Chương này là góc nhìn của thằng trùm buôn lậu
________________________________
Tên tôi là Kusso. Một thương nhân tự xưng 45 tuổi.
Tôi đã làm việc hơn 20 năm trong một công ty vận tải, là một kế toán kiêm thương lượng viên, và năm ngoái mới lên làm chủ tịch.
Đã 18 năm kể từ khi nghề của tôi chuyển từ Thương nhân sang Trộm. Chủ tịch công ty lúc ấy nói rằng, chỉ cần tôi không trực tiếp trộm đồ, tôi sẽ không thành Trộm, nhưng xem ra, chỉ giúp vận chuyển đồ bị trộm thôi cũng đã làm người ta thành Trộm rồi.
Nhưng, tôi tin mình không làm gì xấu cả.
Như tôi đã nói, chúng tôi là công ty vận tải – tôi chỉ chuyên chở hàng hóa đã được giao cho mình. Chỉ là trong đó có lẫn hàng giả hàng nhái, với những yêu cầu vận tải sang quốc gia khác để trốn thuế. Tôi không chủ đích làm hại ai cả.
Những công ty vận tải vùng xám như chúng tôi – chà, người ta gọi chúng tôi là buôn lậu – rất có lãi. Khi lên tới chức kế toán kiêm thương lượng viên, một chuyến đi của tôi đã kiếm được nhiều tiền bằng ba năm làm việc khi còn là Thương nhân. Không chỉ thế, khi đã thành thủ lĩnh, tôi có thể thuê gái điếm cho tất cả anh em mỗi đêm, rồi còn có thể mua chuộc hết cảnh sát mà ngẩng cao đầu bước đi giữa thành phố.
Người thường có thể thấy điều này là khó tin nhưng trong một tổ chức thế này, phúc lợi là rất tốt. Cấp trên cũng hiểu rõ rằng công ty hoạt động là nhờ điều đó. Chà, cũng có mấy tên ngốc bị lợi dụng nhưng tôi không phải là một trong số chúng.
Quản lý sổ sách với thương lượng cũng gần như là quản lý cả công ty vận tải này rồi. Như một lẽ đương nhiên, hàng hóa quan trọng thì phải bê xếp cẩn thận. Tôi cũng dần trở thành một người được đãi ngộ ngày càng tăng. Nói về quan trọng, thì trong đó bao gồm cả vị Đại sư phụ mà tôi mới tìm được.
Trong thương lượng ở thế giới ngầm, phần lớn trường hợp đều kết thúc trong bạo lực. Vì thế, có một cá nhân mạnh mẽ là điều cần thiết.
Đại sư phụ có nghề Chiến binh tử thần, một nghề cực hiếm ngay cả trong giới tội phạm, đồn rằng chỉ có được khi một tội phạm đạt tới đỉnh cao của Võ sĩ.
Không những thế, Đại sư phụ từng là một nô lệ với nghề cao cấp hơn cả Đấu sĩ. Người này được giải phóng khỏi thân phận nô lệ sau khi thắng liền một trăm trận ở Đấu trường. Khi được thả ra, anh ta ngay lập tức giết chủ nhân cũ rồi bỏ trốn.
Người này có một nghề cao cấp, và sẽ là thật khập khiễng khi so với Đạo tặc Suzuki mà tôi mới thuê một tháng trước.
Đương nhiên, tên Cướp biển Ichinojo mà cậu kia dẫn tới cũng chỉ là trẻ em khi so với người này.
“Có Đại sư phụ ở đây, chúng ta không cần anh Suzuki và Ichinojo-san nữa. Ta xin lỗi.”
Tôi nói với một lời xin lỗi cho qua chuyện.
Dù sao, tôi cũng định trả Suzuki phí phá hợp đồng, và thậm chí tôi chưa nói chuyện gì với Ichinojo cả. Không cần phải xin lỗi.
Tôi nghĩ, nếu hai người này có đi rêu rao thì cho họ ít tiền bịt mồm là đủ, nhưng mọi chuyện diễn ra đã nằm ngoài dự đoán.
“Nói cách khác, không cần thêm lính gác là chúng tôi vì tên này mạnh hơn à?”
Ichinojo có vẻ là người hiểu chuyện hơn tôi nghĩ.
Một người thế này có thể tồn tại được lâu trong giới tội phạm, và tôi thích điều này.
Dù không thuê cậu ta làm lính gác, có khi tôi cũng sẽ cân nhắc thuê cậu ta vào thủy thủ đoàn.
“Mừng là cậu hiểu.”
“Hừm, thế, nếu tôi tôi chứng minh mình khỏe hơn tên này, thì thuê tôi nhé?”
Rút lại lời vừa nói, có vẻ Ichinojo này là một thằng ngu không biết đánh giá khác biệt thực lực giữa mình và đối thủ.
Chà, gặp mấy thằng ngu thế này cũng không vấn đề gì, tôi có thể để Đại sư phụ xử thằng này rồi xử luôn cả Suzuki để không cần trả phí phá hợp đồng.
“Đại sư phụ, ngài nghĩ sao? Sao ngài không khởi động ở đây tí? Đương nhiên, tôi sẽ trả phí.”
Tôi ném cho anh ta một túi tiền bạc.
“.......”
Đại sư phụ không nói lời nào, nhận lấy nó, nhét vào tay áo rồi rút kiếm ra.
Xem ra anh ta sẵn sàng rồi.
“Đều là tội phạm cả, không cần nương tay đúng không?”
“... Ngu dốt.”
Đại sư phụ đã bị chọc tức bởi cái cách mà Ichinojo không biết tự lượng sức.
Ngay khi ấy.
Có một tiếng động lớn vang lên.
Biến mất ư!?
Sốc thật. Tôi đã biết người này mạnh nhưng cũng chưa từng ngờ tới việc anh ta có thể di chuyển nhanh hơn cả tốc độ mắt tôi nhìn.
Cái tiếng động vừa rồi, là tiếng Đại sư phụ đạp đất hay là tiếng Ichinojo bị chém vậy nhỉ?
Chém như vậy, tên Ichinojo có lẽ đã không còn trên cõi đời.
“....... Eh?”
Ichinojo đứng đó cười.
Không thể nào, thế còn Đại sư phụ?
Tôi ngoái đầu nhìn xung quanh.
“Cá....”
Đại sư phụ đã đâm vào tường và lún hẳn vào đó.
“Là-... làm nhục ta.”
“Nhục nhã làm sao! Ngươi chỉ được cái mã thôi!”
Tôi giật lấy túi tiền bạc từ tay áo Đại sư phụ - không, là Chiến binh tử thần, và
“Đại sư phụ! Sức mạnh ngài thật tuyệt vời! Hãy đi cùng chúng tôi!”
Tôi nói và trao cho Đại sư phụ Ichinojo túi tiền bạc vừa rồi, và thêm một túi nữa làm tiền thưởng.
Hahaha, thế này thì – thủy thủ đoàn của tôi – không, công ty vận tải của tôi chắc chắn được bảo kê rồi!