Solo: Kaito-sama
---------------------------------------------
Chapter 50: Tầm cao xa xôi và tiệc chào mừng
.
Ngày Dị thánh đang được tổ chức ở sân luyện tập Guild Thám hiểm.
Những ánh sáng mờ nhạt tỏa ra cùng với tôi ở trung tâm, những vết thương, vết rách hoặc xương gãy được chữa lành ngay lập tức. Khi họ chứng kiến điều này, không chỉ những mạo hiểm giả, mà ngay cả những trị liệu sư, những thánh hiệp sĩ và cả những bệnh nhân cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên của mình.
“Do tôi nhầm hay là còn kinh ngạc hơn cả lần trước nữa vậy?”
“Well tôi đã chữa trị cho rất nhiều người. Có phải họ là những người cuối cùng hôm nay không?”
“Phải. À đợi một chút. Này người mới, đây là Trị liệu sư từng làm việc ở đây 2 năm trước. Người duy nhất không biết cậu ấy là những người không có ở đây 2 năm trước thôi. Ta sẽ chứng minh cho tất cả thấy thấy rằng đàn anh các cậu đã trở nên mạnh mẽ hơn để ở lại đây như thế nào.”
“Eh? Ý ông là chúng ta sẽ làm gì? Còn việc nấu ăn của Grulga-san thì sao?”
“Well dĩ nhiên là sẽ kết thúc khi đến giờ ăn rồi. Ta đã bảo anh ấy có thể sẽ trễ một chút vậy nên không cần lo. Nhân vật chính luôn luôn đến trễ mà.”
“... Shisho không thể bị thuyết phục được, đúng không nhỉ.”
“Dĩ nhiên rồi. Tốt lắm, chúng ta sẽ bắt đầu với [Taijutsu]. Tới đây.”
“Tôi tới đây.”
Tôi lập tức tăng tốc bằng cách lưu thông ma lực trong cơ thể với tốc độ cao, thiết lập một [Rào chắn tấn công] và thực hiện một cú bổ.
Một tiếng *Don* vang lên.
“Không tệ. Nhưng, nếu cậu không thể đánh gục đối thủ với đòn đó thì nó sẽ khiến cậu bị tấn công trở lại.”
Một cơn đau dữ dội chạy dọc lưng tôi. Cảm giác như ông ấy tông thẳng vào bằng nắm tay phải của mình vậy.
“Owowow, [Hồi phục].”
Tôi chịu đựng cơn đau và tự chữa lành cho mình.
Lần này tôi lao thẳng vào chân của Shisho với một cú đẩy, ngay cả cơ thể của ông ấy cũng bị lao đi. Tôi nhanh chóng dùng tay phải quấn qua háng và eo của ông ấy, đồng thời nắm lấy vai phải bàng cánh tay còn lại, hoàn thành tư thế của một đòn bổ xuống.
Khi đang dang dở, tôi cảm thấy thứ gì đó quanh cổ mình và ngay khoảnh khắc tiếp theo, đầu tôi cắm thẳng xuống đất.
Tôi ngay lập tức thực hiên vô-niệm [Hồi phục] trong đầu. Khoảnh khắc tiếp theo, khi tôi chúi đầu xuống, tôi thấy bóng dáng của
Shishi trên mặt đất và có một cảm giác không lành. Biết rằng sẽ là một đòn đá vào bụng, tôi nhanh chóng gồng hết cơ bụng trước khi có một cái gì nó nặng nề thôi bay mình đi, sau đó thì tôi được gửi lại mặt đất trước khi dừng lại.
“Ouchhhh. Tại sao người lại đập thẳng đầu tôi xuống đất vậy. Tôi có thể sẽ chết đấy.”
Điều này hoàn toàn ngược lại với quy tắc DDT.
“Vớ vẩn. Nhưng có vẻ như cơ thể cậu đã được rèn luyện khá hợp lý. Nhìn xem, rất là thú vị mà.”
“Oh thần linh, ông ấy đã vào chế độ chiến đấu điên cuồng.”
“Ta sẽ tấn công đầu tiên.”
“Ossu.”
Ngay lập tức sư phụ-Broad biến mất, tôi đã nhảy lùi ra sau. Nhưng mà thực sự thì Shisho di chuyển quá nhanh đến mức gần như không thể thấy, chứ không phải là ông ấy thực sự biến mất.
Theo quan sát của mình tôi tôi tin rằng minh đã thấy ông ấy trong 1 giây ngắn ngủi! Nhưng tất cả đều là vô ích khi ông ấy nắm lấy chân và đâm đầu tôi thẳng xuống đất, ngay lập tức theo sau đòn đó là chân ông ấy lao thẳng vào.
Chân của ông ấy tăng tốc giữa không trung, urgh, đây là HLV ác quỷ của Guild Thám hiểm? Tôi xua đi cơn đau bằng [Hồi phục] và cuống cuồng lăn sang bên.
“Hou. Thời gian phản ứng để phản đòn đã tăng lên khá so với lúc trước. Điều này cho thấy kết quả luyện tập của nhóc.”
...
Công tắc động cơ của Shisho bật như thế nào vây? Xin hãy cho tôi biết cách để làm nó không bật được. Khi nghĩ điều đó, tôi nhận thấy rằng Broad-sư phụ vẫn đang giữ sức vì vậy nên tôi đã thử hỏi.
“Tôi đã lên cấp và chỉ số của mình cũng đã tăng lên khá nhưng sao tôi vẫn không chạm tới được HLV Broad vậy? À hơn nữa, level của sư phụ Broad là bao nhiêu vậy? Dĩ nhiên là nó không liên quan đến chiến đấu nhưng đó sẽ là mục tiêu tôi vượt qua được người.”
“Ha, học trò ngốc, cậu đang cố bắt kịp cấp độ và chỉ số của ta?”
“Dĩ nhiên là không rồi. Tuy nhiên, Tôi chỉ muốn hỏi để đặt ra một mục tiêu thôi. Nếu đạt level như sư phụ thì tôi sẽ có thể nhìn ra được đòn tấn công của người.”
“Một mục tiêu huh... đó là 451.”
“... Không tin được. Tôi hẳn sẽ thấy vô cùng tuyệt vời nếu có thể vượt qua được ngọn núi này.”
“Kukuku. Kết thúc nói chuyện ở đây thôi. Phá vỡ giới hạn của mình và lao vào ta đi.”
“Đã hiểu.”
Tôi bị ném vòng quanh bởi sư phụ Broad, tôi dùng [Hồi phục] và [Rào chắn tấn công], liên tục và liên tục trong khi thách thức ngọn núi tên là Broad. Sau khoảng 1 giờ, bài tập Tajutsu đã kết thúc, và sau đó ngay khi kiếm được rút ra, tôi đã ‘được’ ném vào bài tập luyện kiếm.
Khán giả trở nên ồn ào hơn khi tôi bị chém trúng, nhưng tôi biết được rằng, mình sẽ chết nếu mất tập trung dù chỉ là khoản khắc, vì vậy tôi tiếp tục gia tăng hết cỡ sự tập trung của mình. Cuối cùng thì tôi đã bị cắt khá sâu, nhưng ngay lập tức đã sử dụng [Hồi phục cao cấp] để chữa lành, nên đã có thể an toàn mà không có vấn đề gì.
“Giờ thì dừng việc luyện tập và tham gia bữa tiệc chào mừng thôi.”
“Okay.”
.
.
.
Ngày hôm đó, trong số những mạo hiểm gia quan sát bài huấn luyện của Luciel, khái niệm về một Trị liệu sư của họ đã bị vứt bay hết ra ngoài cửa sổ. Và họ biết được rằng ngay cả những Trị liệu sư yếu đuối cũng có thể trở nên mạnh mẽ hơn nếu phải trải qua những buổi luyện tập đẫm máu như vậy.
Hơn nữa, trong số những mạo hiểm giả biết Luciel, có một chàng trai cùng tuổi đang chìm vào dòng suy nghĩ sau khi chứng kiến ngày hôm đó.
“Một Trị liệu sư mà còn nổi bật hơn cả mình! Mình là một người được chọn. Dù cho cậu ta có chữa bệnh tốt đến mức nào, thì cũng không có nghĩa là cậu thể không thể bị đánh bại trong một trận chiến.”
Luciel không hề biết rằng có một anh chàng như vậy, người bị ám ảnh bởi tinh thần chiến đấu.
.
Buổi tiệc chào mừng được tổ chức tại sảnh ăn của Guild Thám hiểm. Để cho phép thêm nhiều người có thể tham gia, hàng ghế đã được đưa ra ngoài và nó đã trở thành một bữa tiệc búp-phết. Tôi thấy rằng cấp dưới của mình cảm thấy hơi khó chịu vì điều này nhưng mà tôi vẫn tham gia bữa tiệc và không có lời phàn nàn nào.
“Xin chào mọi người, Luciel đã trở lại Mertoni. Với cậu ấy thì mọi thương tích của mọi người sẽ được chữa lành nhanh chóng. Tuy nhiên, Luciel ở đây để tìm hiểu về Phòng khám Trị liệu. Giờ đây cậu ấy sẽ làm việc tại Phòng khám trị liệu của Botacyl.”
Những tiếng reo hò đã trở thành la ó. Tôi hơi sốc khi biết thế giới này khó khái niệm la ó.
“Mặc dù bây giờ không phải là thành viên của Hội Thám hiểm, nhưng cậu ấy đã quyết đinh ở lại tại đây nên khi thực sự gặp nguy hiểm thì đừng ngại mà hãy tới đây.”
Nó đã trở lại thành tiếng reo hò.
“Well Luciel, không có rượu dành cho cậu đâu nhưng hãy nói vài lời sau khi nâng lý lên đã nào.”
“Chào mọi người, tôi là Luciel. Cảm ơn rất nhiều vì đã tổ chức bữa tiệc này cho chúng tôi, những người đến từ Trụ sở nhà thờ của Guild Trị liệu. Nghĩ về thời gian trước, sau hai năm luyện tập và luyện tập không ngừng ở đây, tôi mới có thể trở thành một Trị liệu sư hạng S được. Nó bắt đầu từ việc gõ cửa Guild Thám hiểm chỉ vì tôi không muốn chết, nhưng thực sự ban đầu tôi đã rất sợ những mạo hiểm giả, sống trong sợ hãi bởi vì không muốn gây rắc rối với bất kỳ ai trong các bạn. Mỗi lần sử dụng ma thuật phục hồi, tôi lại sợ rằng sẽ có điều gì xảy đến với mình vậy nên tôi đã tiếp tục học hỏi để không thất bại. Từ hành động ban đầu xuất phát từ nỗi sợ, tôi đã nhận ra rằng những mạo hiểm giả các bạn cũng chia sẻ những thứ cảm xúc giống như tôi vậy, các bạn không hề muốn chết. Khi nhận được quần áo cũng như những vật dụng nhỏ, tôi đã nhận ra rằng các bạn cũng có nhiều người tốt bụng và dần dần loại bỏ được cảm giác sợ hãi đó. Well thực ra tôi đã nghĩ rằng có một ý đồ nào đó để giữ tôi lại và quản lý mình tại đây, nhưng không nghi ngờ gì được, nơi đây chính là nơi xuất phát ban đầu của tôi. Tôi thực sự biết ơn tất cả những nhân viên Guild cũng như tất cả các bạn đã chào đón tôi trở về. Tôi sẽ cố gắng để trả ơn mọi người, vì vậy xin cũng hay ủng hộ những thành viên tới từ Trụ sở nhà thờ của Guild Trị liệu, những người đã đồng hành và hỗ trợ cho tôi. Mặc dù có lẽ đơn giản, nhưng tôi sẽ kết thúc lời chào của mình tại đây. Cảm ơn rất nhiều vì ngày hôm nay.”
“Thực sự sao!... Được rồi ổn thôi, nâng ly lên nào, kanpai ~!!”
║Kan~Pai!! ║
Sau khi kết thúc nâng ly lên, Grulga-san nhìn khắp những người xung quanh để tìm được một người uống thứ đó (có vẻ đã pha loãng) trong số những Thánh hiệp sĩ, Trị liệu sư và cả những tân binh của Guild Thám hiểm, người đã quan sát trận chiến của tôi, trong khi tuyên bố “Cậu ấy đã trở nên mạnh hơn nhờ uống thứ này”.
Chỉ một Thánh hiệp sĩ duy nhất sau khi uống xong thì bất tỉnh tại chỗ. Không biết đến người đó, đôi mắt Grulga-san sáng lên, có vẻ như anh ấy đã tìm thấy một con mồi mới.
.
Tôi đã rất vui, vì những cấp dưới của mình ban đầu có vẻ không thích thủ với bữa tiệc, nhưng có vẻ như họ đã hài lòng khi thử những món ăn tuyệt vời từ Grulga-san.
Mặt khác thì, ngay cả ở đây tâm hồn của tôi cũng đã bị bào mòn đi trong khi các mạo hiểm giả và nhân viên guild tâng bốc bằng cách gọi lên cái biệt danh Dị Thánh-sama của tôi.
“Thì là bởi vì cậu là một kẻ lập dị sử dụng được thuộc tính Thánh thuật.”
“Nope, tôi nghĩ rằng đó là vì anh ấy là một kẻ biến thái sử dụng được thuộc tính Thánh thuật.”
“Eh? Tôi nghe nói rằng dù cậu ấu được tôn sùng như một vị thánh, cậu ấy lại có một đức tin kỳ lạ.”
“Thật sao? Tôi nghĩ là...”
.
Sau đó, họ bắt đầu đoán già đoán non về cái biệt danh Dị Thánh của tôi bắt nguồn từ đâu. Các biệt hiệu của tôi đã được lan truyền hết mọi người, thậm chí cả biệt danh Gió lốc và HLV Ác quỷ của Shisho, Gấu đầu bếp của Grulga-san và Nhà ẩn dật của Garba-san cũng bị lôi ra, và thế là bữa tiệc trở nên hào ứng trong khi kéo dài đến tận khuya muộn.
---------------------------------------------------------