Sayonara Piano Sonata

chương 5: ra bãi biển.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cả người ướt đẫm mồ hôi, tôi đang ngồi gói ghém hành lý bên cạnh cây quạt điện, thì nhận được một cuộc điện thoại.

“Nao, màu nào đẹp hơn – xanh biển hay tím?”

Chiaki bất ngờ đặt cho tôi một câu hỏi chẳng đầu chẳng cuối. Qua điện thoại, tôi có thể nghe thấy tiếng nhạc của bài Le Grand Orchestre de Paul Mauriat vang lên bên cạnh. Xanh biển hay tím? Cái quái gì thế? Mà còn nữa, hai người họ gọi điện từ đâu vậy nhỉ?

“Cậu cũng biết rồi đấy, Mafuyu và tớ đang đi lựa đồ bơi. Tớ quyết định mua một bộ màu hồng.”

“A. Hai cậu đang ở trung tâm mua sắm à?”

“Phải đó. Bây giờ đang kỳ nghỉ hè, có đông người ở đây lắm. Chật cứng luôn ấy.”

Vậy là Mafuyu với Chiaki ra ngoài mua đồ bơi với nhau à? Tôi thấy hơi ngạc nhiên.

“Và Mafuyu vẫn chưa biết chọn gì. Nao, cậu chọn một màu đi.”

“Sao lại là tớ hả?”

"Vì Mafuyu nói là cô ấy không biết bơi! Thế nên đồ bơi của cô ấy chỉ để cho người khác ngắm thôi, và Nao phải là người chọn.”

“Tớ chẳng biết trong đầu cậu đang nghĩ cái khỉ gì nữa. Cậu có ở đấy thì tự chọn một màu đi!”

“À – Thôi quên đi. Được rồi, để tớ chụp lại một tấm ảnh cô ấy thử đồ bơi và gửi vào điện thoại cho cậu nhé.”

“ – Đ-đừng làm thế!” giọng của Mafuyu ở đằng sau. Nghe như thể cô ấy sắp òa khóc vậy.

Sau đó, cuộc gọi kết thúc. Cái khống gì thế?

Tôi cứ táy máy hết tắt lại mở chiếc di động của mình – chờ thư gửi đến mất một lúc lâu, làm tôi suýt thì quên mất việc phải tiếp tục sắp đồ. Một bức ảnh Mafuyu trong bộ đồ bơi à……liệu cậu ấy có gửi cho tôi không nhỉ? Không không không. Mình đang nghĩ cái quái gì thế này? Kiểu gì Mafuyu chẳng từ chối chuyện đó.

Nhưng nhờ có Chiaki mà tôi đã nhớ ra một chuyện – tôi chạy lại gần tủ đồ của mình và lôi ra chiếc quần soóc đi bơi của mình. Chẳng biết chúng tôi còn có thời gian để mà bơi khi đến đấy nữa không đây?

Bãi biển à? Đã ở đó rồi thì ai cũng mặc đồ bơi cả, phải không? Tự dưng, tôi lại lăn qua lăn lại trên giường mà chẳng vì lý do gì cả. Đến giờ tôi mới thấu hiểu cái cảm giác của hội bạn cùng lớp khi mấy đứa đấy bày ra đủ trò vào hôm trước. Sẽ chỉ có bốn người chúng tôi ở đó – chỉ có bốn người chúng tôi, trên bãi biển, và chúng tôi sẽ được ở trong một ngôi biệt thự. Tôi phải nói sao đây nhỉ? Chỉ biết nói là tuyệt vời đến không ngờ thôi.

Tôi nhanh chóng trở lại như trước rồi ngồi lại lên giường. Chỉ còn hai tuần nữa là tới buổi trình diễn live. Hiện giờ luyện tập là ưu tiên hàng đầu của chúng tôi.

Nói gì thì nói, mai là đến ngày đi rồi.

“Nao, ta đun nước nóng để tắm thế nào đây?”

“Chẳng phải mới hôm rồi tôi đã bày cho ông sao?”

“Nao, ta không thấy quần lót của mình đâu cả.”

“Tôi biết ông để ở chỗ quái nào được chứ?”

Buổi tối cùng ngày, tôi thử bắt Tetsurou làm một vài việc lặt vặt trong nhà. Dù chỉ đi có ba ngày hai đêm, nhưng nếu ổng không tự lo được cho mình khi không có ai ở nhà thì chuyện này sẽ trở thành một cơn đau đầu thực sự đối với tôi.

“Này, giờ vẫn còn chưa muộn đâu. Con thực sự sẽ không cho ta theo cùng à? Ta sẽ giúp được con rất nhiều đấy. Khả năng đặc biệt của ta là giúp các cô gái thoa kem chống nắng lên lưng đấy.”

“Ông có thể bắt đầu bằng việc bôi kem chữa bệnh cho cái chân bị nấm của mình đấy.”

“Nao, con quá trẻ con rồi. Đây không phải là bệnh nấm bàn chân. Đây là bệnh ecpet mảng tròn[1].”

“Im đi! Và đừng có lại gần tôi.”

Tetsurou co người lại, ngồi thụp xuống một góc phòng và lẩm bẩm vài thứ kiểu như “Ta không nhớ đã nuôi dạy một đứa trẻ như thế này……” Tôi để ông ấy lại một mình và lên phòng tôi trên tầng hai, kiểm tra lại mấy dây đàn mới thay trên cây bass một lần cuối cùng. Vì phải dậy sớm vào sáng mai, nên tôi cần tắm qua thật nhanh và đi ngủ ngay.

Hôm sau, chúng tôi hẹn nhau ở Tiệm Nhạc cụ Nagashima – chỗ Senpai đang làm thêm.

Nó nằm cách khá xa khu mua sắm nơi có bến tàu gần nhất. Cửa hàng nhạc cụ

tọa lạc trong một ngôi nhà ba tầng, trông tồi tàn như thể sẽ đổ sụp xuống ngay nếu xảy ra một cơn động đất.

Gần đây, cũng chỉ có một vài khách quen ghé qua; và đến đêm, cửa hàng sẽ trở thành một tụ điểm nơi các nhạc công gặp mặt và trò chuyện.

Lúc Chiaki và tôi đến vào lúc chín giờ, đã có một chiếc xe thể thao to màu trắng đỗ lại ở mặt tiền của cửa hàng. Kagurazaka-senpai thì đang khiêng dàn trống vào trong cốp xe. Còn Mafuyu, cô nàng ngồi ở ghế sau, cố nhoài người ra quan sát Senpai sắp xếp đống nhạc cụ. Thế nhưng, khi trông thấy tôi, cô ấy bèn co người lại bên trong.

“Chào buổi sáng! Này hai đứa, giúp chị chuyển mấy cái âm ly được không?”

Mồ hôi nhễ nhại trên trán Senpai. Chúng tôi có một chiếc xe thể thao khá lớn ở đây. Dù đã xếp chồng chất hết các nhạc cụ vào trong, trên xe vẫn còn vài khoảng trống.

“Ừm……Thế ai lái xe đây ạ? Không phải là Senpai đấy chứ ạ?”

Tôi vừa bưng cái âm ly vừa hỏi. Từ lúc biết được rằng chúng tôi sẽ ra biển bằng ô tô là tôi đã có cảm giác kỳ quái rồi. Senpai thực sự có thể kiếm được một cái bằng lái thật sao?

“Hở? Chúng ta có tài xế riêng mà! Lúc về anh ấy cũng sẽ đến đón luôn!”

“Hả?” Chẳng lẽ lại là anh chủ tiệm khốn khổ thật ư?

Ngay khi đó, vài tiếng uỳnh uỳnh vang lên trong cửa hàng, và rồi một chiếc âm ly của hãng Marshall, cao phải ngang người tôi bỗng hiện ra trước mắt. Đang khuân thứ đó ra ngoài cửa hàng là một người đàn ông cao lớn, khoảng tầm hai mươi tuổi. Một ánh nhìn sắc sảo ẩn đằng sau mái tóc lòa xòa trên trán – thậm chí tôi có thể cảm thấy ánh mắt của anh ấy ẩn bên dưới chiếc kính râm

“Hiroshi, em sẽ để cái âm ly lên xe. Anh đi lấy ba cây guitar và để nó ở dưới mấy cái ghế đi.”

“Rồi rồi.”

Anh chàng được gọi là Hiroshi nở nụ cười nhăn nhở khi nghe lời của Senpai.

“Ơ? Ớ!” Khi trông thấy mặt anh ấy, Chiaki bất chợt buông thõng cái âm ly của cây bass cô ấy đang khuân cùng với tôi. Phải xoay xở mãi tôi mới chuyển được cái âm ly to sụ ấy vào được trong cốp. Cái gì thế hả, ghê lắm đó biết không!

“Hamasaka Hiroshi? L-là anh thật sao ạ? Oa!"

“Không, hôm nay anh chỉ là một tài xế lái xe không hơn không kém của các em thôi.” Anh Hiroshi bỏ kính ra và nở nụ cười với Chiaki. Ừm, chính xác thì anh ấy là ai vậy nhỉ?

“Chiaki, anh này là bạn của cậu à?”

"Nao, cậu không biết anh ấy sao?”

"Ừm……em xin lỗi. Em không biết nhiều về các nhạc công người Nhật lắm.”

“Em không cần phải xin lỗi với bộ mặt kỳ cục thế đâu.” Hiroshi cười to rồi nói tiếp, “Em không biết anh cũng không sao, vì anh ở trong một nhóm nhạc underground[2] mà. Dù sao đi nữa, đến khi buổi diễn live kết thúc, chắc chắn em sẽ không thể quên được anh là ai đâu – dù em có cố tình quên đi chăng nữa.”

Chuyện này càng khiến tôi thấy tệ hơn, đến mức tôi chỉ biết cuộn mình trên chiếc ghế.

Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện sau khi chắp nối lại lời nói của một Chiaki đang cảm hứng dâng trào và bài giới thiệu sơ sài của Senpai. Có vẻ Hiroshi là ca sĩ chính trong một nhóm nhạc có tên Melancholy Chameleon[3]. Anh ấy đã phát hành một số album thông qua một hãng thu âm độc lập, và dường như có liên quan đến một số chuyện phía sau hậu trường, đại loại như là thu âm ca khúc chẳng hạn. Nhìn chung, điều này đồng nghĩa với việc anh ấy là một nhạc công chuyên nghiệp. Anh ấy cũng là người đã mời chúng tôi làm ban nhạc khách mời, và hóa ra căn biệt thự chúng tôi sẽ sử dụng cũng thuộc sở hữu của anh ấy luôn. Tôi gần như chẳng thể ngẩng cao đầu sau khi nghe tất cả chuyện này.

“Thế sao anh lại trở thành lái xe của bọn em vậy ạ?”

Vươn người vào khoảng giữa ghế lái xe và ghế bên cạnh, Chiaki hỏi. Hàng ghế cuối cùng được gập lại để dành chỗ cho hành lý, thế nên, Chiaki, Mafuyu và tôi đành phải ngồi sát sạt nhau ở hàng ghế thứ hai.

“Tất nhiên là vì anh đã thua một ván cược với

Kyouko. Điều kiện ban đầu đặt ra là anh sẽ phải cho các em mượn căn biệt thự trong ba ngày hai đêm, làm anh cứ nghĩ đấy là một món cược quá hời rồi. Nếu biết trước chuyện này, chắc anh cũng không đồng ý đưa cả hội mấy đứa đến khu biệt thự ấy đâu.”

À, ra vậy……hóa ra chuyện là thể hở?

"Vậy Senpai đặt cược cái gì thế ạ?” Chiaki quay sang hỏi Senpai, người đang ngồi ở ghế bên cạnh.

“Chị nói rằng sẽ hiến dâng bản thân cho anh ta trong ba ngày hai đêm.”

""Senpai!""

Cả Chiaki lẫn tôi la lên cùng lúc.

“Quý trọng bản thân mình chút đi, xin chị đấy!”

Chiaki nắm lấy hai cánh tay Senpai và lắc lắc người chị ấy.

“Chị sẽ không để thua một người như Hiroshi đâu mà lo. Nghĩ lại thì, đáng lẽ ra chị không nên dừng ở mức ba ngày hai đêm – đáng ra phải ký hợp đồng hẳn hai năm với anh ấy chứ nhỉ.”

“Đừng nói chuyện ngu ngốc thế. Cái biệt thự đó đâu phải chỉ riêng của anh đâu. Anh trả góp cùng với một nhóm người khác nữa đấy.”

“Vậy anh chị cá cược kiểu gì thế ạ?” Tôi thử hỏi chị ấy cho ra nhẽ vì cũng tò mò muốn biết hai người họ thi cái quái gì mà chị ấy lại tự tin vào bản thân mình như thế.

“Một cuộc thi hát karaoke. Vì cậy mình hát hay mà nghĩ là mình có thể được điểm cao, anh ta đúng là quá ngu ngốc. Trên thực tế, chẳng có cửa nào cho anh ta thắng được chị cả, vì chị đã lừa được cả hệ thống tính điểm.”

Khiếp quá……Sao chị lại làm thế với một nhạc công chuyên nghiệp cơ chứ?

“Chết tiệt, em có thôi đi không. Lần tới anh sẽ không để thua đâu.Hiroshi vỗ mạnh hai bàn tay vào vô lăng.

“Thực ra thì……từ lúc anh để Senpai quyết định luật chơi thì anh đã thua rồi ạ. Em nghĩ lần sau nếu anh cẩn thận hơn một chút thì sẽ tốt hơn.”

Vì thương hại anh ấy, tôi không chịu được liền tặng anh một lời khuyên.

“Thật à……trước đây em từng bị bả lừa rồi phải không?”

“À thì……ơ……”

Cuối cùng, Hiroshi chẳng làm gì mà chỉ gượng nở một nụ cười nhăn nhở thoáng qua.

Khi chiếc xe đến giao lộ, cuộc nói chuyện của chúng tôi cuối cùng cũng quay về vấn đề âm nhạc.

“Anh luôn giữ trong lòng một ước mơ cháy bỏng là được chơi guitar. Thế nhưng, Furukawa – à, nhân tiện nói luôn anh ấy là tay guitar của nhóm anh – nói rằng anh chơi quá tệ, thế là cấm anh đánh guitar luôn. Rồi ngược lại, có vẻ như ổng lại muốn trở thành ca sĩ chính, nhưng hát lại không hay đến thế. Vì vụ đấy mà bọn anh cũng hay đá đểu cái khả năng của người kia. Thỉnh thoảng, bọn anh cũng hay bí mật đổi vai trò trên sân khấu luôn.”

Anh ấy còn nói rằng các thành viên tham gia cùng họ sau này đều là những bạn hữu thân thích của họ. Nói như thế, họ không liên quan đến nhóm Melancholy Chamaleon phải không nhỉ? Tôi chợt cảm thấy nhẹ cả lòng. Dù chỉ là một nhóm nhạc underground, mấy người họ cũng là dân chuyên nghiệp, biểu diễn trước mặt họ quả có hơi đáng sợ.

“Dù các em chỉ chơi nhạc cho phần mở đầu, nhưng cứ thoải mái tự tin mà trình diễn đi nhé.”

“Anh nói thoải mái mà trình diễn là ý làm sao?” Senpai vặn lại “Không có chuyện đó đâu. Bọn em sẽ mê hoặc khán giả bằng màn trình diễn của mình.” Nhắc lại thì chị ấy và Hiroshi có mối quan hệ thế nào đây? Xung quanh Senpai và những mối quan hệ xã hội của chị ấy đúng là có đủ bí ẩn các loại. Có thật là chị ấy chỉ là một học sinh trung học lớn hơn tôi một tuổi nữa không biết.

“Anh luôn nói là mình muốn được đánh guitar, nhưng trong mấy buổi trình diễn không chính thức, người cầm mic lên và đứng hát lúc nào cũng là anh. Nếu thấy không đủ tự tin về trình guitar của mình, đáng ra anh phải tập trung vào phần guitar mới phải chứ?”

Lời Senpai nói ra càng lúc càng trở nên sắc sảo. Đáp lại, Hiroshi liền mở chiếc đài trên xe lên. Bất chợt một tiếng rầm vang lên từ loa. Tôi có thể nghe thấy những tiếng hò hét cổ vũ, những âm thanh làm nền, cả tiếng dùi trống gõ nhịp đếm ngược nữa.

Tiếp đến là tiếng đàn guitar đầy máu lửa nhưng cũng không kém phần ma mị của cây guitar Les Paul[4].

Sau đó là một chất giọng khàn khàn nghe như thể đắm chìm trong lớp men rượu nồng nàn.

Đây là album biểu diễn live của Okuda Tamio – Umi eto (Đến nơi Bãi biển)[5]

Cảm giác như thể các nhạc cụ được xếp chồng chất trong khoang hành lý của chúng tôi đang phát ra những giai điệu hòa âm cùng bản nhạc phát ra từ đài phát thanh.

Dù bài hát đang nghe thuộc dòng nhạc rock đầy mãnh liệt, trong tôi một đợt sóng buồn ngủ cực kỳ dữ dội vẫn trào lên. Tại đêm qua tôi thức khuya để chuẩn bị đồ đạc chăng……?

Bên ngoài cửa kính của chiếc xế hộp thể thao là một lớp cách âm. Dưới ánh nắng hè, phần mui của những chiếc xe lướt qua chúng tôi sáng lên rực rỡ. Phía bên trên là bầu trời mùa hạ trải dài như vô tận. Đôi mắt của Mafuyu bên cạnh tôi cũng mang một sắc xanh hệt như màu của nền trời tôi đang nhìn ngắm.

Hai mắt nhắm nghiền, cơ thể tôi dần dần chìm đắm trong giọng hát của Okuda Tamio.

Khi tỉnh lại, khẽ nghiêng đầu sang bên, tôi có thể trông thấy khuôn mặt của Mafuyu đang ở sát trước mặt mình.

……Ế?

Chúng tôi nhìn nhau, và khuôn mặt cô ấy chợt đỏ bừng. Giật mình, tôi cuống cuồng ngẩng đầu lên – chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra mình đã tựa vào vai của Mafuyu khi đang say ngủ.

"...... X-xin lỗi.”

“Không sao. À, chúng ta đến nơi rồi đấy.”

Bất chợt, Mafuyu nhìn ra ngoài cửa sổ và khẽ thì thầm……chúng tôi đến nơi rồi sao?

“Này, nếu cậu dậy rồi thì xuống giúp bọn tớ chuyển đồ nhanh lên.”

Bất ngờ bị Chiaki kéo tai làm cơn buồn ngủ trong người tôi ngay tức khắc như bị đánh dạt đi đâu mất.

“……Oa……”

Tôi chỉ còn biết thốt lên vì kinh ngạc khi đặt chân ra khỏi chiếc xe.

Nằm giữa một khoảng rừng thưa thớt với vài tán lá mảnh mai là một tòa biệt thự tuyền máu trắng, đang tắm mình trong ánh mặt trời chiếu rọi qua những bóng cây. Xa xa phía mấy lùm cây sau biệt thự, tôi có thể trông thấy khu bờ biển.

Sau khi băng qua ngôi biệt thự và đi xuyên cánh rừng, nơi chúng tôi đang đứng là ở rìa

của một vách đá nhô ra biển. Tầng tầng lớp lớp những mỏm đá nhấp nhô trải dài ngút ngàn ra trước mắt. Bị những con sóng bào mòn, bờ biển trở nên lởm chởm và góc cạnh. Những cơn gió biển mang theo cái mùi đậm đà của nước, nhè nhẹ phả vào mặt chúng tôi; cảm giác thật là sảng khoái. Mà đợi chút, chúng tôi có thể bơi ở đây thật à?

"Nếu khu biệt thự này nằm ở gần một khu bãi biển cát, sẽ cực kỳ phiền toái cho bọn anh, vì thể nào cũng có hàng tá du khách tới lui ở đó" Hiroshi giải thích với chúng tôi như vậy. "Nhưng các em không cần phải lo, ở gần bờ đá cũng có cái hay của nó”

"Anh sẽ chỉ mấy đứa cách xuống bờ biển sau.” Nói rồi, Hiroshi đưa chúng tôi về lại chỗ để xe.

Khu biệt thự này giống hệt như một phòng thu âm. Từ ngoài cửa bước vào, chúng tôi có thể thấy ngay một cây đàn piano đứng, một bàn mix cho DJ, một chiếc chân đế cho microphone, những thiết bị thu thanh và kiểm định chất lượng – tất cả được bày biện ngay nơi sảnh chính. Hiroshi nói rằng anh đã hùn vốn cùng với vài người bạn nhạc công khác để mua lại căn biệt thự này. Trong suốt mùa hè, nơi đây được từng người luân phiên sử dụng, để chơi nhạc hoặc sáng tác vài bài hát. Tôi hiểu rồi, vậy ra đấy là lý do họ chọn một nơi hẻo lánh thế này ư? Tòa nhà nằm đơn độc lẻ loi giữa khu rừng cạnh con đường vắng; chẳng thấy một công trình xây dựng nào khác ở quanh đây.

Ghế xô-pha cùng những chiếc bàn trong sảnh được xếp dựa vào tường, làm chỗ này trở nên tương đối trống trải. Tuy nhiên, khi chúng tôi chuyển bộ âm ly với dàn trống vào trong, khoảng không gian rộng lớn ấy đã bị thu hẹp lại rất nhiều. Và thế là, chúng tôi chỉ có thể ăn uống phía bên ngoài hiên nhà. Trần nhà của khu sảnh chính được dựng cao lên, có thể nhận ra ngay nếu chú ý đến phần mái hơi nghiêng của tòa nhà. Dường như các phòng ngủ đều nằm ở tầng hai phía trên.

"Nhưng chúng ta có một vấn đề nho nhỏ ở đây……”

Khi chúng tôi đang giải khát bằng vài món đồ uống lạnh cùng với đống hành lý còn đang bừa bộn, Hiroshi bỗng nói,

“E hèm, vì mỗi lần đến đây bọn anh cũng hiếm khi ngủ lại, bọn anh chỉ xây mỗi ba phòng ngủ thôi.”

Chúng tôi nhìn nhau. Hiển nhiên, chẳng cần đếm cũng biết là trong nhóm nhạc có bốn người. Rồi tôi nhìn lên phía cuối cầu thang xoắn ốc – quả thực trên đó chỉ có ba cánh cửa mở ra dọc theo dãy hành lang đang vươn ra phía ngoài mái trần cao kia.

“Ơ……Chúng ta giải quyết chuyện này sao đây ạ?” Tôi nhìn Senpai và hỏi.

“Như thế, câu hỏi bây giờ đúng ra là – chị sẽ ngủ với ai, có phải không?”

Không, không phải câu này.

“Rồi, nếu chị ngủ với Đồng chí Ebisawa hay đồng chí Aihara thì thể nào cũng sẽ gây tổn hại đến tình bằng hữu gây dựng bấy lâu nay mất thôi……Coi như chẳng còn cách nào khác rồi. Nào cậu nhóc!”

“ Chắc chắn là không!” “Senpai, chị nói chuyện gì mà lạ vậy!” “Đấy hẳn phải là quyết định tồi tệ nhất rồi đấy, không phải sao!”

Senpai trông có vẻ thực sự ngạc nhiên khi thấy cả ba chúng tôi phản đối trong cùng một lượt.

“Được rồi thế thì…… cậu nhóc, cậu sẽ quyết định xem mình ngủ với ai vậy.”

“Thôi đủ rồi! Dừng bày trò với mấy cuộc nói chuyện về chủ đề này được rồi đấy.”

Quyết định cuối cùng là tôi sẽ nằm ngủ ở ghế sofa trong sảnh.

Tiếp theo, Hiroshi chỉ chúng tôi cách xuống bờ biển, nơi chúng tôi có thể mua những đồ cần thiết và nhiều thứ khác. Đến khi chúng tôi hoàn thành mọi việc thì đã là buổi trưa. Thế nhưng, Hiroshi lại trở về xe và nói rằng đã đến lúc anh ấy phải về.

"Ơ……em sẽ chuẩn bị ít đồ ăn, nên nếu anh không phiền, anh có thể ở lại ăn trưa với bọn em mà? "

Mặc dù anh ấy làm thế này vì thua cược với Senpai, anh ấy vẫn là người cho bọn tôi mượn căn biệt thự mà không lấy đồng nào, thậm chí còn lái xe đưa cả nhóm đến đây. Thế này cứ như chúng tôi đang đuổi anh ấy đi khi anh trở thành người thừa, và như vậy thì chẳng hay ho gì.

“À, không sao đâu. Anh sẽ phát ghen lên nếu còn ở đây thêm dù là một giây nữa thôi đấy.”

Hiroshi tựa tay lên cửa kính ở ghế lái, cười thật to và nói. Rồi anh đeo lại chiếc kính râm.

“Được rồi. Trưa ngày kia anh sẽ quay lại đón mấy đứa. Này, Kyouko, nhớ dọn dẹp phòng ốc cho cẩn thận nhé! Anh cho các em mượn chỗ này miễn phí, nhưng vẫn có điều kiện kèm theo nhớ chưa.”

Nói rồi, anh ấy khởi động chiếc xe.

“Hừm, em biết rồi, kẻ thua cuộc.”

Lời đáp của Senpai cũng không kém phần châm chọc.

“Cám ơn, Hamasaka.”

Chiaki cuồng nhiệt vẫy tay, chào chiếc xe thể thao đang dần rời xa chúng tôi. Mafuyu thì vẫn chẳng nói lời nào.

“Rồi rồi……” Senpai quay sang nhìn tất cả chúng tôi. “Đồng chí Ebisawa, xin mời đồng chí phát biểu bài diễn văn mở đầu cho buổi trại huấn luyện của chúng ta.”

“……Ơ? E-em ạ?”

“Đương nhiên rồi! Em là Chủ tịch của Hội đồng Tối cao mà! Trách nhiệm của em là nói lời gì đó trong những dịp thế này.”

“Nhưng mà……”

“Em nói gì cũng được.”

“Ưm……”

Mafuyu cúi đầu rồi dùng đầu ngón chân vẽ vẽ vài vòng tròn lên cát. Chiaki và Senpai giữ tư thế đứng nghiêm, đợi Mafuyu trình bày bài diễn văn của mình. Bất chợt – có lẽ là do áp lực từ hai cô nàng kia - Mafuyu ngẩng đầu lên và nói,

“……B-buổi trại huấn luyện này sẽ tiếp diễn cho đến khi chúng ta về nhà.”

Thế sau khi trại huấn luyện kết thúc thì sao?

Chiaki ương ngạnh cứ nằng nặc đòi ăn trưa ngoài bãi biển.

“Có hàng tá những quyển sách kể rằng gió biển sẽ làm hương vị của món cơm nắm đậm đà hơn cả triệu lần!”

“Nếu chúng ta nấu cơm thì chắc phải hai giờ chiều mới xong. Làm ít bánh mỳ kẹp thay vào đấy có được không?”

“Hứ - thôi đành vậy. Lần này tạm thế đi.”

Cái mặt chảnh chọe vậy là thế nào!

“Sao chúng ta không thay quần áo trong lúc chờ nhỉ?”

“Đợi đã. Tự nhiên cậu muốn đi bơi là sao? Chúng ta ở đây làm gì hả?”

“Để bơi và tắm nắng chứ gì?”

Là để luyện tập rõ chưa! Ngay khi tôi định nói thật rõ lời đó ra, tôi trông thấy Kagurazaka-senpai từ nhà kho ra với một cái ô và một tấm thảm cuộn trên tay.

“Vậy các em mong chuyện đi bơi đến thế cơ à!?”

“Chúng ta có thể tập luyện sau khi mặt trời lặn, thế nên trong khi trời còn đang sáng thì chúng ta nên đi bơi. Có được không?”

Chẹp, chị nói cũng không sai – mà đợi chút, không thể để rơi vào bẫy của chị ấy được.

“Thôi được rồi, Đồng chí Ebisawa, thay quần áo đi. Chị sẽ bôi kem chống nắng lên khắp cả người em luôn.”

Nói tuột mục đích ra cho mọi người cùng nghe, Kagurazaka-senpai nắm lấy tay Mafuyu. Thế nhưng, Mafuyu lại lắc đầu.

“Em ghét biển.”

“Tại sao?”

“Và trước giờ em cũng chẳng bao giờ đi bơi cả. Em sợ lắm.”

“Không sao. Bờ biển chỗ này không nông lắm đâu, thế nên còn lâu cậu mới dẫm vào cái gì đấy – không có chuyện cậu dẫm vào mấy con nhím biển được đâu.”

Chiaki, sao cậu lại dọa cô ấy thế hả? Mafuyu vẫn ngồi nguyên trên ghế và lắc đầu. Tôi cũng hơi suy nghĩ đôi chút về chuyện này – đi bơi bây giờ thay vì bắt đầu luyện tập có vẻ cũng là một ý hay, vì như thế có thể giúp Mafuyu bình tĩnh hơn một chút. Thế nhưng, mọi chuyện có vẻ không dễ hiểu như thế.

“Nghĩ lại thì chúng ta đã cùng đi chọn đồ bơi với nhau,” Chiaki phồng má lên phàn nàn.

Senpai thở dài thườn thượt, rồi nói,

“Ừm, chị hiểu rồi. Nếu Đồng chí Ebisawa không muốn ra bãi biển thì chúng ta ra đấy cũng chẳng hay ho gì cả. Vậy thì bắt đầu luyện tập sau khi ăn trưa thôi. Chúng ta có thể để vụ đi bơi lại sau – khi cả người chúng ta đã đổ đầy mồ hôi vì luyện tập rồi.”

Chiaki liền chỉnh âm cho dàn trống trong sảnh chính, Senpai thì xem xét lại mấy thiết bị tạo hiệu ứng. Tôi thì vòng ra nhà bếp, được xây ở một khu nho nhỏ cạnh bên sảnh chính. Hơi buồn một chút, ở đây không có ga, chỉ có một bếp điện. Cũng may là có một cái chảo rán cỡ lớn tôi có thể dùng được nếu muốn làm trứng tráng.

Khi đang chờ rau xà lách ráo nước, tôi nghe thấy tiếng sóng biển vọng vào từ ống thông hơi. À, vậy ra căn bếp này hướng về phía biển. Không được nhìn thấy Mafuyu trong bộ đồ bơi đúng là một chuyện thật sự đáng buồn……Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện với Chiaki. Cuối cùng, cậu ấy cũng không gửi cho tôi một tấm ảnh nào – họ mua đồ bơi loại gì không biết?

“……Cần tớ giúp không?” giọng Mafuyu

bất chợt vang lên sau lưng, làm tôi suýt thì đánh rơi đôi đũa nấu ăn xuống sàn.

“Ế? À, kh-không. Không cần đâu.”

“Sao cậu lại giật mình thế?”

Tớ không thể nói là mình đang mơ tưởng hình ảnh cậu trong bộ đồ bơi, phải không?

Vì Mafuyu không phải dùng bất kỳ thiết bị hiệu ứng nào, cô ấy đã hiệu chỉnh xong và bây giờ chẳng có việc gì để làm. Nhưng dù vậy, để chuẩn bị món bánh kẹp này thì cũng không có mấy việc cô ấy giúp được tôi.

“Ở nhà cậu cũng hay nấu ăn có phải không? Cha cậu có viết chuyện đấy trong một bài báo của mình.”

“Ừ. Tetsurou chẳng có tí kỹ năng sống nào cả.”

Thế quái nào mà ổng lại viết về thằng con nấu cơm ở nhà trong bài báo của mình không biết? Tôi thực sự chẳng hiểu được nữa, nhưng có thứ khác làm tôi thấy còn lạ hơn: tại sao một người viết toàn những thứ nhảm nhí như Tetsurou lại vẫn được nhà xuất bản giao việc cho không biết?

Rồi tôi vừa thái rau vừa nghĩ tới cuộc sống tuyệt vời của Mafuyu. Dường như tất cả những nghệ sĩ dương cầm bẩm sinh đều được nuôi nấng và dạy dỗ theo cùng cách đó – bằng mọi giá họ không được làm tổn thương những ngón tay mình, vì thế mà nhà bếp là nơi họ bị cấm đặt chân vào.

Khi cô ấy mất đi thứ đáng trân trọng nhất trong cuộc đời mình – chiếc đàn piano, không biết cô ấy đã phải trải qua cơn tuyệt vọng đến nhường nào? Hay có thể cô ấy còn không cảm thấy chút gì buồn bã nữa chăng?

“Nói vậy thì……tớ thực sự không biết mình nên làm gì nữa.”

Mafuyu nói rồi ngồi xuống nơi ngưỡng cửa nối giữa nhà bếp và sảnh chính. Có cảm tưởng như trong lời của cô ấy vẫn còn một ẩn ý sâu xa nào đó – cô ấy không chỉ đơn thuần nói về mấy việc ở trong phòng bếp.

Tôi nghĩ là – trong suốt thời gian qua hẳn cô ấy phải cô đơn lắm. Một nghệ sĩ dương cầm sẽ thấy cô đơn nhất không phải trong quá trình thu âm, càng không phải khi một mình luyện tập; cho đến khi ngồi ở trung tâm dàn nhạc, lắng nghe màn độc tấu bằng vi-ô-lông-xen của phần thứ ba trong bản giao hưởng số 2 của Johannes Brahms, người nghệ sĩ ấy mới thấy lòng mình trống trải nhất – đó là trích dẫn tôi từng đọc trong hồi ký của một người nào đó.

Thế nhưng, giờ đây Mafuyu không còn đứng một mình nữa, và tôi mong rằng cô ấy sẽ nhận ra điều này.

Dù vậy thì…… liệu chuyện đó có khả thi không? Liệu trong vỏn vẹn ba ngày, trước khi chuyến đi trại tập huấn này kết thúc, tôi có thể giúp cô ấy nhận ra không?

Nếu bạn hỏi trong ban nhạc ai là người phải hoạt động nhiều nhất – câu trả lời, không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là người chơi trống.

“Nhưng mà kể cả thế thì cậu cũng đâu cần phải vừa chơi trống vừa mặc đồ bơi đâu chứ! Đi thay quần áo nhanh lên!”

“Nhưng mà nóng quá!”

Sau khi ăn trưa rồi nghỉ ngơi một chút, chúng tôi bắt đầu buổi tập của mình. Ống thông hơi trong sảnh chính của tòa biệt thự chạy tương đối ổn, vì thế ở đây vẫn rất thoải mái mà chẳng cần tới điều hòa. Dù vậy, mồ hôi đã sớm chảy ướt đẫm người Chiaki – đang phải ngồi giữa dàn trống và vận động toàn thân. Cô ấy bèn đổi sang mặc bikini ở phía trên, nhưng vẫn mặc soóc bên dưới. Liếc nhìn qua dàn trống, tôi có thể trông thấy bộ áo bikini màu hoa anh đào và nước da bóng lẫy, ánh lên vì mồ hôi của cô nàng, khiến tôi không thể tập trung dù là một chút, làm tôi chơi sai mất vài nốt.

Trong khi luyện tập, hết lần này sang lần khác Senpai cứ dừng bản nhạc chúng tôi đang chơi lại. Rồi sau đó chị ấy nói: “Mọi người, cứ thay hết sang đồ bơi của các em đi!”

“Làm thế để làm gì mới được chứ ạ?”

“Nếu làm như thế, thông qua da thịt chúng ta có thể cảm nhận được hơi ấm của nhau”

Hóa ra đấy là suy luận à? Việc đấy thể nào cũng làm em chơi dở hơn, nên thôi em xin kiếu.

Thế nhưng, tôi biết Senpai sẽ không dừng việc tập luyện lại chỉ vì những lỗi tôi mắc phải.

Senpai giảm âm lượng cây guitar của mình, rồi đặt nó lên giá đỡ. Rồi chị ấy bước qua phía bên kia khu sảnh – lại gần chỗ Mafuyu đang dựa lưng vào ghế. Ánh mắt của Mafuyu chằm chằm hướng về phía Senpai trước khi quay sang nhìn cây đàn guitar Stratocaster trên tay.

"Đồng chí Ebisawa, hiện giờ em có hai lựa chọn…… "

Senpai giơ hai ngón tay lên, xòe ra trước mặt Mafuyu, khiến cô ấy thu chặt mình lại.

“Thứ nhất: thay sang đồ bơi, để chúng ta có thể cảm nhận hơi ấm của nhau thông qua da thịt……”

“……Không.”

“Hoặc thứ hai: dừng kiểu chơi một mình một nhịp chạy trước mọi người lại. Em đâu phải người duy nhất đang chơi nhạc ở đây.”

Mafuyu ngồi xuống ghế. Dù đã miễn cưỡng gật đầu, cô ấy không một lần nhìn thẳng vào mắt Senpai.

Senpai nhìn lên trán Mafuyu một lúc, rồi đột nhiên quay người lại.

“Nghỉ mười lăm phút để bình tĩnh lại đã.”

Nói rồi, chị ấy mở cửa và bước ra ngoài hiên.

Tôi chẳng biết nói gì, mà cũng chẳng thể lại gần Mafuyu vào lúc này. Tất cả những gì tôi làm là hạ âm lượng cây bass xuống, đặt nó lên giá để đàn, rồi ngồi xuống chỗ tấm thảm nhỏ trên sàn.

"Này, Mafuyu……”

Tôi ngẩng đầu kinh ngạc khi nghe thấy giọng Chiaki. Cùng lúc đó, tôi trông thấy Mafuyu cũng đang dõi mắt về phía dàn trống với nét mặt không khác tôi là bao.

“Lần đầu tiên chơi nhạc cùng với chúng tớ cậu biểu diễn hay hơn bây giờ rất nhiều, cậu biết không?”

Nói thế chẳng phải là hơi thẳng thắn và phũ phàng quá sao? Nhưng đấy cũng là những cảm xúc trong lòng tôi, và tôi tin Mafuyu cũng hiểu được điều này.

Vào ngày 6 tháng 7, lần đầu tiên bốn người chúng tôi đã chơi nhạc cùng với nhau. Thế nhưng chúng tôi vẫn chưa thể tới được mức tiêu chuẩn như trong màn biểu diễn ca khúc Kashmir mà tôi đã cho Ebichiri nghe. Chính xác thì hồi ấy chúng tôi đã làm thế nào để vươn được tới ngưỡng đó nhỉ?

Bất chợt, một sự im lặng bao trùm lên bầu không khí nóng ẩm trong khu sảnh, làm tôi mơ hồ như nhớ lại sức nóng mình từng kinh qua ngày hôm đó.

Mafuyu và tôi nhìn nhau trong giây lát. Dù cô ấy ngay lập tức cúi đầu xuống, tôi biết rằng, Mafuyu, cũng như tôi, đang hồi tưởng

về khoảng thời gian đó, vì ánh mắt của cô ấy đang dán chặt vào cây bass của tôi – một cây bass độc nhất vô nhị được tôi sửa đi sửa lại hết lần này đến lần khác, để có thể hòa hợp với âm sắc trong cây guitar của Mafuyu.

Không, đúng ra tôi nên nói là……. không chỉ có mình tôi. Đúng hơn là vi ở đó có cả bốn người trong nhóm nhạc.

“Tớ biết rồi,” Mafuyu khẽ nói.

“Vậy thì……sao chúng ta lại không thể lặp lại màn trình diễn hồi đó của mình chứ?”

Chiaki bước lại gần và dán mặt mình lại sát mặt Mafuyu, nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy. Mafuyu quay mặt đi, hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ.

“Khi ấy, tớ chưa –”

Mafuyu dừng lại giữa chừng. Hồi đó cậu chưa làm sao?

“Cậu chưa – nghĩ tới những điều khiến cậu phiền lòng?”

Chiaki quỳ xuống trước mặt Mafuyu và kết thúc câu nói còn bỏ lửng của cô ấy. Thấy Mafuyu gật đầu, Chiaki liền dấn thêm một bước.

“Cậu biết mà……khi đang chơi với ban nhạc, chỉ cần cậu quên những thứ khó chịu ấy đi là được thôi mà!”

Mafuyu không trả lời Chiaki. Thay vào đó, cô ấy lại nhìn xuống cây guitar của mình một lần nữa. Cô nàng lướt nhẹ bàn tay đang cầm miếng gẩy trên cây đàn, và một loạt những âm móc kép ở quãng tám cao phát ra, nghe hệt như tiếng rít khi cọ xát vào một lớp thủy tinh – đây là phần mở đầu bài He Man Woman Hater của nhóm Extreme. Khi tôi cho Mafuyu mượn cái CD, cô ấy có vẻ đặc biệt thích phần mở đầu pha trộn chất liệu organ baroque[6] của bài này. Không lâu sau đó, cô ấy đã luyện đến mức hoàn hảo đoạn nhạc này. Thế nhưng, điều đáng sợ ở đây nằm, ở chỗ trong khi giai điệu mở đầu của bản gốc của ca khúc này phải phụ thuộc vào các thiết bị tạo hiệu ứng bằng cách tận dụng những quãng nghỉ giữa các nốt chấm dôi, Mafuyu, chỉ bằng đôi bàn tay của mình, đã chơi hết các nốt nhạc của phần này. Tôi im lặng ôm lấy hai chân, đưa tâm hồn mình đắm chìm trong tiếng guitar réo rắt cuốn tôi đi.

Chỉ riêng mình Mafuyu thôi đã đáng kinh ngạc biết bao rồi –

Lý do để tham gia vào ban nhạc, rồi cả những tâm tư bối rối trong lòng cô ấy – phải chăng chính tôi mới là người cần suy ngẫm mấy chuyện này? Có phải tiếng đàn lạc nhịp của Mafuyu bắt nguồn từ chuyện tôi không thể theo kịp cô ấy không?

Bỗng nhiên, một loạt những âm thanh chát chúa từ đâu lại hòa cùng tiếng guitar. Đó là Chiaki. Lúc tôi không để ý, cô ấy đã quay về chỗ ngồi bên dàn trống, đánh chân lên bàn đạp của mấy cái chũm chọe theo nhịp mười sáu phách để hòa âm cùng Mafuyu.

Tiếng guitar của Mafuyu trở nên dồn dập hơn, như thể đang nỗ lực phá bỏ đi những giới hạn của dòng nhịp ấy.

Tôi đỡ cây bass lên, vặn lớn âm lượng, chuẩn bị can thiệp vào cuộc chiến nảy lửa giữa hai người họ. Thế nhưng, tôi chẳng thể làm được. Nên vào bài ở đâu, sử dụng nốt nào bây giờ? Tôi không biết nữa.

Bởi vì mình không thể nào theo kịp nhịp độ của họ -

Tôi bất giác thở dài, bỏ lại cây bass xuống ghế xô-pha.

Những lời Senpai từng nói ngày trước lại văng vẳng bên tai tôi: Em đang không theo kịp ban nhạc! Em là linh hồn của ban nhạc. Em nói nghe thì dễ lắm, nhưng mà……

“Thôi, dừng lại!”

Lời của Senpai xen vào giữa tiếng guitar và tiếng trống. Dù chị ấy không dùng mic, giọng của chị ấy làm hai cô nàng kia ngạc nhiên, dừng hẳn màn biểu diễn của mình và quay đầu lại. Lúc chúng tôi không để ý, Senpai đã vào lại trong sảnh chính. Chị ấy đã cởi áo cộc tay bên ngoài ra, chỉ mặc độc chiếc bikini màu xanh che lấy phần cơ thể bên trên. Tôi che mặt đi theo phản xạ. Bà chị làm thật đấy à?

“À rồi, chúng ta bắt đầu với bài hát này đi. Đồng chí Aihara, hãy chơi tiếp đoạn nhịp mười sáu phách. Còn cậu trẻ, cậu còn đợi gì nữa hả? Nhanh lên và – ”

“Ừm, ớ? E-em cũng phải thay đồ bơi sao ạ?”

“Hở? Chị đang nói cây bass của em kìa.”

Ặc! Chết tiệt, cái vụ hiểu lầm này đúng là xấu hổ mà. Tại lúc nãy bà chị cứ bày trò ra đấy!

“Chị cũng chẳng cấm cản gì nếu cậu muốn chuyển sang mặc đồ bơi đâu.”

“Em nói thế bao giờ hả!”

Tôi vội vàng luồn tay qua quai đeo của cây bass. Chiaki lại bắt đầu dậm lên bàn đạp. Nhịp điệu sục sôi nghe như thể có người vặn nhanh chiếc đồng hồ, làm không khí của sảnh chính trong giây lát trở nên căng thẳng.

“Đồng chí Ebisawa, lại đây một chút.”

Mafuyu hơi ngạc nhiên trước lời của Senpai. Chị ấy bảo Mafuyu bước sang phải tới trước chỗ âm ly của cây bass, hai tay Senpai huơ huơ thúc giục cô ấy. Rồi bất chợt, từ phía sau chị ấy ôm thật chặt lấy Mafuyu vẫn còn đang đeo cây guitar sau lưng.

“Ế? A-á!”

Mafuyu vừa vặn vẹo người vừa la lên. Senpai đang làm cái quái gì thế? Khi tôi vừa định chạy tới chỗ Mafuyu, Senpai lườm tôi bằng ánh mắt hung tợn như một loài thú dữ, khiến đôi chân tôi như thể bị mất kiểm soát.

Senpai vẫn cứ quàng tay trái ra ôm chặt lấy vùng eo mảnh khảnh của Mafuyu; trông chị ấy chẳng có vẻ gì là muốn buông tay ra cả.

“Cậu trẻ, đánh nhịp.”

Dù chị ấy có nói thế, tôi biết phải chơi gì bây giờ?

“Gì cũng được. Bọn này sẽ cùng với cậu.”

Tôi đảo mắt khỏi chỗ Senpai và trao đổi vài ánh nhìn với Chiaki. Ánh mắt cậu ấy như đang thúc giục “Đồ ngốc! Nhanh lên và chơi đi!”

Tôi đành chịu bó tay và chặn tiếng cây bass của mình. Đưa bản thân vào cùng nhịp với Chiaki, tôi bắt đầu chơi khúc nhạc mở đầu với chấm dôi gần như chẳng theo một thang âm nào, nghe như tiếng ai đó đang thụi vào bụng người khác vậy.

“Th-thả em ra!”

Senpai vẫn bám chặt lấy tay phải của Mafuyu, trong khi Mafuyu đang cố sức vùng vẫy hết mình. Có ẩn ý gì đằng sau tất cả những chuyện này à? Tôi tiếp tục màn trình diễn với một cảm giác bức bối trong lòng. Ngược lại, Chiaki rõ ràng đang hừng hực khí thế khi nhịp trống của cậu ấy dần trở nên gấp gáp hơn

“Chị không thả đâu. Nghe kỹ này.”

Giữa những phách nhạc, giọng nói điềm tĩnh của Senpai vang lên bên tôi

“Âm nhạc đã tồn tại từ trước ngày em ra đời, và sẽ vẫn ở đây dù sau này em có mất đi. Thế nên, em không cần phải lo lắng quá. Chỉ cần thư giãn và lắng nghe là được. Dù ngay lúc này, em không chơi nhạc, em vẫn sẽ nghe được những âm thanh mình đã chơi khi trước đấy.”

Mafuyu ngừng chống cự.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi cũng nghe thấy âm thanh kia– tựa một dòng điện vừa mới chạy qua, tiếng guitar của Mafuyu như vang vọng, len lỏi vào giai điệu của Chiaki và tôi.

“Em có thể nghe thấy không?”

Không biết vì sao, tôi còn có thể nghe thấy cả tiếng thì thầm khe khẽ của Senpai bên tai Mafuyu nữa. Mafuyu gật gật đầu, mặt cô ấy đỏ bừng.

“Em muốn chơi chứ?”

Lần này, tôi không kịp thấy câu trả lời của Mafuyu cho câu hỏi nhỏ giọng kia của Senpai – chí ít thì, tôi cũng không chú ý đến cái gật đầu đáp lại của cô ấy. Nếu tôi không tập trung vào đôi tay, nhịp điệu sẽ trở nên hỗn loạn

“Hừm, nhưng thế này vẫn là chưa đủ đâu……” Senpai nói vẻ châm chọc rồi mượn miếng gẩy Mafuyu đang cầm trên tay phải. “Chị vẫn chưa thể để em chơi được.”

Senpai quay đi, nhưng càng giữ Mafuyu chặt hơn. Cùng lúc đó, tiếng đàn hư ảo từ guitar của Mafuyu càng lúc càng trở nên rõ rệt hơn. Tôi bỏ cái chặn tiếng ra, giải phóng những âm thanh thuần túy nhất trên cây bass …… Ngay ở đây! Guitar của Mafuyu chắc chắn phải vào ở khúc này. Từng nốt nhạc thấp dần của tôi sau đó réo gọi Mafuyu – như đang tiếp thêm sinh lực vào từng lớp cơ trong cô ấy.

“Chưa được……Chờ đã, sẽ đến khúc đó sớm thôi……”

Đáp lại giọng nói trầm trầm của Senpai, bàn tay thấm đẫm mồ hôi của Mafuyu bấm bấm lên cây guitar của mình. Âm thanh được thêu dệt ấy xen vào giữa Chiaki và tôi, nhịp điệu đang ngày càng chậm lại. Vẫn chưa đến lúc à? Đôi tay kia vẫn chưa di chuyển ư?

“Rồi, chút nữa……Hừm, bắt đầu nào……2,3,4”

Chiaki và tôi nín thở khi một âm thanh đầy hấp dẫn phát ra

từ âm ly của cây guitar. Phần còn lại của đoạn mở đầu bài He Man Woman Hater trở nên rõ ràng hơn, nghe như những phần còn thiếu đã được thêm vào đầy đủ.

Cảm thấy như có một cơn lạnh chạy qua người, tôi ngẩng đầu lên. Có ai đó đang ở trước cái âm ly – hình bóng người ấy ôm cây guitar dần trở nên rõ ràng hơn. Những ngón tay mảnh mai đang trình diễn một vũ điệu trên sáu sợi dây, trong khi những ngón tay hơi ngăm hơn đang giữ miếng gẩy, đánh từng nốt nhạc quanh chỗ tiếp âm[7] trên cây đàn. Tôi biết Mafuyu là người đang bấm những sợi dây bằng tay trái của mình, trong khi Senpai – ôm lấy cô ấy từ phía sau – là người gẩy đàn bằng tay phải. Nhưng……họ làm chuyện ấy kiểu gì thế nhỉ? Có phải đó đúng là Mafuyu và Senpai, hay là một người nào đó mà đến tên tôi còn chẳng biết?

Không, rõ ràng là tôi biết cô gái này. Khi vừa đánh cây bass vừa liên tục thổi bùng thêm nhiệt huyết cho cô ấy , tôi bỗng nhận ra mình đã biết tên nàng

– feketerigó.

Cô ấy đang ở ngay đây –

Cuối cùng, những nốt nhạc vừa dễ chịu vừa lạnh lùng dần chuyển tông sang đoạn hợp âm rải nhịp. Ngón tay của Senpai gẩy mấy sợi dây đàn một cách đầy mãnh liệt, Mafuyu đáp lại với âm thanh của ba nốt nhạc khác nhau, tạo một thanh âm tuyệt mỹ hòa hợp với giai điệu tinh xảo của Chiaki và tôi. Khi bản hòa âm dần biến tấu, chỉ trong thoáng chốc, như đang lao qua màn mưa xối xả, một loạt những liên âm ba vươn qua cả sự biến đổi trong từng gam nhạc. Tiếp ngay sau đó là loạt liên âm ba mạnh mẽ đến không ngờ, chấm dứt giai điệu này.

Và rồi, sảnh chính rơi vào một thoáng lặng im –

“Không, hmmmm~”

Tiếng la nhè nhẹ của Mafuyu làm tôi giật nảy mình. Tập trung chú ý, tôi đảo mắt nhìn qua xung quanh – Senpai, vẫn đang ôm lấy Mafuyu thật chặt từ phía sau, bỗng vén mái tóc tuôn dài bồng bềnh màu hạt dẻ lên, hơi nhè nhẹ cắn vào dái tai cô ấy. Bà chị đang làm cái quái gì thế không biết!?

“Senpai! Geez – ” Chiaki, lao tới định gỡ hai người họ ra, suýt thì đạp đổ luôn cả dàn trống khi định làm thế. Mafuyu sau cùng cũng được thả ra, và việc đầu tiên cô ấy làm là ra nấp ngay phía sau lưng tôi, và chằm chằm nhìn lại Senpai với nét mặt như sắp khóc, giống như một chú mèo bị đuối nước sắp chìm.

“Em thật không thể lơ đãng thế khi ở cạnh chị được!”

“Xin lỗi xin lỗi. Tại chị không kiềm chế thêm nữa, thế là vô tình……”

“Vô tình con khỉ á!”

Tôi chẳng thể không căn vặn chị ấy cho được. Đầu chị nghĩ cái gì lúc đang tập thế hả!?

“Ý chị là, có một đôi tai trông cực kỳ ngon mắt đang đung đưa trước mặt chị, phải không? Cậu nhóc à, lẽ ra em phải hiểu ý chị chứ!”

“Ai biết chị định làm cái gì!? Đừng có lôi em vào cùng một giuộc với chị!”

“Senpai ngu ngốc! Em đã bảo là chị không được tùy ý làm những chuyện như vậy rồi mà!”

Phản ứng lại cơn giận của chúng tôi, Senpai trả lời giống như một đứa trẻ đang quậy phá,

“Nhưng mà, bây giờ thì thoải mái thật đấy, các em biết không? Mà tất nhiên là chị không nói đến vấn đề sinh lý……”

“Chẳng cần thêm cái phần quái dị đấy vào đâu!”

Mafuyu la lên “Uu –” Dường như cô ấy chưa muốn rời khỏi chỗ đứng sau lưng tôi. Tôi vô cùng sửng sốt nhiên trước khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt đẫm lệ của cô nàng.

“Chị xin lỗi. Lần sau, chị hứa sẽ xơi cả tai của Đồng chí Aihara luôn. Nào nào, nhanh lên và về lại dàn trống đi.”

Bà chị quấy rối này. Sau khi bị chị ấy xoa đầu, Chiaki đành miễn cưỡng quay về chỗ ngồi bên dàn trống của mình. Còn Senpai thì chỉ cười xòa rồi bước lại chỗ cây guitar.

Tôi vẫn cảm thấy nhịp đập rộn ràng và hơi nóng lan tỏa xung quanh sảnh chính, cũng như còn vương lại bên trong mình.

Vậy ra…… đấy là cách làm sao?

Senpai khoác cây guitar Les Paul lên vai. Khoảnh khắc chị ấy cầm miếng gẩy trên tay – không một lời bàn tán, không một câu đếm nhịp. Chúng tôi chỉ trao đổi ánh nhìn một cách thoáng qua – cảm giác ấy như có một luồng điện vừa chạy qua người vậy. Và rồi, màn trình diễn kết hợp hoàn hảo bắt đầu. Nhịp trống dồn dập hòa cùng những đoạn riff[8] móc sáu một cách nhịp nhàng, và còn hơn thế nữa – dù không tập bài hát này nhiều, giai điệu của cây bass vẫn cứ tự nhiên mà trôi đi trên những đầu ngón tay của tôi. Đoạn guitar solo của Mafuyu như dệt nên một cây cầu bảy sắc từ khúc cao trào trong màn phối hợp. Senpai không dùng mic, nhưng chắc chắn giọng ca bài hát đã truyền tới đôi tai chúng tôi một cách đầy sống động.

Tôi có thể cảm thấy hơi ấm ở sau lưng mình. Đó là Mafuyu. Cô ấy đang ở ngay đây. Trước khi kịp nhận ra, chúng tôi đã không còn bị cách chia bởi lớp cửa nặng nề và dày đặc thêm nữa. Cuối cùng, tôi cũng có thể hoàn toàn kết nối với cô ấy, thậm chí còn cảm thấy như đang nghe nhịp tim của cô ấy.

Thật buồn là chúng tôi đã không thu âm lại buổi tập ngày hôm đó.

Màn đêm buông xuống trong thoáng chốc.

Cuối cùng, chúng tôi đã không ra bờ biển vào hôm đó – chẳng có thời gian, vì gần trọn ngày hôm đó đã dành cho tập luyện. Ngay cả khi một người trong chúng tôi đòi nghỉ, Mafuyu vẫn khư khư ôm lấy cây guitar của mình chẳng muốn buông tay. Như muốn thổ lộ điều gì đó, cô ấy đi quanh dàn trống, rồi sau một lúc, lại gẩy một khúc nhạc ngẫu hứng trên guitar của mình. Ngay khi Mafuyu trình diễn trên cây guitar, Chiaki cũng sẽ bắt nhịp ngay với tiếng trống của mình; và việc luyện tập sẽ tiếp diễn thêm lần nữa……chuyện đó lặp đi lặp lại mãi tới tận lúc tối trời.

Khi

đêm về, nguồn sáng duy nhất của chúng tôi là một ngọn nến đặt trên một chiếc bàn ngoài mái hiên. Ánh nến phản chiếu lên khuôn mặt hơi cúi xuống đang tì lên cần đàn của Mafuyu. Cô ấy mới tắm xong thì phải? Mái tóc ươn ướt phủ lên tấm khăn vắt trên vai cô nàng. Một cơn gió mát lành rì rào thổi trong màn đêm khoan khoái.

Có phải cô ấy đang lo nghĩ điều gì đó? Tới khi tôi đặt tách trà Ô Long lên bàn, Mafuyu mới chịu ngẩng đầu lên.

"Tớ thêm đường vào rồi đấy.”

"……Cám ơn cậu.”

Sau khi nói lời cảm ơn tôi bằng một giọng nhẹ nhàng, Mafuyu đỡ lấy tách trà với bộ mặt hơi khó hiểu, rồi nhấp môi một chút.

“Món này uống ngọt có được không thế? Chẳng phải nếu cho thêm đường vào thì vị trà Ô Long sẽ mất ngon đi sao?”

Mafuyu bất ngờ ngẩng đầu lên, giương mắt nhìn tôi.

“Thế cậu đã thử bao giờ chưa?”

“Không, chưa.”

“Thế thì đừng có chê bôi trà Ô Long pha với đường! Cứ thử trước đi rồi hẵng nói gì thì nói.”

Mafuyu nhìn chăm chú vào tách trà Ô Long trong tay tôi. Tất nhiên là tôi không thêm đường vào tách của mình – liệu có thể gọi đây là khác biệt văn hóa chăng? Tôi im lặng ngồi xuống và uống ly trà của mình.

Sau khi đặt tách xuống, tôi liền để những cơn gió nhẹ tự do mơn man đôi tay và đôi chân nóng bừng của mình. Bên trong cơ thể, không hiểu sao những giai điệu náo nức ấy vẫn còn vang vọng mãi.

Liệu Mafuyu có hiểu được những cảm xúc trong tôi lúc này không nhỉ? Tôi bèn đảo mắt nhìn nghiêng sang. Trông mặt cô ấy hơi cau có. Rồi đột nhiên, đầu tôi bị tấm khăn Mafuyu vừa phủ trên vai trùm lên kín mít.

“……Thế này là sao!?”

“Vì cái bộ mặt dương dương tự đắc của cậu đấy!” Cô ấy đang giận dữ. “C-cậu vẫn chưa thắng đâu! Người chiến thắng vẫn chưa được quyết định.”

Và rồi , Mafuyu lại quay sang nhìn lòng bàn tay mình lần nữa. Đúng là một cô nàng bướng bỉnh……

“Dù sao thì……mọi thứ đều ổn cả. Giờ tớ cảm thấy vô cùng dễ chịu,” tôi thở hắt ra.

“Tại sao?”

“Vì âm nhạc không bao giờ dối trá.”

Vì lý do nào đó……có cảm giác như chỉ cần chúng tôi tiếp tục chơi thứ âm nhạc như lúc này, sẽ chẳng có vấn đề gì trong tương lai hết. Mafuyu liền đạp vào bắp chân tôi mấy phát. Đau đấy! Cậu làm cái gì thế hả!

“Đừng có mà đắc ý!”

Mafuyu nhấc cây guitar lên và quay đi trong cơn giận. Nếu tôi bật cười ngay lúc này chắc cô ấy sẽ còn nổi khùng hơn nữa, đúng không? Thế là, để nén cơn buồn cười của mình, tôi liền kề tách trà Ô Long lên môi.

“Khi chơi guitar, tớ chỉ đơn giản là không nghĩ tới những việc khác thôi.”

“Vì cậu cảm thấy hạnh phúc thực sự khi đang chơi guitar phải không?”

Cô nàng im lặng trong chốc lát, trưng ra một bộ mặt chẳng lấy gì làm vui vẻ; sau cùng thì cô ấy cũng gật đầu nhẹ. Thế chẳng phải tuyệt vời sao? Tôi cho rằng đấy là lý do duy nhất cho chuyện đó.

Cánh cửa kính được mở ra, và Chiaki bước vào, lau khô mái tóc bằng một chiếc khăn.

“Phải rồi, các cậu biết Senpai ở đâu không?” Chiaki hỏi sau khi ngồi xuống chiếc ghế cạnh chỗ tôi. “Chị ấy bảo tớ gọi sau khi bọn tớ tắm táp xong xuôi, nhưng không thấy chị ấy trên phòng.”

Chắc bà chị này lại đi đâu đấy rồi. Mà nói lại thì, ở đây chỉ có rừng, bờ biển và con đường mòn gần bên, cũng chẳng có mấy nơi chị ấy có thể đi.

“Thế tớ vào tắm trước chị ấy vậy nhé?”

“Không được! Nao phải cọ nhà tắm và giặt quần áo cho cả nhóm, nên cậu sẽ tắm cuối cùng!”

“Ừ ừ……”

……Tôi chấp nhận lời giải thích của cậu ấy……nhưng mà hình như có gì đó không ổn thì phải? Sao mọi việc cứ quẳng hết lên đầu tớ thế?

“Chính xác thì chị ấy đi đâu—"

Chúng tôi nhìn về phía hàng rào bao quanh hiên nhà, rồi hướng tầm mắt ra xa nơi khu rừng rộng lớn và tăm tối.ư

Tiếng sột soạt của lá cây bỗng vang lên phía sau ngôi biệt thự. Chiaki chạy lại chỗ rìa mái hiên và nhoài người ra ngoài.

“Senpai!”

Một bóng người xuất hiện từ màn đêm đen – là Kagurazaka-senpai. Chị ấy để xõa mái tóc mình thay vì buộc gọn lên như mọi ngày, khiến những đường nét trên hình bóng của chị ấy trông như mờ đi. Chị ấy đang đeo cây đàn trên vai, để phần thân đàn rung lắc tự do bên dưới.

“Chị đã ở đâu thế?”

“Ra ngoài bãi biển.”

Senpai nở một nụ cười yếu ớt và nói bằng giọng nhẹ nhàng. Bãi biển à? Nhưng chẳng phải ngoài đó đã tối rồi hay sao?

Khi tôi về ngồi lại chỗ mái hiên, trên tay là tách trà Ô Long của Chiaki và Senpai, chị ấy đã ngồi vào cái ghế đối diện chỗ chúng tôi ngồi lúc trước.

“Có chuyện gì sao ạ?”

“Hừm……”Senpai ngước nhìn bầu trời, phân vân không biết nên nói gì tiếp theo. “Một bài hát là không đủ. Nhưng vào những lúc thế này……”

Tôi ngồi đối diện Senpai, và trông thấy một bản phổ nhạc[9] trống trơn đặt bên cây nến. Chị ấy vẫn còn đang sáng tác à? Nhưng chúng tôi chỉ còn hai tuần nữa là đến buổi trình diễn thật sự rồi.

“Nếu như là một buổi tập ngẫu hứng thì năm mươi phút cũng sẽ trôi vèo qua như gió thoảng mà thôi, đúng không ạ?” Chiaki nói. “Không chỉ có mình Senpai ở đây, mà còn có cả Mafuyu nữa. Nếu tinh thần của chúng ta hưng phấn thì chơi trong năm mươi phút cũng dễ như ăn bánh thôi mà.”

Chắc chắn là Chiaki và Mafuyu có thể cứ thế mà chơi hết khúc này đến khúc khác, nếu như không có ai dừng họ lại.

“Tất cả những gì chị làm là mang bản phổ nhạc ra đây.”

Senpai vươn người ra một cách ngại ngần.

“Chị cảm thấy là cần có một bài hát mang tiết tấu chậm vào khúc giữa. Chị nghĩ là nếu đến đêm ngâm mình xuống biển thì có thể nghĩ ra điều gì đó……nhưng kể cả sau khi xuống biển rồi chị cũng không thể nghĩ ra gì cả”

“Như thế nguy hiểm lắm đấy! Xin chị đừng làm thế thêm lần nào nữa!”

Chị ấy đúng là kiểu người sẽ nhảy ào xuống biển cùng với cây guitar khoác trên người, thế nên chuyện này đúng là có hơi đáng sợ.

“Bản thân chị lúc này đang có quá nhiều thứ cần lựa chọn đây.”

Chị ấy vừa nói vừa nhìn những giọt nước li ti đang lăn bên ngoài thành chiếc cốc thủy tinh. Nhiều lựa chọn quá à?

“Những việc chúng ta có thể làm bây giờ, và những việc chúng ta không thể……chị muốn thử cho bằng hết. Ý chị là, chẳng mấy khi chúng ta lại có được tới năm mươi phút cho màn trình diễn”

Tôi nghĩ về chuyện này trong giây lát. Đây là màn trình diễn live đầu tiên của chúng tôi, thế nên chẳng việc gì mà phải nghiêm trọng quá lên thế, đúng không?

“Sao ta không chơi thử mấy bài của The Eagles ấy? Em muốn thử chơi Desperado. Nếu chúng ta cover[10]một hay hai ca khúc trong màn trình diễn của mình cũng được phải không ạ?”

Dù luôn khởi động bằng các bài hát của The Eagles, nhưng tại sao trước giờ chúng tôi lại chưa từng chơi bài này nhỉ? Đây cũng là một bài tôi khá ưa thích……nhưng Senpai chỉ lắc đầu buồn bã

“Chúng ta sẽ không chơi bài hát đó.” Tôi thấy hơi ngạc nhiên trước chuyện Senpai thẳng thừng từ chối lời đề nghị của tôi.

“Tại sao chứ?”

“Chị không thể nói chính xác tại sao. Và cũng không thể nói là chị thích The Eagles cho lắm.”

“Ừm……” Thế thì……tại sao chúng ta vẫn luyện tập với các ca khúc của họ cơ chứ? Nhưng tôi cũng hiểu được phần nào sau khi nghe Senpai nói vậy. Sở thích của Senpai thiên nhiều về thể loại hard rock[11] thời kỳ đầu, khi guitar và bass còn song hành cùng với nhau. Ngược lại, The Eagles là một ban nhạc chuyên sáng tác những giai điệu êm dịu và dễ nghe, các ca khúc của họ cũng mang trong đó nét trưởng thành chín chắn. Ban nhạc rock ấy – ban nhạc đã phát hành hết đĩa đơn được giải này đến đĩa đơn được giải khác – có thể coi là một hình tượng đối lập hoàn toàn với những gì chị ấy ưa chuộng.

“Ca khúc đó nghe thế nào vậy ạ?” Mafuyu đang ngồi cạnh tôi bèn hỏi.

“Ừ thì……”

Tôi nhớ rõ là bài hát này nằm trong cái iPod mà tôi mang theo……nhưng tôi nhanh chóng nuốt ngay những lời mình định nói vào lòng. Phần mở đầu bài hát này được chơi trên piano. Vì vài lý do, có lẽ không cho Mafuyu nghe bài hát này là một ý hay.

Tôi mượn guitar của Mafuyu và dồn hết tâm trí để nhớ lại những nốt bấm mà mình không quen lắm. Tôi bắt đầu ca khúc Desperado. Tiếng cổ vũ tiếp ngay sau khi màn dạo đầu kết thúc.

Hỡi người liều lĩnh, sao người còn chưa tỉnh ngộ?

Những hàng rào người dựng lên đã ở đó quá lâu rồi[12]

Một cánh tay bỗng vươn ra nắm chặt lấy cần đàn, mặc kệ cho bàn tay trái của tôi vẫn còn trên đó. Chuyện này làm tôi thực sự thấy kinh ngạc. Tôi im lặng, ngẩng đầu lên, và thấy Senpai trước mặt mình. Chị ấy đã vươn tay ra trước bàn, từ phía bên kia, ngăn không cho tôi hát tiếp.

“……Senpai?”

Tôi chẳng thể nói được gì, vì vẫn còn đang sửng sốt – thay cho tôi, Chiaki khe khẽ rên lên một tiếng. Tôi không thể tránh khỏi ánh nhìn đau đáu trong mắt Senpai. Bóng tối nơi cặp mắt ấy như thể nuốt trọn lấy tôi.

Có chuyện gì……thế nhỉ?

“À, không có gì đâu. Xin lỗi."

Senpai gượng cười rồi thả tay ra. Tôi có thể chắc chắn điệu cười đó hoàn toàn là giả tạo.

“Chị không……muốn nghe thứ đó. Chẳng phải vì cậu nhóc hát dở, hay vì em chơi guitar không hay đâu.”

“Nhưng đúng là cậu ta chơi tệ mà.”

Mafuyu khẽ nói. Xin lỗi vì chuyện ấy nhé! Quên đi, tớ không chơi nữa đâu. Bị dội ngay một gáo nước lạnh lên lòng tự tôn của mình, tôi dúi cây Stratocaster lại vào tay Mafuyu.

Senpai đứng lên. Mái tóc dài xõa xuống sau lưng.

"Chị sẽ quay lại sau khi tắm xong. Cậu trai trẻ, đến lúc cân nhắc xem mình sẽ ngủ với ai rồi đấy. "

“Đã nói là em sẽ ngủ trên ghế xô-pha dưới nhà rồi mà!”

Senpai cười to, vẫy tay, và rồi biến mất phía bên kia cửa kính. Hừ……

Vừa rồi có chuyện gì với Senpai thế nhỉ?

Trong khoảnh khắc, đôi mắt của chị ấy – dường như có vẻ gì đó cô đơn ánh lên nơi đôi mắt ấy.

Tôi lau dọn phòng tắm sau khi tắm táp xong xuôi. Về đống quần áo tôi phải giặt – chờ chút đã, mấy bà này tính bắt mình giặt cả đồ bơi của họ luôn à? Dành ra một giây mà nghĩ về chuyện tôi là đàn ông đi, có được không!?

Làm xong hết mấy việc vặt, tôi trở lại chỗ sảnh. Chẳng thấy ai ở chỗ để đống đồ với đàn guitar và âm ly. Bầu không khí có hơi lành lạnh. Dù giờ đang là mùa hè, vào ban đêm nhiệt độ cũng hạ xuống khá nhiều.

Nhắc lại tình hình thì, tôi phải nằm ngủ dưới ghế xô-pha, nhưng trong sảnh chính lại không có một cái gối hay chiếc chăn nào. Nếu cứ thế mà lăn ra ngủ thì thể nào tôi cũng sẽ bị cảm mất thôi. Chắc trong mấy phòng ngủ kia cũng phải có mấy cái chăn thừa chứ nhỉ?

Tôi hơi bối rối khi đi lên tầng hai – chẳng biết được ai ngủ phòng nào. À, sao cũng được. Dù gì thì mình cũng chỉ lên đây mượn cái chăn thôi mà.

Tôi gõ vào cánh cửa ở gần cầu thang nhất

“……Cửa không khóa đâu.”

Một giọng nói yếu ớt vang lên. Hừm, là Mafuyu à? Tôi cảm thấy hồi hộp lạ kỳ khi mở cửa ra.

“S-sao cậu lại ở đây?”

Trông cô ấy dường như cũng bối rối không khác gì tôi. Mafuyu đang ngồi trên giường, mặc một bộ đồ ngủ màu xanh lá. Bên trong căn phòng tối om. Cô ấy đang cuộn mình lại, ôm lấy chiếc gối ngủ và chằm chằm nhìn về chỗ tôi.

“Ừm…….cậu có cái chăn thừa nào không? Tớ muốn mượn tạm một cái chỗ cậu.”

Mafuyu gật gật đầu và chỉ về chỗ cánh cửa tủ chứa đồ. Rồi cô ấy đảo mắt nhìn sang màn hình chiếc di động cô ấy đang cầm……Ơ?

“Cậu mang di động theo à?”

Tôi nhớ là lúc trước hỏi thì cô ấy bảo không mang.

“Bố tớ muốn tớ mang nó theo. Nhưng thực ra thì tớ chẳng biết dùng thế nào cả.”

“À, tớ hiểu rồi.” Thế này đúng là kiểu của Ebichiri, lo lắng cho con gái quá đà đây mà.

“Mà tớ cũng chẳng biết lưu số điện thoại thế nào nữa……”

“Đợi chút đã.”

Tôi chạy xuống nhà để lấy điện thoại của mình. Rồi, sau khi quay lại, tôi liền ghi lại số điện thoại được Mafuyu cho và gọi thử. Chiếc di động của Mafuyu vang lên bản nhạc chuông mặc định.

“A-Á!”

Mafuyu hoảng hồn, suýt thì đánh rơi điện thoại của mình, nhưng tôi đã bắt được nó trước khi nó đập xuống nền nhà. Trên màn hình LCD của chiếc điện thoại hiện lên số của tôi.

“…….Để tớ lưu số này lại cho cậu nhé?”

“Ừm.”

Trong khi tôi trao đổi số và bày cho cô nàng cách lưu số vào điện thoại, một bản nhạc chuông được chơi bởi dàn nhạc nghe dồn dập vang lên.

“……Bố tớ gọi đấy,” Mafuyu bĩu môi.

Đây là bài gì nhỉ……opera của Gluck à? Là khúc nhạc của nhân vật Agamemnon trong Iphigénie en Aulide – À, cô con gái đáng yêu của tôi. Có vẻ như Ebichiri đã lưu số của mình vào điện thoại của Mafuyu, và cài đặt một bản nhạc chuông riêng cho số của mình. Tôi chưa thấy ông bố nào lại chiều con gái mình như ông ấy.

“……A lô?”

“Mafuyu? Mafuyu đấy phải không con? Con vẫn còn thức à? Ở đây cách đấy mười bốn tiếng……chẳng phải ở đấy đã mười hai giờ khuya rồi hay sao!?"

Mafuyu áp sát điện thoại vào tai để nghe. Giọng của Ebichiri vang ra từ loa ngay sau đó; ông ấy nói to đến mức tôi còn nghe thấy nữa. Bực thật, ông nói to quá đấy. Nếu biết ở đây đã là nửa đêm rồi thì hạ giọng xuống hộ chút đi. Mafuyu nhíu mày rồi ném chiếc di động về phía bên kia giường.

“Con chuẩn bị đi ngủ đây.”

Mafuyu khẽ giọng nói về phía chiếc điện thoại, bị ném lăn lóc tới tận cuối giường.

“Ngón tay con ổn chưa? Con có chườm đá lên không vậy? Con không xuống bãi biển nghịch nước đấy chứ? Gió biển không tốt cho da dẻ với tóc con đâu, thế nên con phải – ”

Để điện thoại xa tít như thế thì cô ấy nói chuyện với cha mình kiểu gì nhỉ?

“Ừm, con ổn.”

“Đừng nghĩ là chỉ vì giờ đang là mùa hè mà con đi ngủ không đắp chăn đấy. Chỗ con ở thế nào rồi? Có giường đệm đầy đủ ở đấy không? Các con không đắp chăn ngủ với nhau trên sàn chứ? Đ-đừng nói là con đang ở cùng phòng với thằng con của Hikawa đấy?”

Mafuyu trả lời ông ấy với vẻ giận dữ lộ rõ trên khuôn mặt,

“Ừm, bây giờ cậu ta đang ở bên cạnh con”

Giọng của Ebichiri trở nên khác lạ, nghe như tiếng một con mãnh sư đang gầm gừ nghiến răng vậy, thế là Mafuyu liền liệng cái gối vào điện thoại, đánh bật nó ra khỏi giường. Rồi cô nàng nhanh chóng tắt nguồn điện thoại, dù cô ấy trông có vẻ muốn dậm lên nó nhiều hơn. Căn phòng ngủ một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.

“……Sau này sẽ rắc rối hơn, phải không?”

“Ai thèm quan tâm chứ. Tớ chẳng quan tâm ông ấy nghĩ gì."

Có vẻ như sẽ còn một đoạn đường khá dài để mối quan hệ giữa cha con Mafuyu hàn gắn lại.

"Nhưng sao ông ấy nghe được cậu trong khi cậu để điện thoại ở xa thế chứ?”

“Bố tớ đặt làm chiếc điện thoại này dành riêng cho tớ. Ông nói là sẽ rất nguy hiểm nếu cả hai tay tớ bị ràng buộc khi dùng điện thoại. Nên ông ấy muốn tớ có thể dùng điện thoại kể cả khi có đeo nó lên cổ hay đặt nó cạnh bàn đi nữa.”

À, giờ tôi hiểu rồi. Mafuyu chỉ có thể cầm điện thoại lên bằng tay trái, vì mấy ngón tay phải của cô ấy không cử động được ; nếu dùng điện thoại thì sẽ vướng cả hai tay. Nhưng chỉ vì cái lý do đấy mà tậu cả dàn mic với công suất như vừa rồi……thế có hơi quá không?

"Tớ nghĩ là nó còn cài đủ các chức năng phụ khác nữa – như là khả năng chống lại bọn quấy rối chẳng hạn."

Thay vì thấy thương hại Ebichiri, tôi nghĩ là Mafuyu còn đáng thương hơn – có kiểu cha mẹ như thế đúng là mệt thật. Dù thế thì bây giờ cũng chẳng phải lúc để tôi lo chuyện bao đồng nhà người ta – lần này, đến lượt điện thoại tôi đổ chuông. Tôi nhìn liếc qua màn hình, cân nhắc xem mình có nên từ chối cuộc gọi này không. Thế nhưng, mọi thứ có thể sẽ còn đau đầu hơn nếu tôi cứ lờ đi, thế nên tôi quyết định sẽ nhấc máy nghe.

“……Làm sao?”

“Ớ? À, không có gì đâu. Ta đã tự mình đun nước tắm, thậm chí còn đánh răng rồi đấy. Ta chỉ muốn Nao khen ngợi ta một chút thôi mà."

Nghe thấy cái giọng vui vẻ kỳ dị của Tetsurou, tâm trạng tôi rơi vèo cái luôn xuống tận đáy.

“Rồi, đi ngủ đi”

“Nhưng mà ngủ một mình thế này trống trải lắm. Ít nhất thì con cũng phải nói “chúc ngủ ngon” hay gì đó chứ!”

Đến nước này, tôi cũng tắt điện thoại mình luôn. Tôi tức đến mức chẳng biết mình phải nói gì sau đó.

Ngồi trên chiếc giường bên cạnh tôi, Mafuyu cũng bật tiếng cười khúc khích. Cuối cùng thì cô ấy cũng cười. Có lẽ mấy trò ngốc nghếch của Tetsurou cũng không đến nỗi quá tệ.

Có phải giờ là lúc thích hợp để nói với cô ấy về chuyện đó không nhỉ? Về những điều Ebichiri đã nói với tôi, và cả về chiếc đàn piano nữa……

“Gì thế?”

Trông thấy ánh mắt tôi, Mafuyu liền trở lại vẻ mặt nghiêm túc thường ngày. Tôi nhanh chóng quay mắt nhìn đi chỗ khác. Mình nên bắt đầu sao đây nhỉ?

Ngay lúc đó, một loạt những tiếng chân vang lên ngoài cánh cửa. Ai đó xoay tay nắm, và tôi đứng như trời trồng vì kinh ngạc khi trông thấy cánh cửa bị đẩy mạnh ra.

Trong khoảnh khắc ngay sau đó, một thứ gì đó màu trắng che khuất tầm mắt tôi – thứ đó đập thẳng vào mặt tôi ngay sau đó, làm tôi ngã vật ra sau.

“Mai phục thành công - ế? Nao làm gì trong phòng Mafuyu thế?”

Câu hỏi của Chiaki. đặt lên vai chúng tôi. Tôi ngồi lên, nhìn vào cái thứ đang nằm trên bụng mình. Cuối cùng tôi cũng nhận ra thứ vừa bay thẳng vào mặt tôi đây là một cái gối.

“……C-chuyện gì thế?”

Giọng nói lộ rõ vẻ khó chịu của Mafuyu vang lên sau lưng tôi.

“Còn gì nữa chứ? Tất nhiên là thi ném gối rồi! Giờ là đêm của trại huấn luyện mà. Cậu định đi ngủ thật đấy à?”

“Buổi đêm là thời gian để ngủ.”

“Cậu nói cứ như trẻ con ấy! Này Nao, tránh ra!” Chiaki đang mặc một bộ áo ngủ rộng thùng thình. Cô ấy bước qua người tôi, nhặt cái gối lên. Rồi dùng thế võ Judo của mình, cô nàng bắt đầu đợt tấn công lên người Mafuyu, vung cái gối trên đầu Mafuyu. Xin cậu, làm ơn đấy, im lặng một chút thôi! Ngay lúc đó, Chiaki bất chợt quay người, và dùng cánh tay đỡ một cái gối khác đang bay đến.

“Đúng là chuyên gia Judo có khác nhỉ. Giống như em có mắt sau lưng ấy.”

Senpai, đứng bên cạnh cửa, một nụ cười đầy vẻ can trường nở trên khuôn mặt. Bất chợt tôi cảm thấy mệt mỏi lạ kỳ, và thứ duy nhất còn trôi qua đầu tôi lại là mấy cái kiểu “Vậy đồ ngủ của Senpai là màu xanh à”

“Senpai, đánh lén em như thế, chị chơi xấu quá!”

Nhìn ai đang nói kìa. Không phải cậu cũng làm thế với tớ sao?

“Được rồi, thế là cậu trai trẻ định ngủ với đồng chí Ebisawa à?”

“Kh-không……” “Không phải thế!”

Mafuyu và tôi vặc lại cùng lúc, nhưng chúng tôi chẳng thể nói gì thêm được nữa. Vì Chiaki đã cầm cái gối lên, và dốc toàn lực dộng vào mặt tôi. “Hứ! Nao ngốc!”

Và thế là Senpai cũng vào trong phòng ngủ, đánh dấu mở màn chính thức cho cuộc thi ném gối. Mafuyu chỉ biết trốn ở phía bên kia chiếc giường – việc duy nhất cô ấy làm là phòng thủ và trả đũa, ném

mấy cái gối quay về hướng chúng được ném đi. Cô ấy ném cũng tương đối chính xác – dù mấy cú ném đều nhắm vào tôi cả.

Chú thích:

↑ Tên tiếng Anh của hai cái bệnh là athlete's foot và ringworm, một dạng nấm chân giống vảy nến. Phân tích ở đây: [1]

↑ biểu diễn và sản xuất âm nhạc ngầm, không dành cho đại chúng. Thể loại hay được chơi trong underground thường là rock, rap, EDM...

↑ Dịch sang tiếng Việt là Tắc kè hoa u sầu

↑ Một loại đàn guitar để chơi rock, có chất lượng tốt, đặt theo tên của Les Paul, người sáng chế, cũng là một nhạc công guitar nổi tiếng. Wiki, hình ảnh:

↑ Bài này mình chịu, không thấy link đâu, chỉ thấy wiki về Tamio Okuda thôi:

↑ Nhạc giao hưởng tầm thế kỷ 17,18:

↑ Tiếng Anh là pickup, một công cụ đặc biệt của nhạc cụ điện tử dùng để chuyển âm thanh thành tín hiệu để thu âm hoặc thêm các hiệu ứng

↑ đoạn nhạc lặp đi lặp lại dùng để đệm cho các bài rock, có thể tìm hiểu thêm ở đây:

↑ Tiếng Anh là score, là một bản gồm các khuông nhạc, ví dụ:

truyện thì mấy khuông nhạc không có mấy cái nốt đâu, chỉ có trống thôi

↑ Hát lại một bài của người khác, nhưng theo phong cách khác

↑ Một thể loại rock thời kỳ đầu, nhấn mạnh vào giai điệu dồn dập:

↑ Hai câu đầu bài Desperado, mình dịch lại cho hợp ngữ cảnh. Nguyên văn: Desperado, why don't you come to your senses?

You been out ridin' fences for so long now

Truyện Chữ Hay