Seichou cheat de nan demo dekiru you ni nattaga, mushoku dake wa yamerarenai youdesu

chương 190: hi vọng vào tương lai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

-------------------------------------

Chap 190

Đương nhiên, con tàu Pionia đóng không đi được trong vùng nước nông trong lục địa nên chúng tôi lại đi con tàu lần trước, hướng về vùng cao nguyên giữa cảng Kobe và cảng Ithaca.

Tôi để chuyện lèo lái cho Hallock nên giờ tôi và Carol đang tân hưởng khung cảnh trên boong tàu. Nhưng, mùi biển đang ngày càng nặng hơn, tôi cười gượng.

“Sao vậy, Ichinojo-sama?”

Có lẽ ẻm thấy lạ là sao tôi tự nhiên cười mỉm. Ẻm nhìn vào mặt tôi, hỏi.

Tôi đáp “Không sao đâu, nhưng” để chuyển chủ đề,

“Anh đang tự hỏi một người với thính lực như Haru chịu sao nổi nếu đại dương lại có mùi thế này.”

“Anh đang nghĩ về Haru-san à?”

“Ừm, thực vậy … “

Tôi cảm thấy sẽ là hơi thô lỗ khi nói mình đang nghĩ về một người con gái khác khi đang ở bên một người đã nói yêu tôi, nên tôi chỉ trả lời mơ hồ vậy thôi, nhưng tôi đoán là cô ấy cũng để ý điều này rồi. Liệu nó có làm ẻm thấy buồn? Tôi tự nhủ, nhưng ẻm không hề bối rối mà trả lời câu hỏi của tôi.

“Em nghe nói rằng những thú nhân sinh sống quanh bờ biển thấy mùi này thật khó ngửi nhưng cũng không ảnh hưởng đến khả năng ngửi của họ. Nhưng rõ ràng, sẽ mất vài ngày đến vài tuần để một thú nhân quen với điều đó. Haru-san đã sinh ra và lớn lên sâu trong lục địa có lẽ sẽ thấy bất tiện nhiều đường.”

“Anh hiểu rồi. Vậy thì em ấy sẽ phải gắng sức nếu chúng ta đi tới lục địa phía Nam.”

Lần này, nụ cười của tôi và Carol đã không còn gượng gạo nữa.

“Sensei, đã đến lúc để ngài mặc giáp rồi ạ.”

“Okay, tôi biết rồi.”

Ổn thôi, tôi vừa đi vệ sinh ngay trước khi lên thuyền và dù không khí năng mùi biển, độ ẩm và nhiệt độ lại thấp hơn hôm qua nên tôi cũng không cần tiếp nước nhiều đến thế.

Không chỉ vậy, tôi cũng đã quen với việc di chuyển trong bộ giáp.

Tôi mặc giáp lên, kiểm tra lại thanh kiếm thép và cho nó vào bao, đoạn tôi xoay người và tuốt nó ra lần nữa, giữ dọc.

“Sensei, ngài đang làm gì vậy?”

Hallock, người đang lái và có thể nhìn thấy tôi trên mũi tàu, lúng túng hỏi tôi.

“Ah, tôi chỉ đang hoài niệm, vì lâu rồi tôi chưa thực sự cầm kiếm.”

“Ahaha, vậy là ngài không hề dồn sức khi đánh nhau với gã đó ngày hôm qua. Ah, vậy là Sensei chuyên hóa về ma thuật huh? Thế tại sao hôm nay ngài lại chọn cầm kiếm vậy?”

“Vì có lẽ đối thủ sẽ tâm phục khẩu phục nếu tôi đánh bại hắn ở trong sở trường của chính hắn?”

“Tôi hiểu rồi, đúng như mong đợi từ Sensei.”

… Có vẻ như Hallock không biết phải nói tông giọng nào cho phù hợp. Gã đang cố giở giọng bề dưới nhưng thành thật thì thói quen ăn nói của hắn đã làm nó bị lệch tông.

Thực ra tôi chọn dùng kiếm là vì tôi không thể dùng MP và tôi nghĩ mình trông thật ngầu khi đứng tuốt kiếm trên mũi tàu, nhưng Hallock tiếp nhận lời nói điêu của tôi quá dễ dàng.

Gã đang bất tỉnh khi lần trước tôi phô diễn phép thuật nhưng cá nhân gã cũng đã trải nghiệm khả năng kiếm thuật của tôi nên tôi đoán gã không nghi ngờ gì về khả năng của tôi.

“Nhân tiện, Sensei sẽ đi đâu sau khi hôi quân với bạn đồng hành của người?”

“Tôi đang nghĩ tới việc đi đến lục địa Nam. Tôi muốn gặp vài người ở đó.”

“Đừng nói đó là người yêu nhé? Dù ngài đã có một bán nhân xinh xắn nhưng ngài vẫn có tình yêu khác.”

“Ông sai rồi, đó là một gã đực rựa. Đó là một ân nhân của tôi và những người bạn của tôi nên tôi muốn gặp lại.”

“Tôi hiểu rồi. Cứ để việc thu xếp chuyến đi cho tôi. Sẽ mất vài tuần để xin phép cập cảng ở lục địa Nam neen nếu ngài đang vội thì tôi có thể bảo một người quen có tàu buôn sắp sếp phòng VIP cho ngài.”

“Chúng tôi đã được ngài giúp đỡ nhiều – dù gì nếu ngài định đi trên tàu buôn thì ngài sẽ làm gì với con tàu này – “

Ah … ra đó là ý định của gã.

“Tôi hiểu rồi – để xem, nếu ông có thể chuẩn bị tàu buôn và đáp ứng vài yêu cầu, tôi sẽ hỏi người làm ra con tàu này về việc để nó lại.”

“Oo, Sensei thật rông lượng – nhân tiện thì những yêu cầu đó là gì?”

“Trứng cá song như lần trước, các loại hạt giống rau và hoa quả, trứng đã thụ tinh của gia cầm và vài quyển sách hay.”

Bấy nhiêu chắc có thể thuyết phục Pionia.

Xây dựng và nấu ăn dường như là những thú vui duy nhất của cổ nên tôi muốn tăng phần phong phú cho thực đơn của cổ.

“Cứ để tôi, nếu ngài chỉ cần có bấy nhiêu, tôi sẽ bảo người quen tôi đi thu thập chúng … er, nhỡ mà xong rồi nhưng bạn ngài không đồng ý nhượng lại thuyền?”

“Nếu thế thì tôi sẽ trả bằng tiền nên đừng lo – “

“Vậy tôi có thể yên tâm rồi.”

Cuộc nói chuyện giải quyết kha khá thứ nhưng còn kế hoạch của chúng tôi sau những chuyện này huh …

Tôi cần phải nghĩ tới việc chúng tôi sẽ làm gì sau khi tới chỗ của Daijiro-san.

Haru có lẽ sẽ đi ngao du tiếp với tôi. Ẻm yêu thích việc chiến đấu và thịt khô mà.

Carol là một người bán rong nhưng ẻm đã tích lũy được kha khá tiền và có lẽ ẻm sẽ mở của tiệm của riêng mình.

Malina thì thực sự muốn tìm đường trở về Nhật nên có lẽ ẻm sẽ ở lại giúp việc cho Daijiro-san.

Còn cá nhân tôi – đúng vậy, dù tôi là một người thất nghiệp trên hệ thống, tôi vẫn muốn có nghề gì đó làm cái tiếng. Nhà giả kim lang thang thì sao nhỉ? Không không, tôi sẽ luyện kiếm thuật và trở thành một Kiếm sĩ lang thang, thế thì thật ngầu.

Nếu Carol mở một của tiệmở đó

thì tôi có thể coi thành phố đó là căn cứ của mình để tiếp tục du hành, còn nếu Carol định mở ởMallegory thì chúng tôi lại có thể tiếp tục cuộc hành trình bốn người như mọi khi, cùng với những câu chuyện tầm phào.

Mallegory nằm cách thành phố cảng một tuần đi xe, ở quốc gia Tsuaobal phía lục địa Tây.

Có vẻ như đâu là một hành trình dài nhưng thực ra chẳng còn bao lâu nữa.

“Sensei, tôi đã thả neo và chuẩn bị đụng đất liền.”

Con thuyền dừng cách đó 6 mét.

Tôi xác nhận rằng thuyền đã dừng hẳn và nhảy lên mặt đất.

Thủy thủ đoàn hò reo khi thấy tôi đổ bộ dễ dàng.

Tuyệt, giờ thì đàm phán cho xong nào.

Truyện Chữ Hay