Khi tôi về đến nhà, Tetsurou không có mặt ở đó. Bước vào bên trong, tôi cảm giác trong nhà còn lạnh hơn cả bên ngoài, vậy nên tôi khoác lên mình một chiếc áo khoác vải len trước khi ngồi thẫn thờ trên chiếc sofa trong phòng khách suốt một hồi lâu. Sau khi đầu óc cuối rốt cuộc cũng đã nguội trở lại, tôi nghĩ về tất cả những gì Senpai đã nói với mình lúc trước. Lúc này tôi đã đủ bình tĩnh để nhận ra những cảm xúc đang rỉ máu ẩn giấu sau những lời lẽ cường điệu của Senpai.
Chuyện ấy đã bắt đầu tự bao giờ chứ?
Từ khi nào mà Senpai đã bắt đầu dành tình cảm cho tôi?
Đó là những điều mà tôi không thể nào tự mình trả lời được. Chẳng phải Senpai đã nói với tôi những điều ấy suốt quãng thời gian qua sao? Tất cả bắt đầu từ khoảnh khắc chúng tôi gặp mặt.
‘Thế nên, chị đã để ý tới em từ rất lâu rồi, cậu nhóc.’
‘...Chị muốn có em.’
‘Chị nghĩ chị đã tìm thấy Paul McCartney của riêng mình.’
‘Điều đó rất đơn giản, cậu nhóc. Đơn giản hơn rất nhiều những gì em đang nghĩ trong đầu.’
Đúng vậy. Tất cả thật sự rất đơn giản.
Chỉ là tôi chẳng bao giờ chú ý tới nó mà thôi.
Nhưng tôi vẫn không biết mình phải làm gì ngay cả sau khi đã nhận ra điều đó. Buổi tuyển chọn cũng sắp tới rồi. Không chờ đã, Senpai từng nói rằng cả buổi biểu diễn live lẫn buổi tuyển chọn đều đã được sắp đặt để ngăn cản Mafuyu và tôi dành thời gian bên nhau một mình. Chị ấy đã mang mong muốn cá nhân vào công việc. Nhưng chị ấy là kiểu người như vậy.
Tôi cuộn tròn trên chiếc sofa. Lưng tôi cảm thấy đau nhói. Tôi cảm giác có gì đó tách một cái, và đó là khi tôi nhận ra mình đã đè cả người lên cây ghi-ta bass. Mặt tôi tái xanh, tôi vội vàng kéo cây đàn ra khỏi vỏ. Chết tiệt, tôi đang làm cái quái gì vậy chứ? Liệu có sao không? Tôi kiểm tra bốn chiếc núm, ngựa đàn và bộ thu âm...rồi thở dài nhẹ nhõm sau khi nhận ra không có thứ gì bị hỏng cả.
Tôi ôm cây ghi-ta bass trước ngực rồi co chân lên chiếc sofa cuộn tròn người lại thêm một lần nữa. Tôi không nên bực bội với bản thân và nghĩ ngợi về tất cả những chuyện ấy vào lúc này. Tại sao chị ấy lại tấn công tôi tới tấp với bài phát biểu dài dòng của mình trong khi ban nhạc vốn đã ở trong tình cảnh vô cùng bận rộn cơ chứ? Và tôi phải làm thế nào nếu như Mafuyu biết được chuyện này? Tôi không rõ hai người họ thân nhau ra sao. Senpai vẫn chọc ghẹo Mafuyu suốt, và có vẻ như Mafuyu cũng không quá phản đối lại chuyện ấy, nhưng mỗi lần chúng tôi cùng nhau chơi nhạc, hai người ấy sẽ tấn công nhau bằng những giai điệu nghe như thể hai con rắn hổ mang đang nhắm tới cổ nhau vậy. Khi hai người họ biểu diễn chung, sự khác biệt giữa hai tông điệu lại vô cùng rõ ràng, có thể gọi đó là phong cách của Feketerigó. Tuy nhiên, cây ghi-ta bass của tôi lại không đủ khả năng để chơi ở tông giữa, và tôi thường ước mình có thể nhận được vài sự trợ giúp từ những thanh âm của cây đàn synthesizer.
Chờ đã. Này, giờ đâu phải lúc để suy nghĩ chuyện ban nhạc chứ. Chẳng phải tôi chỉ đang trốn tránh thực tại thôi sao? Tôi vung tay đấm xuống thân đàn. Điều tôi nên lo lắng lúc này là chuyện…
Liệu tôi có thật sự không nên lo lắng cho ban nhạc vào thời điểm này hay không? Liệu tôi có thật sự đang ổn hay không?
Đủ thứ suy nghĩ hiện ra trong tâm trí tôi, khiến tôi cảm thấy chán ghét. Những màn độc diễn ghi-ta đối lập nhau giữa Mafuyu và Senpai, những tiết tấu vọng lại từ xa xa của tôi và Chiaki...và tôi không thể ngăn chúng hiện lên trong tai mình. Tôi cố gắng tái hiện lại trong đầu mình bài hát thiếu đi âm thanh của bộ dây và tiếng đàn organ. Feketerigó thiếu mất một người thứ năm, những ý tưởng ấy cứ lởn vởn trong đầu tôi. Chúng đã xuất hiện kể từ khi tôi lắng nghe đoạn độc tấu bài Happy Xmas của Mafuyu.
Những suy tính và kế hoạch dần dà được thành hình.
Thật đáng mỉa mai. Khi chúng tôi luyện tập trong phòng lúc trước, âm nhạc đã chẳng thể lọt đến tai tôi vì tôi đã quá bận tâm tới những ánh mắt và lời nói của Senpai. Nhưng khi tôi ở đây, ở một mình trong ngôi nhà này, cố gắng suy nghĩ về những chuyện Senpai đã nói với mình bằng một cái đầu lạnh...vậy mà, âm nhạc lại cứ len lỏi vào trong tâm trí tôi
Nói đơn giản thì, tôi đang vô thức tìm một nơi để lẩn tránh.
Vị thần âm nhạc hẳn sẽ trở nên tức giận nếu như tôi tiếp tục đem âm nhạc ra làm cái cớ để chạy trốn khỏi thực tại. Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoại trừ làm vậy. Đó là nơi duy nhất tôi có thể chạy tới.
Tôi đứng lên khỏi chiếc sofa.
Tôi tiến về phòng mình, mở tủ đồ và lấy ra cây đàn synthesizer cũ cùng hộp dụng cụ. Xem ra tôi sẽ phải dành cả đêm để làm chuyện này. Nhưng tôi nghĩ làm việc với máy móc sẽ là cách hiệu quả hơn nhiều so với việc cả đêm nhìn đồng hồ tích tắc trong khi lẩn trốn trên giường một cách khổ sở.
Ít nhất thì, tôi cũng cảm giác mình đang tiến về phía trước.
“Cậu không ngủ tí nào à? Quầng thâm dưới mắt cậu trông thật sự rất rõ đó!”
Chiaki cất tiếng hỏi trong khi dòm lom lom nhìn mặt tôi. Tôi vừa gật đầu đáp lại vừa cố hết sức để ngăn mình khỏi ngáp. Giọng tôi nghe hơi khàn khàn.
Buổi sáng, trên sân ga. Trời hãy còn tối, mặt trời vẫn chưa ló rạng, thế nhưng sau khi đã thức trắng cả tối hôm qua lớp bê tông xám xịt và chiếc váy kẻ caro đỏ của Chiaki vẫn làm tôi nhức mắt.
“Mình chẳng tài nào ngủ được, thế là mình đã làm việc cho tới tận sáng.”
Tôi gỡ mấy chiếc bao nặng nề ra khỏi vai và đặt xuống sàn. Ngoài cây ghi-ta bass của mình, tôi còn mang theo cả cây đàn synthesizer nữa. Tay tôi gần như gãy ra làm hai dưới sức nặng của chúng.
“Hẳn là hôm qua đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Senpai không chịu nói gì với mình cả.”
Đôi mắt của Chiaki nhìn thẳng vào tôi, nước mắt từ từ dâng lên ngân ngấn, một vẻ buồn bã hiện lên trên nét mặt Chiaki. Hai dòng cảm xúc đối nghịch trào lên trong trái tim tôi. Ơn trời là chị ấy không tiết lộ điều gì cả, nhưng tại sao chị ấy không nói ra cho bằng hết cơ chứ, chẳng phải vậy sẽ khiến mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn sao? Tôi cũng không biết mình đang đồng tình hay đang phản đối hành động của chị ấy nữa.
“Tại sao không ai sẵn lòng tiết lộ điều gì hết nhỉ…”
Sao Chiaki lại nói năng dịu dàng đến vậy chứ? Tôi thầm nghĩ. Tại sao cô ấy không truy hỏi để bắt tôi ‘mau chóng phun ra’? Chẳng phải đó cách cô ấy vẫn thường dùng để tiếp cận những chuyện như thế này sao? Đó cũng là những gì cô ấy đã làm vào cái đêm tôi bị lung lay trước bản Kreutzer Sonata của Mafuyu và Yuri.
Nhưng đây không phải chỉ là vấn đề của riêng tôi...Tôi không thể nói chuyện đó với Chiaki được.
“Senpai đã nói với cậu rằng ‘Chị thích em, hãy ôm lấy chị đi’, phải vậy không?”
Tôi lùi lại và gần như ngã lăn xuống đường ray.
“Nao thật quá dễ đoán mà”, Chiaki cười thẹn thùng.
“Vậy là cậu đã nghe, nghe được tất cả rồi ư?”
Cô ấy đã nghe thấy Senpai xin tôi hãy ôm lấy chị ấy...hay đúng hơn, những lời đi cùng với câu nói đó sao?
“Mình không nghe được nhiều thế, nhưng mình biết Senpai đã thương Nao ngay từ lúc ban đầu rồi.”
“Cậu đã biết chuyện đó suốt thời gian qua sao?” Bỗng nhiên tôi lại bắt đầu nói chuyện một cách lễ độ trong vô thức.
“Mình nên nói là tất cả mọi người đều biết rồi. Ngay cả đám con gái trong lớp chúng ta còn biết nữa là.”
“Hả?”
Tôi ngồi xuống bên cạnh chiếc đàn synthesizer...hay có lẽ là ngã phịch xuống nền bê tông vì sửng sốt. Nghĩ lại thì, chuyện ấy cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả. Ngay từ đầu, tình cảm Kagurazaka-senpai dành cho tôi đã rõ như ban ngày.
“Quên chuyện đó đi, mình cũng chẳng lấy gì làm bất ngờ với điều ấy cả. Nao không nhận ra những chuyện như vậy cũng là điều bình thường mà.”
“U~...”
Tôi nên cúp tiết đi thì hơn. Tôi chẳng thể nào đối diện với phần còn lại của thế giới được nữa.
Bỗng nhiên tôi chạm phải chiếc đàn synthesizer đang nằm bên cạnh mình.
Tôi không thể làm thế được.
Chiaki ngồi xổm xuống bên cạnh bao đàn synthesizer, đối diện tôi. Tôi cảm giác như đôi mắt mạnh mẽ của cô ấy sẽ tóm lấy mình nếu như tôi ngẩng đầu lên, vậy nên thay vào đó tôi tiếp tục nhìn chằm chằm xuống tay mình.
“Đúng như mình nghĩ, Senpai thực sự rất đáng gờm.”
Chiaki lẩm bẩm.
“Tuy nhiên mình không hiểu tại sao chị ấy lại chọn nói với cậu vào thời điểm tệ thế này.”
Đó là chuyện...tôi cũng không thể hiểu nổi. Và cũng vì thế mà tôi mới thê thảm thế này.
“...Đó là chuyện mà ngay cả mình cũng chẳng thể lí giải được. Mình cũng bị sốc khi nghe thấy điều ấy.”
Đúng vậy. Chiaki cũng có tình cảm với Senpai. Không đời nào cô ấy có thể cư xử như thể không có chuyện gì xảy ra được.
“À, ừm, mình xin lỗi.”
“Cậu không có tư cách để xin lỗi mình, vậy nên thôi ngay đi.”
Tôi gần như ngã ngửa xuống đất khi Chiaki khước từ tôi với một nụ cười đáng sợ nở trên gương mặt.
“Mình không sao. Mình không mạnh mẽ như Senpai, vậy nên một cơ chế kì quặc trong đầu mình sẽ được kích hoạt yêu cầu mình bình tĩnh để tất cả mọi thứ giữ nguyên như cũ.”
“...Không phải ấy là mạnh mẽ sao?”
“Đó là yếu đuối. Chuyện này quá khó để Nao có thể hiểu được. Cho dù mình có giải thích cho cậu đi chăng nữa thì có lẽ Nao vẫn sẽ chẳng hiểu bất cứ chuyện gì đâu.”
Tôi tiếp tục giữ im lặng trong khi Chiaki trỏ ngón tay lên mũi mình. Rất có thể là như vậy.
Nhưng dù vậy có một chuyện mà tôi hiểu rất rõ, nụ cười của Chiaki còn cô đơn hơn cả đám mây trong buổi sớm đầu tháng mười hai.
“Vậy thì, sau khi đã bỏ buổi tập ngày hôm qua, sau khi đã dành cả đêm để suy nghĩ, cậu đã hình dung ra được cậu sẽ làm thế nào chưa?”
Tôi sẽ làm gì đây? Tôi nên chạy trốn tới nơi nào? Từ giờ tôi nên làm gì?
Tôi chầm chậm gật đầu.
“...Mình đã điều chỉnh bộ flanger vậy nên, theo lí thuyết, nó sẽ chỉ nhận các nốt của đàn synthesizer thôi.”
“Chờ chút đã, cậu đang nói chuyện gì vậy?”
“Về bản phối, tất nhiên rồi.”
Tôi vỗ vỗ lên chiếc đàn synthesizer.
“Mình đã tự tạo ra thiết bị tạo hiệu ứng này. Nó sẽ kết nối cây ghi-ta của Senpai và Mafuyu vào chiếc đàn synthesizer và sẽ sử dụng hiệu ứng làm chậm để làm nhạc nền. Mình cũng sẽ điều chỉnh cả tông nhạc nữa.”
Chiaki điếng người, cô ây hơi nhấc hông lên. Suốt một lúc lâu sau cô ấy vẫn không nói được lời nào.
“Ch...Chuyện gì vậy chứ? Đó là điều cậu đã làm thay vì đi ngủ sao?”
“Mình cũng đâu thể làm gì khác được.”
Tôi có thể tự tạo cho mình một chút thời gian suy nghĩ nếu như tôi hướng tất cả sự tập trung của mình vào âm nhạc, vậy là tôi đã dành hết tâm trí và cả những ngón tay vào máy hàn sắt, tuốc nơ vít và kìm, rồi đắm mình trong công việc hiệu chỉnh. Tôi nối thiết bị tạo hiệu ứng, cây đàn ghi-ta bass cùng với chiếc máy tính vào cây đàn synthesizer, vừa chỉnh sửa mã nguồn vừa liên tục kiểm tra âm thanh.
Và câu trả lời mà tôi đã tìm được là một chiếc hộp màu đen đang nằm trong túi sau của bao đàn synthesizer.
Chiaki bỗng cười phá lên. Cô ấy vừa bắt đầu cúi về phía trước vừa ôm bụng, nhưng khi cô ấy nghe thấy câu nói do dự của tôi, “Chiaki?”, cô ấy đưa hai tay che mặt và la lên.
“...Chờ đã, mình xin lỗi...Aha ha ha ha, ha...Nao, cậu đúng thật là…”
“M, mình đã nói gì kì quặc à?”
Chiaki vừa lắc đầu vừa nén tiếng cười của mình lại, cô ấy quẹt đi những giọt nước mắt đọng lại trong khóe mắt mình.
“Giờ mình mới là đứa trông như kẻ ngốc vậy. Giá như mà mình có thể giống như cậu.”
Không, mình tạm chỉ gạt vấn đề sang một bên mà thôi…
Tôi vẫn sẽ gặp Senpai ở trường và tôi còn không chắc mình sẽ mang vẻ mặt thế nào khi đối diện với chị ấy nữa. Nhưng nếu là âm nhạc, nó có thể ùa vào khoảng lặng và lấp đầy tất cả mọi thứ, không cần biết tình hình có tuyệt vọng thế nào.
Tiếng loa thông báo tàu vào ga và không lâu sau đó một đoàn tàu chạy vụt qua rồi dừng lại trước sân ga, khiến cho mái tóc chúng tôi bay phất phơ trong không khí...Và thế là, cuộc trò chuyện giữa hai đứa kết thúc.
Khi tới trường, chúng tôi ngạc nhiên khi không thể nào tìm thấy những chiếc chìa khóa phòng tập trong hộp chìa khóa. Có ai đó đã tới trước chúng tôi. Chiaki và tôi nhìn nhau rồi tiến về phía căn phòng tập nằm phía sau khu trường.
“Em và cậu nhóc ngồi sát nhau tới thế nào vậy? Thế này sao?”
“Ể? À, ừm…”
“Em ấy có vòng tay ôm em không? Ở đó không có nhiều chỗ nhỉ?”
“Naomi sẽ không làm những chuyện như thế đâu…”
“Nhưng bên ngoài trời cũng lạnh mà, vậy nên chí ít em ấy cũng làm thế này đúng không?”
“Yaa! Chị Kyouko, dừng lại!”
“Hai người đang làm gì vậy…”
Khi mở cửa ra, tôi cứng họng. Kagurazaka-senpai và Mafuyu đang ngồi trên mấy chiếc bàn được kê sát lại với nhau, cánh tay của Senpai đang ôm quanh eo của Mafuyu. Dường như chị ấy đang quấy rối cô nàng.
“Trời, Senpai! Em đây này, em đang tự hỏi tại sao hôm nay chị lại tới đây sớm đến vậy!”
Chiaki đẩy tôi sang một bên và phi vào trong phòng, cô ấy vòng tay quanh cổ Senpai giải cứu Mafuyu. Với mái tóc và bộ đồng phục rối bời, Mafuyu nấp sau lưng Chiaki với ánh mắt hiện vẻ bẽn lẽn.
“Em ấy và cậu nhóc đã nói chuyện tình cảm ở tháp nước trên mái nhà, vậy nên chị đang tra hỏi em ấy để lấy thông tin chi tiết. Là chủ tịch của câu lạc bộ, làm sao mà chị có thể không cập nhật những chuyện như thế này chứ?”
“Chuyện đó chẳng liên quan gì đến việc chị là chủ tịch câu lạc bộ đâu đúng không? Và chị cũng không cần phải bỏ cà vạt ra đâu.”
“Nhưng mọi người đã quên mất rằng chị cũng yêu các cô gái nữa, vậy nên chị muốn tận dụng cơ hội này để chứng minh lại chuyện ấy.”
Chị có không chứng minh lại chuyện ấy cũng chẳng sao cả. Trời ạ, chị ấy đúng là...Tôi vô tình thoáng chạm mắt với Mafuyu khi cô ấy quay mặt về phía tôi. Gương mặt cô ấy đỏ như màu mặt trời lúc hoàng hôn vậy. Theo phản xạ tôi đánh mắt nhìn đi chỗ khác.
Trong đầu tôi, tôi đã quyết định mình nên mang vẻ mặt thế nào và sẽ nói gì nếu như chạm mặt Senpai hay Mafuyu. Nhưng có vẻ như tất cả đều vô nghĩa. Ai mà ngờ được rằng tôi sẽ bắt gặp cảnh quấy rối trong phòng tập chứ? Tôi thở dài và đặt những chiếc bao đàn mình đang mang dựa vào tường.
“Em mang theo cả đàn synthesizer cơ à? Em đang định phối nhạc sao? Chị đang nghĩ đến một cuộc đấu ghi-ta với Mafuyu. Nếu vậy thì…”
Senpai ngả về phía tôi và ngó qua vai nhìn xuống tay tôi. Chị ấy tựa cằm lên vai tôi và áp chặt ngực mình lên lưng tôi khiến cơ thể tôi đông cứng khi tôi sắp sửa lấy chiếc đàn synthesizer ra khỏi bao. Cơ thể tôi đang bị những ánh mắt khổ sở của Mafuyu và Chiaki đâm chọc.
“À, ừm, em sẽ lấy cây đàn synthesizer ra. X, xin chị hãy lùi lại.”
Không ai nói câu nào trong khi tôi đang nối những sợi dây cáp. So với những công tác chuẩn bị đơn giản của các loại nhạc cụ, việc lắp đặt và điều chỉnh đàn synthesizer cùng những thiết bị tạo hiệu ứng phức tạp hơn rất nhiều.
Khi tôi đưa một trong những sợi dây cáp nối với cây đàn synthesizer cho Senpai, chị ấy nở nụ cười dịu dàng và hỏi.
“Đây là câu trả lời của em à?”
Gì vậy? Chị ấy nói câu trả lời của tôi là có ý gì?
Câu trả lời cho màn thổ lộ vĩ đại đầy xúc động và không hề kìm nén của Senpai ngày hôm qua sao?
Sao có thể như thế được? Tôi không thể sử dụng lời lẽ hay suy nghĩ nào trong đầu để trả lời chị ấy cả. Chỉ là tôi không biết mình phải làm gì để đưa mọi thứ trở lại bình thường…
Senpai cắm sợi dây cáp vào cây Les Paul mà không cần đợi tôi trả lời. Tôi vẫn không thể nào nhìn Mafuyu khi tôi đưa cho cô ấy sợi dây cáp của mình, vậy nên thay vào đó tôi dán mắt vào tấm bảng điều khiển của những thiết bị tạo hiệu ứng. Những thanh ngang xuất hiện trên màn hình, báo hiệu hai cây đàn ghi-ta đã được kết nối tới cỗ máy của tôi.
“Chiaki, cậu hãy bắt đầu với những tiếng hi-hat. Còn Senpai, xin chị hãy hòa vào trong đoạn điệp khúc thứ hai. Mafuyu sẽ biểu diễn độc tấu trong đoạn điệp khúc đầu tiên.”
Bầu không khí trong căn phòng thật yên ắng nhưng vẫn hừng hực. Tôi vỗ lên thân cây ghi-ta bass và bắt đầu đếm ngược. Chiaki bắt đầu chơi những nhịp trống lờ mờ nghe như tiếng chuông vang vọng trong bầu trời đầy tuyết.
Tôi không nói với họ là chúng tôi sẽ chơi bài hát nào, nhưng tôi không cần thiết phải làm vậy. Tất cả những gì chúng tôi cần là một hơi thở, và chúng tôi đang truyền tải buổi tối tĩnh lặng của đêm Giáng Sinh khi tuyết rơi sắp sửa phủ kín mọi thứ...cho dù là các binh sĩ, chiến hào, xác chết hay vũ khí.
Cây Stratocaster của Mafuyu bắt đầu cất lên tiếng hát như thể phả ra từ trong lồng ngực. So this is Christmas, and what have you done. Another year over, a new one just begun…
Happy Xmas.
Những câu hát được trang hoàng lộng lẫy còn sót lại của giai điệu chính dẫn dắt bài thánh ca trong trẻo của cây đàn organ và bắt đầu lan tỏa. Tôi nghe tiếng ai đó nuốt nước bọt. Chẳng có ai đang chạm tới những phím đàn cả...tất cả mọi thứ đều nhờ thiết bị tạo hiệu ứng được kết nối trực tiếp với cây ghi-ta của Mafuyu. Nó đã cố kiếm tìm sự hòa hợp giữa tiếng ghi-ta của cô ấy và tiếng ghi-ta bass của tôi.
Cảm giác như thể có một Mafuyu khác đang đứng ngay đây vậy. Nhưng khi tôi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ảo ảnh đó đã biến mất ngay tức khắc không để lại một dấu vết. Phía bên kia là Chiaki đang ngồi phía sau dàn trống chơi những tiếng tuyết rơi, và ở đó còn có Mafuyu, người đang cúp mắt trong khi tấu lên khúc nhạc với cây Stratocaster của mình, và Kagurazaka-senpai cũng đang ở đó với cây Les Paul nắm chặt trong tay cùng tôi quan sát những mảnh ảo ảnh rải rác.
Tôi chạm mắt với Senpai. Đôi mắt chị ấy lấp lánh như bông tuyết tan. Chị ấy búng nhanh miếng gảy đàn trong tay mình lên cây Les Paul, chơi đè lên giai điệu đang thì thào từ cây Stratocaster của Mafuyu chỉ bằng một cú vẩy đơn giản và mạnh mẽ. Tôi có thể nghe thấy tiếng trẻ em đang cất lên những lời ca cầu nguyện hòa bình. War is over, if you want it, war is over, now…
Tôi có thể cảm nhận được một chút khác biệt trong tông nhạc. Tiếng đàn dây tươi vui bùng nổ, tôi nổi da gà khắp người. Thật sự là chỉ có bốn chúng tôi ở đây thôi sao? Thứ âm nhạc này đang được tạo nên chỉ từ trái tim và tứ chi của Feketerigó thôi sao? Ngay cả khi không ai trong chúng tôi nói tiếng nào, tôi có thể nghe thấy giọng hát của John Lennon và tiếng đồng ca của cả ngàn đứa trẻ, tôi thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng máy bay phản lực ném bom, tiếng nổ của những trái bom cháy, tiếng khóc lóc của trẻ sơ sinh và tiếng gào thét giận dữ của con người.
Tiếng fill-in của Chiaki lao về phía trước như tia sét đánh ngang bầu trời đêm, kéo tất cả chúng tôi vào nhịp rock. Khúc thánh ca được giải phóng khỏi John Lennon và bàn tay của những đứa trẻ. Được nâng đỡ bởi đôi cánh của Kagurazaka-senpai và Mafuyu, nó biến đổi thành một đoạn biến tấu phức tạp, leo lên cao theo hình xoắn ốc với một tốc độ chóng mặt. Nó kéo tất cả những giai điệu của cây đàn synthesizer, phóng lên bầu trời đêm Giáng Sinh và nổ tung. Nếu cây ghi-ta bass của tôi vào trễ dù chỉ một giây, giai điệu sẽ trở nên hỗn độn và tản mác, che khuất đi những ngôi sao lung linh trên trời. Những mẩu ánh sáng rải rác đang thiêu đốt cơ thể tôi. Tôi phải dựa vào những rung động lờ mờ chỉ có thể xác định bằng những đầu ngón tay để tiếp tục bơm máu cho đôi cánh của Feketerigó.
Không ai dừng lại cả.
Đến cuối cùng, thứ đã ngăn Senpai và Mafuyu tiếp tục và tiếp tục vĩnh viễn là tiếng chuông cất lên từ xa xa.
Đến khi tôi rốt cuộc cũng đã dừng những ngón tay trong kiệt quệ, bầu trời đêm tan đi. Nhịp trống của Chiaki cũng chậm đi đáng kể, tiếng ghi-ta của Senpai và Mafuyu kìm nén lẫn nhau sau khi đã ngừng cất lên tiếng hát và đếm những tiếng vang còn đọng lại của đối phương.
Suốt một lúc lâu không ai trong chúng tôi nói gì, ngay cả sau khi tiếng chuông chuẩn bị đã ngừng reo. Căn phòng được lấp đầy bằng một sự tê dại khoan khoái.
“...Đây hẳn là lần tuyệt nhất của chúng ta nhỉ?”
Senpai lẩm bẩm với hơi thở nồng nhiệt. Đôi mắt chúng tôi chạm nhau.
“Buổi tuyển chọn, buổi diễn chính thức và ngay cả những nơi còn xa hơn thế nữa...tất cả đều trong tầm mắt chúng ta đúng không?”
Tôi không biết ai là người nói câu ấy, nhưng tất cả chúng tôi đều gật đầu. Cây đàn synthesizer và thiết bị tạo hiệu ứng cũng thế...cảm giác chúng chúng đang toát lên ánh sáng thỏa mãn để đáp lại.
Khi âm lượng của chiếc ampli hạ xuống từng chút từng chút, sức nóng còn sót lại cuối cùng cũng rời bỏ khỏi cơ thể chúng tôi và thay thế cho nó là cảm giác thực tế của da dẻ.
Đó thật sự là một khung cảnh đáng sợ.
Khi nghĩ lại chuyện này, tôi nhận ra rằng Feketerigó hẳn đã bị chia tách thành nhiều mảnh.
Nhưng ngay cả khi ấy, chúng tôi vẫn được thắt chặt với nhau bằng âm nhạc và những cỗ máy mà tôi đã kết nối. Ngay cả khi tôi vẫn chưa có một câu trả lời những cảm xúc của Senpai hay những suy nghĩ của chính mình.
Và đó là sai lầm đầu tiên của tôi.