“Em đi nấu ăn.”
Hôm nay giúp việc nghỉ, trong nhà chỉ còn mỗi Diệp Băng Băng và Vương Dực Quân, cả một ngày trong bệnh viện chưa ăn gì, cái bụng õng ẹo biểu tình, thi thoảng lại réo lên vài cơn.
Dòng nước róc rách chảy, sự mát lạnh phảng phất đôi bàn tay nóng hổi của Diệp Băng Băng, chị cẩn thận rửa sạch mớ rau củ, xắt nhỏ thịt, sơ chế nguyên liệu chuẩn bị vào việc.
Không phải quá xuất sắc nhưng Diệp Băng Băng vẫn luôn tự tin vào đôi bàn tay mình với công việc bếp núc, đại loại là cũng đủ xài.
Muốn với tay lên cao lấy một ít gia vỵ, đôi chân cố nhón lên nhưng cấn phải chiếc bụng bự chị không thể nào nhích tay đến thứ đồ vật cần lấy ngay bên cạnh.
Trong lúc chị tức tối nhất thì bất ngờ có một luồng hơi mát lạnh chạm khẽ vào bàn tay chị, thân thể chị toả ra hơi nóng lạ thường, như ngọn lửa hừng hực chảy trong tim.
Ngửa mặt nhẹ, chị liếc nhìn lên cao vẻ mặt lãnh đạm, đôi môi hồng hào hở nhẹ im lìm lộ ra hàm răng trắng sáng, đôi mắt quyện sâu, cùng làn da bóng bẩy, mái tóc ướt sũng còn nhỏ xuống khe khẽ mấy hạt nước li ti, mùi hương dịu nhẹ sữa tắm phảng phất, Diệp Băng Băng bị hút hồn toàn tập, chìm đắm trong mộng say, không tài nào lay gọi chính mình thức tỉnh.
Người đàn ông đó quyến rũ đến điên dại…
Lần đầu tiên Vương Dực Quân đáp ánh nhìn từ chị, đứng hình khoảng năm giây, đôi mắt rộng mở chăm chăm vào gương mặt trắng sáng của chị, hai người gần như sát sàn sạt chỉ chừa mỗi vách nhỏ tưởng chừng chỉ có mỗi con muỗi đi lọt qua, nghe rõ nhịp đập và hơi thở của đối phương.
Chỉ đến khi có tiếng nói nam văng vẳng mới khiến cả hai giật mình quay về trạng thái bối rối: “Hai người đang phát “cơm chó” đó sao?”
Nói anh ta vô duyên chắc cũng không quá…
Vờ ho lên ba tiếng làm dịu đi bầu không khí, Vương Dực Quân bỗng hỏi: “Sao cậu tới đây?”
Cố Hiểu Phong bình tĩnh đáp: “Tôi xem cậu thế nào? Nghe nói khu này mất điện, nhưng thấy còn ân ái được thế kia thì chắc cũng chả bị sao cả nhỉ?”
Vương Dực Quân loáng thoáng giật mình dẫn tới bối rối: “Chờ cậu tới nơi chắc tôi đã chết ngạt rồi.”
“Quên mất cậu bây giờ đã có cô vợ nhỏ bên cạnh thì còn sợ điều gì nữa.”
Vương Dực Quân không phản bác như mọi khi, thay vào đó là sự im lặng, đi thẳng ra ghế sô pha ngồi điềm tĩnh nhâm nhi ly trà nóng.
Bàn thức ăn dọn lên, nói sang hơn nhà hàng cũng không quá, vừa trình bày đẹp mắt, vừa thơm ngất ngây, hương vị miễn chê.
Dù sao thì Diệp Băng Băng cũng đã có kinh nghiệm mười mấy năm phục vụ trên dưới Diệp gia, mấy việc vặt như nấu ăn dọn dẹp đương nhiên phải thành thạo hơn theo thời gian, cũng không chỉ dừng lại ở việc thành thạo mà còn đảm bảo trên cả chất lượng.
Đôi mắt Cố Hiểu Phong sáng rực, khuôn mặt bị doạ cho đờ đẫn, miệng lắp bắp: “Diệp Băng Băng tất cả mấy món này đều do cô nấu sao? Cô chắc không phải là đặt ngoài nhà hàng về giả nguỵ tạo đó chứ!”
Diệp Băng Băng chầm chậm vác cái bụng chình ình bưng ra dĩa rau xào tỏi, nhếch môi cười nhẹ đáp: “Từ lúc anh đến chỉ ngồi ngoài ghế sô pha, chẳng lẽ tôi lại qua được mắt sao?”
Cũng phải…
Đúng là con ruồi bay qua Cố Hiểu Phong còn để ý từng chút một chứ nói gì đến việc đặt đồ ăn tới mà lại không hay biết.
Xem ra tài nấu nướng của Diệp đại tiểu thư không phải dạng vừa.
“Diệp đại tiểu thư… Xem ra cô cũng có bản lĩnh phết nhỉ?”
Đáp lại bằng nụ cười chế giễu, cười cho ba chữ “đại tiểu thư”.
Thử hỏi trên thế gian này có đại tiểu thư nào mà phải tự mình làm hết mọi công việc nhà, có đại tiểu thư nào phải tự trải mình kiếm tiền đóng học phí, có đại tiểu thư nào mà bị đánh mắng hơn cả một đứa ở, có đại tiểu thư nào mà đến cái danh cũng chẳng dám nhận hay không?
Đương nhiên không có…
Chị tự độc thoại với chính mình, đồng thời đáp lại chàng trai đối diện: “Đại tiểu thư cái quái gì chứ! Không phải là osin là may lắm rồi.”
Vương Dực Quân cảm giác nóng lòng khi nhìn thấy ánh mắt si tình Cố Hiểu Phong dành cho Diệp Băng Băng, sau một lúc bị chặn họng thì cũng có cơ hội lên tiếng: “Bây giờ cô ấy đã không còn là tiểu thư Diệp gia nữa mà là bà chủ nhà họ Vương.”
Câu nói khiến cả Cố Hiểu Phong và Diệp Băng Băng đứng hình, ngay cả Vương Dực Quân cũng không hiểu bản thân mình đang nói gì.
Sau bữa ăn, thấy Diệp Băng Băng lụi cụi dọn dẹp, cái bụng to chắn đi tầm nhìn, cánh tay bị thu hẹt, mọi hành động đều chậm chạp và có chút khó khăn thì Cố Hiểu Phong như cơn gió thu bước đến, giọng nhẹ nhàng như tiếng dương cầm: “Để tôi đi.”
“Thôi không cần đâu.”- Diệp Băng Băng khách sáo từ chối.
Nghe thấy cuộc trò chuyện trong bếp, Vương Dực Quân không kìm được lòng đi tới, thái độ quan tâm thái quá mà bạn thân dành cho vợ khiến đôi mắt anh rực lửa, chỉ muốn nhào tới như thiêu thân, đốt cháy người trước mặt.
Tuy vậy, Vương Dực Quân khó khăn kìm chế cảm xúc, giọng nói như hàn băng tuyết lạnh lẽo: “Hiểu Phong cậu là khách đi ra ngoài đi.”
Quay đầu góc ba mươi độ, Cố Hiểu Phong dựa nhẹ lưng vào tường, nói: “Thế cậu rửa bát sao?”
Bị dồn vào thế khó, Vương Dực Quân chỉ đành trả lời đại loại: “Thì giúp vợ là nghĩa vụ của người chồng nên làm mà.
Huống hồ gì cô ấy còn đang mang thai.”
“Xem như cậu vẫn còn lương tâm.”
Kéo tay Diệp Băng Băng rời khỏi vị trí bồn rửa bát, Cố Hiểu Phong nói tiếp: “Nhường lại vị trí đó cho cậu.
Băng Băng em ra ngoài kia nghỉ ngơi chút đi.”
“Nhưng mà…”
Diệp Băng Băng còn chưa mở lời ra khỏi cổ họng đã bị Cố Hiểu Phong lôi ra phòng khách ngồi hưởng lạc.
Nhận thấy vẻ lo lắng trên sắc mặt Diệp Băng Băng, Cố Hiểu Phong lại nói thêm: “Cậu ấy tuy là thiếu gia nhưng không vô dụng tới mức rửa mấy cái bát cũng không xong đâu.
Em yên tâm đi.”
Nhìn lên vẻ mặt chắc chắn của Cố Hiểu Phong có thể ngầm hiểu ý không ai hiểu Vương Dực Quân hơn anh ta cả..