Solo: Kaito-sama
------------------------------------------------
Chapter 53: Sức nặng của ngôn từ, Mục tiêu mới
.
Sảnh ăn của Guild Thám hiểm Meratoni đóng cửa một cách bất thường.
Luciel, Broad, Garba, Grulga đang ngồi cùng với nhau và uống rượu.
“ Nhanh quá phải không. Nháy mắt một cái, sau khi trở về trụ sở cậu sẽ khởi hành để xây dựng lại Guild Trị liệu ở Ienith?”
“Đúng vậy. Tôi sẽ cố gắng để tái tạo những công thức nhận được từ Grulga-san.”
“Cậu luôn có thể trở về đây nếu cần. Ta sẽ giúp đỡ miễn phí miễn không phải là việc tà ác gì đó. À, ta nghĩ rằng cậu cũng sẽ không làm điều gì như vậy.”
“Dĩ nhiên rồi. Mặc dù tôi sợ chết, nhưng tôi sẽ không làm điều gì khiến Shisho và mọi người phải mất mặt cả.”
“Keh, cậu lại thoát được nửa chừng bài luyện tập của ta.”
“Sư phụ Broad, xin hãy thành thật với chính mình.”
“Well, tôi hiểu cảm giác của Broad mà. Mặc dù không thể đột nhiên mạnh mẽ, nhưng cậu càng cố gắng từng chút một bao nhiều, cậu sẽ càng gần với thành công bấy nhiều. Tôi tin với 10 năm luyện tập nữa cậu sẽ chạm được tới trình độ của tôi thôi.”
“…Cho dù có cố hết sức, 10 năm cũng là bất khả thi. Để biến mất ngay cả khi đang ở trước mặt, vòng ra sau lưng ngay lập tức, nghiền nát những thanh kiếm của tôi, rồi cắt gọt tôi bằng thanh kiếm của ông ấy, đó rõ ràng là nằm ngoài khả năng con người mà.”
“Tôi nghĩ khả năng Thánh thuật của Luciel cũng nằm ngoài khả năng của con người rồi đấy.”
“Tôi cuối cùng cũng đạt level X Thánh thuật một ngày nào đó, nhưng vẫn còn một chặng đường dài để đi. Với Botacyl, tôi không thể nói rằng mình đã xử lý hoàn hảo được, tôi cảm thấy bụng mình quặn đau và hối tiếc, và tôi không thể làm gì hơn được. Ma thuật có thể chữa lành vết thương nhưng nó không thể chữa lành trái tim cũng như bệnh tật[note8496] được.”
“Nhưng Luciel-kun, tôi nghe nói rằng cuối cùng Botacyl đã biến phòng khám trị liệu thành trại trẻ mồ côi và cái tính kiêu ngạo đó cũng đã biến mất cứ như một lời nói dối vậy.”
“Vâng. Nhưng nó không đạt được bằng sức mạnh của tôi. Vào lúc cuối cùng, Tổng giám mục-sama đã làm mềm yếu trái tim ông ấy bằng cách thuyết phục chân thành. Lần này, tôi cũng buộc phải đưa ra quyết định khác với quan điểm của mình.”
“Đáng mong đợi đấy. Thế hệ chúng ta gấp đôi tuổi của cậu, chỉ có thể nhìn thấy những lời nói được nói ra bởi một đứa trẻ còn chưa sống tới 20 năm như cậu. Nếu cậu thực sự thuyết phục được ông ta, cậu đã không phải tham khảo ý kiến của chúng ta rồi. Đó là lý do mà chỉ có người quản lý cấp cao mới có khả năng đó.”
“Tôi đoán là anh nói đúng. Người trẻ thường mắc lỗi, nhưng không phải tất cả bọn họ đều vô tội tin rằng mọi thứ sẽ suôn sẻ. Luciel-kun đã lớn thêm một chút nhờ vào những trải nghiệm này.”
“Ý nghĩa của ngôn từ sẽ khác đi tùy thuôc vào cách mà một người muốn sống cuộc sống của mình. Đó là lý do vì sao, không cần phải cứng nhắc, và cũng không làm bất cứ điều gì sẽ khiến mình xấu hổ khi gặp Chúa trời. Và hãy cố gắng hết sức để sống, để đấu tranh và trưởng thành. Sẽ ổn thôi nếu lâm vào bế tắc. Cậu có thể thoải mái tin tưởng vào bọn ta. Con người không thể nào toàn vẹn được. Những người khác nhau cũng có suy nghĩ khác nhau. Cậu không thể tiến lên nếu chỉ có một mình. Yếu tố quyết định cuối cùng chính là dựa vào những gì mà mình tin tưởng. Nếu cậu cảm thấy bản thân mình đã trở nên thối nát dù chỉ một chút, chúng ta sẽ đánh bay nó ra khỏi cậu. Đó là vì sao cậu sẽ luôn luôn không một mình.”
Ah~ ah, con người này, những người này thật là tuyệt vời.
“Thế đó. Vậy thì, hãy cố hết sức mình và nếm thử món mới của tôi đi, Vật thể X Doria[note8498] .”
“Ugh, một mùi hôi thối kinh ngạc, chờ đã sao mọi người lại đi xa vậy?”
“Luciel-kun nhanh lên và ăn đi rồi dùng thanh tẩy.”
“Học trò ngốc. Nếu không ăn nhanh ta sẽ cắt cậu ra trong buổi luyện tập muộn đấy.”
“Nó chắc chắn là vô cùng tệ rồi, nhưng tôi sẽ cố hết sức. Để trao đổi, nhớ đưa cho tôi công thức nước sốt huyền thoại.”
.
Tôi biết rằng không cần quan tâm bao lâu trôi qua đi nữa, cả 3 người họ sẽ không bao giờ trở thành kẻ địch của mình, trong khi tôi ăn Vật thể X Doria.
Nó có mùi vị đáng kinh tởm nhất trong tất cả…
Cuối cùng, Botacyl đã bán mọi thứ có giá trị và được yêu cầu nhà thờ bồi thường cho những người mà ông ta đã mua làm nô lệ. Sau đó, phòng khám trị liệu để lại cho nhà thờ cùng với Botacyl, đó là tài sản duy nhất của ông ấy, được dùng để làm trại trẻ mồ côi do ông ấy quản lý.
Ngoài ra, do chuyên môn của mình, ông ấy bây giờ cũng được nhận khoản thanh toán của mình từ những bệnh nhân theo đúng Hướng dẫn chi phí, và dùng cho chi phí hoạt động của trại trẻ mồ côi, cũng như quyên góp cho Guild Trị liệu và thanh toán cho những lô lệ khác.
Tôi cũng nghe nói rằng ông ấy đã mở rộng hoạt động của mình và mở khóa đào tạo dành cho những người mới.
Tôi đã không nghĩ rằng mình sẽ kiệt quệ tinh thần vì không hiểu được trái tim của một người. Và sau đó đã có một sự cố như vậy.
Một lần, khi tôi tới trại trẻ mồ coi để gặp Botacyl, ông ấy nở một nụ cười rạng rỡ và cúi chào.
Không biết vì sao mà nước mắt tôi đã trào ra. Mặc dù đó cũng chỉ là một người tôi làm tổn thương bởi những hành động vô giá trị và nông cạn của mình, đã mỉm cười và cúi chào tôi….
Ông ta đã bước đi trên con đường xám xịt gần bóng tối.
Nhưng tôi phải suy nghĩ kỹ hơn về những điều này từ bây giờ và hơn nữa, để tiếp tục suy nghĩ về chúng.
Chắc chắn rằng sẽ có những đáp án đúng dành cho những suy nghĩ ấy.
Tôi đã quyết định. Ngoài việc là sẽ không chết, sẽ sống trong thế giới này để cứu càng nhiều người cùng chịu chung số phận ấy càng tốt.
Và hàng tháng đã trôi qua, Hường dẫn và Điều luật của Trị liệu sư đã được thông qua bởi Trụ sở nhà thờ Saint Schull, và chúng được ban hành cho Guild Trị liệu của mọi quốc gia, mọi chi nhánh và được truyền đến mọi phòng khám trị liệu.
.
Tôi bây giờ đang ở trong phòng của Đức Giáo hoàng.
“Cậu đã làm rất tốt cho tới hôm nay vì nhà thờ và Guild Trị liệu.”
Giọng nói bí ẩn đó của Giáo hoàng vọng lại trong căn phòng.
“Vâng! Tôi không xứng đáng với lời khen ngợi này.”
Như mọi khi, tôi đang quỳ một gối xuống và cúi đầu.
“Cậu đã dành 3 năm ở Trụ sở nhà thờ, đã đóng góp hoàn toàn trong các vấn đề quan trọng, như mê cung mà ta đã từ bỏ, và bây giờ còn tạo ra Hướng dẫn và xây dựng nên bộ khung Điều luật, cũng như đã hướng dẫn việc kiểm tra các phòng khám trị liệu tại quốc gia này.”
Yeah. Tôi đã không có ý định làm gì nhiều. Đó cũng là lý do vì sao Jordo-dono và những người khác chạy đi. Tôi thực sự không biết bao nhiêu lần mà sét đánh trúng họ.
“Cảm ơn ngài nhiều. Cho đến bây giờ tôi vẫn tin rằng chinh phục được mê cung chỉ là do may mắn. Và với những vấn đề khác, tôi không phải là người duy nhất có công. Nhiều nhân viên nhà thờ cũng như nhân viên của Guild Trị liệu cũng cùng nhau cố gắng. Tôi vẫn còn nhiều điều phải học hỏi.”
“Umu. Ngay cả như vậy. Khi mà ta được bổ nhiệm vào vị trí lãnh đạo nhà thờ này, thì ta cũng chỉ là con gái của cha ta thôi.”
Sau đó, Giáo hoàng rời khỏi ghế sau màn che và bước ra.
Đức Giáo hoàng có một mái tóc vàng cùng với đôi mắt tinh anh, có cả những người như thế này sao? Nét mặt của cô ấy giống như là một con búp bê tinh tế được các Vị Thần nặn ra vậy.
Đắm mình trong hào quang thần thánh, tôi bị mê hoặc khi nhìn vào nụ cười của cô ấy… không phải cảm giác bị quyến rũ, mà chỉ là ngưỡng mộ vẻ đẹp đơn thuần mà thôi.
“Cha tôi đã cố tình đặt Trụ sở chính này ở trung tâm lục địa, tại Thánh trấn Saint Schull của quốc gia Đồng minh Liên hiệp Saint Schull này. Ông ấy mong muốn sự cứu rỗi cho tất cả mọi người, dù cho tôi bị kẹt giữa một trận chiến, thì lúc đó cũng sẽ có những quốc gia cùng nhau thành lập một mặt trận thống nhất.”
Người cô ấy nói nãy giờ là ngài Rainstar? … Đức Giáo hoàng chính xác đã bao nhiêu tuổi?
“Biểu hiện đó có vẻ cậu đang thắc mắc tôi bao nhiêu tuổi? Đó là điều bình thường mà. Tôi đã 322 tuổi rồi.”
“Theo bình thường, người ta không phải sẽ chết rồi à?”
“Phải. Nó cũng có liên quan rằng thực ra mẹ ta là một high elf.”
“Có phải Rainstar-san có nhiều hơn 1 vợ không?”
“Không, ta chắc chắn rằng vợ duy nhất của ông ấy Rizaria-sama. Bà ấy có một tính cách nhẹ nhàng là ghét thua cuộc. Bà ấy luôn chơi với ta. Ông ấy rất thân thiết với mẹ. Một lần họ gần gũi với nhau. Và thế là ta được sinh ra.”
“Tôi nhớ trong một cuốn sách nói rằng việc có con giữa những chủng tộc khác nhau rất khó khăn, vậy nên đó hẳn là một phép màu thực sự.”
“Well, bởi vì cả cha và mẹ ta đều là những người kỳ lạ mà.”
Giáo hoàng hướng ánh mắt của mình ra bên ngoài như thể đang khát khao một điều gì đó.
“Có phải đó là lý do vì sao ngài lại che mặt mình đi không?”
“Umu. Tác động của dòng máu lai vẫn tiếp tục từ lâu. Tai ta không nhọn cũng không tròn nên tôi thực sự trong không giống một bán elf, nhưng nó cũng là một điều khiến mọi người nghĩ rằng ta có phước lành của thần khi ta không già đi, và nhìn ta với ánh mắt linh thiêng.”
Có rất nhiều thứ mà tôi muốn Tsukkomi. Nhưng còn những điều khác mà tôi muốn nghe.
“… Vậy sao cô lại kể với tôi về điều này?”
“Tôi [note8497]muốn cố gắng để hồi sinh lại ý chí cùng với uy tín của nhà thờ và Guild Trị liệu được tạo ra bởi cha tôi, nhưng tôi sẽ không thể làm như thế nếu cứ luôn phải dấu đi khuôn mặt của mình.”
“Tôi rất vui vì ngài đánh giá cao tôi.”
“Umu. Tôi không biết điều gì sẽ tới nếu cậu gắn bó với nơi này… nhưng tôi sẽ cổ vũ cho cậu.”
“…? Vâng. Tôi có kế hoạch sẽ tiến lên trong khi làm bất cứ điều gì trong khả năng của mình, khi đi du hành khắp đất nước này.”
“Hãy khắc sâu điều ấy vào trong tim và nhớ giữ liên lạc với chúng tôi dù có chuyện gì xảy ra. Ta ra lệnh cho cậu khởi hành đi đến Ienith.”
“Vâng! Tôi sẽ khởi hành đến Ienith và thề sẽ đặt hết mọi nỗ lực của mình.”
“Ta sẽ cầu chúc may mắn cho cậu từ sau thẳm trái tim này.”
“Vâng!”
.
Sáng hôm sau, những người cấp dưới và tôi khởi hành tới Ienith. Sau đó, chúng tôi sẽ thông qua Hướng dẫn và Điều luật từ Trụ sở nhà thờ tới tất cả các Guild Trị liệu trên toàn thế giới.
.
Và thế là, thế giới sẽ được biết tới người Trị liệu sư hạng S, với cái tên Luciel. Đúng 5 năm kể từ khi Luciel đến thế giới này.
------------------------------------------------------------------