Tháng Sáu không có Mafuyu đã gần kết thúc.
Đặc điểm duy nhất của các bạn cùng Lớp Ba Năm Một của tôi chính là những hứng thú của chúng trong một chuyện đặc biệt nào đó không tồn tại lâu cho lắm. Thế nhưng, vẫn còn người đến hỏi tôi về những chuyện liên quan đến Mafuyu (và vụ việc tôi bỏ nhà ra đi cùng với Mafuyu cũng đã lan ra đến toàn trường, làm tôi đang cân nhắc xem mình có nên chuyển trường hay không), và còn có vài đứa, vốn có vẻ như chẳng biết gì về nhạc cố điển, hỏi mượn tôi vài đĩa CD của Mafuyu.
Có vẻ đó là vì chỗ ngồi bên cạnh tôi luôn còn trống.
Nhưng vì tính cách kinh khủng của tôi, tôi không hề thương tình đám newbie này một tí nào cả, và vì thế tôi quyết định cho chúng mượn những bản nhạc được sáng tác bởi những nhà soạn nhạc người Nga như Scriabin và Prokofiev trước. Nhưng dù thế, những đứa tôi cho mượn CD đều có vẻ như rất hạnh phúc.
“Cái này hay đấy! Tấm hình cover nhìn thật là ấn tượng mà!”
Đem nó về và nghe đi, đừng có nhìn!
“Có những hai bảo vệ ở nhà của Ebisawa! Kể cả tôi cũng khá là ngạc nhiên đấy.”
Giờ đang là giờ tập của chúng tôi trên sân thượng. Kgurazaka-senpai nói với tôi với một vẻ mặt vui vẻ hơn bình thường.
“Tôi vốn nghĩ rằng sẽ không có nhiều người ở nhà cô ấy lắm, dựa trên kích thước đồ sộ của nó, nên nếu muốn đột nhập vào thì cũng sẽ dễ như ăn bánh thôi – nhưng đó thật sự là một ý nghĩ khá ngây thơ. May cho tôi là, hôm đó cô ấy phải đến khám bác sĩ.”
Vậy ra Senpai đúng là người đã nhét chiếc CD cùng với tấm bản đồ vào túi của Mafuyu.
“Sao chị lại làm thế?”
Senpai đang lau chùi cần đàn của cây guitar sau khi đã tháo hết dây của nó xuống. Chị ấy nghiêng đầu rồi nói,
“Nhiều lí do lắm! Tôi nghĩ rằng có lẽ sẽ có chuyện gì đó xảy ra nếu tôi làm thế, không phải sao? Đúng là, làm thế có thể sẽ chẳng tốt gì cho Mafuyu và cậu. Tất nhiên, cũng có khả năng là chẳng có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng, một người không cần phải tìm một đống người theo mình mới có thể bắt đầu một cuộc cách mạng! Nếu con người chúng ta muốn hoàn thành một việc gì đó, đầu tiên chúng ta phải gieo những hạt giống vốn có thể sẽ không nảy mầm trên mảnh đất cằn cỗi đã.”
Với một người chẳng có tí chất thơ ca nào trong người, nghe nó như thể — ồ, có vẻ như sẽ có gì đó thú vị xảy ra, nên tôi quyết định sẽ giúp tạo một cơ hội cho nó xảy ra. Vì vậy, tôi chẳng hề biết ơn chị ấy một tí nào cả.
Về phần Chiaki, sau khi thực hiện đòn armlock và camel clutch lên tôi, cô ấy tiếp tục với đòn cobra twist .
“Đau quá, đau thật đấy! Mấy thứ này có phải là từ Judo đâu, đúng không!?”
“Mình đã gọi cho cậu bao nhiêu lần, và cậu còn không thèm nhắn tin trả lời lại nữa!”
“Mình xin lỗi mà! Owwwww!” Tôi liên tục đập lên tay Chiaki để cầu xin cô ấy tha thứ, nhưng cô ấy chẳng có vẻ gì là sẽ thả tôi ra cả.
“Vậy con đã gặp Ebichiri à? Con có nói với hắn con là con của ta không?”
Tetsurou hỏi tôi, có phần không vui vẻ lắm, khi tôi đang chuẩn bị bữa tối trong bếp.
“Hắn luôn phàn nàn với ta về chuyện đó. Nhưng vì hắn là người phải trả tiền phí gọi liên quốc gia, ta luôn sẵn sàng tiếp chuyện liên tục. Keke!”
“Tôi nghĩ rằng chắc ông ấy đã nghe được khi ai đó hỏi tôi về tên của mình.”
Tôi không vui vẻ lắm khi phải thú nhận việc này, nhưng hầu hết những người trong ngành âm nhạc đều biết tới tên của cậu con trai của Hikawa Tetsurou, và như thế có nghĩa là cả Ebichiri nữa. Tôi đã quyết định rằng mọi chuyện là như thế, bởi vì nó thật sự khá là khó chịu nếu ông ta nói gì đó như “Nhìn mặt là ta nhận ra cậu”. Nhưng theo Tetsurou, tôi nhìn giống mẹ mình hơn, nhỉ?
“Nhưng dù sao thì, vừa bỏ nhà ra đi được hai ngày đã quay về thì không giống con của ta lắm! Lẽ ra con cứ như thế mà biến mất luôn! Dù sẽ khá phiền phức vì không có ai lo việc nhà, nhưng ta có thể thấy được bản mặt của tên cha-ngốc Ebichiri đó đầm đìa nước mắt!”
Vậy ra sự tồn tại của tôi chỉ liên quan đến mấy thứ ngu ngốc đó thôi à? Vậy có lẽ lần sau tôi nên cân nhắc đến việc bỏ nhà ra đi thật vậy.......
“Ah, xin lỗi, ta nói đùa thôi. Ta thật sự rất bất cập nếu Nao không có ở nhà, và ta thậm chí còn không dám đi toilet vào ban đêm nữa......”
“Vậy thì cứ xả luôn trên giường của ông đi!”
“À phải rồi, có việc gì xảy ra giữa hai đứa trong hai đêm đó không? Ta không hỏi rằng hai đứa đã đi đâu. Thôi nào, nói đi...... Nói chi tiết luôn, vì ta là cha của con mà.......”
Tôi quăng một chiếc lon rỗng vào mặt Tetsurou, và như thế ông ta mới im lặng được.
Tháng Sáu cứ như thế mà qua đi.
Căn phòng tập vẫn cứ bị bỏ không như vậy, bỏi vì chủ nhân của chiếc ổ khóa vẫn chưa trở về. Nếu tôi muốn bẻ khóa thì cũng sẽ chẳng có khó khăn gì, nhưng Kagurazaka-senpai lại nói, “Như thế là vi phạm luật lệ.”. Vì tôi chưa có cơ hội để cô ấy ký tên vào bản đăng kí cho CLB, nên quyền sử dụng căn phòng đó chưa được thuộc về tôi; hơn nữa, tôi cũng không có ý định sử dụng căn phòng đó một mình.
Tôi không hiểu tại sao, nhưng mọi người xung quanh không còn hỏi tôi về Mafuyu nữa, và cũng chẳng có ai nói cho tôi biết rằng cô ấy đã đi đâu. Tôi chỉ có thể tiếp tục tập luyện trên sân thượng để rèn luyện kĩ năng của mình. Tôi thậm chí đã học được thêm vài bài mới.
Nghe nói Mafuyu thật sự đã theo cha cô ấy để đến Mỹ, dù rằng cách sau ngày dự kiến trước đó vài ngày. Tôi đọc được tin đó trên một tờ tạp chí, nên cũng chẳng thể biết được độ đáng tin của mục báo đó.
Cô ấy có chấp nhận được chuẩn đoán không? Cô ấy đã quyết định tiến hành ca phẫu thuật ở đâu đó chưa?
Việc Ebichiri quan tâm đến con gái mình đến mức nào đã quá rõ ràng, thậm chí cả tôi cũng thấy được. Nếu ông ta đã phát mệt với cường độ bỏ nhà ra đi của Mafuyu, có lẽ ông ấy đã quyết định sẽ ở lại Mỹ rồi.
Có lẽ tôi sẽ không bao giờ gặp lại Mafuyu được nữa.
Buổi trình diễn của Ebichiri tại Chicago được phát sóng tại Nhật qua truyền hình – một trong những bản nhạc được biểu diễn là của Rachmaninov. Tôi có hy vọng một chút, nhưng nghệ sĩ piano rõ ràng là một người mà tôi không hề quen biết. Cho dù những ngón tay của cô ấy đã bình phục, không thể nào cô ấy có thể bước lên sân khấu sớm thế được.
Tôi tắt tivi, và nhớ lại bản Bach mà Mafuyu đã chơi vào ngày hôm đó. Quyển 1 của , Prelude and Fugue No.1 in C major — sức mạnh bất ngờ đã giúp tôi tìm lại được cây bass của mình đã hoàn toàn biến mất không một dấu vết. Dù sao thì, sức mạnh của âm nhạc thật sự rất lớn. Nghĩ lại thì, tôi chỉ việc đặt một chiếc đĩa bạc vào máy nghe nhạc, và bấm nút play thôi — và rồi Mafuyu sẽ xuất hiện trước mặt tôi.
Âm nhạc vốn chỉ là những nốt nhạc được sắp xếp hoặc được áp đặt tuyệt đối. Con người chúng ta, vốn sợ hãi bởi sự cô đơn, là những cá thể diễn giải chúng theo nhiều cách khác nhau.
Mafuyu chỉ gửi một lá thư duy nhất đến cho tôi. Hôm đó là một ngày Chủ nhật, ngay sau buổi trưa, là lúc tôi nhận được nó. Tôi nghi ngờ mất một lúc cho đến khi tôi nhận ra người gửi là Mafuyu Ebisawa (TLNote: Viết bằng Romanji)
Không có gì được viết trong thư cả, và thay vào đó là một chiếc băng. Tôi lấy chiếc máy thu âm đầy bụi ra và bấm nút play. Thứ trào ra khỏi dàn loa hẳn là đoạn dạo đầu buồn thảm của bản Piano Sonata in E♭major.
của Beethoven.
Đó vốn là một bản nhạc được Beethoven viết cho người bạn thân nhất của ông, người bị xa cách khỏi ông vì chiến tranh. Hơn nữa, dù khá hiếm khi thấy ông đặt tên cho tác phẩm của mình, ông đã đặt tên nó là—
. [ TLNote: Tên của bản nhạc là Les Adieux=> The Farwell, nhưng movement đầu tiên (trong 3 movement) cũng được đặt tên là Das Lebewohl => The Farewell. Tới đây chắc các bạn cũng biết tên của LN này được đặt như thế nào rồi :) ]
Tôi chuyền cho Tetsurou mà không nói gì. Sau khi nghe xong, ông ấy nói,
“Phần của tay trái và tay phải được ghi âm riêng lẻ, rồi được lồng vào với nhau. Vậy có nghĩa là..... tay phải của con bé chưa hồi phục, đúng không?”
“....... Ừm.”
Dù sao, đây đúng là một bản piano của Mafuyu – chỉ cần nghe là tôi đã biết. Có vẻ như nó đã được ghi âm bằng chiếc máy mà tôi đã giúp cô ấy sửa chữa?
Vật quý giá mà mẹ cô ấy đã tặng.
“........ Nhưng chọn bản nhạc thì khá là kinh khủng, nhỉ? Con bé đang nói lời tạm biệt đấy! Buồn thật...... Nhưng ta đoán đó là lẽ đương nhiên thôi. Là con của ta là lỗi của con – con phải chuẩn bị sẵn việc sẽ không có những mỗi quan hệ đến nơi đến chốn với phụ nữ!”
“Cứ im lặng và quay lại làm việc đi!”
“Rồi, rồi......”
Tetsurou hốt lẫy bữa trưa của ông ấy – một miếng sandwitch tròn làm bằng tay nằm trên dĩa – và quay lại phòng của mình.
Tôi biết rằng những gì Tetsurou vừa nói là nói dối. Bản piano sonata đó đúng là được viết để thương tiếc về cuộc chia tay, nhưng vẫn còn những đoạn phía sau nữa.
Đoạn movement thứ hai được đặt tên là , và đoạn còn lại là (TLNote:Abwesenheit và Das Wiedersehen)
Và như thế, trong một bữa nghỉ trưa đầu tháng Bảy, cửa sau lớp tôi đột ngột bị banh ra.
“Đồng chí Aihara, nhanh lên, đến lúc rời khỏi đây rồi! Cậu trẻ, cậu cũng di chuyển nhanh lên. Mau lên nào!”
Giọng của Kagurazaka-senpai vang lên phía sau tôi. Mọi người trong lớp chuyển sự chú ý của họ về phía tôi. Chiaki dừng lại trước khi gắp lấy một món trong bento của tôi – nét mặt cô ấy đầy ngạc nhiên.
Tôi quay đầu lại, và nhận Kagurazaka-senpai đang mặc...... đồ thường ngày trong trường? Chị ấy đang mặc một chiếc áo thun trắng với hình-trắng-đen của Jim Morrison in trên đó, cùng với một chiếc váy denim ngắn...... Chị ấy đang nghĩ cái quái gì thế?
“Senpai, ý chị là chúng ta sẽ đi đâu đó à?”
“Tới sân bay. Chuyến bay sẽ đáp cánh lúc 4:30, thế nên chúng ta sẽ không đến kịp nếu không đi vào lúc này! Di chuyển nhanh lên!”
“Tới sân bay..... để làm gì?”
“Còn gì nữa? Đồng chí của chúng ta đã mãn hạn tù rồi, và cô ấy đang chuẩn bị quay về. Quá rõ ràng là chúng ta phải tổ chức một nhiệm vụ giải cứu ngay khi cô ấy vừa bước xuống mặt đất!”
Chiaki và tôi nhìn nhau một lúc, và chúng tôi hiểu ra ý nghĩa trong câu nói của Senpai cùng lúc.
“Mafuyu....... cô ấy đang trở về?”
“Đúng. Nhưng bởi vì cha của cô ấy cũng trở về cùng, nên họ hẳn sẽ đi thăm những ông già chán ngắt từ Nhạc Viện ngay sau khi hạ cánh. Sân bay sẽ là thời cơ duy nhất của chúng ta!”
“Huh? Khoan đã, bọn em vẫn còn hai tiết chủ nhiệm chiều nay mà......”
“Chẳng có thời gian để dằn vặt mấy chuyện cỏn con đâu!”
“Sao chúng ta lại phải gấp rút thế này?”
“Cậu trẻ, lâu lâu cậu lại làm tôi ngạc nhiên đấy. Cậu không biết lí do sao? Tuần sau, hội học sinh sẽ bắt đầu phát tiền quỹ của học kì sau cho các câu lạc bộ. Chúng ta sẽ không nhận được tiền quỹ nếu không nộp lên một bản đăng kí với bốn thành viên!”
“Eh.......?” Bốn thành viên?
“Bởi vì một tên ngốc vô dụng nào đó đã không hoàn thành được nhiệm vụ trước khi cô ấy đi Mỹ, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta.”
“Ch-Chúng ta sẽ bắt cô ấy hoàn thành bản đăng kí ngay bay giờ?”
Trước khi tôi có thể nói xong câu, Chiaki và tôi đã bị đẩy bởi ai đó – hay nói đúng hơn, bởi nhiều người – ra khỏi lớp.
“Đi, đi!”
“Thầy chủ nhiệm toàn nói về chuyện xưa thôi. Dù có cúp thì mày cũng chẳng bỏ lỡ gì nhiều đâu!”
Chúng tôi thật sự đang bị đẩy ra bởi bọn bạn cùng lớp. Làm ơn, đừng chọn những lúc như thế này để phát động tính đoàn kết của mấy người, được không!?
“Bọn tôi sẽ lo phần điểm danh cho hai người!”
Nếu làm như thế ở cấp ba chắc chắn sẽ bị phát hiện, không phải sao? Ngay khi tôi vừa định biểu tình như thế, cánh cửa đã sập lại với một tiếng *bang*. Cái bọn chết bằm này.......
“Hai đứa không tính thay đồ à? Chậc, phải làm gì đây. À mà kệ đi, đằng nào thì đồng phục mùa hè nhìn cũng chẳng giống đồng phục lắm, chắc sẽ chẳng có vấn đề gì nếu hai đứa lột cà vạt ra đâu, nhỉ?”
“Senpai, làm ơn đừng quyết định chuyện đó thay tụi em chứ!”
Ngay khi tôi định tiếp tục cuộc biểu tình, Chiaki đã cởi xong cà vạt ra khỏi cổ áo.
“Vậy sao cậu không ở lại đây? Mình có nhiều chuyện muốn nói với Ebisawa lắm, nên mình cũng phải đi nữa.”
“Kế hoạch cho nhiệm vụ lần này chỉ có thể thành công với ba người thôi. Cậu trẻ sẽ làm mồi nhử chịu trách nhiệm lùa đám bảo vệ ở đó đi.”
“Không bao giờ em làm trò đó đâu!”
“Đùa thôi mà. Đi nào!”
Senapi vơ vội lấy tay tôi, rồi lướt đi khỏi dãy lớp học.
Thôi thì, tôi đoán mình đành phải bỏ cuộc thôi. Chắc cúp vài tiết chủ nhiệm cũng không sao đâu, nhỉ? Tôi chắc chắn sẽ được thưởng thêm một vả của cô Maki nếu cô ấy biết được chuyện này.......
Khi chúng tôi vừa chạy ra khỏi cổng, một tiếng kêu vang lên trên đầu tôi. Tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời phía trên. Tôi chỉ mở mắt được một chút vì ánh sáng chói chang của mặt trời mùa hè – tất cả những gì tôi thấy được là một chú chim màu đen đang lượn qua bầu trời.
Tất nhiên, loài chim đó không hề tồn tại ở Nhật Bản.
....... Hoặc có lẽ nó có tồn tại thật. Chỉ là nó vẫn đang ở trên mặt đất, lôi theo đôi cánh tả tơi của mình, và cố gắng nghĩ ra cách để có thể giang rộng đôi cánh đó và bay vào bầu trời.
Vì vậy—
“Nao, nhanh nữa lên! Nếu không cậu sẽ không bắt kịp Senpai đâu!”
Chiaki đang đứng ở cổng vẫy tay về phía tôi.
Tôi chạy về phía cô ấy bằng những bước dài. Và một lần nữa, nó lại đến với tôi – tiếng kêu của chú chim vừa đến từ bầu trời trên kia; bài hát đó đã trở lại sau khi bay lượn vượt qua nơi tận cùng của bầu trời.