Trans: Tori
Edit: Katsuki
--------------------------------------------------------------
Một đêm đã qua kể từ trận chiến với Leviathan.
Carol đã hoàn toàn hồi phục trong khi tôi – dù sức mạnh phép thuật chưa hồi phục hoàn toàn sau lượng sử dụng của ngày hôm qua, MP của tôi lại bị Pionia – người đã dành cả đêm để hoàn thiện nốt những chỉnh sửa cho con thuyền buồm vắt cạn.
Kế hoạch ban đầu là để hôm khác từ từ làm, nhưng trước đó, tôi muốn xác minh vài điều.
Tôi mở cánh cửa tới Thế giới của tôi phía dưới chiếc thuyền buồm và con thuyền rơi xuống biển. Carol lưu ý rằng chúng tôi đã chạy khỏi Leviathan vào lúc triều lên và hiện tại thủy triều đang xuống, nên không chắc rằng tôi sẽ mở cánh cửa ra ở biển nếu làm vậy ngay lúc này.
Sau khi con thuyền rơi qua cánh cửa, tôi cũng đi theo và đáp xuống boong thuyền.
Trước mắt là cảnh biển rộng mênh mông và bầu trời xanh thẳm. Khi nhìn về phía ngược lại, có một hòn đảo trông khang khác so với lần đầu tôi thấy nó – nhưng không thay đổi hơn lúc chịu cuộc tấn công của Leviathan.
Có vẻ Koshmar-sama nói thật. Leviathan đã chết rồi. Dưới tay Quỷ Vương Famiris Raritei.
Dường như, từ lúc tới thế giới này, tôi đã mang suy nghĩ rằng mình có thể làm mọi thứ.
Cứu Haru khỏi bị một tên quý tộc mua, cứu Carol khỏi sự đau khổ mà skill của em ấy đem lại, hay thỉnh thoảng chiến hàng ngàn hàng vạn con quái vật.
Tôi có một sức mạnh khác biệt với mọi người. Lên level nhanh hơn người khác 400 lần, cùng lúc sở hữu 5 nghề trong khi người khác chỉ có 1, tôi đã đạt tới một cảnh giới mới với Thất nghiệp khi mà không thật sự thất nghiệp. (Trans: Biết hack rồi ông khoe lắm vl)
“Cuối cùng thì, mình lại chẳng làm được gì.”
Khi tôi lẩm bẩm vậy, Carol – người đã lặng lẽ quay về thế giới này nắm lấy tay áo tôi.
“Không, Carol tin rằng Quỷ Vương-san có thể đánh bại Leviathan là nhờ Ichino-sama đã cố gắng.”
“... Có lẽ vậy. Nhưng đó là một kết luận phiến diện...”
Mọi thứ ổn cả, vì Quỷ Vương đã đánh bại Leviathan. ‘Mọi thứ tốt đẹp là ổn rồi’, tôi tin là nghĩ vậy cũng được.
Nhưng, nếu Quỷ Vương đến muộn một bước thì sao?
Sức mạnh còn non nớt của tôi đã không thể chiến thắng Leviathan và trong lúc đánh nhau, thậm chí tôi còn đẩy Carol vào nguy hiểm vì bản thân quá tự phụ. Sự thật vẫn còn đó, ngay cả khi mọi thứ đã êm xuôi.
“Ichino-sama – anh định làm gì với Thất nghiệp?”
Carol hỏi.
Kế hoạch của tôi là gì – nói cách khác, em ấy hỏi xem tôi có ý định giữ Thất nghiệp lại không.
... Tôi nghĩ là sẽ cứ để nó như vậy – Carol hẳn ... có thể phản đối việc đó.
Tôi vẫn không thể đưa ra lựa chọn.
Mạnh thì thật tốt, nhưng quan trọng là có thể bảo vệ được đồng đội, Koshmar-sama cũng đã nhắc tới việc đó.
Khi Thất nghiệp lên level lần nữa, không nói trước được tôi sẽ nhận kĩ năng kiểu gì.
Nó có thể làm hại tôi – không, không chỉ tôi. Có khả năng là nó sẽ làm hại cả Haru, Carol và Marina – những người bên cạnh tôi.
Nhưng – tôi không thể nào vứt bỏ suy nghĩ rằng kĩ năng của Thất nghiệp mang một ý nghĩa nào đó.
Và hơn cả không làm gì, tôi đã không thể tới hòn đảo cằn cỗi này nếu không có cái skill bí ẩn nhận được khi đạt lv90. Sự thật tôi được đưa đến hòn đảo này ngay trước khi Leviathan hồi sinh, rõ ràng là nó muốn tôi làm gì đó.
Dù vậy, tôi không thể nói được dụng ý đó tốt hay xấu.
Tuy vậy, phải tìm ra ý nghĩa đằng sau Thất nghiệp – tôi thấy đó là nghĩa vụ của mình.
“Giờ thì, làm việc thôi – theo hướng gió nào – “
“Ichino-sama. Carol sẽ chỉnh buồm nên hãy lái tàu nhé. Ichino-sama – đầu tiên, hãy lái về phía bắc.”
“OK! Hết tốc lực về phía bắc!”
Cánh buồm đón gió, và con tàu lướt về phương bắc.
Về phía cảng Kobe.
Lúc đó, tôi đã không nghĩ rằng mình sẽ đoàn tụ với người con gái mà tôi những tưởng sẽ chẳng còn được gặp lại ở kiếp này nữa.