Cuối bữa tiệc, hội người lùn đã uống sạch năm thùng sake của tôi. Tôi cũng đã nghĩ là họ sẽ uống hết chừng đó, nhưng họ thậm chí còn uống thêm được cả đống bia với absinthe, nên tôi có hơi bất ngờ.
Từ khu nghĩa trang, tôi không quay về quán rượu, mà về nhà Doxco mượn một căn phòng để ngủ lại đó.
Sáng hôm sau.
Tôi gặp hội lính đánh thuê say xỉn tối qua.
Xe hàng đang được để ở nhà kho, nên chúng tôi phải tới đó lấy.
Nhà kho – đúng hơn, đây giống như một cái tủ lạnh khổng lồ vậy.
Doxco từng nói là họ có điều hòa, nên tôi cũng nghĩ chắc họ có nhà kho lạnh thôi.
“Đây là xe hàng đúng không?”
“Đúng rồi, trông ghê không?”
Anh bạn chen hàng nói, cười tươi. Nhưng cái xe hàng, đúng là trông ghê gớm thật.
“Không... thể tin nổi.”
Đó là một con rồng bị đóng đá.
Giống như cái con wyvern đi cùng Suzuki.
Được đặt trên một toa xe bằng kim loại.
“Biết đây mới chỉ là con rồng con, tôi bất ngờ lắm đấy.”
“Mọi người kéo được nó lên tận trên núi này cơ á... Có đường đi thôi, mà dốc ra phết đấy?”
“Chúng tôi phải thuê mấy con quái khỏe nhất. Đằng nào cũng cần tái đông lạnh con rồng ở làng này nên chẳng còn lựa chọn nào khác.”
“Tại sao lại phải đông lạnh nó vậy?”
“Chà, tất nhiên là, nếu nó được để bình thường thì nó phát điên đấy?”
--- Eh?
Nếu tôi không nghe nhầm, con này mà tan ra thì nó điên lên à?
Tôi thử dùng Phát hiện hiện diện.
“Đùa sao, nó còn sống à?”
Mà, tôi cũng có đóng đá con Rùa lục bảo khi nó còn sống nhăn răng, nhưng tôi không nghĩ người ta làm được thế với cả một con rồng.
“Chưa chết đâu. Chết rồi thì còn để làm gì nữa.”
“Phải bắt sống nó à? Ah, thế là con này sẽ được mang đi làm thí nghiệm hay đem vào trưng bày trong sở thú hay sao?”
“ – Ichinojo-san, cậu nhầm rồi. Con rồng này sẽ được dâng lên cho Nữ hoàng của Vương quốc lính đánh thuê Gotsurokki ở phía đông, để bà ta giết.”
Chen hàng-kun giải thích, nhưng như thế tôi còn bối rối hơn.
Phải mang nó đi đến tận đó chỉ để người ta giết?
“Cậu không hiểu thật à... Ichinijo này, ai nhận được kinh nghiệm khi giết quái ngoài party?”
“Ah, đúng vậy nhỉ.”
Người ra đòn kết liễu – nói cách khác, là người ra đòn cuối làm tụt hết máu của con quái vật sẽ được nhận toàn bộ lượng điểm kinh nghiệm.
Eh! Ra là vậy.
“Nói cách khác, con rồng đã bị đập cho hấp hối sẽ được mang cho những quý tộc cày điểm kinh nghiệm.”
“Đúng thế. Rồng là loài quái có lượng điểm nhiều bậc nhất trong các loại quái vật.”
“Làm thế cũng lên cấp được sao. Đúng là ch... quý tộc mà.”
Tôi định nói đó là cheat, nhưng nói thế thì vô lễ quá.
Mà, ngay cả tôi đây cũng dùng cả đống cheat các kiểu để cày cấp mà. Ngay từ đầu, hai cái phước lành của tôi đã là hai thứ cheat cao cấp nhất rồi, nên tôi làm gì có quyền phát biểu.
“Ra là vì thế mà họ phải tốn công đông đá nó rồi vận chuyển đi. Nhưng sao mọi người lại dừng ở làng này?” [note42515]
“Việc vận chuyển con này được giao cho hai nhóm, chúng tôi và một nhóm khác nữa. Vì dù sao cái này cũng rất có giá trị. Nhóm kia là một nhóm tài năng trẻ, và nói thật, năng lực của họ hơn chúng tôi nhiều. Một mặt, họ là người có thể trông cậy, nhưng ngược lại, tôi thấy ghen tị với họ.”
Chen hàng-kun nói với vẻ buồn bã.
Vậy sao, tôi cũng đang tự hỏi sao một đội thiếu cân bằng với một Tiều phu và hai Kiếm sĩ Tập sự không khỏe khoắn gì lại có thể vận chuyển thứ quan trọng như này, nhưng ra là không chỉ có mình họ.
“Họ là những người tuyệt vời. Trên đường, họ còn đánh bại được cả lũ Golem đá. Rồi, chuyến hành trình diễn ra suôn sẻ - chúng tôi đã tới được ngôi làng này đúng theo kế hoạch. Nhưng khi ấy, có chuyện xảy ra.”
Tôi bỗng vô thức hít thở sâu.
Không thấy nhóm kia đâu cả. Tôi chỉ có thể nghĩ là điều tồi tệ nhất đã đến.
“Đúng nói là, họ đều đã chết...?”
“Không, chưa chết. Nhưng họ đang bị bệnh nghiêm trọng.”
Tôi có nên nói là... may rằng họ còn sống?
Nhưng có trọng bệnh, nghĩa là họ không còn có thể làm mạo hiểm giả nữa?
Nếu vậy, có lẽ việc còn sống sót không phải là một điều đáng mừng?
“Tới giờ tôi vẫn không thể tin nổi. Tôi không nghĩ là cả nhóm đó sẽ nhiễm độc cồn mà ngất xỉu.”
“Họ uống nhiều rượu quá!? Ah, là nhóm tài năng trẻ! Đừng có mà ép người không biết uống phải uống chứ!”
“Hội người lùn cũng đã can rồi đấy, nhưng mà nhóm đó còn cầm kiếm đe dọa mọi người bắt mang rượu ra. Cuối cùng, họ thậm chí còn uống loại rượu vang bí mật của tộc người lùn cơ.”
“Mà như thế thì cũng chỉ vài ngày là hồi phục chứ!?”
“Thứ họ uống là loại rượu bí truyền của tộc người lùn đấy? Còn được gọi là Diệt long tửu, hay rượu giết rồng, người thường uống thì dễ gì mà hồi phục.”
Anh bạn oldbie lên tiếng.
Thiệt chứ, người đang vận chuyển một con rồng sống mà lại đi uống cái để giết rồng... [note42514]
“Không những thế, mà nếu họ tỉnh lại, họ sẽ bị phạt vì dám đụng tới thứ rượu đó mà không được phép. Họ sẽ bị chuyển tới nhà tù.”
... Tôi cũng lờ mờ nhớ lại mấy ca mà có cuộc sống bị hủy hoại chỉ vì nốc quá nhiều rượu.
Tôi sẽ cố để không uống tới mức nhiễm độc cồn.
“Chúng tôi cũng nghĩ tới việc cứ thế mà đi tới Gotsurokki, nhưng trên đường còn có quái vật với cướp đường nữa. Nếu đi đường an toàn thì quá xa, lớp băng sẽ tan ra mất. Chúng tôi không thể nào vận chuyển con này tới chỗ vị Nữ hoàng đó kịp thời, nếu giờ mới viết thư xin thêm tiếp viện từ Hầu tước Yutings. Người anh em tới đúng lúc chúng tôi đang không biết phải làm gì đấy.”
“Tôi cũng hơi hiểu hiểu rồi... Nhân tiện, đi từ đây tới Gotsurokki thì mất bao ngày theo đúng kế hoạch?”
“Xem nào, tầm khoảng bốn ngày...”
“Bốn sao...”
Như vậy, tôi có thừa thời gian để đi đón Haru và mọi người.
Nếu đi cùng hội này, tôi sẽ không thể quay vào My World được, và tôi sẽ phải cố mà giữ bí mật về Thất nghiệp, nhưng dù sao, họ cũng đi cùng hướng với tôi.
“Được rồi – nhưng, tôi có hai điều kiện.”
“Ah, cậu cứ nói đi.”
Ông chú Tiều phu gật đầu.
“Đầu tiên, chúng ta sẽ không lập party, tôi sẽ hành động một mình.”
“Không sao. Đúng hơn, từ đây tới Gotsurokki chẳng có thị trấn nào có chi nhánh của Hội mạo hiểm giả. Có muốn đi nữa cũng chẳng lập được ấy.”
“Thứ hai, tôi không muốn bản thân mình bị nổi bật. Nếu có thấy tôi có mấy kĩ năng gì hay hay, đừng kể với ai, ngay cả Hầu tước Yutings nhé.”
“Chỉ thế thôi sao? Còn phần thưởng với mấy thứ như thế thì sao?”
“Tôi chỉ cần được bằng phần của mọi người thôi – Ah, cái này không phải điều kiện, mà là một thỉnh cầu nho nhỏ.”
Đã hơi muộn để nói cái này, nhưng tôi nhìn ba người họ, mỉm cười gượng gạo.
“Cho tôi biết tên mọi người được chứ?”