Seichou cheat de nan demo dekiru you ni nattaga, mushoku dake wa yamerarenai youdesu

chương 188: định mệnh an bàn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Rái Cá

Edit: Katsuki

--------------------------------------------------------------

“Haurvatat, chúng ta đang đi đâu vậy?”

Khi cơn mệt mỏi bắt đầu xuất hiện trên đôi chân, Marina hỏi Haurvatat khi hai người bắt đầu tiến về phía Đông sau khi ra khỏi cảng Ithaca.

Cô có nghỉ ngơi tại làng nhưng chỉ được có một giờ bên trong một quán ăn khi Haurvatat đi thu thập thông tin. Lúc đầu, cô tưởng rằng cuối cùng cũng được ngủ trên một chiếc giường êm ái và mặc dù không được tắm vì nước sạch ở gần biển có mức giá trên trời, cô nghĩ rằng ít nhất thì cũng được lau chùi cơ thể với nước ấm. Vì lẽ đó, Marina ép đôi chân mệt mỏi di chuyển và không hề phàn nàn một lời cho đến bây giờ.

Rõ ràng, cô biết rằng Haurvatat đã chạy khắp nơi để thu thập thông tin trong lúc mình nghỉ ngơi và thậm chí mang theo hành lí của cả hai người vì Marina có thể lực kém.

Tuy nhiên, Marina lo lắng.

Rằng liệu sự vội vã của Haurvatat có mời gọi một thứ gì đó tồi tệ dến với họ.

Và linh cảm của cô đã đúng.

“Chúng ta đang tiến tới nơi lũ hải tặc trú ẩn.”

“Vậy nhá, ta quay về đây.”

Marina bị bắt bởi Haurvatat.

“Làm ơn đợi chút đã, lũ hải tặc trong thị trấn này chưa bao giờ tấn công người dân và họ cũng không phạm tội gì. Họ chỉ giúp duy trì trị an với cái giá cao hơn thôi mà.”

“Dù là vậy … cô thấy đấy… mặt nạ của ta có năng lực nhìn thấu tương lai, nó nói rằng ở phía trước nguy hiểm lắm.”

“Nếu nó sở hữu năng lực như vậy thì cô sẽ ổn thôi dù có đi tiếp.”

“Không, ý ta là nó có năng lực đoán trước tương lai –“ (Nhìn thấu và đoán trước có cùng cách phát âm trong tiếng Nhật.)

Marina nghiêm túc muốn quay trở lại.

“Xin hãy bình tĩnh lại chút đã. Sẽ ổn thôi, chúng ta sẽ cho một chút tiền để họ đưa chúng ta tới nơi gặp mặt những hải tặc ở cảng Kobe diễn ra trong hôm nay và hỏi những tên hải tặc đó cho đi nhờ thuyền về cảng Kobe.”

“Không phải nó có nghĩa rằng chúng ta sẽ gặp nguy hiểm hai lần sao?!”

“Dừng lo, nếu không thể giải quyết bằng lời nói thì dùng vũ lực cũng không thành vấn đề.”

“Không phải nó thậm chí còn nguy hiểm hơn à?!”

“Vậy cũng đừng lo. Marina-san biết khả năng dùng kiếm của tôi mà. Hơn nữa, nếu tình thế nguy cấp, tôi vẫn có sự hỗ trợ của Ma Thuật Sư Vĩ Đại Marina-san mà.

Sau khi Haurvatat nói vậy, Marina, người vừa mới nằn nặc đòi về ngay tắp lự nở một nụ cười nhẹ.

“Hahaha, nói chuẩn lắm, Haurvatat. Vài chục tên hải tặc không phải là đối thủ trước ma thật vĩ đại của ta. Cô có thể an tâm hành động khi có một đồng minh đáng tin cậy như ta ở bên cạnh – Hơn nữa, chúng ta sẽ thực sự lái trên một con thuyền lớn.” (Trong tiếng Nhật, khi một người nói ‘lái trên một con thuyền lớn’ có nghĩa rằng họ có một nền tảng vững chắc và ở trong một trạng thái an toàn, vậy nên cô ta đang chơi chữ ở đây.)

Haurvatat có vẻ biết cách xử lý Marina vì họ đã ở bên nhau một thời gian dài.

“Tuy vậy, tôi không thích ở ngoài khơi. Tôi khá là yếu trước những cơn gió biển.”

Haurvatat lầm bầm trong khi véo mũi mình. Mùi mặn của biển khiến cô khó có thể nhận biết mùi hương xung quanh.

Và nó xảy đến.

“Cái gì kia?”

Xa về phía Tây, một quả cầu lửa lớn bay thẳng lên bầu trời.

Và, ngay khi họ nghĩ rằng nó đã biến mất, một vụ nổ lớn xảy ra.

“…Cái gì đấy? Ở thế giới này cũng có pháo hoa nữa à?”

“Không, tôi không chắc lắm… nhưng, có lẽ nào –“

Haurvatat suy đoán.

Sau đó, Haurvatat và Marina đến nơi trú ẩn của những hải tặc --

※※※

Bên trong thuyền của những tên hải tặc cảng Ithaca im lặng đến lạ khi họ bước vào.

Đặc biệt là tên thuyền trưởng trông như hắn vừa mới chui ra khỏi địa ngục trần gian vậy.

Một nửa khu vực đánh cá -- -- Nhìn sơ qua thì nó trông y như những năm trước và không có vấn đề gì cả.

Tuy nhiên, khi họ nghe tin rằng những hải tặc ở cảng Kobe không còn nữa, họ đã tuyên bố với người dân ở cảng Ithaca.

“Lần này, bọn ta sẽ sở hữu ít nhất 90% hoặc là toàn bộ khu vực đánh cá cho các người! Những tên ở cảng Kobe sẽ phải cam chịu việc bắt những con tôm đi lạc bên ngoài khu vực đánh cá. Đổi lại, các ngươi phải trả gấp 5 lần tiền cọc năm nay.”

Họ tuyên bố như vậy và nhận lấy gấp 5 lần tiền đặt cọc.

Một số người nói sẽ ổn thôi nếu bọn họ trả lại tiền nhưng mà còn vấn đề danh tiếng và quan trọng hơn, số tiền đặt cọc đó đã được chuyển thành rượu từ lâu lắm rồi.

Mọi người sẽ nói gì nếu chỉ được đảm bảo một nửa khu vực đánh cá?

Tuy nhiên, ngay cả thuyền trưởng cũng không nhận thấy sự sợ hãi của những tên hải tặc khi hẳn bị đánh bất tỉnh, tên đó thật sự đáng sợ.

Nếu họ thách thức hắn ta, rất có thể hắn sẽ lấy toàn bộ khu vực đánh cá vào lần tới.

Gã nên làm gì đây?

Thuyền trưởng vẫn chưa quyết định được nên muốn suy nghĩ một lần nữa khi họ quay về nơi trú ẩn…

Hắn nghĩ rằng sẽ tìm ra một kế hoạch khi có đồ ăn và rượu ngon -- -- nói cách khác, trốn khỏi thực tại bằng rượu.

Nơi trú ẩn của hải tặc chỉ là một dãy các túp lều nằm trên mặt đất một khoảng ở cảng.

Tuy nhiên, ở đó có một con suối chứa nước sạch chất lượng cao và quan trọng hơn hết, nơi đó giáp biển.

Nó giống như một thiên đường cho hải tặc vậy.

Ngay khi con thuyền cập cảng, các thuyền viên ở lại nơi trú ẩn ngay lập tức chạy ra.

Nhưng họ không hề biết việc đàm phán đã diễn ra thế nào.

Và hắn không muốn kể trong khi vẫn còn đang tỉnh táo.

“Ta sẽ nói chuyện với các ngươi sau. Chuẩn bị rượu đi!”

“Không phải vậy, Thuyền trưởng! có vài vị khách muốn gặp ngài.”

“Không có thì giờ cho việc đó! Nói chúng biến đi!”

“Tôi đã thử rồi nhưng ả ta có một sức mạnh vô lí đã hạ 20 tên với tay trần và không hề hấn gì.”

“Sao cơ…?”

Ngay lúc đó, một kế hoạch quỷ quái ngay lập tức hiện ra trong đầu hắn. Hoặc đó là những gì hắn nghĩ nhưng ai cũng đoán ra được kế hoạch đó là gì.

“Ta sẽ tới đó. Dẫn đường đi.”

“Vâng!”

Tên thuyền trưởng được dẫn đi tới một khu nhà ăn thường.

Kẻ đợi phía trước là một nữ kiếm sĩ Bạch Lang và một nữ pháp sư mang trên mình chiếc mặt lạ kì quái. Hơn nữa, cả hai người đều là nô lệ.

“Oi, ai là người mạnh hơn?”

Tên tay sai trả lời thuyền trưởng với một giọng đủ nhỏ để hai người nữ kia không nghe thấy.

“Cô nàng tộc Bạch Lang kia.”

“Ta hiểu rồi.”

Tên đàn ông nở nụ cười tự tin và đứng trước hai cô gái đang đợi.

“Xin lỗi vì đã đợi lâu. Ta là thuyền trưởng của băng hải tặc này. Các cô có thể gọi ta là thuyền trưởng hoặc đại ca. Ta không thích bị gọi bởi tên riêng nên sẽ không cho hai người biết tên mình.”

“Đã hiểu, thuyền trưởng. Tôi là Haurvatat, một kiếm sĩ du hành.”

“Ta là ma thuật sư vĩ đại Marina. Hãy nhớ rõ cái tên đó.”

“Hiểu rồi. Vậy thì, Ta có thể giúp gì cho hai người?”

“Thật ra thì, chúng tôi đang làm theo mệnh lệnh của chủ nhân, chúng tôi muốn tới cảng Kobe. Liệu có thể cho đi nhờ trên thuyền của anh được không?”

Tên thuyền trưởng nghĩ sau khi nghe câu chuyện.

Những người tìm kiếm họ trong khoảng thời gian này phần lớn là muốn nhờ hải tặc chở ra khơi. Thông thường hắn sẽ vui lòng chấp nhận lời đề nghị để đổi lấy một chút tiền nhưng -- --

“Xin lỗi cô bé, năm nay không được rồi. Có một vài rắc rối về tên mới gia nhập băng hải tặc cảng Kobe. Thường thì, theo thỏa thuận là bọn ta sẽ sở hữu 80% và họ được 20% khu vực đánh cá, nhưng hắn ép bọn ta phải chia một nửa. Nếu ta làm vậy, ngành công nghiệp tôm của thị trấn Shijimon sẽ bị đình trệ. Tên khốn đó lên một kế hoạch xuất khẩu tôm để kiếm tiền cho riêng mình. Đó là những gì đã xảy ra trong buổi đàm phán ngày hôm nay. Nó sẽ diễn ra thêm một lần nữa vào ngày mai nhưng ta không đảm bảo rằng những tên hải tặc đó sẽ cho cô đi nhờ thuyền. Xin lỗi nhưng cô phải rời đi rồi.”

“Tôi sẽ giải quyết chuyên đó khi đến nơi. Xin hãy cho tôi đi nhờ đến hòn đảo được chọn để đàm phán. Chúng tôi sẽ nói chuyện với hải tặc cảng Kobe. Chúng tôi cũng sẽ trả tiền cho anh nếu cần.”

“… Chỉ có một cách thôi. Trong trường hợp hải tặc không thể đưa ra một thỏa thuận, chúng ta sẽ giải quyết bằng hai phương pháp. Một cuộc chiến sống còn giữa các hải tặc. Hoặc là một cuộc so đấu giữa hai thuyền trưởng. Bên thua sẽ phải chấp nhận bất gì thỏa thuận nào bên thắng đưa ra nên đó là một con dao hai lưỡi cho hải tặc bọn ta. Tất nhiên, điều kiện sẽ phải được đưa ra trước trận đấu.”

Tên thuyền trưởng cười lớn.

“Liệu cô có muốn tham gia trận so đấu giữa hai thuyền trưởng? Tất nhiên sẽ có rủi ro nhưng cô sẽ không thua với sức mạnh đó đâu. Mà dù thua, sẽ không có ai dám phàn nàn. Một khi thắng trận đấu, cô chỉ cần yêu cầu lũ hải tặc kia cho đi nhờ thuyền thôi. Phía bên đối thủ chắc chắn sẽ nhận lời quyết đấu vì hắn rất tự tin với sức mạnh của mình.”

“… Anh có đang nói đúng sự thật chứ?”

“Tất nhiên.”

Haurvatat nghĩ ngợi một lúc trước khi nhìn về phía Marina và gật đầu.

“Được rồi, tôi sẽ tham gia. “

“Ooo, ta hiểu rồi. Tối nay chúng ta sẽ ăn mừng nếu cô quyết định như vậy! Thằng kia, đem rượu ra nhanh lên!”

“Tôi không uống. Nhưng nếu có thể thì tôi muốn có một cái giường.”

“Hiểu rồi. Cô có thể dùng phòng ngủ của bọn ta. Này, thằng kia! Dẫn hai quý cô này đến phòng ngủ đi!”

Và Haurvatat và Marina sẽ tham dự vào buổi đàm phán ngày mai.

※※※

Trong khi đó.

“Jofre, việc anh vừa nói là gì vậy?”

Julio và cả nhóm đang ở trên một chiếc xe ngựa kéo bởi Centaur.

Khi bắt đầu đi du ngoạn trong nhóm 5 người, họ đã mua chiếc xe đó ở làng Cath Sith.

Ngay cả khi chiếc xe có khối lượng hơn 300kg và 5 người ngồi trên đó, chỉ là muỗi trước sức mạnh của Centaur.

“Các thành viên, nghe này! Chúng ta sẽ lái thuyền! Chúng ta sẽ đi về lục địa phía Nam. Tôi có một người quen ở cảng Ithaca sẽ cho chúng ta đi nhờ thuyền.”

“Nhưng giờ không có con thuyền nào được đi qua vì đang là mua đánh bắt cá ở Shijimon mà.”

Sutchino nghe người ta nói về nó mới nãy trong lúc đếm số tiền nhận được khi bán đống lông cừu vàng ở thị trấn biên giới.

Trực giác nói rằng cậu sẽ làm ra tiền nếu đi theo Jofre và những người khác nhưng bây giờ cậu lại nghĩ rằng mình có thể đã sai.

“Đừng lo lắng. Vẫn có một vài con thuyền ra khơi vào mùa này. Tôi vừa mới liên hệ với họ lúc nãy.”

Jofre lấy ra một món trang sức gọi là Nhẫn Tình Bạn từng được dùng bởi Ichinojo để lập một nhóm.

“Thiết lập mối liên lạc qua một món trang sức, chẳng phải nó giống như bùa hộ mệnh của Milky sao?”

Milky, ký giả ma thuật sư, có thể tạo ra một lá bùa hộ mệnh cho phép hai người nói chuyện ở khoảng cách xa. Tuy nhiên, nó chỉ dùng được một lần.

“Nó cũng giống vậy. Nhưng dường như nó sẽ mất tác dụng nếu hai người cách xa nhau quá 1000km.”

Elize nói.

“Heh. Cũng khá là tiện đó chứ. Tôi tự hỏi giá của nó là bao nhiêu?”

Sutchino bắt đầu đếm đếm số gà vàng trước cả khi nó nở.

“Vậy thì, ai là người ở đầu bên kia vậy?”

“Oh, tên anh ấy là –“

Ngay khi Jofre nói tên của anh ta,

Milky kêu lên một tiếng kì lạ và ngã xuống.

Một nụ cười toe toét nở trên khuôn mặt cô ấy, bất ngờ thay là không có máu mũi chảy ra.

Nhưng cô ấy không hề lường trước điều này.

Bởi vì đó là tên của người viết Doujinshi vĩ đại, người mà Milky cực kì ngưỡng mộ, Big Second.

Người đàn ông đó từng cùng với anh hùng đánh bại Chúa Quỷ, tên thật của anh ta là, Daijiro.

Truyện Chữ Hay