Ánh mặt trời trên đỉnh đầu, tia nắng êm dịu cuối thu phảng phất, chiếu giọi lên làn da trắng nõn của Diệp Băng Băng, hơi gió thổi qua dịu nhẹ, mát rười rượi.
Trong khi chị đang lan man suy nghĩ, bỗng nhiên có tiếng xe phanh gấp bên cạnh khiến chị thoáng giật mình.
Người đàn ông trung tuổi bước xuống xe, khom lưng cúi đầu lễ độ: “Xin lỗi, cô chủ khiến cô giật mình rồi.
Bà chủ tịch muốn gặp cô, mời.”
Biệt thự chính nhà họ Vương rộng rãi, cao chót vót, gang màu trắng lạnh, cỏ cây hoa lá xanh tốt, nội thất bên trong tính sơ sơ vài chục đô, vừa bước chân tới sân vườn đã ngửi thấy mùi tiền nồng nặc.
Vương Giang Ân chậm rãi đi tới, mặt tí tởn như gái mới lớn, cười như nắc nẻ: “Cháu dâu của ta đến rồi sao?”- Bà bội ân cần dìu tay Diệp Băng Băng, tay còn lại vuốt ve cái bụng chình ình của chị: “Chắt nội ta có ngoan không? Có làm con mệt không?”
Tận sâu trong đôi mắt bà là sự ấm áp, vỗ về, ngập tình yêu thương.
Đột nhiên khoé mi Diệp Băng Băng rưng rưng, trái tim được gột rửa như vừa có tia nắng ấm áp giọi qua, mím chặt đôi môi mỏng mềm tựa sương, cố giữ vững cảm xúc.
“Dạ không có.”
Đã lâu rồi Diệp Băng Băng mới có cảm giác có người quan tâm, cùng mẹ con chị trò chuyện.
Sắc trời ánh bạc, cuối chân trời xa xa là đám mây trắng, mặt trời đỏ rực như máu lửa, một bóng dáng nam thấp thoáng, dáng cao, săn chắc, đôi mắt sáng long lanh, khuôn mặt lạnh lùng, hàn khí toát ra từ cơ thể người ấy khiến mọi thứ trong căn phòng bỗng chốc hoá đá, hệt như biệt thự phủ tuyết.
Khẩu ngữ phát ra từ miệng Vương Dực Quân luôn chứa đầy sắc khí lạnh lùng, ngữ âm không ngắn cũng chẳng dài: “Bà nội, sao đột nhiên bà gọi cô ấy tới đây?”
Sắc mặt bà cụ Vương xịu xuống, báo hiệu như sắp sửa có cơn giông ập lên trên người Vương Dực Quân: “Ta còn chưa hỏi tội cháu.”
Nhìn sâu trong đôi mắt Vương Giang Ân là vẻ giận giữ, trách móc khiến Vương Dực Quân nhất thời hơi rối: “Cháu sao?… Bà à… Cháu lại gây nên tội gì nữa vậy?”
Liếc mắt một cái, ý muốn nói “cháu là kẻ khờ khệch”, bà Vương giọng đe doạ nói: “Sao cháu nỡ để bà bầu một mình lang thang trên đường vậy chứ! Cũng chẳng thèm sai người đưa cháu dâu ta về.”
“Cháu…”- Còn chưa mở nổi hòm họng Vương Dực Quân đã nhận được cái nhìn lạnh lẽo của bà nội, cái nhìn muốn nói: “Im miệng, cháu không có quyền giải thích.”
Vương Dực Quân thoáng chút chạnh lòng, thời thế hiện nay anh chẳng khác gì là đứa cháu ghẻ trong mắt bà nội.
Ghé sát tai Diệp Băng Băng anh thì thầm, giọng nói nhỏ đủ để hai người nghe thấy: “Bà tôi hôm nay bị làm sao thế? Có phải cô nói gì rồi không?”
Bị bất ngờ Diệp Băng Băng nhất thời sững sờ, bất động, chị nghe rõ nhịp thở của anh, hơi ấm và khí lạnh đang dồn nén trong cơ thể chị, giọng hơi bối rối: “Không có, tôi đâu nói gì.”
Trời hôm nay mưa, cơn mưa phùn lất phất, Diệp Băng Băng ngồi lặng im bên cửa sổ, lâu rất lâu, đôi mắt cô dường như không chớp chỉ chăm chú ngắm nhìn, cô thấy trong hạt mưa nhỏ nhắn tinh nghịch ấy là bóng dáng mẹ thấp thoáng.
Ngày mai là ngày dỗ mẹ, cái dỗ lần thứ tám, mẹ đã dời xa chị tám năm, cứ mỗi độ đến ngày này chị lại buồn không tả được, tuy hình ảnh mẹ trong tâm trí chị mơ hồ, không rõ nhưng lòng vẫn miên man nhớ mẹ vô cùng.
Từ nhỏ chị không có ba, mẹ là người thân duy nhất cũng bỏ đi, sau này chị được Diệp Minh đón về nuôi dưỡng, ban đầu còn tưởng là ấm êm, nhưng kể từ sau khi Đường Loan về, nhất là sau khi bà ấy sinh ra Diệp Thanh, cuộc sống của chị như lao xuống vực thẳm.
Quãng thời gian ấy chị thật sự không dám nghĩ tới, càng nghĩ càng quặn thắt.
Nghe thấy tiếng bước chân, Diệp Băng Băng lấy tay lau vội khoé mi đẫm lệ, sụt sịt mấy tiếng xốc lại tinh thần, chị cảm nhận rõ ràng một hơi thở quen thuộc đang áp sát mình.
Chất giọng lạnh lẽo, Vương Dực Quân hỏi: “Cô có chuyện gì sao? Lại mít ướt đó à.”
Cố gượng cười nhưng lòng trống vắng, một mảnh miên man mênh mông: “Không có gì chỉ là nhớ về người cũ và một số chuyện xưa cũ thôi.”
Nhìn vẻ bất ổn hiện rõ trên khuôn mặt chị, anh lại hỏi thêm lần nữa: “Cô đang mang thai, có gì cứ nói ra đừng để trong lòng không tốt cho cảm xúc và tâm trạng.”
Ánh mắt còn vương giọt lệ sầu chị nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh trước mặt, giọng hơi tái tê: “Ngày mai là dỗ mẹ tôi.”
Dỗ mẹ sao? Chả trách cô lại xúc động như thế…
Nhưng mà… ngày mai anh có chuyến công tác Nhật Bản… cho nên…
Đôi mắt u sầu chị lại nhìn về khung cửa sổ, hạt mưa lất phất như dội vào tâm hồn mỏng manh của chị khiến nó lạnh lẽo và hiu quạnh, cô đơn.
Anh không nỡ nhìn, cũng không biết là xuất phát từ lòng thương hay sự thương hại, Vương Dực Quân nói: “Ngày mai tôi đưa cô ra chỗ mẹ.”
“Thật sao?”- Diệp Băng Băng thốt lên.
“Ừm…”
Nhất thời không kìm được cảm xúc Hạ Băng Băng trực tiếp lao tới ôm chầm lấy Vương Dực Quân, anh bị bất ngờ đến độ đứng hình như tượng, khoé môi như thoáng qua nụ cười vội vã.
Buổi sáng ngày cuối thu lành lạnh, trời âm u màu trắng bạc, thi thoảng lại đổ vài trận mưa phùn bay bay, Vương Dực Quân một tay che ô, tay còn lại cẩn thận đỡ lấy Diệp Băng Băng, chầm chầm bước lên từng bậc cầu thang.
Dừng lại trước ngôi mộ cũ, bức di ảnh người phụ nữ khá giống với Diệp Băng Băng, xinh đẹp và ngọt ngào, thuần khiết và trong sáng, đặc biệt nụ cười thuần tú, tươi rạng rỡ, hút hồn người đối diện.
Đặt bó hoa tươi xuống, Diệp Băng Băng run rẩy, mỉm cười nhẹ nhàng, thầm nghĩ: “Con đến thăm mẹ rồi đây, nhưng lần này có cả người con thầm thương nữa, anh ấy bây giờ là chồng con nhưng tương lai về sau con cũng không chắc chắn được.
Mẹ có phải mẹ thấy con ngốc nghếch lắm không? Nhưng mẹ yên tâm con tự biết giới hạn và điểm dừng, hi vọng mẹ sẽ ủng hộ con.”
Trước kia mẹ cũng từng là người phụ nữ điên cuồng vì tình yêu, đến khi mẹ vĩnh viễn ra đi rồi vẫn không nhận được sự trọn vẹn của người đàn ông ấy, ông ta đa tình nhưng bao khổ đau lại trút lên trên người mẹ.
Trong kí ức lờ mờ Diệp Băng Băng nhớ mang máng, chỉ biết bản thân từng sinh ra ở bệnh viện K, chỉ có vị bác sĩ từng đỡ đẻ cho mẹ biết sự thật về cha ruột chị, người cha mà chị vẫn luôn căm hận trong suốt bao năm qua.
Chị đã thử bao lần tìm tung tích vị bác sĩ ấy nhưng dường như bặt vô âm tín, ông ta như bốc hơi hoàn toàn khỏi thế giới này không để lại một dấu vết nào..