Tôi cưỡi con Desert Runner đi về hướng bắc theo tấm lược đồ của Rurina.
Ngọn lửa tàn phá Đại lâm đã tắt ngay khi con Salamander chết, nhưng điều đó không giúp khôi phục lại phần rừng đã bị cháy. Một khoảng khá rộng cháy thành tro, trông như một bãi chiến trường vậy... Mà, đúng là có giao tranh thật nhỉ.
Đi được một đoạn, tôi thấy cái xác bị cháy của một con hươu.
Con Desert Runner có lại gần ngửi ngửi, nhưng không định ăn. Cái xác đã ở đó được vài ngày, và quan trọng hơn là phần bên ngoài đen kịt lại, như than vậy.
Không phải chỉ có một hay hai con vật như này. Rất nhiều loài sinh sống trong Đại lâm đã chết trong vụ cháy.
“... Ku.”
Chính là tại tôi. Nếu tôi không đưa Kim thụ tới My World, con Salamander đã không hồi sinh, và khu rừng đã không bị cháy như thế.
Đương nhiên, tôi không cho rằng mình đã sai. Không làm vậy, thì tôi đã không thể bảo vệ tộc Dark Elf.
“Thứ muốn bảo vệ và thứ cần bảo vệ sao...”
Đã quá muộn, nhưng giờ đây tôi lại nghĩ về những lời của Shumei.
Không có tôi thì quân đội của công quốc Nicplan cùng giáo hội cũng đốt nhà thờ, nên đằng nào cũng vậy thôi – nhưng tôi không thể bào chữa thế được.
Một lựa chọn mà tôi đã chắc lòng tin vào – thì đó là tội lỗi của tôi.
Tôi tiến qua hàng đống xác cháy, và đi tiếp.
Theo Shumei thì khu rừng này sẽ được chuyển thành một cánh đồng lớn trong tương lai.
Tôi cầu mong rằng khi ấy, vùng đất này sẽ lại nuôi lớn nhiều sinh mệnh khác...
Đêm đó, tôi tới được phần rừng không bị vụ cháy tác động tới.
Kiểm tra khu vực xung quanh với Mắt diều hâu, tôi thấy rằng chỉ cần đi tiếp 10km đường rừng là sẽ tới được ngọn núi của tộc Người lùn.
Nhưng, trong rừng lại không có lối mòn.
Dùng một cặp cung và mũi tên đá mượn của Dark Elf, tôi bắn hạ một con chim lớn trong bụi cây.
【Ichinojo lên cấp】
【Kĩ năng Xạ thủ: 「Trang bị cung」 đã lên cấp thành 「Trang bị cung II」】
【Kĩ năng Xạ thủ Elf: 「Trang bị cung II」 đã lên cấp thành 「Trang bị cung III」】
Hai nghề lần lượt lên lv, 4 và 3, cùng với đó kĩ năng Trang bị cung của tôi lên cấp 2 bậc.
Tôi đang để nghề Kiếm thánh và Samurai để tăng cường sức mạnh vật lý, nhưng lv chúng không lên.
Cắt cái đầu của con chim vừa giết được, tôi ném nó cho Desert Runner.
Con Desert Runner đớp lấy lập tức, nhai cả sọ. Nó ăn đúng là nhiều thật.
Tôi cắt tiết phần còn lại, và định mang về ăn cùng Rarael với mọi người.
“Giờ thì, mày về trước đi.”
Tôi vỗ nhẹ đầu con Desert Runner, sau khi nó xử xong cái đầu chim, và đưa nó về My World.
Cưỡi thú trong rừng sẽ làm giảm tốc độ của tôi.
Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ chỉ cưỡi nó trong rừng, nhưng tới tận giờ tôi vẫn dùng nó.
Có lẽ phải đặt nó một cái tên thôi?
Nghĩ tới đó, tôi thấy chúng.
Đây là lần đầu tôi thấy bọn này ở ngoài một mê cung.
“Lâu rồi mới thấy bọn này đấy.”
Goblin hoang xuất hiện.
Có lẽ chúng tới đây là lần theo mùi máu của con chim.
Thường thì, dù mùi máu có đậm đặc thế này, động vật hoang dã cũng không mạnh dạn mà lại gần thế này.
Nhưng, tôi đã loại bỏ sự tồn tại của mình bằng Ẩn thân, hòa vào môi trường xung quanh với Ngụy trang.
Vì thế, lũ goblin mới dám đi tới đây như vậy. Tôi tự hỏi tôi trong mắt goblin trông thế nào.
Chẳng nhẽ chúng không thấy được trên tay tôi là cung và tên luôn?
Chà, đây là goblin nên chắc cũng chẳng được nhiều kinh nghiệm đâu –
“Hử? Từ từ...”
Tôi lấy ra một thanh kiếm từ túi đồ và tắt Ẩn thân với Ngụy trang đi.
Bầy Goblin lập tức quỳ xuống đất.
“Ồ, có hiệu ứng này. Đúng như mình nghĩ.”
Kiếm Goblin – một thanh kiếm khiến goblin phục tùng. Tôi lấy được cái này khi giết Vua Goblin ở Florence, nhưng từ đó tới giờ tôi không gặp phải goblin nên chưa có cơ hội sử dụng.
“Các ngươi có hiểu ta nói gì không?”
Khi tôi hỏi chúng, chúng trả lời bằng những tiếng ré vô nghĩa với tôi, và gật đầu.
Hiểu thật không nhỉ?
“Các ngươi không hiểu ta nói gì à?”
Lần này thì chúng lắc đầu.
Hoặc là goblin có khả năng hiểu tiếng người một chiều, hoặc đây là hiệu ứng của thanh kiếm, nhưng thế nào thì cũng tiện.
“Được rồi, các Goblin. Có hơi sớm, nhưng đây là mệnh lệnh của ta. Ta muốn tìm vài thứ trong khu rừng này – “
Sau khi liệt kê ra ba thứ tôi muốn, bầy goblin nở nụ cười – là quái vật cười nên trông có hơi đáng sợ - và chỉ hướng cho tôi.
Xem ra bọn này biết phải tìm mấy cái đó ở đâu.
“Được rồi, dẫn đường đi.”
Tôi đi đường vòng một tí, trước khi đi tới ngọn núi của Người lùn.