Solo: Loli666
============================
“Bố tôi đã đi cùng hai đứa nhỏ, còn mẹ thì có thể tự lo cho mình. Với cả, bà quá bận bịu với công việc nên hiếm khi về. Nên nhà tôi chẳng có ai, không một ai để tôi chăm sóc cả!”
Tôi chưa từng nghe tới vấn đề như thế nên không biết phải nói gì.
“Đôi khi, tôi mất ký ức vì ngày trôi qua quá nhàm chán… và rồi, tôi nhận ra…”
Với đôi mắt mở to nhìn vào vô định, Raihara-san tiếp tục bằng chất giọng như hét lên.
“Bản thân thơ thẩn khắp nơi! Từ công viên… rồi trung tâm thương mại… để tuyệt vọng tìm kiếm ai đó, bất kỳ người nào để quan tâm—”
…Tôi nên làm gì đây?
Hoá ra cô gái này vô cùng kỳ lạ, khác hoàn toàn so với những gì tôi dự đoán.
“Dù biết là không nên… Tham muốn này của tôi là gánh nặng với mọi người!”
Tôi vẫn chưa hiểu vì sao việc đó lại gây hại nhưng sự tuyệt vọng của cô ấy không phải chuyện đùa.
Giọt lệ dần trào ra từ đôi mắt to tròn kia.
Những lời đó chính là tiếng khóc đầy đau khổ.
“Um, chắc là, cô đã phải vất vả nhiều rồi…”
“Tôi—Tôi xin lỗi vì đã mất bình tĩnh…”
“Không sao. Giờ hãy hít thở thật sâu đã.”
Mất một lúc để bình tĩnh lại, Raihara-san nói tiếp.
“Xin lỗi vì dáng vẻ xấu hổ của tôi. Quay lại với câu chuyện… tôi đã nghĩ mình nên tập dựa dẫm vào người khác. Đó chính là ‘giả cách’ mà tôi muốn nói.”
“Ah, ra là vậy.”
Tôi bắt đầu nắm được phần nào.
“Vậy là Raihara-san ám ảnh với việc chăm sóc người khác. Nhưng vì muốn thay đổi, cô đã cố đi theo hướng ngược lại là dựa dẫm vào ai đó. Tôi nói đúng chứ?”
“Vâng… Vì không thể cứ ngăn tham muốn lại nên tôi luôn vô thức tìm kiếm một người. Tôi đã nghĩ bản thân nên thử làm khác đi.”
Xét theo tình cảnh của cô ấy thì đúng là không còn lựa chọn nào khác.
“Để học cách dựa dẫm, tôi cần ở gần ai đó đáng tin cậy. Gia đình và bạn bè hiện tại của tôi quá khó để làm thế. Cuối cùng, tôi đã vào cửa tiệm này và thấy anh, Chifuji-san.”
Tôi bất ngờ khi nghe thấy tên mình. Ừ thì dù sao mục đích của cuộc nói chuyện là vì thế mà.
“Anh tiếp đãi khách hàng vô cùng lịch thiệp, và còn sẵn sàng giúp đỡ các đồng nghiệp. Nên anh là người mà tôi có thể dựa vào. Tôi đã nghĩ có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, tôi chính là người đó…”
“Ra vậy.”
Tôi chẳng phải người tài giỏi gì mà chỉ có kinh nghiệm làm việc tại đây.
Bởi đáng lý quản lý phải là người đáng tin cậy nhất, cũng không lạ gì khi cô có ấn tượng như vậy về tôi.
“Nhưng tất nhiên, tôi không thể cứ hỏi thẳng ‘xin hãy nuông chiều tôi’ được, nên… umm…”
Raihara-san rụt rè hạ giọng xuống.
“Vì học ở trường nữ sinh nên tôi không biết cách tiếp cận con trai đồng trang lứa…”
“Ah, vậy đó là lý do cô nói tới ‘giả cách.’”
“Vâng. Tôi tự hỏi sẽ thế nào nếu quấn quýt lấy ai đó. Vì vậy tôi đã quan sát và nghĩ tới anh suốt khoảng thời gian qua.”
Ra đó là lý do cô ấy nhìn tôi chằm chằm đến vậy.
Giờ thì đã sáng tỏ rồi.
“Mới đầu, tôi chỉ quan sát anh khi ở tiệm thôi. Nhưng rồi, trong tôi dâng lên sự tò mò về những mặt khác của anh. Thế là tôi bắt đầu bám theo kể cả khi tan làm…”
“Umm, cô khá là gan dạ đấy nhỉ.”
“Em gái tôi cũng bảo thế. Rằng tôi khá tạo bạo, nhưng lại theo hướng kỳ lạ.”
Tuy trông xinh đẹp và dịu dàng nhưng vẻ ngoài đôi khi chỉ là vỏ bọc.
“Vậy phong cách ‘Jirai-kei’ đó là minh chứng cho sự liều lĩnh của cháu hả?”
“Quản lý…”
Người có lẽ đã nghe lén toàn bộ mọi chuyện, bỗng nhiên tham gia vào.
Không biết từ đâu, quản lý đặt một ly cà phê đá xuống trước mặt Raihara-san.
“Cảm ơn vì đã đợi, đồ của cháu đây.”
“Ah, cảm ơn ạ. Umm, còn dáng vẻ đó…”
“‘Nếu muốn dựa dẫm vào người khác thì vẻ ngoài cũng nên phản ánh điều đó’ đúng chứ? …Kiểu con gái ‘Jirai-kei’ nói gì thì cũng khá cực đoan về việc dựa vào người khác mà.”
“…Khi nhắc về mẫu người được cưng chiều nhất thì đầu tôi đã nghĩ tới ‘Jirai-kei’. Thật lòng thì tôi cũng khá thích phong cách này. Nó dễ thương và có một thế giới quan độc lạ.”
Nghĩa là con gái ‘Jirai-kei’ là kiểu người được chiều chuộng hử?
Quả là một lời giải thích thú vị và không có vẻ gì là nói dối.
“Mhm, chúng rất hợp với cháu. Ta hiểu được khái quát mọi chuyện rồi. Xin lỗi nhưng cho ta mượn thằng bé tí nhé?”
“Eh, ah, vâng, tất nhiên ạ.”
“Cảm ơn nhé. Nó sẽ quay lại sớm thôi.”
Dứt lời, quản lý tóm lấy tay tôi và lôi vào trong quầy.
“Quản lý, sao thế? Chắc không phải vì muốn đuổi cô ấy ra ngoài đâu phải không? Trông cổ không nguy hiểm gì và từ những gì nghe được thì còn đang gặp khó khăn nữa nên tôi—”
“Rồi rồi. Ta biết mi sẽ như vậy mà. Thế nên Kei, quản lý này có một yêu cầu.”
“Yêu cầu từ quản lý ư?”
“Phải. Từ giờ, hãy thỉnh thoảng lên kế hoạch đi chơi với cô bé đó đi.”
Lời đề nghị ấy cũng là điều tôi nghĩ tới.
Tuy nhiên có một vấn đề.
“Tôi cũng muốn thế và đang nghĩ cách phù hợp, nhưng mà—"
“Đã bảo đây là lệnh của quản lý nên ta sẽ lo liệu chi phí. Những hôm mi đi với con bé thì sẽ được tính như một ngày làm bình thường. Không bị cắt lương đâu mà lo.”
“…Hả!?”
Bởi tôi cần gửi tiền về nhà nên thật lòng, tôi chẳng có thời gian ra ngoài hay chơi bời gì cả.
Còn nếu được trả tiền thì vấn đề sẽ được giải quyết. Nhưng…
“S-sao quản lý lại làm thế?”
“Ừ thì mi đã cố gắng vì cửa tiệm này suốt thời gian qua rồi. Ta biết quán có được như ngày hôm nay là nhờ sự giúp đỡ của mi. Cứ coi đó như phần thưởng đi.”
Quản lý cười ấm áp, rồi giọng nói trở nên nghiêm túc hơn.
“…Đây không phải là chuyện giữa hai chú cháu. Chỉ là sự đối đãi phù hợp của quản lý với nhân viên thôi… Chắc hẳn mẹ mi sẽ không phàn nàn gì đâu.”
“Thì…đúng là thế, nhưng——”
“Chốt vậy đi! Kei, mi muốn giúp cô gái đó còn gì? Mi giỏi chăm sóc người khác mà."
“Quản lý… cảm ơn… nhưng vắng tôi thì tiệm có ổn không thế?”
“Cứ cầu rằng nó không bị sập là được.”
Giọng điệu hơi nghiêm túc đó rõ ràng là đang lo lắng.
“…Này, viết hết lại chi tiết vận hành được không? Có nhiều thứ mà chỉ mi biết thôi.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Đây là cơ hội tốt để giải quyết vấn đề cửa tiệm quá phụ thuộc vào mi. Thế nhé.”
“…Cảm ơn chú.”
“Là quản lý chứ, đang giờ làm việc mà.”
Vẫy vẫy tay, người chú lúc nào cũng đối tốt với tôi đã quay trở lại sau quầy.
Còn tôi thì đến chỗ Raihara-san đang đợi.
“Xin lỗi vì để cô chờ.”
“Không sao đâu.”
“Vậy, về chuyện đó…”
Tôi nói rằng muốn giúp cô ấy chữa nỗi ám ảnh chăm sóc người khác. Chính vì vậy, cả hai nên thường xuyên cùng nhau thử chuyện này chuyện nọ.
Đó không chỉ là giả định mà là một kế hoạch cụ thể.
“Nhưng thế thì bất công quá! Tôi cực kỳ biết ơn nhưng chỉ có tôi được lợi thôi, còn Chifuji-san thì…”
“Tôi chẳng có thời gian ra ngoài cùng ai từ khi lên cao trung nên cứ coi đây là cơ hội đi.”
“Nhưng…tôi có thể sẽ gây rắc rối cho anh!”
Nếu là người dễ dàng nói ‘làm ơn’ hay ‘cảm ơn’ thì cô ấy đã chẳng đắn đo dựa dẫm vào người khác rồi.
Hmm… đành vậy.
“Được rồi. Liệu cô có thể giúp tôi không? Bởi hình như tôi không thể cứ bỏ mặc Raihara-san được.”
“Eh? Chuyện đó…”
Raihara-san vẫn không gật đầu với những lời rõ ràng là vị kỷ ấy.
Tuy nhiên, tôi còn con bài tẩy.
“…Cô từng nói muốn xin lỗi vì đã bám đuôi tôi nhỉ? Vậy tôi muốn cô chấp nhận đề nghị này như một điều kiện.”
“Ah…”
Nếu nói vậy thì cô ấy sẽ khó lòng mà từ chối.
“…Um, xin lỗi…và cảm ơn sự tốt bụng của anh…”
“Vậy là cô đồng ý?”
“Vâng…”
Thế thì tốt rồi.
“Mong rằng cả hai đều sẽ đạt được điều mình muốn.”
“Chifuji-san…”
Cô nhìn thẳng vào tôi và…
“Cảm ơn anh rất nhiều…”
“Không…không có gì.”
Đôi mắt ấy híp lại và môi cong lên cười tươi như trăng lưỡi liềm.
Tuyệt đẹp nhưng cũng cực kỳ ma mị.
…Sẽ ổn cả thôi nhỉ?
Cô ấy có phải một quả bom nổ chậm gì đâu?
Phải…không…?