Nếu trên đất liền thì nghĩa là đã đến lúc Edwy thể hiện. Cậu ngay lập tức đưa ra mệnh lệnh.
Maki và Chiharu đã được đưa đến nơi cách xa hồ chừng 100 mét. Lấy hai nàng làm trung tâm một khoảng trống hình quạt tỏa ra, bao quanh là các binh lính. Điểu nhân lùa lũ Trừng Trừng vào đó. Một hàng các cung thủ đứng trước Maki và Chiharu, từ đó họ bắn tên vào lũ Trừng Trừng đang lao đến. Nhưng con Trừng Trừng rất nhanh và các mũi tên không trúng được vào mục tiêu.
Cuối cùng, có một con Trừng Trừng bị tên bắn trúng, nó phát ra ánh sáng mờ trước khi biến mất. Sau đó một viên ma thạch rơi xuống đất.
"Nó biến mất rồi."
"Quái vật giống như là những vật thể được hình thành từ Chướng khí có suy nghĩ. Tuy được Đấng tạo ra nhưng theo như tôi thấy chúng không phải là sinh vật sống. Đó là lý do mà chúng để lại ma thạch và biến mất."
Một ngư nhân theo cạnh nàng giải thích vậy trong lúc hai nàng vẫn đang sợ hãi theo dõi.
"Ngư nhân thường đuổi bọn chúng đi. Hoặc đơn giản là trốn xuống mặt nước. Đây là lần đầu tiên mà tôi được thấy một con quái vật bị thương và tan biến."
Vì lý do nào đó mà người này giải thích với giọng đau đớn.
.
Dần dần, một nửa số Trừng Trừng đã biến mất. Số còn lại đang tiếp cận bị binh lính mang kiếm lao đến. Họ chém chúng không chút ngần ngại.
Tại sao? Tại sao bọn chúng lại nhắm đến Maki và Chiharu? Khi chỉ còn một con Trừng Trừng sót lại, Chiharu đột ngột cảm thấy một ánh mắt đang nhìn nàng.
Phía trên? Nàng nhìn lên và thấy một con Trừng Trừng khác đang lặng lẽ nhìn lại. Tại sao em lại nhìn chị? Chiharu đưa tay lên. Bên cạnh nàng, Maki cũng làm tương tự.
"Chihaaru?"
Ngư nhân trẻ thốt lên với giọng kinh ngạc. Trong lúc đó, con Trừng Trừng tiếp tục hạ xuống và sắp chạm vào cánh tay đang đưa ra của Chiharu. Nhưng ngay lúc đó, một âm thanh của thứ gì đó xé gió lao đến và con Trừng Trừng bị cắt làm đôi. Một viên ma thạch rơi xuống đất.
Aaa, sao ngực mình đau thế này?
"Chouze. Norfe. Nhóc làm gì vậy hả? Đó là quái vật đấy."
"Nyran..."
Chiharu trả lời mà không kịp suy nghĩ.
"Anh thấy nhóc vẫn tự động thu hút đủ thứ về phía mình. Thật đáng lo mà."
Nyran vừa nói vừa tra kiếm vào vỏ. Anh chạm vào mái tóc ướt đẫm của Chiharu và nhìn nàng một giây trước khi chải ngược nó lại.
Hàà. Ngư nhân. Trừng Trừng. Làm cách nào chúng ta có thể lấp liếm được đây? Chiharu nhìn vào Maki và lắc đầu vẻ mệt mỏi.
Nyran cúi sát mặt vào Chiharu và thì thầm vào tai nàng.
"Khăn trên trán và tóc giả. Rớt rồi kìa."
Chiharu liền đưa tay lên đầu. Chắc là lúc nàng rớt xuống nước. Ôi không. Ở gần các ngư nhân thì cải trang hay không cũng chẳng khác gì, nhưng các binh lính...
Ngay lúc đó, hai nàng nghe được tiếng la hét ở đằng trước. Con quái vật cuối cùng đã bị tiêu diệt.
"Maki-chan, chúng ta nên làm sao đây?"
"Ừ thì, bà có thể ngất xỉu xem."
"Ngất xỉu?"
"Thì, bà bị lũ Trừng Trừng tấn công và rớt xuống hồ nước, rồi bằng phép màu nào đó được các ngư nhân đến cứu đúng không? Chỉ một lý do trong đó thôi cũng đủ để ngất xỉu rồi."
"Lý do để xỉu..."
Maki cười tinh quái.
"Chihaaru."
"Anh ngư nhân."
"Xin hãy gọi tôi là Amia."
"Amia."
Ngư nhân trẻ tuổi mỉm cười hiền từ.
"Không có nhiều sông hồ ở lãnh thổ Dwarf nên thật khó để đuổi theo hai Người. Thật mừng là hai Người có mang theo vảy cá. Nhờ đó chúng tôi đã tìm được Người dễ dàng hơn."
"Theo dấu chúng tôi ư? Làm cách nào?"
"Thế giới dưới nước rộng hơn nhiều những gì người đi trên đất liền nghĩ. Là thế đấy."
"Nói chung thì, cảm ơn anh rất nhiều."
"Thật mừng là tôi đã có ích cho những đứa trẻ được yêu thương. Maki."
"Vâng."
"Hãy đến đảo của Ngư nhân lần nữa. Hứa với tôi đi."
Maki gật đầu.
"Nào Chiharu, giờ bà bất tỉnh được rồi đó."
"Hả? Cái gì!"
"Nhanh lên! Tôi sẽ lấy mền đắp cho bà!"
"Ờ ờ, được rồi."
Chiharu thả lỏng người, giả vờ ngất xỉu rồi tạ xuống đất.
"Ryan! Ryan!"
"Đứa trẻ này đã bất tỉnh vì quá sợ hãi! Các người phải giúp cậu bé này!"
"(Anh diễn dở quá, Amia.)"
"(Người cũng thế thôi, Maki. Ngoài ra, người ta chỉ nghĩ Ngư nhân nào cũng như tôi cả.)"
Edwy và Kaider đến chỗ hai nàng đầu tiên. Aeris theo ngay phía sau.
"Ôi không, Chiha-, à ừm."
"Aeris!"
"Ta xin lỗi."
"Tôi sẽ mang cậu bé đi."
Edwy gấp gáp nhắc nhở Aeris còn Kaider thì chồm tới chỗ Chiharu.
"Không, để tớ bế nó cho."
"Nyran?"
"Tớ đã thấy cậu bé ngất xỉu."
"Thôi được rồi."
"Maki, Người chắc chứ?"
Edwy hỏi bằng một gương mặt thắc mắc. Maki gật đầu.
"Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ em trai của em!"
Maki lớn tiếng cảm ơn tất cả binh lính.
"Thật là một tai nạn khủng khiếp."
"May là cậu bé không sao."
Binh lính bình luận.
Rồi Nyran bồng Chiharu đến dinh thự của thị trưởng.
.
"Có phải ngài là Amia không?"
"Còn cậu là hoàng tử của Midland. Cậu đã lớn rồi."
Người này đã gặp Edwy và Arthur từ rất lâu về trước.
"Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"
"Ta không còn việc gì ở đây nữa. Ta đi đây."
"Xin hãy để tôi hỏi một câu thôi. Có việc gì quan trọng đang xảy ra, đến mức mà ngài phải lặn lội đường xa đến đây để bảo vệ hai Thánh Nữ vậy?"
"Tại sao những đứa trẻ được yêu thương lại được gởi đến lãnh thổ của loài người thay vì ba lãnh thổ còn lại? Hãy suy nghĩ đi. Thậm chí trong những hang động ngầm, bọn quái vật đang rất kích động. Kích động vì vui mừng."
"Ý ngài là sao?"
"Chúng ta chỉ có thể bảo vệ những đứa trẻ đến đây thôi. Còn lại phải là phần các ngươi."
Amia chỉ liếc nhìn lại Edwy một lần trước khi trở lại hồ mà không nói thêm lời nào nữa. Kaider trông thắc mắc và hỏi.
"Edwy. Có chuyện gì xảy ra vậy? Đứa trẻ được yêu thương là ai? Tại sao hai đứa nhỏ đó lại bị nhắm đến?"
"Tôi không biết. Nhưng..."
"Nhưng gì?"
"Nhưng có gì đó khác lạ."
Giờ dù Maki và Chiharu có muốn đến bao nhiêu đi nữa cũng khó mà giấu thêm được.
"Tôi sẽ nói cho anh những gì mình biết. Nhưng trước hết hãy dọn dẹp chỗ này đã."
"Tốt thôi."