Trước khi trở về nhà, tôi ghé nhanh qua bữa tiệc chào mừng để hỏi anh Tomo về giá của những tấm vé cho buổi nhạc hội hôm Giáng Sinh. Bốn ngàn yên một tấm. Thật đắt đỏ...xấp xỉ giá của một buổi biểu diễn ca nhạc chuyên nghiệp. Anh Tomo giải thích, “Cũng đâu thể làm gì khác được, sân khấu rất lớn và đó thực sự là một sự kiện rất thời thượng. Anh đã giảm giá cho em tám mươi phần trăm rồi đó.” Yuri, người đang đứng bên cạnh tôi, lại thật sự thấy ngạc nhiên khi giá vé lại rẻ đến vậy. Tôi nghĩ những tấm vé cho một buổi biểu diễn của một nghệ sĩ nhạc cổ điển nổi tiếng nằm ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.
Kagurazaka-senpai đang đọ tửu lượng với anh Furukawa đột nhiên chạy về phía tôi và hỏi, “Những chuyện em đang nói về Giáng Sinh hay cái gì gì ấy là sao vậy hả?”, thế là để đáp lại tôi mau chóng kết thúc cuộc trò chuyện. Dường như Yuri rất hứng thú với đủ thứ rượu, vậy nên tôi kéo cậu ấy ra khỏi quán bar và lên đường quay trở về nhà.
“Được rồi, mình sẽ không chúc cho cậu thành công, nhưng dù sao mình vẫn ủng hộ cậu. Cố lên.”
Yuri cất lời trong lúc bước vào bên trong chiếc ô tô đã tới đón cậu ấy.
“Ý cậu là sao?”
“Ý mình là, mình sẽ cầu cho cậu bị Mafuyu từ chối quyết liệt khi cậu rủ cậu ấy đi chơi. Rồi cậu sẽ khóc lóc chạy đến bên mình và mình sẽ cố gắng hết sức để an ủi cậu.”
Trong khi tôi còn đang suy ngẫm tìm cách trả lời với cái miệng há hốc thì cánh cửa ô tô đã đóng chặt và chiếc xe chạy đi mất.
Khi về đến nhà, tôi đã hoàn toàn kiệt sức và không có tâm trạng nào để chuẩn bị bữa tối. Thay vào đó, tôi đi thẳng vào nhà xe. Trong khi phát ho vì đám bụi đất, tôi cố hết sức tìm kiếm những chiếc đĩa thu âm mà mình muốn...những chiếc đĩa thu âm bản giao hưởng Pacific 231[note21011] và bản hòa tấu Une Cantate de Noel của Arthur Honegger. Tôi đã tìm được chúng. Giờ thì món quà thứ nhất đã xong.
Khi quay trở về phòng, tôi vừa lật giở cuốn sổ ngân hàng trong tay vừa ngẫm lại những lời mà Yuri đã nói mấy lần. Có thể Mafuyu sẽ từ chối lời mời của tôi, thế nhưng Yuri cũng đã nói ‘Làm sao mà cậu ấy có thể từ chối được cơ chứ?’. Liệu tôi có nên tin tưởng vào cậu ấy hay không?
Tôi sẽ chẳng bao giờ biết được nếu như không hỏi Mafuyu cho thật đàng hoàng.
Nhưng có rất nhiều điều tôi phải làm trước đó.
Tôi muốn được tham dự vào buổi biểu diễn live tháng mười hai, nhưng vì đã dành ra một số tiền vượt quá giới hạn để sắm cho mình một cây ghi-ta bass, khoản tiền tiêu vặt hàng tháng của tôi được coi là đã tiêu hết. Và trên tất cả, tôi biết rằng tình hình tài chính của gia đình đang thật sự rất eo hẹp.
Khi tôi ra khỏi phòng và hướng xuống cầu thang, tôi được chào đón bởi bản nhạc chủ đề của nhân vật Rodolfo trong vở opera La boheme. Khúc nhạc cũng vừa tới một cảnh trong vở opera khi nhà thơ nghèo đã buộc phải đốt bản thảo của mình để sưởi ấm khi anh ấy quá túng thiếu không thể trang trải tiền than. Tôi thở dài trước cánh cửa phòng khách. Mỗi khi nhuận bút tới chậm, Tetsurou sẽ luôn bật bài hát đó to hết cỡ.
“Tám ngàn?!” Đó là điều mà bố tôi, Tetsurou, đã nói trong khi nằm trên ghế sofa một cách thô thiển. Ông ấy cau mày và nói không vui, “Xem này, con cũng khá dũng cảm khi dám hỏi xin chừng đó dù cho đã biết tình hình tài chính của gia đình chúng ta đấy. Cả tiền túi của con lẫn tiền túi của ta đều đã bị cắt giảm một lượng đáng kể để chúng ta có thể trang trải chi phí sinh hoạt hàng ngày của mình, đúng không? Tám ngàn yên là một khoản tiền lớn! Rất lớn!”
“Tôi biết, nhưng…” Giọng tôi càng lúc càng lí nhí dần. Trong mấy tháng gần đây, Tetsurou không hề nhận bất cứ công việc nào vì thiếu động lực, và nếu chúng tôi cân nhắc đến chuyện tiền nhuận bút đến hạn vẫn chưa được chi trả, chúng tôi đang ở trong tình thế rất ngặt nghèo.
“Con có biết phải khó khăn thế nào ta mới kiếm được tám ngàn yên không? Con có biết những người trong giới của ta nhỏ nhen thế nào không hả? Tiền bạc là thứ sẽ bốc hơi trong nháy mắt! Chỉ mới một ngày trước, quán rượu mà ta lui tới vừa bắt đóng tám ngàn yên...chờ đã chờ đã chờ đã đừng giơ con dao về phía ta, Nao! Ta đang nói dối ta đang nói dối đó! Ta không có tới quán rượu đâu!”
“Dù thế nào thì sớm muộn gì ông cũng sẽ để lộ thôi, tại sao ông lại lén lút lãng phí tất cả tiền bạc của chúng ta cơ chứ?”
“À, ta chỉ nghĩ, nếu ta bù đắp số tiền đó bằng khoản tiền ta kiếm được từ đua ngựa, Nao sẽ không bao giờ nhận ra cả.”
“Đua ngựa?! Ông vừa nói đua ngựa sao?! Mặc cho số tiền ông đã phung phí lần trước, ông vẫn thử thêm lần nữa sao?!”
“Oaa! Không chờ đã,
con nghe lầm rồi...Ta đang nói đến quán bar đồng tính!”[note21017]
“Tôi đã quá đủ với những lời dối trá vớ vẩn ấy rồi, đó còn chẳng phải là một cái cớ nữa! Nhắc đến chuyện đó, gần đây ông vẫn chẳng chịu chấp nhận bất cứ công việc nào cả. Tại sao ông lại từ chối những lời đề nghị viết bài quảng cáo cho các chiến dịch khuyến mãi chứ?”
“Ta vẫn còn danh dự của một nhà phê bình! Và hơn nữa, ta thuộc về tầng lớp học giả!”
“Là một kẻ đi rình mò tin tức về Yuri, ông không có quyền nói những điều ấy về bản thân mình!”
“A, nhắc đến chuyện đó, con đã lấy cho ta số đo ba vòng của Yuri giống như ta yêu cầu chưa?”
“Cậu ấy là con trai, chết tiệt! Mà ông biết điều ấy thì được cái gì cơ chứ?”
“Con rõ là ngốc, Nao. Trong một xã hội tư bản cấp cao với những giá trị khác biệt, điều con cần là đủ mọi loại thông tin. Và những người có thể tận dụng tất cả mấy cơ hội ấy chỉ có những tay lưu manh trong ngành, như ta!”
Vậy danh dự của một nhà phê bình của ông bay đi đâu rồi?
“Dù sao thì, cơ hội vẫn chưa tự nó xuất hiện, vậy nên ta không thể nào cho con thêm tiền tiêu vặt được. Thế còn cắt giảm số tiền chi tiêu cho các bữa ăn của chúng ta thì sao?”
“Tôi đã làm như vậy rồi. Tôi đã sử dụng tất cả những kĩ thuật nấu nướng của mình vào món bắp cải trong suốt hai tuần qua.”
“Oa, ta còn chẳng nhận ra đấy. Nghĩ lại thì, các bữa ăn đúng là toàn cải bắp thật...quả đúng là Nao. Chẳng trách Mika, Arisa, Rena và Aoi lại nói với ta rằng, ‘Anh đã thon thả đi một chút rồi đó, Tetsurou!’.”
“Ông đã đến bao nhiêu quán rượu vậy hả, tên khốn?!”
“Ta xin lỗi, ta thực sự xin lỗi!”
Trong lúc bản nhạc nền nhộn nhịp của Cafe Momus đang được phát ra qua hệ thống loa, Tetsurou chạy quanh bàn và ghế sofa, cố gắng bỏ trốn.
“Ô, ô, Nao. Ta vừa nghĩ ra cách để giải quyết vấn đề tài chính của chúng ta!”
“...Cách gì?” Tôi thở dài và hỏi trong khi lách qua chiếc vô tuyến và những chậu cây trang trí đuổi theo ông ấy.
“Chúng ta có thể mượn tiền của Misako.”
“Ông còn tí danh dự đàn ông nào không hả?!”
“Ha ha ha! Nếu có thì ta đã chẳng kết hôn, hay nộp đơn ly dị, hay thậm chí là làm cha của Nao rồi!”
Mấy chuyện đó chẳng có gì đáng tự hào cả. Và ông có thể bỏ ngay cái nụ cười như muốn nói ‘con phải cảm ơn ta vì điều đó’ của ông đi được không hả?
“Hơn nữa, ông sẽ lấy lí do gì để xin tiền mẹ hả?”
“À...gọi điện cho bà ấy sẽ là công việc của Nao.”
“Cái gì cơ?! Đừng có đùa tôi!”
“Nhưng Misako không chịu nói chuyện với ta! Nửa năm trước khi chúng ta li hôn đã thế rồi. Nghĩ lại thì, khi chuyện ấy xảy ra ta đã mất đi một thành viên trong gia đình…”
“Và ông sắp sửa đánh mất một người khác ngay lúc này đây này.”
“Đừng bỏ ta lại một mình, Nao!”
Đừng có ôm tôi, ông thật phiền phức. Tôi đá văng Tetsurou đi và tiến về phía chiếc điện thoại...nhưng không phải để gọi cho mẹ Misako, tất nhiên. Tôi không biết bố mình đã thối nát tới mức nào nhưng ít nhất tôi vẫn còn danh dự của nam nhi. Tôi gọi điện thoại tới cho nhà xuất bản. Bộ phận biên tập của các tạp chí không giống với những công ti thông thường của mọi người...mặc dù lúc này đang là mười giờ tối thứ bảy, ở đó vẫn có người nhận điện thoại. Sau khi thông báo với người đó rằng tôi là con trai của Hikawa Tetsurou, tôi bắt đầu cằn nhằn về việc mình đã phải sử dụng cải bắp để nấu ăn trong hai tuần, và khi nói tới bữa ăn ngày thứ sáu, bao gồm cải bắp cuộn nhân cải bắp, người đàn ông ở đầu dây bên kia (người mà tôi đoán là tổng biên tập) đã phải khổ sở kêu lên và nức nở nói, “Chắc chắn tới ngày thứ Hai bọn tôi sẽ gửi lại tiền nhuận bút!” trước khi cúp máy với tôi.
“...Nao, con vẫn ổn ngay cả khi không có ta ở bên cạnh đúng không?”
“Ông có bảo hiểm đúng không, Tetsurou?”
“Ta xin lỗi, là lỗi của ta. Ta sẽ cho con tám ngàn yên, vậy nên đừng tức giận nữa.”
Tôi đâu có định đe dọa ông, nhưng ơn trời...mặc dù tất cả có thể chỉ là vô ích, tùy thuộc vào câu trả lời của Mafuyu.
“Nhưng Ebisawa Mafuyu phải chịu một giờ giới nghiêm rất nghiêm ngặt đúng không? Dù sao thì Ebichiri cũng là một tên lo lắng thái quá.”
“Ể? Ô, ông đang nói đến chuyện gì vậy hả?” Tôi luống cuống trước những lời nói của Tetsurou.
“Mà không phải tám ngàn yên có hơi đắt quá sao? Con biết không, ta biết mấy khách sạn rẻ hơn đó.”
“Ông đang nói chuyện quái gì thế hả?!”
Mãi đến trưa ngày thứ hai tôi mới có thể nhắc về sự kiện hôm Giáng Sinh với Mafuyu.
Thật ra tôi đã định tình cờ đề cập đến chuyện đó trong buổi luyện tập sáng, nhưng lời hứa của ban biên tập chỉ là lời nói miệng. Vậy nên để tránh tình cảnh xấu hổ khi không có tiền mua vé sau khi Mafuyu đã đồng ý đi cùng, tôi đã lẻn ra khỏi trường trong giờ ăn trưa để kiểm tra tài khoản ngân hàng. Và chỉ sau khi đã xác nhận tiền nhuận bút đã được chuyển tôi mới quay trở lại trường.
“Nao, cậu đi đâu thế? Mình đã ăn hết món phụ rồi đó!”
Chiaki trỏ đôi đũa của mình về phía tôi trong khi cầm hộp cơm trưa trong tay còn lại. Khi tôi đưa hộp cơm của mình cho cô ấy, Chiaki lập tức mở nắp và nhòm những thứ bên trong.
“Nhìn này nhìn này! Có thể món này trông giống như gà rán, nhưng thực ra đó lại là bắp cải! Chẳng phải rất ấn tượng hay sao?”
Chiaki cho Mafuyu và những cô gái ngồi trên chiếc bàn bên cạnh xem hộp cơm của tôi. Không, chuyện đó chẳng có gì đáng tự hào cả, vậy nên đừng có giơ nó cho mọi người xem.
“Nao lúc nào cũng giỏi mấy việc thế này...kiểu như biến đậu phụ thành bánh kẹp thịt giả chẳng hạn. Mình lúc nào cũng muốn thưởng thức lại món đó.”
Vừa nói, hai mắt Chiaki vừa tít thành một đường chỉ. Ánh mắt của Mafuyu đảo đi đảo lại giữa hộp cơm và mặt tôi. Terada và những cô gái khác bước lại gần và theo sau đó là một tràng những câu hỏi kiểu như ‘Đây đúng là cải bắp sao?’.
“Lễ hội văn hóa năm sau ta hãy tổ chức nhà hàng Hikawa đi.” Lời gợi ý của lớp trưởng Terada khiến các cô gái khác nhao nhao cả lên. “Nao, cậu có thể làm parfait sô-cô-la bằng đậu phụ không?” “Làm bánh ngọt bằng cải bắp thì thế nào?” Tôi ước gì mình có thể làm được.
Đúng lúc đó, Mafuyu lẩm bẩm.
“...Chiaki vẫn ăn các món của Nao suốt sao?”
“Ừm, nhà cậu ấy rất hay mời mình tới các bữa tiệc hay đại loại thế. Kiểu như Giáng Sinh chẳng hạn. Năm nào, chú cũng khoe dàn âm thanh mới mà chú ấy đã mua. Mình chẳng bao giờ hiểu được một tí gì trong số những điều chú ấy nói cả, nhưng mình biết những món ăn của Nao rất ngon.”
Mafuyu cau mày, rồi hướng ánh mắt từ phía Chiaki về phía tôi. Ừm, có chuyện gì vậy?
“Năm nào các cậu cũng ăn mừng lễ Giáng Sinh cùng với nhau à?”
Câu hỏi đột ngột của Mafuyu khiến tim tôi đập loạn lên. Tôi không bao giờ ngờ được rằng chính cô ấy lại nhắc tới chủ đề Giáng Sinh.
“Gần như năm nào bọn mình trải qua Giáng Sinh cùng nhau”, Chiaki trả lời thay tôi. Cô ấy nhìn tôi với một nụ cười đầy hàm ý nở trên gương mặt, vậy nên tôi chỉ có thể gật đầu đồng tình. Từ sát khí cảm nhận được quanh mình, tôi có thể biết đám con trai trong lớp chúng tôi cũng đang chủ động lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi từ bên ngoài bức tường các cô gái bao quanh chúng tôi. “Năm nào cậu ta cũng trải qua Giáng Sinh cùng với Chiaki sao?” “Đi chết đi, Nao.” “Nhét đầy mồm cậu bằng món bánh ngọt cải bắp đi.” Tôi chẳng thể nào đương cự lại đòn tấn công hiệp đồng giữa ánh mắt của Mafuyu và những lời phẫn nộ của đám con trai, vậy nên tôi nghĩ bừa ra một câu trả lời và trốn khỏi lớp.
Khi tới phòng tập, tôi cắm cây ghi-ta bass của mình vào ampli và chờ cho nhịp tim trở lại bình thường, đoạn tôi ngồi xuống chiếc ghế đẩu và thở dài một tiếng.
‘Này, tại sao mi lại bỏ chạy chứ?’...Tôi thầm nghĩ.
Chẳng phải cuộc trò chuyện đã vô tình lái sang chủ đề Giáng Sinh hay sao? Mi nên lựa theo đó mà hỏi Mafuyu đi chứ! Đáng lẽ phải kiểm tra xem liệu năm nay cô ấy có rảnh hay không! Hỏi xem cô ấy định trải qua Giáng Sinh của mình như thế nào! Chẳng phải vậy sẽ dễ dàng sao?
Tất nhiên là không rồi. Tất cả lớp đều đang quan sát chúng tôi. Chắc chắn tôi sẽ dấy lên một vụ động trời nếu như nảy ra câu hỏi đó trước mặt mọi người. Nhưng mà, liệu tôi có thật sự tìm được một cơ hội nào như thế nữa không? Tôi đúng là vô dụng.
Ý tôi là, tôi chưa bao giờ rủ một cô gái nào cùng mình trải qua lễ Giáng Sinh cả. Chiaki vẫn tới nhà chúng tôi chơi trong suốt các dịp lễ Giáng Sinh, nhưng lúc nào người mời cô ấy cũng là Tetsurou.
Nếu tôi có thể rủ Mafuyu đi chơi, chúng tôi sẽ được ở bên nhau một mình. Và trên đường từ live house quay trở về nhà, chúng tôi sẽ cùng nhau thả bước trên phố dưới bầu trời đêm, xung quanh là những tiếng chuông Giáng Sinh. Uỳnh!, Yamashita Tatsurou[note21018] , hay B’z[note21019]...Chờ đã, tại sao tất những những bài hát đó đều là về tình yêu đơn phương cơ chứ? Tôi lắc đầu quầy quậy hất những giai điệu đó ra khỏi tâm trí mình. Đúng là bất hạnh.
Tôi nắm chặt lấy cần đàn và thử suy nghĩ về những bài hát Giáng Sinh thông thường hơn. Có lẽ bài hát đó sẽ cho tôi can đảm để rủ Mafuyu đi chơi.
Khi tôi đưa ngón tay dò dẫm trên những sợi dây đàn, một giai điệu chầm chậm tuôn ra.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là tôi đang cố nhớ lại lời tiếng Latin hoàn chỉnh của bài Ave Maria[note21012], được biên soạn bởi Gounod[note21013]. Phần nhạc đệm của bài Ave Maria đã được viết trên nền The Well-Tempered Clavier Cuốn I của Bach.
Đó là bản nhạc đầu tiên mà Mafuyu đã chơi cho tôi vào cái ngày hôm đó.
Cô ấy đã đàn nó ở bãi rác nơi tận cùng thế giới, nhờ vậy tôi mới có thể tìm thấy cây ghi-ta bass này.
Tôi đã có tình cảm với Mafuyu kể từ khi nào? Trong khi ngâm nga giai điệu của bài thánh ca, tôi hồi tưởng lại về tất cả những ngày tháng tôi đã trải qua cùng với cô ấy.
Mùa xuân khi chúng tôi gặp mặt, mùa hè khi chúng tôi bước ngang qua nhau và mùa thu khi chúng tôi bị chia cách.
Lúc nào chúng tôi cũng được kết nối với nhau bằng âm nhạc.
Có lẽ không nên như vậy. Tôi không có ý đổ lỗi cho vị thần âm nhạc, nhưng lúc này đây tôi còn không biết trong tâm trí Mafuyu đang suy nghĩ những gì nữa. Tôi luôn lấy âm nhạc ra làm trung gian để truyền đạt những cảm xúc mình không thể diễn tả thành lời…
Bỗng nhiên cánh cửa phòng sau lưng tôi mở ra, khiến tôi ngạc nhiên nuốt lại những giai điệu ấy vào trong cổ họng. Thế nhưng những ngón tay của tôi vẫn còn đông cứng trên những sợi dây đàn. Khi ngoái đầu quay lại, tôi nhìn thấy một cặp mắt xanh dương và mái tóc màu hạt dẻ ở phía cửa ra vào.
“A. Mình, mình xin lỗi.”
Tại sao tôi lại xin lỗi chứ?
“Cậu vào được đấy.”
Chúng tôi dự định sẽ tập trung tại phòng tập trong giờ nghỉ trưa sau khi đã ăn xong, vậy nên tôi không thể chiếm cứ căn phòng cho riêng mình chỉ bởi vì tôi đang chìm trong những suy nghĩ tiêu cực. Mafuyu bẽn lẽn lách người bước vào trong phòng và đóng cửa sau khi liếc nhanh ra ngoài.
“À…” “Ừm…”
Giọng chúng tôi đè lên nhau. Chúng tôi nhìn nhau, nhưng rồi sau đó lại lập tức nhìn xuống sàn. Không ai trong hai đứa nói gì cả. Sau một quãng im lặng ngắn ngủi, tôi lấy can đảm ngẩng đầu lên chuẩn bị cất tiếng, nhưng Mafuyu cũng làm điều tương tự, vậy nên chúng tôi lại một lần nữa đánh mắt nhìn đi nơi khác. Chúng tôi đang làm cái gì vậy chứ?
Mafuyu ngồi xuống ghế đẩu. Đầu tôi vẫn cúi gằm gằm vậy nên thứ duy nhất tôi có thể nhìn thấy là đôi chân của cô ấy. Khoảng lặng lúng túng thấm vào trong bầu không khí lạnh lẽo đặc sệt của phòng tập. Chết tiệt, tôi phải nói gì đó. Ý tôi là, đây là cơ hội hiếm có để cho chúng tôi ở bên nhau. Vậy mà, tôi vẫn chẳng thể nghĩ ra được điều gì để nói cả.
Trong khi chúng tôi đang bị thời gian mài mòn như hai bức tượng sáp, một âm thanh loáng thoáng đột nhiên vọng tới từ phía mặt trời. Đó bản song tấu của kèn horn và kèn trombone...có lẽ là buổi luyện tập của dàn nhạc. Giai điệu mà họ đang chơi là giai điệu mà mọi người đều rất quen thuộc, Joy to the world[note21014]. Dàn nhạc đang chơi đi chơi lại một đoạn hết lần này tới lần khác, nhưng tốc độ mỗi lần lại không giống nhau...Chờ đã? Tại sao giai điệu lại chuyển sang bản nhạc nền của Lupin III chứ? Tôi gần như trượt chân ngã. Cùng lúc ấy, Mafuyu cũng bực bội đứng dậy và sắp sửa ngoái đầu quay lại.
Chúng tôi lại một lần nữa chạm mắt, nhưng lần này, chúng tôi không thể không bật cười. Mafuyu lắc lư mái tóc dài màu hạt dẻ và quay trở lại chỗ ngồi.
“Việc dàn nhạc nghĩ ra một trò đùa nào đó cho màn biểu diễn hàng năm của họ đã trở thành một truyền thống từ rất lâu đời.”
“Trước đây mình cũng đã từng làm như vậy.”
Tôi ngạc nhiên. Tôi chưa bao giờ nghĩ Mafuyu sẽ là người đi đùa cợt. Chuyện đó khá khó tưởng tượng.
“Trong lúc biểu diễn The Well-Tempered Clavier Cuốn II[note21015], mình đã chèn bản Santa Claus is Coming to Town[note21016] vào đoạn tẩu pháp. Khi đó, mình đã thầm nghĩ, ‘Tại sao mình lại bị bắt phải tổ chức một buổi hòa nhạc Giáng Sinh cơ chứ?’ Nhưng rồi mình còn cảm thấy thất vọng hơn khi không ai nhận ra trò đùa của mình cả.”
“À…”
Tôi nói không nên lời. Vẻ mặt của Mafuyu trông còn buồn hơn khi cô ấy co chân lên ghế ôm đầu gối.
Tôi hiểu rồi. Vậy là cô ấy đã phải biểu diễn vào đêm Giáng Sinh ư? Nhưng còn năm ngoài thì sao? Lúc đó cô ấy đã ngừng chơi piano rồi mà.
“Năm ngoài, mình dành cả ngày ở nhà cùng với chị Hitomi.”
Hitomi...À, đó là chị Matsumura. Chị ấy là người quản gia trẻ của nhà Ebisawa...một người phụ nữ bí ẩn và lạnh lùng.
“Còn cha cậu thì sao? Lẽ nào lúc đó ông ấy không có mặt ở Nhật Bản sao?”
“Papa đang biểu diễn bản số chín của Beethoven.”
Tôi hiểu rồi. Vậy ra lí do tại sao chỉ đến cuối năm Ebichiri mới quay trở lại Nhật Bản là vì ông ấy bị buộc phải biểu diễn bản số chín của Beethoven theo lịch trình à? Ừm, vậy thì..tôi hít một hơi thật sâu.
“...Còn...năm nay thì sao?”
Mái tóc của Mafuyu run lên trong giây lát. Tôi gần như có thể cảm nhận được cô ấy khẽ giật nảy mặc cho khoảng cách giữa hai đứa.
Tôi đã nói rồi. Tôi đã hỏi cô ấy. Khi tôi bình tĩnh trở lại, ánh mắt tôi lại một lần nữa chúc xuống sàn. Tôi phải nhìn thẳng vào gương mặt của cô ấy.
Mafuyu và tôi nhìn vào mắt nhau.
Đôi mắt màu xanh dương thăm thẳm của cô ấy chất chứa nỗi muộn phiền.
“À, ừm, c, cậu có...kế hoạch nào...cho Giáng Sinh...năm nay chưa?”
Tôi bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp. Và trong khi cố rặn ra thành lời, ánh mắt tôi hướng lại gần đôi môi của Mafuyu.
Mafuyu chầm chậm lắc đầu.
“Mình nghĩ...có lẽ cũng giống như năm ngoái thôi.”
Một cảm giác ấm áp và không thể tưởng tượng được trào lên từ trong bụng và dâng lên dưới lồng ngực tôi. Nó đang đập loạn lên. Giờ không phải lúc để tôi hạnh phúc vội. Điều quan trọng là chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Thôi nào nói đi.
“À, vậy...hãy cùng nhau…”
Tôi vô cùng căng thẳng, tôi đã quên mất mình phải nói thế nào. “Cùng nhau?” Mafuyu nghiêng đầu đáp lại câu nói của tôi.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng tập đột nhiên mở tung ra. Bản nhạc nền của Lupin III ùa vào trong căn phòng, mái tóc của Mafuyu bay tung lên trước luồng gió mạnh. Đứng bên cạnh Mafuyu hãy còn đang ngạc nhiên là một dáng người cao thanh mảnh. Tôi nuốt lại những lời của mình vào trong miệng.
“Chị Kyouko…?”
Trong tiếng lẩm bẩm của Mafuyu có một chút run rẩy. Nhưng đúng là nhờ sự gián đoạn ấy mà tôi nhận ra mình có thể nghe được tiếng trái tim đang đập lên thình thịch.
“Đúng lúc lắm. Vậy ra hai em đều ở đây rồi.”
Với cánh tay vẫn đang đặt lên cửa, Senpai nở nụ cười trong trẻo.
“Trời, Senpai! Chị làm quá rồi!”
Một giọng nói cất lên từ phía sau Senpai...Chiaki thò đầu ra. Đôi mắt cô ấy thoáng nhìn vào mắt tôi, rồi đảo qua đảo lại giữa tôi và Mafuyu. Hai má cô ấy phồng lên. Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
“Màn biểu diễn live của chúng ta đã được quyết định rồi.”
Senpai vừa tuyên bố vừa tóm tay Chiaki bước vào phòng.
“Ể…”
Tại sao lại đột nhiên quyết định thế chứ...Thật ra, đó đúng là kiểu của chị ấy. Mafuyu giật mình lui về phía bức tường. Senpai rút một tờ giấy photocopy ra khỏi ngực và đặt nó lên ampli.
“Hay đúng hơn thì, chúng ta vẫn chưa đảm bảo được một vị trí trên sân khấu. Đó sẽ là một sự kiện lớn với sự tham gia của các ban nhạc chuyên nghiệp, vậy nên việc chúng ta có được lên sân khấu hay không phụ thuộc vào buổi tuyển chọn. Đó là điều tuyệt vời nhất cho màn biểu diễn tiếp theo của chúng ta, đúng không?”
“Ể, à, vâng…”
Tôi hướng ánh mắt về phía mẩu giấy và đông cứng tại chỗ.
Sự kiện có tên là ‘Snow Crash’. Tôi nghĩ mình đã nghe thấy nó ở đâu đó trước đây...à, anh Tomo đã nhắc tới nó lúc ở live house lúc trước…
“...V, và nó được tổ chức khi nào?”
Tôi vốn đã biết câu trả lời...nó đã được viết rất rõ ràng trên mảnh giấy. Nhưng tôi vẫn không thể không hỏi cái câu ngu ngốc kinh khủng ấy. Kagurazaka-senpai lóe lên với tôi một nụ cười có lẽ là rạng rỡ nhất mà tôi từng được nhìn thấy từ chị ấy rồi đáp lại.
“Ngày hai tư tháng mười hai. Đêm Giáng Sinh.”