“Dừng lại!”
Chiaki la lên từ phía sau dàn trống, cô ấy giơ cao hai cánh tay đang nắm chặt lấy những chiếc dùi. Những ngón tay đang chơi đàn của tôi cũng ngừng lại, tôi lau mồ hôi trán.
Cả Senpai và Mafuyu cùng đưa tay phải đè xuống cần đàn dập tắt những thanh âm còn sót lại. Giai điệu rock đang lấp đầy căn phòng tập của Câu lạc bộ Nghiên cứu Nhạc Đồng Quê vừa mới chỉ một giây trước đã biến thành một thanh âm chán nản khó nghe trong tai tôi.
Cả ba cô gái cùng lúc nhìn về phía tôi. Vì không thể nào chịu được ánh mắt dò hỏi của Mafuyu, ánh mắt trêu chọc của Senpai và ánh mắt đầy kích động của Chiaki, tôi buộc phải nhìn xuống cây ghi-ta bass trong tay mình.
“Em nói đi, đồng chí Aihara. Chị nghĩ tất cả chúng ta đều đang nghĩ đến cùng một chuyện thôi, nhưng lúc này em là người duy nhất mà cậu nhóc sẽ chịu lắng nghe.”
Chiaki gật đầu và trỏ chiếc dùi trống của mình về phía tôi.
“Cậu hãy thôi bám rịt lấy mình đi!”
Tôi gần như đánh rơi cây ghi-ta bass khỏi tay vì sốc. Tôi giật mình trước những ý nghĩa nằm sau câu nói của cô ấy...cho dù nó là về âm nhạc, tất nhiên rồi.
“Mình đã cố tình làm giảm tiết tấu để truyền đạt tâm trạng uể oải! Thế nhưng điều đó sẽ chẳng còn tác dụng nếu như cậu cũng chơi phần của mình với thái độ tương tự và quá tập trung vào sự lười biếng! Ghi-ta bass và trống chơi vào những thời điểm khác nhau, vậy nên cậu phải sôi nổi hơn!”
“Ừm…”
Những lời nói của Chiaki thật sự đã giáng cho tôi một cú đau điếng, bởi chính tôi cũng hiểu rất rõ rằng cô ấy nói rất đúng.
“Cậu nhóc, xem ra em luyện tập còn chưa thuần thục nhỉ. Em nghĩ chị không biết là em đang chơi những phần fill-ins trong những đoạn hòa âm một cách rất khó khăn sao?”
Một nụ cười nham hiểm hiện lên trên gương mặt Senpai, nó khiến chị ấy trông tựa như đang trêu chọc một con mèo vậy...tôi thu người đáp lại.
“Em đang cố tình mắc lỗi tất cả để chúng ta thất bại trong buổi tuyển chọn à?”
“K, không đời nào!”
Tôi vung chéo tay chối đây đẩy. Thế nhưng nụ cười của Senpai vẫn chưa hề biến mất.
“Ể, ể?” Mái tóc của Mafuyu khẽ rùng mình trước câu nói bất ngờ của Senpai, thế nhưng cặp mắt màu xanh ngọc bích của cô ấy vẫn nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tôi. Ngay khi tôi sắp sửa quay người xoay đi, Mafuyu liền lên tiếng.
“...Hèn nhát. Tại sao cậu không bày tỏ cho rõ ràng đi chứ?”
Câu nói ấy khiến tôi vô cùng bất ngờ...bất ngờ đến mức tôi đã vô tình tắt nguồn bộ ampli dành cho cây ghi-ta bass. Ừm, cô ấy chỉ đang nói tới tiếng ghi-ta bass của tôi thôi nhỉ? Senpai bật cười ha hả.
“Chúng ta giải lao một chút đi! Dù sao thì cậu nhóc cũng cần chút thời gian để suy ngẫm vài chuyện.”
“Bao lâu chứ? Đã năm giờ rồi...chúng ta đâu còn nhiều thời gian nữa.”
Những ngón tay đang nằm trên những sợi dây đàn của Mafuyu cựa quậy bứt rứt.
“Cho tới lúc cậu nhóc đang gà gật này tỉnh lại?”
“Phải tới sang năm cậu ấy mới tỉnh ra được! Chỉ còn vài ngày nữa là tới buổi tuyển chọn rồi! Mà chính xác thì là lúc nào vậy ạ?” Chiaki hỏi.
“Vì có một lượng không nhỏ các ban nhạc đã đăng kí tham gia sự kiện vậy nên giờ giấc vẫn chưa được xác nhận. Nhưng mà chị nghĩ họ sẽ sớm liên lạc với chúng ta thôi.”
“Liệu ta có chơi những bài hát mình sẽ biểu diễn hôm nhạc hội trong buổi tuyển chọn không ạ?” Mafuyu ngắt lời. “Nếu có thì ta phải quyết định danh sách các bài hát sẽ biểu diễn, vì em cũng có mấy bài muốn chơi.”
“Mà này, liệu chúng ta có thể đưa vài bài hát Giáng Sinh vào cuối màn biểu diễn của mình không nhỉ, như vậy thì khán giả sẽ có thể hát chung cùng với chúng ta? Ý em là, hôm đó là Đêm Giáng Sinh mà.”
“Chị nghĩ, tạm thời chúng ta chỉ nên nhắm tới việc vượt qua buổi tuyển chọn bằng những bài hát mà mình quen thuộc thôi. Nhưng đó cũng sẽ là một lựa chọn dành cho chúng ta…”
Tôi đứng từ xa lắng nghe cuộc trò chuyện giữa ba người họ, rồi rút dây cáp ra khỏi ampli và thay vào đó cắm sang một chiếc ampli mini.
“...Em sẽ tự mình luyện tập một lúc”
Mafuyu bất ngờ trước hành động của tôi, khi cô ấy sắp sửa tháo sợi dây đeo ghi-ta ra khỏi vai thì tôi đã mau chóng quay người mở cửa. Những gì chào đón tôi là tia nắng mặt trời lúc hoàng hôn trong tiết trời mùa đông lạnh giá.
Khoảnh sân thượng nơi tôi thường hay lui tới nằm ngay trên nóc phòng tập của câu lạc bộ, vậy nên thay vào đó tôi đã leo lên khu mái nhà nằm phía bên kia ngôi trường. Lúc tôi lên tới nơi, mặt trời đã chìm sâu dưới đường chân trời. Và khi cả ngôi trường đang dần dần bị bóng tối nuốt chửng, tôi có thể nhìn thấy những bóng hình bé nhỏ của đội bóng chày đang thu dọn sân bóng.
Nằm bên cạnh chiếc cầu thang dẫn lên mái tum là chiếc thang gắn tường dẫn tới tháp nước lớn nằm trên nóc nhà. Cõng theo cây ghi-ta bass trên lưng, tôi leo lên trên tháp nước, và khi tôi ngồi xuống nhìn ngắm khung cảnh trước mắt mình, tôi có thể trông thấy những ngọn đèn lác đác trên những con phố nằm phía bên kia ngôi trường. Chúng còn trông giống với một bầu trời sao hơn cả bầu trời sao thật sự đang nằm trên đầu tôi.
Tôi xếp chiếc ampli mini sang bên cạnh rồi đặt cây ghi-ta bass lên đùi và bắt đầu chơi nhạc. Tôi chậm rãi chơi đi chơi lại một đoạn nhạc hết lần này tới lần khác với nhịp độ bằng khoảng một nửa nhịp độ gốc.
Thế nhưng tôi lại chẳng thể nào đắm chìm trong âm nhạc được. Cứ như thể những sợi dây đàn đang cố nhìn thấu những suy nghĩ của tôi nhưng lại bị ngón tay khước từ.
Câu nói của Senpai lại một lần nữa vang lên trong tai tôi.
‘Em đang cố tình mắc lỗi tất cả để chúng ta thất bại trong buổi tuyển chọn à?’
Đó chưa bao giờ là ý định của tôi. Thế nhưng sẽ là nói dối nếu như tôi nói rằng ý nghĩ đó chưa một lần xuất hiện trong tâm trí mình kể từ khi Senpai thông báo cho chúng tôi về buổi tuyển chọn.
Tại sao lại phải là ngày hai mươi tư? Sẽ thật tuyệt nếu như nó được tổ chức vào bất cứ một ngày nào khác.
Thế nhưng người khiến tôi còn hoang mang hơn cả lại là Mafuyu...dường như cô ấy đang vô cùng phấn khích với buổi diễn này. Tôi biết nghĩ như vậy thật không hay, tuy nhiên…
Nếu chuyện cứ mãi tiếp diễn thế này thì không được. Tôi sẽ lại một lần nữa kéo cả ba cô gái kia đi xuống mất...Tôi đã bị nhiễm cái suy nghĩ ấy kể từ sau màn biểu diễn live của chúng tôi tại lễ hội trường. Tôi đã có những tiến bộ so với nửa năm về trước, thế nhưng cả ba cô gái kia...đặc biệt là Chiaki...còn đang tiến về phía trước với một tốc độ còn nhanh hơn. Tôi của hiện tại chỉ biết chơi hết khả năng và không để tâm gì tới những chuyện đang diễn ra xung quanh...chắc chắn tôi sẽ bị họ bỏ xa lại phía sau. Tôi nên quên những chuyện liên quan đến Mafuyu đi. Dù sao thì tôi đã rủ cô ấy đi chơi vào Đêm Giáng Sinh đâu.
Những suy nghĩ của tôi bị kéo ngược trở lại khoảng thời gian khi Mafuyu và tôi đang ở một mình trong phòng tập...ngay trước khi Senpai ập vào.
Sẽ thật tuyệt nếu như ít nhất tôi cũng có thể bật ra câu hỏi ấy.
Khi tôi giật mình bừng tỉnh những ngón tay tôi cũng đã ngừng lại. Tôi nở nụ cười méo mó. Không phải tôi tới đây để luyện tập một mình sao? Tại sao tôi lại cho phép mình suy nghĩ vẩn vơ lên như thế?
“...Naomi?”
Một giọng nói cất lên từ trong bóng tối khiến tôi phải bất ngờ. Tôi quên mất rằng mình đang ngồi trên mép tòa tháp và gần như đã giật mình đứng bật dậy. Nguy hiểm thật.
Khi nhìn xuống, hai mắt tôi chạm phải ánh mắt của Mafuyu, cô ấy đang ngó đầu ra khỏi cánh cửa cầu thang. Trong thoáng chốc tôi đã muốn tìm cho mình một nơi lẩn trốn, nhưng khoảng không gian chật chội trên tháp nước này chỉ vừa đủ cho một người ngồi một mình.
“Ừm…”
Trong khi đang cố gắng nghĩ ra thứ gì đó để đáp lời, tôi cố tình nắm chặt lấy cây ghi-ta bass trong tay để khiến mình trông như đang luyện tập chăm chỉ, nhưng vào lúc ấy, Mafuyu đã quay đầu lại và nhìn thấy chiếc thang.
“C, chờ đã.”
Mafuyu làm ngơ trước nỗi lo lắng của tôi và nắm lấy thang. Nhưng chẳng hiểu vì lí do gì, cô ấy lại chỉ sử dụng đến tay trái. Cô ấy áp ngực tựa lên thang và trèo lên một cách vụng về. Tôi vội nghiêng người vươn tay kéo Mafuyu leo lên.
Mafuyu đứng trên mép gờ chật chội của tháp nước, thở dốc nặng nề trong khi nắm chặt lấy tay tôi. Gương mặt cô ấy trắng bệch.
“C, cậu không sao chứ?”
“...Mình không sao, chỉ hơi sợ chút thôi.”
Vậy tại sao cậu còn lên đây? Và thêm nữa…
Ánh mắt tôi hướng về phía cánh tay phải của Mafuyu, cánh tay phải cô ấy đang giữ chặt lấy mép áo khoác tôi.
“Tay phải của cậu...lại không thể...cử động được nữa rồi à?”
“Ể? À, kh, không.”
Mafuyu lắc đầu. Mái tóc màu hạt dẻ của cô ấy chạm vào ngực tôi.
“Đó, đó chỉ là thói quen của mình từ lúc trước...Trước khi kịp nhận ra, mình đã làm tất cả mọi việc chỉ bằng tay trái mất rồi.”
Đừng gắng gượng quá. Tôi nhìn chăm chăm vào những ngón tay trên bàn tay phải của Mafuyu, bàn tay cô ấy đang vùi trước ngực tôi. Khi Mafuyu nhận ra tôi đang nhìn vào tay cô ấy, cô ấy liền đỏ mặt và mau chóng rụt tay lại. Thế nhưng chúng tôi không còn cách nào khác ngồi cạnh nhau với hai cánh tay tựa sát vì không gian xung quanh tháp nước quả thật quá chật chội.
Hai đứa nhìn xuống ngôi trường bên dưới, bóng tối cùng với những bức tường đang vây lấy cả ngôi trường. Trong lúc ấy chúng tôi vẫn đếm từng nhịp từng nhịp tim của người bên cạnh. Ngay cả khi tôi muốn biến hơi thở của mình thành lời nói, tôi vẫn chẳng thể phát ra được một lời nào cả....bởi giọng của tôi đã mắc kẹt lại trong cổ họng. Ống tay áo đồng phục mùa đông dính chặt lên da thịt khiến tôi quá bối rối để cất được nên lời.
Lại một lần nữa. Lúc nào cũng vậy. Cứ khi nào Mafuyu ngồi xuống bên cạnh tôi, hơi ấm từ cơ thể cô ấy sẽ luôn khiến đầu óc tôi thẫn thờ. Nỗi bực bội đang dày vò tôi lúc trước cũng tan biến. Tại sao lại có chuyện ấy cơ chứ?
Nghĩ lại thì, Mafuyu và tôi đã tiếp xúc với nhau vô số lần kể từ khi gặp mặt. Vậy nên cảm giác đau nhói mà tôi đang cảm nhận lúc này cũng chính là kết quả khi tôi đã nhận ra cảm xúc của mình.
Đau. Đúng vậy, rất đau.
“Ư, ừm.”
Cuối cùng Mafuyu cũng lại cất lời. Giọng cô ấy không còn run rẩy nữa.
“Ừm…”
“Cậu giận à?”
Tôi không thể không nhìn về phía Mafuyu. Một nửa gương mặt cô ấy lẩn khuất trong bóng tối.
“Tại sao chứ...mình có giận đâu…”
Tôi không hề giận. Tôi chỉ đang tập trung mà thôi.
“Nhưng, có vẻ như...cậu không thích những buổi luyện tập.”
“Không phải mình không thích chúng!”
Tôi gần như ngã khỏi gờ tường vì quay người đột ngột. “Oa!” “Á!” Tôi vội bám lấy chân tháp nước, Mafuyu cũng bấu lấy vai tôi cho phép tôi lấy lại được thăng bằng.
Sau khi hồi tỉnh sau cú sốc đó, tôi quay đầu nhìn sang gương mặt của Mafuyu. Mặc dù gương mặt cô ấy đang đỏ bừng bừng, Mafuyu vẫn không hề buông tay khỏi vai tôi ra.
“Nghe tiếng đàn của cậu là mình hiểu. Tiếng ghi-ta bass của Naomi đang cố gắng chạy trốn khỏi cây Stratocaster của mình.”
Tôi điếng người. Tôi chưa bao giờ nghĩ âm nhạc lại phản bội mình dễ dàng đến thế...Tôi vẫn nghĩ nó lúc nào cũng đứng về phía tôi. Tôi nắm chặt lấy cần đàn, cây ghi-ta bass vẫn nằm trên đùi. Tôi tự hỏi...giả như đến một ngày nào đó tôi làm chủ được thứ nhạc cụ này và có thể chơi ở một đẳng cấp hoàn toàn khác, liệu tôi có thể bình tĩnh chơi nhạc mặc cho những lưỡng lự và hoang mang vẫn trú ngụ trong trái tim mình hay không?
“Cậu có kế hoạch gì cho ngày Giáng Sinh à? Lúc trước, cậu…”
Mafuyu cất tiếng hỏi.
Tôi hít một hơi thật sâu và gật đầu chuẩn bị tâm lí, tôi quay sang nhìn vào đôi mắt màu xanh ngọc bích đang phản chiếu cả một bầu trời sao.
“Mình đang suy nghĩ về món quà sinh nhật mà mình nên tặng cho cậu.”
Bức tường xanh lạnh giá trong đôi mắt Mafuyu lặng lẽ tan chảy.
“Cậu có biết Arthur Honegger không? Ông ấy là một nhà soạn nhạc người Pháp. Mình vốn muốn tặng cho cậu một chiếc đĩa thu âm bài Une Cantate de Noel của ông ấy. Ừm, thêm nữa mình cũng có một người bạn sẽ biểu diễn bản nhạc đó trên sân khấu vào đúng ngày lễ Giáng Sinh. Đó là một bài hát hay, thế nên…”
Cái cổ họng nghẹn cứng của tôi như sắp sửa rách toạc.
“Mình vốn...hi vọng...được đi xem buổi biểu diễn live đó...cùng với...Mafuyu. Thế nhưng...ừm...Senpai đã đăng kí cho chúng ta tham gia vào buổi tuyển chọn...cho chính buổi diễn live ấy.”
Trong khi nói lên những lời ấy tôi có thể cảm nhận được gương mặt mình đang ngày một nóng hơn. Tôi sợ mình sẽ lại hướng ánh mắt trở lại đầu gối, vậy nên tôi gồng cứng cổ và tiếp tục.
“Mình vốn hi vọng...hai chúng ta...sẽ cùng nhau trải qua lễ Giáng Sinh. Nhưng…”
“Tại sao chứ?”
Mafuyu bỗng nhiên lên giọng. Tôi ngạc nhiên ngửa đầu ra sau.
“Tại sao cậu không chịu nói với mình?”
Ánh sáng trong đôi mắt Mafuyu lấp lánh tựa như trên mặt nước.
“K, không, nhưng, Senpai đã chăm chăm vào màn biểu diễn live ấy!”
“Chẳng liên quan gì tới việc đó cả! Cậu phải nói ra tất cả những điều ấy cho mình biết chứ!”
“Mình xin lỗi…” Mặc dù tôi cũng không hiểu tại sao cô ấy lại giận giữ đến vậy nữa. “Ừm, thì, nếu chúng ta không qua được buổi tuyển chọn, chúng ta có thể…”
“Đồ ngốc!”
Mafuyu túm mạnh lấy cà vạt của tôi. Đau quá.
“Chúng ta phải vượt qua được buổi tuyển chọn! Mình sẽ không bao giờ tha thứ cho bất cứ ai dám tự ý phá hỏng nó! Ngay cả khi đó là cậu, Naomi!”
“Không đâu, mình xin lỗi. Đừng lo, mình sẽ không bao giờ làm thế đâu.”
“Chẳng phải chúng ta sẽ có thể cùng nhau biểu diễn live nếu như vượt qua được buổi tuyển chọn ấy sao?”
Tôi sững sờ trong giây lát trước những lời của cô ấy.
Nếu chúng tôi vượt qua được buổi tuyển chọn, tôi sẽ có thể tham dự buổi diễn live dịp Giáng Sinh cùng với Mafuyu...mặc dù chúng tôi sẽ tham gia dưới tư cách những nghệ sĩ biểu diễn. Đúng thế. Hơn nữa, tôi còn có thể tiết kiệm tiền mua vé cho buổi nhạc hội. Nhưng dù vậy…
“Mình muốn được diễn live.”
Mafuyu lẩm bẩm trong khi ấn hai lòng bàn tay của mình lên ngực tôi và nhìn chằm chằm vào cây ghi-ta bass đang hòa lẫn vào trong trời đêm.
“Mình muốn đứng trên cùng một sân khấu với Naomi...cả Chiaki và chị Kyouko nữa. Mãi mãi và mãi mãi.”
Những lời nói của Mafuyu đang tuôn ra từ trong tận đáy lòng cô ấy, tôi chỉ biết lặng thinh trước những cảm xúc của Mafuyu, chúng như thể đang thiêu đốt da dẻ tôi vậy.
“...Cậu thích biểu diễn live đến vậy sao?”
Tôi vô tình bốc đồng hỏi một câu ngớ ngẩn, nhưng Mafuyu lại chầm chậm gật đầu đáp lại.
“Mỗi khi được bước chân lên sân khấu mình đều cảm thấy buồn.”
“Hử…?”
“Bởi vì tất cả đều sẽ sớm kết thúc.”
Những lời của Mafuyu biến thành băng đá và rải khắp bầu trời.
“Đến một ngày nào đó tất cả sẽ kết thúc, điều ấy quả thật đáng buồn...giá như chuyện này có thể kéo dài mãi mãi.”
Mafuyu đặt mười ngón tay của mình lên cánh tay tôi và nhảy múa trên đó theo một nhịp điệu day dứt như trên những phím đàn tưởng tượng. Mặc dù không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào, tôi vẫn biết bản nhạc đó là gì. Tiếng nhạc phát ra khi những đầu ngón tay của Mafuyu chạm lên da dẻ tôi. Erik Satie. Le Tango Perpétual[note21024].
“Khi cây đàn piano hãy còn là tất cả đối với mình, mình không bao giờ nghĩ mình sẽ trải qua những cảm xúc như thế này cả.”
Tôi lặng lẽ gật đầu. Tôi cũng giống như cô ấy. Trở lại khi tất cả những gì tôi làm là lắng nghe âm nhạc của người khác, tôi không bao giờ biết đến sự tồn tại của sự nhiệt huyết hay những rung động ấy.
“Mình muốn tiếp tục được chơi nhạc, mình muốn để chị Kyouko được cất lên tiếng hát, mình mong được cùng Chiaki tiến về phía trước...và mình ước được nghe tiếng đập của trái tim cậu.”
“...Ừm.”
Ngẫm lại lúc trước mình đã quá kích động, tôi cảm thấy thật sự xấu hổ. Những suy nghĩ của tôi thật hoàn toàn ngớ ngẩn khi so với những cảm xúc rõ ràng mà Mafuyu dành cho ban nhạc.
Nhưng Mafuyu tiếp tục im lặng và quay đầu đi.
“...Vậy nên, mình xin lỗi.”
“...Vì lí do gì chứ?”
“Giáng Sinh. Ch, chúng ta sẽ không thể...tr, trải qua lễ Giáng Sinh cùng nhau...một mình.”
“Ể? À, không có gì.” Tôi bối rối. Cô ấy đã nhìn thấu ý định của tôi rồi sao? “Không sao, mình không bận tâm đâu.”
“Không ư? Sao vậy chứ?”
“Bởi vì dù gì mình cũng chưa mua vé...Đau, đau! Mafuyu! Thả mình ra!”
Chẳng hiểu sao Mafuyu lại cắm ngập những móng tay của mình...thứ vốn nằm trên cánh tay tôi...vào sâu trong da thịt tôi. Tại sao cô ấy lại tức giận với những gì tôi vừa nói cơ chứ?
Tôi không hiểu. Vậy là tôi phải đau khổ vì chuyện đó thì mới là tốt sao?
“Mình không nói đến mấy tấm vé! Cậu không thấy tiếc sao?”
“Không, tất nhiên là mình có. Nhưng cũng đâu thể làm gì khác được, đúng không?”
“Ngay cả khi cậu không thể làm được gì…” Mafuyu không ngừng đánh lên tay tôi. Nguy hiểm! Chúng ta ngã mất! “Tất cả là lỗi của cậu! Nếu cậu nói cho mình nghe dự định của cậu cho dịp Giáng Sinh từ sớm hơn thì đã không sao rồi!”
“Ư~...Mình xin lỗi.”
Mafuyu nói đúng. Đó là lỗi của tôi vì đã không kể cho cô ấy nghe kế hoạch của mình, điều đó khiến Senpai nghĩ rằng tất cả chúng tôi đều rảnh rang cho buổi biểu diễn live...Ể?
Đột nhiên tôi nghĩ ra một chuyện. Khi đó, tôi đã hỏi anh Tomo giá vé cho buổi nhạc hội Giáng Sinh...Senpai cũng biết chuyện đó sao? Có vẻ như chị ấy rất hào hứng với những gì đang diễn ra, nhưng ai đã nói cho chị ấy chứ? Không chờ đã, chị ấy sẽ không lên kế hoạch cho buổi biểu diễn live nếu như chị ấy biết chuyện đó đâu. Có lẽ chỉ là do tôi suy nghĩ quá lên thôi.
Điều quan trọng nhất là...tôi sẽ phải nghĩ ra một món quà khác. Tôi vẫn có thể tặng Mafuyu chiếc đĩa thu âm của Honegger, nhưng tôi đã kể cho cô ấy nghe về nó mất rồi, và nếu được, tôi muốn món quà đó là một sự bất ngờ. Sẽ thật nhàm chán nếu tôi cứ tặng cô ấy thứ tôi vốn nghĩ trong đầu.
Hơn nữa, nếu như chúng tôi tham gia buổi biểu diễn với tư cách nhạc công, chúng tôi có thể sẽ phải chuẩn bị trong hậu trường và có thể sẽ bỏ lỡ màn biểu diễn của nhóm nhạc có anh Tomo. Nếu vậy, việc tặng Mafuyu bản Une Cantate de Noel sẽ là không còn ý nghĩa nữa. Không hiểu sao tôi lại nghĩ chắc chắn chúng tôi sẽ vượt qua được buổi tuyển chọn mặc dù thiếu đi chứng cứ xác thực chứng tỏ rằng chúng tôi sẽ làm được...Mafuyu muốn vượt qua, và tôi cũng nghĩ như vậy. Thêm nữa, kĩ thuật chơi ghi-ta của Mafuyu đang ngày một tốt hơn. Có phải vì cuối cùng cô ấy cũng đã tìm thấy con đường cho ham muốn cháy bỏng của mình không?
Mong muốn của Mafuyu...một sân khấu không bao giờ kết thúc.
“A…”
Đột nhiên tôi nghĩ ra một chuyện và theo ngay sau đó là tất cả những điều ngu ngốc mà tôi đã làm. Tôi ôm đầu và cúi gục bối rối.
“Aaaa...”
“...C, có chuyện gì vậy? Mình xin lỗi, đau lắm à?”
Mafuyu cũng thôi không đánh lên tay tôi nữa và lo lắng hỏi.
“Ể? À, không, không phải thế.”
Tôi buông tay nhưng đầu tôi vẫn vùi giữa hai gối.
“Mình vừa nghĩ ra mình nên tặng cậu cái gì…”
Đó đúng là một ý tưởng thông minh...ít nhất thì cũng là với tôi...Mafuyu hẳn sẽ rất hạnh phúc với nó. Nhưng tôi đã tặng nó cho Chiaki mất rồi. Đó là chiếc đĩa thu âm Sgt. Pepper’s Lonely Hearts Club Band của The Beatles. Và đó phải là phiên bản đĩa than Anh Quốc. Tôi không biết liệu mình có thể tìm thấy chiếc nào khác hay không.
“...Mình xin lỗi, không có gì đâu. Mình chắc chắn sẽ tìm cách có được nó trước ngày sinh nhật của cậu.”
“Ngày sinh nhật...của mình?”
“Ừ, ừm.” Cô ấy không thấy phiền với điều đó đâu nhỉ? Tôi sẽ không làm gì hơn ngoài bí mật tặng nó cho cô ấy lúc ở trường.
“Nhưng sinh nhật mình rơi vào ngày Chủ Nhật.”
“Ể? A, aaaaaa!” Tôi chưa bao giờ để ý tới điều đó cả. Đó là thời điểm tệ nhất. Tôi lại một lần nữa vùi đầu vào giữa hai đầu gối. Nhưng rồi, Mafuyu nói một chuyện hoàn toàn bất ngờ.
“Cậu có muốn tới nhà mình không?”
Hở?
Tôi tự hỏi liệu tai mình có nghe đúng hay không. Khi tôi ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy gương mặt đỏ tưng bừng của Mafuyu. Từ đôi môi run run của cô ấy chứng tỏ Mafuyu đang cố hết sức để không đánh mắt nhìn đi nơi khác.
“Cậu có muốn tới nhà mình vào dịp sinh nhật mình không? Nếu...Naomi...kh, không bận chuyện gì. Nếu cậu muốn tới.”
“Ể? À, ừ, ừm. Mình sẽ đến. Thật ư? Mình có thể tới sao?”
Tôi vẫn không thể tin được. Tới nhà Mafuyu ư? Nhưng mà, Ebichiri sẽ không có ở nhà đúng không? Có ổn không nhỉ?
“Papa sẽ rất bận rộn với buổi diễn tập, vậy nên ông ấy sẽ không có nhà.”
Mafuyu rốt cuộc cũng chịu thua nỗi xấu hổ của mình và đưa mắt nhìn về phía màn đêm.
Nhưng không cần biết có trời tối thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn có thể nhìn thấy đôi má đỏ bừng bừng của cô ấy.
“Mình cũng có thứ...muốn tặng Naomi. Một thứ mình không thể mang đi được.”
Cô ấy có thứ muốn tặng tôi sao?
Và đó là thứ cô ấy không thể mang đi được?
Mặt tôi hệt như một quả bóng màu đỏ đang lơ lửng. Tôi không nhớ chúng tôi đã nói gì sau đó, nhưng chỉ sau khi kiểm tra điện thoại, tôi mới nhận ra mình ghi thời gian tới thăm nhà Mafuyu vào trong thời gian biểu ngày hôm đó.
“Làm thế nào mà Mafuyu lúc nào cũng tìm thấy Nao vậy?”
Chúng tôi chạm mặt Chiaki trong khi đang bước xuống cầu thang trên đường trở lại phòng tập. Có vẻ như hai người họ đã chia nhau ra đi tìm tôi.
“Bởi vì mình đã nghe được tiếng ghi-ta bass.”
Mafuyu khẽ giải thích. Giờ nhắc đến chuyện đó, đúng là cô ấy có một đôi tai hết sức tinh tường. Chẳng trách cô ấy có thể tìm thấy tôi ngay cả khi tôi đang núp ở nơi tôi thường không lui tới. Chiaki giận dỗi, rồi đánh ánh mắt từ Mafuyu sang phía tôi và tung một đấm vào bụng tôi. Ui.
“Sao cũng được, quay lại ngay thôi. Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu! Senpai vẫn đang đợi đó!”
Chiaki kéo lấy tay tôi trong khi Mafuyu cũng đẩy tôi từ phía sau, vậy là tôi bị buộc phải chạy theo hành lang với cây ghi-ta bass giữ chặt trong tay.