Bên ngoài phòng làm việc thấy Hạ Úc Huân đi ra An Ni vội vã tiến lên: "Tiểu Hạ, sao rồi, Tiểu Hạ em khóc rồi.."
Hạ Úc Huân không nói sải bước đi về phía thang máy, vội vã thoát khỏi tầm nhìn của mọi người.
Đằng sau tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc.
Trong mắt An Ni và các đồng nghiệp công ty, nhìn dáng vẻ nhỏ bé xinh xắn như Hạ Úc Huân tuyệt đối là nữ hán tử, một giây trước vừa bị đao đâm một giây sau có thể theo chân họ cười nói vui vẻ, từng đơn thương độc mã đánh mấy tên lưu manh đến công ty, một trận thành danh.
Một người phụ nữ cường hãn như vậy cũng có thể khóc sao?
An Ni xoa trái tim nhỏ bé sợ hãi của mình và nhìn văn phòng chủ tịch một cách khủng bố.
"Trời ơi! Tiểu Hạ thực sự khóc? Tôi hoa mắt không vậy.."
Tần Phi Ly vẫn duy trì tư thế ánh mắt nhìn hướng đi của Hạ Úc Huân mắt cô đờ đẫn: "Cô không nhìn nhầm, tôi cũng thấy.."
-
Không chịu nổi!
Lãnh Tư Thần đâu có phải trúc mã của cô, hắn đơn giản là đỉnh everest! Cô leo mươi năm cũng không leo tới đỉnh mỗi lần đều bị đóng băng suýt chết..
Hạ Úc Huân cắm đầu chạy như điên kết quả không nhìn đường va vào một người, lực chạy khiến cả hai người cùng ngã xuống đất.
Mà cô cả người chật vật ngã vào trên người nọ.
Người đàn ông dưới thân kêu lên, Hạ Úc Huân lập tức bò dậy không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi! Xin lỗi! Thật sự xin lỗi.."
"Ách, cô có thể giúp tôi tìm cái kính không? Tôi không nhìn thấy.." Người đàn ông một bên sờ loạn xạ một bên yêu cầu.
"À! Vâng!" Hạ Úc Huân nhanh chóng tìm thấy chiếc kính gọng vàng chỉ cách chỗ hắn sờ loạn một bước, đưa cho hắn. Kính của cô cũng bị vỡ nhưng nó chính là kính bình thường không đeo cũng không ảnh hưởng đến thị lực.
"Cảm ơn!" Người đàn ông đeo kính lên, thấy người phụ nữ bé nhỏ đang khóc, kính vừa rơi có một vết xước.
"Thật sự xin lỗi, kính của anh bị tôi làm hỏng rồi! Có thể cho tôi thông tin liên lạc của anh không? Tôi nhất định sẽ đền cho anh!"
Xong rồi, nhìn thương hiệu nổi tiếng của cặp kính, ít nhất cũng phải khiến cô tốn một tháng lương.
"Không sao, chỉ là một cái kính mà tôi. Cô đừng khóc, thực sự không quan trọng" Giọng nói người đàn ông rất dịu dàng khiến cho người nghe cảm thấy như có một cơn gió mùa xuân.
Giọng nói ấm áp này làm khơi dậy sự ủy khuất trong lòng Hạ Úc Huân, cô ngồi xổm xuống và bật khóc.
Người đàn ông nhìn cô với vẻ bất lực "Thật sự không có vấn đề gì! Không cần cô phải trả tiền!"
Hạ Úc Huân liều mạng lắc đầu: "Không phải! Nguyên nhân không phải vì anh! Chỉ là tôi muốn khóc.."
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm cuối cùng mỉm cười: "Nếu như rất muốn khóc vai của tôi có thể tạm thời cho cô mượn"
Hạ Úc Huân kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông vừa tình cờ gặp gỡ.
Khuôn mặt hắn đẹp trai, nụ cười dịu dàng mái tóc hơi vàng nắng chiều từ hành lang rơi vào người hắn, thuần khiết và tinh túy.
Giống như hoàng tử trong truyện cổ tích.
Tại sao lại cảm thấy khuôn mặt hắn dường như gặp qua ở đâu? Đặc biệt là màu tóc quen thuộc này.
Hạ Úc Huân ngừng khóc nức nở và quay ra cười khổ: "Thật mất mặt.. cảm ơn anh, tôi không sao rồi!"
"Hiện tại tốt hơn chưa?"
Hạ Úc Huân gật đầu: "Anh muốn đi đâu, mắt của anh có chút không tiện để tôi đưa anh đi!"
"Không cần đâu, rẽ cái là tới!" Người đàn ông cười.
"Thế anh để thông tin liên lạc lại cho tôi! Kính tôi nhất định đền cho anh!"
Người đàn ông nghĩ thấy thái độ kiên quyết của cô đành đem danh thiếp đưa cô.
Hạ Úc Huân lấy danh thiếp.
Phó tổng Lãnh Thị, Lãnh Tư Triệt..
Cô không nhịn được nhìn vào hướng người đàn ông rời đi.
Hắn thực sự là người từ nhỏ đến Hoa Kỳ để chữa bệnh không lâu trước đay vừa trở về, em trai của Lãnh Tư Thần, Lãnh Tư Triệt?
Cô vẫn còn nhớ hồi bé nghịch ngợm còn đập đầu hắn..