Tôi chụp lấy cây bass và rời lớp ngay sau khi hết tiết , hướng thẳng đến tầng thượng. Khi tới đó , tôi thấy một nữ sinh mặc đồng phục đang ngồi ngó lên trời trên lan can bằng sắt. Tóc chị bị gió xới tung lên , và chị trông như đang có tâm trạng khá tốt. Kagurazaka-senpai.
“Chậm quá đấy , cậu trẻ. Chuông báo hết giờ đã reo xong rồi.”
“Không đâu , là do Senpai tới sớm quá thôi….”
Lúc ấy chúng tôi vẫn còn đang học , làm thế nào chị ấy đến đây trước khi chuông reo được nhỉ?
“Âm điệu của tiếng chuông báo giờ ở căn nhà máy phía đối diện sẽ hòa cùng với tiếng chuông trường chúng ta vào thời điểm này , tạo nên những giai điệu ngẫu nhiên và thú vị. Tôi rất mong cậu có thể nghe được nó , cậu trẻ.”
“Haa.” Nói gì thì nói , ngồi ở nơi cao như vậy không phải hơi nguy hiểm sao?
Senpai nhảy xuống từ lan can và tiếp đất ngay trước mặt tôi.
“Cậu quyết định tham gia câu lạc bộ của chúng tôi rồi chứ?”
“Ừhm.....” Tôi nhấc cây bass ra khỏi vai và tựa nó vào lan can. Tôi nói có phần hơi ngập ngừng , “Tôi cần chị giúp luyện bass , nhưng về việc tham gia ban nhạc.....”
“Tại sao chứ?” Đôi lông mày tuyệt đẹp của Senpai nhíu lại.
“Bởi vì tôi chỉ muốn giành lại phòng học đó để nghe các CDs của mình. Tôi không chơi bass vì lợi ích của Senpai.”
“Nhưng , cậu đã tới đây rất nhanh theo như chỉ đạo của tôi.”
“Đó đơn giản là vì tôi cần sự giúp đỡ của Senpai để có thể dạy cho Mafuyu một bài học đích đáng.”
“Vậy , khi cậu nói muốn tôi dạy cậu , tức là cậu muốn tôi dạy cho cậu cách chơi bass. Cậu đã lợi dụng tôi , giống như cái cách tôi đã lợi dụng cậu , đúng chứ?”
Cái cách chị nói có hơi kém sắc sảo , nhưng tôi vẫn thành thật gật đầu. Muốn thắng Mafuyu , tôi không thể không chú ý đến hình ảnh của mình.
Senpai nhoẻn miệng cười.
“Mmm , hiểu rồi. Cậu đã không còn cái biểu hiện của một kẻ thua cuộc nữa.”
Nụ cười của chị không giả tạo như lúc thường -- thay vào đó , nó là một nụ cười hết sức tự nhiên. Khiến tôi hoàn toàn sốc.
“Thế này không tốt sao? Tôi biết dù thế nào đi nữa cậu sẽ vẫn gia nhập nhóm chúng tôi. Vậy nên bắt đầu nào!”
Senpai ngồi xổm xuống và lôi ra một loạt các thứ từ cái ba lô dưới sàn nhà : một cái âm ly nhỏ chạy bằng pin , mấy sợi dây nối , cũng như mấy sợi dây đàn dự phòng cho cây bass.
“.......Nhưng sao chúng ta lạ phải luyện tập trên tầng thượng.”
“Cậu trẻ à , cậu nghĩ bước đầu tiên và cơ bản nhất của việc luyện bass là gì?”
Chị hỏi thẳng tôi trong lúc lôi cuộn dây ra và tháo nút.
“Hmm -- luyện ‘finger crab walk’(Dạo ngón kiểu cua bò) ?”
Đó là một cách luyện di luyện lại những điều căn bản. Người chơi tạo ra một điệu nhạc thích hợp , và bắt đầu bấm các ngón tay từ trỏ đến út theo một trật tự nhất định , mỗi trật tự sẽ tạo ra một hợp âm. Do tay trái di chuyển liên tục theo chiều ngang dọc theo đàn từng chút một , một số người gọi nó là ‘finger crab walk’. Nghe hơi hoa mĩ , nhưng đó chính là bước cơ bản của việc chơi ghi-ta. Tuy nhiên , Senpai lắc đầu.
“Còn một thứ nữa cần phải làm trước khi luyện cái đó. Đó chính là lí do tôi gọi cậu lên tầng thượng.”
Senpai kéo căng sợi dây hết mức.
“Tôi đã buộc một sợi dây thẳng từ đây tới tầng thượng của tòa nhà phía đối diện. Cậu sẽ đi từ bên đây sang bên đó trên sợi dây.”
Tôi suýt đánh rơi cây bass đang lôi ra khỏi túi.
“....Eh?”
“Cậu không thể trở thành một nghệ sĩ bass nếu như không giáo phó cả sinh mạng của mình cho dây đàn. Tôi sẽ ở đây cầu cho cậu được an toàn. Có thể sẽ chết nếu cậu té đó. Vậy nên tốt hơn hết cậu nên chuẩn bị tinh thần đi.”
“Không , không không không , chị đang nói cái quái gì vậy?”
“Oi oi” , Senpai nhún vai.
“Đẩ trở thành một nghệ sĩ bass , cậu cần phải trải qua những bài luyện tập thúc đẩy mạng sống của mình đến mức nguy hiểm. Cậu không bết sao? Hầu hết các nghệ sĩ bass nổi tiếng nhất Nhật Bản đều đã từng trải qua các bài luyện tập có thể gây nguy hiểm đến tính mạng. Chẳng hạn như đập đầu liên tiếp vào một cái lon kim loại , hay đầm mình trong ngọn lửa từ một vụ nổ gas....đại loại thế.”
“Các nhạc công bass mà chị nói.....là?”
“Ikariya Chosuke quá cố.”
“Không phải The Drifters là một nhóm hài hay sao?!” Tôi dập mạnh túi đựng bass xuống nền đất.
“Và ‘The Drifters’ cũng là một ban nhạc! Chính họ đã mở màn cho buổi hòa nhạc của nhóm ‘The Beatles’. Khó tính quá đấy , cậu trẻ.”
“Tôi biết điều đó , vậy nên đừng có đổi chủ đề!”
“Vụ đi trên dây chỉ là đùa thôi. Việc đầu tiên cậu phải làm đó là thay dây cho cây bass. Cất trong kho lâu như vậy , tính đàn hồi của mất sợi dây sẽ giảm đi rất nhiều.”
C-Chị ta vừa mới....
Tôi nghĩ có tranh cãi thêm nữa cũng chẳng ích lợi gì , vậy nên tôi thay bốn sợi dây trong im lặng.
“Lí do thật sự khiến tôi gọi cậu lên tầng thượng , chính là đây!”
Kagurazaka-senpai tựa người vào lan can và chỉ xuống dưới.Tôi có thể đoán ra điều Senpai đang muốn nói mà không cần nhìn xem chị ấy dang chỉ vào đâu thông qua những tiếng ghi-ta lọt vào tai. Phòng học nơi Mafuyu luyện ghi-ta nằm ngay bên dưới chúng tôi.
Cơ mà , tôi đã chỉ cho cô ấy cách dùng khăn tắm để cách âm rồi mà , tại sao tôi vẫn nghe được tiếng ghi-ta của cô ấy nhỉ? Điệu Pavane for Dead Princess của Ravels.....Có khi nào cô ấy quá sốc vì bị đám bạn cùng lớp gọi là ‘Công chúa’ không?
“Vào 7 ngày trước.”
Kagurazaka-senpai tựa lưng vào lan can , và nhìn lên trời.
“Tôi cúp cua vào ngay tiết đầu , và ngồi ở đây nghe âm thanh từ các con phố cho đến khi tan trường.”
Chị đến trường làm cái gì vậy hả?
“Và rồi , mặt trời dần lặn xuống , và ngay lúc tôi cảm thấy như trời sắp mưa , tiếng ghi-ta đó vang lên. Đó là bản The Well-Tempered Clavier Quyển 2 của Bach. Tuy nhiên , cô ta bỏ qua đoạn tẩu pháp và chỉ chơi khúc nhạc dạo.Quá thất vọng , tôi cứ thế ngồi đó tiếp tục nghe -- không nhận ra trời đã mưa từ lúc nào.”
“Chị sẽ bị cảm nếu cứ như thế đấy.”
“Cô nàng chỉ toàn chơi nhạc dạo , lúc đến bản Số 24 ở quãng B -- một sự tra tấn ngọt ngào. Nghe tiếng cửa mở , tôi lén nhìn về phía phòng học , và thấy một cô gái xinh xắn từ trong đó bước ra. Với mái tóc màu hạt dẻ thuần khiết -- như một món xi-rô phong mát lạnh. Đủ khiến chô tôi mê mẩn.”
Cây bass trượt khỏi đầu gối của tôi và rơi xuống sàn.
“Urm....Senpai?”
“Hmm?”
“Mafuyu là con gái.”
“Thì đã sao? Tôi thích những thứ xinh đẹp. Trong mắt tôi , giới tính không phải là vấn đề. Cậu nghĩ tại sao tôi lại cho phép Aihara Chiaki tham gia ban nhạc hả? Bởi vì con bé dễ thương.”
“Đừng có nói mấy thứ gây sốc với cái giọng lãnh đạm như vậy.”
“Dù sao thì , tôi chưa bao giờ nghĩ là con bé lại có thể chơi trống tốt đến như vậy chỉ trong vòng một năm.”
“Chiaki sẽ khóc nếu cậu ấy nghe được điều đó từ chị đấy.”
“Không thành vấn đề. Tôi sẽ nói với đồng chí Chiaki sở thích của mình không chút giấu diếm.”
“Vì thế nên mọi người thật sự nghĩ chị là loại người sẽ chạm tay tới bất cứ thứ gì chị muốn sao?”
Tôi á khẩu vì sốc. Tôi chưa bao giờ nghĩ chị ấy lại là người như vậy. Có lẽ tôi nên tự mình học bass -- vẫn chưa quá muộn để quay đầu lại. Tôi bắt đầu lên dây cho cây bass khi nghĩ về điều đó.
“Tuy nhiên , Ebisawa Mafuyu không thèm nghe lấy một lời từ tôi. Hơn nữa , từ những gì tôi quan sát thấy , vì lí do nào đó , cậu là người duy nhất trong cái trường này bắt chuyện được với cô ta.”
Tôi nhảy cẫng lên trong kinh ngạc và ngước mặt lên.
Trước mắt tôi là nụ cười dễ thương đầy sức tàn phá của Senpai -- chị ấy chỉ dùng nó đúng một lần trong suốt cả tuần.
“Vậy nên , cậu trẻ , tôi cần cậu.”
Không biết vì lẽ gì , tôi không thể nhìn thẳng vào mắt Senpai -- tất cả những gì tôi có thể làm là lảng ánh mắt sang cây bass trong tay mình. Lần đầu tiên trong đời có người nói với tôi như vậy. Không , chờ đã , bình tĩnh lại và suy nghĩ cho thấu đáo nào. Senpai đã nói rằng tôi chỉ là một con tốt cho chị lợi dụng thôi.
“Vậy, mục đích thực sự của chị là thu hút đám con gái dễ thương , đúng chứ?”
Tôi nói ra những ngờ vực trong lòng mình , thế nhưng , Kagurazaka-senpai chỉ nghiêng đầu nhìn tôi và nháy mắt liên tục.
Mấy cuộc nói chuyện giữa tôi và chị ấy không phải là do tôi tưởng tượng , đúng chứ? Suy nghĩ đó chợt thoáng qua đầu tôi.
“Cậu trẻ , cậu có biết lí do con người được sinh ra trong thế giới này là gì không?
Tự nhiên...hỏi gì lạ vậy? Làm sao tôi biết được chứ!
“Lí do đơn giản , loài người được sinh ra trong thế giới này vì tình yêu và cách mạng.”
Một cơn gió chợt lướt qua chúng tôi , thổi tung mái tóc dài của Senpai.Chỉ là một cơn gió nhẹ thoáng qua vai , vậy mà tôi suýt chút nữa thì ngã lăn ra đất. Sao chị ấy lại nói như thế nhỉ? Bộ tôi thực sự đã hiểu sai về ý nghĩ cuộc sống rồi sao? Những câu hỏi đó hiện ra trong đầu tôi trong thoáng chốc.
“Lev Trotsky.....hình như cậu không biết ông ta , đúng chứ?”
Tôi không con đủ sức để lắc đầu nữa.
“Ông ta chính là nhà cách mạng thứ hai trước cuối cùng( Áp chót)! Ông trốn đến Mexico sau khi mất đi người đồng chí của mình , Joserph Stalin , trong một trận đánh. Ông chết trước khi có thể chứng kiến cuộc cách mạng toàn cầu. Tuy nhiên , sự không may của ông không phải là do không có Stalin ở bên cạnh...”
Senpai lấy cây basss từ tay tôi một cách hờ hững , và cắm nó vào âm ly ,
“Ông không may ở chỗ : ông không có Paul McCartney ở bên. Nhà cách mạng cuối cùng ,John Lennon -- đã may mắn vì có Paul McCartney ở bên.”
Senpai kiềm nén những xúc cảm đang dâng trào , và bắt đầu gảy vào dây đàn bằng móng tay của chị. Một hồi các âm thanh chói tai và lạc điệu ồn ã thoát ra từ âm ly , kích thích tai của tôi. Không thể hiểu nổi -- làm thế nào mấy sợi dây bass dày cộm đó có thể phát ra những âm cao như vậy chứ? Chị ấy đang chơi đoạn nhạc dạo bài Revolutioncủa The Beatles. Một bài hát cách mạng do John Lennon sáng tác -- bài hát này rất hay bị hiểu sai.
“Vậy nên , tình yêu , cách mạng và âm nhạc là những thứ không thể tách rời ra khỏi cuộc sống của tôi. Sức mạnh để có thể đưa đến một cuộc cách mạng không hồi kết , sức mạnh để tìm ra Paul cho riêng mình , và sức mạnh để chuyển hóa những suy nghĩ đó thành lời hát -- chúng đều giống nhau. Thế đã dược chưa , cậu trẻ?”
Thực sự , chị có trả lời đúng câu hỏi của tôi không thế.....?
“Ah , tôi hoàn toàn chẳng hiểu chị đang nói về cái gì hết.”
Ngay khi tôi đang định nói ra những suy nghĩ của mình , Senpai nhướng mày lên và lắc đầu trong lúc lẩm bẩm “Mn , Mn...”
“Thế này vậy. Nói một cách đơn giản hơn cho cậu hiểu , là thế này : ngoài chuyện thu hút đám con gái dễ thương , tôi cũng rất nghiêm túc về chuyện lập ban nhạc.”
“Vậy thì hãy nói ra ngay từ đầu!” Tôi dập cái túi đựng bass một lần nữa.
“Sẽ tốt hơn nếu như cậu thi vị một chút.”
“Chị xem người khác như lũ ngốc hay sao , Senpai? Tôi không khen chị đâu , vậy nên đừng có tỏ vẻ tự hào như vậy.”
“Cậu trẻ , phản ứng của cậu là thú vị thật. Lại đây.”
Senpai mỉm cười e thẹn. Lại đây? Chị lịch sự hơn một chút không được hay sao?
“Giờ , hãy cùng hiệu chỉnh bass nào , tôi thấy hơi phiền bởi khả năng đổi chủ đề của cậu đấy.” Tôi? Lỗi tại tôi sao? Ngay khi tôi đang tính nói ra , Senpai bất ngờ trả cây bass lại cho tôi.
“Trước khi luyện tập , chúng ta phải thử xem âm thanh thế nào đã. Cậu thấy đấy , tôi đã đem đủ loại pickup tới đây rồi. Cậu có mang đồ nghề chứ?”
Senpai lấy ra một vài bộ phận của ghi-ta từ trong ba lô. Pickup là thiết bị dùng để hiệu chỉnh độ rung động của dây. Qua việc thay đổi các bộ phận này , sẽ có một sự thay đổi đáng kể trong âm thanh của nhạc cụ. Ngoài ra , còn phải điều chỉnh lại hệ thống dây bên trong , và cực nhất là đục lỗ lên đàn.
“.....Ý chị là , chúng ta sẽ hiệu chỉnh cây bass ngay bây giờ sao?”
“Cây Aria Pro II của cậu thuộc loại bass rẻ tiền , nhưng tôi đặc biệt chọn nó khi xét đến âm sắc từ cây Stratocaster của Mafuyu. Tuy nhiên , như thế vẫn chưa đủ. Cây bass này không thể tạo ra âm thanh đủ hoàn hảo để có thể đáp trả lại cây ghi-ta của cô ta..”
Senpai chỉ tay xuống bên dưới lan can.
Một hồi các âm thanh hào nhoáng của cây ghi-ta Mafuyu đang chơi phát ra từ hướng đó. Hiểu rồi , ra đó là lí do chị ấy gọi tôi lên tầng thượng.
Senpai và tôi liên tục cân nhắc việc hiệu chỉnh bass , việc này khá thú vị. Có vẻ như tôi cũng khá giỏi trong việc này.
“.....Tiếng bass của cậu đã có thể sánh ngang với cây bass của Greg Lake rồi đó.”
Sau hai giờ , Senpai , đứng giữa đống mùn cưa , mạt sắt , và các đoạn dây vụn , nói điều đó với cây bass đã hoàn chỉnh trong tay. Tôi cảm thấy hơi xấu hổ.
“Sao cậu không chỉnh hộ cây Les Paul của tôi luôn nhỉ? Tôi muốn âm thanh của nó trầm hơn một chút.”
“Không đời nào , tôi không có gan đụng vào mấy cây ghi-a cao cấp kiểu như vậy đâu.”
Senpai cười gàn , và bắt đầu dọn dẹp đống đồ nghề cùng với rác.
“Cắm cây bass của cậu vào âm ly càng lâu càng tốt khi luyện tập. Như thế cậu mới có thể cảm nhận được nó bằng cả cơ thể , và hãy nhớ âm thanh cũng sẽ như vậy khi cậu biểu diễn thật sự.”
Tôi gật đầu , và cắm bass vào âm ly một lần nữa. Độ trong của âm thanh hoàn toàn khác so với lúc mới mua về. Cái này là để có thể bắt kịp với với những âm sắc trong trẻo được chơi chính xác như một cái máy của Mafuyu. Về phần tôi , tôi cũng khá tự tin vào khả năng hiệu chỉnh của mình.
Kể từ khi Senpai vô cớ ép tôi mua cây bass này, tôi chưa bao giờ có cảm giác rằng nó thuộc về mình. Tuy nhiên , vào lúc này , thực sự có cảm tưởng như cây bass này đã gắn bó với tôi hơn mười năm rồi vậy -- Tôi có thể dùng nó một cách thoải mái. Nó chính là người bạn đồng hành mà tôi đã tay không tạo nên. Cuối cùng tôi cũng có thể bắt đầu luyện tập.
“Đương nhiên là , tôi sẽ không bắt cậu tập đi tập lại những thứ căn bản. Việc đó tuy cần thiết , nhưng cậu có thể tự tập chúng ở nhà. Tuy có hơi đột ngột , nhưng tôi muốn cậu chơi một bài cho tôi ngay bây giờ.”
Senpai đặt một bản nhạc viết tay trước mặt tôi.
“Cậu biết bài này chứ?”
Tôi gật đầu đáp trả. Không có tựa đề trên bản nhạc , nhưng tôi ngay lập tức nhận ra sau khi nhìn qua.
“Phải thừa nhận là âm điệu của bass không gây chú ý được cho lắm. Hầy hết các bài hát đều không thể nhận ra nếu chỉ nghe từ bass. Có duy nhất một ngoại lệ , chính là bài này. Vậu nên , tôi nghĩ rằng tất cả các nghệ sĩ bass nên bắt đầu với bài hát này và kết thúc cũng với bài hát này.”
Đó là bài Stand by Mecủa Ben E. King. Bum , Bum , badabum , bum.......nhịp điệu của bass --- đúng vậy , chỉ cần hai câu là đủ để khơi gợi lại điệu nhạc trong trí nhớ rồi.
“Giờ thì , hãy chơi bài hát theo tốc độ của metronome (máy gõ nhịp)! Tiếp tục chơi cho tới khi đêm đến và sao mọc , được chứ?”
Sau khi hát xong lời nhạc , Senpai vẫy tay trước khi mở của và rời đi. Tôi thở dài , ngồi xuống sàn và nhặt cây ghi-ta lên.
Mặc dù Senpai đã nhiều lần khiến cho tôi bất ngờ , chưa bao giờ tôi nghĩ là chị lại bắt tôi chơi một bài hát sớm đến như vậy.
Này! Không phải chị sẽ Stand by Me (đứng bên tôi) hay sao?
Sau một giờ tập luyện , tôi bỗng cảm thấy có gì đó là lạ. Ban đầu , tôi không biết cảm giác đó là gì.
Cho tới khi tôi nhấc mấy ngón
tay ra khỏi dây đàn và dừng metronome lại , tôi nhận ra ---
Tôi đã không còn nghe thấy tiếng ghi-ta của Mafuyu nữa. Tôi ngẩng đầu lên và liếc qua cái đồng hồ treo trên tường hành lang -- sáu giờ kém. Mafuyu thường chơi cho đến lúc gần tan trường , đúng ra cô ấy vẫn còn ở trường chứ nhỉ? Hay cô ấy đi toa lét hay đâu đó?
Tôi tăng tempo (nhịp độ) của metronome lên một chút , và chơi lại từ đầu. Lần này , tôi nhẩm lời bài hát trong lúc đánh.
Tuy nhiên , nhịp của lời hát khác với nhịp bass , gây khó khăn cho tôi khi chơi. Tay tôi ngừng chơi một lần nữa , bởi cái cảm giác là lạ tôi cảm thấy khi nãy.
Cửa tầng thượng đúng ra phải đóng , thế nhưng giờ nó lại đang hé mở. Tôi tựa cây bass vào lan can , và bước về phía cánh cửa. Lúc mở cửa , tôi thấy Mafuyu đứng ở đó với vẻ hốt hoảng. Cô ấy lùi về một bước nhưng hụt chân , và xém chút nữa thì ngã ngửa xuống cầu thang. Lúc hai tay cô ấy đang vung vẩy trong không khí , tôi nhanh chóng nắm lấy vai cô ấy và kéo cô ấy trở lên.
“.......Cậu đang làm gì ở đây vậy?”
Sau một hồi chật vật để đứng vững , Mafuyu gạt tay tôi ra khỏi vai. Cô ấy quay đầu lại và đáp nhanh ,
“Ở đây ồn ào quá.”
Hơi kinh ngạc , tôi liếc qua cây basss phía sau cô ấy
Cô ấy nghe thấy sao? Nhưng tôi đâu có gây âm thanh gì nhiều.
“Sao cậu lại tập luyện ở cái nơi như thế này hà?” Mafuyu trừng mắt. Cô ấy trông có vẻ không vui.
“Chẳng phải tôi đã chỉ cho cậu cách chống âm trong phòng bằng khăn tắm hay sao?”
“Nếu tôi làm vậy , tôi sẽ không thể thoát khỏi phòng đủ nhanh nếu chuyện gì đó xảy ra.”
Nếu chuyên gì đó xảy ra?
“Thì.....khi có thứ gì đó.....xuất hiện trong phòng......đại loại thế,”
Mafuyu cúi đầu xuống trong lúc nói một cách mơ hồ.
“Àh , những thứ như rết hay gián đó hả?”
“Wa! Wa!” Mafuyu bịt hai tai lại và dẫm vài cái lên chân tôi. Đau! Cậu đang làm cái quái gì thế!
Cô ấy khiến cho tình huống trở nên ngu ngốc , vậy nên tất cả những gì tôi có thể làm là quay lại với cây bass của mình. Không biết vì lí do gì , Mafuyu đi theo tôi.
“Urm.....Sao hả?”
“Nó bị lạc nhịp.”
Mafuyu phùng má và chỉ vào cây bass của tôi với vẻ không vui.
“Eh?”
“Dây thứ ba quá căng. Tôi thấy rất khó chịu khi nghe nó lúc nãy. Đừng nói là cậu không nhận ra nhé?” Tôi kiểm tra lại dây , đúng là nó hơi lạc nhịp. Cô ấy có thể nghe thấy nó từ phía dưới tôi ba tầng lầu sao? Cô ấy giỏi tới mức đó sao?
“Đưa cho tôi.”
Ngay khi tôi đang thử lên dây lại , Mafuyu bất chợt giật lấy cây bass. Cô ấy nhanh chóng xoay các chốt điều chỉnh vài vòng để lên dây , sau đó đưa cây bass lại cho tôi.
“Cảm ơn đã giúp tôi lên dây! Tôi sẽ trả cho cậu 10 yên mỗi khi cậu làm như việc đó , vậy nên hãy giúp tôi sau này nhé!”
“Đồ đần”
Tôi bỗng nhớ lại vài thứ , và bắt đầu chơi Stand by Me.
“Bài gì đây? Tôi từng nghe ở đâu đó rồi.” , Mafuyu hỏi. Ấn tượng thật , đúng như Senpai nói . Là một cô gái được nuôi dạy trong giới nhạc cổ điển , đây có lẽ là bài hát duy nhất Mafuyu có thể nhận ra khi chỉ nghe một mình bass.
“ Nó là bài Stand by Me.”
“......Nó nói về cái gì?”
“Nó nói về cái gì , hả? Hmmm.....nó nói về một người đang đi dọc đường ray , rồi bỗng nhiên ông phát hiện ra có một cái xác ở kế bên mình.”
Mafuyu khịt mũi.
“.........Lại bắt đầu nói vớ vẩn nữa hả?”
“Không , tôi nói thật đó.” Mặc dù đó là nội dung của một bộ phim cùng tên , chứ không phải lời bài hát.(Phim Stand by Me)
Ít lâu sau , Mafuyu ngồi xuống cạnh cửa tầng thượng , và nghe các kĩ thuật chơi bass non nớt của tôi. Lại nữa , cậu tính ở đây tới khi nào hả? Sẽ rất khó cho tôi chơi nếu như cậu ở đây , vậy nên làm ơn về đi. Do Mafuyu cứ nhìn chằm chằm , tôi đã chơi sai nốt vài lần.
“Cậu có thấy vui không?”
Mafuyu bất ngờ lẩm bẩm những lời đó. Tôi ngừng chơi , và ngẩng đầu lên.
“........Cậu có thấy vui khi chơi bass không?”
Tôi không biết phải trả lời câu hỏi bất ngờ này như thế nào.
“Hmmm , cũng không tệ lắm. Tôi thấy khá tốt khi có thể từ từ chơi những bài hát mà mình thích.”
“Thật sao?”
Trông không giống như Mafuyu quan tâm dù chỉ một chút. Tất những gì cô ấy làm là nhìn xuống sàn nhà.
Tôi hỏi cô ấy câu hỏi giống như vậy , “Cậu không thấy vui khi chơi ghi-ta sao?”
“Một chút cũng không.”
“Nêu không thấy vui , sao cậu không ngưng chơi?”
“Sao cậu không chết đi?”
Tôi siết chặt tay vào cổ cây bass , và hít vào thật sâu. Được rồi , ổn mà , đừng nổi giận. Chuyện sẽ không bao giờ kết thúc nếu tôi đặt nặng từng lời cô ấy nói. Tôi phải chín chắn hơn như vậy.
“Cậu không thấy vui , vậy tại sao ngày nào cậu cũng
rúc mình trong phòng tập để chơi ghi-ta hả? Về nhà chơi piano đi!”
“Không liên quan tới cậu.”
Liên quan nhiều là đằng khác! Cậu đã cướp mất chỗ nghĩ ngơi của tôi , không phải sao?
“Vậy.......cậu có thể đừng khóa cửa bằng ổ khóa được không? Cậu về thảng nhà vào thứ sáu , đúng chứ? Cậu có thể để tôi sử dụng phòng học vào hôm đó được không?”
“Làm thế nào cậu biết tôi về thẳng nhà vào thứ sáu hả? Biến thái!”
Chuyện này chẳng liên quan gì tới việc tôi có biến thái hay không. Tôi có thể dễ dàng nhìn thấy bằng mắt của mình.
“Không! Đừng bao giờ tới gần tôi.”
Cuộc nói chuyện của chúng tôi kết thúc như thế.
Tôi tiếp tục luyện tập trong im lặng , nhưng Mafuyu không có ý định rời đi. Cô ấy cứ đi loanh quanh trước cửa , lưỡng lự không biết có nên trở xuống cầu thang hay không. Cô ấy đang làm gì thế nhỉ?
“-- Công chúa?”
Mafuyu giật mình nhảy lên , và quay lại.
“Cậu cũng gọi tôi như thế sao?”
“Vậy tôi nên gọi cậu thế nào đây? Ebisawa?”
Cô ấy nhìn tôi đầy giận dữ.
“Mafuyu?”
Lần này , cô ấy hạ ánh mắt xuống dưới theo dường chéo , và gật đầu trong lúc cắn nhẹ môi. Vậy là cô ấy ít nhiều cũng có thể chấp nhận việc tôi gọi cô ấy bàng tên. Tuy nhiên , gọi cô ấy như vậy quả thực khá là khó cho tôi.
“Nếu cậu có chuyện gì muốn nói , cứ việc nói thẳng với tôi. Hôm qua tôi đã bảo cậu thế , đúng chứ?”
“Sao cậu lại làm ra vẻ mạnh mẽ và cao thượng thế hả?”
Cậu có tư cách nói với tôi như thế sao? Tuy nhiên , vào lúc tôi đang định lườm lại cô ấy , Mafuyu nhìn đi chỗ khác. Cứ như thể cô ấy đang ngượng khi nói về chuyện này vậy -- cô ấy thì thầm thật nhỏ ,
“......Có thứ gì đó kêu vo vo đằng sau cái tủ.”
Hmmm?Ah.......Ra đó là lí do cô ấy đến đây.
“Không phải cậu có thuốc diệt côn trùng hay sao?”
“Tôi xịt khắp phòng , sau đó chạy nhanh ra ngoài.”
Sặc , đó không phải là cách sử dụng thuốc diệt côn trùng! Chai thuốc đó không phải loại khí Bo để cậu có thể giết chúng chỉ bằng hơi đâu.
“Sẽ chẳng có tác dụng nếu cậu không xịt thẳng vào chúng đâu!”
“Cậu bảo tôi phải làm những việc như vậy sao?”
Mafuyu nói trong lúc nghiến chặt răng với khóe mắt ướt đẫm , cả người cô ấy đang run rẩy. Đó là cách nhờ vả người khác sao? Mà , nếu cứ để cô ấy như vậy , Mafuyu sẽ không bao giờ sử dụng phòng học đó nữa , nghĩa là chiến thắng thuộc về tôi?
“Nếu cậu không thích như vậy , trả lại căn phòng đó cho tôi như một cô gái chững chạc thì sao nhỉ?”
“Đồ rác rưởi!” Mafuyu nói với tôi trong lúc kiềm nước mắt lại , “Sao cũng được , tôi hiểu rồi , tôi sẽ tự làm lấy.”
Mafuyu dập cửa , tiếng bước chân cho thấy cô ấy đang di xuống. Cứ việc đi và cố hết mình nhé!
Tôi tiếp tục chơi Stand by Me.
Tuy nhiên , hơi tò mò không biết chuyện sẽ ra sao , tôi nhìn xuống dưới lan can.
Mafuyu đang đứng chết trân ở ngoài phòng luyện tập với tay trái nắm lại thành đấm. Sau khi nhìn chằm chằm một lúc , cô ấy vươn tay đến tay nắm cửa , sau đó dừng lại ngay lập tức , cứ như thể toàn bộ sức lực của cô ấy đã bị lấy mất. Cô ấy đứng bất động , và lưng cô ấy đang run rẩy không ngừng. Do trông cô ấy thực sự rất tội nghiệp , tôi tắt âm li , đặt cậy bass xuống , và đứng dậy.
Vậy ra tiếng vo vo đó không phải là do côn trùng. Sau khi xuống tới sân sau
, tôi bước vào phòng luyện tập. Tôi thử lắc cái tủ , và thứ gì đó bị kẹt sau lưng nó bất chợt rơi xuống đất cùng với tiếng *Pa*. Thì ra là bìa album đầu tay của Iron Mauden.Tiếng vo vo khi nãy thực chất là tiếng sột soạt của mấy mảnh giấy trong tấm bìa bao , hình thành do cái tủ bị rung lên bởi tiếng ghi-ta của cô ấy.
Tôi cứ tưởng mình đã làm mất tấm bìa album này luôn rồi , vậy nên tôi rất mừng khi kiếm lại được nó. Tôi vui vẻ đưa cho Mafuyu xem tấm bìa có hình một con zombie quái dị -- khỏi phải nói , cô ấy phun thuốc diệt côn trùng vào mặt tôi trong lúc vừa khóc vừa la cùng một lúc.