Trans: Rái Cá
Edit: Katsuki
--------------------------------------------------------------
Khi chiếc xuồng trôi ra khỏi bờ biển, tôi nhảy vào lên nó và đưa tay ra cho Carol đang ở phía sau.
Carol nắm lấy tay tôi, trèo lên xuồng.
“Chân của chúng ta ướt sũng rồi.”
“Ừm – thật may là đã mua sẵn hai đôi giày.”
Tôi đã mua hai đôi giày leo núi ở làng Gomaki để có thể mang nó khi chạy bộ ở ven biển.
Nếu bị thương trong lúc chạy bộ ven bờ sẽ khổ lắm. Dù sao thì ở đó có những hòn đá lớn mà. Mặc dù tôi có thể xử lý bất kì vết thương nào bằng phép hồi phục nhưng nếu nhiễm trùng lại là chuyện khác.
Không có bác sĩ hay bệnh viện nào ở hòn đảo hoang vu này nên nhiễm vi khuẩn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Khi tôi cởi đôi giày đi chân trần, Carol cũng làm theo và đổ hết nước trong giày ra khỏi thuyền.
Đôi chân nhỏ nhắn của Carol hiện ra.
“Giờ thì, anh sẽ bắt đầu chèo xuồng.”
“Ichino-sama, em chèo phụ nhé?”
“Không, vai trò của một người đàn ông là chèo thuyền mà.”
Tôi giữ chặt mái chèo và bắt đầu di chuyển.
“Hình như lần cuối mình chèo thuyền là khoảng 5 năm trước – ngay sau khi tốt nghiệp sơ trung.”
Lúc đó Miri vẫn đang là học sinh tiểu học. Trong ngày nghỉ hè mà bố mẹ vẫn đang túi bụi làm việc, chúng tôi đi chơi công viên và chèo thuyền.
Cho đến hôm nay, tôi vẫn nhớ rõ ràng những gì Miri nói “Onii, Miri không còn là con nít nữa nên không thích những thứ này đâu.” Dù con bé vẫn còn là học sinh tiểu học.
Vào thời điểm đó, một cái ao nhỏ cũng cảm thấy vô cùng rộng. Chúng tôi đi tới bờ bên kia của cái ao chỉ một phút trước khi bị phạt trả thêm tiền vì quá giờ. Thật may là có một cơn gió thổi chúng tôi về phía bến thuyền. Lúc đó Miri trông có vẻ khá mệt, có thể bởi vì con bé bị say sóng từ cơn gió đột ngột đó. Con bé mệt giống như lúc tôi bị kiệt sức từ việc sử dụng quá mức phép thuật vậy. (Trans: ẻm dùng phép chắc luôn: v)
Chưa bao giờ, ngay cả trong những giấc mơ điên rồ nhất, tôi có thể tưởng tượng rằng mình sẽ đi ra biển với một chiếc xuồng chèo.
May mắn thay những đợt sóng khá nhẹ nhàng nên con thuyền không lắc lư quá nhiều. Chỉ nhiều hơn đi xe ngựa một chút.
Tôi thầm nghĩ khi mọi chuyện kết thúc, sẽ khá vui nếu có một chuyến hành trình thư giãn bằng cách ra khơi với một con thuyền buồm và giết thời gian bằng những việc như câu cá.
Những chỉ số của tôi đã tăng lên, chèo thuyền không hề làm tôi cảm thấy mệt mỏi và tốc độ còn nhanh hơn nhiều so với lần chèo thuyền ở Nhật Bản.
Tôi tự hỏi mình nên đi ra bao xa? Hòn đảo bây giờ chỉ còn lại một bóng mờ.
“Vậy thì, ta có nên đợi ở chỗ này?—“
Vấn đề lớn nhất là con quái vật sẽ xuất hiện ở đâu.
Cô ấy nói rằng nó sẽ xuất hiện xung quanh hòn đảo nhưng tôi không hỏi về vị trí chinh xác. Nếu con quái xuất hiện ở phía bên kia của hòn đảo từ chỗ chúng tôi thì hỏng, tôi đoán là mình nên đánh cược vào vận may vậy.
Tuy nhiên, Carol đã phát hiện thấy mê cung không người và những con quái xuất hiện thường xuyên hơn ở phía đông nam nên tôi đã cho thuyền đi về đông bắc.
Nếu bạn hỏi tại sao không đi về phía đông nam, là tại vì tôi sẽ không có thời gian để đối phó với con quái nếu nó xuất hiện ngay dưới thuyền, tôi sẽ quá bận để tránh nó.
“Carol, theo ý của em thì, loại quái vật đáng sợ nào sống ở dưới đáy biển?”
“Để xem, một con quái vật biển huyền thoại… có thể sẽ là Đại Hải Xà.”
“Một con rắn khổng lồ ư –“
“Nhiều loại quái vật bao gồm cả những Tinh Linh Quái Lorelei làm chìm thuyền với giọng hát, Cá voi một sừng với kích thước của một hòn đảo, hoặc Cá Mập Đen Khổng Lồ ăn những con tàu cũng khá nổi tiếng… nhưng Quỷ Vương hoàn toàn có thể đánh bại bọn chúng.”
“Anh không nghĩ rằng mình có thể đánh bại một con cá voi một sừng với kích cỡ hòn đảo đâu.”
“Đừng lo lắng, điểm yếu của bọn chúng là sấm sét nên Ichino-sama sẽ có thể đánh bại bọn chúng dễ dàng với Cuồng Lôi.”
…Carol đặt niềm tin vào tôi quá cao. Tôi thực sự không tin rằng mình có thể đánh bại một con quái to bằng cả hòn đảo.
“Hơn nữa, cũng có nhiều truyền thuyết về các con quái vật của đại dương.”
“Thật sao?”
“Vâng, một con bạch tuột khổng lồ được gọi là Kraken, hoặc –“
Ngay khi Carol đang chuẩn bị nói gì đó.
Các ngọn sóng tăng lên – và con thuyền rung rắc dữ dội, giống như chúng tôi đang bị hút xuống đáy biển vậy.
“Sự hiện hiện này – chậc, thứ này nằm ngoài dự đoán của mình.”
Kĩ năng Phát Hiện Quái Vật của tôi nhận thấy thay vì kỹ năng Phát Hiện Kẻ Thù. Tôi nhìn về phía nó.
Một con cá mập bay lên khỏi mặt nước như một con cá bay.
“Ichino-sama, đây có phải là nó?”
“Không! Trảm!”
Tốn một lượng MP nhỏ nhưng tốt hơn là sử dụng phép thuật.
Con cá mập nhắm vào xuồng bị hạ bởi Trảm từ con dao cầm tay của tôi.
Đúng vậy, con cá mập chết chỉ bởi như thế -- không thể nào một miếng khoai tây nhỏ bé thế này có thể khiến Quỷ Vương gặp nhiều khó khăn.
Chưa kể --
“Nhiều hơn nữa đang tới.”
Không chỉ cá mập, số lượng lớn quái vật đang trồi lên mặt nước. Những con quái mà không bị phát hiện bởi kỹ năng Phát Hiện Kẻ Thù mặc dù phần đáy biển không sâu đến mức đó.
Chắc hẳn là vì sự hồi sinh của quái vật mà Sheena Số 3 nói đến.
Những con quái dưới đáy đang chạy trốn lên mặt biển để tránh thứ gì đó – và những con quái bị kích động đã tấn công kẻ thù mà chúng không quen – nói cách khác, chúng tôi.
“Cho tao nghỉ cái đi, chỉ việc chạy rồi để mọi chuyện lại cho ta là được mà! Trảm!”
Tôi cắt đôi con quái chuẩn bị tấn công xuồng, lần này là một con bạch tuộc lớn (Không phải Kraken). Nó phun mực làm mất tầm nhìn của tôi, nhưng khi mọi thứ rõ trở lại, một con cá mập xuất hiện.
MP của tôi sẽ bị cạn kiệt trước cả khi gặp con quái mất.
Nhưng nếu để bọn quái lại gần tới lúc đủ khoảng cách để có thể xử chúng bằng kiếm, chiếc xuồng nhỏ bé này sẽ chìm trong nháy mắt.
Tình hình tệ hơn tôi nghĩ.