Kế hoạch là tôi và Miri sẽ đi thăm quan cảng Kobe, chỉ có hai chúng tôi thôi nhưng…
“Miri, em có chắc về chuyện này? Dù gì thì em cũng khá là nổi tiếng. Ai cũng biết tên em đấy.”
“Được mà, Onii. Cũng chẳng có ai biết mặt em thế nào, nên sẽ không sao nếu chúng ta ép tụi hải tặc bảo em và Miryuu là hai người khác nhau.”
“Ép à… được thôi. Anh sẽ thuyết phục Hallock làm thế khi anh tới đó xin lỗi… sheesh.”
Nghe tôi thở dài, Miri ngước lên hỏi.
“Onii, anh bỏ hẳn ý định sống cuộc sống yên bình rồi à?”
Câu hỏi đó làm thôi suy nghĩ.
Ẻm nhắc về nó, vậy cái đó bắt đầu từ lúc nào nhỉ? Tôi ngừng nói về một cuộc đời yên ổn từ bao giờ? Nghĩ lại, tôi trong quá khứ sẽ chẳng bao giờ cân nhắc việc giả làm cướp biển mà tham gia đàm phán.
“… Em nhắc anh mới nhớ, anh đã từ bỏ cuộc sống thoải mái từ khi anh tới thế giới này – có lẽ là vì anh chết một lần rồi nhỉ?”
“Anh hỏi em thì em trả lời thế nào?”
Miri cười, ẻm thấy câu đó hài hước.
“Nhưng, em nghĩ là sống thế này mới giống anh chứ. Chúng ta phải trở thành cặp anh em vô tiền khoáng hậu!”
“Anh sao mà được như em chứ.”
Khi tôi nói vậy,
“Hooooo!”
Kanon hắng giọng.
Tôi đưa mắt xung quanh và nhận ra tất cả mọi người đang nhìn tôi với Miri.
“Onii-san kiếm sĩ, anh quên là có chúng tôi à?”
“Chủ nhân, mong anh cứ tận hưởng, còn em sẽ chải lông cho Fuyun.”
“Ichino-sama. Nếu anh tính dùng bữa, cho em đề xuất quán café mái xanh ở Phố Đông. Anh sẽ có view đẹp nhất cái cảng Kobe này ở bàn ban công.”
“Yeah. HIển nhiên là Miri nhớ anh trai mình rồi nhỉ. Pionia-san cũng đã nói là cổ sẽ xây một cái nhà tắm lộ thiên cho chúng ta nên xong chuyện rồi thì chúng ta đi tắm nhé.”
Kanon, Haru, Carol và Norn, từng người một đưa ra gợi ý cho chuyến dạo chơi của tôi và Miri.
“Vậy, có khi tôi nên đi xây nhà tắm. Sheena, giúp tôi được không?”
“Hiểu rồi, Pionia-san.”
Pionia với Sheena tự biên tự diễn và họ rời đi để bắt tay vào việc.
“Thế thì, tôi sẽ thử đề xuất của mọi người và tận hưởng thời gian bên gia đình nhé.”
Tôi nhìn xuống và Miri gật gật.
Ra khỏi thế giới của tôi, tôi gọi mấy tên hải tặc đang bị trói dậy và bảo họ là tôi đã giành chiến thắng, nên ngư trường sẽ được phân chia cho đều. Vì chẳng ai còn tỉnh mà chứng kiến và vì tôi cởi giáp ra rồi nên có thể chúng sẽ bảo trận đấu không hợp lệ nhưng rồi Miri niệm phép thổi bay cả ngọn đồi rồi chĩa tay vào lũ cướp, tỏa sát khí. Rồi cả bọn quỳ rạp xuống đất lạy “Chúng con biết ơn với nửa ngư trường rồi ạ. Cho chúng con đi đi mà.” , khóc lóc xin tha mạng.
Tôi cởi trói cho Hallock và tuyên bố ngư trường sẽ được phân đều cho 10 năm tới.
“Gosh, ngạc nhiên sao Quỷ vương Miryuu lại là em gái lưu lạc của Sensei.”
Hallock ra vẻ thản nhiên nhưng rõ ràng chân lão đang run cầm cập.
“Tôi xin lỗi vì những gì em tôi gây ra.”
“Không có gì đâu, đừng để bụng. Sensei đã giúp chúng tôi chuyện ngư trường và bên cạnh đó, ngài đã làm bọn bên kia hoảng hết cả hồn. Chúng nó còn bảo sẽ bỏ nghề làm cướp rồi đi tu cơ.”
“Thật á? Có ngày chúng với lũ cướp cũ cảng Kobe lại gặp nhau đấy.”
Tôi gượng cười.
“Này, Onii. Đã bao lâu rồi nhỉ?”
“Hử? Dạo gần đây anh đi thuyền nhiều thật.”
“Ý em là chỉ có hai ta ấy.”
“Chỉ có hai ta… không hiểu sao anh cứ nhớ đến lần đi thuyền ở công viên nhỉ.”
“À, chỗ đó à. Chỗ đó phá sản từ năm ngoái rồi.”
“Em không thể nói đó là phá sản, dù gì thì đấy cũng chỉ là do một ông cụ mở cho vui thôi mà. Tiền thuê có mỗi 100 yên.”
Khi tôi nói vậy, tôi đột nhiên cảm thấy có giọt nước mắt lăn trên gò má.
“Eh? Sao thế nhỉ - anh cứ nghĩ mối liên kết giữa anh và Trái đất chỉ là Miri thôi… mà tại sao giờ anh lại muốn khóc.”
“Em hiểu cảm giác của Onii-san mà. Chúng ta không có cách nào trở về đó dù có muốn đến thế nào.”
“Anh cũng biết mà. Nhưng sao lại đúng lúc này?”
“Có lẽ là vì Onii-san thường không có thời gian suy nghĩ
về chuyện ấy. Onii chỉ nghĩ về em, lo em sống ra sao mà không còn chỗ để hồi tưởng về những thứ khác… Onii đúng là tốt bụng mà.”
Miri nói, đoạn ẻm cầm lấy tay tôi.
“Nhưng điều đó không xấu. Dù gì, anh cũng không muốn quên nó đi mà. Đó là lý do em thấy ổn thôi, nếu thỉnh thoảng anh lại nhớ về quá khứ và khóc thế này. Đừng lo, em mãi ở bên Onii mà.”
Miri – giọng nói trìu mến của ẻm càng khiến tôi mềm yếu, tôi lại khóc.
※※※
“Sao chúng ta đến chỗ này?”
Nơi đầu tiên chúng tôi cùng đi tới ở cái cảng Kobe này là Guild Mạo hiểm giả.
“Vì em muốn tận mắt thấy các chỉ số của Onii.”
Miri nói giọng làm nũng.
Để
thấy chỉ số của người khác, bạn phải vào party của người đó. Dù tôi biết chức nghiệp với lv của Miri, tôi vẫn không biết chỉ số ẻm là gì, nên tôi cũng muốn nhìn của ẻm.
“Nhưng chỉ mạo hiểm giả mới được dùng cái đó mà? Anh không phải mạo hiểm giả đâu đó.”
Và rõ ràng là không thể nào mà Quỷ vương như Miri lại có chân trong đó.
“Trông thế thôi nhưng Miri là mạo hiểm giả thật đó.”
Ẻm chìa cho tôi thẻ chứng nhận.
“Giờ em đi đăng ký party với Onii nhé. Em có tiền trả rồi, Onii không phải lo – “
“Đừng nói thế chứ. Cả anh cũng kiếm ra tiền mà. Để anh trả phí cho – “
“Ồ, vậy Onii trưởng thành rồi. Anh không còn thất nghiệp nữa. Yup, em thấy mừng đó. Giờ thì em phải xem anh làm gì mới được. Em chưa bao giờ nghe tới loại phép sáng thế như của anh bao giờ.”
“………”
“Hửm, sao thế Onii?”
“Không, không sao cả.”
Giờ tôi mới nhận ra, tôi chưa hề nói với Miri.
Rằng tôi vẫn đang thất nghiệp.
Trans eng: Sao tôi cứ cảm giác Miri không đáng tin làm sao ấy… cứ như là kí ức của Ichinojo bị thay đổi rồi? Chỗ thuê thuyền, Ichinojo chẳng hỏi gì cả… Cũng như việc ẻm nhớ được Malina còn Ichinojo thì không, và dù thế vẫn không hỏi thêm gì về việc sao ẻm lại là Quỷ vương được. Thú vị đây…