Họ ăn trưa trong một quán Pháp nhỏ nằm gọn gàng trong hẻm. San Francisco có rất nhiều quán nhỏ nhưng thú vị như thế nằm khuất các con hẻm cũ. Luke, vừa là dân sành ăn vừa thích nấu ăn, nên rất rành chúng. Và Cat thấy thú vị khi hành khách qua đường, đàn ông cũng như phụ nữ, đều quay lại chiêm ngưỡng hai cận vệ của cô. Luke mặc áo sơ mi sọc xanh trắng với quần tây màu xanh hải quan và đi giày thường, không vớ. Nick mặc com-lê xám. Cả hai trông thật đàn ông và hấp dẫn. Cat cảm thấy cô như cái gai giữa hai đóa hoa hồng.
“Đừng nhìn, Nick,” cô nhẹ hất cằm chỉ về hướng đó. “Có một cô nàng tóc vàng quyến rũ ở cái bàn gần cột nhà đang sắp rớt khỏi ghế vì muốn thu hút sự chú ý của anh đó.”
“Thật ra thì - “ Nick mỉm cười mà không nhìn về phía đó “- cô ta thu hút anh rồi, nhưng bây giờ thì cô ta đang cố thu hút Luke thôi.”
Tim Cat thót lại. “Hay thật. Hai người chia sẻ bạn gái nữa. Càng tiện cho việc trao đổi thông tin phải không?”
Luke liếc về hướng đó.
“Muốn tao giới thiệu cho không, bạn già?” Nick thì thào.
“Có lẽ để sau,” Luke cầm li nước lên uống một hơi rồi quay sang Cat. “Trưa nay em định làm gì?”
Định gặp anh.
“Đi mua sắm.”
“Mua gì?” Nick hỏi. “nếu là quần áo thì anh đi với em.”
“Vậy hả? Tuyệt quá Nick, em thíc -”
“Mày có hẹn lúc giờ, nhớ không?” Luke nhắc Nick. Nick ngơ ngác. “Mày bảo tao mày sẽ gặp... ai đó tao quên rồi, nhưng ai đó đó.”
“Hả? Ồ, Ừ. Ai đó. Phải rồi.”
“Nếu em muốn có người đi chung, Cat nè,” Luke đề nghị, “trưa nay anh rảnh, anh có thể chỉ cho em tiệm nào đáng ghé vô.”
Sự thật là Luke, người ghét đi mua sắm, muốn đi cùng cô và tìm cách cho rơi Nick, cũng đủ khiến cô mở tiệc ăn mừng.
“Em vui vì anh chịu đi với em Luke. Em cần mua mấy đôi giày săng-đan”.
Cô uống một ngụm cà phê và nhìn Nick qua miệng tách cà phê. Đôi mắt xanh của anh như thách thức cô.
“Và đồ lót nữa,” cô thong thả nói thêm.
“Đồ lót?” Luke hỏi lại.
“Dạ phải, anh biết đó, mấy đồ phụ nữ, mấy thứ bằng ren đó.”
Nick đứng lên, thảy cái khăn ăn xuống bàn và đứng sau ghế của Cat, đặt tay lên vai cô.
“Anh thật đau khổ phải bỏ lỡ chuyến mua sắm này. Em biết anh thích đi mua sắm mà. Lần sau nha Cat.” Anh bóp nhẹ vai cô rồi quay sang Luke.
“Tao đi gặp ai đó đây. Chăm sóc cô bé của tao đó.”
Tạ ơn Trời cô không thử mấy món đồ cô đã nhìn ngắm trước mắt anh, không thôi Luke lên cơn đau tim mất. Và hiện giờ anh mừng là anh đang ngồi xuống. Cơ thể anh căng cứng như gỗ vì ngắm Cat vuốt ve mấy món đồ ren mỏng manh trước khi đem chúng vô phòng thay đồ. Anh thầm hỏi ông Trời sao mấy cái bộ đồ đó có thể vừa một người phụ nữ trưởng thành : cả bộ dùng đến chưa hết tấc vải nữa.
“Anh chắc đang chán lắm rồi hả,” Cat bước ra khỏi phòng thay đồ, trên tay là một tá cái móc áo, Luke ngồi trên chiếc ghế màu đỏ bằng lụa có thể xoay tròn ngay trước phòng thay.
“Anh không sao, cứ từ từ mà chọn.” Anh quá căng cứng để có thể đứng lên mà đi lúc này.
Luke gượng cười. “Thật mà Cat, anh thích quang cảnh ở đây. Lâu chừng nào cũng được.”
Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ghé tiệm đồ lót phụ nữ và kinh nghiệm mới này chẳng có gì thích thú hết. Cat nhìn quanh và chợt nhận ra trong tiệm toàn phụ nữ.
“Sắp xong rồi. Anh nghĩ sao về bộ này?”
“bộ này” gồm một cái áo ngực lụa màu tím nhạt với hai miếng che ngực nhỏ bằng con tem thư, phần trên đã thế, phần dưới thì chỉ có một ít vải nhỏ bằng sợi chỉ nha sĩ. Chẳng có ren hay vải gì khác.
“Hơi bình thường, phải không?” Như là chẳng mặc thứ gì cả.
“Em thích cái màu.”
“Vậy thì mua đi.” Cô sẽ trông như nàng tiên cá gợi tình với bộ đồ đó trên cơ thể ướt át, hấp dẫn của cô. Cái áo bé xíu chẳng che hết nổi ngực cô. Đôi núm hồng hào -
“Mua hết đi rồi mình đi chỗ khác. Em nói em muốn mua giầy? Có vài tiệm được lắm ở tòa nhà bên cạnh. Anh sắp tới giờ gặp khách rồi. Mình nên đi thôi.”
“Nhưng anh nói...”
“Coi nào, một người chỉ chịu đựng tới chừng đó trong một ngày thôi mà em.”
Năm trăm đồng tiền đồ lót nằm gọn ghẽ trong cái túi đồ nhỏ xíu. Rõ ràng, đồ càng nhỏ thì càng mắc tiền.
Luke cảm thấy bình thường lại một chút khi họ đi vô tiệm giầy. Theo anh nghĩ, chẳng có gì quyến rũ với bàn chân hết. Trong tiệm đồ lót, bản năng đàn ông của anh đã bị tơi tả rồi, nhưng ở đây thì anh có thể thư giãn được. Anh ngồi xuống trên một trong những cái ghế gò bó đặt giữa phòng trong khi Cat đi vòng vòng tiệm. Chiếc áo đầm vàng nhạt như làm tăng thêm ánh lửa trong tóc cô. Luke nheo mắt ngắm cô. Kiểu đơn giản phù hợp với cô, chiếc áo không tay, cổ vuông nhẹ nhàng ôm lấy người cô đến tận đầu gối, khoe ra đôi chân dài lại càng dài thêm bởi đôi giầy cao gót.
Cô đeo một chiếc vòng cổ khá bụi đời với những hột màu đồng và màu kem khá lớn đan xen với những hình vuông bằng đồng nhỏ. Anh đã mua cái vòng cổ đó cùng đôi bông tai đồng bộ cho cô ở châu Phi cách đây nhiều năm. Lúc đó anh đã tưởng tượng Cat sẽ đeo bộ trang sức đó, ngoài ra không mặc thêm gì khác. Thay vì đem đưa quà tận tay, Luke đã gửi bưu điện đến cho cô, rồi khóa điện thoại và uống say quên đời trong ngày liền.
“Xin lỗi, anh bất tỉnh rồi hả?” Cat hỏi, liếc anh vẻ thông cảm khi ngồi xuống bên cạnh anh.
“Làm ơn, tôi muốn thử mấy đôi này.” Cô nói với người bán hàng đang quanh quẩn gần đó, đưa cho anh ta mấy kiểu giầy rồi nói size cho anh ta biết.
Luke gắng cười và khẽ nhúc nhích để cả hai không quá gần nhau. “Anh nói rồi, anh không sao. Nhưng anh phải công nhận anh không kiên nhẫn với mấy vụ mua sắm này như Nick. Tên đó thích mua sắm như mấy cô vậy. Có điều, hắn chưa bao giờ kể anh nghe chuyện mua sắm đồ lót thú vị vậy.”
“Anh chưa bao giờ mua đồ lót quyến rũ cho bạn gái sao?”
“Trời ạ, chưa hề.”
Luke được miễn trả lời vì người bán hàng quay lại với một đống hộp, anh ta để trên sàn cạnh chân Cat như mời cô ướm thử.
“Tôi sẽ quay lại ngay,” anh ta nói với cô rồi lại bỏ đi.
Luke chưa bao giờ mua đồ lót cho phụ nữ. Thứ nhất là vì anh ghét mua sắm, anh chưa bao giờ vô mấy tòa nhà thương mại, và thành thật mà nói anh chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ tham quan một cửa hàng “màu hồng” với nước hoa nồng nặc. Lý do thứ hai là vì đến lúc anh tính đặt mua món gì đó qua sách giới thiệu thì người bạn gái đó đã bỏ đi từ lâu và người mới thì không có cùng kích cỡ.
Anh nửa nằm nửa ngồi trên ghế. Đầu gối anh chạm nhẹ chân Cat khi anh nhúc nhích. Cô có mùi thật thơm, khiến anh muốn quên đi lời hứa của mình để mà hôn cô. Khắp người, rồi lại bắt đầu lần nữa. Thêm lần nữa...
Người bán hàng quỳ trước mặt Cat.
“Để tôi?” anh ta hỏi, rồi lấy đôi giầy khỏi hộp, gỡ bỏ lớp giấy nhồi bên trong. Cat đưa chân ra. Người bán hàng xỏ đôi giày cao gót màu đỏ vô. “Ôi chao. Đôi này được làm cho riêng cô đây mà. Nhìn coi, chúng làm nổi bật đôi chân thon thả của cô.”
“Mơ đi,” Luke lẩm bẩm.
Người bán hàng nhìn anh ngại ngần trong lúc xỏ nốt chiếc giầy kia vô cho Cat. Miệng Luke khô như sa mạc Sahara. Đôi mắt anh như dán chặt vào bàn chân thon thả, rám nắng đang từ từ xỏ vô chiếc giầy. Cô có đôi bàn chân đáng yêu nhất mà anh từng được thấy. Những ngón chân thon nhỏ sơn màu đỏ rực rỡ. Phần đó cương cứng của anh mới tạm nghỉ ngơi thì giờ đây vội vàng thức dậy. Não anh như thiếu ô-xi, làm anh choáng váng.
Đôi chân Cat thật gợi tình.
Ai nỡ mạnh tay với chúng? Luke nghĩ. Anh muốn tự mình xỏ giầy vô cho cô. Luke nhắm mắt lại. Anh tưởng tượng mình đang ôm lấy chân cô trong tay, tay kia từ từ xỏ giầy vô, tay anh lướt nhẹ trên chiếc chân mịn màng, rám nắng, lấm chấm tàn nhang của cô. Lên cao dần. Cao dần. Đến mảnh vải nhỏ như sợi chỉ nha -
“Sao? Anh nghĩ sao?” Cat đứng lên, nhúc nhích ngón chân và nhìn anh. Luke cố tập trung lại, anh hắng giọng.
“Mua hết, mỗi màu một đôi.”
Cat cau mày, rồi quay sang người bán hàng. “Để tôi thử mấy đôi kia xem sao.”
Trong khi Cat và người bán hàng thảo luận về màu và kiểu giầy, Luke tự chúc mừng anh vì khả năng chịu đựng, hi sinh của anh. Anh là số một vì đã cưỡng lại được sự cám dỗ của cô.
Đôi mắt anh lại hướng về những ngón chân xinh xinh của cô. Phải rồi, (anh là) một vị thánh.
Cat vừa hát lớn vừa bước vô phòng khách, cô vừa mới tắm xong, tay vẫn cầm khăn lông xoa xoa mái tóc, và đi thẳng vô bếp. Cô ré lên giữa bài hát khi thấy Luke. Anh rời mắt khỏi cuốn sách đang để trên ngực.
“A, hôm nay anh về sớm,” cô nói.
Mỉm cười, anh hỏi. “Tiền đó em làm gì rồi?”
“Tiền gì?”
“Tiền để học hát, luyện giọng đấy.”
“Ha ha. Em xài nó ở cùng một chỗ anh lấy tiền học khiêu vũ đi xài đó, Van Buren.” (ý là Luke khiêu vũ dở)
Hôm nay anh mặc quần short trắng và một cái áo thun bạc màu. Anh đã thay đồ lúc cô còn trong phòng tắm và đã thảy bộ đồ anh mặc đi làm trên cái bàn gần cửa trước. Một chiếc giầy của anh nằm gần cửa phòng ngủ, chiếc kia dưới gầm bàn cà phê. Vớ của anh thì trang trí cái đèn bàn.
“Em đóng cửa phòng tắm rồi, lẽ ra anh nên vô thay đồ trong phòng ngủ.”
“Phải rồi,” Luke tỉnh bơ. Mắt anh lướt nhanh trên chiếc áo đầm mùa hè bằng vải cô-tông còn hơi ẩm của cô rồi nhìn lên mặt cô.
Lúc này đang có đợt nắng nóng. Chiếc áo đầm này với bộ đồ lót vải cô-tông là tất cả những gì cô có thể chịu đựng nổi trên người cô.
“Phải cái gì?”
“Phải. Lẽ ra anh có thể làm thế, nhưng anh không làm. Mà nè, Molly Cruz gọi, cô ấy muốn em gọi lại.”
Cat nhặt quần áo anh từ cái bàn và cái đèn, ôm đống đồ trong tay, áo sơ mi của anh nồng nàn mùi mồ hôi của anh làm cô muốn vùi mặt vào áo. Mồ hôi của Luke. Cô điên thật rồi.
“Cám ơn, mai em sẽ gọi cho cô ấy.” Cô ôm đống đồ đi vô phòng ngủ và cho vào thùng đựng đồ dơ.
Luke cất cao giọng để cô có thể nghe thấy qua cánh cửa để mở. “Em không nhớ bạn ở khu nhà cũ à?”
“Em mới nói chuyện với Molly, Susan và vài người bạn khác hôm trước mà Luke.” Cô quay lại phòng khách, vén mái tóc ướt ra sau lưng, thích thú với cảm giác mát lạnh của nó. “Tụi em làm vậy lâu nay rồi. Khoảng cách đâu có là gì.”
“Ừ, nhưng có ai đặc biệt không?”
Cat nhíu mày nhìn anh. Có vụ gì mà cô không biết đây?
“Susan và Molly là bạn thân của em từ hồi lớp tới giờ, anh biết mà.”
“Bạn trai, Cat. Bạn trai.”
“Không có.” Cô ngồi xuống sô-fa, chân cuộn lại trên ghế, chiếc gối nhỏ đặt sau lưng, rồi cầm tờ Sport Illustrated lên quạt quạt. Những sợi tóc ướt mơn man lưng cô, cô hất tóc, thích thú với cảm giác đó.
Luke nhìn cô vẻ mơ màng. Anh hắng giọng. “Còn núm vú (nipple)?” (phát âm: níp-pồ)
“Gì cơ?”
Anh ngơ ngác mấy giây. “Nippon. (phát âm: níp-pồn - Luke nói để khỏa lấp câu anh lỡ lời). Em biết đó. Xe hơi của Nhật. Anh đang nghĩ em cần một cái xe hơi, nhỏ nhỏ để em chạy quanh đây, và dễ tìm chỗ đậu cũng như chạy xa lộ không hao xăng.”
Cô thề là anh đã nói... Trời ạ, đầu óc cô bị ám ảnh bởi chuyện đó rồi. “Em không nghĩ em cần xe đâu. Cần đi đâu thì em đón taxi hay bus được mà.”
“Em có thể chạy chiếc Jaguar.” Anh nhìn cô từ đầu đến chân.
“Có cuộc hẹn nào tối nay không?”
“Không. Em ở nhà. Anh?”
“Ở nhà.” Trong vài giây, cô đã nghĩ là anh sẽ quay lại đọc cuốn sách mà anh đang nắm chặt đến trắng bệch cả tay. Anh lại nhìn lên cô. “Muốn coi phim trong phòng máy lạnh không?”
“Anh chỉ cần nói chữ máy lạnh thôi là đủ. Giờ thì em chỉ muốn đi bất cứ nơi nào mát mẻ một chút. Em không ngờ San Francisco có thể nóng như vậy.” Cô duỗi chân ra đứng dậy đi vô bếp. “Em có báo của ngày hôm qua, để xem có gì trên tv, miễn là phim đừng có máu me tùm lum,” cô nói thêm khi quay lại với tờ báo và trải nó trên bàn cà phê đầy đồ.
“Cũng đừng có cái gì ủy mị quá,” anh cảnh cáo khi cô cúi xuống đọc mục phim. “Sao em không đẩy cái hồ cá với cây kiểng đó ra một bên?” (ý là nhiều cây, chứ không phải chính xác cây)
“Cleo không thích bị di chuyển đâu,” Cat nói, nhấc tờ báo khỏi hồ cá và mớ cây đang phát triển um tùm, ngồi sát vô Luke. Cô xoay người gần như chồm qua đùi anh để đọc tờ báo. “Không coi ma cà rồng.” Cô vuốt mái tóc còn ướt. “Anh có thấy Cleo bị cô đơn không?”
“Cá không biết cô đơn.” Anh không nhúc nhích khi cô chống tay lên đầu gối anh, nhưng anh hắng giọng. “Không coi phim cổ trang.”
Cô vòng tay ôm đầu gối anh và tì người vào chân anh. Anh cứng người như bị đông đá.
Cat vờ ngắm Cleo thổi bong bóng và bơi vòng vòng trong cái hồ trong khi dựa người vào anh một cách thoải mái. Ngực cô chạm nhẹ vào chân anh.
“Em thấy cô nàng trông có vẻ cô đơn. Em nghĩ mai em sẽ mua cho cô nàng một người bạn.”
“Thì mu-,” Luke hắng giọng. “Rồi chuẩn bị tinh thần làm ông bà ngoại của một đám nòng nọc.”
Cat phì cười. “Cá đẻ cá con. Ếch mới có nòng nọc.”
“Cũng thế.”
“Không, cá với ếch thì khác.”
“Vậy em đem cái hồ vô phòng ngủ đi. Anh không chịu nổi cảnh cá duy trì nòi giống trong lúc anh coi tin CNN đâu.”
Thật là một đề tài thú vị để Luke đề cập đến.
“Và không có nhiều cảnh hôn nhau,” anh cảnh cáo trước khi cô định đề nghị coi phim tình cảm hài mới ở rạp Roxie.
Cat vuốt tóc ra sau. “Jim Carrey?”
“Lúc nào?”
“:.”
Cô đẩy vào chân Luke để lấy thế đứng dậy. Bắp chân anh căng lên dưới tay cô. “Em đi sấy tóc đây.”
Ánh mắt xanh xám của anh như thẫm lại. “Và mặc đồ vô.”
“Em vầy là đàng hoàng rồi. Sao không ra ngoài được?”
“Mặc áo ngực vô.”
Cat nén cười và đi vô trong sấy tóc.
Đây không phải là một cuộc hẹn hò.
Nhưng Luke cảm thấy giống vậy. Rạp phim tối và bộ phim, nếu là lúc khác, có lẽ đã khiến anh say mê theo dõi. Chỉ có một vấn đề nhỏ: Catherine Anne Harris đang ngồi cạnh anh. Sát bên. Trong cái rạp cũ này, mấy cái ghế vừa nhỏ vừa sát nhau. Anh phải duỗi chân sang lối đi để không phải gập chân lại. Cat cũng ngồi nghiêng để duỗi chân của cô, nên cô gần như ngồi trong lòng anh. Mùi xà bông trái đào của cô quyện với mùi bắp rang thơm lừng đang dần trở thành mùi thơm ưa thích nhất của Luke.
Xô bắp rang được cô để trong lòng, mỗi khi anh đưa tay lấy một nắm thì cánh tay của anh lại chạm phớt ngực cô. Còn cô thì không thèm nhìn mà đưa tay quờ quạng lấy ly sô-đa khổng lồ anh ôm trước ngực. Tay cô lướt trên ngực anh. Anh hít một hơi thật sâu rồi đưa cô cái ly giấy.
“Cảm ơn anh,” cô thì thào bên má anh, mắt dán chặt lên màn ảnh. Môi cô ngậm lấy ống hút. Luke nhắm mắt lại như tự vệ. Anh tưởng tượng môi cô ngậm lấy... anh.
“Anh ra ngoài,” anh khàn giọng thì thào. “Quay lại ngay.”
Luke kéo cửa phòng vệ sinh nam. Anh không thể làm được. Không. Thể.
Anh ngồi trong một cái buồng vệ sinh nhỏ, nhìn trân trối vào cánh cửa vẽ đầy sơn. Anh muốn Cat. Không. Anh hơn cả muốn cô, anh từng muốn phụ nữ nhưng cảm giác của anh dành cho Cat thì sâu sắc hơn, phức tạp hơn. Cái gì cũng hơn, khỉ thật! Cảm giác đó không chịu biến mất, mà trái lại, ngày càng thêm tệ. Ở chỗ làm anh không thể tập trung. Anh không thể ngủ. Ăn không biết ngon. Luke cảm thấy trong anh như có sự giằng xé: nhu cầu và danh dự. Anh nửa muốn bộc lộ cho Cat biết anh muốn cô nhiều như thế nào, nửa lại nhớ đến trái tim mềm yếu dễ tổn thương của cô.
Anh đã từng làm như thế và đã tổn thương cô.
Đêm Sinh Nhật tuổi của cô chợt sống lại trong tâm trí anh. Cùng với niềm đau bởi sự thất vọng của ba anh đối với anh khi ông la lớn “đừng nghĩ con có thể dùng con bé đó mà giải quyết nhu cầu! Nó không phải là mẹ nó. Catherine là người phụ nữ của gia đình.”
Ba anh chưa từng giận dữ như thế bao giờ. “Con sẽ làm gì với một cô gái như Cat sau khi đã có được nó?”
Câu nói đó như nắm đấm vào mặt anh. Điều anh muốn làm và điều danh dự anh đòi hỏi là hoàn toàn trái ngược nhau: anh là người thích nếm trải cuộc sống, Catherine Anne Harris là người thích xây dựng gia đình.
Lời hứa sẽ luôn là người anh lớn của cô không chỉ là hứa suông - anh đã chân thành hứa vì biết anh đã làm cô tổn thương. Anh không thể nuốt lời hứa đó. Dù Cat có vô tình làm tim anh đau đớn, anh cũng không thể rút lại lời đã hứa. Anh đã lập lại lời hứa đó hơn mấy chục lần trong đầu. Anh đã hứa với ba anh và với mình là anh sẽ chăm sóc Cat. Chăm sóc cho cô nghĩa là đặt mong muốn của cô lên hàng đầu. Lên trên những ham muốn đang dâng trào trong anh. Anh là người trưởng thành, không phải là tên thanh niên mới lớn luôn bị ham muốn sai khiến. Anh có thể từ chối bản thân, có thể làm chủ bản năng của mình. Theo anh biết thì chưa ai chết vì ham muốn cả. Anh chấp nhận sống trong khao khát đến chừng nào Cat tìm được điều cô đang tìm kiếm. Khi cô đã ổn định, lúc đó, anh sẽ lo cho nhu cầu của mình. Luke không muốn tìm hiểu tại sao anh không thể lo cho nhu cầu của mình trong khi tìm kiếm hạnh phúc cho Cat. Trong đầu anh, hai điều này như gắn kết với nhau. Nếu anh không thể có Cat, anh không muốn ai khác. Buồn bực, nhưng đành quyết định làm theo lời đã hứa, anh rên lên.
Từ buồng vệ sinh bên cạnh, ai đó dộng lên tấm gỗ ngăn giữa hai buồng vệ sinh. “Cặp bồ đi ông.”