Seija Musou ~Sarariiman, Isekai de Ikinokoru Tame ni Ayumu Michi~

chương 42: lên cấp và những anh chàng mới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Solo: Kaito-sama

----------------------------------------------------

Chapter 42: Lên cấp và những anh chàng mới

.

“Chết tiệt, tôi không thể nào thiếp đi được... cứ thế này có lẽ sẽ có vài chuyện xảy ra đấy, cũng may sau tất cả vẫn ổn vì đã có gối-sama tuyệt vời này rồi.”

Ngày hôm qua, tôi đã cảm thấy hồi hộp lần đầu tiên sau một thời gian dài bởi vì mình sẽ cuối cùng cũng có thể thay đổi cấp độ lên vào hôm nay, vì thế nên tôi đã quá lo lắng rằng mình sẽ không thể có một giấc ngủ nào.

Tất nhiên Gối thiên thần thực là một món đạo cụ gian lận. Nó đưa tôi đến một giấc ngủ yên bình trước khi tôi kịp biết, và thế là trời đã sáng rồi.

“Chà tôi nói trời đã sáng nhưng bên ngoài thực ra vẫn còn khá tờ mờ.”

Sau khi hoàn thành thói quen thường ngày là luyện tập ma thuật cơ bản, thay vì đi tới sảnh ăn, tôi lại lấy ra thức ăn từ túi ma thuật và ăn ở trong phòng.

Catherine-san nó rằng những thứ đó là của những obachan từ sảnh ăn, bởi vì họ nói rằng tôi có thể sẽ gặp rắc rối với những người khác ở trong nhà thờ nếu xếp hàng đợi ở sảnh ăn.

Wiki của nhà thờ, Catherine-san và Lumina-san, cũng quở trách và nhắc nhở tôi về những vấn đề khác, nhưng nó sẽ làm bữa ăn mất ngon khi nghĩ về những người đó vậy nên tôi lắc đầu và bắt đầu tập trung vào bữa ăn của các obachan.

“Xong cả rồi. Liệu mình có thể khởi hành?”

Tôi đi vào trong mê cung và mặc đầy đủ trang bị.

“Huh? Không có xác sống ở tầng đầu tiên?”

Tôi thử tìm xung quanh một chút nhưng không hề có con quái vật nào bò lại chỗ của mình. Tôi không thể tìm thấy bất cứ cái gì vậy nên chẳng còn lựa chọn nào ngoài việc tiến đến tầng tiếp theo.

Như mọi khi, mê cung được chiếu sáng trong khi tôi tiếp tục đi mà không bị lạc. Ở cuối tầng 3, tôi cũng đã tìm thấy zombie và skeleton ... và tôi chọn cách sử dụng ma thuật thanh tẩy để dọn dẹp.

“Ha~ Ghê quá.”

Khi đẩy cửa và tiến tới, tôi vẫn cảm thấy lượng adrenaline vẫn tiếp tục tăng cao, mặc dù những kiến thức đã cho biết đây là thực tại chứ không phải ảo tưởng... không thể làm rung động tinh thần của tôi và khiến tôi bị shock được. Dù vậy tôi vẫn cảm thấy áp lực mạnh mẹ của nỗi sợ hãi khi đối mặt với những quái vật và nghĩ lại khoảng thời gian khi mình còn đang chinh phục mê cung.

“Nghĩ về việc mình đã hoàn thành thứ này trong quá khứ... Mình thật kinh ngạc mà phải không? ... Không, không tốt. Mình nghe nói rằng một người sẽ chỉ già đi nhanh hơn mà thôi nếu họ bám víu vào những vinh quang trong quá khứ. Chỉ dẫn đó cũng nói rằng điều đó cũng sẽ làm bạn trở nên lười biếng hơn.”

Khi đang tiến lên trong lúc suy nghĩ về quá khứ của mình, tôi chợt nhớ ra một điều gì đó quan trọng.

“... À, bảng trạng thái.”

Tôi lặng lẽ đọc [Status open] trong tâm trí và xác nhận lại chỉ số của mình.

Mọi chỉ số chắc chắn đều tăng.

.

.

.

.

Tên:

Luciel

Nghề nghiệp:

Trị liệu sư IX

Thánh long kỵ sĩ I

Tuổi:

18

LV:

2

HP:

860(20↑)

MP:

570(20↑)

ST:

600(20↑)

STR:

144(4↑)

INT:

162(4↑)

VIT:

167(4↑)

DEX:

141(4↑)

MGI:

186(4↑)

RMG:

178(4↑)

AGI:

133(4↑)

SP:

2(2↑)

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

“... Chắc chắn rằng tất cả chỉ số đều đã tăng. HP, MP và ST đều tăng mỗi thứ 20 điểm, những chỉ số còn lại đều tăng lên 4. SP tăng lên 2, theo mình nhớ thì Phước lành Thần Vận Mệnh sẽ tăng chỉ số SP của mình nhưng đây chỉ +1 thêm thôi sao? Hơn thế nữa, bình thường mình sẽ chỉ kiếm được 1 điểm SP mỗi khi lên 1 cấp à?”

Tôi nhìn lên trần nhà khi đặt câu hỏi với Thần Vận mệnh, nhưng tất nhiên là không có câu trả lời nào rồi, vậy nên tôi quyết định quý trọng những SP mà mình có được và tiết kiệm chúng. Sau đó cơ thể tôi đã hồi phục lại sau khi nghỉ ngơi và có thể tiếp tục chiến đấu với quái vật bằng vũ khí, tiếp tục bắt đầu.

Tôi sử dụng khiên để chặn lại đòn tấn công chậm chạp của undead, trong lúc đó tôi truyền ma thuật vào thánh Thánh gươm bạc và chém chúng. Tôi thực sự rất chú ý cẩn thận dù cho chỉ là một hành động đơn giản như vậy.

“Broad-shisho, con đã luôn hành động ngây thơ suốt khoảng thời gian qua. Con thực sự là một tên ngốc có kỹ năng trong khi không biết một chút căn bản gì cả mà. Dù cho bây giờ ngay cả khi đang trong một tình huống giống như một con sư tử đang săn một con thỏ, thì con cũng sẽ cố gắng hết sức của mình. Mình sẽ cố gắng hết mình để không đánh giá thấp đối thủ kể từ bây giờ.”

Những con quái vật đã xuất hiện còn lại đang dần ít đi cho tới khi cuối cùng tôi cũng xuống được phòng boss của tầng 10.

“Được rồi. Mình vừa đạt level 5. Trở lại thôi.”

Mặc dù đáng lẽ bay giờ đang là khoảng buổi chiều kể từ khi tôi vào mê cung, nhưng tôi đã kiệt sức vì sự căng thẳng tích tụ lớn dần ảnh hưởng tới tinh thần của mình. Tôi không nghĩ rằng mình sẽ bị đánh bại dù cho cả khi tôi đi vào phòng boss, nhưng tôi vẫn sẽ cố gắng chăm chỉ và duy trì tốc độ hiện tại của mình. Và tôi đã quyết định như vậy.

Hơn nữa, tôi dự định sẽ để cho bản thân mình được nghỉ ngơi phục hồi hơn một chút trước khi đi vào phòng boss của tầng 10, hoặc có thể sẽ khác là tôi sẽ có thể lại hoảng loạn như khi mình lần đầu tiên bước vào đó.

Nhớ lại khoảng thời gian ấy, tôi đã thực sự cảm thấy xấu hổ vì sự thiếu cẩn trọng của chính bản thân mình. Trên đường trở lại từ mê cung, tôi đã đánh bại nhiều quái vật hơn và tăng cấp độ của mình lên thành 6.

“10 SP vừa kiếm được có thể sử dụng để nâng cấp kỹ năng hay chỉ số lên nhưng mình lên làm gì đây?”

Hiện tại có những kỹ năng tôi muốn là Phát hiện kẻ địch, Phát hiện hiện diện, Lén lút, Ma thuật ẩn dấu, Ẩn dấu hiện diện/Sức mạnh ma thuật, theo đó thì tôi cũng sẽ có thể có được Siêu cấp may mắn-sensei, vốn là anh của Cực đại may mắn-sensei, nhưng tôi sẽ không có đủ SP dù cho đạt level 45.

Thứ đang chờ đợi tôi lúc ra khỏi mê cung trong khi lẩm bẩm, chính là Catherine-san với một ánh nhìn trách móc, và một người nhỏ con cơ bắp búp-bê-daruma-san và một người cáo mảnh khảnh.

“Luciel-kun, ổn thôi nếu cậu đi vào mê cung một mình nhưng cậu không biết là mình phải có nghĩa vụ báo cáo định kỳ về những ý định và hành động của mình sao?”

“Ah, xin lỗi. Do tôi đã quá hào hứng …”

Đúng vậy. Tôi hiện giờ đang có nghĩa vụ phải báo cáo lại cho mọi người về hành động của mình nếu tôi có dự định đi đâu đó.

Lý do được thông báo cho tôi là mọi người có thể sẽ cần ý kiến của tôi cho bản Hướng dẫn và Điều luật, hoặc Giáo hoàng có thể sẽ triệu tập tôi tới.

“À đó không phải vấn đề lớn đâu. Thực ra tôi nên giới thiệu cậu cho họ sớm hơn, đây là người lùn Grand-san còn đây là người cáo Toretto-san.”

“Hoh. Tôi là Grand. Mọi vũ khí trang bị tại Nhà thờ Thánh Schull đều được làm bởi tôi. Nhân tiện, đó chắc chắn không phải là vóc dáng của một Trị liệu sư rồi.”

“Fo~ Bộ giáp đó trông có vẻ rất phong cách. Ah, tôi là Toretto. Tôi là người bán những chiếc áo choàng cho nhà thờ đấy. Tuy nhiên đúng là một thân hình tốt. Thực sự thì trông không giống thuộc về một Trị liệu sư chút nào fo~.”

Hình ảnh một anh chàng nghệ sĩ nào đó vừa vụt qua tâm trí nhưng tôi đã mặc kệ nó và giới thiệu bản thân.

“Rất vui được gặp anh, tôi là Luciel. Tôi đã được trợ giúp rất nhiều nhờ các sản phẩm của mọi người vì vậy nên tôi rất biết ơn… Nhân tiện, được hơi lâu rồi nhưng tại sao anh lại tiếp tục đụng chạm vào cơ thể của tôi vậy?”

Đúng thế. Họ đã chạm vào tất cả những bộ phận mà tôi không thể che chắn. Catherine-san đang nhìn với vẻ mặt thích thú và ra hiệu bằng ánh mắt cho tôi đừng di chuyển vậy nên tôi chỉ có thể thử hỏi thôi.

“Tất nhiên là vì bọn ta cần phải thiết kế riêng vũ khí và áo giáp cho khung xương và cơ bắp của cậu rồi.”

“Đúng thế. Không phải là tôi muốn chọc vào cái mông dễ thương của cậu đâu. Ngay cả ĐIỀU. NÀY. CŨNG. LÀ. CHỈ. VÌ. CÔNG. VIỆC. THÔI ~”

Nếu bạn không thể hiểu được ý tôi, thì Toretto-san là một người đàn ông. Mặc dù chỉ cần chạm vào bên ngoài áo choàng nhưng anh ấy đang chạm vào đùi và bên trong mông của tôi. Không, không phải chỉ vì anh ấy muốn chạm vào tôi thôi phải không? Anh ấy chỉ muốn chạm vào tôi thôi phải không?

“… Là vậy đó.”

Ánh mắt bảo rằng hãy cố gắng của Catherine-san lại tăng một chút thế nên là tôi chỉ có thể phó mặc cho số phận của mình mà thôi.

Trong hơn mười phút nữa, hoặc có lẽ là tôi sẽ phải tạo những tư thế khác nhau nếu muốn được thả tự do.

“Cô Catherine, anh chàng này chỉ có thịt ở một số nơi kỳ lạ thôi, nhưng nhìn chung thì cũng có một cơ thể khá tốt. Có vẻ như anh ấy đã tập luyện đúng cách. Anh ta thậm chí còn có thể trở thành người mạnh nhất trong số Trị liệu sư luôn ấy chứ.”

“Catherine-chan, vậy chúng ta sẽ dùng thứ gì làm trang bị cho đứa trẻ này đây?”

“Một thứ mà cả hai người chưa từng được sử dụng trước đây. Cậu ấy đang giữ chúng nhưng tôi thực sự không biết nếu hai người không thể sử dụng chúng được.”

Catherine-san, cô đang làm gì thế? 4 con mắt hướng vào Catherine-san đang quay sang và lườm tôi. Nếu vậy thì tôi nên nhanh chóng đưa ra các nguyên liệụ đó sẽ tốt hơn đấy. Đó là những gì mà những ánh mắt kia nói cho tôi biết. Bạn thực sự có thể thu được rất nhiều thông tin từ ánh nhìn của người khác.

“Có phải đã có sự cho phép từ Giáo hoàng không?”

“Dĩ nhiên rồi, tôi đã nhận được sự cho phép của ngài ấy.”

“Hiểu rồi. Ra là như vậy.”

Từ trong túi ma thuật, tôi lấy ra vảy của Thánh long cho Toretto-san và nanh của Thánh long cho Grand-san. Gương mặt của họ thay đổi liên tục từ giận dữ sang hoài nghi, rồi biểu lộ niềm vui ra như một đưa trẻ, và rồi có cả nỗi buồn ~.

“Có vấn đề gì sao?”

“Đây là rồng phải không? Thực sự mà nói, tôi chưa từng chế tác với loại vật liệu nào như thế này. Tôi thực sự rất khát khao muốn làm nó. Nhưng tôi cũng không cho phép mình thất bại được.”

“Tôi cũng vậy. Mặc dù tôi còn không thể tự đốt cháy mình nhưng tôi cũng muốn sử dụng nó. Nhưng mà tôi thực sự không chắc về an toàn nếu sử dụng một vật liệu hiếm như vậy.”

Ah. Tôi hiểu rồi. Đây là lần đầu tiên họ được thấy chúng. Cũng giống như trường hợp của tôi, khi tôi phải chọn lựa giữa chiến đấu hay là chạy trốn khi phải đối mặt với một quái vật hạng cao hơn mình.

“À cho dù nếu anh thất bại, tôi cũng vẫn còn rất nhiều nguyên liệu tương tự mà.”

Tôi lấy ra nhiều hơn những cái vảy và răng nanh. Cả hai người họ bắt đầu run rẩy và hét lên.

“” Nếu thế thì cậu phải nói với chúng tôi sớm hơn chứ !!””

Và thế là cơ hội gặp gỡ của tôi với 2 người họ cũng kết thúc.

“Đi thôi? Chúng ta nên đi ngay.” (Grand)

“Catherine-chan, chúng tôi sẽ mượn cậu ấy.” (Toretto)

“… ? Tới đâu vậy?” (Luciel)

“” Dĩ nhiên là tới thị trấn của chúng tôi rồi!””

“Eh? Catherine-san?” (Luciel)

“Ah, đó là không thể nếu không đặt một nhiêm vụ hộ tống cậu ấy, và hành trình đến thành phố của mấy anh nếu dễ dàng cũng phải mất tới 10 ngày.” (Catherine)

“”Che””

Vậy thì chúng ta nên làm gì trong tình huống này? Tuy nhiên trước khi tôi kịp nói điều gì, Catherine-san đã mở miệng.

“Chúng tôi đã hoàn thành cuộc đàm phán với những thợ rèn của Thánh trấn nên mọi người có thể sở dụng những cơ sở đó ngay lập tức.”

“Vậy thì đi thôi.”

“Fofofo. Đây là thời gian để trình diễn tài năng của tôi.”

Vì vậy, dưới sự hộ tống của Catherine-san, chúng tôi di chuyển trong khi cả 2 tay của tôi bị khóa bởi hai người ở 2 bên, do đó tôi đang lo lắng rằng sự nghi ngờ Dị Thánh là người đồng tính lại một lần nữa trở lại. Tuy nhiên có vẻ tất cả mọi người nhìn tôi bị kéo đi với một ánh mắt thương hại nhiều hơn, vì vậy tin đồn rằng tôi bị gay đã được chặn lại.

------------------------------------------------------

Truyện Chữ Hay