Vào một đêm nọ, tôi đang luyện tập với cây bass của mình sau bữa tối. Đúng lúc đó, tiếng đồ vật rơi lộp bộp vang lên từ phía cửa chính.
“Ooohh……. Đúng là mong muốn của cả đời người là được chôn sống dưới những bài nhạc thời thượng mà…..”
Ngay ngưỡng cửa là Tetsurou, trong một bộ quần áo lịch thiệp, gần như bị chôn sống bởi một núi những đĩa CD. Ông ta vừa nhìn lên trẩn nhà, vừa lẩm bẩm một tràng những thứ vô nghĩa gì đó.
“Ít ra cũng hãy để dành được một ít tiền, để tôi có thể sống một cách thoải mái khi ông ra đi chứ.”
Nhưng nếu tôi nhớ không lầm thì hôm nào tôi cũng dọn dẹp mà, không phải sao? Dù có nhọc công sắp xếp chúng đến cỡ nào đi nữa, thì những cái đĩa CD này cứ chất đống lên thêm sau từng ngày—không bao giờ ngừng lại được. Tôi vừa càu nhàu vừa kéo Tetsurou ra khỏi đống bừa bộn .
“Nếu ta thật sự nằm xuống, thì khi đó ít nhất con phải đặt bản của Stravinsky vào mộ của ta. Đừng hòng nghĩ đến việc chơi bài hay gì gì khác làm khúc cầu hồn cho ta, ít nhất cũng phải là bản chứ! Sau đó ta sẽ viết lại bản nhạc của Chúa, và đội mồ sống dậy sau hai ngày.”
“Chả cần phải tốn công đến thế đâu, chỉ cần xuống Địa Ngục và ngồi yên ở đó là được rồi! Và chẳng phải tôi đã bảo hãy gọi cho tôi nếu ông đi nhậu sao?”
“Ah, hừm. Cũng đã khá lâu rồi ta không gặp lại đám bạn cũ từ Nhạc Viện nên..... Ụa......”
Những bản nhạc thời thượng cùng với bộ cánh sang trọng của Tetsurou trong phút chốc đã bị chìm nghỉm trong đống mửa chua lè của ông ta. Rõ ràng là ông ta đã say gần chết rồi.
“Ahhhh. Mình lại phải đem đống này đi rửa sao.”
Sau khi giải quyết xong trong nhà vệ sinh, Tetsurou bước trở ra với vẻ mặt xanh xao như người bệnh. Dù đã tự nhìn thấy bộ quần áo bị tàn phá như thế nào, ông ấy vẫn cố làm ra vẻ như đó chẳng phải là lỗi của mình.
Chỉ có một lí do duy nhất khiến Tetsurou ăn vận đàng hoàng như thế này: một buổi hòa nhạc. Vì công việc, ông ấy luôn phải tham gia nhiều buổi hòa nhạc khác nhau, thế nhưng ông ta vẫn chỉ có một bộ quần áo để dùng mà thôi.
Tôi phải làm gì bây giờ đây? Mà thôi kệ, trước hết phải pha một ly nước chanh nóng để giã rượu cho ông ta đã.
“Ư...., ta sống lại rồi. Ta thật là may mắn mà, dù bà vợ có bỏ ta đi nữa nhưng Chúa cũng đã ban tặng ta một đứa con biết chăm sóc rồi.”
Ôi mẫu hậu ơi, tại sao người lại không cố gắng đấu tranh cho hạnh phúc của con?
“Ta đã chịu hết nổi đám đàn bà rồi. Cả năm người bạn của ta đều đang độc thân, đó là chưa kể ba trong số năm người đó đã li hôn một lần rồi!”
Tetsurou bắt đầu tự chế lời và hát theo điệu nhạc của bài —của vở kịch . Tôi chụp đầu ông ta lại bằng một cái túi đựng rác để hãm âm thanh lại. Nghĩ cho hàng xóm một tí đi, và đừng làm phiền họ nữa! (TLNote: ‘La donna è mobile’ được dịch ra là:
‘Người phụ nữ nhẹ dạ’.)
“Chẳng phải con cũng như thế trước bọn con gái sao? Mà con cũng đã quẳng cây guitar hay gì đó đi rồi, phải không?”
“Tôi vẫn còn đang chơi nó đấy! Đừng xem tôi như là thằng ngốc nữa!” Tôi chỉ vào cây bass trên chiếc sofa.
“Nhưng mà dở tệ, phải không?”
“Ờ, xin lỗi về điều đó!” Thế có nghĩa là bên ngoài có thể nghe được sao? Có lẽ tôi không nên cắm cây bass vào dàn âm li khi tập luyện ở nhà nữa.
“Aww, tại sao thế? Con bé đó được đến vậy sao? À, Ebisawa Mafuyu phải không? Con có nhắc đến nó một lần thì phải. Con bé đó có vẻ tốt đấy, ừ. Mà này, con biết không? Có một luật ngầm khá là quái đản trong giới chúng ta... Như thế này, khi phải chụp ảnh bìa cho một người nhạc sĩ nữ, thì thường người ta chụp từ phía bên cạnh của họ—và cả nghệ sĩ piano cũng thế. Nếu cô ấy xinh xắn hơn một tí, thì họ sẽ chụp toàn khuôn mặt; còn nếu cô ấy đẹp lộng lẫy luôn, thì họ sẽ chụp ngay từ phía trước. Ta đã làm việc trong 15 năm, và Mafuyu là trường hợp đầu tiên mà ảnh bìa của cô bé được chụp từ dưới lên—Eh? Sao thế, bé Nao? Ta đoán đúng rồi à?”
“Im đi.”
Tôi tát nước vào mặt Tetsurou.
“Con đang làm cái gì thế... dạo này bé Nao hơi bị lạnh lùng đấy. Có khi nào con ghét ta rồi à?”
“Này, Tetsurou...”
“Hửm?”
“Ông có ghét thuế tiêu dùng không?”
“Hả? Sao tự dưng lại hỏi chuyện này?”
“Cứ trả lời đi.”
“Hmm, nếu như con hỏi ta thích hay ghét nó...... thì ta nghĩ mọi thứ sẽ tốt hơn nếu không có nó, nên có lẽ sẽ là ‘ghét’. Dù gì thì, vì ta đã luôn phải đóng thuế liên tục từ lâu rồi, nên có lẽ ta đã quên cái cảm giác khó chịu đó rồi.”
“Hm, cơ bản thì đó cũng là cách mà tôi cảm nhận về ông.”
“...... Ta khóc được không?”
“Biến ra ngoài rồi muốn khóc gì thì khóc!”
Tetsurou kẹp chai whiskey vào nách, nhìn có vẻ như ông ta muốn đi ra ngoài thật. Nghĩ đến cảnh hàng xóm bị làm phiền, tôi liền chặn ông ta lại. Cư xử cho đúng tuổi một tí và đi ngủ đi!
“Mà, ta nghĩ con chẳng hợp với Ebisawa Mafuyu đâu. Bởi vì...... ờm, con thừa biết rằng con là con của một nhà phê bình, và con bé cũng biết thế. Thật ra, ta vừa đến buổi hòa nhạc của Ebichiri tại Nhật. Ta đã cố gắng rủ ông ta cùng đi uống một chén, nhưng ông ta bảo rằng còn phải tham dự một chương trình truyền hình nữa, nên buộc phải từ chối bọn ta. Nhưng chúng ta cũng đã nói chuyện một tí tại phòng tiệc—có vẻ như ông ta hiện đang ở Nhật, nhưng có lẽ sẽ tiếp tục đi nơi khác vào tháng 6. Có thể là Mỹ.”
“Tôi đã bảo là ông nhầm..... hả?”
Ebichiri—cha của Mafuyu, đang ở Nhật?
Và ông ta sẽ quay trở lại Mỹ vào tháng 6. Có phải ‘tháng 6’ mà Mafuyu muốn nói tới.... là nó?
“...... Vậy còn Mafuyu thì sao? Ông có nghe gì về cô ấy không?”
“Hả?”
“Không có gì. Vậy.... cô ta sẽ theo cha mình quay lại Mỹ luôn sao?”
Vào khoảng thời gian này năm trước, Mafuyu đang cùng cha mình lưu diễn trên khắp thế giới sao? Nhưng, cô ấy chắc chưa từng làm một việc vô nghĩa như kiểu chuyển vào học tại trường tôi trong một tháng, đúng không?
“Con bé có lẽ sẽ không tiếp tục chơi piano, ta nghĩ vậy. Ta cũng chỉ mới nghe đây thôi. Có vẻ như giới phê bình đã viết vài thứ khá kinh tởm về con bé. Con bé thậm chí đã phải tham gia vào một cuộc thi không liên quan gì đến Ebichiri, và đoạt giải. Nhưng dù thế, con bé vẫn bị khuất bóng dưới danh tiếng của cha mình.”
“A.......”
Tôi nhớ rằng Mafuyu đã nhìn chằm chằm tôi với một lòng thù hận sâu sắc. ‘Vấn đề của những người phê bình chính là sự hiện diện của họ, bởi vì họ chẳng viết được gì khác ngoài rác rưởi cả’. Cô ấy đúng là có nói đến vài thứ như thế.
“Cách chơi của con bé đúng là dễ khiêu khích người khác thật. Như kiểu con bé chẳng vui vẻ gì cả; lúc nào cũng quá trầm lặng; cũng như những phần kinh khủng trong bài biểu diễn của con bé; hay âm nhạc của nó chẳng khác gì tiếng kêu của côn trùng; hay cách mà con bé phô diễn quá lố những kĩ thuật của mình... Kể cả ta cũng có thể nghĩ ra được vài thứ để phê bình nó, và nếu ta thật sự muốn, ta có thể viết chừng ba mươi trang về nó. Nhưng như thế thì hơi bị ngu—không phải mọi tác phẩm của chúng ta đều được đánh giá là tốt nếu chúng ta cứ tạo ra nó chỉ bằng nhiệt huyết của mình.”
“Vậy đó là lí do mà Mafuyu từ bỏ chơi piano?”
“Ta không nghĩ vậy. Có vẻ bọn họ chỉ viết vài thứ về đời tư của con bé, dù nó chẳng liên quan gì đến âm nhạc, và chỉ vì con bé là con của Ebichiri. Con biết đấy, mẹ của con bé là người Hungary, và họ đã li hôn rồi.”
“A... vậy cô ấy mang dòng máu lai à.”
Tôi chợt nhớ lại hôm tôi sửa cái máy ghi âm cho cô ấy. Hungary.
“À—ý con là con không biết đến việc đó à? Chậc, vậy ta nên dừng cuộc trò chuyện này ở đây. Ta bắt đầu cảm thấy mình giống như những tên phóng viên rẻ tiền đang cố gắng tru tréo đống thông tin của mình.”
Tetsurou bật chai whiskey và uống trực tiếp từ nó. Tôi chẳng còn sức đâu mà ngăn cản ông ta nữa.
Trong khi tôi còn đang là một học sinh cấp 2 và đang nghĩ đến việc sống một cuộc sống yên bình tại Nhật, thì Mafuyu, ở bên kia đại dương, đang phải chịu đựng những ánh mắt dòm ngó và hiếu kì xung quanh cô ấy, sống một cuộc sống đầy sợ hãi khi luôn phải ôm khư khư lấy cây piano của mình. Kiểu sống gì vậy chứ? Tôi không thể tưởng tượng được.
Dù sao thì, quay trở lại vấn đề. Nếu cô ấy thật sự từ bỏ piano rồi, tại sao bây giờ cô ấy lại chơi guitar?
Ngày hôm sau, khi tôi bước vào lớp, đám bạn học của tôi đang bàn bạc về chương trình TV ngày hôm qua.
“Chương trình đó trực tiếp luôn à?”
“Ờ, có vẻ như ông ta đã quay về Nhật Bản rồi.”
“Một cuộc phòng vấn à?”
“Bọn họ toàn nói chuyện về những thứ tao chẳng thể hiểu được. Mà đằng nào thì tao cũng chẳng ham hố gì nhạc cổ điển.”
“Nhìn hai người bọn họ có giống nhau không?”
“Chả giống tí nào. Có lẽ Công Chúa được thừa hưởng từ mẹ cô ta chăng?”
Chỉ một đoạn nhỏ của cuộc nói chuyện, và tôi đã ngay lập tức biết rằng họ đang nói về Ebichiri. Tôi bất giác liếc qua chỗ ngồi trống không của Mafuyu.
“Người dẫn chương trình cũng có hỏi về Công Chúa nữa.”
“Ông bố và đứa con gái có vẻ không được thân thiện với nhau cho lắm, nhể?”
Tôi suy nghĩ từ nãy đến giờ—bọn này biết rằng Mafuyu sắp đến, nhưng vẫn tiếp tục la làng lên những chuyện tào lao về cô ấy à?
“Nao, ba mày từng học chung với Ebichiri, đúng không?”
“...... Sao mày biết?”
“Maki bảo thế! Cô ấy còn bảo khi Ebichiri đang chăm chú học, thì ba mày lại đi lòng vòng tán tỉnh mấy đứa con gái nữa.”
Cô Maki...... làm ơn đừng phóng đại sự thật lên rồi đi rêu rao nó như thế.
“Gì chứ, hóa ra Nao biết Công Chúa ngay từ đầu rồi à.”
“Nhưng theo tao thấy thì ông bố luôn cố tìm cách lảng tránh mỗi khi được hỏi về đứa con gái. Mày biết lí do không?”
“Hừm, nghe này....”
Tôi cởi cây bass ra khỏi vai, và tựa nó vào cái bàn của mình. Rồi gom hết dũng khí và nói,
“Đừng hỏi những thứ liên quan đến cô ta nữa, được không?”
Mọi người nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Tôi giải vờ như đang chuẩn bị tập của mình, và tiếp tục,
“Cứ để yên cô ta một mình đi, OK? Cô ta giống như một con mèo bị thương vậy – nếu bọn mày tiến lại gần, thì cô ta dường như sẽ cào lại cho một phát; nhưng nếu cứ mặc kệ cô ta, thì cô ta cũng sẽ chẳng làm gì bọn mày đâu. Con nhỏ đó từng gặp vài vấn đề khi đang lưu diễn ở Mỹ, nên—“
Lúc tôi đang nói những thứ đó, tôi để ý rằng đám người xung quanh đã chuyển hướng nhìn về chỗ khác. Tôi cảm thấy hơi nhột nhột ngay cần cổ. Tôi quay người sang, và thấy Mafuyu đang đứng ngay trước cửa lớp. Có lẽ cô ấy thật sự thừa hưởng từ người mẹ người Hungary của mình? Nước da trắng nhạt đó của cô ấy hơi hồng lên một tí. Đôi mắt to tròn đang nhìn chằm chằm vào tôi – có vẻ như đó không phải là ánh nhìn của sự tức giận, mà có lẽ, cô ấy đang bị sốc.
“......A, khoan, tôi không....”
Tôi không biết có phải tôi đang cố gắng bào chữa hay không nữa.
“Cậu đúng là biết cách đi rêu rao những chuyện đó nhỉ.”
Cô ấy lẩm bẩm, và tiến về phía chỗ ngồi của mình. Bọn bạn đứng xung quanh tôi đã lủi đi từ lúc nào.
“Nó không giống như cậu nghĩ đâu.”
“Đừng nói chuyện với tôi.”
Giọng của Mafuyu chẳng khác gì một cây kéo sắc nhọn, cắt phăng đi khoảng cách giữa 2 chúng tôi. Tôi chỉ còn biết im lặng. Đám người đứng xung quanh tôi lúc nãy đang gửi cho tôi những ánh nhìn đầy cảm thông và sợ hãi.
Chiaki lao vào căn phòng ngay sau khi chuông vào tiết vừa reo. Khi bước qua tôi và Mafuyu, cô ấy cũng cảm thấy được bầu không khí nguy hiểm ở đây.
“Gì nữa đây?” Cô ấy liếc nhìn tôi, rồi đến Mafuyu. “Hai người lại gây nhau à?”
“Tôi chưa từng gây gổ gì với cậu ta, nên đừng dùng từ ‘lại’.”
Mafuyu nói rồi quay đi.
Chiaki định nói gì đó, nhưng tôi giật tay áo cô ấy lại và ra hiệu cho cô ấy đừng nói gì cả.
Quên vụ nói chuyện đi, Mafuyu thậm chí còn chẳng thèm ngó đến tôi một lần. Cô ấy rời khỏi lớp ngay sau khi tiếng chuông báo giờ ăn trưa vừa reo lên.
“Cô ta đang giận rồi....”
“Công Chúa đang giận kìa....”
Mọi tiếng xì xào và ánh nhìn trong lớp đều tập trung về phía tôi. Thật sự lần này là lỗi của tôi. Tôi chẳng còn lựa chọn nào khác, đành đứng lên và rời khỏi lớp.
Tôi đi xuống sân và tiến về phía phòng tập của dãy phòng âm nhạc cũ. Không có ổ khóa nào được móc trước cửa, và cái cửa còn được mở hé ra nữa. Tôi thầm liếc vào trong phòng và chẳng thấy ai trong đó cả. Chuyện gì đang xảy ra đây?
Tôi bước vào căn phòng, và thấy một cây guitar được cắm vào dàn âm li, được quăng bừa trên sàn cùng với miếng gảy. Có vẻ như ai đó đã chạy vội ra khỏi phòng sau khi bước vào đây. Có nghĩa là tôi có thể ngồi đây đợi cô ấy, nhỉ? Chợt tôi nhận ra rằng tôi chưa nghĩ đến việc phải xin lỗi cô ấy như thế nào nữa. Tại sao Mafuyu lại giận tôi đến mức đó chứ?
Khi vừa nghĩ cách để xin lỗi vừa tìm cách trèo lên tấm nệm trên bàn, tôi lỡ gạt miếng gảy xuống sàn. Chắc nó phải là miếng gảy mà Mafuyu sử dụng. Và khi nhặt nó lên tôi nhận ra – hình dạng của nó không giống những miếng gảy bình thường.
Nói cho đơn giản thì, một miếng gảy guitar thường là một miếng nhựa mỏng có hình tam giác hoặc hình một onigiri(cơm nắm). Nhưng, miếng gảy này lại có 2 cái vòng được đính trên hai mặt của nó.
Tôi thử cho ngón tay trỏ và ngón tay cái vào cái vòng nhựa, và chúng trượt vào tư thế như khi một người dùng một miếng gảy bình thường. Thế nhưng, tôi chưa bao giờ thấy một miếng gảy nào như thế này cả. Tôi từng thấy miếng gảy dành cho một ngón tay hoặc dành cho ngón cái trước đây, nhưng một miếng gảy với 2 cái vòng như thế này thì—.
“Đừng đụng vào nó!”
Giọng nói đến từ phía cánh cửa, chút nữa đã làm tôi đánh rớt miếng gảy lần thứ hai.
Mafuyu đẩy cánh cửa bằng vai của cô ấy. Tôi đặt miếng gảy xuống vị trí cũ, và đứng lên khỏi cái bàn.
“Ừm, à...... xin lỗi.”
Tôi cúi xuống, và nhận ra cô ấy đang cầm một túi nhựa trắng bằng tay trái.... đó là thuốc?
“Cậu cảm thấy khó chịu ở đâu à?”
Mafuyu ngạc nhiên bởi câu hỏi của tôi, và nói “Không có gì”. Sau đó cô ấy nhét túi thuốc và miếng gảy xuống dưới tấm nệm. Vậy ra cô ấy vừa từ bệnh thất trở về à?
“Cậu muốn gì?”
Mafuyu thở dài khi cô ấy nói, vốn hơi khác so với bình thường khi cô ấy hét thẳng vào mặt tôi. Thật ra như thế này thì còn đáng sợ hơn nữa.
Tôi nói đại, “Tôi đến để xin lỗi.” Và khi tôi đang nghĩ xem mình nên nói gì tiếp theo, Mafuyu nói,
“Tại sao? Cậu đang xin lỗi về chuyện gì? Cứ kể cho mọi người nghe mọi thứ về tôi, tôi chẳng quan tâm đâu. Một tí cũng không.”
“Nghe này, tôi sẽ giải thích mọi việc, nên nghe tôi nói đã,” Tôi nói khi đang cố gắng kìm nén cơn giận. “Hôm qua, Tetsurou – ý tôi là cha tôi – ông ta về nhà trong tình trạng đang say mèm, và kể cho tôi nghe về vài chuyện tầm phào mà ông ta nghe được từ những nhà phê bình khác. Ông ta bảo rằng có vài nhà phê bình viết vài thứ rất khủng khiếp về cậu. Nhưng, ông ấy cũng chẳng nói chi tiết như thế nào, nên – “
“Vậy thì chẳng có lí do gì để cậu phải xin lỗi tôi cả!”
Tôi bỗng cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.
“Đừng châm chọc cách dùng từ của tôi.”
“Gì, giờ đến lượt cậu trút giận lên tôi à?”
“Không phải thế, được chưa?” Tôi nuốt lại lời của mình, và cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh. “Được, tôi hiểu rồi. Tôi thay mặt mọi nhà phê bình viết những thứ rác rưởi, đến đây để xin lỗi cậu.”
Thói quen nói những thứ ngoài lề của tôi lại trỗi dậy. Mafuyu chớp mắt vì sốc, sau đó gương mặt cô ấy thể hiện sự ngạc nhiên.
“Nhưng cậu không phải là một nhà phê bình, đúng không? Tôi nhớ là chỉ có cha cậu thôi mà.”
“Tôi cũng là một nhà phê bình.”
Mafuyu nghiêng nhẹ đầu. Ánh mắt cô ấy tràn đầy sự khó hiểu.
“Đó là sự thật. Tôi từng giúp Tetsurou viết vài mục bằng tên của ông ta, chắc cũng phải bốn hoặc năm lần rồi, và những mục đó thật sự được đăng lên những tạp chí âm nhạc. Đó là tại sao tôi có đủ phẩm chất để xin lỗi cậu, đúng không?”
Mafuyu cắn nhẹ môi. Không lâu sau đó, cô ấy nhìn xuống sàn và lắc đầu,
“Tôi chẳng hiểu cậu đang nói gì cả. Cậu đang nói về cái gì vậy?”
Cô ấy bỗng nói với giọng run run.
“Tại sao? Tại sao cậu lại xin lỗi tôi? Không phải tôi đã làm những điều tồi tệ cho cậu sao?”
“Vậy ra cậu nhận ra nó à?”
“Đồ ngốc.”
Mafuyu ngẩng đầu lên. Đôi mắt cô ấy mang đầy màu sắc nặng nề của bầu trời âm u– như ngày đầu tiên tôi gặp cô ấy. Nó mang theo một cảm giác lạ lùng, như thể một cơn mưa lớn đang đến gần.
“Tôi không quan tâm đến những thứ vớ vẩn đó. Cho dù họ có viết về tôi như thế nào, hay họ viết gì về tôi đi nữa, nó không quan trọng. Nó không phải là như thế. Tôi không...... không......”
Giọng nói nức nở của Mafuyu cứ như vang đến tôi từ một nơi xa xăm nào đó, và bỗng nhiên tôi cảm thấy khó thở. Tôi tự hỏi – chính xác thì cô ấy đang ở đâu? Đáng lẽ ra cô gái phi thường cùng với bầu không khí nặng nề xung quanh này phải đang ở trước mặt tôi – nhưng thực tế, cô ấy đang ở cách tôi xa đến chừng nào? Tại sao... kể cả giọng nói và đôi bàn tay của tôi đều không thể với tới cô ấy?
“Sao cậu lại quan tâm đến tôi? Giống y hệt như lúc đó. Tại sao cậu lại giúp tôi? Làm ơn, đừng quan tâm đến tôi nữa. Dù sao thì tôi cũng sẽ biến mất sớm thôi.”
Mafuyu dựa vào cây guitar của cô và ngồi lên bàn, với gương mặt ẩn sau hai bàn tay đang ôm chặt hai đầu gối vào lòng. Đúng là có một cơn mưa lớn đã đến, nhưng cơn mưa đó chỉ rơi lên người cô ấy mà thôi.
Dù đã bước ra khỏi căn phòng, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy âm thanh yếu ớt vang lại từ cơn mưa không ngớt này. Dù vậy, bầu trời tháng 5 vẫn sáng sủa một cách vô trách nhiệm, với chỉ một hoặc hai áng mây treo lủng lẳng phía trên ngôi trường.
Tôi tự nhủ—tôi phải đang quên mất một thứ gì đó; tôi phải đang không biết một thứ gì đó rất quan trọng với Mafuyu. Thế nhưng, tôi lại không biết nó là gì. Vừa rồi, tôi cứ tưởng như tôi đã hiểu cô ấy được một chút, nhưng cảm giác đó ngay lập tức bị nuốt trọn bởi những đám mây mưa bên cạnh cô ấy.Tôi cố gắng lết cơ thể nặng trĩu như bị ướt sũng của mình về lớp học.