken Tsukai

chương kết

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mái tóc đen láy của cô thiếu nữ uốn lượn trong gió, những sợi tóc ám sắc như biến mất khi hòa vào bầu trời đầy sao.

“Sao rồi? Cảm giác thế nào khi có một cơ thể bất tử?”

Ngồi bên tế đàn trong điện thờ, cô gái nọ chìa tay về phía cậu bé vừa mới sống lại. Cậu ta cách đây mấy tháng thôi vẫn còn là một anh hùng.

“Cảm giác vẫn chưa được tự nhiên cho lắm, tôi nghĩ thế.”

Cậu ta lắc đầu nguầy nguậy rồi nhìn chằm chằm vào tay mình.

“Phải ha, lúc đầu ai cũng thấy vậy cả.”

“Thế giờ tôi là một Ma Vương sao…”

Cậu ta nặn ra một nụ cười tự giễu không tương xứng với cái độ tuổi trẻ măng của mình.

Cậu nhóc này từng đả bại vô số Ma Vương của thế giới cũ và được tôn thờ là anh hùng cứu thế, nhưng rồi chính vương quốc mà cậu nhóc bảo vệ đã phản bội cậu ta. Cậu bị chúng cướp đi tất cả, kể cả mạng sống.

Thế rồi cậu ta đã gặp được cô ấy, Nữ Thần Phản Nghịch Roselia Ishtaris.

“Phải rồi, giờ cậu là một Ma Vương, là kẻ thù của thế giới này.”

Roselia vừa nói vừa ân cần xoa đầu cậu ta.

“Nhưng nhớ nhé, bất luận thế nào, ta cũng sẽ luôn ở bên cạnh Leo.”

***

“Nn… Mm…”

Leonis tỉnh dậy sau một giấc ngủ no say.

“Seria… san?”

Thức giấc, Leonis nhận ra bản thân đang bị nhìn chằm chằm bởi một đôi mắt màu xanh dương.

Lyseria thấy vậy liền mỉm cười trìu mến.

“Cuối cùng em cũng tỉnh rồi, Leo-kun.”

Những đầu ngón tay yêu kiều của cô nhẹ nhàng cù vào má Leonis. Cậu ta cảm thấy đầu mình đang nằm lên một thứ gì đó rất mềm mại, sau cùng cũng nhận ra bản thân đang gối đầu lên đùi Lyseria.

“E-Em xin lỗi…”

Leonis hớt hải ngồi dậy rồi nhìn quanh. Trời cũng vừa hửng sáng. Cậu ta đang ngồi bên trong chiếc xe quân sự băng băng trên cung đường mòn. Bình minh vừa ló rạng, qua ô cửa sổ cậu có thể thấy mặt trời đang dần tỏa nắng trên mảnh đất hoang tàn, tăm tối. Hiển nhiên người đang cầm lái lúc này là Elfine rồi.

“Thích thì cứ ngủ tiếp đi Leo-kun.”

Cô gọi với từ trên ghế lái.

“Được tận hưởng đùi của Tiểu Thư thích thế còn gì.”

Regina liền trêu chọc cậu.

Ta vẫn còn tỉnh táo lúc rời khỏi rừng cơ mà.

Tiểu đội 18 hiện đang trên đường trở về Đô Thị Chiến Thuật số 7. Tổ chính tọa lạc tại trung tâm cánh rừng đã bị xóa sổ bởi một trận động đất bí ẩn. Đám Void còn sót lại cũng đã bị hội Lyseria tiêu diệt sạch.

Không bắt giữ được Zemein là một mất mát khá lớn.

Leonis thầm nghĩ vậy rồi lại nhớ đến cô gái tóc xanh dương đã giết lão già biến chất kia.

Cô ta là ai được chứ?

Chắc chắn là không phải sĩ quan trực thuộc Đội Quân Ma Vương như Nefakess hay Zemein rồi. Lạ là bộ y phục màu trắng của cô ta cũng na ná bộ y phục truyền thống của tộc Ouran mà Sakuya luôn vận.

Sakuya giờ đang tựa đầu vào vai Regina mà ngủ. Trong nhiệm vụ vừa rồi cô đã đơn phương độc mã tiêu diệt Void và phá hủy các viên pha lê.

“Lúc ngủ trông em dễ thương lắm á.”

Regina nói rồi cho Leonis xem tấm ảnh cô chụp bằng thiết bị đầu cuối.

Trong bức ảnh, Leonis đang gối đầu lên đùi Lyseria. Miệng thì há hốc, dáng vẻ buồn cười ra trò.

“Đ-Đưa cho em mau!”

“Ai cho. Cái này chỉ để mình chị tận hưởng thôi.”

Regina khước từ với vẻ láu lỉnh.

“Gửi cho chị nữa Regina.”

“Có ngay thưa Tiểu Thư.”

***

Nhìn các các cô gái đùa nghịch cùng Leonis qua gương chiếu hậu. Elfine thở phào một hơi.

May là tất cả đều đã cùng nhau sống sót trở về.

Tất cả các thành viên bị thương của tiểu đội 5 và 21 bao gồm cả Liat đều đã được đưa về Đô Thị Chiến Thuật số 7 bằng máy bay quân sự. Sau khi bình phục, Liat sẽ bị đưa đi xét xử vì hành vi của mình.

Dù có là bị mất trí tạm thời do Ma Kiếm đi chăng nữa thì cậu ấy chắc chắn vẫn sẽ bị phạt rất nặng.

Hai thanh viên của tiểu đội 5 bị Liat cướp Thánh Kiếm may là vẫn còn sống. Có lẽ ngay cả trong cơn điên loạn, giết người vẫn là điều không tưởng với một người hằng kiếm tìm sức mạnh để bảo vệ bạn bè.

Cậu ấy rất mạnh. Còn mạnh hơn cả mình khi xưa…

Thế nhưng Liat vẫn phải chịu khuất phục trước quyền năng của Ma Kiếm. Elfine bèn mím chặt môi trong khi siết chặt lấy vô lăng. Dự Án Ma Kiếm – cưỡng chế Thánh Kiếm tiến hóa. Có kẻ đã tái khởi động dự án sau khi nó bị đình chỉ vô thời hạn. Và biết đâu ngay cả cha của Elfine cũng dính dáng đến vụ này.

Gia tộc Phillet rốt cuộc đang nhắm tới điều gì…?

Elfine tự hỏi.

Vả lại sao chị Clauvia lại chia sẻ cho mình nhiều thông tin đến vậy? Bộ chị ấy hy vọng mình có thể làm được gì đó hay sao?

Dù sao đi chăng nữa, rõ ràng Đế Đô đang phát sinh một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, và có vẻ như Clauvia cũng đang có ý định kéo Elfine vào sự việc này.

Mà không thể đổ tại chị ấy được. Đây là cuộc chiến mình buộc phải tham gia…

Elfine lại nhìn ra hàng ghế sau qua gương chiếu hậu. Lyseria và Regina đang đôi co xem Leonis sẽ gối lên đùi ai.

Mình sẽ không để tụi nhỏ bị kéo vào vụ việc này, cơ mà… biết đâu em ấy sẽ giúp ích được gì đó.

Elfine thầm nghĩ vậy trong khi đăm đăm nhìn cậu bé 10 tuổi đang ngồi kẹp giữa hai cô gái nọ.

***

Sau khi quay về phòng, Leonis thấy một chú sói đen to lớn đang nằm dài trên giường mình.

“…Mm. Ngài về sớm hơn tôi tưởng đấy bằng hữu.”

Braccus liền ngồi dậy rồi bò xuống sàn nghênh đón Leonis.

“Ta không ngại cho ngươi nằm lên giường đâu Braccus, nhưng nhớ phải dọn lông đi đấy, nhỡ Lyseria thấy thì to chuyện.”

“Rồi rồi.”

Braccus phủi sạch đống lông trên giường Leonis bằng cái đuôi của mình.

“Ngài có tìm được cái gì giá trị ở Necrozoa không?”

“Đáng tiếc là không. Chẳng có cái gì hữu dụng cả.”

Leonis nói đoạn lôi ra một khúc xương to đùng từ trong bóng.

“Xương đùi siêu to khổng lồ à?”

“Cho ngươi đấy. Món khoái khẩu rồi còn gì, đúng không?”

“Cảm ơn vì món quà, bạn cũ.”

Leonis ném khúc xương qua, Braccus khéo léo ngoạm lấy nó giữa không trung.

“Ta cho là chuyện đi này cũng không hẳn là vô ích…”

Leonis ngồi lên giường lầm bầm.

Sau đó cậu ta tường thuật lại diễn biến tại Necrozoa cho Braccus.

“Hừm, Zemein à. Tên khốn đáng khinh đó.”

Braccus liền tỏ vẻ khinh bỉ khi nghe thấy cái tên đó.

“Ai mà ngờ cả hắn cũng có mặt tại thời đại này chứ…”

“Ta vẫn chưa rõ Zemein có làm việc cho Azra-Ael hay không, cơ mà chắc chắn một kẻ vô danh nào đó đang chiêu mộ các sĩ quan của Đội Quân Ma Vương làm tay chân cho hắn. Zemein cũng đề cập đến một điều rất lạ. Có vẻ chúng đang nỗ lực hiện thực hóa một lời sấm do Nữ thần để lại…”

“Lời sấm?”

“Ờ. Cơ mà theo như ta được biết thì không tồn tại lời sấm nào như thế cả.”

Leonis lắc đầu nói tiếp.

“Theo lời sấm đó, ta đáng số vẫn đang bị phong ấn tại Necrozoa.”

“Hửm. Vậy là với kẻ thù của chúng ta, sự tái sinh của ngài là một điều bất thường nhỉ.”

“… Chắc thế.”

Có lẽ việc Lyseria tìm ra cậu ta sớm hơn dự tính đã thay đổi lời tiên tri.

Ta mà thức tỉnh muộn hơn dăm ba hôm thôi…

Có khi Arakael Degradios đã phát động Đại Xâm Lăng và hủy diệt Đô Thị Chiến Thuật số 7 rồi không chừng, lúc đó Tearis Resurrectia sẽ trở thành thế thân của Nữ Thần Phản Nghịch, còn Long Vương Veira thì bị Void hủy hoại.

“Mà bất luận thế nào…”

Leonis nở nụ cười không chút sợ hãi.

“Nếu chúng dám đối đầu với ta, ta chỉ cần chà đạp và nghiền nát chúng là xong.”

Đột nhiên Leonis nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Leo-kun, ta nói chuyện một chút được không?”

Phía bên kia cánh cửa vọng lại tiếng Lyseria.

“Dạ? À vâng, chị vào đi ạ… Mà chờ em lát đã!”

Leonis hớt hải đáp.

Braccus mau chóng ngoạm theo khúc xương rồi trốn vào trong bóng Leonis.

“Được rồi, chị vào đi ạ.”

Lyseria mở cửa bước vào. Mái tóc bạch ngân vẫn còn ướt chứng tỏ cô vừa mới tắm xong.

“Tụi chị đã nộp báo cáo cho học viện rồi. Theo báo cáo chính thức thì Tổ đã bị xóa sổ bởi một trận động đất lớn.”

Lyseria nói rồi ngồi xuống giường.

“Nhưng em mới là người phá hủy Tổ đúng không Leo-kun?”

“…”

Leonis trút một hơi dài.

“Dạ vâng. Là em làm ạ.”

Lyseria từng thấy cậu ta sử dụng Dainsleif trước đây rồi. Nhận thấy giả ngây giả ngô cũng chẳng được ích gì, Leonis bèn thú nhận sự thật.

“Là vậy sao…”

Lyseria gật đầu, có vẻ như cô đang quyết tâm làm gì đó. Đoạn đôi mắt màu xanh dương dính chặt lấy Leonis.

“Thực ra, chị đã… giải mã được một phần câu khắc trên bức tượng ta tìm thấy bên hồ.”

Leonis tỏ ra không khỏi ngỡ ngàng mà lắp bắp.

“… Ơ? Thật ạ? Nhưng làm sao chị giải mã được nó chứ?”

“Trước chị tìm được một cuốn sách trong phòng làm việc của cha và nó có đính kèm ghi chú lí giải một phần cách phiên dịch loại cổ ngữ đó. Vả lại cuốn sách còn được ghi chép bằng cùng một loại ngôn ngữ với câu khắc, thế nên…”

Lyseria dứt lời rồi lấy ra một mảnh giấy và đọc thành tiếng.

“Hoàng Đế tối cao… của Vương Quốc Bất Tử… Leonis Death Magnus.”

“…?!”

Lyseria xích lại gần Leonis rồi thì thầm vào tai cậu ta.

“Leo-kun… Rốt cuộc em là ai?”

Truyện Chữ Hay