Sẽ Không Nương Tay Với Cậu

chương 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

————

Đàm Đinh vô thanh vô tức đi vào phòng học.

Hắn ở cửa ngây người năm giây, đại não tựa như có người tự động chỉ dẫn hắn, giống như là kí ức của nguyên chủ nói cho hắn bàn thứ từ dưới đếm lên gần cửa sổ kia là chỗ ngồi của hắn.

Đàm Đinh ôm sách, bất động thanh sắc mà ngồi xuống chỗ đó.

Mọi người xung quanh tại lúc hắn đi vào phòng học an tĩnh một giây, ngay sau đó lại khôi phục trạng thái ồn ào náo động lúc trước, giống như việc hắn tiến vào đây cũng không gây ra sóng gió gì.

Khuôn mặt Đàm Đinh vẫn lạnh tanh, nhưng thật ra ngón tay của hắn lại siết chặt gần như sắp làm gáy sách biến dạng.

Hắn cúi đầu, nhắm chặt hai mắt, không tiếng động mà nhẹ nhàng thở ra.

Ngày hôm qua Trác Du vừa đi, giáo y liền vào phòng, chủ động đỡ Đàm Đinh về kí túc xá.

Giáo y kia là một cô gái rất ôn nhu, Đàm Đinh có thể ngửi thấy mùi sữa bò nhu hoà trên người cô ấy.

Cô dặn dò Đàm Đinh chú ý một chút, như là tĩnh dưỡng cho tốt, uống thuốc đầy đủ, Đàm Đinh nghe cái hiểu cái không nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp ứng.

Đàm Đinh cũng không biết làm thế nào để cái pháp khí kia ngừng phát sáng.

Nhưng hắn rất buồn ngủ cho nên liền dứt khoát để cái pháp khí kia sáng cả đêm, hắn thì nằm trên chiếc giường xa lạ, không lâu sau liền mơ mơ hồ hồ mà thiếp đi.

Hắn nằm mơ, trong mơ có Thu Y Sơn, có Trác Du xách kiếm tới tìm hắn so kiếm, có sư phó, sư tỷ, nhưng đồng thời lại trộn lẫn kí ức khác không thuộc về hắn, trong nháy mắt hắn thấy kí ức hắn từ cầu thang ngã xuống, cũng thấy rất nhiều người cùng đồ vật hắn chưa thấy qua bao giờ.

Sau đó Đàm Đinh tỉnh.

Chẳng qua chỉ là ngủ một giấc rồi dậy, trong đầu hắn liền có thêm kí ức vụn vặt của người khác, những sự vật còn vô cùng xa lạ vào hôm qua, đột nhiên có thể hiểu.

Ví dụ như hắn biết cái pháp khí có thể phát sáng ở trên trần nhà kia gọi là đèn điện.

Hắn biết nguyên chủ là học sinh của ngôi trường này, giống như hắn cùng các sư huynh muội đồng môn, chẳng qua hắn cùng sư huynh muội là học kiếm pháp còn nguyên chủ là học những thứ khác, là luận ngữ, tính toán linh tinh gì đó.

Hơn nữa…

“Omega…” Đàm Đinh lẩm bẩm: “Mình là… Omega…?”

Nữ sinh giống như lấy hết can đảm quay đầu lại, dè dặt mở miệng: “Cậu khoẻ lại chưa? Nghe nói cậu cùng Trác Du đều bị đụng vào đầu, sao nhanh như vậy đã đi học rồi…”

Đàm Đinh không biết nữ sinh này.

“Tôi không sao, chỉ là vết thương nhẹ thôi.”

Đàm Đinh tạm dừng một chút, dùng âm thanh nhỏ đến khó phát hiện ra tiếp tục nói: “Cám ơn cậu…Chu Đào Đào.”

Chu Đào Đào ngồi trước bàn Đàm Đinh đã một năm, nhưng hai người nói chuyện với nhau chưa quá câu.

Tuy rằng Đàm Đinh có bộ dáng xinh đẹp, nhưng đại khái là Omega không có cảm giác tồn tại.

Hắn không mềm mại ôn hoà, nhân duyên tốt giống những Omega khác, tính tình hắn lãnh đạm, mỗi này trừ bỏ học chính là ngủ, không tham gia bất kì hoạt động nào, chính là loại người trong suốt không có cảm giác tồn tại.

Chu Đào Đào ngay từ đầu cũng không nghĩ sẽ hỏi chuyện Đàm Đinh, cô cũng không muốn tự làm chính mình khó chịu nhưng ba cô là chủ nhiệm lớp, hai ngày trước có dặn riêng với cô phải chiếu cố hai người mới ngã trong ban một chút.

Chu Đào Đào lúc đó rất là tuyệt vọng.

Hai người ngã cầu thang này không phải là bạn học mà là hai cái tiểu tổ tông, là thần tiên, một cái là thùng thuốc nổ Trác Du, một cái là khối băng ngàn năm Đàm Đinh.

Trước khi nói những lời này Chu Đào Đào đã chuẩn bị trước là sẽ bị làm lơ, không nghĩ tới thật sự nghe được câu trả lời ôn hoà, khách khí từ Đàm Đinh.

Tiểu cô nương trong lúc nhất thời ngây người ra, trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ.

Đàm Đinh lặng lẽ quan sát biểu tình của nàng, lại vô thanh vô thức mà nắm chặt quyển sách trong tay.

Chẳng lẽ mình…gọi sai tên sao?

Nhưng sau đó lạ thấy khoé miệng của cô gái trước mặt chậm rãi cong lên, biểu tình từ dại ra, mê mang dần dần biến thành vui vẻ, thẹn thùng.

“Không khách khí, không khách khí…”

Chu Đào Đào mặt đỏ bừng, điên cuồng xua tay nói: “Quan tâm bạn học là việc lên làm mà, cậu có cái gì cần giúp cứ việc nói với tôi…”

Đôi mắt của Đàm Đinh sáng rực lên.

Cho nên những kí ức đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn…hình như không có gì sai lầm.

Hắn có chút vui sướng nhảy nhót mà nghĩ, như vậy có lẽ…

“Cậu chính là…”

Tuy rằng xác định được kí ức không có vấn đề, nhưng Đàm Đinh vẫn là chần chừ lúc mới nói ra được từ mà hắn không quen thuộc lắm: “…Beta?”

Vấn đề này kì thực có chút chua xót, rốt cuộc thì Chu Đào Đào cũng đã là bạn bàn trước của Đàm Đinh được một năm.

Nhưng nhớ đến Đàm Đinh cùng người trong ban cũng không có kết bạn với ai, không biết cũng coi như bình thường, Chu Đào Đào vẫn là gật đầu.

“Đúng vậy nha.”

Cô còn nói đùa: “Alpha và Omega trong ban chúng ta vốn dĩ đã hiếm, cậu và Trác Du lần này cùng ngã từ cầu thang xuống nếu có chuyện gì thì sẽ là tổn thất lớn đối với ban chúng ta …”

Không sai. Đàm Đinh nghĩ.

Căn cứ vào kí ức của nguyên chủ, cùng việc hắn tự mình lí giải, cái gọi là Alpha, Beta, Omega giống như chính là sự phân chia giới tính ở thế giới này.

Chu Đào Đào là Beta, trên người cô có mùi hoa đào nhàn nhạt, nhưng là so với mùi trà mà hắn ngửi thấy trên người Trác Du thì nhạt hơn không ít.

Như vậy cách phân chia giới tính… cùng với mùi hương của mỗi người là có liên quan đến nhau sao?

Nhưng mà hắn thấy tiểu cô nương nói nhiều trước mặt hắn thật ra rất đáng yêu.

Đàm Đinh nghĩ hắn cần phải khen khen nàng, nhưng lại không biết ở thế giới này phải khen người khác thế nào mới có thể thoả đáng.

Vì thế Đàm Đinh cẩn thận mà nói: “Mùi hương trên người cậu rất dễ ngửi.”

“…cho nên cậu sau này đi đường cần cẩn thận một chút, nên chú ý tránh đi mấy tên Alpha tính tình hấp tấp là được rồi!”

Chu Đào Đào một mình lải nhải nửa ngày bỗng dưng sửng sốt một chút, mờ mịt mà ngẩng đầu: “khoan đã, cậu vừa nói gì cơ?”

Đàm Đinh quan sát biểu tình của nàng một chút, lại nhỏ giọng lặp lại một lần: “Mùi hương trên người cậu rất dễ ngửi.”

Chu Đào Đào chết lặng.

“…”

“???”

“!!!”

Cái tình huống gì vậy?

Chu Đào Đào rất là hoảng hốt, cô thế mà được một cái Omega khen tin tức tố dễ ngửi???Hắn đây là đang châm chọc hay trào phúng vậy???

Rõ ràng hôm qua mẹ cô còn lo lắng mùi tin tức tố quá nhạt sợ mai sau không ai thèm a a a!!!

Hơn nữa bây giờ thế đạo sao có thể trực tiếp khen người là tin tức tố dễ ngửi?? A a a nếu đổi thành tình huống khác đây chính là biến thái, là thuộc về quấy rối tình dục nha!!!

Mặt Chu Đào Đào đỏ rực như sắp nhỏ ra máu.

Cô lắp bắp nói: “Cảm, cảm ơn, cái kia…cậu…tôi…chính là…cái kia…”

Đàm Đinh ngây thơ vô tội mà nhìn cô.

Bầu không khí xấu hổ sắp lên đến đỉnh điểm, bỗng dưng lại truyền đến một tiếng rống trung khí mười phần.

“ĐÀM ĐINH!!!”

Trong lớp lập tức yên tĩnh.

Sau đó trước mặt bao người, Trác Du đen mặt sải bước đi vào phòng học.

Hắn trực tiếp cầm lấy cổ tay Đàm Đinh, không thèm giải thích mà đem người kéo đi, vừa túm, vừa bực bội mà gầm nhẹ: “Tìm cái nơi nát này thật sự là mệt chết người, cậu mau ra đây cho tôi!”

Chu Đào Đào ngây ngốc nhìn Đàm Đinh một giây trước vẫn còn cùng mình nói giỡn, vậy mà giây tiếp theo đã loạng choạng bị Trác Du lôi ra khỏi phòng học.

“Đào Đào, mau đi tìm thầy Chu.”

Bạn ngồi cùng bàn của cô nặng nề mà nói: “Trác Du lần trước cũng là kéo một Alpha ở lớp bên cạnh ra ngoài, sau đó Alpha kia phải nằm ở viện chừng nửa tháng.

—–

Đàm Đinh cảm thấy hiện tại Trác Du giống như một con chó dữ đang bực tức muốn cắn người.

“Cậu ngủ dậy có phải có thêm kí ức đúng không?”

Trác Du ở hành lang đi đi lại lại, gấp đến độ hận không thể một quyền đấm xuyên tường: “Cho nên đây thật sự không phải là cơ thể của chúng ta, nơi này cũng không phải thế giới chúng ta sống, chẳng lẽ chúng ta phải ở đây sống tạm một đời sao?”

Đàm Đinh ngây ra một chút, ăn ngay nói thật: “Tôi cũng không biết.”

“Hơn nữa tôi còn là cái chó má gì đó…Alpha?”

Trác Du phẫn nộ mà nói: “Hiện tại khắp người tôi lúc nào cũng quanh quẩn mùi trà, gọi là hồng trà Ceylon chó má gì đó, với lại cậu biết không hiện tại mùi của cậu chẳng khác gì canh lê sư tỷ nấu…”

“Hình như kêu lê tuyết đường phèn.”

Đàm Đinh nhỏ giọng mà ngắt lời hắn sửa đúng câu nói: “Kí ức của nguyên chủ cho tôi biết đây là…một loại đồ uống ở thế giới này.”

“Còn nữa Trác Du, cậu đừng nói mấy lời thô tục.”

Trác Du tuyệt vọng.

Hắn ôm đầu lẩm bẩm: “Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái gì, sao lại không phân chia nam nữ, vì sao lại nhét chúng ta vào nơi này…”

Trác Du mờ mịt: “Kiếm của tôi cũng không có, cũng không thể ăn hạch đào tô mà sư tỷ làm, tại sao…”

Tại sao, cùng hắn xuyên vào thế giới này lại không phải sư phụ hay sư tỷ, mà lại là tên đầu gỗ Đàm Đinh cùng hắn chưa nói qua được mấy câu a?

Đàm Đinh an tĩnh mà nhìn chằm chằm Trác Du trong chốc lát.

“Trác Du.”

Sau một lúc lâu, hắn có chút vụng về mà mở miệng: “Sư phụ từng nói, làm người phải không oán, không được từ bỏ, phải bình tĩnh mà chấp nhận những thay đổi của thế giới, như vậy mới có thể…”

“Làm không được.”

Trác Du không kiên nhẫn mà ngắt lời hắn.

Không biết có phải là Trác Du ảo giác hay không, Đàm Đinh giống như có chút buồn bã mà cụp mắt xuống.

Trong lòng Trác Du giống như bị nhéo một cái.

Trác Du rất ít khi gần như vậy mà quan sát vị tiểu sư đệ này, lúc trước trừ bỏ so kiếm, cùng lắm là ở bữa cơm trưa mỗi ngày có thể thoáng nhìn thấy hắn ở xa, nhìn bạch y thiếu niên quái gở một mình xách theo hộp đồ ăn, ống tay áo tung bay, người lại thanh lãnh cao gầy giống như trích tiên chậm rãi rời đi.

(trích tiên: thần tiên bị đày xuống hạ giới.)

Hiện tại nhìn gần mới thấy, mặt mũi người này tinh xảo đến vô lý, đặc biệt lúc này mảnh lông mi giống như hai cách bướm kia dường như đang run rẩy, giống như là chính mình đang khi dễ hắn…

Trác Du bỗng có chút chột dạ.

Hắn khụ một tiếng, vội vàng đổi đề tài: “Cậu cũng là cái gì đó…Alpha sao?”

Đàm Đinh nâng mắt, lắc lắc đầu.

“Tôi hình như là Omega.”

Đàm Đinh bình tĩnh nói: “Vị cô nương cùng tôi nói chuyện khi nãy là Beta, chỉ là kí ức của nguyên chủ vẫn còn mơ hồ cho nên tôi không rõ loại giới tính này có gì khác nhau.”

Đúng vậy, tuy rằng Trác Du cùng Đàm Đinh tối qua có được một chút kí ức liên quan đến thế giới này, nhưng cũng chỉ là một phần rất nhỏ.

Ví dụ như bọn họ biết cái pháp khí biết phát sáng kia gọi là đèn điện, nhưng lại không biết điện là cái gì.

Bọn họ biết có ABO là loại giới tính, cũng biết giới tính của bản thân nhưng lại không rõ loại này khác nhau ở chỗ nào.

Trác Du à một tiếng.

Sau đó không biết hắn nghĩ tới cái gì, cả người đột nhiên cứng lại, sắc mặt chậm rãi trở nên xanh mét.

Ánh mắt từ từ trượt xuống, gắt gao nhìn chằm chằm vào hạ bộ của Đàm Đinh, sau một lúc lâu mới ấp a ấp úng: “Nếu, hai chúng ta, là, là hai loại giới tính, kia, vậy tiểu huynh đệ của cậu…”

Đàm Đinh sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng hiểu ra, lỗ tai lập tức đổ bừng.

Xưa nay hắn luôn cô độc một mình, đối với loại này thô bỉ từ ngữ là chưa từng nghe thấy, nên tức khắc xấu hổ đến nỗi cổ hồng rực.

Đàm Đinh quay mặt đi, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng trả lời: “Vẫn còn.”

Trác Du cũng có chút ngượng ngùng, đỏ mặt khô khốc mà ồ một tiếng.

Hai người lại lâm vào cảnh hít thở không thông cùng trầm mặc vô tận.

Trác Du người này da mặt cũng đủ dày, an tĩnh trong chốc lát lại nhịn không được vô tâm vô phế hỏi: “Cách phân chia giới tính… có thể là sự khác biệt của mùi hương hay không? Ví dụ như của cậu nồng còn của tôi lại nhạt? Cậu là trái cây còn tôi là hương trà?”

Đàm Đinh lắc đầu nói không biết.

“Để tôi ngửi lại xem ha, kỳ quái… rốt cuộc là mùi hương đến từ chỗ nào a?”

Trác Du không mời mà tự đến dính lên người Đàm Đinh.

Hắn đầu tiên là tiến đến ngửi ngửi bên tai Đàm Đinh, sau đó tay lại không chút khách khí mà kéo cổ áo đồng phục của Đàm Đinh. Giống như là chó săn nhỏ ôm bánh bao thịt thơm ngào ngạt ngửi tới ngửi lui…Hơn nữa biểu tình của Trác Du còn vô cùng nghiêm túc, giống như không thấy loại hành vi này có gì không ổn.

Nhưng lỗ tai Đàm Đinh đều sắp nhỏ ra máu rồi.

Hắn thấy tuy rằng nguyên chủ cùng hắn giống nhau như đúc, nhưng thân thể giống như ở một chỗ sâu nào đó khác với thân thể lúc trước.

Đặc biệt là khi Trác Du để sát mũi vào sau cổ hắn, thân thể Đàm Đinh nối lên một cảm xúc không tên, Đàm Đinh chưa từng có sự rung động nào như vậy, đó là một loại cảm xúc rất vi diệu— hơi thở nóng rực của thiếu niên rơi vào sau cổ hắn, Đàm Đinh liền có cảm giác rằng giây tiếp theo sẽ bị Trác Du đè lên…

Trác Du cũng cảm thấy có chỗ không đúng.

Mùi hương trên người Đàm Đinh kì thật là mùi quả lê, nhưng quả lê vốn dĩ là tươi mát, thanh tân trái cây, nhưng Trác Du ngửi lại cảm thấy mùi hương này có chút quá nồng đậm thơm ngọt.

Không biết vì sao hắn tự dưng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Trác Du ách tiếng, nhìn Đàm Đinh nói: “Cậu…”

Đàm Đinh mờ mịt quay đầu, sau đó đồng tử co rút lại.

Hắn không nghĩ đến Trác Du lại dán sát vào hắn như vậy, vào khoảnh khắc này, chóp mũi hai người gần như là sắp chạm vào nhau.

“… Hai người các cậu!!! MAU!DỪNG!LẠI!NGAY!LẬP!TỨC!CHO!TÔI!!!

Truyện Chữ Hay