Seichou cheat de nan demo dekiru you ni nattaga, mushoku dake wa yamerarenai youdesu

chương 216: nhật kí phiêu lưu của garrison (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đây là lần đầu tiên tôi bước xuống tầng hai của mê cung tân thủ một mình.

Có một câu mà các mạo hiểm giả hay nói.

[Tầng hai mê cung là một thử thách hoàn toàn mới so với tầng một]

Tầng thứ nhất là nơi mà các loài quái vật yếu nhất mê cung sinh sống.

Người ta nói là nếu bạn có thể đánh hai con quái tầng một cùng lúc thì bạn mới có thể solo quái tầng hai.

Nói cách khác, một con quái tầng hai khỏe bằng hai con quái tầng một.

Có một loài quái gọi là Dơi lớn ở tầng hai này. Chúng treo mình trên trần hang và bạn có thể bị tấn công từ phía trên nếu không chú ý.

Cú húc của chúng được đồn là mạnh ngang với một con cừu và thậm chí có thể để lại vết trên giáp sắt.

Nhưng, may mắn là tôi có thể dùng vũ khí cán dài như thương nên tôi sẽ khá là an toàn nếu để ý phía trên đầu.

(Dù là giờ trong tay mình chỉ có một cái cuốc chim.)

Rồi, tôi dẫm lên một thứ gì đó.

Tôi cứ nhìn lên trên, nên xem ra tôi không để ý dưới chân mình.

Cái gì thế? Khi tôi nhìn xuống, tôi thấy những mảnh đá.

Không có gì lạ khi có đá vụn trong những hang động bình thường.

Nhưng, trong một mê cung thì đó là điều không thể.

Bất kì vật thể nào bị đánh rơi xuống mặt sàn mê cung, trừ vải ngâm trong một thứ dung dịch đặc biệt, đều sẽ bị mê cung hấp thụ. Đá cũng không phải ngoại lệ.

Thời gian hấp thụ sẽ thay đổi tùy thứ, nhưng mấy hòn đá thế này thì chắc là khoảng vài giờ.

“Jofre à?”

Thằng đó. Nó dùng đá để đánh dấu.

Đương nhiên, nếu định quay lại trong vài tiếng dồng hồ thì để dấu thế này không có gì là sai.

Làm việc ở trong một cái mỏ thì đương nhiên, có vài hòn đá trong túi cũng là bình thường.

Thế là thằng đó cũng biết dùng não à –

Tôi đã nghĩ thế về Jofre thì,

Tôi nhận ra một cái bóng đang di chuyển bên khóe mắt.

Tôi vội nhìn lên và thấy một con Dơi lớn đang lao xuống.

“ – Chẹp!”

Tôi vung cuốc với một tiếng kêu kì lạ.

Con Dơi lớn ăn cả cái cuốc vào mồm.

Ngay lập tức, tôi có thịt dơi xiên.

Dọn dẹp chiến trường sẽ thật phiền phức nếu như tôi đang ở trên mặt đất nhưng ở đây, con dơi tan ra như làn khói, chỉ để lại vuốt của nó và một viên đá phép. Vuốt dơi không bán được, nên tôi chỉ nhặt đá phép lên, thở một hơi rồi hét.

“Gã đó ngu thật mà!”

Ai trên đời lại đánh dấu dưới chân ở một nơi phải chú ý bên trên chứ!

Chà, Jofre và Elize đi chung mà. Nếu họ chia việc, một người nhìn dấu dưới chân, một người để ý bên trên thì có lẽ là ổn thôi, nhưng nếu chỉ để lại dấu thì - - tôi nhặt hòn đá của Jofre lên.

Đó là đá vôi, nên tôi quệt nó lên tường như viên phấn.

Dấu này cũng sẽ biến mất sau vài giờ thôi, nhưng thế có lẽ vẫn còn hơn là để đá dưới đất.

Nhân tiện, nếu tôi trộn bột đá vôi với loại chất lỏng tôi vừa nhắc đến, tôi có thể tạo ra thứ mực không bị mê cung hấp thụ, nhưng để dấu lại trong một mê cung mà Giáo hội quản lý là một tội lỗi, nên tôi không mang cái đó theo.

Dù sao, giờ tôi cũng có manh mối rồi.

“Dù gì đi nữa, mình ngạc nhiên khi hai người đó có thể an toàn mà đi qua đây.”

Tầng ba là tổ goblin.

Sẽ khá là khó cho một Kiếm sĩ Tập sự.

※※※

“Xuống sâu hơn nữa á? Khó thật…”

Tôi chạy nhanh qua tang ba, mặc kệ lũ Goblin dí đằng sau.

“Hửm?”

Tôi thấy hòn đá làm dấu của Jofre – nhưng lạ thật đấy.

Đây là ngõ cụt.

“Sheesh, đánh rơi thì nhặt lên chứ.”

Tôi nhặt lấy hòn đá, bực tức ném nó vào tường.

Đúng ra nó phải bật lại – thì nó lại xuyên qua bức tường.

Một bức tường ảo?

Tôi đã nghe nói về những nơi trong mê cung mà có những chỗ giống tường thôi, nhưng lại có thể đi qua, và đây là lần đầu tiên tôi thấy.

Trước hết, chẳng ai lại tự nhiên đi chạy vào ngõ cụt trong một nơi toàn Goblin thế này. Vì thế, chưa ai chạm tới bức tường này.

Không, nói thế không phải.

Chỉ có lũ ngu mới đi vào ngõ cụt thế này.

“Jofre, Elize, hai người có đó không!?”

Tôi gọi to về phía bức tường ảo.

“Hửm? Đó là giọng Garrison! Chúng tôi ở đây!”

“Chúng tôi đây, Garrison!”

Họ đáp lại.

Ơn chúa, họ vẫn ổn.

Tôi tiếp cận chỗ đó, vẫn để mắt tới bất kì cái bẫy nào có thể ở đây.

Sau đó là một nơi nhìn giống một căn phòng nhỏ, và trong đây không có quái vật.

Tiến vào sâu bên trong phòng đó, tôi thấy Jofre với Elize đang lúi húi ở một góc tường.

“Jofre, Elize, hai người đang làm gì đó?

“Garrison, chúng tôi thấy cái này hay cực.”

Jofre đáp.

Có gì hay à?

Là kho báu!? Nếu thế, tôi sẽ mang nó về tặng cho Katyusha-chan.

“Tôi chả thấy gì cả.”

Chẳng có gì ở đó.

Tôi thở dài, lưng dựa vào tường.

Rồi, một chỗ nhô ra trên tường thụt vào.

Có vẻ đó là một công tác nào đó. Nhưng khi tôi nhận ra thì đã quá muộn.

“Này Garrison. Công tắc ở đó mở bẫy sập nên cẩn thận đấy.”

Câu cảnh báo của Elize tới quá chậm.

Mặt sàn dưới chân tôi mở ra một cái lỗ và cả ba chúng tôi rơi xuống bóng tối.

Truyện Chữ Hay